Chương 1
Nhiệt Đáo Hôn Quyết
21/10/2021
Mây đen kéo đến, sấm sét ầm ầm, chỉ chốc lát đã mưa to tầm tã.
Giọt mưa rơi xuống trên mặt Đường Hàn Thu, gió lạnh xẹt qua da thịt, mang đến từng trận nổi da gà, đáy mắt cô lại tràn ngập hàn ý.
Tay cô đang bóp cái cổ thon dài của một nữ nhân khác, hung ác mà đem cô ấy giam cầm ở bên người mình, quay lưng về phía kia ra lệnh, làm mọi người trong lòng run sợ đến mười tám tầng trời mây.
Gió lớn rít gào giận dữ, cô có thể cảm giác được ở trên sống lưng từng trận lạnh lẽo, tâm cũng dần nguội lạnh.
Nữ nhân đang trong tay cô là Du Như Băng—siêu sao quốc tế, được thế giới này sủng ái, theo như cách nói của phim truyền hình là nữ chính trên đỉnh hào quang.
Xinh đẹp, thiện lương, vận may tốt, bên người còn có nhiều nam nhân mê luyến.
Trong đó tự nhiên cũng bao gồm đối tượng Đường Hàn Thu và những nữ nhân khác yêu thích, nam chủ Cầu Vân Lập.
Đường Hàn Thu và Cầu Vân Lập là thanh mai trúc mã, cô đối với anh ta có thể nói là yêu tận xương tuỷ, nhưng cố tình ông trời lại không chiều lòng người, Cầu Vân Lập yêu Du Như Băng.
Đoạn tình yêu này thật ngoan cường, chẳng sợ anh ta cùng Đường Hàn Thu đã kết hôn cũng chưa từng buông xuống, sau kết hôn còn mang cái thân phận "Nhân sĩ đã kết hôn", lấy danh nghĩa của tình yêu đi trêu chọc Du Như Băng.
Đường Hàn Thu ghen ghét, oán hận đến đỉnh điểm, tiến độ hắc hoá 100%, bắt đầu đi khắp nơi làm khó Du Như Băng, thậm chí đem cô ấy cột lên 18 tầng lầu cao, không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn huỷ hoại cô ấy.
Đúng thật là dùng sinh mệnh để chứng minh tình yêu với Cầu Văn Lập, vì anh ta mất đi lý trí, vì anh ta phát điên, vì anh ta mà phạm pháp, hiện tại còn vì anh ta làm trái pháp luật mà chuẩn bị đối diện tường cao của ngục giam.
Nếu có thể cho cô cơ hội một lần nữa, cho bản thân cô lựa chọn, cô nhất định không chút nào do dự đem Cầu Vân Lập đá bay đi, làm anh ta cách xa cô càng xa càng tốt, vĩnh viễn cũng đừng tới gần cô.
— Nam chủ như anh ta tính là cái gì?!
Cô đường đường là con gái của một thương nghiệp khổng lồ, gia thế tốt tướng mạo tốt, đầu óc cũng thật bình thường, sẽ coi trọng Cầu Văn Lập, người sau khi kết hôn còn ngoại tình, không hề có trách nhiệm, trừ bỏ bề ngoài thì không khác gì nam nhân ngu xuẩn sao?!
— Đúng vậy, cô đã coi trọng hắn!!!
Cô xác thật có coi trọng, coi trọng cái mặt đáng chết của anh ta!!
Nhưng nói đúng ra là thân thể cô coi trọng, linh hồn của cô còn không có đâu!!
Cô cũng không rõ đây là sự việc phản khoa học gì, thân thể của cô giống như bị một bàn tay vô hình điều khiển, cả cơ thể giống như là một con rối, mà linh hồn cô lại bị nhét ở cái cơ thể này. Hơn nữa chỉ có cô, toàn bộ thế giời này chỉ có cô chịu khống chế.
Vì mỗi ngày trên đầu cô có một cái xiềng xích màu bạc, bị bức bất đắc dĩ phải quan sát hết thảy, xem chính mình "thích" một nam nhân ngu xuẩn, mỗi ngày đều phải trình diễn hiện trường phát điên mất lý trí.
Đường Hàn Thu: Tôi thật sự không chịu nổi, buông tha tôi đi cảm ơn!
Đối với cô mà nói, Cầu Văn Lập còn không bằng nữ nhân, còn không bằng nữ chủ Du Như Băng!
Nhưng mà cô hiện tại chính là vô cùng thành thật bóp cổ Du Như Băng, tức giận đem cô ấy siết đến sắc mặt đỏ bừng, cơ hồ là thở không nổi.
Cô từ nhỏ từng luyện qua một ít võ phòng thân, thể chất cùng sức lực đều không phải nữ chủ mảnh mai như Du Như Băng có thể so sánh, cho nên cô thật sự có khả năng sẽ đem một Du Như Băng sống sờ sờ mà bóp cổ đến chết, sau đó sẽ lên trên tin tức đầu đề, sau đó nữa là nước mắt cùng song sắt.
Đường Hàn Thu nhịn không được ở trong lòng thở dài, giáo dưỡng gì đều bị con rối thể xác này đánh mất, chỉ có thể âm thầm mắng một câu: Mẹ nó!
Cô thật sự không nghĩ vì một nam nhân ngu xuẩn đi giết người mà!
Linh hồn Đường Hàn Thu giãy giụa kịch liệt, không phát ra tiếng động hò hét, trong nháy mắt có thứ gì đó "Ầm" một tiếng rồi nứt ra, lực đạo trên tay cô chậm rãi buông lỏng, người đi theo cũng sửng sốt.
Du Như Băng thừa cơ hội thoát thân, Cầu Vân Lập thấy thế vội vàng tiến lên, cảnh giác mà đẩy Đường Hàn Thu một cái, đem Du Như Băng ôm vào trong lòng ngực, che chở cô ấy lùi về khu an toàn.
Đường Hàn Thu mang giày cao gót, sững sờ đột nhiên bị đẩy, nhất thời không đứng vững hơn nữa còn bị gió lớn đập vào mặt, không cẩn thận ngã ngồi xuống, hít một hơi khí lạnh, chỉ cảm thấy tứ chi đều không chịu khống chế mà phát lạnh.
Cô chỉ cần tiến lên phía trước, chính là cái chết, chính là kết thúc— kết thúc sinh mệnh con rối chết tiệt lại bất lực.
Một cảm giác kì dị bị xé rách hung hăng mà cuồn cuộn xuất hiện, một nửa muốn cô lùi về, một nửa muốn cô tiến lên phía trước nhảy xuống dưới.
Lực lượng kia trước giờ đều không chịu từ bỏ mà khống chế cô, chỉ là vừa rồi không biết vì cái gì không khống chế được, làm "người xem" như cô xuất hiện lỗ hổng.
Du Như Băng ở đằng sau khuyên cô: "Đường tiểu thư, nguy hiểm, mau quay lại..."
Cầu Vân Lập đau lòng lại bất mãn nói: "Như Băng, tôi biết em luôn thiện lương, nhưng đối với nữ nhân như vậy, em không thiết quan tâm cô ta"
Du Như Băng ho nhẹ hai tiếng, tiếp tục nói: "Đường tiểu thư, nhân sinh của cô có thể còn tốt đẹp hơn, không cần huỷ hoại trong hôm nay, mau đi xuống đi..."
Đường Hàn Thu nhìn bầu trời khiến người sợ hãi kia, bỗng nhiên khoé môi khẽ động, lộ ra một nụ cười.
Đối với cô mà nói, nhân sinh cô còn có thể tốt đẹp hơn.
Bất quá, là từ hôm nay trở đi!
Cô nhắm mắt lại, lực lượng kia trở lại khống chế cô hoàn toàn, làm cô tiến về phía trước, không mang theo một chút do dự mà thả người nhảy xuống.
Gió lớn mãnh liệt vù vù, thổi qua người cô, nhưng tâm cô từ trước đến nay chưa bao giờ bình tĩnh đến vậy.
Cho đến khi cô nghe được một tiếng—
[Cô thật là con rối không biết nghe lời!"]
Cô bỗng nhiên mở bừng mắt.
Mưa gió đều biến mất, thái dương đột nhiên mạc danh đau đớn, làm Đường Hàn Thu sâu sắc cảm thấy không khoẻ mà nhíu nhíu mày.
Một âm thanh quan tâm từ bên cạnh truyền tới: "Tiểu thư cô có sao hay không? Muốn tôi kêu bác sĩ tới không?!"
Đường Hàn Thu chớp chớp đôi mắt, đầu cứng đờ mà theo tiếng nói nhìn qua, liền thấy một vóc người cao lớn, nam nhân trung niên nho nhã hiền hoà mang vẻ mặt buồn rầu mà nhìn chính mình ——quản gia của Đường gia - Đông Bá.
Một Đông Bá hoàn chỉnh, có máu có thịt có độ ấm đứng ở trước mặt cô.
Đường Hàn Thu kinh ngạc mà nhìn hắn một hồi, quay ngược lại quét mắt xem xét hoàn cảnh hiện tại của mình. Động tác của cô giống như bị chậm lại, làm cái gì cũng chậm chạp, mang theo một cảm giác trì trệ không thể tin được.
Sắc trời xanh thẳm, sạch sẽ đến mức một đám mây đều không có, gió mát từ nơi xa chậm rãi thổi tới, lá liễu mềm mại lay động, ánh nắng đan xen xuyên vào chiếu xuống mí mắt của cô như muốn đâm vào đôi mắt khiến cô phát đau, bất đắc dĩ thu hồi tầm mắt.
Xung quanh thưa thớt người đứng, trong lòng ngực họ ôm sách vở, trên mặt đều mang theo vẻ ngây ngô, hoặc hoang mang hoặc tò mò hoặc khinh thường mà đưa ánh mắt về phía cô, có người còn cầm di động chụp trộm. Không có gió lớn cũng không có mưa to, càng không có kỳ quái, chỉ có âm thanh lạnh băng của nữ nhân —— "Cô thật sự là con rối không nghe lời!"
Trong lúc nhất thời, vấn đề nhiều như trong biển sóng gió, một cái tiếp một cái mà đến, sắp đem cô bao trùm lại.
Con rối không nghe lời?
Đó là cái gì?
Cái âm thanh kia lại là ai?
Mình thật sự ở bị người khác điều khiển sao?
Hiện tại sao lại thế này? Là mình đã chết hay vẫn là mình đang nằm mơ?
Đường Hàn Thu tức khắc lâm vào trầm mặc tĩnh mịch, sau đó nâng tay đặt ở chỗ thái dương phát đau, dùng sức nhấn mạnh một cái!
"Ui ——"
Thật sự đau, không phải mơ!
Cô như ở trong mộng mới tỉnh mà mở bàn tay nhìn qua nhìn lại kỹ càng, không thể tin được mà hơi nâng lên, rồi lại nhẹ nhàng để xuống, tùy tâm sở dục mà động đậy mười ngón tay.
Cô vậy mà có thể khống chế bản thân mình!
Cô nhanh chóng phản ứng lại, lập tức từ lấy túi nhỏ móc di động đưa lên đỉnh đầu mình soi thử ——
Không có!
Xiềng xích màu bạc không còn!
Đông Bá thấy cô bộ dáng ngây ngốc, trong lòng càng thêm lo lắng.
Tiểu thư không phải là đụng đến ngu rồi đi?!
Hắn thử gọi cô một tiếng: "Tiểu thư?"
Đường Hàn Thu ừm một tiếng nâng mắt lên thấy hắn, ánh mắt mang theo sự vui mừng không che lấp được, rồi sau đó mới chậm rãi bình tĩnh lại, nhìn hắn hơi hơi mỉm cười: "Đông Bá yên tâm, tôi không có việc gì, không cần lo lắng."
Đông Bá do do dự dự chỉ vào thái dương đã đỏ lên của cô: "Nhưng người......"
Lão gia phu nhân mà biết là sẽ lo lắng......
Ý thức được đại khái có thể chính mình trọng sinh, hơn nữa còn đoạt lại quyền khống chế thân thể, Đường Hàn Thu tâm tình tốt mười phần, bị lực lượng thần bí khống chế hơn nửa đời, đối với loại chuyện trọng sinh này sự tiếp thu của cô đã cao hơn đỉnh Chomolungma*.
*Đỉnh Chomolungma: Đỉnh Everest
Cô đang muốn xua tay nói không có việc gì, liền thấy Đông Bá bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía bên kia, trên mặt vẫn luôn là lễ nghi phong độ, nhưng khẩu khí nhiều thêm vài phần không tốt: "Cầu thiếu gia, ngài đẩy người như vậy thật sự là quá thất lễ!"
Âm thanh quen thuộc theo đó vang lên: "Đông Bá, chú làm rõ ràng cho tôi, là cô ta đánh người trước đấy!" Lại xoay mặt tới lạnh giọng chất vấn cô: "Đường Hàn Thu, cô nói rõ ràng, vì cái gì động thủ đánh người!"
Đường Hàn Thu nghe thấy đối thoại này, mơ hồ sinh ra chút cảm giác quen thuộc, giống như nghe qua ở nơi nào, nhưng cô một chốc một lát nghĩ không ra, cũng không có muốn nghĩ tiếp, bởi vì cô vừa nghe thấy âm thanh này cả người liền không thoải mái, vui mừng trong mắt cũng đều biến mất đến không còn một mảnh, một tầng băng sương thay thế xuất hiện.
Cô xoay mặt nhìn lại, quả nhiên thấy gương mặt quen thuộc kia của Cầu Vân Lập, cùng với người co rúm lại ở phía sau hắn hai hàng nước mắt lưng tròng, thanh diễm mảnh mai giống như hoa trắng nhỏ trong gió —— Du Như Băng.
Lướt qua bả vai dài rộng của Cầu Vân Lập, Đường Hàn Thu có thể thấy rõ ràng trên mặt Du Như Băng có dấu ấn hồng hồng nóng rát, đối diện với cô đầy kinh sợ bất an lại mờ mịt mở to mắt, Đường Hàn Thu không khỏi ngẩn ra, thái dương lại bắt đầu ẩn ẩn đau, ký ức như thuỷ triều mãnh liệt kéo tới.
Cô nghĩ, đây là tình cảnh cô cùng Du Như Băng lần đầu gặp mặt.
Mấy hôm trước cô mới từ nước ngoài trở về, biết được "Nam nhân âu yếm" còn mấy ngày nữa thì đính hôn với mình cùng với sinh viên năm bốn Học viện điện ảnh Du Như Băng rất thân cận.
Ghen tuông quá mức làm cô lập tức nổi giận đùng đùng mà đi vào nơi này thô bạo cho cô ấy một cái tát, sau đó chất vấn cô ấy vì cái gì muốn hoành đao đoạt ái**, lại mắng cô ấy không học giỏi phải làm tiểu tam.
**Hoành đao đoạt ái: người thứ ba đột nhiên nhảy vào cướp đoạt tình yêu của người khác
Cầu Vân Lập vì yêu che chở cho Du Như Băng, còn không lưu tình chút nào, không hề có thân sĩ phong độ mà dùng sức đẩy cô một cái, làm cho cô nhất thời vô ý đập đầu vào cây liễu, đau đầu vài hôm, cũng làm tâm trí ghen ghét của cô mở ra, từ đây thấy đóa hoa trắng này thế nào cũng không vừa mắt.
Nơi này bất quá là nói ra hết thảy sự việc hoang đường bắt đầu phát sinh.
Đường Hàn Thu nhíu mày càng sâu, không trả lời Cầu Vân Lập, thậm chí cô có thể nói rõ lí lẽ cũng chẳng màng để ý đến hắn, toàn tâm toàn ý tự hỏi làm thế nào hướng người vô tội Du Như Băng xin lỗi cho tốt.
Hiếm khi thấy Đường Hàn Thu— người đối với chính mình nhiệt tình dào dạt xem mình như không khí, Cầu Vân Lập lập tức bỏ qua cảm giác không quen và không thoải mái, từ nhỏ hắn được người người chúng tinh phủng nguyệt*** không thích cảm giác bị bỏ qua, trên khuôn mặt anh lãng hiện lên một chút không vui, trầm giọng hô tên cô một lần: "Đường Hàn Thu!"
(***Chúng tinh phủng nguyệt: phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng)
Đường Hàn Thu âm thanh lạnh lùng nói: "Phiền Cầu tiên sinh im lặng một chút."
Cầu tiên sinh?!
Cầu Vân Lập hơi sửng sốt. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng từ này ba chữ này một cảm giác xa cách cùng xa lạ xưa nay chưa từng có, hoàn toàn không giống nữ nhân trước kia đối với hắn yêu cuồng nhiệt, đem hắn sùng bái là thần thánh sẽ nói ra.
Cô ta chẳng lẽ đổi phương pháp hấp dẫn lực chú ý của hắn?
A vô dụng, hắn hiện tại đã có nữ nhân yêu thích.
Cầu Vân Lập sắc mặt chậm rãi đen lại: "Đường Hàn Thu, cho dù cô làm như vậy, tôi cũng sẽ không thích cô!"
Đường Hàn Thu đột nhiên không cao hứng mà hừ một tiếng, chậm rãi nâng mí mắt lên, ánh mắt âm trầm lạnh băng mà nhìn chằm chằm hắn, khí tràng nháy mắt cường đại lên, xứng với khuôn mặt diễm lệ, phảng phất giống như nữ vương cao cao tại thượng không thể xâm phạm.
Cô là loại người nào?
Ai muốn hắn thích?
Cô lạnh nhạt mà nhìn hắn: "Cầu tiên sinh không cần hiểu lầm, tôi đã không thích anh, phiền anh về sau tránh xa tôi một chút."
"Nếu không...... Hậu quả tự anh gánh lấy."
Cầu Vân Lập và Du Như Băng cùng ăn ý mà sửng sốt một chút, ngay cả Đông Bá đều nhìn cô nhiều thêm vài lần, cảm thấy tiểu thư nhà mình giống như thay đổi không ít —— thanh tỉnh rồi.
Mà ở trong mắt Cầu Vân Lập, đây chỉ là dấu hiệu càng ngày càng điên cuồng của cô. Hắn đối với cô nửa điểm tín nhiệm đều không có, ở trong lòng hắn, cô chỉ là nữ nhân yêu hắn điên cuồng gia thế hiển hách nhất giữa muôn vàng nữ nhân mà thôi.
Cầu Vân Lập kiên định mà cho rằng, cô sẽ không từ bỏ yêu hắn, chỉ biết dùng hết các phương pháp để có được niềm vui của hắn, có được lực chú ý của hắn.
Tựa như như bây giờ, bất quá là nói miệng thôi, qua mấy ngày nữa tiệc đính hôn cô vẫn sẽ ngoan ngoãn tham dự, cũng nhất định vì lấy lòng hắn mà ăn diện lộng lẫy.
Thủ đoạn nhàm chán lại vô dụng.
Cầu Vân Lập phảng phất như nhìn thấu tất cả cao ngạo của cô: "Không cần cố ý nói những lời này để hấp dẫn lực chú ý của tôi, sau đó lại dựa vào đính hôn ràng buộc tôi. Tôi sẽ không thích cô, đính hôn tôi cũng nhất định sẽ thuyết phục ba mẹ tôi hủy bỏ."
Hắn tuy cùng cô là thanh mai trúc mã, nhưng một chút cũng không thích cô, đáp ứng đính hôn cũng vì áp lực từ cha mẹ áp bách, bởi phía sau cô có một nhà thương nghiệp khổng lồ hung ác khôn khéo cùng với nhân mạch tài nguyên khiến người chảy nước dãi ba thước.
Không có bất kì một thương nhân nào sẽ cự tuyệt nhà tư bản tự dâng đến như vậy, bao gồm phụ thân hắn, có thể ở giới giải trí hô mưa gọi gió người sáng lập giải trí Phong Đình— Cầu Hải Ninh.
Đường Hàn Thu tự nhiên cũng hiểu tầng quan hệ này, nhưng muốn để Cầu Vân Lập đi thuyết phục Cầu Hải Ninh?
Đường Hàn Thu ở trong lòng a một tiếng.
Hắn nếu là có cái năng lực này có thể thuyết phục Cầu Hải Ninh hủy bỏ đính hôn, đời trước cũng sẽ không cùng cô kết hôn, cũng không cần dưới tình huống chưa ly hôn lấy danh nghĩa tình yêu đi trêu chọc Du Như Băng!
Còn đem lão Đường nhà cô chọc đến phát bệnh!
Đường Hàn Thu không chút khách khí mà phản bác: "Chờ anh thuyết phục? Không bằng tôi xem heo leo cây, cái này còn có chút đáng tin cậy."
Cầu Vân Lập lập tức đen mặt.
Đường Hàn Thu vân đạm phong khinh mà cầm lấy di động, lưu loát mở ra thông tin liên lạc ấn vào dãy số nào đó, đưa điện thoại di động đặt bên tai, chờ sau khi kết nối được, biểu tình nháy mắt trở nên ôn nhu hơn, mở miệng gọi trước một tiếng: "Ba." Ngay sau đó lại nói, "Con muốn hủy bỏ đính hôn với Cầu Vân Lập. Ngay lập tức."
Cô dừng một chút, lặp lại vấn đề một lần đáp lại là một câu hỏi của đầu điện thoại bên kia: "Vì cái gì?"
Cô nhìn lướt qua Cầu Vân Lập, sau đó thu hồi ánh mắt với vẻ thích thú, khóe miệng khẽ nhếch.
"Đương nhiên là vì thân thể khỏe mạnh của người."
Đường ba ba thân thể khỏe mạnh mười phần:???
Giọt mưa rơi xuống trên mặt Đường Hàn Thu, gió lạnh xẹt qua da thịt, mang đến từng trận nổi da gà, đáy mắt cô lại tràn ngập hàn ý.
Tay cô đang bóp cái cổ thon dài của một nữ nhân khác, hung ác mà đem cô ấy giam cầm ở bên người mình, quay lưng về phía kia ra lệnh, làm mọi người trong lòng run sợ đến mười tám tầng trời mây.
Gió lớn rít gào giận dữ, cô có thể cảm giác được ở trên sống lưng từng trận lạnh lẽo, tâm cũng dần nguội lạnh.
Nữ nhân đang trong tay cô là Du Như Băng—siêu sao quốc tế, được thế giới này sủng ái, theo như cách nói của phim truyền hình là nữ chính trên đỉnh hào quang.
Xinh đẹp, thiện lương, vận may tốt, bên người còn có nhiều nam nhân mê luyến.
Trong đó tự nhiên cũng bao gồm đối tượng Đường Hàn Thu và những nữ nhân khác yêu thích, nam chủ Cầu Vân Lập.
Đường Hàn Thu và Cầu Vân Lập là thanh mai trúc mã, cô đối với anh ta có thể nói là yêu tận xương tuỷ, nhưng cố tình ông trời lại không chiều lòng người, Cầu Vân Lập yêu Du Như Băng.
Đoạn tình yêu này thật ngoan cường, chẳng sợ anh ta cùng Đường Hàn Thu đã kết hôn cũng chưa từng buông xuống, sau kết hôn còn mang cái thân phận "Nhân sĩ đã kết hôn", lấy danh nghĩa của tình yêu đi trêu chọc Du Như Băng.
Đường Hàn Thu ghen ghét, oán hận đến đỉnh điểm, tiến độ hắc hoá 100%, bắt đầu đi khắp nơi làm khó Du Như Băng, thậm chí đem cô ấy cột lên 18 tầng lầu cao, không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn huỷ hoại cô ấy.
Đúng thật là dùng sinh mệnh để chứng minh tình yêu với Cầu Văn Lập, vì anh ta mất đi lý trí, vì anh ta phát điên, vì anh ta mà phạm pháp, hiện tại còn vì anh ta làm trái pháp luật mà chuẩn bị đối diện tường cao của ngục giam.
Nếu có thể cho cô cơ hội một lần nữa, cho bản thân cô lựa chọn, cô nhất định không chút nào do dự đem Cầu Vân Lập đá bay đi, làm anh ta cách xa cô càng xa càng tốt, vĩnh viễn cũng đừng tới gần cô.
— Nam chủ như anh ta tính là cái gì?!
Cô đường đường là con gái của một thương nghiệp khổng lồ, gia thế tốt tướng mạo tốt, đầu óc cũng thật bình thường, sẽ coi trọng Cầu Văn Lập, người sau khi kết hôn còn ngoại tình, không hề có trách nhiệm, trừ bỏ bề ngoài thì không khác gì nam nhân ngu xuẩn sao?!
— Đúng vậy, cô đã coi trọng hắn!!!
Cô xác thật có coi trọng, coi trọng cái mặt đáng chết của anh ta!!
Nhưng nói đúng ra là thân thể cô coi trọng, linh hồn của cô còn không có đâu!!
Cô cũng không rõ đây là sự việc phản khoa học gì, thân thể của cô giống như bị một bàn tay vô hình điều khiển, cả cơ thể giống như là một con rối, mà linh hồn cô lại bị nhét ở cái cơ thể này. Hơn nữa chỉ có cô, toàn bộ thế giời này chỉ có cô chịu khống chế.
Vì mỗi ngày trên đầu cô có một cái xiềng xích màu bạc, bị bức bất đắc dĩ phải quan sát hết thảy, xem chính mình "thích" một nam nhân ngu xuẩn, mỗi ngày đều phải trình diễn hiện trường phát điên mất lý trí.
Đường Hàn Thu: Tôi thật sự không chịu nổi, buông tha tôi đi cảm ơn!
Đối với cô mà nói, Cầu Văn Lập còn không bằng nữ nhân, còn không bằng nữ chủ Du Như Băng!
Nhưng mà cô hiện tại chính là vô cùng thành thật bóp cổ Du Như Băng, tức giận đem cô ấy siết đến sắc mặt đỏ bừng, cơ hồ là thở không nổi.
Cô từ nhỏ từng luyện qua một ít võ phòng thân, thể chất cùng sức lực đều không phải nữ chủ mảnh mai như Du Như Băng có thể so sánh, cho nên cô thật sự có khả năng sẽ đem một Du Như Băng sống sờ sờ mà bóp cổ đến chết, sau đó sẽ lên trên tin tức đầu đề, sau đó nữa là nước mắt cùng song sắt.
Đường Hàn Thu nhịn không được ở trong lòng thở dài, giáo dưỡng gì đều bị con rối thể xác này đánh mất, chỉ có thể âm thầm mắng một câu: Mẹ nó!
Cô thật sự không nghĩ vì một nam nhân ngu xuẩn đi giết người mà!
Linh hồn Đường Hàn Thu giãy giụa kịch liệt, không phát ra tiếng động hò hét, trong nháy mắt có thứ gì đó "Ầm" một tiếng rồi nứt ra, lực đạo trên tay cô chậm rãi buông lỏng, người đi theo cũng sửng sốt.
Du Như Băng thừa cơ hội thoát thân, Cầu Vân Lập thấy thế vội vàng tiến lên, cảnh giác mà đẩy Đường Hàn Thu một cái, đem Du Như Băng ôm vào trong lòng ngực, che chở cô ấy lùi về khu an toàn.
Đường Hàn Thu mang giày cao gót, sững sờ đột nhiên bị đẩy, nhất thời không đứng vững hơn nữa còn bị gió lớn đập vào mặt, không cẩn thận ngã ngồi xuống, hít một hơi khí lạnh, chỉ cảm thấy tứ chi đều không chịu khống chế mà phát lạnh.
Cô chỉ cần tiến lên phía trước, chính là cái chết, chính là kết thúc— kết thúc sinh mệnh con rối chết tiệt lại bất lực.
Một cảm giác kì dị bị xé rách hung hăng mà cuồn cuộn xuất hiện, một nửa muốn cô lùi về, một nửa muốn cô tiến lên phía trước nhảy xuống dưới.
Lực lượng kia trước giờ đều không chịu từ bỏ mà khống chế cô, chỉ là vừa rồi không biết vì cái gì không khống chế được, làm "người xem" như cô xuất hiện lỗ hổng.
Du Như Băng ở đằng sau khuyên cô: "Đường tiểu thư, nguy hiểm, mau quay lại..."
Cầu Vân Lập đau lòng lại bất mãn nói: "Như Băng, tôi biết em luôn thiện lương, nhưng đối với nữ nhân như vậy, em không thiết quan tâm cô ta"
Du Như Băng ho nhẹ hai tiếng, tiếp tục nói: "Đường tiểu thư, nhân sinh của cô có thể còn tốt đẹp hơn, không cần huỷ hoại trong hôm nay, mau đi xuống đi..."
Đường Hàn Thu nhìn bầu trời khiến người sợ hãi kia, bỗng nhiên khoé môi khẽ động, lộ ra một nụ cười.
Đối với cô mà nói, nhân sinh cô còn có thể tốt đẹp hơn.
Bất quá, là từ hôm nay trở đi!
Cô nhắm mắt lại, lực lượng kia trở lại khống chế cô hoàn toàn, làm cô tiến về phía trước, không mang theo một chút do dự mà thả người nhảy xuống.
Gió lớn mãnh liệt vù vù, thổi qua người cô, nhưng tâm cô từ trước đến nay chưa bao giờ bình tĩnh đến vậy.
Cho đến khi cô nghe được một tiếng—
[Cô thật là con rối không biết nghe lời!"]
Cô bỗng nhiên mở bừng mắt.
Mưa gió đều biến mất, thái dương đột nhiên mạc danh đau đớn, làm Đường Hàn Thu sâu sắc cảm thấy không khoẻ mà nhíu nhíu mày.
Một âm thanh quan tâm từ bên cạnh truyền tới: "Tiểu thư cô có sao hay không? Muốn tôi kêu bác sĩ tới không?!"
Đường Hàn Thu chớp chớp đôi mắt, đầu cứng đờ mà theo tiếng nói nhìn qua, liền thấy một vóc người cao lớn, nam nhân trung niên nho nhã hiền hoà mang vẻ mặt buồn rầu mà nhìn chính mình ——quản gia của Đường gia - Đông Bá.
Một Đông Bá hoàn chỉnh, có máu có thịt có độ ấm đứng ở trước mặt cô.
Đường Hàn Thu kinh ngạc mà nhìn hắn một hồi, quay ngược lại quét mắt xem xét hoàn cảnh hiện tại của mình. Động tác của cô giống như bị chậm lại, làm cái gì cũng chậm chạp, mang theo một cảm giác trì trệ không thể tin được.
Sắc trời xanh thẳm, sạch sẽ đến mức một đám mây đều không có, gió mát từ nơi xa chậm rãi thổi tới, lá liễu mềm mại lay động, ánh nắng đan xen xuyên vào chiếu xuống mí mắt của cô như muốn đâm vào đôi mắt khiến cô phát đau, bất đắc dĩ thu hồi tầm mắt.
Xung quanh thưa thớt người đứng, trong lòng ngực họ ôm sách vở, trên mặt đều mang theo vẻ ngây ngô, hoặc hoang mang hoặc tò mò hoặc khinh thường mà đưa ánh mắt về phía cô, có người còn cầm di động chụp trộm. Không có gió lớn cũng không có mưa to, càng không có kỳ quái, chỉ có âm thanh lạnh băng của nữ nhân —— "Cô thật sự là con rối không nghe lời!"
Trong lúc nhất thời, vấn đề nhiều như trong biển sóng gió, một cái tiếp một cái mà đến, sắp đem cô bao trùm lại.
Con rối không nghe lời?
Đó là cái gì?
Cái âm thanh kia lại là ai?
Mình thật sự ở bị người khác điều khiển sao?
Hiện tại sao lại thế này? Là mình đã chết hay vẫn là mình đang nằm mơ?
Đường Hàn Thu tức khắc lâm vào trầm mặc tĩnh mịch, sau đó nâng tay đặt ở chỗ thái dương phát đau, dùng sức nhấn mạnh một cái!
"Ui ——"
Thật sự đau, không phải mơ!
Cô như ở trong mộng mới tỉnh mà mở bàn tay nhìn qua nhìn lại kỹ càng, không thể tin được mà hơi nâng lên, rồi lại nhẹ nhàng để xuống, tùy tâm sở dục mà động đậy mười ngón tay.
Cô vậy mà có thể khống chế bản thân mình!
Cô nhanh chóng phản ứng lại, lập tức từ lấy túi nhỏ móc di động đưa lên đỉnh đầu mình soi thử ——
Không có!
Xiềng xích màu bạc không còn!
Đông Bá thấy cô bộ dáng ngây ngốc, trong lòng càng thêm lo lắng.
Tiểu thư không phải là đụng đến ngu rồi đi?!
Hắn thử gọi cô một tiếng: "Tiểu thư?"
Đường Hàn Thu ừm một tiếng nâng mắt lên thấy hắn, ánh mắt mang theo sự vui mừng không che lấp được, rồi sau đó mới chậm rãi bình tĩnh lại, nhìn hắn hơi hơi mỉm cười: "Đông Bá yên tâm, tôi không có việc gì, không cần lo lắng."
Đông Bá do do dự dự chỉ vào thái dương đã đỏ lên của cô: "Nhưng người......"
Lão gia phu nhân mà biết là sẽ lo lắng......
Ý thức được đại khái có thể chính mình trọng sinh, hơn nữa còn đoạt lại quyền khống chế thân thể, Đường Hàn Thu tâm tình tốt mười phần, bị lực lượng thần bí khống chế hơn nửa đời, đối với loại chuyện trọng sinh này sự tiếp thu của cô đã cao hơn đỉnh Chomolungma*.
*Đỉnh Chomolungma: Đỉnh Everest
Cô đang muốn xua tay nói không có việc gì, liền thấy Đông Bá bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía bên kia, trên mặt vẫn luôn là lễ nghi phong độ, nhưng khẩu khí nhiều thêm vài phần không tốt: "Cầu thiếu gia, ngài đẩy người như vậy thật sự là quá thất lễ!"
Âm thanh quen thuộc theo đó vang lên: "Đông Bá, chú làm rõ ràng cho tôi, là cô ta đánh người trước đấy!" Lại xoay mặt tới lạnh giọng chất vấn cô: "Đường Hàn Thu, cô nói rõ ràng, vì cái gì động thủ đánh người!"
Đường Hàn Thu nghe thấy đối thoại này, mơ hồ sinh ra chút cảm giác quen thuộc, giống như nghe qua ở nơi nào, nhưng cô một chốc một lát nghĩ không ra, cũng không có muốn nghĩ tiếp, bởi vì cô vừa nghe thấy âm thanh này cả người liền không thoải mái, vui mừng trong mắt cũng đều biến mất đến không còn một mảnh, một tầng băng sương thay thế xuất hiện.
Cô xoay mặt nhìn lại, quả nhiên thấy gương mặt quen thuộc kia của Cầu Vân Lập, cùng với người co rúm lại ở phía sau hắn hai hàng nước mắt lưng tròng, thanh diễm mảnh mai giống như hoa trắng nhỏ trong gió —— Du Như Băng.
Lướt qua bả vai dài rộng của Cầu Vân Lập, Đường Hàn Thu có thể thấy rõ ràng trên mặt Du Như Băng có dấu ấn hồng hồng nóng rát, đối diện với cô đầy kinh sợ bất an lại mờ mịt mở to mắt, Đường Hàn Thu không khỏi ngẩn ra, thái dương lại bắt đầu ẩn ẩn đau, ký ức như thuỷ triều mãnh liệt kéo tới.
Cô nghĩ, đây là tình cảnh cô cùng Du Như Băng lần đầu gặp mặt.
Mấy hôm trước cô mới từ nước ngoài trở về, biết được "Nam nhân âu yếm" còn mấy ngày nữa thì đính hôn với mình cùng với sinh viên năm bốn Học viện điện ảnh Du Như Băng rất thân cận.
Ghen tuông quá mức làm cô lập tức nổi giận đùng đùng mà đi vào nơi này thô bạo cho cô ấy một cái tát, sau đó chất vấn cô ấy vì cái gì muốn hoành đao đoạt ái**, lại mắng cô ấy không học giỏi phải làm tiểu tam.
**Hoành đao đoạt ái: người thứ ba đột nhiên nhảy vào cướp đoạt tình yêu của người khác
Cầu Vân Lập vì yêu che chở cho Du Như Băng, còn không lưu tình chút nào, không hề có thân sĩ phong độ mà dùng sức đẩy cô một cái, làm cho cô nhất thời vô ý đập đầu vào cây liễu, đau đầu vài hôm, cũng làm tâm trí ghen ghét của cô mở ra, từ đây thấy đóa hoa trắng này thế nào cũng không vừa mắt.
Nơi này bất quá là nói ra hết thảy sự việc hoang đường bắt đầu phát sinh.
Đường Hàn Thu nhíu mày càng sâu, không trả lời Cầu Vân Lập, thậm chí cô có thể nói rõ lí lẽ cũng chẳng màng để ý đến hắn, toàn tâm toàn ý tự hỏi làm thế nào hướng người vô tội Du Như Băng xin lỗi cho tốt.
Hiếm khi thấy Đường Hàn Thu— người đối với chính mình nhiệt tình dào dạt xem mình như không khí, Cầu Vân Lập lập tức bỏ qua cảm giác không quen và không thoải mái, từ nhỏ hắn được người người chúng tinh phủng nguyệt*** không thích cảm giác bị bỏ qua, trên khuôn mặt anh lãng hiện lên một chút không vui, trầm giọng hô tên cô một lần: "Đường Hàn Thu!"
(***Chúng tinh phủng nguyệt: phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng)
Đường Hàn Thu âm thanh lạnh lùng nói: "Phiền Cầu tiên sinh im lặng một chút."
Cầu tiên sinh?!
Cầu Vân Lập hơi sửng sốt. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng từ này ba chữ này một cảm giác xa cách cùng xa lạ xưa nay chưa từng có, hoàn toàn không giống nữ nhân trước kia đối với hắn yêu cuồng nhiệt, đem hắn sùng bái là thần thánh sẽ nói ra.
Cô ta chẳng lẽ đổi phương pháp hấp dẫn lực chú ý của hắn?
A vô dụng, hắn hiện tại đã có nữ nhân yêu thích.
Cầu Vân Lập sắc mặt chậm rãi đen lại: "Đường Hàn Thu, cho dù cô làm như vậy, tôi cũng sẽ không thích cô!"
Đường Hàn Thu đột nhiên không cao hứng mà hừ một tiếng, chậm rãi nâng mí mắt lên, ánh mắt âm trầm lạnh băng mà nhìn chằm chằm hắn, khí tràng nháy mắt cường đại lên, xứng với khuôn mặt diễm lệ, phảng phất giống như nữ vương cao cao tại thượng không thể xâm phạm.
Cô là loại người nào?
Ai muốn hắn thích?
Cô lạnh nhạt mà nhìn hắn: "Cầu tiên sinh không cần hiểu lầm, tôi đã không thích anh, phiền anh về sau tránh xa tôi một chút."
"Nếu không...... Hậu quả tự anh gánh lấy."
Cầu Vân Lập và Du Như Băng cùng ăn ý mà sửng sốt một chút, ngay cả Đông Bá đều nhìn cô nhiều thêm vài lần, cảm thấy tiểu thư nhà mình giống như thay đổi không ít —— thanh tỉnh rồi.
Mà ở trong mắt Cầu Vân Lập, đây chỉ là dấu hiệu càng ngày càng điên cuồng của cô. Hắn đối với cô nửa điểm tín nhiệm đều không có, ở trong lòng hắn, cô chỉ là nữ nhân yêu hắn điên cuồng gia thế hiển hách nhất giữa muôn vàng nữ nhân mà thôi.
Cầu Vân Lập kiên định mà cho rằng, cô sẽ không từ bỏ yêu hắn, chỉ biết dùng hết các phương pháp để có được niềm vui của hắn, có được lực chú ý của hắn.
Tựa như như bây giờ, bất quá là nói miệng thôi, qua mấy ngày nữa tiệc đính hôn cô vẫn sẽ ngoan ngoãn tham dự, cũng nhất định vì lấy lòng hắn mà ăn diện lộng lẫy.
Thủ đoạn nhàm chán lại vô dụng.
Cầu Vân Lập phảng phất như nhìn thấu tất cả cao ngạo của cô: "Không cần cố ý nói những lời này để hấp dẫn lực chú ý của tôi, sau đó lại dựa vào đính hôn ràng buộc tôi. Tôi sẽ không thích cô, đính hôn tôi cũng nhất định sẽ thuyết phục ba mẹ tôi hủy bỏ."
Hắn tuy cùng cô là thanh mai trúc mã, nhưng một chút cũng không thích cô, đáp ứng đính hôn cũng vì áp lực từ cha mẹ áp bách, bởi phía sau cô có một nhà thương nghiệp khổng lồ hung ác khôn khéo cùng với nhân mạch tài nguyên khiến người chảy nước dãi ba thước.
Không có bất kì một thương nhân nào sẽ cự tuyệt nhà tư bản tự dâng đến như vậy, bao gồm phụ thân hắn, có thể ở giới giải trí hô mưa gọi gió người sáng lập giải trí Phong Đình— Cầu Hải Ninh.
Đường Hàn Thu tự nhiên cũng hiểu tầng quan hệ này, nhưng muốn để Cầu Vân Lập đi thuyết phục Cầu Hải Ninh?
Đường Hàn Thu ở trong lòng a một tiếng.
Hắn nếu là có cái năng lực này có thể thuyết phục Cầu Hải Ninh hủy bỏ đính hôn, đời trước cũng sẽ không cùng cô kết hôn, cũng không cần dưới tình huống chưa ly hôn lấy danh nghĩa tình yêu đi trêu chọc Du Như Băng!
Còn đem lão Đường nhà cô chọc đến phát bệnh!
Đường Hàn Thu không chút khách khí mà phản bác: "Chờ anh thuyết phục? Không bằng tôi xem heo leo cây, cái này còn có chút đáng tin cậy."
Cầu Vân Lập lập tức đen mặt.
Đường Hàn Thu vân đạm phong khinh mà cầm lấy di động, lưu loát mở ra thông tin liên lạc ấn vào dãy số nào đó, đưa điện thoại di động đặt bên tai, chờ sau khi kết nối được, biểu tình nháy mắt trở nên ôn nhu hơn, mở miệng gọi trước một tiếng: "Ba." Ngay sau đó lại nói, "Con muốn hủy bỏ đính hôn với Cầu Vân Lập. Ngay lập tức."
Cô dừng một chút, lặp lại vấn đề một lần đáp lại là một câu hỏi của đầu điện thoại bên kia: "Vì cái gì?"
Cô nhìn lướt qua Cầu Vân Lập, sau đó thu hồi ánh mắt với vẻ thích thú, khóe miệng khẽ nhếch.
"Đương nhiên là vì thân thể khỏe mạnh của người."
Đường ba ba thân thể khỏe mạnh mười phần:???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.