Chương 109: Trở về
Thiên Tại Thủy
23/05/2024
Tuyết lớn như lông ngỗng bay lả tả phía trời đông.
Một mảnh trắng xóa đập vào mắt, nàng lang thang không mục đích trong băng tuyết, đầu óc trống rỗng.
Nàng không biết đây là đâu? Không biết mình đang đi đâu? Cũng chẳng biết mình là ai?
Nàng nhìn thấy một người phụ nữ đang đi về phía ánh ban mai.
Cô là một người phụ nữ xinh đẹp, khoác lên mình chiếc áo khoác đen, mang một đôi dép lê bằng bông đã ướt sũng nước, tóc và lông mày lấm tấm những hạt tuyết, hai bên thái dương ướt đẫm mồ hôi, bộ dáng rất chật vật, những giọt nước mắt lăn dài trên mặt, kêu lên cái tên khá quen thuộc.
Nàng tiến lại gần hơn, cố gắng nghe thấy cái tên đó.
“Ẩm Khê——Ẩm Khê ——”
Ẩm Khê, cái tên này thật quen thuộc...
Nàng lắc đầu, vươn tay muốn vỗ vai người phụ nữ trước mặt để hỏi chuyện rồi xem mình có thể giúp gì được cho cô không.
Nàng duỗi tay ra, nhưng tay lại rơi xuống một mảnh hư không, không thể chạm vào người cô.
Nàng sững người.
Giây tiếp theo, người phụ nữ ấy trực tiếp đâm vào nàng.
Không có chút cảm giác nào, như thể cô vừa xuyên qua một tầng không khí, trực tiếp lướt qua cơ thể nàng.
Nàng thu cánh tay lại, đưa năm ngón tay lên rồi ngơ ngác nhìn vào lòng bàn tay mình.
Còn... vẫn còn giống như một con người... có da, mạch máu và đường chỉ tay.
Đường chỉ tay tượng trưng cho cho sinh mệnh, thầy bói từng nói rằng tôi có thể sống lâu trăm tuổi.
Là ai? Nàng đi xem bói từ bao giờ?
Nàng cố gắng nhớ lại điều gì đó, nhưng tâm trí giống như một mảnh đất trắng xóa, sạch sẽ.
Nàng cúi đầu, nhìn thân ảnh mình.
Nàng mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, cũng đang mang dép lê bằng bông giống như cô.
Giống hệt như đôi dép lê của người phụ nữ vừa rồi.
Chỉ khác là nàng đang mang đôi màu trắng.
Tại sao nàng lại mặc đồ ngủ ra ngoài? Không thấy lạnh sao?
Nàng không cảm thấy lạnh.
Cũng chẳng cảm thấy nóng.
Nàng dùng sức véo lấy bản thân mình.
Không cảm thấy đau đớn.
Hoàn toàn mất hết cảm giác.
Nàng không biết chuyện gì đang xảy ra?
Nàng nhìn bóng dáng người phụ nữ cao gầy trước mặt, cầm lòng chẳng đặng bước theo cô.
Bước theo cô suốt một chặng đường dài, nàng nhìn người phụ nữ ấy tìm đường.
Đường tuyết trơn trượt. Người phụ nữ mang dép lê ngã rất nhiều lần. Nàng muốn đỡ lấy cô theo bản năng, nhưng khi vừa cúi xuống, cánh tay lại lướt ngang qua cơ thể của người phụ nữ ấy.
Nàng không thể chạm vào cô được.
Người phụ nữ ấy lại ngã trên mặt đất.
Nàng nhìn thấy thế liền cảm thấy khó chịu, nơi ngực trái đau đớn từng hồi.
Nàng ngồi xổm xuống nhìn người phụ nữ ấy.
Người phụ nữ bò dậy, ngồi trên mặt tuyết lạnh lẽo, trên tay cầm một tờ giấy đã nhàu nát.
【Lộc Ẩm Khê, 01-01, 04: 58. 】
Nàng nhìn tên và ngày tháng, lâm vào mù mịt.
Đau thương bất ngờ ập đến khiến nàng mở miệng, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở:“Chị đừng tìm nữa, tuyết rơi dày lắm rồi, mau trở về đi.”
Người phụ nữ không thể nghe thấy nàng, cô ngồi trên tuyết, nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ thông minh trên cổ tay của mình một lúc, tựa như không thể nhìn thấy thứ mình muốn tìm. Cô cởi dây đeo, tức giận ném xuống đất, sau đó đứng lên, bước từng bước tập tễnh, ngược gió nghịch tuyết tiến về phía trước.
Đi được vài bước liền quay lại, nhặt lấy chiếc đồng hồ trên mặt tuyết lên rồi nhét vào túi áo khoác.
Nàng cứ đi theo cô, thỉnh thoảng sẽ duỗi tay ra kiểm tra một chút xem mình có chạm vào cô được không.
Cứ theo cô như vậy, cuối cùng cũng đến một căn biệt thự.
Hai chiếc xe cảnh sát đậu trước biệt thự, người cảnh sát mặc sắc phục đứng bên cạnh xe, cùng người phụ nữ ấy trao đổi điều gì đó.
Người phụ nữ cúi đầu xuống, im lặng không nói gì.
Đột nhiên, một vài con mèo chạy ra khỏi biệt thự, ngóc đầu lên nhìn nàng và kêu meo meo.
Mèo có thể nhìn thấy nàng sao?
Nàng thử kêu 'meo' một tiếng.
Lũ mèo ngồi xổm ở cửa lập tức vẫy đuôi chạy thẳng đến chân nàng, đảo quanh vài vòng.
Nàng ngồi xổm xuống, đưa tay ra và chạm vào đầu con mèo.
Con mèo liền kêu to hơn, ngoắc đuôi qua lại.
Người phụ nữ mặc đồ đen đứng cạnh viên cảnh sát tinh ý nhận ra sự bất thường của con mèo và nhìn vào nơi nó đang đứng. Cô nghệch ra, quan sát vài giây, sau đó bước từng bước đến, hỏi:“Ẩm Khê, em đang ở đây có đúng không?”
Giọng điệu mang theo chút van nài.
Viên cảnh sát đứng sau người phụ nữ sững sờ nhìn cô.
“Cô ấy, ở đây—” Viên cảnh sát chỉ vào đầu mình: “Có bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ không?”
Đồng nghiệp lắc đầu, hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Nàng đứng dậy, nhìn người phụ nữ đang đi về phía mình, đột nhiên muốn vươn tay ra vuốt ve mặt người phụ nữ này.
Người phụ nữ đứng trước mặt, nhắm mắt lại, một dòng nước mắt lăn dài trên má, cô nói một cách chắc chắn:“Em đang ở đây, tôi có thể cảm nhận được.”
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cô khóc.
Đừng khóc, đừng khóc, đừng khóc......
Trái tim dường như thắt lại, vô cùng đau đớn. Đầu ngón tay nàng dần dần đến gần khuôn mặt của người phụ nữ ấy, nhưng khi vừa định chạm vào, thân thể nàng đột nhiên bị một cỗ lực đạo kéo vào trong bóng tối.
Nàng không ngừng chìm vào bóng tối vô tận.
Tựa như sắp rơi đến đáy.
Kí ức ùa về như thủy triều, nàng nhớ đến tên mình, nhớ được mình là ai..........
Cõi lòng đau đớn đến tan nát, trái tim rã ra thành từng mảnh, Lộc Ẩm Khê dần rơi vào tuyệt vọng.
Nếu kiếp này nàng không bao giờ gặp lại Giản Thanh nữa, không thể nào chạm vào cô được nữa thì nàng sẽ lựa chọn hủy hoại chính bản thân mình.
Cứ rơi xuống như thế này đi, không bao giờ tỉnh lại nữa.........
*
“Ding ling ding ling, ding ling ding ling”
Tiếng chuông báo thức vang lên bên tai, nàng ấn nút ngừng theo bản năng, vô tình làm rơi đồng hồ xuống đất.
Kim giờ, kim phút, kim giây của đồng hồ báo thức vẫn đang 'tích tắc' quay.
Trong giây tiếp theo, ý thức đột nhiên trở nên rõ ràng.
Người nằm trên giường mở mắt ra ——
Đèn chùm pha lê trắng, giấy dán tường màu xanh nhạt, tranh treo tường là ảnh nai sừng tấm trong rừng rậm.
Đây là phòng của nàng, nhà của nàng.
Lộc Ẩm Khê nằm trên giường, duỗi tay ra, sờ sờ chăn bông.
Mềm mại, ấm áp, nàng có thể chạm vào được.
Chiếc gối bên cạnh trống rỗng.
Nàng nhanh chóng bật dậy khỏi giường, đi một vòng trong ngôi nhà vừa quen vừa lạ này, cố gắng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
Không tìm được gì.
Nàng liếc nhìn điện thoại.
Giờ Bắc Kinh, ngày 1 tháng 1 năm 2020, 07:30.
Đây là... thế giới thực mà nàng từng mơ ước và khao khát được quay trở lại.
Lộc Ẩm Khê ngồi bệt xuống đất, không cảm thấy một chút vui mừng nào.
Nàng muốn khóc, muốn trút hết cảm xúc, nhưng đôi mắt lại ráo hoảnh, không thể rơi ra một giọt nước mắt nào.
Nàng nhắm mắt, cố gắng bình tĩnh lại. Sau đó mới từ từ ngồi dậy, đi đến trước máy tính.
Nàng khởi động máy, bật trình duyệt web lên, xem lại nhật ký truy cập.
Nàng lục tung khắp nơi, nhưng không tìm thấy cuốn tiểu thuyết đã đọc vào tối hôm qua.
Sao lại như vậy?
Tại sao vậy? Tại sao lại không có lịch sử duyệt web?
Nàng hết đóng rồi lại mở trình duyệt, nhưng vẫn không tìm thấy lịch sử.
Nàng dựa vào trí nhớ của mình rồi gõ tiêu đề 'Sword Point Starlight' vào thanh tìm kiếm nhưng không tìm ra URL của quyển tiểu thuyết này.
Sao có thể?
Nàng thêm từ “tiểu thuyết” vào, nhưng vẫn không thể tìm thấy cuốn tiểu thuyết.
Lan Chu, Chử Yến, Giản Thanh.....
Sau khi tìm kiếm từng cái tên một, tất cả các URL không liên quan lại hiện lên.
Nàng không thể tìm thấy cuốn tiểu thuyết mà nàng đã đọc vào đêm qua.
Dường như nó đã biến mất trên thế giới này, hoặc chưa từng tồn tại.
Mọi thứ có phải chỉ là tưởng tượng của nàng hay không? Hay tất cả mọi thứ đều chỉ là một giấc mộng?
Không hề có một cuốn tiểu thuyết như vậy, không có một câu chuyện như vậy?
Làm sao có thể như vậy được?
Nếu là giấc mơ thì làm sao có thể chân thực được như thế?
Lộc Ẩm Khê sờ vào cổ của mình ——
Không có dây chuyền, trên cổ trống rỗng.
Nàng luôn đeo sợi dây chuyền nhung hươu mà Giản Thanh đã tặng cho nàng.
“Tại sao không có? Tại sao? Tại sao không tìm thấy được?” Nàng tự lẩm bẩm một mình, gần như phát điên, vội gõ bàn phím máy tính, thay đổi vài công cụ tìm kiếm, cũng không thể tìm thấy cuốn tiểu thuyết hay những nhân vật đó.
Nàng ngã ngồi ra mặt đất, hô hấp dồn dập, lồng ngực phập phồng.
Chẳng lẽ.....
Tất cả mọi thứ có phải là giấc mộng đêm qua của nàng không?
Giản Thanh của nàng có thật là hoa trong gương, trăng trong nước không? Cô có phải là một nhân vật hoàn toàn không tồn tại không?
“Linh linh linh ——”Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Lộc Ẩm Khê trả lời điện thoại.
“Chị Ẩm Khê, em đang ở dưới nhà, chị có muốn em lên không? Hay là ở dưới nhà đợi chị?”
Trợ lý Tiểu Đàm gọi điện cho nàng.
Đã một năm không nghe thấy giọng nói của Tiểu Đàm, Lộc Ẩm Khê đờ đẫn không biết phải nói gì.
Một lúc sau không nghe thấy nàng lên tiếng, trợ lý Tiểu Đàm ở đầu dây bên kia hét lên:“ Chị Ẩm Khê? chị ơi! Chị lại ngủ nướng à? Mau dậy đi! Hôm nay chúng ta phải chụp ảnh bìa cho tạp chí! Chị đừng ngủ nhiều, ngủ nhiều sẽ bị sưng mặt trông không đẹp đâu đấy! Em đến rồi, chị mau mở cửa cho em đi.”
Lộc Ẩm Khê đứng dậy, mở cửa cho trợ lý.
Người khác nói cái gì, nàng liền làm cái đó.
Bộ não dường như đã ngừng suy nghĩ, nàng chết lặng mà thay quần áo, đi ra ngoài, trang điểm và chụp ảnh bìa.
Một ngày trôi qua thật mông lung.
Trợ lý đưa nàng vào nhà, lo lắng hỏi:“Chị Ẩm Khê, trông chị hôm nay giống như mất hồn mất vía vậy, chị cảm thấy không thoải mái ở đâu à? Chị có muốn đến bệnh viện để kiểm tra không?”
Bệnh viện... Bệnh viện ở thế giới này còn có hình bóng bác sĩ Giản của nàng không? Bác sĩ Giản vẫn sẵn sàng đến một nơi như bệnh viện sao?
“Chị Ẩm Khê? Chị!” Trợ lý Tiểu Đàm vẫy vẫy tay trước mặt nàng: “Rốt cuộc thì chị làm sao vậy?”
“Chị...” Lộc Ẩm Khê ngập ngừng, muốn nói điều gì đó nhưng không biết phải nói gì.
Nang đang cảm thấy bối rối, đây là một giấc mơ, hay Giản Thanh của nàng mới chính là giấc mộng?
Trang Chu mộng điệp? Hay là điệp mộng Trang Chu*?
(*Trang Chu mộng điệp- điệp mộng Trang Chu: Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy mình hóa thành bướm hay là bướm mộng thấy mình hóa thành Chu. (Wikipedia))
Lộc Ẩm Khê nói với Tiểu Đàm: “Chị... chị không sao, em trở về nghỉ ngơi trước đi... Đêm qua chị gặp ác mộng nên cảm thấy không thoải mái cho lắm.....”
Có phải là ác mộng không?
Đương nhiên là không.
Trong cuộc đời này, nàng chưa từng có một giấc mộng đẹp như vậy.
“Vậy tối nay chị nghỉ ngơi thật tốt đi. Tuần sau chị không có lịch trình, em sẽ đến đây nấu cơm cho chị.”
Nấu cơm....
Kỹ năng nấu nướng của Giản Thanh cũng rất tốt, cô nấu ăn rất ngon...
Cô dường như có thể làm tốt mọi việc, cho dù ban đầu không giỏi nhưng sau khi làm việc chăm chỉ, cô sẽ trở nên giỏi giang........
“Chị, chị có nghe thấy em nói gì không?” Trợ lý lại vẫy tay với nàng:“Tình trạng hiện tại của chị làm em rất lo lắng. Nhìn dáng vẻ thất thần này của chị, chắc là chị đang lén lút yêu thầm ai rồi thất tình đúng không? Đoàn đội cũng đã ra lệnh cấm yêu với chị rồi mà.”
“Chị 25 tuổi rồi...” Cuối cùng Lộc Ẩm Khê cũng đáp lại bằng một giọng nói yếu ớt.
Nàng đã 25 tuổi rồi, tại sao lại không cho nàng yêu đương?
Nàng từng tham gia tuyển chọn, nhưng bây giờ đã đổi nghề thành diễn viên.
“Được rồi được rồi được rồi, cuối cùng thì chị cũng chịu nói chuyện —— quả nhiên là đang yêu đương? Nhà trai là ai thế, trong ngành hay ngoài ngành, nếu có thì chị nhớ nói với đoàn đội một tiếng, nếu lỡ như chuyện này truyền ra ngoài thì mọi người cũng có thể xử lý được.”
Lộc Ẩm Khê im lặng.
Không phải là đàn ông, mà là phụ nữ, là một bác sĩ.....
Bác sĩ.....
Dường như Lộc Ẩm Khê đã nghĩ ra điều gì đó.
“Chị?” Trợ lý Tiểu Đàm lo lắng nhìn nàng.
“Chị muốn về nhà tìm mẹ. Em có thể nghỉ ngơi, không cần phải đi theo chị.”
Nàng thu dọn hành lý suốt đêm, sau đó đặt chuyến bay gần nhất để trở về nhà.
Vào cuối thế kỷ trước, khu nhà ở của nhân viên bệnh viện vẫn là khu nhà ống, không có thang máy, nhiều người hàng xóm đã dọn ra ngoài, sinh sống trong những căn hộ cao tầng khác.
Nếu Cố Minh Ngọc muốn chuyển đi thì bà dư sức để đi.
Nhưng nơi này lưu lại những ký ức của bà và Lộc Minh, nên bà không muốn chuyển ra ngoài để sống.
Trở lại tòa nhà ống, Lộc Ẩm Khê lấy chìa khóa ra.
Chìa khóa trong tay nàng có thể mở cửa an ninh và cửa gỗ gụ bên ngoài.
Nàng đẩy cửa ra, không có ai ở nhà.
Cố Minh Ngọc quanh năm không về nhà.
Lộc Ẩm Khê kéo hành lý và đi về phòng ngủ nhỏ của mình.
Một lớp bụi dày cộm rơi đầy trên sàn phòng ngủ.
Nàng vừa bước một chân vào liền đi ra ngoài.
Tốt hơn hết là nàng nên ngủ trên sô pha.
Cảnh ngày ngày dọn dẹp phòng cho con gái và hằng đêm mong ngóng con gái trở về nhà là việc sẽ không bao giờ xảy ra với Cố Minh Ngọc.
Sau khi cất hành lý, nàng tắm rửa sạch sẽ và trang điểm nhẹ. Lộc Ẩm Khê mang khẩu trang rồi đội mũ lên, đến khoa phẫu thuật lồng ngực của bệnh viện để tìm Cố Minh Ngọc.
Khi vừa bước vào khoa, nàng liền tiến về phía văn phòng chủ nhiệm.
Không có ai trong văn phòng chủ nhiệm khoa, một người nào đó đã bước ra từ văn phòng y tá trưởng bên cạnh và ngăn nàng lại:“Ôi, cô là ai thế? Đừng vào trong! Chủ nhiệm đang phẫu thuật rồi, nếu muốn khám bệnh thì đến văn phòng tìm bác sĩ đi.”
Lộc Ẩm Khê nhìn y tá trưởng rồi kéo khẩu trang xuống: “Dì Trình, là cháu, Tiểu Lộc, Lộc Ẩm Khê đây. Văn phòng bác sĩ có nhiều người quá nên cháu muốn trốn đến đây.”
Y tá trưởng Trình đứng trước mặt nàng đang trực ca đêm trong bệnh viện, bà đã làm việc cùng Cố Minh Ngọc từ rất lâu rồi.
Thỉnh thoảng khi Lộc Minh đi công tác, Cố Minh Ngọc sẽ đưa nàng đến khoa để chăm sóc. Buổi tối, khi Cố Minh Ngọc có ca phẫu thuật, bà sẽ nhờ dì Trình trông hộ nàng.
Sau đó, khi Lộc Minh qua đời, Cố Minh Ngọc nghĩ nàng còn quá nhỏ nên khó chăm sóc, vì vậy liền ném nàng về quê.
Mãi cho đến năm mười tuổi, vì bà ngoại qua đời nên bà mới đưa nàng trở về đây.
Sau mười tuổi, hầu như tuần nào nàng cũng đến khoa phẫu thuật lồng ngực, thỉnh thoảng gửi đồ ăn cho Cố Minh Ngọc, đôi khi xin bà tiền để tiêu vặt.
Nhân viên cũ trong bộ phận đều nhìn nàng từ từ lớn lên, họ cho rằng nàng mồ côi cha từ nhỏ, mẹ nàng góa chồng nên rất quan tâm đến nàng,
Dì Trình nhận ra Lộc Ẩm Khê, bà kéo khẩu trang xuống, vỗ mạnh vào vai nàng:“ Đứa nhỏ chết tiệt! Cháu bỏ đi nhiều năm như vậy rồi, bây giờ mới biết đường về à?”
Lộc Ẩm Khê bị kéo vào phòng y tá trưởng để ăn bánh, uống trà, ôn lại chuyện xưa. Các nhân viên cũ có thời gian rảnh cũng vội vàng chạy đến văn phòng sau khi nhận được tin nhắn từ y tá trưởng Trình.
Cố Minh Ngọc bước xuống bục mổ, để trợ lý của mình khâu lại vết thương cho bệnh nhân rồi vội vã rời đi.
Khi đến gần khoa, bà liền giảm tốc độ, do dự không biết có nên đến hay không.
Bà rất muốn gặp nàng, nhưng lại sinh ra vài phần rụt rè, không dám nhìn đến nàng.
Bà đi tới đi lui trước cửa khoa mấy lần, cuối cùng hạ quyết tâm, chắp tay sau lưng, chậm rãi bước đến.
Lộc Ẩm Khê được một nhóm chủ nhiệm và phó chủ nhiệm vây quanh, hỏi han sức khỏe.
Nhìn thấy Cố Minh Ngọc chắp tay sau lưng tiến vào, nàng liền đứng dậy, chủ động gọi một tiếng:“Mẹ——”
Cố Minh Ngọc lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng: “Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không phải mẹ của cô!”
Lộc Ẩm Khê đứng im tại chỗ, nhéo nhéo góc áo mình.
Y tá trưởng kéo Cố Minh Ngọc đến, tức giận nói:“Con gái vừa trở về mà chị lại nói cái gì vậy! Đúng là tật xấu mà!” Bà kéo Lộc Ẩm Khê qua, giải thích:“ Đừng nghe mẹ cháu nói bừa, khi cháu không có ở đây, ngày nào mẹ cháu cũng kể về cháu đấy. Khi bộ phim truyền hình đầu tiên của cháu được phát sóng, bà ấy đã giới thiệu bộ phim này cho tất cả bệnh nhân trong khoa. Vào thời điểm đó, lúc bọn dì đi kiểm tra phòng, bệnh nhân từ giường 1 đến giường 45 đều xem xong phim của cháu đóng rồi đấy! Năm ngoái, khi bộ phim của cháu ra mắt, bà ấy đã mời hết đồng nghiệp trong khoa đi xem phim đó!”
Lộc Ẩm Khê nhìn Cố Minh Ngọc, người phụ nữ đã bạc trắng nửa đầu, nàng do dự một lúc rồi lấy hết can đảm gọi lại một tiếng:“Mẹ.”
Cố Minh Ngọc nhìn nàng từ trên xuống dưới, có chút ghét bỏ, hỏi: “Ăn cơm trưa chưa? Một ngày ăn mấy bữa? Cô xem cô gầy thành cái dạng gì rồi...”
Lộc Ẩm Khê sờ sờ cánh tay mình, vẫn còn một chút thịt.
“Con vẫn chưa ăn, chúng ta đến căn tin ăn cơm, hay về nhà?”
Ăn ở căng tin, hay là về nhà ăn.
Đây là điều mà nàng thường hỏi Cố Minh Ngọc nhất từ khi còn nhỏ.
Cố Minh Ngọc đến siêu thị gần đó để mua tôm và cá tươi rồi tự mình xuống bếp.
Lộc Ẩm Khê đứng bên cạnh để hỗ trợ bà.
Hai mẹ con buông bỏ khúc mắc, tán gẫu trong phòng bếp.
Trong khi trò chuyện, Cố Minh Ngọc hỏi Lộc Ẩm Khê:“Cô có chịu ấm ức gì khi ở bên ngoài không? Nếu công việc không thuận lợi thì đừng làm nữa, quay lại đây ở với tôi, tôi sẽ thu xếp cho cô một công việc khác.”
Các bậc cha mẹ thường cảm thấy nếu đứa con đi xa của mình bỗng dưng trở về, thì chỉ có chịu ấm ức gì đó mới quay trở về nhà.
Vì Lộc Ẩm Khê lột hành tây nên hốc mắt ửng đỏ, giọng nói cũng có chút run rẩy:“Con không có chịu ấm ức.......con chỉ muốn về nhà thăm mẹ một chút......”
Nàng gần như nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại Cố Minh Ngọc trong suốt quãng đời còn lại.
Cố Minh Ngọc liếc nhìn đôi mắt đỏ hoe của con gái, nghĩ rằng con gái mình là một con vịt chết cứng mồm, không chịu thừa nhận mình chịu ấm ức bên ngoài.
Bà đập tép tỏi trên thớt: “Nếu nhớ nhà thì cứ ở nhà đi, trong nhà chỉ nhiều hơn một miệng ăn nữa, tôi vẫn có thể nuôi nổi cô.”
Lộc Ẩm Khê vâng một tiếng.
Một lúc sau, nàng lại hỏi:“ Mẹ, mẹ cũng tham gia vào lĩnh vực ung thư phổi và thường tham gia một số hoạt động học thuật cấp quốc gia. Con muốn hỏi mẹ một số việc, trong nước có nữ bác sĩ nào tên là 'Giản Thanh' hay 'Nguyễn Thanh' không ạ? Chủ yếu tham gia nghiên cứu ung thư phổi, thuộc khoa ung bướu, độ tuổi có thể ngoài 20 tuổi hoặc có thể ngoài 30 tuổi nhưng không quá 40. Chức danh có thể là bác sĩ điều trị hoặc phó chủ nhiệm khoa. Nếu không biết, mẹ có thể nhờ bác Triệu ở cục cảnh sát kiểm tra giúp con có được không?”
- -
*Mẩu kịch ngắn:
Chủ nhiệm Cố: Trong nhà thêm một miệng ăn, tôi nuôi được.
Bác sĩ Giản: Tôi cũng nuôi được.
Lộc: Mặt ngoài cảm động QaQ - Nội tâm: Tôi cũng nuôi nổi hai người đấy.
- -------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.
Một mảnh trắng xóa đập vào mắt, nàng lang thang không mục đích trong băng tuyết, đầu óc trống rỗng.
Nàng không biết đây là đâu? Không biết mình đang đi đâu? Cũng chẳng biết mình là ai?
Nàng nhìn thấy một người phụ nữ đang đi về phía ánh ban mai.
Cô là một người phụ nữ xinh đẹp, khoác lên mình chiếc áo khoác đen, mang một đôi dép lê bằng bông đã ướt sũng nước, tóc và lông mày lấm tấm những hạt tuyết, hai bên thái dương ướt đẫm mồ hôi, bộ dáng rất chật vật, những giọt nước mắt lăn dài trên mặt, kêu lên cái tên khá quen thuộc.
Nàng tiến lại gần hơn, cố gắng nghe thấy cái tên đó.
“Ẩm Khê——Ẩm Khê ——”
Ẩm Khê, cái tên này thật quen thuộc...
Nàng lắc đầu, vươn tay muốn vỗ vai người phụ nữ trước mặt để hỏi chuyện rồi xem mình có thể giúp gì được cho cô không.
Nàng duỗi tay ra, nhưng tay lại rơi xuống một mảnh hư không, không thể chạm vào người cô.
Nàng sững người.
Giây tiếp theo, người phụ nữ ấy trực tiếp đâm vào nàng.
Không có chút cảm giác nào, như thể cô vừa xuyên qua một tầng không khí, trực tiếp lướt qua cơ thể nàng.
Nàng thu cánh tay lại, đưa năm ngón tay lên rồi ngơ ngác nhìn vào lòng bàn tay mình.
Còn... vẫn còn giống như một con người... có da, mạch máu và đường chỉ tay.
Đường chỉ tay tượng trưng cho cho sinh mệnh, thầy bói từng nói rằng tôi có thể sống lâu trăm tuổi.
Là ai? Nàng đi xem bói từ bao giờ?
Nàng cố gắng nhớ lại điều gì đó, nhưng tâm trí giống như một mảnh đất trắng xóa, sạch sẽ.
Nàng cúi đầu, nhìn thân ảnh mình.
Nàng mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, cũng đang mang dép lê bằng bông giống như cô.
Giống hệt như đôi dép lê của người phụ nữ vừa rồi.
Chỉ khác là nàng đang mang đôi màu trắng.
Tại sao nàng lại mặc đồ ngủ ra ngoài? Không thấy lạnh sao?
Nàng không cảm thấy lạnh.
Cũng chẳng cảm thấy nóng.
Nàng dùng sức véo lấy bản thân mình.
Không cảm thấy đau đớn.
Hoàn toàn mất hết cảm giác.
Nàng không biết chuyện gì đang xảy ra?
Nàng nhìn bóng dáng người phụ nữ cao gầy trước mặt, cầm lòng chẳng đặng bước theo cô.
Bước theo cô suốt một chặng đường dài, nàng nhìn người phụ nữ ấy tìm đường.
Đường tuyết trơn trượt. Người phụ nữ mang dép lê ngã rất nhiều lần. Nàng muốn đỡ lấy cô theo bản năng, nhưng khi vừa cúi xuống, cánh tay lại lướt ngang qua cơ thể của người phụ nữ ấy.
Nàng không thể chạm vào cô được.
Người phụ nữ ấy lại ngã trên mặt đất.
Nàng nhìn thấy thế liền cảm thấy khó chịu, nơi ngực trái đau đớn từng hồi.
Nàng ngồi xổm xuống nhìn người phụ nữ ấy.
Người phụ nữ bò dậy, ngồi trên mặt tuyết lạnh lẽo, trên tay cầm một tờ giấy đã nhàu nát.
【Lộc Ẩm Khê, 01-01, 04: 58. 】
Nàng nhìn tên và ngày tháng, lâm vào mù mịt.
Đau thương bất ngờ ập đến khiến nàng mở miệng, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở:“Chị đừng tìm nữa, tuyết rơi dày lắm rồi, mau trở về đi.”
Người phụ nữ không thể nghe thấy nàng, cô ngồi trên tuyết, nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ thông minh trên cổ tay của mình một lúc, tựa như không thể nhìn thấy thứ mình muốn tìm. Cô cởi dây đeo, tức giận ném xuống đất, sau đó đứng lên, bước từng bước tập tễnh, ngược gió nghịch tuyết tiến về phía trước.
Đi được vài bước liền quay lại, nhặt lấy chiếc đồng hồ trên mặt tuyết lên rồi nhét vào túi áo khoác.
Nàng cứ đi theo cô, thỉnh thoảng sẽ duỗi tay ra kiểm tra một chút xem mình có chạm vào cô được không.
Cứ theo cô như vậy, cuối cùng cũng đến một căn biệt thự.
Hai chiếc xe cảnh sát đậu trước biệt thự, người cảnh sát mặc sắc phục đứng bên cạnh xe, cùng người phụ nữ ấy trao đổi điều gì đó.
Người phụ nữ cúi đầu xuống, im lặng không nói gì.
Đột nhiên, một vài con mèo chạy ra khỏi biệt thự, ngóc đầu lên nhìn nàng và kêu meo meo.
Mèo có thể nhìn thấy nàng sao?
Nàng thử kêu 'meo' một tiếng.
Lũ mèo ngồi xổm ở cửa lập tức vẫy đuôi chạy thẳng đến chân nàng, đảo quanh vài vòng.
Nàng ngồi xổm xuống, đưa tay ra và chạm vào đầu con mèo.
Con mèo liền kêu to hơn, ngoắc đuôi qua lại.
Người phụ nữ mặc đồ đen đứng cạnh viên cảnh sát tinh ý nhận ra sự bất thường của con mèo và nhìn vào nơi nó đang đứng. Cô nghệch ra, quan sát vài giây, sau đó bước từng bước đến, hỏi:“Ẩm Khê, em đang ở đây có đúng không?”
Giọng điệu mang theo chút van nài.
Viên cảnh sát đứng sau người phụ nữ sững sờ nhìn cô.
“Cô ấy, ở đây—” Viên cảnh sát chỉ vào đầu mình: “Có bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ không?”
Đồng nghiệp lắc đầu, hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Nàng đứng dậy, nhìn người phụ nữ đang đi về phía mình, đột nhiên muốn vươn tay ra vuốt ve mặt người phụ nữ này.
Người phụ nữ đứng trước mặt, nhắm mắt lại, một dòng nước mắt lăn dài trên má, cô nói một cách chắc chắn:“Em đang ở đây, tôi có thể cảm nhận được.”
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cô khóc.
Đừng khóc, đừng khóc, đừng khóc......
Trái tim dường như thắt lại, vô cùng đau đớn. Đầu ngón tay nàng dần dần đến gần khuôn mặt của người phụ nữ ấy, nhưng khi vừa định chạm vào, thân thể nàng đột nhiên bị một cỗ lực đạo kéo vào trong bóng tối.
Nàng không ngừng chìm vào bóng tối vô tận.
Tựa như sắp rơi đến đáy.
Kí ức ùa về như thủy triều, nàng nhớ đến tên mình, nhớ được mình là ai..........
Cõi lòng đau đớn đến tan nát, trái tim rã ra thành từng mảnh, Lộc Ẩm Khê dần rơi vào tuyệt vọng.
Nếu kiếp này nàng không bao giờ gặp lại Giản Thanh nữa, không thể nào chạm vào cô được nữa thì nàng sẽ lựa chọn hủy hoại chính bản thân mình.
Cứ rơi xuống như thế này đi, không bao giờ tỉnh lại nữa.........
*
“Ding ling ding ling, ding ling ding ling”
Tiếng chuông báo thức vang lên bên tai, nàng ấn nút ngừng theo bản năng, vô tình làm rơi đồng hồ xuống đất.
Kim giờ, kim phút, kim giây của đồng hồ báo thức vẫn đang 'tích tắc' quay.
Trong giây tiếp theo, ý thức đột nhiên trở nên rõ ràng.
Người nằm trên giường mở mắt ra ——
Đèn chùm pha lê trắng, giấy dán tường màu xanh nhạt, tranh treo tường là ảnh nai sừng tấm trong rừng rậm.
Đây là phòng của nàng, nhà của nàng.
Lộc Ẩm Khê nằm trên giường, duỗi tay ra, sờ sờ chăn bông.
Mềm mại, ấm áp, nàng có thể chạm vào được.
Chiếc gối bên cạnh trống rỗng.
Nàng nhanh chóng bật dậy khỏi giường, đi một vòng trong ngôi nhà vừa quen vừa lạ này, cố gắng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
Không tìm được gì.
Nàng liếc nhìn điện thoại.
Giờ Bắc Kinh, ngày 1 tháng 1 năm 2020, 07:30.
Đây là... thế giới thực mà nàng từng mơ ước và khao khát được quay trở lại.
Lộc Ẩm Khê ngồi bệt xuống đất, không cảm thấy một chút vui mừng nào.
Nàng muốn khóc, muốn trút hết cảm xúc, nhưng đôi mắt lại ráo hoảnh, không thể rơi ra một giọt nước mắt nào.
Nàng nhắm mắt, cố gắng bình tĩnh lại. Sau đó mới từ từ ngồi dậy, đi đến trước máy tính.
Nàng khởi động máy, bật trình duyệt web lên, xem lại nhật ký truy cập.
Nàng lục tung khắp nơi, nhưng không tìm thấy cuốn tiểu thuyết đã đọc vào tối hôm qua.
Sao lại như vậy?
Tại sao vậy? Tại sao lại không có lịch sử duyệt web?
Nàng hết đóng rồi lại mở trình duyệt, nhưng vẫn không tìm thấy lịch sử.
Nàng dựa vào trí nhớ của mình rồi gõ tiêu đề 'Sword Point Starlight' vào thanh tìm kiếm nhưng không tìm ra URL của quyển tiểu thuyết này.
Sao có thể?
Nàng thêm từ “tiểu thuyết” vào, nhưng vẫn không thể tìm thấy cuốn tiểu thuyết.
Lan Chu, Chử Yến, Giản Thanh.....
Sau khi tìm kiếm từng cái tên một, tất cả các URL không liên quan lại hiện lên.
Nàng không thể tìm thấy cuốn tiểu thuyết mà nàng đã đọc vào đêm qua.
Dường như nó đã biến mất trên thế giới này, hoặc chưa từng tồn tại.
Mọi thứ có phải chỉ là tưởng tượng của nàng hay không? Hay tất cả mọi thứ đều chỉ là một giấc mộng?
Không hề có một cuốn tiểu thuyết như vậy, không có một câu chuyện như vậy?
Làm sao có thể như vậy được?
Nếu là giấc mơ thì làm sao có thể chân thực được như thế?
Lộc Ẩm Khê sờ vào cổ của mình ——
Không có dây chuyền, trên cổ trống rỗng.
Nàng luôn đeo sợi dây chuyền nhung hươu mà Giản Thanh đã tặng cho nàng.
“Tại sao không có? Tại sao? Tại sao không tìm thấy được?” Nàng tự lẩm bẩm một mình, gần như phát điên, vội gõ bàn phím máy tính, thay đổi vài công cụ tìm kiếm, cũng không thể tìm thấy cuốn tiểu thuyết hay những nhân vật đó.
Nàng ngã ngồi ra mặt đất, hô hấp dồn dập, lồng ngực phập phồng.
Chẳng lẽ.....
Tất cả mọi thứ có phải là giấc mộng đêm qua của nàng không?
Giản Thanh của nàng có thật là hoa trong gương, trăng trong nước không? Cô có phải là một nhân vật hoàn toàn không tồn tại không?
“Linh linh linh ——”Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Lộc Ẩm Khê trả lời điện thoại.
“Chị Ẩm Khê, em đang ở dưới nhà, chị có muốn em lên không? Hay là ở dưới nhà đợi chị?”
Trợ lý Tiểu Đàm gọi điện cho nàng.
Đã một năm không nghe thấy giọng nói của Tiểu Đàm, Lộc Ẩm Khê đờ đẫn không biết phải nói gì.
Một lúc sau không nghe thấy nàng lên tiếng, trợ lý Tiểu Đàm ở đầu dây bên kia hét lên:“ Chị Ẩm Khê? chị ơi! Chị lại ngủ nướng à? Mau dậy đi! Hôm nay chúng ta phải chụp ảnh bìa cho tạp chí! Chị đừng ngủ nhiều, ngủ nhiều sẽ bị sưng mặt trông không đẹp đâu đấy! Em đến rồi, chị mau mở cửa cho em đi.”
Lộc Ẩm Khê đứng dậy, mở cửa cho trợ lý.
Người khác nói cái gì, nàng liền làm cái đó.
Bộ não dường như đã ngừng suy nghĩ, nàng chết lặng mà thay quần áo, đi ra ngoài, trang điểm và chụp ảnh bìa.
Một ngày trôi qua thật mông lung.
Trợ lý đưa nàng vào nhà, lo lắng hỏi:“Chị Ẩm Khê, trông chị hôm nay giống như mất hồn mất vía vậy, chị cảm thấy không thoải mái ở đâu à? Chị có muốn đến bệnh viện để kiểm tra không?”
Bệnh viện... Bệnh viện ở thế giới này còn có hình bóng bác sĩ Giản của nàng không? Bác sĩ Giản vẫn sẵn sàng đến một nơi như bệnh viện sao?
“Chị Ẩm Khê? Chị!” Trợ lý Tiểu Đàm vẫy vẫy tay trước mặt nàng: “Rốt cuộc thì chị làm sao vậy?”
“Chị...” Lộc Ẩm Khê ngập ngừng, muốn nói điều gì đó nhưng không biết phải nói gì.
Nang đang cảm thấy bối rối, đây là một giấc mơ, hay Giản Thanh của nàng mới chính là giấc mộng?
Trang Chu mộng điệp? Hay là điệp mộng Trang Chu*?
(*Trang Chu mộng điệp- điệp mộng Trang Chu: Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy mình hóa thành bướm hay là bướm mộng thấy mình hóa thành Chu. (Wikipedia))
Lộc Ẩm Khê nói với Tiểu Đàm: “Chị... chị không sao, em trở về nghỉ ngơi trước đi... Đêm qua chị gặp ác mộng nên cảm thấy không thoải mái cho lắm.....”
Có phải là ác mộng không?
Đương nhiên là không.
Trong cuộc đời này, nàng chưa từng có một giấc mộng đẹp như vậy.
“Vậy tối nay chị nghỉ ngơi thật tốt đi. Tuần sau chị không có lịch trình, em sẽ đến đây nấu cơm cho chị.”
Nấu cơm....
Kỹ năng nấu nướng của Giản Thanh cũng rất tốt, cô nấu ăn rất ngon...
Cô dường như có thể làm tốt mọi việc, cho dù ban đầu không giỏi nhưng sau khi làm việc chăm chỉ, cô sẽ trở nên giỏi giang........
“Chị, chị có nghe thấy em nói gì không?” Trợ lý lại vẫy tay với nàng:“Tình trạng hiện tại của chị làm em rất lo lắng. Nhìn dáng vẻ thất thần này của chị, chắc là chị đang lén lút yêu thầm ai rồi thất tình đúng không? Đoàn đội cũng đã ra lệnh cấm yêu với chị rồi mà.”
“Chị 25 tuổi rồi...” Cuối cùng Lộc Ẩm Khê cũng đáp lại bằng một giọng nói yếu ớt.
Nàng đã 25 tuổi rồi, tại sao lại không cho nàng yêu đương?
Nàng từng tham gia tuyển chọn, nhưng bây giờ đã đổi nghề thành diễn viên.
“Được rồi được rồi được rồi, cuối cùng thì chị cũng chịu nói chuyện —— quả nhiên là đang yêu đương? Nhà trai là ai thế, trong ngành hay ngoài ngành, nếu có thì chị nhớ nói với đoàn đội một tiếng, nếu lỡ như chuyện này truyền ra ngoài thì mọi người cũng có thể xử lý được.”
Lộc Ẩm Khê im lặng.
Không phải là đàn ông, mà là phụ nữ, là một bác sĩ.....
Bác sĩ.....
Dường như Lộc Ẩm Khê đã nghĩ ra điều gì đó.
“Chị?” Trợ lý Tiểu Đàm lo lắng nhìn nàng.
“Chị muốn về nhà tìm mẹ. Em có thể nghỉ ngơi, không cần phải đi theo chị.”
Nàng thu dọn hành lý suốt đêm, sau đó đặt chuyến bay gần nhất để trở về nhà.
Vào cuối thế kỷ trước, khu nhà ở của nhân viên bệnh viện vẫn là khu nhà ống, không có thang máy, nhiều người hàng xóm đã dọn ra ngoài, sinh sống trong những căn hộ cao tầng khác.
Nếu Cố Minh Ngọc muốn chuyển đi thì bà dư sức để đi.
Nhưng nơi này lưu lại những ký ức của bà và Lộc Minh, nên bà không muốn chuyển ra ngoài để sống.
Trở lại tòa nhà ống, Lộc Ẩm Khê lấy chìa khóa ra.
Chìa khóa trong tay nàng có thể mở cửa an ninh và cửa gỗ gụ bên ngoài.
Nàng đẩy cửa ra, không có ai ở nhà.
Cố Minh Ngọc quanh năm không về nhà.
Lộc Ẩm Khê kéo hành lý và đi về phòng ngủ nhỏ của mình.
Một lớp bụi dày cộm rơi đầy trên sàn phòng ngủ.
Nàng vừa bước một chân vào liền đi ra ngoài.
Tốt hơn hết là nàng nên ngủ trên sô pha.
Cảnh ngày ngày dọn dẹp phòng cho con gái và hằng đêm mong ngóng con gái trở về nhà là việc sẽ không bao giờ xảy ra với Cố Minh Ngọc.
Sau khi cất hành lý, nàng tắm rửa sạch sẽ và trang điểm nhẹ. Lộc Ẩm Khê mang khẩu trang rồi đội mũ lên, đến khoa phẫu thuật lồng ngực của bệnh viện để tìm Cố Minh Ngọc.
Khi vừa bước vào khoa, nàng liền tiến về phía văn phòng chủ nhiệm.
Không có ai trong văn phòng chủ nhiệm khoa, một người nào đó đã bước ra từ văn phòng y tá trưởng bên cạnh và ngăn nàng lại:“Ôi, cô là ai thế? Đừng vào trong! Chủ nhiệm đang phẫu thuật rồi, nếu muốn khám bệnh thì đến văn phòng tìm bác sĩ đi.”
Lộc Ẩm Khê nhìn y tá trưởng rồi kéo khẩu trang xuống: “Dì Trình, là cháu, Tiểu Lộc, Lộc Ẩm Khê đây. Văn phòng bác sĩ có nhiều người quá nên cháu muốn trốn đến đây.”
Y tá trưởng Trình đứng trước mặt nàng đang trực ca đêm trong bệnh viện, bà đã làm việc cùng Cố Minh Ngọc từ rất lâu rồi.
Thỉnh thoảng khi Lộc Minh đi công tác, Cố Minh Ngọc sẽ đưa nàng đến khoa để chăm sóc. Buổi tối, khi Cố Minh Ngọc có ca phẫu thuật, bà sẽ nhờ dì Trình trông hộ nàng.
Sau đó, khi Lộc Minh qua đời, Cố Minh Ngọc nghĩ nàng còn quá nhỏ nên khó chăm sóc, vì vậy liền ném nàng về quê.
Mãi cho đến năm mười tuổi, vì bà ngoại qua đời nên bà mới đưa nàng trở về đây.
Sau mười tuổi, hầu như tuần nào nàng cũng đến khoa phẫu thuật lồng ngực, thỉnh thoảng gửi đồ ăn cho Cố Minh Ngọc, đôi khi xin bà tiền để tiêu vặt.
Nhân viên cũ trong bộ phận đều nhìn nàng từ từ lớn lên, họ cho rằng nàng mồ côi cha từ nhỏ, mẹ nàng góa chồng nên rất quan tâm đến nàng,
Dì Trình nhận ra Lộc Ẩm Khê, bà kéo khẩu trang xuống, vỗ mạnh vào vai nàng:“ Đứa nhỏ chết tiệt! Cháu bỏ đi nhiều năm như vậy rồi, bây giờ mới biết đường về à?”
Lộc Ẩm Khê bị kéo vào phòng y tá trưởng để ăn bánh, uống trà, ôn lại chuyện xưa. Các nhân viên cũ có thời gian rảnh cũng vội vàng chạy đến văn phòng sau khi nhận được tin nhắn từ y tá trưởng Trình.
Cố Minh Ngọc bước xuống bục mổ, để trợ lý của mình khâu lại vết thương cho bệnh nhân rồi vội vã rời đi.
Khi đến gần khoa, bà liền giảm tốc độ, do dự không biết có nên đến hay không.
Bà rất muốn gặp nàng, nhưng lại sinh ra vài phần rụt rè, không dám nhìn đến nàng.
Bà đi tới đi lui trước cửa khoa mấy lần, cuối cùng hạ quyết tâm, chắp tay sau lưng, chậm rãi bước đến.
Lộc Ẩm Khê được một nhóm chủ nhiệm và phó chủ nhiệm vây quanh, hỏi han sức khỏe.
Nhìn thấy Cố Minh Ngọc chắp tay sau lưng tiến vào, nàng liền đứng dậy, chủ động gọi một tiếng:“Mẹ——”
Cố Minh Ngọc lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng: “Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không phải mẹ của cô!”
Lộc Ẩm Khê đứng im tại chỗ, nhéo nhéo góc áo mình.
Y tá trưởng kéo Cố Minh Ngọc đến, tức giận nói:“Con gái vừa trở về mà chị lại nói cái gì vậy! Đúng là tật xấu mà!” Bà kéo Lộc Ẩm Khê qua, giải thích:“ Đừng nghe mẹ cháu nói bừa, khi cháu không có ở đây, ngày nào mẹ cháu cũng kể về cháu đấy. Khi bộ phim truyền hình đầu tiên của cháu được phát sóng, bà ấy đã giới thiệu bộ phim này cho tất cả bệnh nhân trong khoa. Vào thời điểm đó, lúc bọn dì đi kiểm tra phòng, bệnh nhân từ giường 1 đến giường 45 đều xem xong phim của cháu đóng rồi đấy! Năm ngoái, khi bộ phim của cháu ra mắt, bà ấy đã mời hết đồng nghiệp trong khoa đi xem phim đó!”
Lộc Ẩm Khê nhìn Cố Minh Ngọc, người phụ nữ đã bạc trắng nửa đầu, nàng do dự một lúc rồi lấy hết can đảm gọi lại một tiếng:“Mẹ.”
Cố Minh Ngọc nhìn nàng từ trên xuống dưới, có chút ghét bỏ, hỏi: “Ăn cơm trưa chưa? Một ngày ăn mấy bữa? Cô xem cô gầy thành cái dạng gì rồi...”
Lộc Ẩm Khê sờ sờ cánh tay mình, vẫn còn một chút thịt.
“Con vẫn chưa ăn, chúng ta đến căn tin ăn cơm, hay về nhà?”
Ăn ở căng tin, hay là về nhà ăn.
Đây là điều mà nàng thường hỏi Cố Minh Ngọc nhất từ khi còn nhỏ.
Cố Minh Ngọc đến siêu thị gần đó để mua tôm và cá tươi rồi tự mình xuống bếp.
Lộc Ẩm Khê đứng bên cạnh để hỗ trợ bà.
Hai mẹ con buông bỏ khúc mắc, tán gẫu trong phòng bếp.
Trong khi trò chuyện, Cố Minh Ngọc hỏi Lộc Ẩm Khê:“Cô có chịu ấm ức gì khi ở bên ngoài không? Nếu công việc không thuận lợi thì đừng làm nữa, quay lại đây ở với tôi, tôi sẽ thu xếp cho cô một công việc khác.”
Các bậc cha mẹ thường cảm thấy nếu đứa con đi xa của mình bỗng dưng trở về, thì chỉ có chịu ấm ức gì đó mới quay trở về nhà.
Vì Lộc Ẩm Khê lột hành tây nên hốc mắt ửng đỏ, giọng nói cũng có chút run rẩy:“Con không có chịu ấm ức.......con chỉ muốn về nhà thăm mẹ một chút......”
Nàng gần như nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại Cố Minh Ngọc trong suốt quãng đời còn lại.
Cố Minh Ngọc liếc nhìn đôi mắt đỏ hoe của con gái, nghĩ rằng con gái mình là một con vịt chết cứng mồm, không chịu thừa nhận mình chịu ấm ức bên ngoài.
Bà đập tép tỏi trên thớt: “Nếu nhớ nhà thì cứ ở nhà đi, trong nhà chỉ nhiều hơn một miệng ăn nữa, tôi vẫn có thể nuôi nổi cô.”
Lộc Ẩm Khê vâng một tiếng.
Một lúc sau, nàng lại hỏi:“ Mẹ, mẹ cũng tham gia vào lĩnh vực ung thư phổi và thường tham gia một số hoạt động học thuật cấp quốc gia. Con muốn hỏi mẹ một số việc, trong nước có nữ bác sĩ nào tên là 'Giản Thanh' hay 'Nguyễn Thanh' không ạ? Chủ yếu tham gia nghiên cứu ung thư phổi, thuộc khoa ung bướu, độ tuổi có thể ngoài 20 tuổi hoặc có thể ngoài 30 tuổi nhưng không quá 40. Chức danh có thể là bác sĩ điều trị hoặc phó chủ nhiệm khoa. Nếu không biết, mẹ có thể nhờ bác Triệu ở cục cảnh sát kiểm tra giúp con có được không?”
- -
*Mẩu kịch ngắn:
Chủ nhiệm Cố: Trong nhà thêm một miệng ăn, tôi nuôi được.
Bác sĩ Giản: Tôi cũng nuôi được.
Lộc: Mặt ngoài cảm động QaQ - Nội tâm: Tôi cũng nuôi nổi hai người đấy.
- -------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.