Chương 57: Người thừa
Diệp Tuyết
13/01/2020
Chàng lững thững theo sau, nét mặt phụng phịu, giống như là dùng hình áp
giải, miệng không ngừng lẩm bẩm:"Lại còn tiểu Tuyết...tiểu Tuyết...hai
người thân mật như thế từ bao giờ vậy..."
Tại một góc nhỏ, của một quán trà nhỏ, ba người cùng ngồi xuống nói chuyện.
Nàng ngồi đối diện với Đội trưởng Lâm. Hai tay nàng đập xuống bàn, vươn người về phía anh ta. Vẻ mặt hớn hở, chờ đợi câu trả lời từ anh. Nhìn thấy vẻ mặt đó của nàng, thì đương nhiên anh ta nghĩ. Trong lòng nàng, trong trái tim nàng vẫn luôn có mình. Mặc dù cách nhau vạn dặm, ngày tháng dần trôi xa. Thì nàng vẫn là người mà anh yêu, và người trong lòng nàng lúc này. Hiển nhiên vẫn có anh ta.
Đội trưởng: "Em ngồi xuống trước đi, ở đây còn có người ngoài. Không thể tùy tiện bộc lộ cảm xúc như thế được".(Anh thận trọng, nhắc nhỏ với nàng).
Nàng lập tức ngồi ngay xuống, tay đặt lên vai của chàng, cười lớn tiếng: Ha ha...Đội trưởng à, anh đừng lo đây là người một nhà, huynh ấy là người nhà của chúng ta"
Khi nghe được những lời nói, cùng hành động thân thiết đó của nàng. Anh đột nhiên hiểu ra được. Giường như là mình đã đoán sai, từ đầu đến cuối chỉ có mình là còn yêu cô ấy. Và cô ấy, giường như đã thay lòng. Tâm trạng của anh đột nhiên trĩu nặng, mọi phiền muộn từ đâu ập đến. Thấy Đội trưởng đột nhiên trầm lặng, nàng không khỏi lo lắng. Là chuyện khó nói đến vậy sao, hay còn nguyên nhân nào khác nữa. Nàng khua tay, có ý muốn gọi anh ta: "Đội trưởng...Đội trưởng à... chuyện nghiêm trọng lắm sao, hay anh có điều gì đang dấu em, nói cho em nghe được không vậy?"
Anh ta sực tỉnh, cố tỏ ra bình tĩnh, gượng cười trên khuôn mặt:"Không có gì đâu, em nghĩ nhiều rồi. Thực ra, lúc em vừa rời khỏi. Anh thấy không yên tâm, nên cố tình đuổi theo xem thử. Trước khi xuyên đến đây, anh nhìn thấy các nguồn điện giống như là...cố ý bị chập vào cùng một thời điểm vậy. Nhằm tạo ra một nguồn điện đủ mạnh, để có thể mở thời không vậy"
Nàng lập tức tiếp lời:"Vậy sau khi xuyên đến đây, anh đã ở đâu, tại sao không đi tìm em, còn nữa anh từ khi nào mà trở thành cái gì...mà Phùng Đại nhân gì đó"
Đội trưởng:"Em có thể nghe anh nói một mạch, rồi hãy hỏi được không?"
Nàng ngại ngùng, cười xã giao: "Ha...ha, xin lỗi...Đội trưởng...đều tại em hơi nóng lòng. Anh tiếp tục kể đi...ha...ha"
Đội trưởng tiếp tục câu chuyện:"Thì sau khi xuyên đến, anh bị bất tỉnh. Nhưng anh cũng không rõ, mình hôn mê bao lâu. Và anh cũng không rõ, liệu em cũng xuyên đến đây hay không mà. Sau khi tỉnh dậy, anh xem xét tình hình chút. Thì phát hiện, vị Đại nhân tên Phùng Hưng Liêm, đang bị một đám người rượt đuổi. Không những thế, bên cạnh còn dắt theo cả thê tử. Hai người đang ra sức chạy trốn, tất nhiên...nếu phải em trong hoàn cảnh này. Thì em sẽ làm gì?"
Nàng vỗ ngực, tự tin nói:"Còn phải hỏi nữa sao, tất nhiên em sẽ ra tay tương cứu rồi...Để em đoán thử: Anh đã ra tay cứu họ, vì quá cảm động. Nên để đền ơn, đáp nghĩa. Vị Đại nhân họ Phùng kia, đã nhường lại chức quan cho anh đúng không?"
Đội trưởng:"Đúng như em nói... nhưng cũng chỉ đúng có một nửa. Anh cứu họ, nhưng bị chậm một bước. Phu nhân của ngài ấy, vì lấy bản thân ra đỡ kiếm mà không may ra đi. Ngài ấy vì quá đau lòng, cộng thêm chưa chấp nhận được sự thật rằng vợ mình đã chết. Nên đã nhờ anh, đi nhậm chức thay cho mình. Rồi ngài ấy rời khỏi thành, về quê vợ mình mai táng.
Chàng giường như chỉ ngồi đó nghe chuyện. Chàng nghĩ mình giống như là một người thừa, trong cuộc sống đầy màu xanh của nàng. Chàng đến một câu thoại cũng không có, ngồi nghe cũng không hiểu họ nói gì. Rồi chàng chợt nhớ ra. Hình như có nghe thấy nàng, nhắc đến cái tên Đội trưởng này rồi. Ngồi trầm tư, suy nghĩ một lát. Bao nhiêu hồi ức ùa về. Cái hồi ức mà lần đầu tiên nàng ấy xuất hiện. Lần đầu, tiên nàng ấy chế giễu mình. Cũng là lần đầu tiên nàng ấy nhắc đến cái tên Đội trưởng này. Chàng nhớ rằng, lúc đó nàng ấy nói cái gì mà...ta đã có người mình thích...rồi cái gì mà ngươi đừng vọng tưởng (Chap 1). Chàng đột nhiên cảm thấy nhói đau ở tim, tâm trạng trở nên tồi tệ. Chàng nghĩ: Lẽ nào nàng ấy chỉ coi mình là vật thế thân. Lẽ nào trong lòng nàng ấy, mình chỉ là niềm vui nhất thời. Càng chưa nói đến thái độ của nàng ấy...vừa gặp lại hắn, thì liền có thể vui vẻ đến vậy...thì liền quên đi sự có mặt của mình. Chàng cứ vậy lẳng lặng đứng lên, lẳng lặng rời khỏi với một tâm trạng buồn rầu, ủ rũ. Chàng đã đánh mất đi vẻ ngoài lạnh lùng, ít nói, không dễ để lộ cảm xúc cho người khác nhìn thấy. Chàng giường như đã thay đổi. Chàng thay đổi thành một người biết cười, biết ghen, tính tình trẻ con. Và người đã thay đổi chàng, không ai khác chính là nàng. Là cái người mà lúc nào cũng cười, cũng hoạt bát. Trong thế giới của nàng toàn là màu xanh.
Tại một góc nhỏ, của một quán trà nhỏ, ba người cùng ngồi xuống nói chuyện.
Nàng ngồi đối diện với Đội trưởng Lâm. Hai tay nàng đập xuống bàn, vươn người về phía anh ta. Vẻ mặt hớn hở, chờ đợi câu trả lời từ anh. Nhìn thấy vẻ mặt đó của nàng, thì đương nhiên anh ta nghĩ. Trong lòng nàng, trong trái tim nàng vẫn luôn có mình. Mặc dù cách nhau vạn dặm, ngày tháng dần trôi xa. Thì nàng vẫn là người mà anh yêu, và người trong lòng nàng lúc này. Hiển nhiên vẫn có anh ta.
Đội trưởng: "Em ngồi xuống trước đi, ở đây còn có người ngoài. Không thể tùy tiện bộc lộ cảm xúc như thế được".(Anh thận trọng, nhắc nhỏ với nàng).
Nàng lập tức ngồi ngay xuống, tay đặt lên vai của chàng, cười lớn tiếng: Ha ha...Đội trưởng à, anh đừng lo đây là người một nhà, huynh ấy là người nhà của chúng ta"
Khi nghe được những lời nói, cùng hành động thân thiết đó của nàng. Anh đột nhiên hiểu ra được. Giường như là mình đã đoán sai, từ đầu đến cuối chỉ có mình là còn yêu cô ấy. Và cô ấy, giường như đã thay lòng. Tâm trạng của anh đột nhiên trĩu nặng, mọi phiền muộn từ đâu ập đến. Thấy Đội trưởng đột nhiên trầm lặng, nàng không khỏi lo lắng. Là chuyện khó nói đến vậy sao, hay còn nguyên nhân nào khác nữa. Nàng khua tay, có ý muốn gọi anh ta: "Đội trưởng...Đội trưởng à... chuyện nghiêm trọng lắm sao, hay anh có điều gì đang dấu em, nói cho em nghe được không vậy?"
Anh ta sực tỉnh, cố tỏ ra bình tĩnh, gượng cười trên khuôn mặt:"Không có gì đâu, em nghĩ nhiều rồi. Thực ra, lúc em vừa rời khỏi. Anh thấy không yên tâm, nên cố tình đuổi theo xem thử. Trước khi xuyên đến đây, anh nhìn thấy các nguồn điện giống như là...cố ý bị chập vào cùng một thời điểm vậy. Nhằm tạo ra một nguồn điện đủ mạnh, để có thể mở thời không vậy"
Nàng lập tức tiếp lời:"Vậy sau khi xuyên đến đây, anh đã ở đâu, tại sao không đi tìm em, còn nữa anh từ khi nào mà trở thành cái gì...mà Phùng Đại nhân gì đó"
Đội trưởng:"Em có thể nghe anh nói một mạch, rồi hãy hỏi được không?"
Nàng ngại ngùng, cười xã giao: "Ha...ha, xin lỗi...Đội trưởng...đều tại em hơi nóng lòng. Anh tiếp tục kể đi...ha...ha"
Đội trưởng tiếp tục câu chuyện:"Thì sau khi xuyên đến, anh bị bất tỉnh. Nhưng anh cũng không rõ, mình hôn mê bao lâu. Và anh cũng không rõ, liệu em cũng xuyên đến đây hay không mà. Sau khi tỉnh dậy, anh xem xét tình hình chút. Thì phát hiện, vị Đại nhân tên Phùng Hưng Liêm, đang bị một đám người rượt đuổi. Không những thế, bên cạnh còn dắt theo cả thê tử. Hai người đang ra sức chạy trốn, tất nhiên...nếu phải em trong hoàn cảnh này. Thì em sẽ làm gì?"
Nàng vỗ ngực, tự tin nói:"Còn phải hỏi nữa sao, tất nhiên em sẽ ra tay tương cứu rồi...Để em đoán thử: Anh đã ra tay cứu họ, vì quá cảm động. Nên để đền ơn, đáp nghĩa. Vị Đại nhân họ Phùng kia, đã nhường lại chức quan cho anh đúng không?"
Đội trưởng:"Đúng như em nói... nhưng cũng chỉ đúng có một nửa. Anh cứu họ, nhưng bị chậm một bước. Phu nhân của ngài ấy, vì lấy bản thân ra đỡ kiếm mà không may ra đi. Ngài ấy vì quá đau lòng, cộng thêm chưa chấp nhận được sự thật rằng vợ mình đã chết. Nên đã nhờ anh, đi nhậm chức thay cho mình. Rồi ngài ấy rời khỏi thành, về quê vợ mình mai táng.
Chàng giường như chỉ ngồi đó nghe chuyện. Chàng nghĩ mình giống như là một người thừa, trong cuộc sống đầy màu xanh của nàng. Chàng đến một câu thoại cũng không có, ngồi nghe cũng không hiểu họ nói gì. Rồi chàng chợt nhớ ra. Hình như có nghe thấy nàng, nhắc đến cái tên Đội trưởng này rồi. Ngồi trầm tư, suy nghĩ một lát. Bao nhiêu hồi ức ùa về. Cái hồi ức mà lần đầu tiên nàng ấy xuất hiện. Lần đầu, tiên nàng ấy chế giễu mình. Cũng là lần đầu tiên nàng ấy nhắc đến cái tên Đội trưởng này. Chàng nhớ rằng, lúc đó nàng ấy nói cái gì mà...ta đã có người mình thích...rồi cái gì mà ngươi đừng vọng tưởng (Chap 1). Chàng đột nhiên cảm thấy nhói đau ở tim, tâm trạng trở nên tồi tệ. Chàng nghĩ: Lẽ nào nàng ấy chỉ coi mình là vật thế thân. Lẽ nào trong lòng nàng ấy, mình chỉ là niềm vui nhất thời. Càng chưa nói đến thái độ của nàng ấy...vừa gặp lại hắn, thì liền có thể vui vẻ đến vậy...thì liền quên đi sự có mặt của mình. Chàng cứ vậy lẳng lặng đứng lên, lẳng lặng rời khỏi với một tâm trạng buồn rầu, ủ rũ. Chàng đã đánh mất đi vẻ ngoài lạnh lùng, ít nói, không dễ để lộ cảm xúc cho người khác nhìn thấy. Chàng giường như đã thay đổi. Chàng thay đổi thành một người biết cười, biết ghen, tính tình trẻ con. Và người đã thay đổi chàng, không ai khác chính là nàng. Là cái người mà lúc nào cũng cười, cũng hoạt bát. Trong thế giới của nàng toàn là màu xanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.