Chương 15: Sao chị có thể lưu những ảnh như vậy của em?
Phong Nhận Tác Thư
07/06/2021
Kỷ Dao Quang ăn cơm chiều vô cùng vui vẻ, chỉ có chút không vui nhỏ vì mùi rau thơm cứ quanh quẩn bên người. Cảnh quay buổi sáng tương đối nhẹ nhàng nhưng Thường Du luôn hà khắc với bản thân, vừa buông đũa xuống đã đọc kịch bản, nghiền ngẫm cảm xúc nhân vật. Kỷ Dao Quang ngồi một bên chống cằm nhìn gương mặt nghiêm túc của Thường Du, một chút cũng không bỏ sót. Ánh mắt nồng hậu tình cảm sâu đậm cùng thương tiếc áp xuống nỗi buồn cùng hoảng loạn.
Chậc, yêu thương đong đầy. Kiều Tây liếc nhìn hai vị tiểu tổ tông, nhanh chóng thu dọn đồ vật trên bàn nhưng cũng không thể làm tan đi vị chua trong lòng cẩu độc thân, mang theo nỗi lòng ê ẩm, nàng bước nhanh ra khỏi phòng, để không gian lại cho hai người này. Không nói đến Kỷ Dao Quang lì lợm bám theo, buông bỏ tất cả đi đến đoàn phim đóng vai một tiểu nha đầu, chỉ nói đến việc Thường Du ở chỗ tối vì cô suy xét, cũng đủ nói hai người này tuyệt đối không bỏ được tình cảm nhiều năm. Có vài thói quen tương đồng nhưng cũng có vài thói quen là vì ở chung với đối phương mà tạo thành.
"Tô Từ." Kiều Tây vừa ngẩng đầu đầu đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, khóe miệng nàng cong lên, phất tay với người đang nhìn xung quanh, hô to một tiếng.
Hiện tại là thời gian nghỉ ngơi, giữa sân hầu như không có nhân viên công tác, cho dù có người cũng không biết Kỷ Dao Quang ở đâu, điện thoại lại không nghe máy. Tô Từ thật bất đắc dĩ, thình lình nghe được thanh âm quen thuộc, vội vàng nhìn về phía nơi phát ra giọng nói, nhìn thấy Kiều Tây đang chạy chậm đến, mang theo vài phần oán trách nói: "Kỷ Dao Quang không biết đang làm gì, WeChat cũng không trả lời, điện thoại cũng không tiếp, thật là suốt ngày không để người khác bớt lo."
Kiều Tây cười nói: "Em ấy đang ở cùng Thường Du, sao có thời gian nói chuyện với cô."
Mắt Tô Từ sáng ngời: "Nói như vậy hai đứa hòa rồi sao?"
Kiều Tây cười nhẹ, lắc đầu rồi gật đầu. Tô Từ có chút không hiểu, đang muốn hỏi tiếp thì nghe nàng nói: "Lý đạo đã đồng ý, cô đi nói với Dao Quang đi." Kiều Tây vì chuyện Kỷ Dao Quang sẽ thay Lý Dao Dao vào vai Bình Dương công chúa nên vội vàng gọi cho Tô Từ.
Tô Từ có chút bất đắc dĩ nói: "Không phải chỉ cần Thường Du trực tiếp nói với Dao Quang là được rồi sao? Vì sao còn muốn để tôi đến?"
Kiều Tây nhún vai, lắc đầu nói: "Ai biết rốt cuộc hai đứa nghĩ gì." Một bên thì nóng tính một bên thì như hũ nút giấu mọi chuyện trong lòng, nếu trong đó một người ổn trọng hơn hoặc một người thành khẩn, thẳng thắn hơn thì cũng không đến mức này. Kiều Tây vươn tay muốn ngăn Tô Từ đi tìm Kỷ Dao Quang, tiếp tục nói, "Cho hai đứa một chút không gian đi, nếu không vội, cô nghỉ ngơi trước đã dù sao cô là đường xa đến đây nên cũng mệt." Tô Từ như con quay vội đến, nghe Kiều Tây nói vậy, cũng chỉ có thể như không nóng vội.
Khi Thường Du xem kịch bản không thích bị người khác quấy rầy, Kỷ Dao Quang cũng rất tự giác, chẳng qua tầm mắt càng lúc càng nóng rực, khiến cho Thường Du hơi nhíu mày. Nàng đem kịch bản thật dày đặt một bên, vươn tay đè huyệt Thái Dương, ánh mắt đạm nhiên lướt qua mặt Kỷ Dao Quang, trong giây lát nàng bị sự phức tạp trong ánh mắt cô khiến cho tim quặn thắt. Nàng không sợ sự lưu luyến thâm tình kia, chỉ là nàng không rõ, Kỷ Dao Quang đang bất an điều gì?
"Em xem qua kịch bản chưa?" Thường Du tìm đề tài, nhàn nhạt hỏi.
Nàng đột ngột hỏi làm Kỷ Dao Quang thụ sủng nhược kinh, cô còn nghĩ rằng Thường Du sẽ không để ý mình, cô chỉ có thể đắm chìm vào việc nhìn người trong lòng chăm chú cho thỏa lòng. Nhưng loại cảm xúc này rất nhanh bị thay thế bằng sự hổ thẹn. Cô nắm góc áo, có chút ngượng ngùng nói: "Có xem một chút."
Thường Du xuất thân chính quy, nàng xem kịch bản là một nghệ thuật, mà Kỷ Dao Quang lại không giống vậy, những năm đầu cô đều xem qua loa cho xong, có thể nói là không khiến cư dân mạng thất vọng với danh hiệu "bình hoa" của mình, bởi vì vấn đề này mà Thường Du đã nói với cô không biết bao nhiêu lần, cô chỉ thường xuyên ứng phó cho qua nhưng sau lưng vẫn qua loa như cũ, không chút tiến thủ. Trong bộ "Nịnh Thần" này, cô chỉ là một người qua đường Giáp nhớ kỹ cảnh có nha hoàn cùng lời thoại là đủ rồi, cũng không suy xét nội tâm nhân vật. Cho nên lúc này Kỷ Dao Quang không xem kịch bản, cô cảm thấy có thể tha thứ về mặt tình cảm, nhưng dưới ánh mắt Thường Du cô cảm thấy có chút chột dạ.
Thường Du nhấp môi cũng không chỉ trích Kỷ Dao Quang, nàng chỉ thật bình đạm nói: "Em trong đoàn cũng không làm chuyện khác, có thời gian thì xem kịch bản, nghiền ngẫm nội tâm nhân vật một chút, nghĩ xem nếu là em, em sẽ diễn thế nào, này sẽ tốt đối với diễn xuất ngày sau của em."
Kỷ Dao Quang chớp mắt nhìn Thường Du, gật đầu nói: "Được."
- ---------------------------------
Khi Tô Từ vào phòng nghỉ nhìn thấy Kỷ Dao Quang cầm kịch bản ngây ngô cười. Nàng có chút tò mò về thái độ khác thường của cô, đương nhiên càng không thể hiểu được chính là ý cười nhộn nhào kia. Vươn tay quơ trước mắt Kỷ Dao Quang, nàng mở miệng kéo Kỷ Dao Quang đang trong cõi tiên trở về: "Xem em cười như vậy, Thường Du hoà với em rồi sao?"
Kỷ Dao Quang bị Tô Từ dọa sợ, cô không chú ý đến tin nhắn WeChat, đương nhiên không biết Tô Từ đột nhiên chạy đến đoàn phim, buông kịch bản xuống, cô có chút bất mãn trừng mắt nhìn Tô Từ, mở miệng hỏi: "Tô tỷ, sao chị lại ở đây? Không phải chị nói rất bận sao?"
Tô Từ thở dài đáp: "Chị rất bận nhưng chỗ này có việc quan trọng hơn."
"Nơi này có việc của chị sao?" Vẻ mặt Kỷ Dao Quang nghi hoặc, "Không lẽ nghệ sĩ nào đó của Thịnh Đường ném đến đây nên chị theo."
Tô Từ lắc đầu nói: "Không có, một mình em đã đủ khiến tinh thần cùng thể xác chị mệt rồi."
Kỷ Dao Quang: "Sao chị lại nói em kinh khủng như vậy?"
"Còn không phải sao?" Tô Từ trừng cô, "Trên mạng có video cùng ảnh chụp lén, không phải là em cùng Giang Hoài dựa gần, thì chính là nữ nhân xinh đẹp khác, muốn chị cho em xem không? Còn có những người kia cũng rất rảnh rỗi, tạo cp nữa."
Kỷ Dao Quang nhíu nhíu mày, nàng thật sự không chú ý đến điều này. Theo lời Tô Từ, cô sờ cằm nói: "Những người này thật sự nhàm chán, không lẽ họ không biết em có vợ rồi sao? Không biết là đang làm gì!"
Mắt Tô Từ trợn trắng, chế nhạo cô: "Người ta gọi là bị sự đáng yêu lấp đầy đó."
Kỷ Dao Quang: "Thôi đi, chị còn chưa nói lý do chị đến đây."
Cô vừa nhắc để cho Tô Từ đang trong trạng thái châm chọc nhớ đến việc đứng đắn, giật mình chút, nàng nhìn Kỷ Dao Quang, chậm rãi nói: "Thật ra cũng không phải việc lớn, gần đây không phải Lý Dao Dao bị thay sao? Lý đạo không tìm được diễn viên để thay vào, ông ấy hỏi em có muốn diễn vai Bình Dương công chúa." . ngôn tình sủng
Biên Vu Đình từng nhắc chuyện này, không lẽ là nàng sau lưng thúc đẩy? Nếu là ngày thường, Kỷ Dao Quang nhất định quyết đoán cự tuyệt, nhưng hiện tại là thời cơ vô cùng tốt, nếu có thể đóng vai Bình Dương công chúa, có nghĩa cô sẽ tiếp xúc với Thường Du nhiều hơn, nói cách khác con đường truy thê sẽ bình thản hơn. Nói thật, cô có chút động tâm, nhưng nghĩ đến lời thề mình đã nói, trên mặt toát lên chút chần chờ.
Kỷ Dao Quang còn chưa lên tiếng, Tô Từ đã nói, nàng có vẻ có chút lo âu: "Nếu em quyết định tham diễn, những ngôn ngữ của anti-fan trên mạng cũng có thể không cần xen vào, Lý đạo hung tàn một chút cũng không quan trọng, chỉ sợ...." nhìn thần sắc Kỷ Dao Quang, Tô Từ đơn giản nói về sầu lo của mình, "Chỉ sợ em cũng giống Lý Dao Dao bị đoàn phim đá ra, vậy không phải rất xấu hổ sao?"
".........." Kỷ Dao Quang hít sâu một hơi, trong mắt không cất giấu sự nghi ngờ, nàng lộ ra nụ cười giả dối, dùng ngữ khí ôn nhu hỏi: "Trong lòng chị, em vô dụng vậy sao?"
Tô Từ cũng mặc kệ ánh mắt giết người của cô, gật đầu chắc nịch, nghiêm túc nói: "Đúng vậy, bản thân em lúc trước cũng nói vậy mà, sao giờ lại tự tin như vậy?"
Kỷ Dao Quang giống như quả bóng bị chọc, một giây sau xì hơi.
Tô Từ không ngừng lên tiếng, còn lấy điện thoại đưa đến trước mặt Kỷ Dao Quang, chỉ vào GIFs cùng emoji trong album nói: "Em xem đoạn hội thoại vụng về này, còn có nụ cười gượng gạo này,.... tất cả đều được tạo thành emoji!"
"Tô Từ! Chị sao có thể lưu những lúc em như vậy? Em cũng có những lúc xuất sắc cơ mà!" Cũng không gọi chị, vẻ mặt Kỷ Dao Quang nghi hoặc trừng mắt Tô Từ, nhấp môi suy đoán "dụng tâm hiểm ác" của nàng.
Tô Từ có chút chột dạ, nhưng nhìn thấy biểu tình của Kỷ Dao Quang, nàng lại lập tức thẳng sống lưng, bày ra vẻ uy nghiêm người lớn, nói: "Mau ra quyết định, em mau trả lời đi, chị còn phải nói với Lý đạo. Tiến độ của đoàn phim, nhân vật Bình Dương công chúa là quan trọng nhất, nếu em không muốn, vậy nhanh trả lời để Lý đạo còn tìm người khác." Ngừng một chút, nàng chậm rãi nói, "Không biết em có nhìn qua kịch bản không, nữ chủ Vân Nhạn Hồi sau đề tên ở bảng vàng thì được khâm điểm là phò mã gia của Bình Dương công chúa, nói cách khác nếu diễn Bình Dương công chúa, vậy sẽ diễn vô cùng thân thiết với Thường Du."
"!!!" Kỷ Dao Quang mở to hai mắt, tuy cô biết trong kịch không tránh được một vài cảnh thân thiết, nhưng lòng cô vẫn có chút khó chịu. Hiện tại có cơ hội, nếu đem nó cho người khác, vậy Kỷ Dao Quang cô không phải ngốc tử sao? Mặc kệ rụt rè, cô vội vàng nói với Tô Từ, "Tô tỷ, chị có thể nói với Lý đạo rằng đây là cơ hội rèn luyện em cầu còn không được!"
Quả nhiên, cái gì cũng không kích thích Kỷ Dao Quang bằng hai chữ Thường Du. Vỗ vai Kỷ Dao Quang, Tô Từ nói: "Chị sẽ nói với Lý đạo, em nghiên cứu kịch bản đi, Thường Du sẽ trong tầm tay em! Em ấy ghi chú không ít, vừa lúc cho em thêm ý tưởng."
Chậc, yêu thương đong đầy. Kiều Tây liếc nhìn hai vị tiểu tổ tông, nhanh chóng thu dọn đồ vật trên bàn nhưng cũng không thể làm tan đi vị chua trong lòng cẩu độc thân, mang theo nỗi lòng ê ẩm, nàng bước nhanh ra khỏi phòng, để không gian lại cho hai người này. Không nói đến Kỷ Dao Quang lì lợm bám theo, buông bỏ tất cả đi đến đoàn phim đóng vai một tiểu nha đầu, chỉ nói đến việc Thường Du ở chỗ tối vì cô suy xét, cũng đủ nói hai người này tuyệt đối không bỏ được tình cảm nhiều năm. Có vài thói quen tương đồng nhưng cũng có vài thói quen là vì ở chung với đối phương mà tạo thành.
"Tô Từ." Kiều Tây vừa ngẩng đầu đầu đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, khóe miệng nàng cong lên, phất tay với người đang nhìn xung quanh, hô to một tiếng.
Hiện tại là thời gian nghỉ ngơi, giữa sân hầu như không có nhân viên công tác, cho dù có người cũng không biết Kỷ Dao Quang ở đâu, điện thoại lại không nghe máy. Tô Từ thật bất đắc dĩ, thình lình nghe được thanh âm quen thuộc, vội vàng nhìn về phía nơi phát ra giọng nói, nhìn thấy Kiều Tây đang chạy chậm đến, mang theo vài phần oán trách nói: "Kỷ Dao Quang không biết đang làm gì, WeChat cũng không trả lời, điện thoại cũng không tiếp, thật là suốt ngày không để người khác bớt lo."
Kiều Tây cười nói: "Em ấy đang ở cùng Thường Du, sao có thời gian nói chuyện với cô."
Mắt Tô Từ sáng ngời: "Nói như vậy hai đứa hòa rồi sao?"
Kiều Tây cười nhẹ, lắc đầu rồi gật đầu. Tô Từ có chút không hiểu, đang muốn hỏi tiếp thì nghe nàng nói: "Lý đạo đã đồng ý, cô đi nói với Dao Quang đi." Kiều Tây vì chuyện Kỷ Dao Quang sẽ thay Lý Dao Dao vào vai Bình Dương công chúa nên vội vàng gọi cho Tô Từ.
Tô Từ có chút bất đắc dĩ nói: "Không phải chỉ cần Thường Du trực tiếp nói với Dao Quang là được rồi sao? Vì sao còn muốn để tôi đến?"
Kiều Tây nhún vai, lắc đầu nói: "Ai biết rốt cuộc hai đứa nghĩ gì." Một bên thì nóng tính một bên thì như hũ nút giấu mọi chuyện trong lòng, nếu trong đó một người ổn trọng hơn hoặc một người thành khẩn, thẳng thắn hơn thì cũng không đến mức này. Kiều Tây vươn tay muốn ngăn Tô Từ đi tìm Kỷ Dao Quang, tiếp tục nói, "Cho hai đứa một chút không gian đi, nếu không vội, cô nghỉ ngơi trước đã dù sao cô là đường xa đến đây nên cũng mệt." Tô Từ như con quay vội đến, nghe Kiều Tây nói vậy, cũng chỉ có thể như không nóng vội.
Khi Thường Du xem kịch bản không thích bị người khác quấy rầy, Kỷ Dao Quang cũng rất tự giác, chẳng qua tầm mắt càng lúc càng nóng rực, khiến cho Thường Du hơi nhíu mày. Nàng đem kịch bản thật dày đặt một bên, vươn tay đè huyệt Thái Dương, ánh mắt đạm nhiên lướt qua mặt Kỷ Dao Quang, trong giây lát nàng bị sự phức tạp trong ánh mắt cô khiến cho tim quặn thắt. Nàng không sợ sự lưu luyến thâm tình kia, chỉ là nàng không rõ, Kỷ Dao Quang đang bất an điều gì?
"Em xem qua kịch bản chưa?" Thường Du tìm đề tài, nhàn nhạt hỏi.
Nàng đột ngột hỏi làm Kỷ Dao Quang thụ sủng nhược kinh, cô còn nghĩ rằng Thường Du sẽ không để ý mình, cô chỉ có thể đắm chìm vào việc nhìn người trong lòng chăm chú cho thỏa lòng. Nhưng loại cảm xúc này rất nhanh bị thay thế bằng sự hổ thẹn. Cô nắm góc áo, có chút ngượng ngùng nói: "Có xem một chút."
Thường Du xuất thân chính quy, nàng xem kịch bản là một nghệ thuật, mà Kỷ Dao Quang lại không giống vậy, những năm đầu cô đều xem qua loa cho xong, có thể nói là không khiến cư dân mạng thất vọng với danh hiệu "bình hoa" của mình, bởi vì vấn đề này mà Thường Du đã nói với cô không biết bao nhiêu lần, cô chỉ thường xuyên ứng phó cho qua nhưng sau lưng vẫn qua loa như cũ, không chút tiến thủ. Trong bộ "Nịnh Thần" này, cô chỉ là một người qua đường Giáp nhớ kỹ cảnh có nha hoàn cùng lời thoại là đủ rồi, cũng không suy xét nội tâm nhân vật. Cho nên lúc này Kỷ Dao Quang không xem kịch bản, cô cảm thấy có thể tha thứ về mặt tình cảm, nhưng dưới ánh mắt Thường Du cô cảm thấy có chút chột dạ.
Thường Du nhấp môi cũng không chỉ trích Kỷ Dao Quang, nàng chỉ thật bình đạm nói: "Em trong đoàn cũng không làm chuyện khác, có thời gian thì xem kịch bản, nghiền ngẫm nội tâm nhân vật một chút, nghĩ xem nếu là em, em sẽ diễn thế nào, này sẽ tốt đối với diễn xuất ngày sau của em."
Kỷ Dao Quang chớp mắt nhìn Thường Du, gật đầu nói: "Được."
- ---------------------------------
Khi Tô Từ vào phòng nghỉ nhìn thấy Kỷ Dao Quang cầm kịch bản ngây ngô cười. Nàng có chút tò mò về thái độ khác thường của cô, đương nhiên càng không thể hiểu được chính là ý cười nhộn nhào kia. Vươn tay quơ trước mắt Kỷ Dao Quang, nàng mở miệng kéo Kỷ Dao Quang đang trong cõi tiên trở về: "Xem em cười như vậy, Thường Du hoà với em rồi sao?"
Kỷ Dao Quang bị Tô Từ dọa sợ, cô không chú ý đến tin nhắn WeChat, đương nhiên không biết Tô Từ đột nhiên chạy đến đoàn phim, buông kịch bản xuống, cô có chút bất mãn trừng mắt nhìn Tô Từ, mở miệng hỏi: "Tô tỷ, sao chị lại ở đây? Không phải chị nói rất bận sao?"
Tô Từ thở dài đáp: "Chị rất bận nhưng chỗ này có việc quan trọng hơn."
"Nơi này có việc của chị sao?" Vẻ mặt Kỷ Dao Quang nghi hoặc, "Không lẽ nghệ sĩ nào đó của Thịnh Đường ném đến đây nên chị theo."
Tô Từ lắc đầu nói: "Không có, một mình em đã đủ khiến tinh thần cùng thể xác chị mệt rồi."
Kỷ Dao Quang: "Sao chị lại nói em kinh khủng như vậy?"
"Còn không phải sao?" Tô Từ trừng cô, "Trên mạng có video cùng ảnh chụp lén, không phải là em cùng Giang Hoài dựa gần, thì chính là nữ nhân xinh đẹp khác, muốn chị cho em xem không? Còn có những người kia cũng rất rảnh rỗi, tạo cp nữa."
Kỷ Dao Quang nhíu nhíu mày, nàng thật sự không chú ý đến điều này. Theo lời Tô Từ, cô sờ cằm nói: "Những người này thật sự nhàm chán, không lẽ họ không biết em có vợ rồi sao? Không biết là đang làm gì!"
Mắt Tô Từ trợn trắng, chế nhạo cô: "Người ta gọi là bị sự đáng yêu lấp đầy đó."
Kỷ Dao Quang: "Thôi đi, chị còn chưa nói lý do chị đến đây."
Cô vừa nhắc để cho Tô Từ đang trong trạng thái châm chọc nhớ đến việc đứng đắn, giật mình chút, nàng nhìn Kỷ Dao Quang, chậm rãi nói: "Thật ra cũng không phải việc lớn, gần đây không phải Lý Dao Dao bị thay sao? Lý đạo không tìm được diễn viên để thay vào, ông ấy hỏi em có muốn diễn vai Bình Dương công chúa." . ngôn tình sủng
Biên Vu Đình từng nhắc chuyện này, không lẽ là nàng sau lưng thúc đẩy? Nếu là ngày thường, Kỷ Dao Quang nhất định quyết đoán cự tuyệt, nhưng hiện tại là thời cơ vô cùng tốt, nếu có thể đóng vai Bình Dương công chúa, có nghĩa cô sẽ tiếp xúc với Thường Du nhiều hơn, nói cách khác con đường truy thê sẽ bình thản hơn. Nói thật, cô có chút động tâm, nhưng nghĩ đến lời thề mình đã nói, trên mặt toát lên chút chần chờ.
Kỷ Dao Quang còn chưa lên tiếng, Tô Từ đã nói, nàng có vẻ có chút lo âu: "Nếu em quyết định tham diễn, những ngôn ngữ của anti-fan trên mạng cũng có thể không cần xen vào, Lý đạo hung tàn một chút cũng không quan trọng, chỉ sợ...." nhìn thần sắc Kỷ Dao Quang, Tô Từ đơn giản nói về sầu lo của mình, "Chỉ sợ em cũng giống Lý Dao Dao bị đoàn phim đá ra, vậy không phải rất xấu hổ sao?"
".........." Kỷ Dao Quang hít sâu một hơi, trong mắt không cất giấu sự nghi ngờ, nàng lộ ra nụ cười giả dối, dùng ngữ khí ôn nhu hỏi: "Trong lòng chị, em vô dụng vậy sao?"
Tô Từ cũng mặc kệ ánh mắt giết người của cô, gật đầu chắc nịch, nghiêm túc nói: "Đúng vậy, bản thân em lúc trước cũng nói vậy mà, sao giờ lại tự tin như vậy?"
Kỷ Dao Quang giống như quả bóng bị chọc, một giây sau xì hơi.
Tô Từ không ngừng lên tiếng, còn lấy điện thoại đưa đến trước mặt Kỷ Dao Quang, chỉ vào GIFs cùng emoji trong album nói: "Em xem đoạn hội thoại vụng về này, còn có nụ cười gượng gạo này,.... tất cả đều được tạo thành emoji!"
"Tô Từ! Chị sao có thể lưu những lúc em như vậy? Em cũng có những lúc xuất sắc cơ mà!" Cũng không gọi chị, vẻ mặt Kỷ Dao Quang nghi hoặc trừng mắt Tô Từ, nhấp môi suy đoán "dụng tâm hiểm ác" của nàng.
Tô Từ có chút chột dạ, nhưng nhìn thấy biểu tình của Kỷ Dao Quang, nàng lại lập tức thẳng sống lưng, bày ra vẻ uy nghiêm người lớn, nói: "Mau ra quyết định, em mau trả lời đi, chị còn phải nói với Lý đạo. Tiến độ của đoàn phim, nhân vật Bình Dương công chúa là quan trọng nhất, nếu em không muốn, vậy nhanh trả lời để Lý đạo còn tìm người khác." Ngừng một chút, nàng chậm rãi nói, "Không biết em có nhìn qua kịch bản không, nữ chủ Vân Nhạn Hồi sau đề tên ở bảng vàng thì được khâm điểm là phò mã gia của Bình Dương công chúa, nói cách khác nếu diễn Bình Dương công chúa, vậy sẽ diễn vô cùng thân thiết với Thường Du."
"!!!" Kỷ Dao Quang mở to hai mắt, tuy cô biết trong kịch không tránh được một vài cảnh thân thiết, nhưng lòng cô vẫn có chút khó chịu. Hiện tại có cơ hội, nếu đem nó cho người khác, vậy Kỷ Dao Quang cô không phải ngốc tử sao? Mặc kệ rụt rè, cô vội vàng nói với Tô Từ, "Tô tỷ, chị có thể nói với Lý đạo rằng đây là cơ hội rèn luyện em cầu còn không được!"
Quả nhiên, cái gì cũng không kích thích Kỷ Dao Quang bằng hai chữ Thường Du. Vỗ vai Kỷ Dao Quang, Tô Từ nói: "Chị sẽ nói với Lý đạo, em nghiên cứu kịch bản đi, Thường Du sẽ trong tầm tay em! Em ấy ghi chú không ít, vừa lúc cho em thêm ý tưởng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.