Chương 15: Bên bờ nghịch thủy
Phan Kim Tiên
21/01/2023
Vạt nắng tinh khôi xuyên qua tấm rèm thưa màu vàng nhạt. Đâu đó văng vẳng tiếng vĩ cầm ai kéo vang ngoài đầu ngõ. Ngạn Thư một mình lặng lẽ cầm chiếc áo sơ mi mà Mạn Kỳ thích nhất. Hơi ấm của anh ấy như vẫn còn lưu giữ trong đây. Cảm giác mãi xót xa, không gì diễn tả được.
Cô thấy đau. Đau lắm!
Nơi trái tim bé bỏng dại khờ thuở mới yêu nhau. Phải chăng tình yêu chỉ đẹp khi còn dang dở? Đời mất vui khi đã vẹn câu thề.
Nhìn ngôi nhà mà cô từng cho rằng mất đi nhựa sống. Nỗi trống vắng, quạnh hiu khiến cõi lòng phụ nữ đắng cay. Sao cô chấp nhận được việc anh mất tích như thế này?
Lẽ ra chúng ta đang có phút giây hạnh phúc. Là do em mang điềm xấu đến cho anh...
Bốn bức tường lặng yên ảo não. Chiếc điện thoại bỗng sáng màn hình. Số máy rất lạ, cô đắn đo rồi ấn nút nghe.
Thông qua cửa kính ô tô, Jim không khỏi thắc mắc khi thấy Ngạn Thư vội vã đi ra ngoài. Lý trí mách bảo, Jim nhanh chóng bám theo sau.
Ngạn Thư lái xe tốc độ cao. Cô ấy khiến Jim kinh ngạc thật sự. Biết em họ từ nhỏ, chưa bao giờ anh nghĩ cô có luôn khả năng này.
Con đường phía trước hướng về phía bến cảng. Lẽ nào con bé tìm được manh mối mới?
Jim cố theo sát em họ, hình như anh chưa hiểu bản thân mình muốn gì. Chỉ là một cảm xúc vụt qua. Nó cuốn anh vào vòng xoáy điên cuồng.
Két!!!
Đạp phanh cực gắt, Jim hoảng hốt bởi Ngạn Thư đột ngột dừng xe. Có cô gái bất cẩn sang đường. Tí nữa là gây chuyện rồi. Anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và xuống xe. Ngạn Thư mặt mày tái xanh, cô ấy ôm vô lăng đến đỏ cả tay.
- Em sao rồi?
Jim gõ cửa kính ô tô anh hỏi gấp gáp. Ngạn Thư nhắm mắt, cô hít thở thật sâu. Trái tim đánh trống ngực liên hồi.
- Ngạn Thư?
Giọng nói của Jim vừa đủ cho cô bình tâm. Ngạn Thư mở cửa, cô run rẩy nhìn anh.
- Em ổn chứ? - Jim hỏi.
- Không sao? Em ổn!
Jim kéo cô sang bên vỉa hè hỏi han:
- Chuyện gì mà em vội thế? Anh xin lỗi, không phải anh cố ý nhưng rốt cuộc em đang làm gì vậy?
Ngạn Thư hiểu sự quan tâm của anh họ. Cô vô cùng cảm kích. Nét vui sướng khẽ hiển hiện trong ánh mắt cô, Ngạn Thư nói mà tưởng chừng nước mắt sẽ rơi.
- Mạn Kỳ...anh ấy vừa gọi cho em!
Đôi mày Jim chợt giãn ra, cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Hai người họ nhanh chóng lên xe, bao chuyện nối tiếp vì họ đang rất vội.
Lòng phấn khởi, mừng vui, họ mảy may không để ý chiếc ô tô đằng sau. Khi vừa tới bến cảng, cả hai hối hả đợi tàu cập bến.
Khoảng hai tiếng đồng hồ, chiếc tàu đánh cá ngoài xa cập cảng. Ngạn Thư hồi hộp đến nỗi hai tay lạnh toát. Cô cùng Jim thấp thỏm trông mong dáng hình thân thuộc.
Từng ngư dân lần lượt xuống tàu, những gương mặt vô cùng xa lạ. Đợi mãi, đợi mãi, chiếc tàu hầu như chẳng thấy ai còn ở lại!
Mạn Kỳ đâu?
Câu hỏi như dấu nặng lớn trong đầu hai người họ. Chẳng lẽ không phải chiếc này?
Ngạn Thư hoang mang, cô cố ấp ủ thêm niềm hy vọng khác. Theo cách nghĩ thông thường, Ngạn Thư gọi lại số máy cũ. Đầu dây bên kia đang chờ, phút chốc tắt máy hẳn.
Chuyện gì đó đã xảy ra.
- Đợi đi em! Anh nghĩ chắc là chiếc tàu khác!
Jim trấn an cô. Quả thật anh họ có cả một nghệ thuật nắm bắt tâm lý người khác. Ngạn Thư ngay sau đó bình tâm hơn, cô cùng anh dò hỏi mấy ngư dân. Câu trả lời không đem kết quả tốt, song họ vẫn chờ kì tích.
Mặt trời ngả dần về chiều, sự mỏi mòn vô vọng chưa nguôi ngoai. Ngạn Thư bấm gọi số máy kia, tiếng tút như báo hiệu sự liên lạc đã cắt đứt. Cô thật chỉ muốn khóc thật to. Nỗi đau âm ỉ nào ai thấu hiểu.
- Nhìn kìa!
Jim reo lên, chiếc tàu đánh cá giống như Mạn Kỳ mô tả. Nó sắp cập bến. Hai người tức tốc đến sát mép nước, trông khá nguy hiểm.
Ánh hoàng hôn buông dần, tàu cá rải rác ít ngư dân. Họ thả neo rồi cập cảng. Jim vốn nhanh nhẹn, anh ta sốt sắng hỏi ngay các thuyền viên.
- Ờ...chúng tôi không quen người mà anh nói! Chắc anh ta đi tàu khác rồi!
Ngạn Thư thấy vô vọng đến mức câm lặng. Cô cắn mấy đầu ngón tay trong vô thức. Jim ngẩn người giây lát, anh ta quay sang hỏi cô:
- Em chắc Mạn Kỳ điện cho em chứ?
- Jim, em xin lỗi. Anh về trước đi, em sẽ đợi anh ấy!
Ngạn Thư trầm giọng. Cô lấy chiếc điện thoại bỏ vào túi xách. Ánh mắt buồn thăm thẳm như tầng mây đỏ phía trời tây. Khoảng cô đơn, hiu quạnh ấy sao bao tháng ngày bù đắp được gì. Nghĩ lại cũng thêm sầu thêm khổ mà thôi.
Jim thở dài ảo não. Anh lặng lẽ ngồi đấy cùng cô em họ...
...
Đêm khuya thanh vắng, sao sáng khắp bầu trời. Cái lạnh cùng sương giăng buốt giá. Tuy ngồi trên ô tô nhưng Jim rất rét. Anh ghé mắt qua xe Ngạn Thư. Cả ngày mệt mỏi, cô ấy trụ không nổi nên thiếp đi một lúc.
Bến tàu ngoài những chiếc đèn nhấp nháy ra thì hầu như mọi người đều ngưng làm việc và đi ngủ cả.
Jim quan sát xung quanh. Sự vắng vẻ tịch mịch. Đêm nay trăng khá sáng, vài gã say rượu lảng vảng bên hè. Cũng chẳng lạ lẫm gì cảnh này, trước đây bố Jim từng là kẻ nghiện rượu.
Gì thế?
Jim chau mày. Mấy cái bóng lớn nhỏ xuất hiện phía mạn tàu lớn. Họ đang khiêng thứ gì đó trông khá kì lạ. Hành động lén la, lén lút, Jim tắt ngay đèn trong ô tô. Anh cẩn thận bước ra ngoài xem thử.
Đám người đi sát mép phân cách, chưa kịp thấy gì thì họ đã ném thứ đang khiêng xuống nước!
Tiếng ùm khiến Jim suýt sởn gai óc. Anh nép xuống tấm ván gần bên khi bọn họ quay trở lại. Nín thở và chờ đợi, bóng người vừa đi khỏi, Jim nhanh chân lại chỗ lúc nãy xem. Bên dưới toàn nước tối om, không biết chuyện gì nữa.
Jim đăm chiêu nghĩ ngợi, anh trở lại ô tô. Xe của Ngạn Thư tắt đèn rồi, con bé ngủ à?
Nhìn qua nhìn lại, Jim cúi thấp xuống xem thử.
- Ngạn Thư???
Cô thấy đau. Đau lắm!
Nơi trái tim bé bỏng dại khờ thuở mới yêu nhau. Phải chăng tình yêu chỉ đẹp khi còn dang dở? Đời mất vui khi đã vẹn câu thề.
Nhìn ngôi nhà mà cô từng cho rằng mất đi nhựa sống. Nỗi trống vắng, quạnh hiu khiến cõi lòng phụ nữ đắng cay. Sao cô chấp nhận được việc anh mất tích như thế này?
Lẽ ra chúng ta đang có phút giây hạnh phúc. Là do em mang điềm xấu đến cho anh...
Bốn bức tường lặng yên ảo não. Chiếc điện thoại bỗng sáng màn hình. Số máy rất lạ, cô đắn đo rồi ấn nút nghe.
Thông qua cửa kính ô tô, Jim không khỏi thắc mắc khi thấy Ngạn Thư vội vã đi ra ngoài. Lý trí mách bảo, Jim nhanh chóng bám theo sau.
Ngạn Thư lái xe tốc độ cao. Cô ấy khiến Jim kinh ngạc thật sự. Biết em họ từ nhỏ, chưa bao giờ anh nghĩ cô có luôn khả năng này.
Con đường phía trước hướng về phía bến cảng. Lẽ nào con bé tìm được manh mối mới?
Jim cố theo sát em họ, hình như anh chưa hiểu bản thân mình muốn gì. Chỉ là một cảm xúc vụt qua. Nó cuốn anh vào vòng xoáy điên cuồng.
Két!!!
Đạp phanh cực gắt, Jim hoảng hốt bởi Ngạn Thư đột ngột dừng xe. Có cô gái bất cẩn sang đường. Tí nữa là gây chuyện rồi. Anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và xuống xe. Ngạn Thư mặt mày tái xanh, cô ấy ôm vô lăng đến đỏ cả tay.
- Em sao rồi?
Jim gõ cửa kính ô tô anh hỏi gấp gáp. Ngạn Thư nhắm mắt, cô hít thở thật sâu. Trái tim đánh trống ngực liên hồi.
- Ngạn Thư?
Giọng nói của Jim vừa đủ cho cô bình tâm. Ngạn Thư mở cửa, cô run rẩy nhìn anh.
- Em ổn chứ? - Jim hỏi.
- Không sao? Em ổn!
Jim kéo cô sang bên vỉa hè hỏi han:
- Chuyện gì mà em vội thế? Anh xin lỗi, không phải anh cố ý nhưng rốt cuộc em đang làm gì vậy?
Ngạn Thư hiểu sự quan tâm của anh họ. Cô vô cùng cảm kích. Nét vui sướng khẽ hiển hiện trong ánh mắt cô, Ngạn Thư nói mà tưởng chừng nước mắt sẽ rơi.
- Mạn Kỳ...anh ấy vừa gọi cho em!
Đôi mày Jim chợt giãn ra, cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Hai người họ nhanh chóng lên xe, bao chuyện nối tiếp vì họ đang rất vội.
Lòng phấn khởi, mừng vui, họ mảy may không để ý chiếc ô tô đằng sau. Khi vừa tới bến cảng, cả hai hối hả đợi tàu cập bến.
Khoảng hai tiếng đồng hồ, chiếc tàu đánh cá ngoài xa cập cảng. Ngạn Thư hồi hộp đến nỗi hai tay lạnh toát. Cô cùng Jim thấp thỏm trông mong dáng hình thân thuộc.
Từng ngư dân lần lượt xuống tàu, những gương mặt vô cùng xa lạ. Đợi mãi, đợi mãi, chiếc tàu hầu như chẳng thấy ai còn ở lại!
Mạn Kỳ đâu?
Câu hỏi như dấu nặng lớn trong đầu hai người họ. Chẳng lẽ không phải chiếc này?
Ngạn Thư hoang mang, cô cố ấp ủ thêm niềm hy vọng khác. Theo cách nghĩ thông thường, Ngạn Thư gọi lại số máy cũ. Đầu dây bên kia đang chờ, phút chốc tắt máy hẳn.
Chuyện gì đó đã xảy ra.
- Đợi đi em! Anh nghĩ chắc là chiếc tàu khác!
Jim trấn an cô. Quả thật anh họ có cả một nghệ thuật nắm bắt tâm lý người khác. Ngạn Thư ngay sau đó bình tâm hơn, cô cùng anh dò hỏi mấy ngư dân. Câu trả lời không đem kết quả tốt, song họ vẫn chờ kì tích.
Mặt trời ngả dần về chiều, sự mỏi mòn vô vọng chưa nguôi ngoai. Ngạn Thư bấm gọi số máy kia, tiếng tút như báo hiệu sự liên lạc đã cắt đứt. Cô thật chỉ muốn khóc thật to. Nỗi đau âm ỉ nào ai thấu hiểu.
- Nhìn kìa!
Jim reo lên, chiếc tàu đánh cá giống như Mạn Kỳ mô tả. Nó sắp cập bến. Hai người tức tốc đến sát mép nước, trông khá nguy hiểm.
Ánh hoàng hôn buông dần, tàu cá rải rác ít ngư dân. Họ thả neo rồi cập cảng. Jim vốn nhanh nhẹn, anh ta sốt sắng hỏi ngay các thuyền viên.
- Ờ...chúng tôi không quen người mà anh nói! Chắc anh ta đi tàu khác rồi!
Ngạn Thư thấy vô vọng đến mức câm lặng. Cô cắn mấy đầu ngón tay trong vô thức. Jim ngẩn người giây lát, anh ta quay sang hỏi cô:
- Em chắc Mạn Kỳ điện cho em chứ?
- Jim, em xin lỗi. Anh về trước đi, em sẽ đợi anh ấy!
Ngạn Thư trầm giọng. Cô lấy chiếc điện thoại bỏ vào túi xách. Ánh mắt buồn thăm thẳm như tầng mây đỏ phía trời tây. Khoảng cô đơn, hiu quạnh ấy sao bao tháng ngày bù đắp được gì. Nghĩ lại cũng thêm sầu thêm khổ mà thôi.
Jim thở dài ảo não. Anh lặng lẽ ngồi đấy cùng cô em họ...
...
Đêm khuya thanh vắng, sao sáng khắp bầu trời. Cái lạnh cùng sương giăng buốt giá. Tuy ngồi trên ô tô nhưng Jim rất rét. Anh ghé mắt qua xe Ngạn Thư. Cả ngày mệt mỏi, cô ấy trụ không nổi nên thiếp đi một lúc.
Bến tàu ngoài những chiếc đèn nhấp nháy ra thì hầu như mọi người đều ngưng làm việc và đi ngủ cả.
Jim quan sát xung quanh. Sự vắng vẻ tịch mịch. Đêm nay trăng khá sáng, vài gã say rượu lảng vảng bên hè. Cũng chẳng lạ lẫm gì cảnh này, trước đây bố Jim từng là kẻ nghiện rượu.
Gì thế?
Jim chau mày. Mấy cái bóng lớn nhỏ xuất hiện phía mạn tàu lớn. Họ đang khiêng thứ gì đó trông khá kì lạ. Hành động lén la, lén lút, Jim tắt ngay đèn trong ô tô. Anh cẩn thận bước ra ngoài xem thử.
Đám người đi sát mép phân cách, chưa kịp thấy gì thì họ đã ném thứ đang khiêng xuống nước!
Tiếng ùm khiến Jim suýt sởn gai óc. Anh nép xuống tấm ván gần bên khi bọn họ quay trở lại. Nín thở và chờ đợi, bóng người vừa đi khỏi, Jim nhanh chân lại chỗ lúc nãy xem. Bên dưới toàn nước tối om, không biết chuyện gì nữa.
Jim đăm chiêu nghĩ ngợi, anh trở lại ô tô. Xe của Ngạn Thư tắt đèn rồi, con bé ngủ à?
Nhìn qua nhìn lại, Jim cúi thấp xuống xem thử.
- Ngạn Thư???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.