Nàng Như Hoa Như Ngọc

Chương 7

Trích Đào

04/04/2024

31

Từ Trạch Nhất nói tiếp: “Đều nghe lời lão phu nhân.”

Ta thở phào nhẹ nhõm, đúng là trong cái rủi có cái may.

Từ Trạch Nhất đưa ta ra khỏi viện, vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt ta, nói: “Ngày mai, ta bảo đại tẩu nhận lỗi với nàng.”

“Không cần, nàng ấy vì lão phu nhân nên sốt ruột, tấm lòng hiếu thuận thật đáng khen.”

Ta đây cũng không phải là người làm chuyện trái lương tâm, cũng không phải là quá lương thiện, sau này muốn thành người một nhà, không nên so đo những thứ này, để cho nàng nợ ta chuyện này cũng tốt, sẽ có cơ hội trả.

“Ngươi biết rất nhiều chuyện, còn có thể làm được gì nữa?”

“Hầu gia sẽ từ từ phát hiện, nếu hôm nay nói hết ra, chẳng phải là không thú vị sao.” Ta cười với hắn, rất muốn nắm ống tay áo của hắn, nhưng chỉ dám nghĩ thôi.

Hắn không hề xúc động, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Mấy ngày tới phiền ngươi chăm sóc lão phu nhân.”

“Vâng, phải tận tâm tận lực.” Ta gật đầu.

Từ đó về sau, mỗi ngày ta đều đi qua phòng lão phu nhân đánh đàn, cũng thấy Từ Trạch Nhất tới vấn an, ngồi uống hai chén trà, đợi khúc nhạc dừng lại mới quay về.

Trong lòng ta có vui mừng, cũng có mất mát, hắn chưa từng nói chuyện với ta.

Ngược lại Triệu Tử Phong gặp ta đều nói nhảm vài câu, y cũng thường xuyên tới thăm lão phu nhân.

Hôm nay, ta vừa muốn trở về, liền thấy y sải bước tới.

Y hỏi: “Mấy ngày nay như thế nào, Hầu gia đối xử với ngươi như thế nào?”

“Bình thường không có gì khác lạ cả.”

“Ta thấy ngươi ấy mà, ăn mặc quá đơn giản.” Y đánh giá ta từ trên xuống dưới, bình phẩm.

“Triệu công tử say rồi, cô nương nhà ta ngày thường ăn mặc liền diễm lệ, nếu cái này còn gọi đơn giản, cái gì không phải đơn giản?”

Nha đầu này với Triệu Tử Phong thân thiết nên cũng có chút không cố kỵ, thỉnh thoảng còn chạy việc vặt cho y đến chỗ Đường Hiểu Uyển.

“Trên đầu cũng không cắm hoa, nói gì diễm lệ chứ, Từ Trạch Nhất thích hoa.” Triệu Tử Phong nói nghiêm trang.

Ta nhíu mày, nhưng cũng biết không thể ở lại vô ích, dù sao cũng phải làm chút gì đó, nếu không sớm muộn gì cũng phải trở về, lão phu nhân đã rất khoẻ rồi.

Y đưa bó hoa trên tay tới, hỏi ta: “Hoa này có đẹp không?”

“Đây là cái gì, hoa tường vi sao?”

“Ta hái ở trong sân, ngươi chọn lấy một cái, cài lên đầu đi gặp ngài ấy, ngài ấy nhất định cao hứng.

“Ta không muốn.” Ta chướng mắt, vừa quê vừa tục.

“Làm theo sở thích của ngài ấy là việc nên làm, huống chi, cũng không phải việc khó gì.”

Thanh Ca nhận lấy hoa từ tay Triệu Tử Phong, vội vàng cài lên đầu ta, nói: “Đẹp, cô nương đội hoa khác với người khác, càng nổi bật.”

Ta cứ để như vậy, thầm nghĩ là cũng nên theo sở thích của Từ Trạch Nhất, lướt qua Triệu Tử Phong đi về phía trước, còn chưa đi được vài bước đã nghe thấy phía sau có người hô: “Cô nương, xin cô nương dừng bước.”

Ta xoay người, là gã sai vặt.

“Cô nương, Hầu gia cho mời, ở thư phòng.”

Trong lòng ta vui vẻ, rồi lại sầu lo, sẽ không phải lại thay đổi cách gọi ta rời phủ đấy chứ.

Một đường thấp thỏm đến thư phòng, thấy hắn đang cúi đầu viết chữ.

“Hầu gia, ngài tìm ta?”

Hắn không để ý ta, viết xong chữ trên tay mới ngước mắt, nhìn không ra là sắc mặt gì, hình như có chút u ám, ta vội vàng nói: “Ta e là còn phải ở lại thêm vài ngày, lão phu nhân phải tiếp tục điều trị.”

“Những bông hoa trên đầu ngươi ở đâu vậy?” hắn hỏi.

“Thanh Ca cài cho ta.” Ta nói dối, nhưng cũng không tính là dối.

Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, nhưng trong mắt cũng chưa thấy ý cười, thậm chí còn lộ ra chút lạnh lùng: “Đã yêu hoa như vậy, ta cũng tặng ngươi một ít, được không?”

Ta hít phải một ngụm khí lạnh, cũng không đành lòng cự tuyệt hắn, nói: “Đương nhiên là được.”

“Thanh Ca, đỡ cô nương nhà ngươi qua bên kia ngồi, đã chuẩn bị xong rồi.”

Bản thảo bên cửa sổ đã được lấy đi hơn phân nửa, đặt một mặt gương đồng, còn có một hộp hoa khác, rõ ràng là vừa hái.

“Hầu gia, đây là cái gì, là muốn ta tự mình chọn sao?” Ta hỏi hắn.

32

Một cơn gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, rõ ràng nhẹ nhàng nhưng lại cảm thấy lạnh lẽo.

Từ Trạch Nhất nói: “Đoá hoa nào cũng đẹp, không cần chọn đâu.”

Ta không rõ lời này của hắn, lại thấy Thanh Ca đã cài nghiêng hai đóa trên búi tóc ta.

“Hộp hoa này đều là của ngươi, không cần khách khí.”

Thanh Ca lại cài cho ta hai đóa, sau khi nhìn qua ánh mắt Từ Trạch Nhất, lại cài hai đóa, nhưng hắn vẫn còn quan sát kỹ chỗ ta, đến nỗi trên đầu lại có thêm hai đóa.

“Đủ rồi chứ, nào có ai đội hoa trên đầu.” Ta sợ hãi nhìn về phía sau.

Nhưng thấy hắn đứng dậy đi trước, bỗng cảm thấy áp lực ập tới, hắn nói: “Chưa cài hết.”

Ta nhìn trong gương lại thấy hắn đưa mắt về phía Thanh Ca.

Nha đầu kia so với ta vui thích hơn, dứt khoát cài đầy hoa lên đầu ta, muốn lấp hết cả trâm châu, còn nói lời trái lương tâm: “Hầu gia thật sự là không tầm thường, quả nhiên đội đầy đầu mới đẹp nhất, trông cô nương ăn mặc giống như Hoa tiên tử.”

Hoa tiên tử thật sự là một từ hay, không khỏi làm cho ta hoài nghi, càng nghĩ mãi mà không rõ ý đồ của Từ Trạch Nhất.

“Đóa hoa này chẳng ra gì cả.”

Hắn nói xong liền rút một đoá hoa trên đầu ta ném lên bàn. Chính là đóa Triệu Tử Phong vừa mới cho ta.

“Trạch Nhất, ngài có ở đó không?”

Triệu Tử Phong sải bước đến, lúc nhìn thấy ta liền ngẩn ra, sau đó cười rộ lên, nói: “Thật sự rất tuyệt, rất xinh đẹp.”

“Đều là hoa của Hầu gia tặng.” Thanh Ca thay ta trả lời, tràn đầy kiêu ngạo.

“Không hổ là Hầu gia, phong cách này sợ là sẽ truyền khắp kinh đô.”

“Ngươi không nói, không ai dám truyền.” Từ Trạch Nhất miễn cưỡng trả lời.

Ta đứng dậy, thi lễ: “Hầu gia, ta đi về trước.”

Lúc Thanh Ca rời đi còn không quên lấy đóa hoa lúc trước Triệu Tử Phong tặng, đi ra ngoài viện cũng không ném, chỉ cười với y, cười đến ta nổi da gà, hỏi nàng: “Muội còn muốn lấy đóa hoa này làm gì?”

“Cứ cầm thôi.” Nàng ấy dùng đầu ngón tay nghịch bông hoa, lại ngẩng đầu cười với ta.

“Rốt cuộc muội đang cười cái gì?”

“Muội cũng cảm thấy như vậy đẹp mắt.”

“Quá tục.” Mặc dù ta ngoài miệng nói như vậy, cũng không muốn lấy hoa xuống, chỉ vì đầu là của Từ Trạch Nhất tặng, nhưng hắn hôm nay có chút cổ quái.

“Thật thú vị, Triệu công tử tặng hoa trước, ngay sau đó là Hầu gia tặng, giống như đang tranh nhau vậy.”

Ta không tiếp lời, cũng không biết nói cái gì.

Trên đường thỉnh thoảng gặp phải mấy nha đầu, các nàng không hề lạnh lùng, nhao nhao hành lễ với ta, cũng nhịn không được che miệng cười trộm.

“Ngươi nhìn xem, chẳng lẽ các nàng đang cười ta đẹp sao?”

Thanh Ca chỉ cười vui vẻ thôi.

Ta bước nhanh về phòng, phát hiện Đường Hiểu Uyển đang ở đây.

Đầu tiên nàng là kinh ngạc, sau đó cũng cười rộ lên, nói: “Đây là phong cách tân triều.”

“Chẳng lẽ ta đắc tội Hầu gia chỗ nào, hắn giống như là đang phạt ta.” Ta không giấu giếm nàng, ý bảo nàng ngồi xuống, lại bảo Thanh Ca rót trà.



“Trong phủ có một gian Nhạc Âm các, ngươi biết không?”

“Chưa từng đi, nghe nói gần đây Hầu gia phổ nhạc cho bệ hạ, không ngờ hắn cũng thông âm luật.”

“Hắn cũng giỏi đấy.”

Ta gật đầu, ý bảo nàng ấy uống trà.

“Gần đây ta thấy hắn có chút phiền não, có lẽ là có chuyện gì đó khó khăn, có thể là chuyện này.”

“Đa tạ tỷ tỷ nói cho ta biết, ta sẽ lo lắng thay cho Hầu gia.” Mặc dù ta không rõ lý đồ của Đường Hiểu Uyển, nhưng từ sau khi nàng nói cho ta biết tâm ý của Từ Trạch Nhất thì ta đã không cẩn thận phòng bị nữa, lại thêm chuyện lão phu nhân, ta cảm thấy nàng là người đáng tin cậy, hỏi nàng: “Đường tỷ tỷ tỷ, ngươi có tính toán gì không?”

“Đợi ngươi và Hầu gia thành rồi hẵng bàn bạc.”

“Đây là vì sao?”

Nàng chỉ cười với ta.

Ta biết tính tình của nàng, không chịu nói tuyệt đối không nói, chỉ ngây thơ đồng ý.

“Hơn nữa Triệu Tử Phong là thật lòng giúp đỡ ngươi, ngươi cứ nghe y nói đi.” Nàng nói xong đứng dậy.

Thanh Ca nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, hỏi: “Đường cô nương là đồng ý kế sách chúng ta nuôi nàng sao?”

“Hình như cũng không phải.” Ta cũng không biết.

Ngày hôm sau, ta liền đi Nhạc Âm các.

33

Trong Nhạc Âm các có đủ loại nhạc cụ, đàn là nhiều nhất.

Trong góc bày một bàn án, trên đó có khúc nhạc phổ chưa hoàn thành, thiếu mấy nốt nhạc, ta lập tức có chủ ý, cầm bút thêm vào, lại phổ một khúc nhạc mới.

Ta có lòng chờ Từ Trạch Nhất tới, nói cho hắn biết đây là bút tích của ta, nghĩ hắn sẽ xúc động.

Cho đến hoàng hôn, dư mặt trời dần tiêu tan trên cửa sổ. Chỉ có Thanh Ca tới gọi ta dùng bữa, đành phải miễn cưỡng trở về phòng.

“Sao lúc nào cũng như vậy.”

“Cô nương làm sao vậy?”

“Ta vốn định chờ Hầu gia tới, nhưng hắn không tới, lát nữa hắn không biết là ta làm, như thế nào cho phải đây?”

“Chúng ta nói cho ngài ấy biết.” Thanh Ca đặt cơm trước mặt ta, lại đưa đũa cho ta.

“Vậy...lát nữa chúng ta đến thư phòng nói cho hắn biết.”

“Ai.” Thanh Ca gật đầu.

Bữa cơm này ta không có tinh thần để ăn, ta chỉ toàn tâm toàn ý muốn đi tranh công, sau khi ăn xong cũng không đợi dùng trà bánh đã đi đến thư phòng.

Quả thật, trong tay hắn đang cầm nhạc phổ ta viết, đang cùng Đường Hiểu Uyển đàm tiếu.

“Nàng thế mà lại rất để ý, khúc nhạc này phổ rất hay.”

“Không phải ta viết.” Đường Hiểu Uyển biện bạch, sau đó nhìn về phía ta, hỏi: “Ninh Nguyệt muội muội buổi chiều có đi Nhạc Âm các không?”

“Đã đi rồi, còn ở lại một hồi lâu.”

“Ta chỉ nghe các nha đầu nói đã từng gặp nàng, chưa từng gặp người khác.” Từ Trạch Nhất cướp lời.

Đường Hiểu Uyển cười khẽ: “Đúng là ta đã đi qua, chỉ là...”

“Đã như vậy, nàng có cái gì không thể nhận.” Từ Trạch Nhất vừa nói xong liền ném nhạc phổ lên bàn, còn nói: “Các nàng về trước đi, ta còn có việc.”

Đường Hiểu Uyển cáo từ.

Nhưng ta không đi, đi đến chỗ Từ Trạch Nhất, nói: “Hầu gia, khúc nhạc này là ta phổ.”

Hắn ngước mắt nhìn ta, vẫn là một dáng vẻ lạnh như băng.

“Ta không có nói dối, vừa rồi Đường tỷ tỷ tỷ cũng nói không phải nàng phổ.”

“Biết rồi.”

“Hầu gia mất hứng sao?”

“Đây là việc của Triệu Tử Phong, ta sẽ thay ngươi nói cho y biết.”

Trong lòng ta hoảng hốt, đành phải sửa lại: “Không phải ta phổ.”

“Rốt cuộc câu nói nào của ngươi là thật?”

Sự tức giận bất thình lình của hắn làm ta giật nảy mình, cũng khiến ta hoảng hốt, nói: “Khúc nhạc này là ta soạn, nhưng ta không phải...”

“Ta hiểu ngươi, ngươi muốn ở bên Triệu Tử Phong, trước mắt lại có lão phu nhân và phu nhân quyết định, ngày khác mời người trong phủ của ngươi tới, hôn sự có thể sớm làm.”

“Đây là lời gì, ta nói muốn ở cùng một chỗ với y từ khi nào?”

“Ngươi không cần phải xấu hổ, ta biết tất cả.”

“Hầu gia biết cái gì chứ?”

“Thay y xem bản thảo, thêu y phục cho y, còn phổ nhạc khúc cho y, cứu lão phu nhân cũng là vì muốn sớm thúc đẩy hôn sự với y.”

Những lời này của hắn làm ta kinh sợ, ta bận rộn hơn nửa ngày, tất cả đều bị xuyên tạc, hắn lại tưởng ta vì Triệu Tử Phong mới lao lực tâm cơ như vậy, không thể không nghiêm túc nói rõ: “Ta là vì Hầu gia mới ở quý phủ.”

“Ban đầu có thể là vậy, nhưng sau khi ta nói rõ ràng với ngươi thì không phải.”

Trong đầu ta toàn sương mù, không phân biệt rõ đông tây nam bắc.

“Dù sao thì ngươi cũng phải tìm một người tương xứng, làm sao có thể để cho mình đi một chuyến tay không, nghe nói ta muốn lên núi xuất gia, lại thấy ta ba lần bốn luọt đuổi ngươi rời đi, ngươi cân nhắc, Triệu Tử Phong cũng không phải là lựa chọn tốt nhất.”

“Ta phải làm thế nào ngài mới tin ta thích ngài.”

“Những việc làm đều nói rõ, ngươi đối với Triệu Tử Phong không tầm thường, nếu không sao ngươi lại cài hoa hắn tặng mê say như vậy, ta tặng hoa cho ngươi cài thì ngươi lại không tình không nguyện.”

Ta càng nghe càng ngạc nhiên.

Hắn lại tự mình nói: “Nhưng ta cũng có một câu nói ở phía trước, nếu ngươi muốn ở bên cạnh y, cũng chỉ có thể làm nhỏ, cần phải nghĩ cho rõ ràng.”

“Tại sao?” Ta tò mò.

Sắc mặt hắn đại biến, hừ lạnh: “Ngươi nhìn xem, trước mắt ngươi còn quan tâm làm lớn làm nhỏ.”

“Ta không phải, ta chỉ tò mò thôi.”

“Người trong lòng y là Đường Hiểu Uyển.”

Ta cảm thấy váng cả đầu, thế mà ta lại không phát hiện chuyện như vậy, lại hỏi: “Đường tỷ tỷ tỷ cũng thích y sao?”

“Ngươi tranh không lại nàng, nàng đương nhiên là chính thê, ngươi chỉ có thể làm thiếp, một chút cũng không đáng.”

Ta đã không quan tâm hắn nói cái gì, mà chỉ tinh tế đánh giá thần sắc của hắn, hắn đang mất hứng, đột nhiên muốn trêu chọc hắn: “Nếu Hầu gia thấy như vậy không đáng giá, chi bằng để cho ta làm Hầu phu nhân đi.”

[Bạn đang đọc Nàng như hoa như ngọc được edit và đăng tại Nhân Trí page]

34

“Không phải không thể...”

Hắn nói được một nửa liền dừng lại, giống như rất hối hận vừa rồi đã lỡ lời, khuôn mặt đỏ bừng.

Ta tiến lên nắm lấy bàn tay hắn: “Ta đến đây vì ngài, mọi việc ta làm đều vì ngài, từ đầu đến cuối.”

“Buông ra, nam nữ thụ thụ bất thân.”

“Vậy Hầu gia bỏ ta ra.”

Hắn không có cử động, mà ta lại nắm càng chặt, tiến lên hai bước, hôn nhẹ khóe miệng hắn một cái, hắn sợ tới mức liên tục lui về phía sau, nhưng trước sau không buông tay, thậm chí kéo ta qua.

“Tim Hầu gia đập thật nhanh.” Ta thầm vui.



“Ngươi về nhà đi.”

“Nhưng mà, Hầu gia không buông tay, làm sao ta trở về?”

Lúc này hắn mới buông ra, nghiêng người qua.

Ta lại càng muốn tiến đến trước mắt hắn: “Được, nếu Hầu gia chán ghét ta như vậy, ta về nhà đây.” Nói xong xoay người rời phòng.

Ta quay đầu lại nhìn, không thấy Từ Trạch Nhất đuổi theo, không khỏi sợ mình đã làm quá.

Lúc này, có nha đầu đứng ở cửa phòng bẩm báo: “Hầu gia, công chúa giá lâm quý phủ, nói là muốn gặp Sương cô nương một lần.”

Từ Trạch Nhất vừa ra khỏi phòng, đi lên phía trước mặt đối mặt với ta, nhắc nhở: “Ở trước mặt công chúa ngàn vạn lần đừng nói quá nhiều, nói nhiều sai nhiều, chỉ trả lời nàng là được.”

Ta gật đầu, trong lòng hơi sợ hãi, lần đầu tiên gặp người trong cung, không biết là có bao nhiêu uy nghiêm.

Công chúa quả thật là thân thể thiên kim, mấy chục cung nữ vây quanh bên người, nghỉ ngơi trong đình hiên hoa viên của Hầu phủ, bên người chỉ có một mình Đường Hiểu Uyển, dù cũng là tiểu thư khuê các nhưng khí chất không thể bằng công chúa.

Ta tiến lên hành lễ: “Dân nữ Sương Ninh Nguyệt, tham kiến công chúa.”

“Ngẩng đầu lên cho ta xem.”

Ta không dám chậm trễ, ngẩng đầu nhìn thẳng vào nàng, là một mỹ nhân xinh đẹp.

Khóe miệng nàng khẽ nhếch, một tay vuốt ve ống tay áo, nói: “Nha đầu ngươi thật không có quy củ, đã là thứ dân, nên quỳ xuống trước bổn cung.”

Không biết đây là quy củ gì, chỉ cho rằng công chúa không dễ đắc tội, vừa muốn khom đầu gối, lại bị Từ Trạch Nhất giữ chặt, hắn muốn ta đứng thẳng, rồi sau đó nói: “Công chúa, nàng tuy là thứ dân, nhưng cũng là khách quý của quý phủ, huống chi nàng lại không làm sai chuyện, không đáng phải quỳ lạy đại lễ chứ.”

“Ta nói cái gì chính là cái đó, Hầu gia khi nào thì không hiểu quy củ này.”

“Nàng chưa bao giờ gặp qua người trong cung, khó tránh khỏi không biết lễ nghĩa, sau này trở về dạy một chút lại đến cho công chúa bồi tội.” Hắn nói xong liền đưa cho ta một ánh mắt, muốn ta nhanh chóng lui xuống.

Ta biết hắn hướng về ta, nhưng công chúa ra lệnh, khẩu khí so với vừa rồi càng nghiêm khắc hơn: “Quý phủ Hầu chung quy không rõ quy củ trong cung, vừa hay hôm nay ta dẫn người đến, để dạy cho nàng một chút.”

Trong lòng ta hoảng hốt, nghĩ công chúa này là vì ta mà tới.

Nàng lại lên tiếng: “Kéo nàng xuống quản giáo.”

Lập tức có hai bà tử muốn tiến lên kéo ta, cũng không nhanh bằng tay Từ Trạch Nhất, hắn nói: “Ta sẽ dẫn nàng xuống quản giáo thật tốt, mong công chúa bớt giận.” Nói xong liền kéo ta rời đi.

Hắn vừa đi vừa nhắc tới ta: “Ta đã nói rồi, nàng nên về nhà, còn sợ trên mặt mình bị tát chưa đủ sao.”

Ta để mặc hắn kéo, trong lòng ấm áp, hắn hẳn là quan tâm ta, lại hỏi: “Hầu gia, ngài như vậy có phải là bất kính đối với công chúa hay không, nhỡ công chúa tức giận thì làm cái gì bây giờ?”

Hắn đã kéo ta về phòng, nhìn về phía ta nói: “Công chúa tức giận sẽ g..iết người, nàng mau về nhà đi.”

35

Ta thật là bất lực, nam nhân này mỗi ngày đều đuổi ta trở về.

Hắn ngồi xuống, giống như phụ thân nói đạo lý với ta: “Công chúa không dễ chọc, ai mà biết nàng ấy còn muốn như thế nào, không chừng sẽ nhìn trúng nàng, mang nàng về phủ.”

“Mang ta về phủ làm gì?”

“Làm phò mã của nàng ấy.” Hắn nghiến răng.

“Ta là nữ nhân mà.” Ta vừa dứt lời, mới phản ứng được hắn châm chọc, đành phải nói: “Vô duyên vô cớ vì sao lại chán ghét ta, ta cũng không đắc tội nàng.”

“Công chúa làm việc cần lý do sao?”

Ta cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Nếu thật sự muốn ta làm gì, làm sao ta có thể trốn thoát.”

“Nếu nàng không ở đây, ta tự có cách làm cho nàng ấy thay đổi chủ ý.”

“Công chúa thích ngài, bởi vậy mới tức giận với ta.”

“Bớt nói bậy.” Hắn nghiêng người, dặn dò Thanh Ca: “Mau thu dọn đồ đạc cho cô nương nhà ngươi, lập tức đi.”

“Hầu gia, chúng ta không thể trở về, cô nương trở về sẽ...”

Ta vội vàng nháy mắt với Thanh Ca, chuyện đào hôn sao có thể nói rõ, nàng quả nhiên im lặng, chậm rãi đi thu xếp.

Nhưng bà tử trong cung lại tới truyền lời: “Sương Ninh Nguyệt, ngươi phải ở trong phủ, công chúa để công chúa gọi ngươi bất cứ lúc nào.”

“Làm phiền nói cho công chúa biết, nàng ấy phải về nhà.”

“Công chúa nói, nếu Sương Ninh Nguyệt về nhà, công chúa sẽ đến Sương phủ làm khách.”

Sắc mặt Từ Trạch Nhất âm trầm, còn ta lại thở phào nhẹ nhõm, rốt cục không cần phải về nhà.

Bữa tối hôm đó, Từ Trạch Nhất ăn tối ở trong phòng ta, nói công chúa Vĩnh Phúc là nữ nhi bệ hạ sủng ái nhất, đắc tội nàng không phải chuyện đùa, dạy ta rất nhiều quy củ trong cung, nói xong một lần, còn muốn ta thuật lại một lần, nghiêm túc cẩn thận, giống như tiên sinh nhà ta. (từ 先生 tiên sinh ở đây nghĩa là chồng)

Hắn làm như phát hiện ta đang thất thần, hỏi: “Nàng đang nghĩ gì?”

“Nhớ ngài.”

Hắn lại đỏ mặt, thì thầm: “Nàng thường xuyên nói như vậy sao?”

“Chưa từng nói với người khác.”

“Đối với ba vị ca ca trong nhà cũng chưa từng nói qua chữ này?”

Ta nhịn không được bật cười, thấy hắn đứng dậy dạo một vòng, lại nhìn ta: “Đứng đắn một chút.”

“Vâng.” Ta chống cằm tiếp tục cười với hắn.

Hắn lại xoay một vòng, nhưng không nhìn ta, chỉ đi ra ngoài phòng.

Thanh Ca bưng trà bánh đi vào, hỏi: “Hầu gia làm sao vậy, đi như gió, thiếu chút nữa đụng vào muội.”

Ta cười mà không nói.

Từ Trạch Nhất lại quay lại, gõ đôi đũa lên bàn, nghênh ngang rời đi.

“Cô nương, Hầu gia sao lại giống như một đại cô nương như thế.” Thanh Ca khó hiểu.

Ta nghiêng đầu nhìn về phía nàng ấy, nói: “Ta nghĩ kỹ rồi, có lẽ hắn thích người khác dùng vũ lực.”

Thanh Ca che miệng vui vẻ.

“Mau ngừng cười, đi tìm dao nhỏ phòng thân cho ta mang theo, đi phủ công chúa.”

“Thứ đồ chơi đó cũng vô dụng thôi.”

“Nhỡ có chuyện thì sao.” Dù sao ta cũng phải chuẩn bị một chút, vật kia là ca ca trong nhà tặng, khéo léo nhẹ nhàng, có thể giấu bất kì chỗ nào.

Ngày hôm sau, Công chúa Vĩnh Phúc mời ta và Đường Hiểu Uyển đi qua phủ.

Nàng tuy là công chúa chưa xuất giá, nhưng lại có phủ đệ ngoài cung, có thể thấy được bệ hạ thịnh sủng, lại cùng Thái tử là huynh muội ruột ruột, thậtsự là đại nhân vật không thể trêu vào.

Phủ công chúa sang trọng xa hoa, có hạ nhân ở cửa chính yên tĩnh chờ, dẫn chúng ta đi qua Hối Hương sảnh ở phía Nam.

Ta cùng Đường Hiểu Uyển đồng loạt hành lễ: “Tham kiến công chúa.”

“Miễn lễ, ngồi đi.”

Ta không hiểu lắm quy củ của phủ công chúa, bởi vậy không dám nhìn đông nhìn tây, cúi mãi cũng đau cổ, lúc ngước mắt lên thì vừa hay đối diện với đôi mắt sáng của công chúa, lại vội vàng cúi đầu.

“Ninh Nguyệt muội muội không cần câu nệ, công chúa là người tốt.” Đường Hiểu Uyển vỗ nhẹ cổ tay ta.

Ta lại ngẩng đầu lên.

Công chúa đang nhấp trà, ý cười lan tỏa trong đôi mắt, ôn hòa hơn ngày đó rất nhiều, không thấy bất cứ địch ý nào.

Ngoài cửa sổ, hình như có người đến.

“Sương cô nương, ngươi lại đây, ta dẫn ngươi đi gặp người tốt.” Nàng buông chén đứng dậy, ý bảo ta đuổi theo.

Ta không dám cãi lời, theo phía sau nàng đến bên cửa sổ.

Cảnh sắc ngoài cửa sổ dễ chịu, dưới tàng cây hải đường rủ xuống có một người đang đứng, đầu hắn đội kim quan, mặc cẩm bào sẫm màu, động tác tao nhã quý phái, rất không ai có thể so sánh được.

Phía trước lại có một người cung kính vái chào hắn, dẫn hắn đến sương phòng (buồng phụ) đối diện.

“Ngươi xem hắn có được hay không?” Công chúa hỏi ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nàng Như Hoa Như Ngọc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook