Chương 33: Thông minh bị thông minh hại
Diệp Tuyết
26/10/2019
Thái hậu:
Được rồi, ngươi mau cắt bánh chia cho mọi người cùng nếm thử.
Nha hoàn của Thái hậu cung kính nghe theo. Mỗi người một góc, thi nhau khen ngon. Dư Ninh quận chúa này có chút ghét nàng nên đương nhiên sẽ không công khai ăn bánh của nàng. Nàng ta giả vờ không thèm, rồi lựa ánh mắt của mọi người. Khi không ai chú ý nàng ta, thoắt một cái miếng bánh đã chui tọt vô miệng.
Trời ơi, sao nó lại ngon như vậy được cơ chứ. Muốn ăn thêm miếng nữa quá. Không...không được, mục đích của mình hôm nay là phải làm cho ả ta bẽ mặt cơ mà. Triệu Tử Tuyết, ngươi cứ chờ mà xem.
Nàng hớn hở nhìn chàng đưa miếng bánh đầu tiên lên miệng. Nhanh chóng hỏi luôn cảm nhận của chàng.
Thế nào...thế nào, ngon không...ngon không.
Thập tam vương gia ngồi bàn kế bên, đưa mỏ hóngg hớt.
Ngon lắm, ngon lắm luôn á. Lần đầu tiên ta được ăn món ngon như vậy luôn á.
Nàng nói:
Ta đâu có hỏi ngươi chứ...
Thập tam vương gia nghe xong quay ra khóc, làm nũng.
Hu...hu, ngũ ca huynh xem. Cô ấy ghét đệ rồi kìa.
Ngũ vương gia:
Đệ...thật ồn ào...
Thập tam vương gia nghe xong ngừng khóc, quay ra cà khịa với ngũ vương gia.
Đến huynh cũng không còn thương đệ nữa hay sao, đệ đau lòng lắm ớ.
Phía Dư Ninh quận chúa, nàng ta đứng lên. Định nói gì đó.
Thái hậu người xem nếu cứ như thế này chẳng phải có hơi buồn chán rồi hay sao.
Thái hậu và văn võ bá quan cùng dồn sự chú ý lên nàng ta.
Thái hậu:
Ổ...vậy con có trò gì vui, nói ra thử xem.
Dư Ninh quận chúa:
Thưa Thái hậu, Ninh nhi ngày thường hay ở khuê phòng của mình. Chăm chỉ đèn sách, nay có biết chút ít về thơ ca. Con muốn mang lên đây, tặng Thái hậu vài câu.
Thái hậu vui mừng, nói:
Con đó, chăm chỉ như vậy sao. Vậy được mau cho ta nghe thử.
Dư Ninh quận chúa:
Thái hậu nếu một mình Ninh nhi làm thì buồn lắm, con muốn cùng thi với người khác phân thắng bại. Cốt để Ninh nhi có thêm người học hỏi đôi chút.
Thái hậu:
Vậy được, con xem bát vương gia văn tài võ lược. Vậy hãy học hỏi xem sao.
Nàng ta nghe được liền lạnh sống lưng, bát vương gia tài giỏi như vậy. Sao có thể so sánh, huống chi là muốn thi thố với ngài ấy. Nàng ta nhanh chóng lên tiếng từ chối khéo.
Thái hậu người trêu Ninh nhi hoài. Sao Ninh nhi có thể thắng được biểu ca huynh ấy chứ.
Thái hậu lên tiếng hỏi:
Vậy con muốn thế nào?
Dư Ninh quận chúa:
Ninh nhi thấy, Tử Tuyết tỷ tỷ bên cạnh biểu ca đã lâu. Chắc cũng học được chút ít từ huynh ấy. Nên nay, Ninh nhi muốn được thỉnh giáo tỷ ấy.
Nội tâm của nàng: Ôi mẹ...vãi cả làm thơ. Mình đâu có biết làm thơ gì đâu cơ chứ.
Bát vương gia thấy vậy, ghé nói nhỏ với nàng:
Nếu không được thì thôi, ta sẽ nói giúp cho.
Nàng nghĩ hắn vậy mà có ý muốn giúp mình, trời chắc mọc hướng tây rồi chăng.
Dư Ninh quận chúa lên tiếng thúc giục:
Tỷ tỷ...tỷ sao vậy, hồi muội có đến phủ của biểu ca. Tỷ nói ta không giỏi gì, chỉ giỏi làm thơ không phải sao. Hôm nay, là tỷ đang ngại thôi đúng không. Tỷ đừng ngại, đây toàn là người trong nhà, nếu thơ có không hay thật đi chăng nữa. Thái hậu chắc cũng không trách phạt tỷ đâu. Thái hậu, người nói xem Ninh nhi nói đúng chứ.
Thái hậu:
Ninh nhi nói đúng, ta tuyệt nhiên sẽ không trách phạt.
Hoàng hậu thấy được muội của mình, đã trở nên thông minh. Đối phó với người khác, cũng dùng cách thông minh để đối phó. Thì nàng vui lắm, vì cuối cùng muội muội cũng trưởng thành hơn rồi.
Tuyết từ tốn đứng dậy, vậy thì để tiểu nữ hiến chút tài mọn góp vui cho Thái hậu và mọi người. Không biết quận chúa trước hay là ta trước đây.
Dư Ninh quận chúa đắc ý, nắm chắc phần thắng. Cố ý để nàng làm trước.
Tỷ tỷ...tỷ lớn hơn muội, vẫn nên là để tỷ làm trước thì hơn.
Nàng tự tin nói:
Được, Thái hậu tiểu nữ xin mạn phép.
"Gió mưa đưa tiễn xuân đi,
Tuyết bay chào đón xuân về cùng ai.
Nam cao băng đóng chặt rồi,
Mà cành hoa ấy vẫn tươi muôn phần.
Tươi nào phải để tranh xuân,
Tươi là để báo tin xuân đã về.
Tưng bừng đợi khắp sơn khê,
Hoa này trong đám hoa kia cùng cười"
Sự đánh giá của tất cả các vị vương gia, văn võ bá quan:
Thật...thật là lợi hại...
Bài thơ này, có thể xuất thành văn này quả là tuyệt vời.
Bài thơ này của nàng, biểu đạt sự khiêm tốn thoát tục, khí thế phóng khoáng rộng rãi. Đơn giản mà đã giết hết tất cả các tác phẩm xuất sắc khác.
Trong nội tâm hiện tại lúc này của nàng.
Ha...ha, nhìn biểu hiện của nàng ta như vậy chắc là mình thắng rồi. Cô ta đây là được xem như thông minh bị thông minh hại đây mà. Haizz...thực chất ta cũng không muốn đạo văn đâu. Nhưng trường hợp khẩn cấp, đành mượn tạm dùng vậy.
Nàng lên tiếng thúc giục:
Dư Ninh quận chúa tới lượt ngươi rồi.
Nàng ta hiện giờ tâm tình hoảng loạn, trong đầu không có gì cả. Mà có thì cũng không thể nào địch nổi với thơ của Tuyết.
Tứ vương gia đứng dậy rời khỏi chỗ của mình, vỗ tay khen ngợi nàng.
Được rồi, ngươi mau cắt bánh chia cho mọi người cùng nếm thử.
Nha hoàn của Thái hậu cung kính nghe theo. Mỗi người một góc, thi nhau khen ngon. Dư Ninh quận chúa này có chút ghét nàng nên đương nhiên sẽ không công khai ăn bánh của nàng. Nàng ta giả vờ không thèm, rồi lựa ánh mắt của mọi người. Khi không ai chú ý nàng ta, thoắt một cái miếng bánh đã chui tọt vô miệng.
Trời ơi, sao nó lại ngon như vậy được cơ chứ. Muốn ăn thêm miếng nữa quá. Không...không được, mục đích của mình hôm nay là phải làm cho ả ta bẽ mặt cơ mà. Triệu Tử Tuyết, ngươi cứ chờ mà xem.
Nàng hớn hở nhìn chàng đưa miếng bánh đầu tiên lên miệng. Nhanh chóng hỏi luôn cảm nhận của chàng.
Thế nào...thế nào, ngon không...ngon không.
Thập tam vương gia ngồi bàn kế bên, đưa mỏ hóngg hớt.
Ngon lắm, ngon lắm luôn á. Lần đầu tiên ta được ăn món ngon như vậy luôn á.
Nàng nói:
Ta đâu có hỏi ngươi chứ...
Thập tam vương gia nghe xong quay ra khóc, làm nũng.
Hu...hu, ngũ ca huynh xem. Cô ấy ghét đệ rồi kìa.
Ngũ vương gia:
Đệ...thật ồn ào...
Thập tam vương gia nghe xong ngừng khóc, quay ra cà khịa với ngũ vương gia.
Đến huynh cũng không còn thương đệ nữa hay sao, đệ đau lòng lắm ớ.
Phía Dư Ninh quận chúa, nàng ta đứng lên. Định nói gì đó.
Thái hậu người xem nếu cứ như thế này chẳng phải có hơi buồn chán rồi hay sao.
Thái hậu và văn võ bá quan cùng dồn sự chú ý lên nàng ta.
Thái hậu:
Ổ...vậy con có trò gì vui, nói ra thử xem.
Dư Ninh quận chúa:
Thưa Thái hậu, Ninh nhi ngày thường hay ở khuê phòng của mình. Chăm chỉ đèn sách, nay có biết chút ít về thơ ca. Con muốn mang lên đây, tặng Thái hậu vài câu.
Thái hậu vui mừng, nói:
Con đó, chăm chỉ như vậy sao. Vậy được mau cho ta nghe thử.
Dư Ninh quận chúa:
Thái hậu nếu một mình Ninh nhi làm thì buồn lắm, con muốn cùng thi với người khác phân thắng bại. Cốt để Ninh nhi có thêm người học hỏi đôi chút.
Thái hậu:
Vậy được, con xem bát vương gia văn tài võ lược. Vậy hãy học hỏi xem sao.
Nàng ta nghe được liền lạnh sống lưng, bát vương gia tài giỏi như vậy. Sao có thể so sánh, huống chi là muốn thi thố với ngài ấy. Nàng ta nhanh chóng lên tiếng từ chối khéo.
Thái hậu người trêu Ninh nhi hoài. Sao Ninh nhi có thể thắng được biểu ca huynh ấy chứ.
Thái hậu lên tiếng hỏi:
Vậy con muốn thế nào?
Dư Ninh quận chúa:
Ninh nhi thấy, Tử Tuyết tỷ tỷ bên cạnh biểu ca đã lâu. Chắc cũng học được chút ít từ huynh ấy. Nên nay, Ninh nhi muốn được thỉnh giáo tỷ ấy.
Nội tâm của nàng: Ôi mẹ...vãi cả làm thơ. Mình đâu có biết làm thơ gì đâu cơ chứ.
Bát vương gia thấy vậy, ghé nói nhỏ với nàng:
Nếu không được thì thôi, ta sẽ nói giúp cho.
Nàng nghĩ hắn vậy mà có ý muốn giúp mình, trời chắc mọc hướng tây rồi chăng.
Dư Ninh quận chúa lên tiếng thúc giục:
Tỷ tỷ...tỷ sao vậy, hồi muội có đến phủ của biểu ca. Tỷ nói ta không giỏi gì, chỉ giỏi làm thơ không phải sao. Hôm nay, là tỷ đang ngại thôi đúng không. Tỷ đừng ngại, đây toàn là người trong nhà, nếu thơ có không hay thật đi chăng nữa. Thái hậu chắc cũng không trách phạt tỷ đâu. Thái hậu, người nói xem Ninh nhi nói đúng chứ.
Thái hậu:
Ninh nhi nói đúng, ta tuyệt nhiên sẽ không trách phạt.
Hoàng hậu thấy được muội của mình, đã trở nên thông minh. Đối phó với người khác, cũng dùng cách thông minh để đối phó. Thì nàng vui lắm, vì cuối cùng muội muội cũng trưởng thành hơn rồi.
Tuyết từ tốn đứng dậy, vậy thì để tiểu nữ hiến chút tài mọn góp vui cho Thái hậu và mọi người. Không biết quận chúa trước hay là ta trước đây.
Dư Ninh quận chúa đắc ý, nắm chắc phần thắng. Cố ý để nàng làm trước.
Tỷ tỷ...tỷ lớn hơn muội, vẫn nên là để tỷ làm trước thì hơn.
Nàng tự tin nói:
Được, Thái hậu tiểu nữ xin mạn phép.
"Gió mưa đưa tiễn xuân đi,
Tuyết bay chào đón xuân về cùng ai.
Nam cao băng đóng chặt rồi,
Mà cành hoa ấy vẫn tươi muôn phần.
Tươi nào phải để tranh xuân,
Tươi là để báo tin xuân đã về.
Tưng bừng đợi khắp sơn khê,
Hoa này trong đám hoa kia cùng cười"
Sự đánh giá của tất cả các vị vương gia, văn võ bá quan:
Thật...thật là lợi hại...
Bài thơ này, có thể xuất thành văn này quả là tuyệt vời.
Bài thơ này của nàng, biểu đạt sự khiêm tốn thoát tục, khí thế phóng khoáng rộng rãi. Đơn giản mà đã giết hết tất cả các tác phẩm xuất sắc khác.
Trong nội tâm hiện tại lúc này của nàng.
Ha...ha, nhìn biểu hiện của nàng ta như vậy chắc là mình thắng rồi. Cô ta đây là được xem như thông minh bị thông minh hại đây mà. Haizz...thực chất ta cũng không muốn đạo văn đâu. Nhưng trường hợp khẩn cấp, đành mượn tạm dùng vậy.
Nàng lên tiếng thúc giục:
Dư Ninh quận chúa tới lượt ngươi rồi.
Nàng ta hiện giờ tâm tình hoảng loạn, trong đầu không có gì cả. Mà có thì cũng không thể nào địch nổi với thơ của Tuyết.
Tứ vương gia đứng dậy rời khỏi chỗ của mình, vỗ tay khen ngợi nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.