Chương 52: Nàng là người đầu tiên
Diệp Tuyết
10/01/2020
Hắn quay nhìn lại nàng, thấy không có chút động tĩnh gì. Hắn nghĩ chắc nàng là đang giận, hay là ghét bỏ hắn luôn rồi:
"Ơ này, cô không thèm níu kéo luôn ư. Tôi chỉ đùa thôi mà"
Nàng dửng dưng đáp trả, trong lòng phần nào cũng đoán ra được:
"Tôi biết...nên giờ thì anh mau chuyên tâm vô việc chính đi"
Đêm khuya tại phủ bát vương, trong phòng của nàng.
Két...
(Tiếng mở cửa sổ).
Nàng phát hiện có một kẻ đột nhập, hắn nhanh chóng tiến về phía đầu giường. Do trời quá tối, nàng chỉ nhìn thấy cái một cái bóng màu đen. Định vùng dậy, nhưng người này quả thực rất mạnh. Nhanh tay bịt miệng nàng...
"Suỵt...là bổn vương"
(Trương Vũ).
Biết được đó là chàng, thì liền có thể thở phào nhẹ nhõm. Nàng từ từ ngồi dậy, nói nhỏ:
"Sao huynh lại ở đây, đêm hôm rủ ta đi ăn trộm hay sao?"
Dứt câu chàng lập tức gõ đầu nàng, phì cười nói:
"Nàng nghĩ linh tinh gì vậy, đi...ta đưa nàng đến một nơi"
Nàng tò mò, nhanh miệng hỏi lại:
"Đi đâu, trời tối lắm rồi đó. Không cho người ta ngủ hả. Nhỡ bị người khác phát hiện, huynh mất đầu như chơi đấy"
Chàng nắm lấy tay của nàng mà kéo đi, hình như còn mặc kệ hậu quả luôn.
Tại điểm hẹn, nơi đây xung quanh đều là hoa cỏ. Đom đóm có, ánh trăng có...bầu trời đầy sao đều không thiếu thứ gì. Chuẩn là một nơi lãng mạng, một nơi hẹn hò dành riêng cho hai người.
"Wa...Vũ à, sao huynh lại tìm được một nơi đẹp như thế này cơ chứ. Thật không hợp với tính cách của huynh chút nào"
Chàng:
"Đây là nơi ta vô tình phát hiện được. Cũng thường xuyên đến đây"
Nàng tiến đến gần phía chàng hơn, ghé xát lại. Ánh mắt thăm dò.
"Vậy huynh, dẫn theo bao nhiêu cô gái tới đây rồi hả"
Chàng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc đó, trả lời rất thành khẩn.
"Nàng là người đầu tiên, cũng sẽ là người cuối cùng"
Nội tâm của nàng, sau khi nghe câu nói đánh thẳng vào tim kia:
"Ôi trời ạ, nhìn cái bản mặt của huynh ấy kìa. Nghiêm túc dễ sợ luôn, không biết đã lừa đi bao trái tim thiếu nữ rồi"
Chàng vươn tay, ôm chặt lấy nàng trong vòng tay. Giọng nói có lỗi:
"Nha đầu, xin lỗi nàng"
Nàng thấy lạ, nhanh miệng hỏi lại:
"Huynh xin lỗi ta gì chứ, có phải là muốn nạp thiếp"
Chàng dơ tay búng nhẹ vào chán nàng, phì cười:
"Trong lòng nàng, ta là người như vậy sao. Ta là cảm thấy không thể bảo vệ được nàng, khiến nàng chịu khổ rồi. Nhưng...nàng yên tâm đi, đó sẽ là lần cuối cùng"
Nàng:
"Huynh ngốc hả, ta lớn rồi. Đâu phải trẻ lên 3, ta tự có thể bảo vệ bản thân. Huynh không cần lo lắng cho ta"
Nàng đưa tay lên xoa đầu của chàng, y như đang dỗ con nít:
"Đồ ngốc, chẳng phải giờ ta an toàn trở về rồi sao. Ta cũng lợi hại lắm chứ bộ"
Chàng nhanh tay, bắt lấy cánh tay đang xoa đầu mình của nàng. Dùng lực kéo nàng về phía mình. Tay còn lại vòng qua eo...thình thịch...thình thịch...(cảnh kiss). Nàng vô cùng bất ngờ, chàng ấy lại chủ động như vậy.
Chàng:
"Muộn rồi, về thôi"
Nàng còn chưa kịp phản ứng, lại có thể nghe được câu như sét đánh ngang tai. Gì đây, vậy là coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Hay vốn dĩ chưa hề có chuyện gì sảy ra thật. Nhưng rồi nàng chợt hiểu ra. "Có lẽ là huynh ấy đang ngại sao, ha ha chắc chắn là vậy rồi".
Nàng chạy ngay về phía chàng, chủ động hôn nhẹ lên má chàng. Tươi cười nói:
"Ta có thể tự về, huynh đi đường cẩn thận. Ngủ ngoan, mơ đẹp nha"
Chàng bị bỏ lại đằng sau, bơ vơ đứng đó. Tim đập loạn lên:
"Nàng...nàng ấy, vậy mà xem như chưa có chuyện gì sảy ra hay sao. Sao nàng ấy có thể dửng dưng như vậy được chứ..."
Trong phòng, nàng lăn qua lăn lại. Nghĩ lại điều mình vừa làm, thì không thể hết xấu hổ. Hận không có lỗ nào mà chui xuống:
"Á...sao mình lại như vậy chứ, lần sau nhất định không thể như vậy nữa..."
Sáng sớm hôm sau, tại nơi trọ của Tử Nha Nhĩ:
"Hừ...cuối cùng trời cũng sáng. Đã đến lúc cáo trạng ả tiện tì kia rồi"
Có tiếng gọi từ đằng xa:
(Trương Cẩn Càn và đồng bọn).
"Trưởng công chúa, cô là muốn đi đâu đây"
Nàng ta nói với giọng đầy hách dịch:
"Không phải việc của ông, tránh ra"
Trương Cẩn Càn:
"Nếu là đi cáo trạng một nha đầu nhỏ bé kia, ta khuyên cô không nên đi thì hơn"
Nàng ta quay lại, ý muốn áp đảo:
"Sao ông biết, ông có ý gì. Nói thẳng ra đi"
Chắp tay sau lưng, ông ta đi trước tự tin ra lệnh:
"Đi theo ta"
Hộ vệ của nàng ta:
"Công chúa, người định đi theo ông ta"
Tử Nha Nhĩ:
"Ta là muốn xem thử, ông ta rốt cuộc có ý đồ gì?"
Điểm hẹn an toàn.
Nàng ta lên tiếng thúc giục:
"Có thể nói rồi chứ"
Trương Cẩn Càn:
"Vậy ta không ngại nói cho cô biết. Triều đình nay sắp đổi chủ, nếu cô là người thông minh. Ta hi vọng cô có thể chọn con đường đúng đắn. Tốt cho đất nước và lợi cho cả cô"
"Ý ông là gì, ta dựa vào đâu mà phải nghe ông"
Hai người họ, ra lệnh cho tất cả tùy tùng ra ngoài canh. "Thì thầm nói nhỏ"
Nàng ta, cẩn thận hỏi lại:
"Ông chắc sẽ thành công, ta liệu có thể tin ông"
Ông ta tự tin khẳng định, mọi kế hoạch của mình tuyệt không sơ hở. Thành nhiều hơn bại:
"Công chúa yên tâm, chắc chắn thành công"
Nàng ta tạm tin lời của ông ta, nhưng có vẻ như trong đầu đã có dự tính riêng:
"Tốt...vậy đừng có làm ta phải hối hận về con đường, mà mình đã chọn ngày hôm nay"
"Ơ này, cô không thèm níu kéo luôn ư. Tôi chỉ đùa thôi mà"
Nàng dửng dưng đáp trả, trong lòng phần nào cũng đoán ra được:
"Tôi biết...nên giờ thì anh mau chuyên tâm vô việc chính đi"
Đêm khuya tại phủ bát vương, trong phòng của nàng.
Két...
(Tiếng mở cửa sổ).
Nàng phát hiện có một kẻ đột nhập, hắn nhanh chóng tiến về phía đầu giường. Do trời quá tối, nàng chỉ nhìn thấy cái một cái bóng màu đen. Định vùng dậy, nhưng người này quả thực rất mạnh. Nhanh tay bịt miệng nàng...
"Suỵt...là bổn vương"
(Trương Vũ).
Biết được đó là chàng, thì liền có thể thở phào nhẹ nhõm. Nàng từ từ ngồi dậy, nói nhỏ:
"Sao huynh lại ở đây, đêm hôm rủ ta đi ăn trộm hay sao?"
Dứt câu chàng lập tức gõ đầu nàng, phì cười nói:
"Nàng nghĩ linh tinh gì vậy, đi...ta đưa nàng đến một nơi"
Nàng tò mò, nhanh miệng hỏi lại:
"Đi đâu, trời tối lắm rồi đó. Không cho người ta ngủ hả. Nhỡ bị người khác phát hiện, huynh mất đầu như chơi đấy"
Chàng nắm lấy tay của nàng mà kéo đi, hình như còn mặc kệ hậu quả luôn.
Tại điểm hẹn, nơi đây xung quanh đều là hoa cỏ. Đom đóm có, ánh trăng có...bầu trời đầy sao đều không thiếu thứ gì. Chuẩn là một nơi lãng mạng, một nơi hẹn hò dành riêng cho hai người.
"Wa...Vũ à, sao huynh lại tìm được một nơi đẹp như thế này cơ chứ. Thật không hợp với tính cách của huynh chút nào"
Chàng:
"Đây là nơi ta vô tình phát hiện được. Cũng thường xuyên đến đây"
Nàng tiến đến gần phía chàng hơn, ghé xát lại. Ánh mắt thăm dò.
"Vậy huynh, dẫn theo bao nhiêu cô gái tới đây rồi hả"
Chàng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc đó, trả lời rất thành khẩn.
"Nàng là người đầu tiên, cũng sẽ là người cuối cùng"
Nội tâm của nàng, sau khi nghe câu nói đánh thẳng vào tim kia:
"Ôi trời ạ, nhìn cái bản mặt của huynh ấy kìa. Nghiêm túc dễ sợ luôn, không biết đã lừa đi bao trái tim thiếu nữ rồi"
Chàng vươn tay, ôm chặt lấy nàng trong vòng tay. Giọng nói có lỗi:
"Nha đầu, xin lỗi nàng"
Nàng thấy lạ, nhanh miệng hỏi lại:
"Huynh xin lỗi ta gì chứ, có phải là muốn nạp thiếp"
Chàng dơ tay búng nhẹ vào chán nàng, phì cười:
"Trong lòng nàng, ta là người như vậy sao. Ta là cảm thấy không thể bảo vệ được nàng, khiến nàng chịu khổ rồi. Nhưng...nàng yên tâm đi, đó sẽ là lần cuối cùng"
Nàng:
"Huynh ngốc hả, ta lớn rồi. Đâu phải trẻ lên 3, ta tự có thể bảo vệ bản thân. Huynh không cần lo lắng cho ta"
Nàng đưa tay lên xoa đầu của chàng, y như đang dỗ con nít:
"Đồ ngốc, chẳng phải giờ ta an toàn trở về rồi sao. Ta cũng lợi hại lắm chứ bộ"
Chàng nhanh tay, bắt lấy cánh tay đang xoa đầu mình của nàng. Dùng lực kéo nàng về phía mình. Tay còn lại vòng qua eo...thình thịch...thình thịch...(cảnh kiss). Nàng vô cùng bất ngờ, chàng ấy lại chủ động như vậy.
Chàng:
"Muộn rồi, về thôi"
Nàng còn chưa kịp phản ứng, lại có thể nghe được câu như sét đánh ngang tai. Gì đây, vậy là coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Hay vốn dĩ chưa hề có chuyện gì sảy ra thật. Nhưng rồi nàng chợt hiểu ra. "Có lẽ là huynh ấy đang ngại sao, ha ha chắc chắn là vậy rồi".
Nàng chạy ngay về phía chàng, chủ động hôn nhẹ lên má chàng. Tươi cười nói:
"Ta có thể tự về, huynh đi đường cẩn thận. Ngủ ngoan, mơ đẹp nha"
Chàng bị bỏ lại đằng sau, bơ vơ đứng đó. Tim đập loạn lên:
"Nàng...nàng ấy, vậy mà xem như chưa có chuyện gì sảy ra hay sao. Sao nàng ấy có thể dửng dưng như vậy được chứ..."
Trong phòng, nàng lăn qua lăn lại. Nghĩ lại điều mình vừa làm, thì không thể hết xấu hổ. Hận không có lỗ nào mà chui xuống:
"Á...sao mình lại như vậy chứ, lần sau nhất định không thể như vậy nữa..."
Sáng sớm hôm sau, tại nơi trọ của Tử Nha Nhĩ:
"Hừ...cuối cùng trời cũng sáng. Đã đến lúc cáo trạng ả tiện tì kia rồi"
Có tiếng gọi từ đằng xa:
(Trương Cẩn Càn và đồng bọn).
"Trưởng công chúa, cô là muốn đi đâu đây"
Nàng ta nói với giọng đầy hách dịch:
"Không phải việc của ông, tránh ra"
Trương Cẩn Càn:
"Nếu là đi cáo trạng một nha đầu nhỏ bé kia, ta khuyên cô không nên đi thì hơn"
Nàng ta quay lại, ý muốn áp đảo:
"Sao ông biết, ông có ý gì. Nói thẳng ra đi"
Chắp tay sau lưng, ông ta đi trước tự tin ra lệnh:
"Đi theo ta"
Hộ vệ của nàng ta:
"Công chúa, người định đi theo ông ta"
Tử Nha Nhĩ:
"Ta là muốn xem thử, ông ta rốt cuộc có ý đồ gì?"
Điểm hẹn an toàn.
Nàng ta lên tiếng thúc giục:
"Có thể nói rồi chứ"
Trương Cẩn Càn:
"Vậy ta không ngại nói cho cô biết. Triều đình nay sắp đổi chủ, nếu cô là người thông minh. Ta hi vọng cô có thể chọn con đường đúng đắn. Tốt cho đất nước và lợi cho cả cô"
"Ý ông là gì, ta dựa vào đâu mà phải nghe ông"
Hai người họ, ra lệnh cho tất cả tùy tùng ra ngoài canh. "Thì thầm nói nhỏ"
Nàng ta, cẩn thận hỏi lại:
"Ông chắc sẽ thành công, ta liệu có thể tin ông"
Ông ta tự tin khẳng định, mọi kế hoạch của mình tuyệt không sơ hở. Thành nhiều hơn bại:
"Công chúa yên tâm, chắc chắn thành công"
Nàng ta tạm tin lời của ông ta, nhưng có vẻ như trong đầu đã có dự tính riêng:
"Tốt...vậy đừng có làm ta phải hối hận về con đường, mà mình đã chọn ngày hôm nay"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.