Chương 41
Bluedy reedy
11/11/2019
Chap40: bệnh tình
-tôi khó thở.. quá!
-rồi tôi biết rồi, bác sĩ sẽ giúp em ngay- hắn dỗ dành rồi né ra cho bác sĩ khám
-cô ấy chỉ bị khó thở do tác dụng phụ của thuốc, giờ thở oxy sẽ giúp chút ít cho cô ấy- vừa nói bác sĩ vừa lấy máy thở oxy cho nó
-tình trạng này sẽ kéo dài trong bao lâu?- cậu hỏi
-chắc khoảng vài ngày thôi, tôi nghĩ nên đưa cô ấy đi kiểm tra dạ dày, không biết đã uống bao nhiêu thuốc chống buồn ngủ rồi- bác sĩ được sự đồng thuận của hắn và cô nên đã chuyển nó sang phòng khác để thuận tiện trong việc khám sức khoẻ
Nó được đem đi chụp MRI và kết quả làm cả bác sĩ cũng sửng sốt
-kết quả sao rồi bác sĩ- hắn và cô đồng thanh
-tôi xin hỏi điều này, trước giờ cô ấy từng bị bệnh gì không?
-ờm, lúc còn nhỏ thì tôi chẳng thấy nó bệnh bao giờ- cô lắc đầu
-phải, nhưng chỉ có 7 năm qua là chúng tôi không ở cạnh chị ấy nên không biết- Lolie nói
-nếu cô ấy chưa từng bệnh vậy thì có trúng độc hay gì tương tự không?- bác sĩ lại hỏi
-không có, ở nhà cậu ấy có nuôi hai con rắn, nhưng chưa bao giờ bị cắn- nhỏ nói
-cô ấy còn có cả một cánh đồng trồng toàn cây thường xuân độc- hắn nói làm mọi người trừ cô bất ngờ
-vậy lúc cô ấy chăm sóc có vô tình chạm vào cây thường xuân không?
-không, không những chạm vào mà nó còn đi chân không trên đó- lại lần nữa mọi người kinh ngạc trừ cô
-cô ấy thật phi thường, từng ấy chất độc mà không sao cả- bác sĩ khăm phục thốt lên
-không những như thế mà cô ấy còn kể với tôi rằng, từ khi lên 5 đã tập uống chất độc và thử nghiệm chất độc lên bản thân, Gemstone cô còn nhớ cái ngày Tử Cẩu rũ tôi đi uống sau buổi tuyển người đó chứ?- hắn kể
-có
-cô ấy uống rượu với độc TTX đấy!
Hắn đưa mọi người từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, cô tuy thân cận với nó nhất nhưng cũng không hề hay biết vụ thử nghiệm và uống chất độc, cô đã sốc rất sốc
-vậy đó là những lí đo khiến thứ đó bị ngăn lại- bác sĩ suy tư xoa cằm
-chuyện gì vậy bác sĩ?- anh hỏi
-trong cơ thể cô ấy, có rất nhiều chất độc, nói cách khác từ những lần cô ấy uống và thử nghiệm đã khiến cho chất độc ngấm vào các tế bào, hệ thần kinh và cả máu nữa, từng hồng cầu bạch cầu đều có độc- bác sĩ nói
-thật sao? Thế có nguy hiểm cho cậu ấy không?- nhỏ hốt hoảng
-đó chỉ là chuẩn đoán của tôi, cũng phải thử máu thì mới biết kết quả- bác sĩ- nếu như những gì tôi suy đoán là đúng thì các tế bào à không các độc tố đó, hình như đang tiêu trừ những vi khuẩn xâm nhập cơ thể cô ấy, nên cô ấy sẽ không bị bệnh
-nhưng cậu ấy sao lại bị cảm lạnh- nhỏ hỏi
-đó là do cô ấy nhiễm khí đêm lạnh thôi, không phải do vi khuẩn
-bác sĩ nhờ ông giúp đỡ, tôi có chuyện nhờ ông, đừng tiết lộ bất kì điều gì với ai, những kết quả xét nghiệm hay hồ sơ bệnh án, ông chỉ đưa tận tay tôi hoặc tên này- tay cô chỉ vào hắn- dù ai có đến bảo là tôi hay hắn nhờ thì tuyệt đối đừng tin
-được- bác sĩ gật đầu
Bác sĩ đi vào lấy một ống tiêm ra chuẩn bị lấy máu của nó thì bị nó bắt lấy cổ tay, nó hé một mắt ra khó khăn nói
-ông tính làm gì?
-tôi sẽ lấy máu của cô đem đi xét nghiệm- bác sĩ trả lời
-để làm gì chứ? Tôi không cần xét nghiệm gì hết, ai cho ông cái quyền tự quyết định vậy hả?- nó ngồi dậy gỡ dụng cụ thở oxy ra, gạt đi cái tay đang cầm ống tiêm
-tôi đã được sự cho phép của người nhà của cô
-người nhà? Ha, hay thật bọn họ dám tự quyết định mà không hỏi ý tôi- nó nghiêng đầu- này nhé! Máu tôi ông không thể lấy, tôi có một lời đề nghị ông thấy sao?
-đề nghị gì?- bác sĩ dè dặt hỏi
-làm bác sĩ riêng cho tôi
-tại sao?- bác sĩ nhíu mày
-tôi là người không thể bị bệnh nhưng dạo này tôi cảm thấy có gì đó không ổn- nó lấy tay đỡ trán
-cô không khỏe à!
-nếu là người khác có lẽ họ sẽ nói vậy, nhưng tôi là người không có dây thần kinh xúc giác nên sẽ không cảm thấy gì, nhân cơ hội này chi bằng thuê một bác sĩ riêng, nếu ông thật tình tôi sẽ không bạc đãi- nó nói
-trách nhiệm của bác sĩ là cứu chữa cho bệnh nhân nên nếu cô nói thế thì tôi đồng ý- bác sĩ gật đầu
-những gì khám được từ tôi bác sĩ cứ làm giả hết đi, tôi không muốn ai biết được xét nghiệm ra gì đâu- nó nói
-tôi sẽ không hỏi tại sao- bác sĩ chuẩn bị bước đi thì nó kêu
-mà tôi phải gọi bác sĩ là gì?
-tên tôi là Chu Mạnh Sinh, người gốc hoa, đừng gọi tôi la ông, tôi chỉ mới 27 thôi- bác sĩ Chu nói- nếu có gì cứ bấm chuông, em gái tôi cũng là y tá điều dưỡng ở đây, tôi sẽ nói em ấy một tiếng
-được rồi anh Chu- nó gật đầu- tôi tên Hàn Băng Tử, cứ gọi là Poison
Bác sĩ Chu ra ngoài và nói gì đó với tụi cô, nó sau khi nằm chán rồi thì muốn về, còn phải đi gặp hiệu trưởng nữa mà
Cô thấy nó đi ra thì nói
-mày tính đi đâu?
-tao về trường, bà hiệu trưởng, bả gọi- nó nhìn cô với nửa đôi mắt
-ổn hơn rồi phải không?- cô lại lo lắng
-rồi- nó nói giọng mỉa mai- cảm ơn, bạn tốt đã quan tâm
Quay lại trường học rồi thì nó đi thẳng lên phòng hiệu trưởng luôn, vừa mới mở cửa ra nó liền thấy một kẻ không muốn gặp, chính là Hắc Hoàng Nguyệt Thanh
Phớt lờ sự có mặt của Nguyệt Thanh, nó đi đến bàn hiệu trưởng
-có việc gì không? hiệu trưởng
-trước hết thì, sức khỏe của em đỡ hơn chưa?- hiệu trưởng hỏi
-ổn rồi
-được rồi, em biết kia là ai không?- hiệu trưởng chỉ Nguyệt Thanh
-không quen- nó trả lời nhanh chóng
-dì à! Dì thấy chưa, cô ta giả vờ hay thật- Nguyệt Thanh nói
-tôi không việc gì phải giả vờ, chỉ là tôi không để chị vào mắt, xem chị chưa từng tồn tại thôi- nó nhún vai
-cô..: Nguyệt Thanh cứng họng
-đủ rồi, Poison, Nguyệt Thanh từ nay sẽ học ở trường mình, em hãy dẫn con bé đi tham quan trường và hướng dẫn con bé về lớp em- hiệu trưởng nói- làm theo những gì con bé nói
-tôi không phải sai vặt của chị ta, với cả lớp tôi có lẽ cũng sẽ không hoan nghênh chị ta, sao không bảo chị ta về lớp B3 nơi có người chị ta muốn cưới- nó nhún vai nói- lớp tôi là cá biệt, và nó cũng đặc biệt với tôi, không phải ai muốn vào học là vào, nếu muốn hãy bảo chị ta làm gì đó tồi tệ đi rồi tôi nghênh đón
-vậy được, dì à con xin lỗi trước- Nguyệt Thanh nói rồi đứng lên, lấy trong cái túi dài của mình một cây gậy bóng chày bằng sắt, vác lên vai đi tới cửa kính to sau lưng hiệu trưởng, một phát dứt khoát đập vào tấm cửa kính làm nó vỡ tan
-...- nó không nói gì trầm ngâm một lúc
-dì à! Con phá hoại tài sản nhà trường rồi, con có thể bị chuyển vào lớp B11 rồi chứ- Nguyệt Thanh trên mặt là ý cười giảo hoạt nói
-tôi khó thở.. quá!
-rồi tôi biết rồi, bác sĩ sẽ giúp em ngay- hắn dỗ dành rồi né ra cho bác sĩ khám
-cô ấy chỉ bị khó thở do tác dụng phụ của thuốc, giờ thở oxy sẽ giúp chút ít cho cô ấy- vừa nói bác sĩ vừa lấy máy thở oxy cho nó
-tình trạng này sẽ kéo dài trong bao lâu?- cậu hỏi
-chắc khoảng vài ngày thôi, tôi nghĩ nên đưa cô ấy đi kiểm tra dạ dày, không biết đã uống bao nhiêu thuốc chống buồn ngủ rồi- bác sĩ được sự đồng thuận của hắn và cô nên đã chuyển nó sang phòng khác để thuận tiện trong việc khám sức khoẻ
Nó được đem đi chụp MRI và kết quả làm cả bác sĩ cũng sửng sốt
-kết quả sao rồi bác sĩ- hắn và cô đồng thanh
-tôi xin hỏi điều này, trước giờ cô ấy từng bị bệnh gì không?
-ờm, lúc còn nhỏ thì tôi chẳng thấy nó bệnh bao giờ- cô lắc đầu
-phải, nhưng chỉ có 7 năm qua là chúng tôi không ở cạnh chị ấy nên không biết- Lolie nói
-nếu cô ấy chưa từng bệnh vậy thì có trúng độc hay gì tương tự không?- bác sĩ lại hỏi
-không có, ở nhà cậu ấy có nuôi hai con rắn, nhưng chưa bao giờ bị cắn- nhỏ nói
-cô ấy còn có cả một cánh đồng trồng toàn cây thường xuân độc- hắn nói làm mọi người trừ cô bất ngờ
-vậy lúc cô ấy chăm sóc có vô tình chạm vào cây thường xuân không?
-không, không những chạm vào mà nó còn đi chân không trên đó- lại lần nữa mọi người kinh ngạc trừ cô
-cô ấy thật phi thường, từng ấy chất độc mà không sao cả- bác sĩ khăm phục thốt lên
-không những như thế mà cô ấy còn kể với tôi rằng, từ khi lên 5 đã tập uống chất độc và thử nghiệm chất độc lên bản thân, Gemstone cô còn nhớ cái ngày Tử Cẩu rũ tôi đi uống sau buổi tuyển người đó chứ?- hắn kể
-có
-cô ấy uống rượu với độc TTX đấy!
Hắn đưa mọi người từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, cô tuy thân cận với nó nhất nhưng cũng không hề hay biết vụ thử nghiệm và uống chất độc, cô đã sốc rất sốc
-vậy đó là những lí đo khiến thứ đó bị ngăn lại- bác sĩ suy tư xoa cằm
-chuyện gì vậy bác sĩ?- anh hỏi
-trong cơ thể cô ấy, có rất nhiều chất độc, nói cách khác từ những lần cô ấy uống và thử nghiệm đã khiến cho chất độc ngấm vào các tế bào, hệ thần kinh và cả máu nữa, từng hồng cầu bạch cầu đều có độc- bác sĩ nói
-thật sao? Thế có nguy hiểm cho cậu ấy không?- nhỏ hốt hoảng
-đó chỉ là chuẩn đoán của tôi, cũng phải thử máu thì mới biết kết quả- bác sĩ- nếu như những gì tôi suy đoán là đúng thì các tế bào à không các độc tố đó, hình như đang tiêu trừ những vi khuẩn xâm nhập cơ thể cô ấy, nên cô ấy sẽ không bị bệnh
-nhưng cậu ấy sao lại bị cảm lạnh- nhỏ hỏi
-đó là do cô ấy nhiễm khí đêm lạnh thôi, không phải do vi khuẩn
-bác sĩ nhờ ông giúp đỡ, tôi có chuyện nhờ ông, đừng tiết lộ bất kì điều gì với ai, những kết quả xét nghiệm hay hồ sơ bệnh án, ông chỉ đưa tận tay tôi hoặc tên này- tay cô chỉ vào hắn- dù ai có đến bảo là tôi hay hắn nhờ thì tuyệt đối đừng tin
-được- bác sĩ gật đầu
Bác sĩ đi vào lấy một ống tiêm ra chuẩn bị lấy máu của nó thì bị nó bắt lấy cổ tay, nó hé một mắt ra khó khăn nói
-ông tính làm gì?
-tôi sẽ lấy máu của cô đem đi xét nghiệm- bác sĩ trả lời
-để làm gì chứ? Tôi không cần xét nghiệm gì hết, ai cho ông cái quyền tự quyết định vậy hả?- nó ngồi dậy gỡ dụng cụ thở oxy ra, gạt đi cái tay đang cầm ống tiêm
-tôi đã được sự cho phép của người nhà của cô
-người nhà? Ha, hay thật bọn họ dám tự quyết định mà không hỏi ý tôi- nó nghiêng đầu- này nhé! Máu tôi ông không thể lấy, tôi có một lời đề nghị ông thấy sao?
-đề nghị gì?- bác sĩ dè dặt hỏi
-làm bác sĩ riêng cho tôi
-tại sao?- bác sĩ nhíu mày
-tôi là người không thể bị bệnh nhưng dạo này tôi cảm thấy có gì đó không ổn- nó lấy tay đỡ trán
-cô không khỏe à!
-nếu là người khác có lẽ họ sẽ nói vậy, nhưng tôi là người không có dây thần kinh xúc giác nên sẽ không cảm thấy gì, nhân cơ hội này chi bằng thuê một bác sĩ riêng, nếu ông thật tình tôi sẽ không bạc đãi- nó nói
-trách nhiệm của bác sĩ là cứu chữa cho bệnh nhân nên nếu cô nói thế thì tôi đồng ý- bác sĩ gật đầu
-những gì khám được từ tôi bác sĩ cứ làm giả hết đi, tôi không muốn ai biết được xét nghiệm ra gì đâu- nó nói
-tôi sẽ không hỏi tại sao- bác sĩ chuẩn bị bước đi thì nó kêu
-mà tôi phải gọi bác sĩ là gì?
-tên tôi là Chu Mạnh Sinh, người gốc hoa, đừng gọi tôi la ông, tôi chỉ mới 27 thôi- bác sĩ Chu nói- nếu có gì cứ bấm chuông, em gái tôi cũng là y tá điều dưỡng ở đây, tôi sẽ nói em ấy một tiếng
-được rồi anh Chu- nó gật đầu- tôi tên Hàn Băng Tử, cứ gọi là Poison
Bác sĩ Chu ra ngoài và nói gì đó với tụi cô, nó sau khi nằm chán rồi thì muốn về, còn phải đi gặp hiệu trưởng nữa mà
Cô thấy nó đi ra thì nói
-mày tính đi đâu?
-tao về trường, bà hiệu trưởng, bả gọi- nó nhìn cô với nửa đôi mắt
-ổn hơn rồi phải không?- cô lại lo lắng
-rồi- nó nói giọng mỉa mai- cảm ơn, bạn tốt đã quan tâm
Quay lại trường học rồi thì nó đi thẳng lên phòng hiệu trưởng luôn, vừa mới mở cửa ra nó liền thấy một kẻ không muốn gặp, chính là Hắc Hoàng Nguyệt Thanh
Phớt lờ sự có mặt của Nguyệt Thanh, nó đi đến bàn hiệu trưởng
-có việc gì không? hiệu trưởng
-trước hết thì, sức khỏe của em đỡ hơn chưa?- hiệu trưởng hỏi
-ổn rồi
-được rồi, em biết kia là ai không?- hiệu trưởng chỉ Nguyệt Thanh
-không quen- nó trả lời nhanh chóng
-dì à! Dì thấy chưa, cô ta giả vờ hay thật- Nguyệt Thanh nói
-tôi không việc gì phải giả vờ, chỉ là tôi không để chị vào mắt, xem chị chưa từng tồn tại thôi- nó nhún vai
-cô..: Nguyệt Thanh cứng họng
-đủ rồi, Poison, Nguyệt Thanh từ nay sẽ học ở trường mình, em hãy dẫn con bé đi tham quan trường và hướng dẫn con bé về lớp em- hiệu trưởng nói- làm theo những gì con bé nói
-tôi không phải sai vặt của chị ta, với cả lớp tôi có lẽ cũng sẽ không hoan nghênh chị ta, sao không bảo chị ta về lớp B3 nơi có người chị ta muốn cưới- nó nhún vai nói- lớp tôi là cá biệt, và nó cũng đặc biệt với tôi, không phải ai muốn vào học là vào, nếu muốn hãy bảo chị ta làm gì đó tồi tệ đi rồi tôi nghênh đón
-vậy được, dì à con xin lỗi trước- Nguyệt Thanh nói rồi đứng lên, lấy trong cái túi dài của mình một cây gậy bóng chày bằng sắt, vác lên vai đi tới cửa kính to sau lưng hiệu trưởng, một phát dứt khoát đập vào tấm cửa kính làm nó vỡ tan
-...- nó không nói gì trầm ngâm một lúc
-dì à! Con phá hoại tài sản nhà trường rồi, con có thể bị chuyển vào lớp B11 rồi chứ- Nguyệt Thanh trên mặt là ý cười giảo hoạt nói
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.