Chương 6
Yến Võ Mười Lô
31/01/2023
Cô kết thúc ba tiết học chiều thì đã là bốn giờ, tuy vậy trời còn rất nắng, cô bật ô để che cho mình, đang định đi thì một bóng người chui vào ô cô:
- Anh đi chung được không?
Cô giật mình nhìn lên nhưng bắt gặp nụ cười tỏa nắng ấy! Là Duy Long. Anh biết anh không nhìn lầm mà, đúng là Mai Sương cùng bàn lớp tư tưởng đây rồi!
Anh vừa định chạy giữa nắng ra nhà để xe thì gặp cô nên xin đi nhờ. Cô cười tươi chào anh rồi hia người cùng sánh đôi ra nhà để xe. Tim cô đập nhanh một chút, cảm thấy hôm nay tuy có chút nắng nóng nhưng bù lại cô lại rất may mắn mà gặp được người mình thích, còn được đi cạnh anh gần như thế nữa chứ. Ước gì quãng đường có thể xa hơn một chút thì thật tốt.
Duy Long đưa tay cầm giúp cô cái cô, tay anh chạm nhẹ tay cô, cô ngại ngùng cúi đầu nhẹ cười, cô cảm thật hồi hộp quá đi. Ánh nắng trên đầu cô dịu đi phân nửa. Cô cùng anh đi chung dưới một cái ô, anh còn giúp cô dắt xe ra. Anh thật là một người tốt mà. Cô rất muốn hỏi cách liên lạc với anh nhưng lại ngại ngần sợ anh đọc được tâm tư của mình.
Ra khỏi nhà để xe, anh đợi cô để đi cùng. Cô đưa tay chỉ về phía tay trái hướng về nhà mình nhưng hướng anh đi lại bên phải nên anh đành tạm biệt cô ở cửa ra:
- Vậy là chúng ta ngược đường rồi. Đành tạm biệt em ở đây. Hẹn thứ ba gặp lại nhé.
Cô có chút tiếc nuối nhưng cũng đành tạm biệt anh
- Dạ, vậy chào anh nhé!
- Lần sau anh nhất định sẽ trả ơn em. Bye Bye!
Anh phóng xe đi trước, cô vẫn còn đứng đó nhìn theo. "Có duyên nhất định sẽ gặp anh nhiều hơn nữa."
* * ***
Cô đợi mòn mỏi từng ngày để gặp lại nhưng đến tận thứ ba vẫn không có chuyện tình cờ nữa, dù sao hôm nay nhất định gặp mà!
Cô ngồi vào chỗ của mình ở cuối lớp, đẩy balo vào ngăn bàn thì bị vướng gì đó. Cô kéo balo ra ngoài rồi cúi xuống nhìn. Bên trong để một chai nước khoáng để lạnh còn mới nguyên. Cô cầm lấy chai nước, ngó nghiêng xung quanh. Chai nước lớp trước để quên sao, nhưng nó còn mát thế này mà. Cô nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh thì đã thấy cặp sách của anh. Chả lẽ.. Duy Long mua cho cô sao. Nghĩ vậy nên cô bất giác mỉm cười.. Cô mở chai nước uống một ngụm, mát quá đi. Hạnh phúc quá đi!
Chuông vào học reo vang, sinh viên từ hành lang vào hết lớp học, cô nhận ra Thái Sơn hôm nay đi học, lại còn đến sớm hơn cả cô. Cô nhìn anh đang đi dần lên phía cuối lớp bằng ánh mắt không thiện cảm. "Tên ôn thần ấy sao siêng đi học thế không biết!"
Anh dừng lại chỗ của mình, nhìn cô, cô lập tức quay mặt đi nhìn chăm chăm vào quyển vở trước mặt. Anh nhìn sang chai nước trước mặt cô đã uống mất một phần ba, không nói gì mà ngồi vào chỗ. Cô lúc đó mới nhìn lên. "Nhìn cái gì chai nước của tôi vậy chứ? Chưa thấy chai nước bao giờ sao. Hay là muốn xin nước của tôi. Còn lâu tôi mới cho anh nhé." Cô lấy cây bút trong tay làm động tác như muốn đánh vào đầu anh.
Ánh mắt cô bị lôi kéo bởi nhìn thấy Duy Long đang chạy lên, trán đầy mồ hôi:
- Chào Mai Sương!
Cô nhìn anh mỉm cười, nhìn khuôn mặt anh vì nắng nóng mà đầy mồ hôi liền hỏi thăm:
- Anh đi đâu mà mồ hôi quá trời kìa?
- À, anh chạy sang nhà học bên kia đưa vở cho bạn. Hôm qua cô ấy để quên ở phòng anh nên giờ phải đưa.
- Anh và bạn học chung à?
Anh lắc đầu ngồi vào chỗ, quay mặt hướng về phía quạt mát
- Không phải, cô ấy lo anh đi chơi không chịu học bài, đòi qua nhà anh ngồi một bên canh anh học. Con gái các em thật khó tính!
Cô có thể cảm thấy một cơn mưa rào đang bắt đầu nổi sấm chớp trên đầu mình, cô nhìn anh đầy thất vọng:
- Người yêu anh à?
- Đúng vậy, cô ấy cùng khóa với em nhưng cùng ngành với anh.
Anh vẫn giữ nụ cười hạnh phúc trên môi khi nói về cô gái của mình. Còn cô thì cảm thấy cơn mưa trên đầu mình đã khiến cô ướt nhẹp rồi. Nét buồn thoáng xuất hiện trên gương mặt của cô, cô cắn nhẹ môi. Anh quay lại nhìn chai nước của cô cũng muốn uống một ngụm liền đưa tay xin nước. Cô đẩy chai nước cho anh, anh cầm lấy uống một hơi:
- Em đi học thường đưa theo nước à?
Cô đờ người. "Không phải anh mua cho cô sao?" Cô bỗng nhận ra hình như bản thân đã hiểu lầm gì đó. Chai nước này vốn dĩ không phải của anh mua cho cô, vậy mà từ nãy giờ cô cứ vui mừng. Cô cười như không cười trả lời anh:
- Dạ, em không sao đâu, em đưa nước vì trời nóng quá mà.
Anh nhìn cô cười, cô quay đi. Tâm trạng của cô bây giờ thật sự không còn gì để cứu vãn nữa. Cô ủ rũ như một bông hoa héo vậy. Người phía trước cầm chặt cây bút trong tay, nén suy nghĩ ngoảnh lại nhìn cô, Chết tiệt, anh ghét sự im lặng phía sau lưng mình.
* * *
Ra chơi, sinh viên lại kéo nhau ra ngoài, chỉ còn mấy người bàn đầu siêng năng nán lại học chứ nửa lớp phía sau đã trống trơn, còn mỗi cô và người phía trước. Cô đứng dậy muốn vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, một bóng người chắn ngang trước mắt cô:
- Anh làm gì vậy, tránh ra đi!
- Bộ dạng đó không hợp với em đâu.
Mai Sương có chút tức giận mà nhìn anh không nói gì, cô đang không thoải mái trong người, anh lại cứ lựa chọn thời điểm này mà chọc vào cô, thế thì đừng có trách cô chua ngoa. Anh nhíu mày nhìn bộ dáng không muốn nói chuyện của cô cũng có chút bực mình, anh hờn dỗi mà nói với cô:
- Em phải im lặng như vừa thất tình vậy à?
Mai Sương nhu bị nhột mà đáp lại lời anh:
- Liên quan gì đến anh? Anh đừng nói vớ vẩn nữa.
Anh thừa biết cô nghĩ gì, mọi suy nghĩ của cô đều hiện trên khuôn mặt, chỉ cần là người sâu sắc một chút liền có thể nhận ra ngay. Anh cũng không hiểu vì sao cô lại vì một người mới gặp mà dễ rung động như thế, trong khi mọi tin nhắn của anh lại bị bơ đi. Anh có chút phiền não khi nghĩ cách tiếp cận cô, không biết nói sao cho cô hiểu rõ nữa. Cô muốn vòng qua anh đi xuống thì cánh tay lại bị giữ lại, cô nhăn mày vì đau:
- Em thất vọng vì chai nước không phải của cậu ta, hay vì cậu ta có người yêu rồi?
Cô tròn mắt nhìn anh, nuốt nước bọt vì sợ:
- Anh.. anh đừng nói lung tung.
Cô giật mạnh tay thoát khỏi tay anh. Anh ta thật đáng sợ, cô không tiếp xúc nhiều với anh ta mà sao cái gì anh ta cũng biết. Cô không thích bị quản lý như thế này đâu. Việc cô thích ai, mến ai thì liên quan gì đến anh ta chứ, đó là quyền tự do của cô mà. Anh ta chất vấn cô như vậy thật là quá đáng
Thái Sơn thật sự không hiểu được, rõ ràng là anh quen cô trước cậu ta, vậy mà cô lại ghét bỏ anh như vậy. Anh nghe cô nói bên cạnh mình:
- Anh với tôi không có quen, tôi không quen anh! Đừng xen vô chuyện của người khác nữa!
Anh im lặng nhìn cô, cô không biết mình có quá lời không, nhưng cô cũng đã nói ra mất rồi, cô cũng đâu có nói sai:
- Thì ra em nghĩ chúng ta không quen, vậy từ giờ tôi sẽ không âm thầm nhìn em nữa. Em tốt nhất nên xóa tâm trạng thất tình của mình đi..
Anh quay lưng bước xuống đi ra khỏi phòng. Cô đứng ngơ ngẩn nơi cuối lớp. Anh ta lấy quyền gì mà nói chuyện bá đạo với cô như vậy chứ. Anh ta cứ làm như bắt gặp người yêu anh ta cặp bồ người khác vậy. Cô có quen anh ta đâu. Chuyện cô thích ai ghét ai liên quan đến anh. Mà có liên quan thì anh chính là người cô ghét nhất đó. Càng nghĩ càng bực mình. Bất chợt cô khựng lại. "Sao anh ta biết chuyện chai nước, cô không có nói chuyện đó mà, chả lẽ.. của anh ta". Nghĩ vậy thôi cô đã thấy rùng mình.
- Anh đi chung được không?
Cô giật mình nhìn lên nhưng bắt gặp nụ cười tỏa nắng ấy! Là Duy Long. Anh biết anh không nhìn lầm mà, đúng là Mai Sương cùng bàn lớp tư tưởng đây rồi!
Anh vừa định chạy giữa nắng ra nhà để xe thì gặp cô nên xin đi nhờ. Cô cười tươi chào anh rồi hia người cùng sánh đôi ra nhà để xe. Tim cô đập nhanh một chút, cảm thấy hôm nay tuy có chút nắng nóng nhưng bù lại cô lại rất may mắn mà gặp được người mình thích, còn được đi cạnh anh gần như thế nữa chứ. Ước gì quãng đường có thể xa hơn một chút thì thật tốt.
Duy Long đưa tay cầm giúp cô cái cô, tay anh chạm nhẹ tay cô, cô ngại ngùng cúi đầu nhẹ cười, cô cảm thật hồi hộp quá đi. Ánh nắng trên đầu cô dịu đi phân nửa. Cô cùng anh đi chung dưới một cái ô, anh còn giúp cô dắt xe ra. Anh thật là một người tốt mà. Cô rất muốn hỏi cách liên lạc với anh nhưng lại ngại ngần sợ anh đọc được tâm tư của mình.
Ra khỏi nhà để xe, anh đợi cô để đi cùng. Cô đưa tay chỉ về phía tay trái hướng về nhà mình nhưng hướng anh đi lại bên phải nên anh đành tạm biệt cô ở cửa ra:
- Vậy là chúng ta ngược đường rồi. Đành tạm biệt em ở đây. Hẹn thứ ba gặp lại nhé.
Cô có chút tiếc nuối nhưng cũng đành tạm biệt anh
- Dạ, vậy chào anh nhé!
- Lần sau anh nhất định sẽ trả ơn em. Bye Bye!
Anh phóng xe đi trước, cô vẫn còn đứng đó nhìn theo. "Có duyên nhất định sẽ gặp anh nhiều hơn nữa."
* * ***
Cô đợi mòn mỏi từng ngày để gặp lại nhưng đến tận thứ ba vẫn không có chuyện tình cờ nữa, dù sao hôm nay nhất định gặp mà!
Cô ngồi vào chỗ của mình ở cuối lớp, đẩy balo vào ngăn bàn thì bị vướng gì đó. Cô kéo balo ra ngoài rồi cúi xuống nhìn. Bên trong để một chai nước khoáng để lạnh còn mới nguyên. Cô cầm lấy chai nước, ngó nghiêng xung quanh. Chai nước lớp trước để quên sao, nhưng nó còn mát thế này mà. Cô nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh thì đã thấy cặp sách của anh. Chả lẽ.. Duy Long mua cho cô sao. Nghĩ vậy nên cô bất giác mỉm cười.. Cô mở chai nước uống một ngụm, mát quá đi. Hạnh phúc quá đi!
Chuông vào học reo vang, sinh viên từ hành lang vào hết lớp học, cô nhận ra Thái Sơn hôm nay đi học, lại còn đến sớm hơn cả cô. Cô nhìn anh đang đi dần lên phía cuối lớp bằng ánh mắt không thiện cảm. "Tên ôn thần ấy sao siêng đi học thế không biết!"
Anh dừng lại chỗ của mình, nhìn cô, cô lập tức quay mặt đi nhìn chăm chăm vào quyển vở trước mặt. Anh nhìn sang chai nước trước mặt cô đã uống mất một phần ba, không nói gì mà ngồi vào chỗ. Cô lúc đó mới nhìn lên. "Nhìn cái gì chai nước của tôi vậy chứ? Chưa thấy chai nước bao giờ sao. Hay là muốn xin nước của tôi. Còn lâu tôi mới cho anh nhé." Cô lấy cây bút trong tay làm động tác như muốn đánh vào đầu anh.
Ánh mắt cô bị lôi kéo bởi nhìn thấy Duy Long đang chạy lên, trán đầy mồ hôi:
- Chào Mai Sương!
Cô nhìn anh mỉm cười, nhìn khuôn mặt anh vì nắng nóng mà đầy mồ hôi liền hỏi thăm:
- Anh đi đâu mà mồ hôi quá trời kìa?
- À, anh chạy sang nhà học bên kia đưa vở cho bạn. Hôm qua cô ấy để quên ở phòng anh nên giờ phải đưa.
- Anh và bạn học chung à?
Anh lắc đầu ngồi vào chỗ, quay mặt hướng về phía quạt mát
- Không phải, cô ấy lo anh đi chơi không chịu học bài, đòi qua nhà anh ngồi một bên canh anh học. Con gái các em thật khó tính!
Cô có thể cảm thấy một cơn mưa rào đang bắt đầu nổi sấm chớp trên đầu mình, cô nhìn anh đầy thất vọng:
- Người yêu anh à?
- Đúng vậy, cô ấy cùng khóa với em nhưng cùng ngành với anh.
Anh vẫn giữ nụ cười hạnh phúc trên môi khi nói về cô gái của mình. Còn cô thì cảm thấy cơn mưa trên đầu mình đã khiến cô ướt nhẹp rồi. Nét buồn thoáng xuất hiện trên gương mặt của cô, cô cắn nhẹ môi. Anh quay lại nhìn chai nước của cô cũng muốn uống một ngụm liền đưa tay xin nước. Cô đẩy chai nước cho anh, anh cầm lấy uống một hơi:
- Em đi học thường đưa theo nước à?
Cô đờ người. "Không phải anh mua cho cô sao?" Cô bỗng nhận ra hình như bản thân đã hiểu lầm gì đó. Chai nước này vốn dĩ không phải của anh mua cho cô, vậy mà từ nãy giờ cô cứ vui mừng. Cô cười như không cười trả lời anh:
- Dạ, em không sao đâu, em đưa nước vì trời nóng quá mà.
Anh nhìn cô cười, cô quay đi. Tâm trạng của cô bây giờ thật sự không còn gì để cứu vãn nữa. Cô ủ rũ như một bông hoa héo vậy. Người phía trước cầm chặt cây bút trong tay, nén suy nghĩ ngoảnh lại nhìn cô, Chết tiệt, anh ghét sự im lặng phía sau lưng mình.
* * *
Ra chơi, sinh viên lại kéo nhau ra ngoài, chỉ còn mấy người bàn đầu siêng năng nán lại học chứ nửa lớp phía sau đã trống trơn, còn mỗi cô và người phía trước. Cô đứng dậy muốn vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, một bóng người chắn ngang trước mắt cô:
- Anh làm gì vậy, tránh ra đi!
- Bộ dạng đó không hợp với em đâu.
Mai Sương có chút tức giận mà nhìn anh không nói gì, cô đang không thoải mái trong người, anh lại cứ lựa chọn thời điểm này mà chọc vào cô, thế thì đừng có trách cô chua ngoa. Anh nhíu mày nhìn bộ dáng không muốn nói chuyện của cô cũng có chút bực mình, anh hờn dỗi mà nói với cô:
- Em phải im lặng như vừa thất tình vậy à?
Mai Sương nhu bị nhột mà đáp lại lời anh:
- Liên quan gì đến anh? Anh đừng nói vớ vẩn nữa.
Anh thừa biết cô nghĩ gì, mọi suy nghĩ của cô đều hiện trên khuôn mặt, chỉ cần là người sâu sắc một chút liền có thể nhận ra ngay. Anh cũng không hiểu vì sao cô lại vì một người mới gặp mà dễ rung động như thế, trong khi mọi tin nhắn của anh lại bị bơ đi. Anh có chút phiền não khi nghĩ cách tiếp cận cô, không biết nói sao cho cô hiểu rõ nữa. Cô muốn vòng qua anh đi xuống thì cánh tay lại bị giữ lại, cô nhăn mày vì đau:
- Em thất vọng vì chai nước không phải của cậu ta, hay vì cậu ta có người yêu rồi?
Cô tròn mắt nhìn anh, nuốt nước bọt vì sợ:
- Anh.. anh đừng nói lung tung.
Cô giật mạnh tay thoát khỏi tay anh. Anh ta thật đáng sợ, cô không tiếp xúc nhiều với anh ta mà sao cái gì anh ta cũng biết. Cô không thích bị quản lý như thế này đâu. Việc cô thích ai, mến ai thì liên quan gì đến anh ta chứ, đó là quyền tự do của cô mà. Anh ta chất vấn cô như vậy thật là quá đáng
Thái Sơn thật sự không hiểu được, rõ ràng là anh quen cô trước cậu ta, vậy mà cô lại ghét bỏ anh như vậy. Anh nghe cô nói bên cạnh mình:
- Anh với tôi không có quen, tôi không quen anh! Đừng xen vô chuyện của người khác nữa!
Anh im lặng nhìn cô, cô không biết mình có quá lời không, nhưng cô cũng đã nói ra mất rồi, cô cũng đâu có nói sai:
- Thì ra em nghĩ chúng ta không quen, vậy từ giờ tôi sẽ không âm thầm nhìn em nữa. Em tốt nhất nên xóa tâm trạng thất tình của mình đi..
Anh quay lưng bước xuống đi ra khỏi phòng. Cô đứng ngơ ngẩn nơi cuối lớp. Anh ta lấy quyền gì mà nói chuyện bá đạo với cô như vậy chứ. Anh ta cứ làm như bắt gặp người yêu anh ta cặp bồ người khác vậy. Cô có quen anh ta đâu. Chuyện cô thích ai ghét ai liên quan đến anh. Mà có liên quan thì anh chính là người cô ghét nhất đó. Càng nghĩ càng bực mình. Bất chợt cô khựng lại. "Sao anh ta biết chuyện chai nước, cô không có nói chuyện đó mà, chả lẽ.. của anh ta". Nghĩ vậy thôi cô đã thấy rùng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.