Chương 35: Tương tư
Diệp Tuyết
28/10/2019
Buổi tối, tại bát vương phủ.
Trong phòng của Tuyết, nàng đang độc thoại một mình:
Thật là mệt, bận rộn nguyên cả một ngày cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Từ mai, mình sẽ quyết định nghỉ phép dẫn theo tiểu An cùng đi shopping. Đúng...nhất định phải nghỉ ngơi, có nhiều tiền chỉ để tận hưởng vào những lúc như thế này thôi mờ.
Nói xong nàng thả lỏng cơ thể, cảm giác nằm trên chiếc giường cổ đại này cũng khá là thoải mái. Nhưng cũng không thể so sánh được với tấm đệm của mình. Haizz...nhớ nhà quá đi.
Tờ mờ sáng hôm sau:
Rầm...
(Tiếng đạp cửa mạnh đến nỗi, khiến nàng bật bắn người).
Và một lần nữa, cái cửa tiếp tục bung ra. Nàng giật bắn người tỉnh mộng nhìn thấy vậy, tức giận quát:
Thì ra, là cậu. Sáng sớm mò đến phòng tui chi. Bộ thèm đòn hả?
Thập tam vương gia khuôn mặt mếu máo, nước mắt đầm đìa. Chạy đến ôm nàng khóc.
Hu...hu, nương tử. Lần này, ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe. Đợi ta về chúng ta liền có thể lập tức thành hôn. Nàng nhớ là phải đợi ta đó nha.
Nàng không ngừng đẩy, đuổi thập tam vương gia ra. Quát:
Ngươi có bệnh à, sáng sớm ngày ra nói linh tinh cái gì vậy. Về đi...về đi, ta muốn được ngủ tiếp.
Thập tam vương gia:
Nàng thật nhẫn tâm, có phải là nàng đang giận ta. Nàng yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không lấy ai ngoài nàng đâu.
Nàng chưa hiểu chuyện gì, nên có ý xua đuổi.
Thật không hiểu nổi, rốt cuộc là có chuyện gì?
Thập tam vương gia với tay, vơ lấy tấm rèm giường. Cứ vậy, mà dùng để lau mũi và nước mắt. Nói:
Xem ra nàng vẫn chưa hề hay tin gì rồi. Hoàng đế ca ca, có lệnh. Những Vương gia chưa thê thiếp đều phải đến Châu Tử Á.
Nàng hỏi:
Đến đó làm gì?
Thập tam vương gia:
Nàng có ngốc không vậy, đương nhiên là để tìm thê rồi. Vậy cũng hỏi.
Nàng lạnh lùng nói:
Vậy thì có liên quan gì tới ta...à mà ngươi nói. Tất cả các Vương gia sao? Thế còn Trương Vũ, huynh ấy có phải đi không?
Thập tam vương gia:
Đương nhiên, không xong rồi. Ta phải đi đây, các huynh ấy đang đợi ta. Vâỵ ta đi nha, nàng nhớ giữ gìn sức khỏe.
Nàng chợt nghĩ: Đến chuyện quan trọng vậy, mà hắn một câu cũng không nói với mình...hừ... Vậy thì từ nay cũng đừng quan tâm đến ta nữa.
Trong lòng nàng như có một ngọn lửa ngầm, đang cháy râm ran. Nửa muốn ra tiễn, nửa còn lại là giận dỗi. Nàng không hiểu tại sao trong lòng mình lại cảm thấy khó chịu như vậy.
Nàng nghĩ: Liệu có phải...có phải là muốn đi đại tiện không. Đúng...chính là như vậy.
Nàng chạy ra khỏi phòng tâm trí thì muốn đi đại tiện, nhưng cái chân thì không chịu nghe lời. Nàng cứ vậy ra sức chạy, chạy càng lúc càng nhanh.
Nàng lẩm bẩm nói một mình:
Cái tên Trương Vũ này, mình phải đi mắng hắn một trận mới được. Ai cho hắn cái quyền đi mà không thông báo trước như vậy chứ.
Cùng lúc đó phía ngoài cửa phủ:
Đinh Nhất lên tiếng thúc giục chàng:
Vương gia đến giờ rồi, chúng ta mau khởi hành thôi.
Thập tam vương gia thấy lạ bèn nói:
Ta rõ ràng là đến báo với nàng ấy rồi, vậy mà cũng không đến tiễn chúng ta một chút. Đúng là nữ nhân vô lương tâm.
Bát vương gia, chàng ra lệnh cho mọi người chuẩn bị suất phát. Nhưng ánh mắt vẫn không ngừng mong ngóng.
Không đợi nữa, đi thôi....
Cha...cha...cha...
(Tiếng thúc giục ngựa).
Bịch...bịch...bịch...hộc...
Vậy mà lại không ra kịp.
(Nàng chạy ra đến nơi thì bát vương đã đi khuất. Chỉ chậm chân có một chút).
Cảm giác hụt hẫng này là sao, tại sao mình lại muốn khóc vậy cơ chứ. Đợi huynh về rồi, ta sẽ không tha thứ cho huynh đâu.
.......................
1 tháng sau.
Ban đêm tại đất nước Châu Tử Á:
Tâm trạng nhớ người iu của bát vương gia. Chàng ngồi uống rượu một mình, tương tư buồn tủi.
Nha đầu ngốc đó bây giờ đang làm gì nhỉ. Liệu nàng có nhớ tới ta...
...Chắc không đâu, nha đầu đó thậm trí còn không chịu ra tiễn ta nữa mà. Thật không ngờ, bổn vương ta lại đi thích một nha đầu nhẫn tâm như nàng. Nhưng nàng yên tâm, lần này trở về ta sẽ không để nàng thoát khỏi ta được nữa đâu. Vì nàng chính là của bổn vương ta.
Cùng thời điểm chỗ của thập tam vương gia.
Một cô gái của đất nước Châu Tử Á, đã nhắm trúng vị vương gia đáng yêu này. Cô bám theo, dính lấy. Ra quyết tâm thu phục. Cô ấy cũng là một cô gái đáng yêu. Tính tình lương thiện, đáng yêu. Và có một cái tên cũng rất hay. Tên cô là Hốt Tất Linh Ly Đang, năm nay 17 tuổi. Là tam công chúa của thành cát tư hãn Hốt Tất Bát Nhang.
Thiệu Quân ca ca, đây là sữa dê do ta chính tay nấu. Huynh mau uống thử xem, ngon lắm á.
Thập tam vương gia liên tục từ chối cô ấy, tỏ ý ghét bỏ:
Cô...tránh ra đi, đừng có bám theo ta nữa được không. Nghe cho rõ đây: Ta không thích cô, cũng không thích sữa dê. Cho nên chúng ta là hai người hoàn toàn trái ngược, ta không hợp với cô đâu.
Nói xong, thập tam vương gia quay lưng bỏ đi mất. Linh Ly Đang đứng đó, cầm vò sữa dê vẫn còn nóng hổi. Đau lòng, thất vọng. Cô nghĩ, bản thân mình là chưa đủ tốt, hay chưa đủ xinh đẹp. Mới khiến cho chàng ấy, ghét mình như vậy.
Trong phòng của Tuyết, nàng đang độc thoại một mình:
Thật là mệt, bận rộn nguyên cả một ngày cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Từ mai, mình sẽ quyết định nghỉ phép dẫn theo tiểu An cùng đi shopping. Đúng...nhất định phải nghỉ ngơi, có nhiều tiền chỉ để tận hưởng vào những lúc như thế này thôi mờ.
Nói xong nàng thả lỏng cơ thể, cảm giác nằm trên chiếc giường cổ đại này cũng khá là thoải mái. Nhưng cũng không thể so sánh được với tấm đệm của mình. Haizz...nhớ nhà quá đi.
Tờ mờ sáng hôm sau:
Rầm...
(Tiếng đạp cửa mạnh đến nỗi, khiến nàng bật bắn người).
Và một lần nữa, cái cửa tiếp tục bung ra. Nàng giật bắn người tỉnh mộng nhìn thấy vậy, tức giận quát:
Thì ra, là cậu. Sáng sớm mò đến phòng tui chi. Bộ thèm đòn hả?
Thập tam vương gia khuôn mặt mếu máo, nước mắt đầm đìa. Chạy đến ôm nàng khóc.
Hu...hu, nương tử. Lần này, ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe. Đợi ta về chúng ta liền có thể lập tức thành hôn. Nàng nhớ là phải đợi ta đó nha.
Nàng không ngừng đẩy, đuổi thập tam vương gia ra. Quát:
Ngươi có bệnh à, sáng sớm ngày ra nói linh tinh cái gì vậy. Về đi...về đi, ta muốn được ngủ tiếp.
Thập tam vương gia:
Nàng thật nhẫn tâm, có phải là nàng đang giận ta. Nàng yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không lấy ai ngoài nàng đâu.
Nàng chưa hiểu chuyện gì, nên có ý xua đuổi.
Thật không hiểu nổi, rốt cuộc là có chuyện gì?
Thập tam vương gia với tay, vơ lấy tấm rèm giường. Cứ vậy, mà dùng để lau mũi và nước mắt. Nói:
Xem ra nàng vẫn chưa hề hay tin gì rồi. Hoàng đế ca ca, có lệnh. Những Vương gia chưa thê thiếp đều phải đến Châu Tử Á.
Nàng hỏi:
Đến đó làm gì?
Thập tam vương gia:
Nàng có ngốc không vậy, đương nhiên là để tìm thê rồi. Vậy cũng hỏi.
Nàng lạnh lùng nói:
Vậy thì có liên quan gì tới ta...à mà ngươi nói. Tất cả các Vương gia sao? Thế còn Trương Vũ, huynh ấy có phải đi không?
Thập tam vương gia:
Đương nhiên, không xong rồi. Ta phải đi đây, các huynh ấy đang đợi ta. Vâỵ ta đi nha, nàng nhớ giữ gìn sức khỏe.
Nàng chợt nghĩ: Đến chuyện quan trọng vậy, mà hắn một câu cũng không nói với mình...hừ... Vậy thì từ nay cũng đừng quan tâm đến ta nữa.
Trong lòng nàng như có một ngọn lửa ngầm, đang cháy râm ran. Nửa muốn ra tiễn, nửa còn lại là giận dỗi. Nàng không hiểu tại sao trong lòng mình lại cảm thấy khó chịu như vậy.
Nàng nghĩ: Liệu có phải...có phải là muốn đi đại tiện không. Đúng...chính là như vậy.
Nàng chạy ra khỏi phòng tâm trí thì muốn đi đại tiện, nhưng cái chân thì không chịu nghe lời. Nàng cứ vậy ra sức chạy, chạy càng lúc càng nhanh.
Nàng lẩm bẩm nói một mình:
Cái tên Trương Vũ này, mình phải đi mắng hắn một trận mới được. Ai cho hắn cái quyền đi mà không thông báo trước như vậy chứ.
Cùng lúc đó phía ngoài cửa phủ:
Đinh Nhất lên tiếng thúc giục chàng:
Vương gia đến giờ rồi, chúng ta mau khởi hành thôi.
Thập tam vương gia thấy lạ bèn nói:
Ta rõ ràng là đến báo với nàng ấy rồi, vậy mà cũng không đến tiễn chúng ta một chút. Đúng là nữ nhân vô lương tâm.
Bát vương gia, chàng ra lệnh cho mọi người chuẩn bị suất phát. Nhưng ánh mắt vẫn không ngừng mong ngóng.
Không đợi nữa, đi thôi....
Cha...cha...cha...
(Tiếng thúc giục ngựa).
Bịch...bịch...bịch...hộc...
Vậy mà lại không ra kịp.
(Nàng chạy ra đến nơi thì bát vương đã đi khuất. Chỉ chậm chân có một chút).
Cảm giác hụt hẫng này là sao, tại sao mình lại muốn khóc vậy cơ chứ. Đợi huynh về rồi, ta sẽ không tha thứ cho huynh đâu.
.......................
1 tháng sau.
Ban đêm tại đất nước Châu Tử Á:
Tâm trạng nhớ người iu của bát vương gia. Chàng ngồi uống rượu một mình, tương tư buồn tủi.
Nha đầu ngốc đó bây giờ đang làm gì nhỉ. Liệu nàng có nhớ tới ta...
...Chắc không đâu, nha đầu đó thậm trí còn không chịu ra tiễn ta nữa mà. Thật không ngờ, bổn vương ta lại đi thích một nha đầu nhẫn tâm như nàng. Nhưng nàng yên tâm, lần này trở về ta sẽ không để nàng thoát khỏi ta được nữa đâu. Vì nàng chính là của bổn vương ta.
Cùng thời điểm chỗ của thập tam vương gia.
Một cô gái của đất nước Châu Tử Á, đã nhắm trúng vị vương gia đáng yêu này. Cô bám theo, dính lấy. Ra quyết tâm thu phục. Cô ấy cũng là một cô gái đáng yêu. Tính tình lương thiện, đáng yêu. Và có một cái tên cũng rất hay. Tên cô là Hốt Tất Linh Ly Đang, năm nay 17 tuổi. Là tam công chúa của thành cát tư hãn Hốt Tất Bát Nhang.
Thiệu Quân ca ca, đây là sữa dê do ta chính tay nấu. Huynh mau uống thử xem, ngon lắm á.
Thập tam vương gia liên tục từ chối cô ấy, tỏ ý ghét bỏ:
Cô...tránh ra đi, đừng có bám theo ta nữa được không. Nghe cho rõ đây: Ta không thích cô, cũng không thích sữa dê. Cho nên chúng ta là hai người hoàn toàn trái ngược, ta không hợp với cô đâu.
Nói xong, thập tam vương gia quay lưng bỏ đi mất. Linh Ly Đang đứng đó, cầm vò sữa dê vẫn còn nóng hổi. Đau lòng, thất vọng. Cô nghĩ, bản thân mình là chưa đủ tốt, hay chưa đủ xinh đẹp. Mới khiến cho chàng ấy, ghét mình như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.