Chương 16: Viện cớ
Diệp Tuyết
26/10/2019
Nàng lập tức đánh trống lảng, vừa rồi hiểu lầm chàng như vậy. Bây giờ mới biết rất có lỗi.
Ôi...a...nấm của ta...bị huynh làm thành vậy rồi. Huynh yên tâm khi nào nấu xong, sẽ có phần của huynh mà...ha...ha. Vậy huynh muốn ăn món nấm như thế nào.
Ta liền có thể làm.
Nàng vừa nhặt vừa nói, trên mặt vẫn phải giữ nụ cười. Mặc dù trông rất gượng gạo. Đột nhiên nàng nói lớn tiếng:
Tiểu An, muội còn không chịu ra. Ta cần giỏ đựng...
Chàng vẫn còn giận lắm, bỏ đi không nói lời nào. Biết vậy nên nàng đành đuổi theo dỗ dành.
Vũ Vũ à, huynh xem lúc nãy là ta hiểu lầm huynh. Nàng chạy sang bên trái, rồi lại chạy sang bên phải. Ta...xin lỗi nha...huynh rộng lượng...tha thứ đi mà.
Chàng đột nhiên dừng lại, trong khi mà nàng ra sức đuổi theo phía sau.
Bịch... tiếng đập đầu vào lưng của chàng. Nàng đột nhiên giả vờ đau, rồi quay sang ăn vạ.
Ay...da...da đau chết ta rồi.
Quay lại nhìn thấy độ dễ thương của nàng mà cục tức ban nãy trong lòng của chàng bỗng dưng bay biến đi đâu hết. Nhưng cố tỏ ra vẻ vẫn còn giận lắm.
Cô nói như vậy...nếu như bổn vương không đồng ý tha lỗi cho cô. Thì xem như bổn Vương là người hẹp hòi rồi sao. Còn nữa chỉ với vài ba câu xin lỗi thì có thể xoá sạch...đâu dễ vậy chứ.
Vừa rồi giữa hai người là đã sảy ra chuyện gì?
Nàng ấp a...ấp úng, không biết nói thế nào với chàng bây giờ.
Cái đó...giữa ta và cậu bé đó...ta và...đã...
Hừ...làm điều khuất tất, nên không nói được lời biện minh cũng phải thôi.
Hai ngón tay trỏ của nàng đưa lên chạm vào nhau, mặt cúi xuống. Mỏ chu ra, điệu bộ phụng phịu.
Thế huynh muốn thế nào... chẳng phải là ta còn làm món ăn cho huynh đấy thôi.
Đầu nàng đột nhiên loé lên ý nghĩ, bộp chộp nói ngay:
Nhưng mà ta nói này. Cậu bé đó muốn ta, sao huynh lại không không đồng ý chứ. Kể ra thì ta đối với huynh cũng là một phiền phức, chỉ cần vứt quách cho người khác là huynh có thể nhẹ thân. Không phải sao?
Chàng nghe xong tiến về phía nàng. Dùng ngón trỏ nâng cằm, giọng nói đầy mị lực.
Nha đầu...vậy cô nghĩ xem là vì sao bổn vương lại làm như vậy.
Thình thịch... thình thịch...tiếng tim của nàng đập thành tiếng lớn.
Gần...gần quá, không...không phải là hắn thích mình đó chứ.
Nàng mặt đỏ rực như quả cà chua, không dám đối mắt với chàng.
Phì...ha...ha tiếng cười của chàng khi đã đạt được mục đích là trêu chọc nàng.
Cô nghĩ nhiều rồi...cô quên rồi sao. Cô vẫn đang bị ta nghi ngờ là gian tế do người khác phái đến tiếp cận ta. Cho nên khi ta chưa hết nghi ngờ cô thì cô vẫn phải chịu sự kiểm soát của ta.
Nàng nghe thấy tức lắm. Thì ra hắn luôn đề phòng mình, mà lâu nay mình còn tưởng rằng đã trở thành bạn bè với hắn rồi chứ. Nàng quát lên:
Đã lâu như vậy rồi mà huynh vẫn còn nghi ta...hứ...cho huynh nghi này...nghi ngờ này...
Nàng là đang chút giận lên mấy cục đá, nhưng mà mấy cục đá đó có tội gì đâu cơ chứ. Tội mấy cục đá ghê ha.
Lúc này, chàng đã đi xa được một đoạn. Khuôn mặt cười tủm, chả bù cho lúc nãy. Mùi giấm nồng nặc, không những thế còn có mùi khét nữa. Thay đổi cũng nhanh thật.
Những ngày sau đó, Dư Ninh quận chúa ngày nào cũng đến. Lần nào đến là lại quấn lấy chàng không yên.
Ngự thư phòng...
Biểu ca, muội mài sẵn mực cho huynh rồi này. Huynh mau viết gì đó đi.
Chàng cảm thấy thực sự rất phiền, không thể tập chung được.
Không thấy ta đang đọc sách sao, muội đi tìm Đinh Nhất chơi đừng phiền ta.
Nàng ta suy nghĩ, không có nam nhân nào có thể thoát được sức quyến rũ của nữ nhân. Nên quyết định làm nũng, giả hiền lành đáng yêu.
Biểu ca...huynh xem người ta đã đến thăm huynh, huynh cũng không thèm để ý tới muội...muội rất là buồn...
Thấy chàng vẫn không để tâm đến mình, nàng ta tiếp tục diễn. Nếu như nàng ta mà là người hiện đại chắc đã đạt giải diễn viên xuất sắc cũng nên.
Muội biết biểu ca từ khi còn nhỏ đã vẽ tranh rất là đẹp. Huynh xem hôm nay muội mặc như vậy, rất hợp để vẽ tranh, huynh xem...
Nàng ta vừa nói vừa xoay một vòng trước mặt chàng. Điệu bộ lả lướt...nhưng chàng thì sao? Vẫn cắm mặt vào mấy quyển binh thư, không chút phản ứng.
Nàng ta thấy vậy vô cùng tức giận, kìm không nổi quát lên:
Muội sắp trở thành Vương phi của huynh rồi, mà huynh vẫn không hề để tâm. Vậy sau này muội vào phủ, chẳng có chút tiếng nói sẽ bị đám hạ nhân kia coi thường.
Chàng vô cùng giận khi nghe xong, liền đặt sách xuống bàn. Giọng lạnh lùng:
Ai nói muội là sẽ trở thành Vương phi của ta. Ta chỉ xem muội như là muội ruột. Đâu thể trở thành phu thê. Muội vẫn nên tìm người thích hợp với mình thì hơn.
Nói xong chàng nhanh chóng rời khỏi thư phòng, mặc cho nàng ta đứng đó.
Cùng lúc đó tại Trương phủ, nơi ở của Trương Trí Tài.
Tiếng của một thủ vệ:
Thiếu gia vẫn chưa tra được vị cô nương ấy ở đâu.
Đang ngồi thưởng thức trà ngon, thì nghe được câu bẩm báo đó...tức sôi máu, hắn ném luôn cốc trà đang uống dở vào mặt của thủ vệ. Quát lớn:
Vô dụng...ta nuôi mấy người chỉ để làm cảnh thôi sao. Tra... tiếp tục tra cho ta. Tra không ra ngươi cũng đừng về đây nữa.
Ôi...a...nấm của ta...bị huynh làm thành vậy rồi. Huynh yên tâm khi nào nấu xong, sẽ có phần của huynh mà...ha...ha. Vậy huynh muốn ăn món nấm như thế nào.
Ta liền có thể làm.
Nàng vừa nhặt vừa nói, trên mặt vẫn phải giữ nụ cười. Mặc dù trông rất gượng gạo. Đột nhiên nàng nói lớn tiếng:
Tiểu An, muội còn không chịu ra. Ta cần giỏ đựng...
Chàng vẫn còn giận lắm, bỏ đi không nói lời nào. Biết vậy nên nàng đành đuổi theo dỗ dành.
Vũ Vũ à, huynh xem lúc nãy là ta hiểu lầm huynh. Nàng chạy sang bên trái, rồi lại chạy sang bên phải. Ta...xin lỗi nha...huynh rộng lượng...tha thứ đi mà.
Chàng đột nhiên dừng lại, trong khi mà nàng ra sức đuổi theo phía sau.
Bịch... tiếng đập đầu vào lưng của chàng. Nàng đột nhiên giả vờ đau, rồi quay sang ăn vạ.
Ay...da...da đau chết ta rồi.
Quay lại nhìn thấy độ dễ thương của nàng mà cục tức ban nãy trong lòng của chàng bỗng dưng bay biến đi đâu hết. Nhưng cố tỏ ra vẻ vẫn còn giận lắm.
Cô nói như vậy...nếu như bổn vương không đồng ý tha lỗi cho cô. Thì xem như bổn Vương là người hẹp hòi rồi sao. Còn nữa chỉ với vài ba câu xin lỗi thì có thể xoá sạch...đâu dễ vậy chứ.
Vừa rồi giữa hai người là đã sảy ra chuyện gì?
Nàng ấp a...ấp úng, không biết nói thế nào với chàng bây giờ.
Cái đó...giữa ta và cậu bé đó...ta và...đã...
Hừ...làm điều khuất tất, nên không nói được lời biện minh cũng phải thôi.
Hai ngón tay trỏ của nàng đưa lên chạm vào nhau, mặt cúi xuống. Mỏ chu ra, điệu bộ phụng phịu.
Thế huynh muốn thế nào... chẳng phải là ta còn làm món ăn cho huynh đấy thôi.
Đầu nàng đột nhiên loé lên ý nghĩ, bộp chộp nói ngay:
Nhưng mà ta nói này. Cậu bé đó muốn ta, sao huynh lại không không đồng ý chứ. Kể ra thì ta đối với huynh cũng là một phiền phức, chỉ cần vứt quách cho người khác là huynh có thể nhẹ thân. Không phải sao?
Chàng nghe xong tiến về phía nàng. Dùng ngón trỏ nâng cằm, giọng nói đầy mị lực.
Nha đầu...vậy cô nghĩ xem là vì sao bổn vương lại làm như vậy.
Thình thịch... thình thịch...tiếng tim của nàng đập thành tiếng lớn.
Gần...gần quá, không...không phải là hắn thích mình đó chứ.
Nàng mặt đỏ rực như quả cà chua, không dám đối mắt với chàng.
Phì...ha...ha tiếng cười của chàng khi đã đạt được mục đích là trêu chọc nàng.
Cô nghĩ nhiều rồi...cô quên rồi sao. Cô vẫn đang bị ta nghi ngờ là gian tế do người khác phái đến tiếp cận ta. Cho nên khi ta chưa hết nghi ngờ cô thì cô vẫn phải chịu sự kiểm soát của ta.
Nàng nghe thấy tức lắm. Thì ra hắn luôn đề phòng mình, mà lâu nay mình còn tưởng rằng đã trở thành bạn bè với hắn rồi chứ. Nàng quát lên:
Đã lâu như vậy rồi mà huynh vẫn còn nghi ta...hứ...cho huynh nghi này...nghi ngờ này...
Nàng là đang chút giận lên mấy cục đá, nhưng mà mấy cục đá đó có tội gì đâu cơ chứ. Tội mấy cục đá ghê ha.
Lúc này, chàng đã đi xa được một đoạn. Khuôn mặt cười tủm, chả bù cho lúc nãy. Mùi giấm nồng nặc, không những thế còn có mùi khét nữa. Thay đổi cũng nhanh thật.
Những ngày sau đó, Dư Ninh quận chúa ngày nào cũng đến. Lần nào đến là lại quấn lấy chàng không yên.
Ngự thư phòng...
Biểu ca, muội mài sẵn mực cho huynh rồi này. Huynh mau viết gì đó đi.
Chàng cảm thấy thực sự rất phiền, không thể tập chung được.
Không thấy ta đang đọc sách sao, muội đi tìm Đinh Nhất chơi đừng phiền ta.
Nàng ta suy nghĩ, không có nam nhân nào có thể thoát được sức quyến rũ của nữ nhân. Nên quyết định làm nũng, giả hiền lành đáng yêu.
Biểu ca...huynh xem người ta đã đến thăm huynh, huynh cũng không thèm để ý tới muội...muội rất là buồn...
Thấy chàng vẫn không để tâm đến mình, nàng ta tiếp tục diễn. Nếu như nàng ta mà là người hiện đại chắc đã đạt giải diễn viên xuất sắc cũng nên.
Muội biết biểu ca từ khi còn nhỏ đã vẽ tranh rất là đẹp. Huynh xem hôm nay muội mặc như vậy, rất hợp để vẽ tranh, huynh xem...
Nàng ta vừa nói vừa xoay một vòng trước mặt chàng. Điệu bộ lả lướt...nhưng chàng thì sao? Vẫn cắm mặt vào mấy quyển binh thư, không chút phản ứng.
Nàng ta thấy vậy vô cùng tức giận, kìm không nổi quát lên:
Muội sắp trở thành Vương phi của huynh rồi, mà huynh vẫn không hề để tâm. Vậy sau này muội vào phủ, chẳng có chút tiếng nói sẽ bị đám hạ nhân kia coi thường.
Chàng vô cùng giận khi nghe xong, liền đặt sách xuống bàn. Giọng lạnh lùng:
Ai nói muội là sẽ trở thành Vương phi của ta. Ta chỉ xem muội như là muội ruột. Đâu thể trở thành phu thê. Muội vẫn nên tìm người thích hợp với mình thì hơn.
Nói xong chàng nhanh chóng rời khỏi thư phòng, mặc cho nàng ta đứng đó.
Cùng lúc đó tại Trương phủ, nơi ở của Trương Trí Tài.
Tiếng của một thủ vệ:
Thiếu gia vẫn chưa tra được vị cô nương ấy ở đâu.
Đang ngồi thưởng thức trà ngon, thì nghe được câu bẩm báo đó...tức sôi máu, hắn ném luôn cốc trà đang uống dở vào mặt của thủ vệ. Quát lớn:
Vô dụng...ta nuôi mấy người chỉ để làm cảnh thôi sao. Tra... tiếp tục tra cho ta. Tra không ra ngươi cũng đừng về đây nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.