Chương 97: Chạm vào chị
Thiên Tại Thủy
23/05/2024
Giữa mày, đầu mũi, sau đó lưu lại trên đôi môi mềm mại.
Cũng không tính là hôn, chỉ là cái chạm nhẹ lên đầu môi.
Nàng đắm mình trong hương thơm thoải mái sau khi tắm rửa.
Sau khi dán sát vài giây, Lộc Ẩm Khê ngồi dậy, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Giản Thanh, muốn tìm hiểu thêm thật nhiều chi tiết.
Giản Thanh cũng không nói dối nàng, cô nằm trên đùi nàng, nhắm mắt nghỉ ngơi, nói cho nàng biết cô đã làm những chuyện gì.
Lộc Ẩm Khê dựa vào ghế sô pha, yên lặng lắng nghe.
Từ nay về sau, Giản Thanh và Lan Chu sẽ không đi đến bước đường một sống một còn, cũng không phải là bạn bè thân quen, có lẽ sẽ không bao giờ qua lại với nhau nữa.
Đây thật sự là một kết quả tốt.
May mắn thay, nàng chưa bao giờ từ bỏ sự thay đổi, không bao giờ trôi theo dòng nước, không bao giờ từ bỏ số phận, cố gắng từng chút một, thay đổi từ lượng thành chất.
Hoặc có thể, nàng không thể thay đổi bất cứ số phận nào, tất cả những gì mà nàng có thể thay đổi chỉ là người đang nằm trong vòng tay nàng.
Nàng dùng sự chân thành của mình để đối lấy tấm chân tình của Giản Thanh, dùng đoạn tình cảm này bức Giản Thanh buông bỏ ý nghĩ trả thù.
Giản Thanh đã lựa chọn buông bỏ.
Đến tận lúc này Lộc Ẩm Khê mới hiểu rằng một cuộc sống bình dị và an ổn không chỉ là mong muốn của bản thân mà còn là khát vọng của Giản Thanh.
Cô vẫn luôn khao khát một cuộc sống như vậy, chỉ là vận may chưa bao giờ mỉm cười với cô, chỉ để lại cho cô một gia đình tan vỡ.
Lộc Ẩm Khê lại cúi xuống hôn lên môi cô, tựa như chuồn chuồn lướt nước.
Giản Thanh mở mắt ra, yên lặng nhìn nàng, ánh mắt bỗng sáng ngời.
Lộc Ẩm Khê cũng nhìn cô, trong lòng tràn đầy yêu thương vô hạn.
Nàng thật sự rất yêu cô, cũng thương tiếc cho cô rất nhiều.
Nhưng nàng lại xấu hổ không dám bày tỏ, vì nàng sợ cô sẽ cảm thấy nàng là loại người tùy tiện.
Các nàng đã chứng kiến rất nhiều sinh tử, nhưng đôi khi vẫn không thể bình tĩnh bày tỏ tình yêu của mình được.
Nàng phải nói lời này ra.
Lộc Ẩm Khê lấy can đảm hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng hôn lên khóe môi Giản Thanh, thổ lộ:“Em yêu chị nhiều lắm.”
Giọng nói rất nhẹ nhàng, trong mắt chứa đầy sự ngượng ngùng.
Không khoa trương hoa mỹ, không có hành động khiến người khác động lòng, chỉ dùng lời nói đơn giản, bình dị, ấm áp và chân thành biểu đạt với cô.
Giản Thanh vẫn yên lặng nhìn Lộc Ẩm Khê như cũ, ánh mắt cô dần dịu lại, giống như ánh mặt trời ấm áp giữa trời đông, cô nở một nụ cười nhẹ trên môi.
Lộc Ẩm Khê lại hôn lên môi cô, nhấn mạnh:“Thật sự rất yêu chị.”
Giản Thanh lôi chuyện cũ ra nói:“Lúc trước, cứ dăm ba bữa là em liền lén mắng tôi ở trong lòng.”
Nhớ đến lúc trước, Lộc Ẩm Khê hừ nhẹ:“Ai bảo lúc đó chị luôn bắt nạt em, lúc nào cũng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn em.”
Lúc nào cũng làm mặt lạnh, thật sự rất hung dữ.
Giản Thanh nở nụ cười nhẹ trên môi, hỏi Lộc Ẩm Khê: “Mức độ yêu từ 0 đến 10, em đang ở mức nào rồi?”
Phương pháp chấm điểm kỹ thuật số mà nàng quen thuộc nhất.
“Cấp 9.”
Người trong lòng có chút ngạc nhiên:“Tại sao không phải là 10?”
“Em sợ chị sẽ tự mãn.” Lộc Ẩm Khê cười khúc khích, duỗi tay ra nắm lấy hai tai cô:“Chị làm ma pháp cử động lỗ tai cho em xem đi.”
Giản Thanh không nghe được lời hay nên không thèm cử động, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Chị đang cử động à.” Lộc Ẩm Khê nhỏ giọng nói, thổi khí vào tai cô:“Thật sự rất đáng yêu.”
Giản Thanh không nói gì, giật giật hai tai, đung đưa qua lại.
Lộc Ẩm Khê nhéo nhéo tai cô, bật cười khanh khách.
Đầu ngón tay ấm áp trượt từ tai dọc theo cằm rồi chạm đến xương quai xanh.
Lộc Ẩm Khê chọc chọc vào xương quai xanh của cô. Nàng nhìn cô, ngập ngừng:“Em....em.....”
“Muốn gì thì cứ nói.”
“Em....em có thể chạm vào chị một chút không?” Nàng yếu ớt hỏi cô.
Các nàng chỉ làm chuyện đó có hai lần, nhưng lần nào cũng do Giản Thanh chủ động, nàng luôn bị động cảm nhận từng động tác của cô.
Mặc dù cảm giác rất tốt, nhưng... nhưng nàng cũng muốn chạm vào người đang nằm trong lòng mình.
Giản Thanh hiểu được ngụ ý của nàng, cô mở mắt ra, biết rõ mà còn cố hỏi:“Không phải bây giờ em đang chạm vào tôi à?”
Tay nàng vẫn còn đang đặt trên xương quai xanh của cô.
Lộc Ẩm Khê đỏ mặt:“Chị....chị cũng biết em có ý kia mà.”
Giản Thanh vùi đầu vào bụng nàng, mỉm cười:“Tôi không biết, ý nào cơ?”
Lộc Ẩm Khê không màng đến gương mặt đang đỏ ửng của mình, nàng bất chấp tất cả, nhỏ giọng mắng Giản Thanh:“Chính là loại chuyện mà chị đã làm với em vào chiều hôm nay đấy!”
Giản Thanh không nhịn được mà cười khúc khích:“Hiện tại cũng muộn rồi, không thể làm chuyện đó với em được. Ngày mai tôi còn phải báo cáo ở buổi tọa đàm.”
Tuy bị từ chối nhưng Lộc Ẩm Khê vẫn không nản lòng, hẹn trước thời gian với cô:“Vậy thì........chúng ta về phòng nghỉ ngơi đi. Tối mai chị phải về sớm, tan làm không được ở bên ngoài quá lâu đâu đấy.”
Giản Thanh cười, nhỏ giọng đáp lại:“Được.”
*
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Giản Thanh rời khỏi nhà, Lộc Ẩm Khê liền gọi điện cho Lan Chu.
Lan Chu không nghe điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn.
Người cuối cùng tiếp xúc với cô ấy vào tối qua là Giản Thanh. Lộc Ẩm Khê lo lắng không biết cô ấy có xảy ra chuyện gì không nên bắt taxi đến khách sạn để tìm cô ấy.
Nàng tiếp tục gọi cho cô ấy trên đường đi.
Khi gần đến khách sạn, cuối cùng điện thoại cũng được kết nối.
Giọng nói phía đầu dây bên kia có chút khàn khàn vô lực.
“Chị Lan Chu, chị bị sao vậy? Cơ thể không khỏe chỗ nào à?”
“Hôm qua chị vô tình mắc mưa, có lẽ là bị cảm rồi...”
“Em đang trên đường đến khách sạn, sẵn tiện cũng mua cho chị một ít thuốc, chút nữa chị nhớ mở cửa cho em.”
Lộc Ẩm Khê đến hiệu thuốc bên đường để mua thuốc cảm, nàng còn mua thêm nhiệt kế và thuốc hạ sốt để phòng hờ.
Khi đến dãy phòng khách sạn nơi Lan Chu ở, nàng nhìn thấy trợ lý của Lan Chu đang bưng đồ ăn sáng đứng đợi ngoài cửa.
Lan Chu mặc đồ ngủ, bước ra mở cửa cho hai người trong tình trạng mệt mỏi.
Lộc Ẩm Khê đưa tay sờ lên trán cô ấy.
Quả nhiên hơi nóng một chút.
Lan Chu kêu trợ lý đun nước sôi giúp mình. Lộc Ẩm Khê lấy ra một cái nhiệt kế để đo nhiệt độ cho Lan Chu.
Đầu óc Lan Chu choáng váng, mặt không còn chút máu, tinh thần uể oải, kẹp lấy nhiệt kế lạnh lẽo, bắt đầu hoài niệm:“ Hiện tại tất cả đều là đồ điện tử, chị đã không sử dụng loại này trong một thời gian dài.....chị chỉ dùng chúng khi còn nhỏ. Khi chị còn nhỏ, những đứa em trong trại mồ côi bị ốm, chị đã đo nhiệt độ và cho chúng uống thuốc. Các em ấy rất hiếu động, lúc nào cũng không chịu kẹp nhiệt kế, chị phải ôm các em ấy vào lòng và giữ lấy cánh tay thì mới có thể đo được.....”
Cô ấy đã quen với việc chăm sóc và quan tâm đến người khác.
Lộc Ẩm Khê nói:“ Hiện nay bệnh viện cũng sử dụng nhiệt kế này, nhiệt kế điện tử đo trán tuy tiện lợi nhưng bị ảnh hưởng nhiều bởi tác động bên ngoài. Nếu nhiệt độ đo được cao hơn 37,3 °, chị cần đo lại bằng nhiệt kế bình thường để xác nhận xem có thực sự bị sốt hay không.”
Lan Chu nói: “Em nói những lời này thật giống như bác sĩ.”
Lộc Ẩm Khê cười cười, nửa thật nửa đùa nói:“Em thật sự có khả năng trở thành bác sĩ.”
“Tại sao bây giờ lại trở thành không có khả năng rồi?”
“Có lẽ là do không thích hợp.”
Lan Chu cũng cười, không nói gì.
Năm phút sau, Lộc Ẩm Khê lấy nhiệt kế ra để kiểm tra nhiệt độ:“ 37,6 ℃, nóng nhẹ, không cần dùng thuốc hạ sốt, chị có đau đầu không?”
Nàng bỏ thuốc hạ sốt đi, chỉ để lại một ít thuốc cảm và thuốc ho.
Lan Chu chỉ cảm thấy hơi thở nóng rực, cô ấy lắc đầu: “Không có, chỉ là hơi khó chịu thôi, chị sẽ uống thêm nhiều nước ấm.”
“Vậy chị hạ nhiệt bằng phương pháp vật lý đi. Trong khách sạn có túi chườm đá không? Hay để em đi mua cho chị một túi nhé.”
“Có, em đừng đi, chị sẽ gọi người mang lên.”
Sau khi ăn một chút điểm tâm và uống thật nhiều nước ấm, Lan Chu đắp túi nước đá lên trán, trở lại giường để nghỉ ngơi.
Lộc Ẩm Khê ngồi bên giường chăm sóc cô ấy.
“Tối hôm qua chắc chị rất sợ hãi.”
Giản Thanh đưa cô ấy đến tòa nhà giải phẫu vào lúc nửa đêm để xem thi thể của bố mình.
Trong khuôn viên trường, mưa rất nặng hạt. Tòa nhà giải phẫu tối tăm, căn phòng dưới lòng đất chứa đầy mẫu vật người.......Lan Chu tái mặt khi nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua:“ Chị ấy nói rằng chị ấy có thể đưa chị đến gặp bố ruột của chị, nhưng điều mà chị không ngờ đến được là gặp xác của ông ấy. Có lẽ không phải là do chị ấy cố ý, vì là người học y nên chắc chị ấy cũng nhìn quen rồi.”
Lộc Ẩm Khê nói thầm trong lòng là chị ấy cố ý làm như vậy. Không có người học y nào nửa đêm lại đến tòa nhà giải phẫu cả, cũng sẽ không đi đến phòng mẫu vật để nhìn hay thậm chí là tiếp xúc. Tất cả việc này đều giao cho người phụ trách lấy mẫu làm.
“Chị ấy có kể cho chị nghe về bố của chị không?”
Lan Chu lắc đầu:“ Chị ấy không nói nhiều, chỉ nói thời còn trẻ ông ấy là một kẻ buôn người, đã lừa rồi bắt cóc em gái chị ấy. Tối hôm qua, khi chị trở về, chị đã ủy thác trợ lý tìm kiếm thông tin. Xem như ông ấy bị trừng phạt đúng tội đi, công dưỡng dục lớn hơn ơn sinh thành, chị không có cảm tình với ông ấy, nhưng dù sao ông cũng là bố ruột của chị nên việc ông ấy hiến xác cũng coi như là chuyện tốt rồi. Chị định mua cho ông ấy một phần mộ ở nghĩa trang để báo đáp ân sinh thành. Nếu bác sĩ Giản có oán trách hay bất bình chuyện gì thì cứ nói, chị sẽ nhận tội thay cho ông ấy; nếu chị ấy yêu cầu bồi thường hay xin lỗi, chị cũng sẽ thay ông ấy làm như vậy.”
Lộc Ẩm Khê nói, “Chị đừng sợ, từ nay về sau chị ấy sẽ không làm phiền đến chị nữa đâu.”
Giản Thanh đã hứa với nàng, cô luôn là người nói được làm được.
Lan Chu do dự một lúc rồi hỏi: “Vậy sau này, chúng ta vẫn có thể làm bạn được không?”
Lộc Ẩm Khê cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Chị Lan Chu, em thích chị ấy, giống như tình yêu giữa nam và nữ vậy.”
Nàng bất ngờ come out.
Lan Chu ngẩn người, nắm lấy túi nước đá trên trán, kinh ngạc nói:“Hai người.....hai người không phải là chị em họ à?”
“Việc này chỉ là vỏ bọc bên ngoài, hiện tại em và chị ấy đang bên nhau.”
“Nhưng mà, em còn nhỏ như vậy.....chị ấy có thật sự nghiêm túc muốn ở bên em không? Chị ấy đã có gia đình chưa? Lỡ như đã có chồng con rồi thì sao? Cha mẹ chị ấy có đồng ý không?”
Tuổi sinh lý của Lộc Ẩm Khê mới chỉ 20 nên Lan Chu luôn coi nàng như một cô em gái. Phản ứng đầu tiên của cô ấy không phải nói đồng tính luyến ái là trái đạo đức mà là lo lắng rằng nàng sẽ bị người lớn tuổi lừa gạt.
Lộc Ẩm Khe bỗng mỉm cười khi nhận được sự quan tâm chân thành của cô ấy, nói:“Chị đừng lo, chị ấy rất tốt, không phải là loại người đùa giỡn với tình cảm của em.”
Lan Chu nhìn nàng, im lặng vài giây, sau đó lại tiếp tục đặt lại túi đá lên trán, thở dài:“Chị hiểu rồi, em nói với chị những chuyện này là muốn nói em chọn chị ấy. Từ nay về sau, chúng ta sẽ không làm bạn với nhau nữa có đúng không?”
Lộc Ẩm Khê không đáp lại, đứng lên nói:“Chị Lan Chu, chị nhất định sẽ rất hạnh phúc trong tương lai. Chị sẽ có một người chồng hết mực yêu chị, chị cũng sẽ có một gia đình hạnh phúc và gặp được nhiều người bạn thật sự.”
Cô ấy là nhân vật chính của thế giới này, cô ấy nhất định sẽ có kết cục viên mãn.
Lan Chu ngẩng đầu nhìn nàng, cười khổ:“Lời chúc của em rất kỳ quái, nghe giống như lời tiên tri vậy. Nếu không thể trở thành bạn bè được thì em có thể xem chị như tiền bối. Nếu tương lai em cần chị giúp gì thì cứ đến tìm chị.”
Lộc Ẩm Khê gật đầu chào tạm biệt:“Cảm ơn chị. Em về trước đây, chị Lan Chu, cảm ơn chị đã chăm sóc em trong khoảng thời gian vừa qua, hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.”
Lộc Ẩm Khê rời khỏi khách sạn.
Trong tâm trí nàng dần hiện lên từng thước phim về mối quan hệ với Lan Chu.
Nàng phải thừa nhận rằng mình có một loại tình cảm nhất định với Lan Chu.
Tất nhiên, đó chỉ là sự mến mộ đơn thuần chứ không phải động tâm.
Lan Chu có nhiều đức tính cao đẹp, vui vẻ, nhân hậu và cởi mở.
Tuy lúc trước nàng tiếp cận cô ấy vì có mục đích riêng, nhưng Lộc Ẩm Khê thật sự nguyện ý làm bạn với cô ấy.
Tuy nhiên, sau này nếu nàng và Lan Chu vẫn tiếp tục làm bạn, nàng sợ rằng Giản Thanh sẽ cảm thấy buồn bực.
Giản Thanh không còn hận Lan Chu nữa, nhưng cô sẽ không muốn bạn gái mình có nửa điểm quan hệ với Lan Chu.
Trở thành người dưng nước lã, cả đời không bao giờ qua lại với nhau nữa có lẽ sẽ là cái kết tốt đẹp nhất cho đôi bên.
*
Sau khi trở về từ khách sạn, Lộc Ẩm Khê không về nhà mà mua một cuốn sổ tay và một cây bút rồi đến thư viện trường phía bên kia đường.
Gần đó là Giảng đường học thuật. Vào ngày hôm nay, Phòng thí nghiệm Toàn diện của Trung tâm Ung thư Đại học Giang Châu sẽ tổ chức các bài giảng học thuật tại đây.
Mặc dù được tổ chức trong khuôn viên trường, nhưng đây là một bài giảng cho các bác sĩ và y tá ở các bệnh viện khác nhau, không dành cho sinh viên.
Lộc Ẩm Khê dùng gương mặt vui vẻ bước đến, nhưng khi vừa đến cửa liền bị nhân viên công tác chặn lại hỏi chuyện.
Lộc Ẩm Khê lắc cuốn sổ trên tay, giả vờ nói:“Lão sư, em là sinh viên năm 6 thuộc chuyên ngành lâm sàng 8 năm. Trước đây em từng luân chuyển đến khoa u để thực tập. Giản lão sư là người hướng dẫn của em, hôm nay em không có ca trực nên muốn đến học tập một chút.”
Sinh viên chủ động đến học tập, những người làm nghề giáo đương nhiên rất hoan nghênh.
Lộc Ẩm Khê ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Một số học giả từ Singapore, Malaysia và Học viện Quốc tế đã có mặt, các chuyên gia trên bục đều báo cáo bằng tiếng Anh.
Lộc Ẩm Khê nghe không hiểu cho lắm.
Đại học Giang Châu thường tổ chức các buổi diễn thuyết khác nhau. Thỉnh thoảng, Lộc Ẩm Khê sẽ chọn một số môn khoa học xã hội và nhân văn để nghe, nếu là khoa học y tế thì nàng chỉ nghe về khối u.
Trên bàn có trà và lịch trình diễn thuyết, Lộc Ẩm Khê cầm lên xem. Bài diễn thuyết của Giản Thanh đã qua, nhưng cô là một trong những MC chính của buổi diễn thuyết vào buổi sáng.
Sau khi các chuyên gia trên sân khấu nói xong, cô đứng ở bên cạnh sân khấu, phát biểu cảm kích, giới thiệu tên của chuyên gia tiếp theo, khoa, bệnh viện, danh tính, chủ đề của bài giảng, sau đó mời các chuyên gia lên sân khấu.
Khán giả vỗ tay chào đón, Lộc Ẩm Khê không thể nhịn được cười khi nhìn bác sĩ Giản của mình mặc bộ âu phục từ phía xa.
Ai có thể ngờ rằng người học giả trẻ tuổi xinh đẹp này lại hái trộm vải ở khuôn viên trường trong cơn mưa lớn vào đêm qua.
Nàng nhìn Giản Thanh rồi cười trộm, bỗng dưng giác quan thứ sáu của Giản Thanh phát huy tác dụng, cô liếc nhìn xuống khán đài vài lần, sau đó phát hiện ra hình bóng Lộc Ẩm Khê trong đám đông.
Thấy cô nhìn về phía mình, Lộc Ẩm Khê vẫy vẫy tay chào cô.
Giản Thanh nhìn nàng trong vài giây, sau đó cầm điện thoại di động lên, nhắn tin cho Lộc Ẩm Khê.
Lộc Ẩm Khê nhận được tin nhắn, mở ra xem, hơi hơi đỏ mặt.
【 Bạn học Lộc, có phải vì lời hứa hôm qua mà hôm nay em 'muốn' tôi cả ngày không?】
Nói hươu nói vượn!
Nàng chỉ nhớ cô một chút nên muốn đến đây để gặp cô, bỗng dưng lại bị cô ví như người chỉ suốt ngày nghĩ đến sắc dục.
Lộc Ẩm Khê đánh chữ đáp trả: 【Giản lão sư, chị đừng suy bụng ta ra bụng người nữa, em thật sự rất nhớ chị! 】
Giản Thanh đọc tin nhắn, không trả lời. Cô nhìn về phía nàng một lần nữa, cười nhẹ, sau đó thu lại tầm mắt trở về bục giảng.
Vào buổi trưa, với tư cách là người dẫn chương trình, Giản Thanh và các đồng nghiệp ở phòng thí nghiệm khối u cần đi cùng các chuyên gia nước ngoài dùng bữa, không thể đi cùng Lộc Ẩm Khê. Nàng đành tự mình đến nhà ăn của bệnh viện để dùng cơm.
Buổi tối, sau khi tiễn các chuyên gia rời đi xong đã là gần 8 giờ.
Giản Thanh đến siêu thị để mua đồ ăn vặt và trái cây mà Lộc Ẩm Khê thích, sau đó mới trở về nhà.
Vừa mở cửa ra đã nghe thấy mùi thơm của hoa chào đón cô trở về.
Phòng khách được thắp sáng bằng gam màu ấm áp, sàn nhà trải đầy những cánh hoa sặc sỡ, thẳng đến phòng ngủ. Bức tường cũng được trang trí bằng những bóng đèn hình ngôi sao, tỏa ra ánh sáng vàng nhẹ.
Giản Thanh không có nhiều cảm xúc lãng mạn, vì vậy cô bước đến bức tường và kiểm tra bóng đèn hình ngôi sao xem có bất kỳ nguy cơ ngầm nào không.
Khi đến gần hơn, cô mới thấy trên tường dán rất nhiều ảnh chụp.
Có những bức ảnh của cô và Lộc Ẩm Khê, hoặc các bức ảnh cá nhân của cô, bóng lưng, sườn mặt, trường học, bệnh viện, công viên.....
Nàng chụp nhiều ảnh như vậy từ khi nào?
Giản Thanh nhìn qua từng bức ảnh.
Lộc Ẩm Khê nghe thấy tiếng Giản Thanh trở lại liền chạy chân trần từ ban công ra ngoài, kéo cô vào phòng ngủ và chỉ vào một chiếc váy đen trên giường:“Em mua cho chị đấy, tối nay chị phải mặc cho em xem, bây giờ chị mau đi tắm đi.”
Giản Thanh cầm lấy chiếc váy đen ướm thử lên người để xem xét.
Không được hở hang cho lắm, giống như một chiếc váy ngủ bình thường, không mang theo sắc thái tình thú nào.
“Giày đâu rồi?” Cô hỏi Lộc Ẩm Khê.
Lộc Ẩm Khê ngơ ngẩn.
Nàng không mua giày.
Giản Thanh búng trán nàng: “Muốn tôi mặc váy rồi mang dép lê ăn tối cùng em à?”
“Vậy thì chị đi chân trần đi, không cần mang gì đâu.” Lộc Ẩm Khê chỉ vào những cánh hoa trên mặt đất: “Chị nhìn xem, em lót đường cho chị rồi.”
Ý tưởng rất thơ mộng và lãng mạn.
Ánh mắt Giản Thanh hiện lên tia ghét bỏ, cô túm lấy Lộc Ẩm Khê vào phòng tắm:“Phiền phức, không muốn mặc.”
Sau khi vào phòng tắm, cô mở nước, đổ đầy bồn tắm.
Lộc Ẩm Khê đứng trong phòng tắm, không biết phải làm sao.
Giản Thanh quay lưng lại với Lộc Ẩm Khê, không để ý đến nàng, thẳng thừng cởϊ áσ sơ mi ra.
Lộc Ẩm Khê nhìn thấy đóa mê bỉ ngạn đẹp mê hồn trên bả vai cô, hai má bỗng đỏ bừng.
Giản Thanh nói nhỏ:“Bạn nhỏ, em đứng bất động ở đó là đang đợi giáo viên đến dạy cho em sao?”
Nàng lại bị cô trào phúng.....
Miệng người này thật sự rất hư.
Lộc Ẩm Khê khẽ hừ một tiếng, buồn bực dựa vào tường. Nàng vươn tay ra cào cào vách tường, yên lặng suy nghĩ tiếp theo nên làm cái gì.
Trong lúc cào cào, nàng nhìn thấy chiếc áo choàng tắm có đai lưng treo sau cánh cửa.
Như nảy ra ý tưởng nào đó, nàng bước đến tháo đai lưng áo ngủ xuống.
Giản Thanh bước vào bồn tắm, thoải mái nằm xuống, nhắm mắt lại.
Lộc Ẩm Khê cúi xuống hôn lên vành tai cô: “Tối nay chị không được cử động, chỉ có em thôi.”
Giản Thanh ừ một tiếng, đôi má trắng nõn của cô bị hơi nước làm cho ửng hồng.
Lộc Ẩm Khê duỗi tay ra, dùng đai lưng màu trắng che mắt cô lại, thắt một nút sau đầu.
Vải mềm che mắt khiến cô ngẩn ngơ. Cô ngẩng đầu nhìn về hướng Lộc Ẩm Khê theo bản năng, bọt nước chảy dọc theo chiếc cổ mảnh mai.
“Không, chị không được cử động.” Giọng Lộc Ẩm Khê khẩn trương đến mức run rẩy, nàng nhìn vào chiếc mũi cao cùng đôi môi đỏ mọng của Giản Thanh rồi đột ngột vùi đầu vào cổ cô, liếm đi bọt nước.
- -
Tác giả có chuyện muốn nói:
Lộc: Em muốn chị trải qua một đêm mây mưa đầy lãng mạn.
Giản: Em là người lớn rồi, chỉ cần vào trong thôi.
Lộc: (Tôi lại bị chị ấy chế nhạo, cào cào tường)
- -------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.
Cũng không tính là hôn, chỉ là cái chạm nhẹ lên đầu môi.
Nàng đắm mình trong hương thơm thoải mái sau khi tắm rửa.
Sau khi dán sát vài giây, Lộc Ẩm Khê ngồi dậy, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Giản Thanh, muốn tìm hiểu thêm thật nhiều chi tiết.
Giản Thanh cũng không nói dối nàng, cô nằm trên đùi nàng, nhắm mắt nghỉ ngơi, nói cho nàng biết cô đã làm những chuyện gì.
Lộc Ẩm Khê dựa vào ghế sô pha, yên lặng lắng nghe.
Từ nay về sau, Giản Thanh và Lan Chu sẽ không đi đến bước đường một sống một còn, cũng không phải là bạn bè thân quen, có lẽ sẽ không bao giờ qua lại với nhau nữa.
Đây thật sự là một kết quả tốt.
May mắn thay, nàng chưa bao giờ từ bỏ sự thay đổi, không bao giờ trôi theo dòng nước, không bao giờ từ bỏ số phận, cố gắng từng chút một, thay đổi từ lượng thành chất.
Hoặc có thể, nàng không thể thay đổi bất cứ số phận nào, tất cả những gì mà nàng có thể thay đổi chỉ là người đang nằm trong vòng tay nàng.
Nàng dùng sự chân thành của mình để đối lấy tấm chân tình của Giản Thanh, dùng đoạn tình cảm này bức Giản Thanh buông bỏ ý nghĩ trả thù.
Giản Thanh đã lựa chọn buông bỏ.
Đến tận lúc này Lộc Ẩm Khê mới hiểu rằng một cuộc sống bình dị và an ổn không chỉ là mong muốn của bản thân mà còn là khát vọng của Giản Thanh.
Cô vẫn luôn khao khát một cuộc sống như vậy, chỉ là vận may chưa bao giờ mỉm cười với cô, chỉ để lại cho cô một gia đình tan vỡ.
Lộc Ẩm Khê lại cúi xuống hôn lên môi cô, tựa như chuồn chuồn lướt nước.
Giản Thanh mở mắt ra, yên lặng nhìn nàng, ánh mắt bỗng sáng ngời.
Lộc Ẩm Khê cũng nhìn cô, trong lòng tràn đầy yêu thương vô hạn.
Nàng thật sự rất yêu cô, cũng thương tiếc cho cô rất nhiều.
Nhưng nàng lại xấu hổ không dám bày tỏ, vì nàng sợ cô sẽ cảm thấy nàng là loại người tùy tiện.
Các nàng đã chứng kiến rất nhiều sinh tử, nhưng đôi khi vẫn không thể bình tĩnh bày tỏ tình yêu của mình được.
Nàng phải nói lời này ra.
Lộc Ẩm Khê lấy can đảm hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng hôn lên khóe môi Giản Thanh, thổ lộ:“Em yêu chị nhiều lắm.”
Giọng nói rất nhẹ nhàng, trong mắt chứa đầy sự ngượng ngùng.
Không khoa trương hoa mỹ, không có hành động khiến người khác động lòng, chỉ dùng lời nói đơn giản, bình dị, ấm áp và chân thành biểu đạt với cô.
Giản Thanh vẫn yên lặng nhìn Lộc Ẩm Khê như cũ, ánh mắt cô dần dịu lại, giống như ánh mặt trời ấm áp giữa trời đông, cô nở một nụ cười nhẹ trên môi.
Lộc Ẩm Khê lại hôn lên môi cô, nhấn mạnh:“Thật sự rất yêu chị.”
Giản Thanh lôi chuyện cũ ra nói:“Lúc trước, cứ dăm ba bữa là em liền lén mắng tôi ở trong lòng.”
Nhớ đến lúc trước, Lộc Ẩm Khê hừ nhẹ:“Ai bảo lúc đó chị luôn bắt nạt em, lúc nào cũng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn em.”
Lúc nào cũng làm mặt lạnh, thật sự rất hung dữ.
Giản Thanh nở nụ cười nhẹ trên môi, hỏi Lộc Ẩm Khê: “Mức độ yêu từ 0 đến 10, em đang ở mức nào rồi?”
Phương pháp chấm điểm kỹ thuật số mà nàng quen thuộc nhất.
“Cấp 9.”
Người trong lòng có chút ngạc nhiên:“Tại sao không phải là 10?”
“Em sợ chị sẽ tự mãn.” Lộc Ẩm Khê cười khúc khích, duỗi tay ra nắm lấy hai tai cô:“Chị làm ma pháp cử động lỗ tai cho em xem đi.”
Giản Thanh không nghe được lời hay nên không thèm cử động, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Chị đang cử động à.” Lộc Ẩm Khê nhỏ giọng nói, thổi khí vào tai cô:“Thật sự rất đáng yêu.”
Giản Thanh không nói gì, giật giật hai tai, đung đưa qua lại.
Lộc Ẩm Khê nhéo nhéo tai cô, bật cười khanh khách.
Đầu ngón tay ấm áp trượt từ tai dọc theo cằm rồi chạm đến xương quai xanh.
Lộc Ẩm Khê chọc chọc vào xương quai xanh của cô. Nàng nhìn cô, ngập ngừng:“Em....em.....”
“Muốn gì thì cứ nói.”
“Em....em có thể chạm vào chị một chút không?” Nàng yếu ớt hỏi cô.
Các nàng chỉ làm chuyện đó có hai lần, nhưng lần nào cũng do Giản Thanh chủ động, nàng luôn bị động cảm nhận từng động tác của cô.
Mặc dù cảm giác rất tốt, nhưng... nhưng nàng cũng muốn chạm vào người đang nằm trong lòng mình.
Giản Thanh hiểu được ngụ ý của nàng, cô mở mắt ra, biết rõ mà còn cố hỏi:“Không phải bây giờ em đang chạm vào tôi à?”
Tay nàng vẫn còn đang đặt trên xương quai xanh của cô.
Lộc Ẩm Khê đỏ mặt:“Chị....chị cũng biết em có ý kia mà.”
Giản Thanh vùi đầu vào bụng nàng, mỉm cười:“Tôi không biết, ý nào cơ?”
Lộc Ẩm Khê không màng đến gương mặt đang đỏ ửng của mình, nàng bất chấp tất cả, nhỏ giọng mắng Giản Thanh:“Chính là loại chuyện mà chị đã làm với em vào chiều hôm nay đấy!”
Giản Thanh không nhịn được mà cười khúc khích:“Hiện tại cũng muộn rồi, không thể làm chuyện đó với em được. Ngày mai tôi còn phải báo cáo ở buổi tọa đàm.”
Tuy bị từ chối nhưng Lộc Ẩm Khê vẫn không nản lòng, hẹn trước thời gian với cô:“Vậy thì........chúng ta về phòng nghỉ ngơi đi. Tối mai chị phải về sớm, tan làm không được ở bên ngoài quá lâu đâu đấy.”
Giản Thanh cười, nhỏ giọng đáp lại:“Được.”
*
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Giản Thanh rời khỏi nhà, Lộc Ẩm Khê liền gọi điện cho Lan Chu.
Lan Chu không nghe điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn.
Người cuối cùng tiếp xúc với cô ấy vào tối qua là Giản Thanh. Lộc Ẩm Khê lo lắng không biết cô ấy có xảy ra chuyện gì không nên bắt taxi đến khách sạn để tìm cô ấy.
Nàng tiếp tục gọi cho cô ấy trên đường đi.
Khi gần đến khách sạn, cuối cùng điện thoại cũng được kết nối.
Giọng nói phía đầu dây bên kia có chút khàn khàn vô lực.
“Chị Lan Chu, chị bị sao vậy? Cơ thể không khỏe chỗ nào à?”
“Hôm qua chị vô tình mắc mưa, có lẽ là bị cảm rồi...”
“Em đang trên đường đến khách sạn, sẵn tiện cũng mua cho chị một ít thuốc, chút nữa chị nhớ mở cửa cho em.”
Lộc Ẩm Khê đến hiệu thuốc bên đường để mua thuốc cảm, nàng còn mua thêm nhiệt kế và thuốc hạ sốt để phòng hờ.
Khi đến dãy phòng khách sạn nơi Lan Chu ở, nàng nhìn thấy trợ lý của Lan Chu đang bưng đồ ăn sáng đứng đợi ngoài cửa.
Lan Chu mặc đồ ngủ, bước ra mở cửa cho hai người trong tình trạng mệt mỏi.
Lộc Ẩm Khê đưa tay sờ lên trán cô ấy.
Quả nhiên hơi nóng một chút.
Lan Chu kêu trợ lý đun nước sôi giúp mình. Lộc Ẩm Khê lấy ra một cái nhiệt kế để đo nhiệt độ cho Lan Chu.
Đầu óc Lan Chu choáng váng, mặt không còn chút máu, tinh thần uể oải, kẹp lấy nhiệt kế lạnh lẽo, bắt đầu hoài niệm:“ Hiện tại tất cả đều là đồ điện tử, chị đã không sử dụng loại này trong một thời gian dài.....chị chỉ dùng chúng khi còn nhỏ. Khi chị còn nhỏ, những đứa em trong trại mồ côi bị ốm, chị đã đo nhiệt độ và cho chúng uống thuốc. Các em ấy rất hiếu động, lúc nào cũng không chịu kẹp nhiệt kế, chị phải ôm các em ấy vào lòng và giữ lấy cánh tay thì mới có thể đo được.....”
Cô ấy đã quen với việc chăm sóc và quan tâm đến người khác.
Lộc Ẩm Khê nói:“ Hiện nay bệnh viện cũng sử dụng nhiệt kế này, nhiệt kế điện tử đo trán tuy tiện lợi nhưng bị ảnh hưởng nhiều bởi tác động bên ngoài. Nếu nhiệt độ đo được cao hơn 37,3 °, chị cần đo lại bằng nhiệt kế bình thường để xác nhận xem có thực sự bị sốt hay không.”
Lan Chu nói: “Em nói những lời này thật giống như bác sĩ.”
Lộc Ẩm Khê cười cười, nửa thật nửa đùa nói:“Em thật sự có khả năng trở thành bác sĩ.”
“Tại sao bây giờ lại trở thành không có khả năng rồi?”
“Có lẽ là do không thích hợp.”
Lan Chu cũng cười, không nói gì.
Năm phút sau, Lộc Ẩm Khê lấy nhiệt kế ra để kiểm tra nhiệt độ:“ 37,6 ℃, nóng nhẹ, không cần dùng thuốc hạ sốt, chị có đau đầu không?”
Nàng bỏ thuốc hạ sốt đi, chỉ để lại một ít thuốc cảm và thuốc ho.
Lan Chu chỉ cảm thấy hơi thở nóng rực, cô ấy lắc đầu: “Không có, chỉ là hơi khó chịu thôi, chị sẽ uống thêm nhiều nước ấm.”
“Vậy chị hạ nhiệt bằng phương pháp vật lý đi. Trong khách sạn có túi chườm đá không? Hay để em đi mua cho chị một túi nhé.”
“Có, em đừng đi, chị sẽ gọi người mang lên.”
Sau khi ăn một chút điểm tâm và uống thật nhiều nước ấm, Lan Chu đắp túi nước đá lên trán, trở lại giường để nghỉ ngơi.
Lộc Ẩm Khê ngồi bên giường chăm sóc cô ấy.
“Tối hôm qua chắc chị rất sợ hãi.”
Giản Thanh đưa cô ấy đến tòa nhà giải phẫu vào lúc nửa đêm để xem thi thể của bố mình.
Trong khuôn viên trường, mưa rất nặng hạt. Tòa nhà giải phẫu tối tăm, căn phòng dưới lòng đất chứa đầy mẫu vật người.......Lan Chu tái mặt khi nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua:“ Chị ấy nói rằng chị ấy có thể đưa chị đến gặp bố ruột của chị, nhưng điều mà chị không ngờ đến được là gặp xác của ông ấy. Có lẽ không phải là do chị ấy cố ý, vì là người học y nên chắc chị ấy cũng nhìn quen rồi.”
Lộc Ẩm Khê nói thầm trong lòng là chị ấy cố ý làm như vậy. Không có người học y nào nửa đêm lại đến tòa nhà giải phẫu cả, cũng sẽ không đi đến phòng mẫu vật để nhìn hay thậm chí là tiếp xúc. Tất cả việc này đều giao cho người phụ trách lấy mẫu làm.
“Chị ấy có kể cho chị nghe về bố của chị không?”
Lan Chu lắc đầu:“ Chị ấy không nói nhiều, chỉ nói thời còn trẻ ông ấy là một kẻ buôn người, đã lừa rồi bắt cóc em gái chị ấy. Tối hôm qua, khi chị trở về, chị đã ủy thác trợ lý tìm kiếm thông tin. Xem như ông ấy bị trừng phạt đúng tội đi, công dưỡng dục lớn hơn ơn sinh thành, chị không có cảm tình với ông ấy, nhưng dù sao ông cũng là bố ruột của chị nên việc ông ấy hiến xác cũng coi như là chuyện tốt rồi. Chị định mua cho ông ấy một phần mộ ở nghĩa trang để báo đáp ân sinh thành. Nếu bác sĩ Giản có oán trách hay bất bình chuyện gì thì cứ nói, chị sẽ nhận tội thay cho ông ấy; nếu chị ấy yêu cầu bồi thường hay xin lỗi, chị cũng sẽ thay ông ấy làm như vậy.”
Lộc Ẩm Khê nói, “Chị đừng sợ, từ nay về sau chị ấy sẽ không làm phiền đến chị nữa đâu.”
Giản Thanh đã hứa với nàng, cô luôn là người nói được làm được.
Lan Chu do dự một lúc rồi hỏi: “Vậy sau này, chúng ta vẫn có thể làm bạn được không?”
Lộc Ẩm Khê cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Chị Lan Chu, em thích chị ấy, giống như tình yêu giữa nam và nữ vậy.”
Nàng bất ngờ come out.
Lan Chu ngẩn người, nắm lấy túi nước đá trên trán, kinh ngạc nói:“Hai người.....hai người không phải là chị em họ à?”
“Việc này chỉ là vỏ bọc bên ngoài, hiện tại em và chị ấy đang bên nhau.”
“Nhưng mà, em còn nhỏ như vậy.....chị ấy có thật sự nghiêm túc muốn ở bên em không? Chị ấy đã có gia đình chưa? Lỡ như đã có chồng con rồi thì sao? Cha mẹ chị ấy có đồng ý không?”
Tuổi sinh lý của Lộc Ẩm Khê mới chỉ 20 nên Lan Chu luôn coi nàng như một cô em gái. Phản ứng đầu tiên của cô ấy không phải nói đồng tính luyến ái là trái đạo đức mà là lo lắng rằng nàng sẽ bị người lớn tuổi lừa gạt.
Lộc Ẩm Khe bỗng mỉm cười khi nhận được sự quan tâm chân thành của cô ấy, nói:“Chị đừng lo, chị ấy rất tốt, không phải là loại người đùa giỡn với tình cảm của em.”
Lan Chu nhìn nàng, im lặng vài giây, sau đó lại tiếp tục đặt lại túi đá lên trán, thở dài:“Chị hiểu rồi, em nói với chị những chuyện này là muốn nói em chọn chị ấy. Từ nay về sau, chúng ta sẽ không làm bạn với nhau nữa có đúng không?”
Lộc Ẩm Khê không đáp lại, đứng lên nói:“Chị Lan Chu, chị nhất định sẽ rất hạnh phúc trong tương lai. Chị sẽ có một người chồng hết mực yêu chị, chị cũng sẽ có một gia đình hạnh phúc và gặp được nhiều người bạn thật sự.”
Cô ấy là nhân vật chính của thế giới này, cô ấy nhất định sẽ có kết cục viên mãn.
Lan Chu ngẩng đầu nhìn nàng, cười khổ:“Lời chúc của em rất kỳ quái, nghe giống như lời tiên tri vậy. Nếu không thể trở thành bạn bè được thì em có thể xem chị như tiền bối. Nếu tương lai em cần chị giúp gì thì cứ đến tìm chị.”
Lộc Ẩm Khê gật đầu chào tạm biệt:“Cảm ơn chị. Em về trước đây, chị Lan Chu, cảm ơn chị đã chăm sóc em trong khoảng thời gian vừa qua, hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.”
Lộc Ẩm Khê rời khỏi khách sạn.
Trong tâm trí nàng dần hiện lên từng thước phim về mối quan hệ với Lan Chu.
Nàng phải thừa nhận rằng mình có một loại tình cảm nhất định với Lan Chu.
Tất nhiên, đó chỉ là sự mến mộ đơn thuần chứ không phải động tâm.
Lan Chu có nhiều đức tính cao đẹp, vui vẻ, nhân hậu và cởi mở.
Tuy lúc trước nàng tiếp cận cô ấy vì có mục đích riêng, nhưng Lộc Ẩm Khê thật sự nguyện ý làm bạn với cô ấy.
Tuy nhiên, sau này nếu nàng và Lan Chu vẫn tiếp tục làm bạn, nàng sợ rằng Giản Thanh sẽ cảm thấy buồn bực.
Giản Thanh không còn hận Lan Chu nữa, nhưng cô sẽ không muốn bạn gái mình có nửa điểm quan hệ với Lan Chu.
Trở thành người dưng nước lã, cả đời không bao giờ qua lại với nhau nữa có lẽ sẽ là cái kết tốt đẹp nhất cho đôi bên.
*
Sau khi trở về từ khách sạn, Lộc Ẩm Khê không về nhà mà mua một cuốn sổ tay và một cây bút rồi đến thư viện trường phía bên kia đường.
Gần đó là Giảng đường học thuật. Vào ngày hôm nay, Phòng thí nghiệm Toàn diện của Trung tâm Ung thư Đại học Giang Châu sẽ tổ chức các bài giảng học thuật tại đây.
Mặc dù được tổ chức trong khuôn viên trường, nhưng đây là một bài giảng cho các bác sĩ và y tá ở các bệnh viện khác nhau, không dành cho sinh viên.
Lộc Ẩm Khê dùng gương mặt vui vẻ bước đến, nhưng khi vừa đến cửa liền bị nhân viên công tác chặn lại hỏi chuyện.
Lộc Ẩm Khê lắc cuốn sổ trên tay, giả vờ nói:“Lão sư, em là sinh viên năm 6 thuộc chuyên ngành lâm sàng 8 năm. Trước đây em từng luân chuyển đến khoa u để thực tập. Giản lão sư là người hướng dẫn của em, hôm nay em không có ca trực nên muốn đến học tập một chút.”
Sinh viên chủ động đến học tập, những người làm nghề giáo đương nhiên rất hoan nghênh.
Lộc Ẩm Khê ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Một số học giả từ Singapore, Malaysia và Học viện Quốc tế đã có mặt, các chuyên gia trên bục đều báo cáo bằng tiếng Anh.
Lộc Ẩm Khê nghe không hiểu cho lắm.
Đại học Giang Châu thường tổ chức các buổi diễn thuyết khác nhau. Thỉnh thoảng, Lộc Ẩm Khê sẽ chọn một số môn khoa học xã hội và nhân văn để nghe, nếu là khoa học y tế thì nàng chỉ nghe về khối u.
Trên bàn có trà và lịch trình diễn thuyết, Lộc Ẩm Khê cầm lên xem. Bài diễn thuyết của Giản Thanh đã qua, nhưng cô là một trong những MC chính của buổi diễn thuyết vào buổi sáng.
Sau khi các chuyên gia trên sân khấu nói xong, cô đứng ở bên cạnh sân khấu, phát biểu cảm kích, giới thiệu tên của chuyên gia tiếp theo, khoa, bệnh viện, danh tính, chủ đề của bài giảng, sau đó mời các chuyên gia lên sân khấu.
Khán giả vỗ tay chào đón, Lộc Ẩm Khê không thể nhịn được cười khi nhìn bác sĩ Giản của mình mặc bộ âu phục từ phía xa.
Ai có thể ngờ rằng người học giả trẻ tuổi xinh đẹp này lại hái trộm vải ở khuôn viên trường trong cơn mưa lớn vào đêm qua.
Nàng nhìn Giản Thanh rồi cười trộm, bỗng dưng giác quan thứ sáu của Giản Thanh phát huy tác dụng, cô liếc nhìn xuống khán đài vài lần, sau đó phát hiện ra hình bóng Lộc Ẩm Khê trong đám đông.
Thấy cô nhìn về phía mình, Lộc Ẩm Khê vẫy vẫy tay chào cô.
Giản Thanh nhìn nàng trong vài giây, sau đó cầm điện thoại di động lên, nhắn tin cho Lộc Ẩm Khê.
Lộc Ẩm Khê nhận được tin nhắn, mở ra xem, hơi hơi đỏ mặt.
【 Bạn học Lộc, có phải vì lời hứa hôm qua mà hôm nay em 'muốn' tôi cả ngày không?】
Nói hươu nói vượn!
Nàng chỉ nhớ cô một chút nên muốn đến đây để gặp cô, bỗng dưng lại bị cô ví như người chỉ suốt ngày nghĩ đến sắc dục.
Lộc Ẩm Khê đánh chữ đáp trả: 【Giản lão sư, chị đừng suy bụng ta ra bụng người nữa, em thật sự rất nhớ chị! 】
Giản Thanh đọc tin nhắn, không trả lời. Cô nhìn về phía nàng một lần nữa, cười nhẹ, sau đó thu lại tầm mắt trở về bục giảng.
Vào buổi trưa, với tư cách là người dẫn chương trình, Giản Thanh và các đồng nghiệp ở phòng thí nghiệm khối u cần đi cùng các chuyên gia nước ngoài dùng bữa, không thể đi cùng Lộc Ẩm Khê. Nàng đành tự mình đến nhà ăn của bệnh viện để dùng cơm.
Buổi tối, sau khi tiễn các chuyên gia rời đi xong đã là gần 8 giờ.
Giản Thanh đến siêu thị để mua đồ ăn vặt và trái cây mà Lộc Ẩm Khê thích, sau đó mới trở về nhà.
Vừa mở cửa ra đã nghe thấy mùi thơm của hoa chào đón cô trở về.
Phòng khách được thắp sáng bằng gam màu ấm áp, sàn nhà trải đầy những cánh hoa sặc sỡ, thẳng đến phòng ngủ. Bức tường cũng được trang trí bằng những bóng đèn hình ngôi sao, tỏa ra ánh sáng vàng nhẹ.
Giản Thanh không có nhiều cảm xúc lãng mạn, vì vậy cô bước đến bức tường và kiểm tra bóng đèn hình ngôi sao xem có bất kỳ nguy cơ ngầm nào không.
Khi đến gần hơn, cô mới thấy trên tường dán rất nhiều ảnh chụp.
Có những bức ảnh của cô và Lộc Ẩm Khê, hoặc các bức ảnh cá nhân của cô, bóng lưng, sườn mặt, trường học, bệnh viện, công viên.....
Nàng chụp nhiều ảnh như vậy từ khi nào?
Giản Thanh nhìn qua từng bức ảnh.
Lộc Ẩm Khê nghe thấy tiếng Giản Thanh trở lại liền chạy chân trần từ ban công ra ngoài, kéo cô vào phòng ngủ và chỉ vào một chiếc váy đen trên giường:“Em mua cho chị đấy, tối nay chị phải mặc cho em xem, bây giờ chị mau đi tắm đi.”
Giản Thanh cầm lấy chiếc váy đen ướm thử lên người để xem xét.
Không được hở hang cho lắm, giống như một chiếc váy ngủ bình thường, không mang theo sắc thái tình thú nào.
“Giày đâu rồi?” Cô hỏi Lộc Ẩm Khê.
Lộc Ẩm Khê ngơ ngẩn.
Nàng không mua giày.
Giản Thanh búng trán nàng: “Muốn tôi mặc váy rồi mang dép lê ăn tối cùng em à?”
“Vậy thì chị đi chân trần đi, không cần mang gì đâu.” Lộc Ẩm Khê chỉ vào những cánh hoa trên mặt đất: “Chị nhìn xem, em lót đường cho chị rồi.”
Ý tưởng rất thơ mộng và lãng mạn.
Ánh mắt Giản Thanh hiện lên tia ghét bỏ, cô túm lấy Lộc Ẩm Khê vào phòng tắm:“Phiền phức, không muốn mặc.”
Sau khi vào phòng tắm, cô mở nước, đổ đầy bồn tắm.
Lộc Ẩm Khê đứng trong phòng tắm, không biết phải làm sao.
Giản Thanh quay lưng lại với Lộc Ẩm Khê, không để ý đến nàng, thẳng thừng cởϊ áσ sơ mi ra.
Lộc Ẩm Khê nhìn thấy đóa mê bỉ ngạn đẹp mê hồn trên bả vai cô, hai má bỗng đỏ bừng.
Giản Thanh nói nhỏ:“Bạn nhỏ, em đứng bất động ở đó là đang đợi giáo viên đến dạy cho em sao?”
Nàng lại bị cô trào phúng.....
Miệng người này thật sự rất hư.
Lộc Ẩm Khê khẽ hừ một tiếng, buồn bực dựa vào tường. Nàng vươn tay ra cào cào vách tường, yên lặng suy nghĩ tiếp theo nên làm cái gì.
Trong lúc cào cào, nàng nhìn thấy chiếc áo choàng tắm có đai lưng treo sau cánh cửa.
Như nảy ra ý tưởng nào đó, nàng bước đến tháo đai lưng áo ngủ xuống.
Giản Thanh bước vào bồn tắm, thoải mái nằm xuống, nhắm mắt lại.
Lộc Ẩm Khê cúi xuống hôn lên vành tai cô: “Tối nay chị không được cử động, chỉ có em thôi.”
Giản Thanh ừ một tiếng, đôi má trắng nõn của cô bị hơi nước làm cho ửng hồng.
Lộc Ẩm Khê duỗi tay ra, dùng đai lưng màu trắng che mắt cô lại, thắt một nút sau đầu.
Vải mềm che mắt khiến cô ngẩn ngơ. Cô ngẩng đầu nhìn về hướng Lộc Ẩm Khê theo bản năng, bọt nước chảy dọc theo chiếc cổ mảnh mai.
“Không, chị không được cử động.” Giọng Lộc Ẩm Khê khẩn trương đến mức run rẩy, nàng nhìn vào chiếc mũi cao cùng đôi môi đỏ mọng của Giản Thanh rồi đột ngột vùi đầu vào cổ cô, liếm đi bọt nước.
- -
Tác giả có chuyện muốn nói:
Lộc: Em muốn chị trải qua một đêm mây mưa đầy lãng mạn.
Giản: Em là người lớn rồi, chỉ cần vào trong thôi.
Lộc: (Tôi lại bị chị ấy chế nhạo, cào cào tường)
- -------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.