Chương 9:
Hề Thiến
30/06/2021
Ôn Cẩn cùng Thẩm Thần ngồi ở trong xe, hai người cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì. Thẩm Thần ghé vào cửa sổ, mắt trông mong nhìn bên ngoài.
Ngoài xe, Ôn Minh Khải nhìn Thẩm Nhượng, trong lòng cũng không khỏi cảm khái Thẩm Nhượng ở trêи thương nghiệp rất có thành tựu. Mấy năm nay, ông gần như đã nhìn anh từng bước một đem Thẩm thị đi lên phía trước, giờ đây Thẩm thị đã có thể trở thành công ty đứng đầu trong nước.
Thẩm Sâm làm việc không cẩn thận, do dự không quyết đoán, nhưng dạy ra con trai cùng với ông ta lại hoàn toàn tương phản. Có Thẩm Nhượng, xí nghiệp Thẩm thị có lẽ có thể đạt tới thời kỳ cường thịnh. Nếu về sau Thẩm Nhượng có con cái cùng anh ta giống nhau, Thẩm gia ít nhất cũng có thể có trăm năm huy hoàng.
Đàn ông như vậy, Ôn Cẩn thích anh ta không có gì là đáng trách. Ba ngày này, Ôn Cẩn luôn nói bóng nói gió nói cho ông rằng, Thẩm Nhượng muốn đoạt công ty. Ông kỳ thật cũng đã suy đoán đến, Thẩm Nhượng có dã tâm cực lớn, anh ta đoạt được một cái hạng mục thì sẽ không có khả năng làm anh ta thỏa mãn.
Ôn Minh Khải kinh hãi thủ đoạn của Thẩm Nhượng, ông cũng hơi hơi cảm thấy, Thẩm Nhượng nhất định sẽ thành công. Công ty của mình xuất hiện vấn đề, ông cũng đã sớm phát hiện ra. Ông Nhìn trúng Tô Yến, đem cậu ta theo cùng, tự mình dạy dỗ, ngoài coi trọng nhân phẩm của cậu ta muốn đem Ôn Cẩn gả cho cậu ta,ông còn thưởng thức năng lực của Tô Yên, yên tâm đem tập đoàn Ôn thị giao cho cậu ta.
Tô Yến năng lực không hề thua kém so với Thẩm Nhượng, nhưng thua ở chỗ Tô Yên không có gia thế cường đại. Gia thế, các mối quan hệ, Thẩm Nhượng đều đứng đầu, Tô Yến đối đầu với anh ta, nhất định sẽ thua. Ban đầu, ông định để cho Tô Yến cùng Ôn Cẩn kết hôn , làm lợi cấp cho Thẩm Nhượng, tập đoàn Ôn thị lui về phía sau, thậm chí còn làm công ty con của Thẩm thị.
Ông tuổi tác lớn, cũng đợi lâu lắm rồi. Chỉ cần Ôn Cẩn cùng Tô Yến về sau có thể bình an vô ưu(*), ông cũng có thể an tâm mà nằm xuống.
(*) Bình an vô ưu có thể hiểu là bình an không lo lắng, buồn phiền, bận tâm về điều gì đó.
Đáng tiếc Ôn Cẩn thích Thẩm Nhượng.
Ôn Minh Khải thở dài, nhìn về phía Thẩm Nhượng, nói: “Thẩm Nhượng à, về sau cậu có được thứ mình muốn, thì hãy cùng A Cẩn ly hôn đi.”
Sắc mặt Thẩm Nhượng cứng lại, trầm mặc một hồi mới mở miệng: “Không thể được.”
“Mẹ ơi! ba về rồi kìa.”
Thẩm Thần thấy Thẩm Nhượng đi tới, lập tức chui vào trong lòng ngực của Ôn Cẩn, làm bộ ngủ.
Ba người dọc đường đi đều trầm mặc không nói. Chờ về đến nhà, Ôn Cẩn ôm Thẩm Thần xuống xe, Thẩm Nhượng mới duỗi tay ngăn cô lại, lãnh đạm nói: “Bỏ xuống cho nó tự đi đi.”
Thẩm Thần liếc qua nhìn Thẩm Nhượng một cái, từ trong lòng ngực Ôn Cẩn bò xuống.
“Tôi muốn ôm Thần Thần.” Ôn Cẩn liếc mắt nhìn Thẩm Nhượng một cái, ôm chặt Thẩm Thần trong ngực.
Sắc mặt Thẩm Nhượng không tốt, “Nó bốn tuổi rồi, không thể……”
“Anh cũng biết con của anh mới bốn tuổi?”
Nhớ tới kiếp trước, trong lòng Ôn Cẩn đối với Thẩm Nhượng vô cùng sợ hãi. Nghĩ đến những việc mà anh làm, không nhịn được, cô ngẩng đầu hướng về phía Thẩm Nhượng la “Thần Thần mới bốn tuổi chứ không phải mười bốn tuổi, tôi tại sao không thể ôm thằng bé!? Đây là con tôi, tôi muốn ôm thì ôm, anh nhìn không thuận mắt thì về sau đừng trở lại! Anh đi luôn đi!”
La xong trong lòng Ôn Cẩn có chút hối hận, nhưng trêи mặt là cường thế , lúc Thẩm Nhượng đang sững sờ, cô lập tức ôm Thần Thần rời đi.
Buổi tối rửa mặt xong, Thẩm Thần sùng bái nhìn Ôn Cẩn, “Mẹ, mẹ lợi hại quá đi! mẹ vậy mà dám la ba lun!"
Ba bé với ba của các bạn trong lớp quả nhiên giống nhau, đều rất sợ mẹ, vừa rồi mẹ la ba, ba sợ không giám nói gì luôn.
Ôn Cẩn có chút chột dạ, xấu hổ cười vài tiếng.
Thẩm Thần mặt ửng đỏ ôm Ôn Cẩn, lẩm bẩm nói: “Mẹ ơi, có phải ba không thích Thần Thần không?"
Ôn Cẩn giúp con lau khô tóc, vẻ mặt dịu dàng, “Ba rất thích Thần Thần mà.”
Thẩm Nhượng tuy rằng quá mức nghiêm khắc với Thẩm Thần, nhưng là anh ta hẳn là rất thương Thẩm Thần đi? Ôn Cẩn nỗ lực nghĩ lại tới sự việc của kiếp trước , càng nghĩ càng cảm thấy bất an.
Kiếp trước cô chưa từng quản Thần Thần, Thẩm Nhượng đối với con quá mức nghiêm khắc, con trai còn nhỏ như vậy mà đã đưa đi nước ngoài. Cuối cùng có một lần cô thấy Thần Thần, trong mắt thằng bé lạnh nhạt một chút cũng không giống với trẻ con. Kiếp trước sau khi cô chết, Thẩm Nhượng lại kết hôn thêm lần nữa, nếu lại sinh thêm đứa trẻ khác, cô cũng không biết tính cách của Thần Thần có quái gở hơn nữa không.
“Mẹ ơi!” Thẩm Thần nắm chặt tay Ôn Cẩn, “Có thể làm ba ba giống với chú Tô Yến được không, kể chuyện cho Thần Thần ngủ, cùng Thần Thần chơi được không?”
Mình chán ghét ba ba lạnh lùng lắm òi, nếu ba ba cùng mình chơi, vậy mình liền thích baba một chút vậy.
Vẻ mặt Ôn Cẩn khó xử, Thẩm Nhượng có thể nghe lời cô nói sao? Trừ phi đầu óc của anh ta không bình thường đi.Ôn Cẩn Không đành lòng làm Thần Thần thất vọng, cô không nói rõ ra: “Thần Thần ngoan, mẹ sẽ tìm thời gian để nói với nha.”
Thẩm Nhượng đứng ở ngoài cửa, trầm mặc thật lâu mới rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Cẩn thức dậy, sau khi chuẩn bị hết thảy, cô đi theo Thẩm Nhượng tới Thẩm gia.
Sau khi trọng sinh, đây là lần đầu tiên cô bước vào Thẩm gia, Ôn Cẩn có loại cảm giác như đã mấy đời không tới đây vậy.
“Tôi mang Thần Thần rời đi trước đây.” Vẻ mặt Thẩm Nhượng hơi khó, cuối cùng cái gì cũng chưa nói, mang theo Thẩm Thần rời đi.
Tuy rằng hiện tại còn sớm, nhưng là đã có không ít người tới Thẩm gia, truyền thông cũng tới rồi. Kiếp trước, Ôn Cẩn cho rằng, Thẩm Sâm cùng Hứa Lộ là một đôi vợ chồng ân ái, nhưng qua ngày hôm nay rồi thì sẽ không phải nữa.
Điều làm cô khó hiểu chính là, tiểu tam tìm tới cửa, còn mang theo một đứa con trai bằng tuổi với Thẩm Thần, đối mặt với phóng viên ép hỏi, Hứa Lộ tuy rằng nước mắt rơi đầy mặt, bộ dạng trông rất thương tâm và tuyệt vọng, nhưng sau ngày hôm nay, cô không còn thấy trong mắt của Hứa Lộ có sự thương tâm tuyệt vọng dù chỉ là một chút.
Kiếp trước cô không có cảm giác gì nhưng hiện tại Ôn Cẩn cảm thấy đôi vợ chồng Thẩm Sâm cùng Hứa Lộ này vô cùng quỷ dị.
“A Cẩn.”
Ôn Cẩn ngẩng đầu, nhìn thấy Hứa Lộ cách đó không xa, thu lại cảm giác quái dị trong lòng, cô đi đến trước mặt Hứa Lộ, ngoan ngoãn nói: “Mẹ.”
Các vị phu nhân hào môn ở bên cạnh Hứa Lộ khi nhìn thấy khuôn mặt của Ôn Cẩn, ánh mắt vô cùng kinh ngạc. Những người ở đây đã từng muốn cho con gái của mình cùng với Thẩm Nhượng liên hôn, nhưng ai mà biết được nửa đường lại nhảy ra một Ôn Cẩn có diện mạo quyến rũ như hồ ly tinh chứ.
Hứa Lộ cùng các vị phu nhân thì thầm nói nhỏ vài câu, sau đó bọn họ đều mỉm cười rồi rời đi.
“A Cẩn, thằng bé Thẩm Nhượng ít khi về Thẩm gia, cả con mấy ngày này cũng không trở lại.” Hứa Lộ lôi kéo tay Ôn Cẩn, giống như một người trưởng bối hiền hoà.
Mẹ của Ôn Cẩn khi cô còn rất nhỏ đã mất vì bệnh, kiếp trước Hứa Lộ chỉ đối với cô dịu dàng một chút thôi thì trong lòng của cô tràn đầy vui mừng.
Nhìn vào đôi mắt của Ôn Cẩn, Hứa Lộ đột nhiên giơ tay sờ soạng một chút, nói: “A Cẩn, thật đáng tiếc cho đôi mắt này của con."
Ôn Cẩn cúi đầu, cố gắng làm bộ ngượng ngập nói: “Mẹ, Thẩm Nhượng nói thích nhất là đôi mắt của con.”
“À, thì ra thằng bé thích đôi mắt của con.” Sắc mặt Hứa Lộ không được tự nhiên, ánh mắt phức tạp, “A Cẩn, mẹ đi trước, mẹ có việc phải tìm ba con rồi.”
Sau khi Hứa Lộ rời đi,ngượng ngùng trêи khuôn mặt Ôn Cẩn biến mất sạch sẽ. Kiếp trước, mỗi lần gặp mặt, Hứa Lộ luôn cố ý nói đến mắt của cô, có một lần bà ta nói thẳng là Thẩm Nhượng ghét nhất chính là đôi mắt của cô. Cô khi đó chỉ nghĩ làm cho Thẩm Nhượng vui, nghe xong lời bà ta nói, cô ngu ngốc chạy đi phẫu thuật thẩm mỹ. Cuối cùng không chỉnh được còn bị Thẩm Nhượng lạnh mặt, đến bệnh viện túm cô trở về.
Sờ hai mắt của mình, Ôn Cẩn sâu sắc cảm thấy những người thân cần với Thẩm Nhượng trừ cô cùng với Thần Thần ra thì đều không lớn bình thường.
Ôn Cẩn không chút để ý nhìn mọi người, tầm mắt dừng ở trêи người Cố Dao, có hơi giật mình.
Cô nhớ rõ kiếp trước, Cố Dao cùng Từ Khả giống nhau, đều được bầu là tân diễn vên có thực lực nhất. Sau Từ Khả bị nói ra việc bao dưỡng, Cố Dao là người có lợi lớn nhất. Trước khi cô chết, Cố Dao trở thành người mới dưới quyền của công ty giải trí Thẩm thị. Đã từng có những bài báo trêи phương tiện truyền thông ám chỉ, Cố Dao cùng cấp cao của Thẩm thị có quan hệ, ám chỉ Cố Dao cùng Thẩm Nhượng có quan hệ không rõ ràng.
Ôn Cẩn nhớ rõ, kiếp trước Hứa Lộ vô cùng thích Cố Dao, cô rất nhiều lần nhìn thấy Cố Dao ở Thẩm gia , mà thái độ Cố Dao đối với cô vô cùng kì lạ, giống như muốn nịnh hót lấy lòng cô.
Thẩm gia thật nhiều người kì lạ.
Từ khi Cố Dao tiến vào Thẩm gia, không ít ánh mắt của đàn ông đều dừng ở trêи người Cố Dao, tò mò đây là người của nhà ai, tại sao trước kia bọn họ chưa gặp qua?
Cố Dao bỏ qua ánh mắt của bọn họ, thong dong bình tĩnh đi đến trước mặt Ôn Cẩn, “Ôn Cẩn, cô khoẻ chứ, tôi tên Cố Dao.”
Ôn Cẩn vừa định đi tìm Thẩm Nhượng, nhìn thấy Cố Dao, bước chân dừng lại một chút. Kỳ thật kiếp trước cô hoài nghi Thẩm Nhượng cùng Cố Dao có quan hệ, cũng không phải bởi vì truyền thông đưa ra tin tức, mà là có người đào ra lúc đầu nhà của Cố Dao là ở dưới danh nghĩa của Thẩm Nhượng.
Cố Dao đi tới phía trước vài bước, thật cẩn thận nói: “Ôn Cẩn, tôi về sau có thể hay không……”
“Cố Dao.”
Thẩm Nhượng cùng mọi người bên kia nói mấy câu rồi đi đến bên người Ôn Cẩn, lãnh đạm nhìn Cố Dao.
Nụ cười trêи mặt Cố Dao ngưng trệ, sờ sờ cái mũi xấu hổ rời đi.
Tay đột nhiên bị nắm lấy, Ôn Cẩn tránh thoát vài cái.
“Về sau không cần để ý tới Cố Dao.” Thẩm Nhượng tay dùng sức, “Đừng đến Thẩm gia một mình.”
“Ừ.” Ôn Cẩn lãnh đạm mở miệng.
Từ ngày hôm qua, sau khi Ôn Minh Khải nói hai chữ “Ly hôn”,trong lòng Thẩm Nhượng bất an. Hiện tại thấy vẻ mặt Ôn Cẩn lạnh nhạt, không khóc nháo giống trước kia, làm ảnh cảm thấy khó chịu.
“Cô đừng nghĩ nhiều.” Giọng điệu Thẩm Nhượng có chút cứng đờ, hiển nhiên là lần đầu tiên giải thích loại chuyện này, “Cố Dao tâm cơ thâm trầm, cô quá ngốc về sau không nên thân cận với cô ta.”
Mới vừa nói xong, Thẩm Nhượng cảm thấy giống như có chỗ nào mình nói sai rồi.
Ôn Cẩn bị anh nói tức giận đến mức trong lòng hơi bực, hất tay anh ta ra, châm chọc nói: “Thẩm Nhượng, anh chê tôi ngốc thì tại sao lúc trước còn cưới tôi? Anh có bệnh phải không!”
“Tôi không có chê cô ngốc.” Thẩm Nhượng theo bản năng mở miệng giải thích, nói xong thì vẻ mặt anh càng thêm cứng đờ. Anh thật sự cảm thấy Ôn Cẩn rất ngốc, anh cũng vẫn luôn ghét bỏ cô ở điểm này. Anh vì cái gì mà nói loại lời nói trái lương tâm này?
Không đúng, anh không nên rối rắm vấn đề này, anh để ý chẳng lẽ không phải vì Ôn Cẩn mắng anh có bệnh sao?
Khuôn mặt Thẩm Nhượng trầm xuống, nghĩ mở miệng giáo huấn cô vài câu, thấy cô sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt tức giận trừng anh, lời nói mới vừa nghĩ ra đột nhiên nuốt xuống.
Trong khoảng thời gian này, thái độ của Ôn Cẩn đối với anh vô cùng lãnh đạm, hiện tại mặt cô hồng hồng trừng mắt anh, ngược lại trong lòng anh toát ra tia vui sướиɠ.
Có một cảm giác kỳ quái bảo cho anh rằng, anh cần phải nói gì đó để cứu lại một chút. Nghĩ nghĩ, Thẩm Nhượng lại cầm Ôn Cẩn tay, nói: “Tôi rất thông minh, cô có ngốc cũng không sao, tôi sẽ không ghét bỏ cô đâu.”
Ôn Cẩn tức quá hoá cười, tên gian trá lừa bịp này không chỉ lợi dụng cô mà còn ghét bỏ cô ngốc, “Anh nói rất đúng, tôi thật sự quá ngốc, bằng không cũng sẽ không bị anh chơi đến xoay vòng vòng. Tôi biết anh thông minh, trêи đời này không có người có chỉ số thông minh so được với anh, cưới tôi là ủy khuất anh. Buông tay đi, tôi ngốc, tôi không xứng đứng cùng một chỗ với anh.”
Thẩm Nhượng cảm thấy Ôn Cẩn lại bắt đầu càn quấy, chỉ là cùng trước kia càn quấy có chút không giống nhau. Trong lòng anh khẩn trương, càng thêm dùng sức nắm tay cô, không biết phản bác như thế nào với lời nói của cô.
Bởi vì Ôn Cẩn nói đều là sự thật, anh cho rằng không có gì sai.
Ngoài xe, Ôn Minh Khải nhìn Thẩm Nhượng, trong lòng cũng không khỏi cảm khái Thẩm Nhượng ở trêи thương nghiệp rất có thành tựu. Mấy năm nay, ông gần như đã nhìn anh từng bước một đem Thẩm thị đi lên phía trước, giờ đây Thẩm thị đã có thể trở thành công ty đứng đầu trong nước.
Thẩm Sâm làm việc không cẩn thận, do dự không quyết đoán, nhưng dạy ra con trai cùng với ông ta lại hoàn toàn tương phản. Có Thẩm Nhượng, xí nghiệp Thẩm thị có lẽ có thể đạt tới thời kỳ cường thịnh. Nếu về sau Thẩm Nhượng có con cái cùng anh ta giống nhau, Thẩm gia ít nhất cũng có thể có trăm năm huy hoàng.
Đàn ông như vậy, Ôn Cẩn thích anh ta không có gì là đáng trách. Ba ngày này, Ôn Cẩn luôn nói bóng nói gió nói cho ông rằng, Thẩm Nhượng muốn đoạt công ty. Ông kỳ thật cũng đã suy đoán đến, Thẩm Nhượng có dã tâm cực lớn, anh ta đoạt được một cái hạng mục thì sẽ không có khả năng làm anh ta thỏa mãn.
Ôn Minh Khải kinh hãi thủ đoạn của Thẩm Nhượng, ông cũng hơi hơi cảm thấy, Thẩm Nhượng nhất định sẽ thành công. Công ty của mình xuất hiện vấn đề, ông cũng đã sớm phát hiện ra. Ông Nhìn trúng Tô Yến, đem cậu ta theo cùng, tự mình dạy dỗ, ngoài coi trọng nhân phẩm của cậu ta muốn đem Ôn Cẩn gả cho cậu ta,ông còn thưởng thức năng lực của Tô Yên, yên tâm đem tập đoàn Ôn thị giao cho cậu ta.
Tô Yến năng lực không hề thua kém so với Thẩm Nhượng, nhưng thua ở chỗ Tô Yên không có gia thế cường đại. Gia thế, các mối quan hệ, Thẩm Nhượng đều đứng đầu, Tô Yến đối đầu với anh ta, nhất định sẽ thua. Ban đầu, ông định để cho Tô Yến cùng Ôn Cẩn kết hôn , làm lợi cấp cho Thẩm Nhượng, tập đoàn Ôn thị lui về phía sau, thậm chí còn làm công ty con của Thẩm thị.
Ông tuổi tác lớn, cũng đợi lâu lắm rồi. Chỉ cần Ôn Cẩn cùng Tô Yến về sau có thể bình an vô ưu(*), ông cũng có thể an tâm mà nằm xuống.
(*) Bình an vô ưu có thể hiểu là bình an không lo lắng, buồn phiền, bận tâm về điều gì đó.
Đáng tiếc Ôn Cẩn thích Thẩm Nhượng.
Ôn Minh Khải thở dài, nhìn về phía Thẩm Nhượng, nói: “Thẩm Nhượng à, về sau cậu có được thứ mình muốn, thì hãy cùng A Cẩn ly hôn đi.”
Sắc mặt Thẩm Nhượng cứng lại, trầm mặc một hồi mới mở miệng: “Không thể được.”
“Mẹ ơi! ba về rồi kìa.”
Thẩm Thần thấy Thẩm Nhượng đi tới, lập tức chui vào trong lòng ngực của Ôn Cẩn, làm bộ ngủ.
Ba người dọc đường đi đều trầm mặc không nói. Chờ về đến nhà, Ôn Cẩn ôm Thẩm Thần xuống xe, Thẩm Nhượng mới duỗi tay ngăn cô lại, lãnh đạm nói: “Bỏ xuống cho nó tự đi đi.”
Thẩm Thần liếc qua nhìn Thẩm Nhượng một cái, từ trong lòng ngực Ôn Cẩn bò xuống.
“Tôi muốn ôm Thần Thần.” Ôn Cẩn liếc mắt nhìn Thẩm Nhượng một cái, ôm chặt Thẩm Thần trong ngực.
Sắc mặt Thẩm Nhượng không tốt, “Nó bốn tuổi rồi, không thể……”
“Anh cũng biết con của anh mới bốn tuổi?”
Nhớ tới kiếp trước, trong lòng Ôn Cẩn đối với Thẩm Nhượng vô cùng sợ hãi. Nghĩ đến những việc mà anh làm, không nhịn được, cô ngẩng đầu hướng về phía Thẩm Nhượng la “Thần Thần mới bốn tuổi chứ không phải mười bốn tuổi, tôi tại sao không thể ôm thằng bé!? Đây là con tôi, tôi muốn ôm thì ôm, anh nhìn không thuận mắt thì về sau đừng trở lại! Anh đi luôn đi!”
La xong trong lòng Ôn Cẩn có chút hối hận, nhưng trêи mặt là cường thế , lúc Thẩm Nhượng đang sững sờ, cô lập tức ôm Thần Thần rời đi.
Buổi tối rửa mặt xong, Thẩm Thần sùng bái nhìn Ôn Cẩn, “Mẹ, mẹ lợi hại quá đi! mẹ vậy mà dám la ba lun!"
Ba bé với ba của các bạn trong lớp quả nhiên giống nhau, đều rất sợ mẹ, vừa rồi mẹ la ba, ba sợ không giám nói gì luôn.
Ôn Cẩn có chút chột dạ, xấu hổ cười vài tiếng.
Thẩm Thần mặt ửng đỏ ôm Ôn Cẩn, lẩm bẩm nói: “Mẹ ơi, có phải ba không thích Thần Thần không?"
Ôn Cẩn giúp con lau khô tóc, vẻ mặt dịu dàng, “Ba rất thích Thần Thần mà.”
Thẩm Nhượng tuy rằng quá mức nghiêm khắc với Thẩm Thần, nhưng là anh ta hẳn là rất thương Thẩm Thần đi? Ôn Cẩn nỗ lực nghĩ lại tới sự việc của kiếp trước , càng nghĩ càng cảm thấy bất an.
Kiếp trước cô chưa từng quản Thần Thần, Thẩm Nhượng đối với con quá mức nghiêm khắc, con trai còn nhỏ như vậy mà đã đưa đi nước ngoài. Cuối cùng có một lần cô thấy Thần Thần, trong mắt thằng bé lạnh nhạt một chút cũng không giống với trẻ con. Kiếp trước sau khi cô chết, Thẩm Nhượng lại kết hôn thêm lần nữa, nếu lại sinh thêm đứa trẻ khác, cô cũng không biết tính cách của Thần Thần có quái gở hơn nữa không.
“Mẹ ơi!” Thẩm Thần nắm chặt tay Ôn Cẩn, “Có thể làm ba ba giống với chú Tô Yến được không, kể chuyện cho Thần Thần ngủ, cùng Thần Thần chơi được không?”
Mình chán ghét ba ba lạnh lùng lắm òi, nếu ba ba cùng mình chơi, vậy mình liền thích baba một chút vậy.
Vẻ mặt Ôn Cẩn khó xử, Thẩm Nhượng có thể nghe lời cô nói sao? Trừ phi đầu óc của anh ta không bình thường đi.Ôn Cẩn Không đành lòng làm Thần Thần thất vọng, cô không nói rõ ra: “Thần Thần ngoan, mẹ sẽ tìm thời gian để nói với nha.”
Thẩm Nhượng đứng ở ngoài cửa, trầm mặc thật lâu mới rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Cẩn thức dậy, sau khi chuẩn bị hết thảy, cô đi theo Thẩm Nhượng tới Thẩm gia.
Sau khi trọng sinh, đây là lần đầu tiên cô bước vào Thẩm gia, Ôn Cẩn có loại cảm giác như đã mấy đời không tới đây vậy.
“Tôi mang Thần Thần rời đi trước đây.” Vẻ mặt Thẩm Nhượng hơi khó, cuối cùng cái gì cũng chưa nói, mang theo Thẩm Thần rời đi.
Tuy rằng hiện tại còn sớm, nhưng là đã có không ít người tới Thẩm gia, truyền thông cũng tới rồi. Kiếp trước, Ôn Cẩn cho rằng, Thẩm Sâm cùng Hứa Lộ là một đôi vợ chồng ân ái, nhưng qua ngày hôm nay rồi thì sẽ không phải nữa.
Điều làm cô khó hiểu chính là, tiểu tam tìm tới cửa, còn mang theo một đứa con trai bằng tuổi với Thẩm Thần, đối mặt với phóng viên ép hỏi, Hứa Lộ tuy rằng nước mắt rơi đầy mặt, bộ dạng trông rất thương tâm và tuyệt vọng, nhưng sau ngày hôm nay, cô không còn thấy trong mắt của Hứa Lộ có sự thương tâm tuyệt vọng dù chỉ là một chút.
Kiếp trước cô không có cảm giác gì nhưng hiện tại Ôn Cẩn cảm thấy đôi vợ chồng Thẩm Sâm cùng Hứa Lộ này vô cùng quỷ dị.
“A Cẩn.”
Ôn Cẩn ngẩng đầu, nhìn thấy Hứa Lộ cách đó không xa, thu lại cảm giác quái dị trong lòng, cô đi đến trước mặt Hứa Lộ, ngoan ngoãn nói: “Mẹ.”
Các vị phu nhân hào môn ở bên cạnh Hứa Lộ khi nhìn thấy khuôn mặt của Ôn Cẩn, ánh mắt vô cùng kinh ngạc. Những người ở đây đã từng muốn cho con gái của mình cùng với Thẩm Nhượng liên hôn, nhưng ai mà biết được nửa đường lại nhảy ra một Ôn Cẩn có diện mạo quyến rũ như hồ ly tinh chứ.
Hứa Lộ cùng các vị phu nhân thì thầm nói nhỏ vài câu, sau đó bọn họ đều mỉm cười rồi rời đi.
“A Cẩn, thằng bé Thẩm Nhượng ít khi về Thẩm gia, cả con mấy ngày này cũng không trở lại.” Hứa Lộ lôi kéo tay Ôn Cẩn, giống như một người trưởng bối hiền hoà.
Mẹ của Ôn Cẩn khi cô còn rất nhỏ đã mất vì bệnh, kiếp trước Hứa Lộ chỉ đối với cô dịu dàng một chút thôi thì trong lòng của cô tràn đầy vui mừng.
Nhìn vào đôi mắt của Ôn Cẩn, Hứa Lộ đột nhiên giơ tay sờ soạng một chút, nói: “A Cẩn, thật đáng tiếc cho đôi mắt này của con."
Ôn Cẩn cúi đầu, cố gắng làm bộ ngượng ngập nói: “Mẹ, Thẩm Nhượng nói thích nhất là đôi mắt của con.”
“À, thì ra thằng bé thích đôi mắt của con.” Sắc mặt Hứa Lộ không được tự nhiên, ánh mắt phức tạp, “A Cẩn, mẹ đi trước, mẹ có việc phải tìm ba con rồi.”
Sau khi Hứa Lộ rời đi,ngượng ngùng trêи khuôn mặt Ôn Cẩn biến mất sạch sẽ. Kiếp trước, mỗi lần gặp mặt, Hứa Lộ luôn cố ý nói đến mắt của cô, có một lần bà ta nói thẳng là Thẩm Nhượng ghét nhất chính là đôi mắt của cô. Cô khi đó chỉ nghĩ làm cho Thẩm Nhượng vui, nghe xong lời bà ta nói, cô ngu ngốc chạy đi phẫu thuật thẩm mỹ. Cuối cùng không chỉnh được còn bị Thẩm Nhượng lạnh mặt, đến bệnh viện túm cô trở về.
Sờ hai mắt của mình, Ôn Cẩn sâu sắc cảm thấy những người thân cần với Thẩm Nhượng trừ cô cùng với Thần Thần ra thì đều không lớn bình thường.
Ôn Cẩn không chút để ý nhìn mọi người, tầm mắt dừng ở trêи người Cố Dao, có hơi giật mình.
Cô nhớ rõ kiếp trước, Cố Dao cùng Từ Khả giống nhau, đều được bầu là tân diễn vên có thực lực nhất. Sau Từ Khả bị nói ra việc bao dưỡng, Cố Dao là người có lợi lớn nhất. Trước khi cô chết, Cố Dao trở thành người mới dưới quyền của công ty giải trí Thẩm thị. Đã từng có những bài báo trêи phương tiện truyền thông ám chỉ, Cố Dao cùng cấp cao của Thẩm thị có quan hệ, ám chỉ Cố Dao cùng Thẩm Nhượng có quan hệ không rõ ràng.
Ôn Cẩn nhớ rõ, kiếp trước Hứa Lộ vô cùng thích Cố Dao, cô rất nhiều lần nhìn thấy Cố Dao ở Thẩm gia , mà thái độ Cố Dao đối với cô vô cùng kì lạ, giống như muốn nịnh hót lấy lòng cô.
Thẩm gia thật nhiều người kì lạ.
Từ khi Cố Dao tiến vào Thẩm gia, không ít ánh mắt của đàn ông đều dừng ở trêи người Cố Dao, tò mò đây là người của nhà ai, tại sao trước kia bọn họ chưa gặp qua?
Cố Dao bỏ qua ánh mắt của bọn họ, thong dong bình tĩnh đi đến trước mặt Ôn Cẩn, “Ôn Cẩn, cô khoẻ chứ, tôi tên Cố Dao.”
Ôn Cẩn vừa định đi tìm Thẩm Nhượng, nhìn thấy Cố Dao, bước chân dừng lại một chút. Kỳ thật kiếp trước cô hoài nghi Thẩm Nhượng cùng Cố Dao có quan hệ, cũng không phải bởi vì truyền thông đưa ra tin tức, mà là có người đào ra lúc đầu nhà của Cố Dao là ở dưới danh nghĩa của Thẩm Nhượng.
Cố Dao đi tới phía trước vài bước, thật cẩn thận nói: “Ôn Cẩn, tôi về sau có thể hay không……”
“Cố Dao.”
Thẩm Nhượng cùng mọi người bên kia nói mấy câu rồi đi đến bên người Ôn Cẩn, lãnh đạm nhìn Cố Dao.
Nụ cười trêи mặt Cố Dao ngưng trệ, sờ sờ cái mũi xấu hổ rời đi.
Tay đột nhiên bị nắm lấy, Ôn Cẩn tránh thoát vài cái.
“Về sau không cần để ý tới Cố Dao.” Thẩm Nhượng tay dùng sức, “Đừng đến Thẩm gia một mình.”
“Ừ.” Ôn Cẩn lãnh đạm mở miệng.
Từ ngày hôm qua, sau khi Ôn Minh Khải nói hai chữ “Ly hôn”,trong lòng Thẩm Nhượng bất an. Hiện tại thấy vẻ mặt Ôn Cẩn lạnh nhạt, không khóc nháo giống trước kia, làm ảnh cảm thấy khó chịu.
“Cô đừng nghĩ nhiều.” Giọng điệu Thẩm Nhượng có chút cứng đờ, hiển nhiên là lần đầu tiên giải thích loại chuyện này, “Cố Dao tâm cơ thâm trầm, cô quá ngốc về sau không nên thân cận với cô ta.”
Mới vừa nói xong, Thẩm Nhượng cảm thấy giống như có chỗ nào mình nói sai rồi.
Ôn Cẩn bị anh nói tức giận đến mức trong lòng hơi bực, hất tay anh ta ra, châm chọc nói: “Thẩm Nhượng, anh chê tôi ngốc thì tại sao lúc trước còn cưới tôi? Anh có bệnh phải không!”
“Tôi không có chê cô ngốc.” Thẩm Nhượng theo bản năng mở miệng giải thích, nói xong thì vẻ mặt anh càng thêm cứng đờ. Anh thật sự cảm thấy Ôn Cẩn rất ngốc, anh cũng vẫn luôn ghét bỏ cô ở điểm này. Anh vì cái gì mà nói loại lời nói trái lương tâm này?
Không đúng, anh không nên rối rắm vấn đề này, anh để ý chẳng lẽ không phải vì Ôn Cẩn mắng anh có bệnh sao?
Khuôn mặt Thẩm Nhượng trầm xuống, nghĩ mở miệng giáo huấn cô vài câu, thấy cô sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt tức giận trừng anh, lời nói mới vừa nghĩ ra đột nhiên nuốt xuống.
Trong khoảng thời gian này, thái độ của Ôn Cẩn đối với anh vô cùng lãnh đạm, hiện tại mặt cô hồng hồng trừng mắt anh, ngược lại trong lòng anh toát ra tia vui sướиɠ.
Có một cảm giác kỳ quái bảo cho anh rằng, anh cần phải nói gì đó để cứu lại một chút. Nghĩ nghĩ, Thẩm Nhượng lại cầm Ôn Cẩn tay, nói: “Tôi rất thông minh, cô có ngốc cũng không sao, tôi sẽ không ghét bỏ cô đâu.”
Ôn Cẩn tức quá hoá cười, tên gian trá lừa bịp này không chỉ lợi dụng cô mà còn ghét bỏ cô ngốc, “Anh nói rất đúng, tôi thật sự quá ngốc, bằng không cũng sẽ không bị anh chơi đến xoay vòng vòng. Tôi biết anh thông minh, trêи đời này không có người có chỉ số thông minh so được với anh, cưới tôi là ủy khuất anh. Buông tay đi, tôi ngốc, tôi không xứng đứng cùng một chỗ với anh.”
Thẩm Nhượng cảm thấy Ôn Cẩn lại bắt đầu càn quấy, chỉ là cùng trước kia càn quấy có chút không giống nhau. Trong lòng anh khẩn trương, càng thêm dùng sức nắm tay cô, không biết phản bác như thế nào với lời nói của cô.
Bởi vì Ôn Cẩn nói đều là sự thật, anh cho rằng không có gì sai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.