Chương 21
Sả Mùa Hè
06/01/2022
Editor: Minus Homiee
Hôm đó là một mùa hè khó chịu, không khí cứ luôn ảm đạm, cũng không thấy có mưa.
Hắn mặc một bộ vest đen, gương mặt cô dâu tươi cười nắm tay hắn đi qua thảm đỏ. Hắn không cười, chỉ là nhìn trái nhìn phải xung quanh khách khứa. Phía sau là hai phù dâu, bàn tay nhỏ nhắn đang cầm lẵng hoa rải xuống những cánh hoa tượng trưng cho tình yêu, khách khứa ở một bên đốt pháo, trên đầu cô dâu chú rể quấn nhiều ruy băng nhiều màu sắc.
Cô ấy cười, Nhan Chúc Minh nhìn nụ cười của Trần Nhã Điệp và vẻ mặt không yên lòng của chú rể bên cạnh.
Dường như tất cả mọi thứ trong dự đoán lại như thể tất cả mọi thứ không như mong đợi.
Chiếc bánh vẫn còn trên bàn, cô đau lòng ngồi trong góc.
Anh đi đến bên cạnh Hạ Nghiên, vỗ vỗ bả vai cô gái, an ủi: “Đừng khóc, Hạ Nghiên. Hôm nay là lễ kết hôn của Từ Triết Hàng đó. ”
Hạ Nghiên lau nước mắt đi, cô ngẩng đầu nói: “Ba tôi đã bán căn nhà đó, ông đã bán căn nhà… Những lời lúc trước ông nói đều là nói dối…”.
Nhan Chúc Minh cũng không bất ngờ là mấy, anh nói không biết nói gì để an ủi cô. Theo tính cách của mình, thật ra anh muốn nói: Đó là chuyện đương nhiên, sớm muộn cũng sẽ xảy ra thôi. Nhưng anh không thể nói với Hạ Nghiên như vậy, đối với anh mà nói, anh kiềm chế bản thân không nói ra sự thật đã là biểu hiện của việc đã yêu cô gái này, anh cũng không biết nên nói lời dịu dàng nào để làm cô vui.
Thiếu niên kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh cô gái, cô gái càng khóc càng đau buồn, tiếng khóc của cô đối lập hoàn toàn với tiếng nhạc của hôn lễ và tiếng ồn ào của những người xung quanh.
Anh nói: “Bán thì bán thôi.”
Cô nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt ngấn nước, tiếp tục khóc “Nếu anh ấy quay lại tìm chúng ta, anh ấy sẽ không bao giờ tìm thấy nữa.” ”
Nhan Chúc Minh biết “anh ấy” trong miệng cô gái chính là Cố Đông Lai.
Cô nói: “Đó là kỷ niệm duy nhất giữa tôi và anh ấy, nhưng ông ấy đã vì tiền mà bán nó, ông ấy không phải là cha tôi, ông là một người đàn ông xấu xa ích kỷ vì tiền…” Cô cố ý nói ra những lời này, mặc dù ngôi nhà không được viết tên cô. Thậm chí ngay cả khi ngôi nhà đó không liên quan gì đến cô.
Hạ Nghiên nói xong tiếp tục để hai tay lên đùi, bật khóc. Trong đám cưới hối hả nhộn nhịp, cô cứ như vậy không ngừng khóc.
Anh nhìn vào bóng lưng vì căng thẳng mà co lại của cô, nói: “Anh ấy sẽ không quay lại nữa đâu.”
Cô phản bác: “Không, anh ấy sẽ trở về, anh ấy đã hứa với tôi là sẽ trở về thăm tôi, chỉ gặp một mình tôi, không gặp Từ Triết Hàng, không gặp Triệu Phàm, không gặp Trần Nhã Điệp, cũng không nhìn cậu —— Nhan Chúc Minh, anh ấy sẽ chỉ trở về gặp một người là tôi mà thôi. ”
Thiếu niên nghe xong chỉ cười cười, anh không nói lời nào, một lúc sau, nước mắt Hạ Nghiên lại trào ra.
Cô dùng tay đập vào ngực thiếu niên, khóc lóc thảm thiết: “Bọn họ đều lừa gạt tôi, tất cả đều nói dối tôi, ba tôi nói sẽ không bán nhà vì mẹ tôi là nói dối, anh ấy nói trở về chỉ thăm tôi một mình tôi cũng là nói dối… Họ đều là những kẻ lừa gạt… Tôi thật ngu ngốc, bây giờ tôi biết, tôi thật ngốc.”
“Trên đời này vốn có rất nhiều kẻ nói dối.”
“Vậy cậu có nói dối tôi không?” Hạ Nghiên hỏi anh.
Tiếng chuông nhà thờ ngân lên, anh nhìn về hướng đó, mặt trời chiếu rọi trên nóc nhà khiến anh không mở mắt ra được.
“Nhan Chúc Minh, Nhan Chúc Minh. Cậu tỉnh, cậu tỉnh lại đi…”
Anh mở mắt ra, Từ Triết Hàng đang đứng một chân, hắn dùng nạng chọc chọc vào mặt anh.
“Cậu không sao chứ, hôm nay trời nắng nóng như vậy, cậu đừng ngủ trên bãi cỏ dễ say nắng đó.” Từ Triết Hàng thấy ánh mắt Nhan Chúc Minh vẫn còn đang ngơ ngác như trước, hắn tiếp tục dùng nạng chọc vào mặt anh.
Nhan Chúc Minh theo bản năng nhìn tay hắn, trên tay hắn không có đeo chiếc nhẫn cưới nào.
Từ Triết Hàng chiếu theo ánh mắt Nhan Chúc Minh, thấy ánh mắt đối phương cứ tập trung trên tay hắn, liền hỏi: “Cậu nhìn tay tôi làm gì? ”
Thay vì trả lời, anh chỉ hỏi ngược lại: “Cậu chưa kết hôn à?” ”
Từ Triết Hàng cười ha ha, hắn lấy tay gõ đầu anh, nói: “Đầu óc anh hồ đồ à, nếu kết hôn thì tôi lấy ai vậy? ”
“Trần Nhã Điệp.”
“Cậu điên à mà nói mấy lời này.” Từ Triết Hàng nghe thấy cái tên kia không hiểu sao hắn lại nổi giận.
“Anh đang nói gì?” Hắn không hề hay biết Trần Nhã Điệp đang đứng phía sau mình.
Từ Triết Hàng chưa kịp giải thích gì, Trần Nhã Điệp đã ném điểm tâm trong tay xuống đất, chửi bới: “Từ Triết Hàng, tên cặn bã này. Tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa…”.
Nói xong cô ta khóc lóc bỏ đi.
Nhan Chúc Minh như một đại gia mà nằm trên bãi cỏ, anh hỏi Từ Triết Hàng: “Cậu không đuổi theo sao?”
Từ Triết Hàng nhảy một chân về phía anh: “Cũng phải là cậu đuổi theo mới đúng, cậu xem bộ dạng bây giờ của tôi xem. ”
Nhan Chúc Minh mắng hắn: “Cậu đúng là cặn bã. ”
Từ Triết Hàng nói: “Tôi cũng là vì muốn tốt cho cô ấy…”.
“Bớt đi, cậu… Nhặt thức ăn dưới đất lên rồi vào nhà với tôi. ”
“Này này, chân tôi gãy rồi, cậu lại bảo tôi nhặt.”
“Chân cậu bị gãy chứ đâu phải thắt lưng gãy, khom lưng nhặt đồ không chết người được đâu.”
“Nhan Chúc Minh.”
“Gọi tôi làm gì?”
“Cậu thay đổi rồi.”
“Tôi còn tưởng rằng cậu muốn nói cái gì.” Nhan Chúc Minh cười nhạt đi về phía trước, để lại một mình Từ Triết Hàng ở đó.
“Này, cậu chờ tôi, chờ tôi với.” Phía sau anh, chỉ có một mình Từ Triết Hàng bị bỏ lại khóc lóc gào thét.
“Cậu trở nên hư hỏng hơn rồi.” Từ Triết Hàng sau khi đuổi kịp Nhan Chúc Minh, hắn nói với anh như thế.
Nhan Chúc Minh chế nhạo.
Từ Triết Hàng lại nói: “Trước kia cậu không như thế này, Nhan Chúc Minh, cậu muốn thoát khỏi Thượng Đế của cậu sao? Hay là ma quỷ đã dụ dỗ cậu? ”
“Nếu ma quỷ dụ dỗ tôi, tôi sẽ không đi tìm Triệu Phàm. Nhân tiện, hai người gặp nhau thế nào rồi? ”
“Cậu nói gì vậy?”
“Cậu không thấy Triệu Phàm?”
“Cậu ấy quay về?”
“Cậu ấy quay về cùng tôi. Hôm đó tôi bị Hạ Nghiên gọi vào phòng bếp, chính cậu ấy đi tìm cậu, tôi còn tưởng hai người đã gặp nhau…”
“Cậu ấy ở đâu?”
“Làm sao tôi biết được, tôi đâu có đặt GPS trên người cậu ấy.”
“Tôi muốn đi tìm cậu ấy.” Từ Triết Hàng vừa nói xong đã muốn xông ra khỏi nhà, Nhan Chúc Minh ngăn hắn lại. Nhưng rõ ràng sức của anh không bằng hắn, anh không biết sao người què chân như hắn lại có thể khoẻ đến như vậy.
“Cậu định đi đâu tìm? Cậu không biết cậu ấy ở đâu? Có lẽ cậu ấy đã bay về lại rồi. Hơn nữa, với bộ dạng bây giờ của cậu, cậu có chắc là cậu ấy muốn gặp cậu không?” Nhan Chúc Minh nói nhưng đối phương lại không ngừng dùng vũ lực lao về phía trước nữa.
Nhan Chúc Minh thấy đối phương như vậy, anh đưa tay vuốt ve mái tóc hắn như đang sờ chó cưng nhà mình, an ủi nói: “Cậu yên tâm đi, tôi sẽ giúp cậu đi hỏi thăm tung tích của Triệu Phàm, chờ biết tin tức của cậu ấy, cậu đi tìm vẫn chưa muộn. ”
Từ Triết Hàng thành thật gật gật đầu, còn dùng ánh mắt đầy cảm kích nhìn Nhan Chúc Minh.
Nếu Từ Triết Hàng biết Triệu Phàm rời đi vốn là bị Nhan Chúc Minh nói hai ba câu lừa gạt, không biết lúc đó hắn sẽ làm gì.
Hôm đó là một mùa hè khó chịu, không khí cứ luôn ảm đạm, cũng không thấy có mưa.
Hắn mặc một bộ vest đen, gương mặt cô dâu tươi cười nắm tay hắn đi qua thảm đỏ. Hắn không cười, chỉ là nhìn trái nhìn phải xung quanh khách khứa. Phía sau là hai phù dâu, bàn tay nhỏ nhắn đang cầm lẵng hoa rải xuống những cánh hoa tượng trưng cho tình yêu, khách khứa ở một bên đốt pháo, trên đầu cô dâu chú rể quấn nhiều ruy băng nhiều màu sắc.
Cô ấy cười, Nhan Chúc Minh nhìn nụ cười của Trần Nhã Điệp và vẻ mặt không yên lòng của chú rể bên cạnh.
Dường như tất cả mọi thứ trong dự đoán lại như thể tất cả mọi thứ không như mong đợi.
Chiếc bánh vẫn còn trên bàn, cô đau lòng ngồi trong góc.
Anh đi đến bên cạnh Hạ Nghiên, vỗ vỗ bả vai cô gái, an ủi: “Đừng khóc, Hạ Nghiên. Hôm nay là lễ kết hôn của Từ Triết Hàng đó. ”
Hạ Nghiên lau nước mắt đi, cô ngẩng đầu nói: “Ba tôi đã bán căn nhà đó, ông đã bán căn nhà… Những lời lúc trước ông nói đều là nói dối…”.
Nhan Chúc Minh cũng không bất ngờ là mấy, anh nói không biết nói gì để an ủi cô. Theo tính cách của mình, thật ra anh muốn nói: Đó là chuyện đương nhiên, sớm muộn cũng sẽ xảy ra thôi. Nhưng anh không thể nói với Hạ Nghiên như vậy, đối với anh mà nói, anh kiềm chế bản thân không nói ra sự thật đã là biểu hiện của việc đã yêu cô gái này, anh cũng không biết nên nói lời dịu dàng nào để làm cô vui.
Thiếu niên kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh cô gái, cô gái càng khóc càng đau buồn, tiếng khóc của cô đối lập hoàn toàn với tiếng nhạc của hôn lễ và tiếng ồn ào của những người xung quanh.
Anh nói: “Bán thì bán thôi.”
Cô nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt ngấn nước, tiếp tục khóc “Nếu anh ấy quay lại tìm chúng ta, anh ấy sẽ không bao giờ tìm thấy nữa.” ”
Nhan Chúc Minh biết “anh ấy” trong miệng cô gái chính là Cố Đông Lai.
Cô nói: “Đó là kỷ niệm duy nhất giữa tôi và anh ấy, nhưng ông ấy đã vì tiền mà bán nó, ông ấy không phải là cha tôi, ông là một người đàn ông xấu xa ích kỷ vì tiền…” Cô cố ý nói ra những lời này, mặc dù ngôi nhà không được viết tên cô. Thậm chí ngay cả khi ngôi nhà đó không liên quan gì đến cô.
Hạ Nghiên nói xong tiếp tục để hai tay lên đùi, bật khóc. Trong đám cưới hối hả nhộn nhịp, cô cứ như vậy không ngừng khóc.
Anh nhìn vào bóng lưng vì căng thẳng mà co lại của cô, nói: “Anh ấy sẽ không quay lại nữa đâu.”
Cô phản bác: “Không, anh ấy sẽ trở về, anh ấy đã hứa với tôi là sẽ trở về thăm tôi, chỉ gặp một mình tôi, không gặp Từ Triết Hàng, không gặp Triệu Phàm, không gặp Trần Nhã Điệp, cũng không nhìn cậu —— Nhan Chúc Minh, anh ấy sẽ chỉ trở về gặp một người là tôi mà thôi. ”
Thiếu niên nghe xong chỉ cười cười, anh không nói lời nào, một lúc sau, nước mắt Hạ Nghiên lại trào ra.
Cô dùng tay đập vào ngực thiếu niên, khóc lóc thảm thiết: “Bọn họ đều lừa gạt tôi, tất cả đều nói dối tôi, ba tôi nói sẽ không bán nhà vì mẹ tôi là nói dối, anh ấy nói trở về chỉ thăm tôi một mình tôi cũng là nói dối… Họ đều là những kẻ lừa gạt… Tôi thật ngu ngốc, bây giờ tôi biết, tôi thật ngốc.”
“Trên đời này vốn có rất nhiều kẻ nói dối.”
“Vậy cậu có nói dối tôi không?” Hạ Nghiên hỏi anh.
Tiếng chuông nhà thờ ngân lên, anh nhìn về hướng đó, mặt trời chiếu rọi trên nóc nhà khiến anh không mở mắt ra được.
“Nhan Chúc Minh, Nhan Chúc Minh. Cậu tỉnh, cậu tỉnh lại đi…”
Anh mở mắt ra, Từ Triết Hàng đang đứng một chân, hắn dùng nạng chọc chọc vào mặt anh.
“Cậu không sao chứ, hôm nay trời nắng nóng như vậy, cậu đừng ngủ trên bãi cỏ dễ say nắng đó.” Từ Triết Hàng thấy ánh mắt Nhan Chúc Minh vẫn còn đang ngơ ngác như trước, hắn tiếp tục dùng nạng chọc vào mặt anh.
Nhan Chúc Minh theo bản năng nhìn tay hắn, trên tay hắn không có đeo chiếc nhẫn cưới nào.
Từ Triết Hàng chiếu theo ánh mắt Nhan Chúc Minh, thấy ánh mắt đối phương cứ tập trung trên tay hắn, liền hỏi: “Cậu nhìn tay tôi làm gì? ”
Thay vì trả lời, anh chỉ hỏi ngược lại: “Cậu chưa kết hôn à?” ”
Từ Triết Hàng cười ha ha, hắn lấy tay gõ đầu anh, nói: “Đầu óc anh hồ đồ à, nếu kết hôn thì tôi lấy ai vậy? ”
“Trần Nhã Điệp.”
“Cậu điên à mà nói mấy lời này.” Từ Triết Hàng nghe thấy cái tên kia không hiểu sao hắn lại nổi giận.
“Anh đang nói gì?” Hắn không hề hay biết Trần Nhã Điệp đang đứng phía sau mình.
Từ Triết Hàng chưa kịp giải thích gì, Trần Nhã Điệp đã ném điểm tâm trong tay xuống đất, chửi bới: “Từ Triết Hàng, tên cặn bã này. Tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa…”.
Nói xong cô ta khóc lóc bỏ đi.
Nhan Chúc Minh như một đại gia mà nằm trên bãi cỏ, anh hỏi Từ Triết Hàng: “Cậu không đuổi theo sao?”
Từ Triết Hàng nhảy một chân về phía anh: “Cũng phải là cậu đuổi theo mới đúng, cậu xem bộ dạng bây giờ của tôi xem. ”
Nhan Chúc Minh mắng hắn: “Cậu đúng là cặn bã. ”
Từ Triết Hàng nói: “Tôi cũng là vì muốn tốt cho cô ấy…”.
“Bớt đi, cậu… Nhặt thức ăn dưới đất lên rồi vào nhà với tôi. ”
“Này này, chân tôi gãy rồi, cậu lại bảo tôi nhặt.”
“Chân cậu bị gãy chứ đâu phải thắt lưng gãy, khom lưng nhặt đồ không chết người được đâu.”
“Nhan Chúc Minh.”
“Gọi tôi làm gì?”
“Cậu thay đổi rồi.”
“Tôi còn tưởng rằng cậu muốn nói cái gì.” Nhan Chúc Minh cười nhạt đi về phía trước, để lại một mình Từ Triết Hàng ở đó.
“Này, cậu chờ tôi, chờ tôi với.” Phía sau anh, chỉ có một mình Từ Triết Hàng bị bỏ lại khóc lóc gào thét.
“Cậu trở nên hư hỏng hơn rồi.” Từ Triết Hàng sau khi đuổi kịp Nhan Chúc Minh, hắn nói với anh như thế.
Nhan Chúc Minh chế nhạo.
Từ Triết Hàng lại nói: “Trước kia cậu không như thế này, Nhan Chúc Minh, cậu muốn thoát khỏi Thượng Đế của cậu sao? Hay là ma quỷ đã dụ dỗ cậu? ”
“Nếu ma quỷ dụ dỗ tôi, tôi sẽ không đi tìm Triệu Phàm. Nhân tiện, hai người gặp nhau thế nào rồi? ”
“Cậu nói gì vậy?”
“Cậu không thấy Triệu Phàm?”
“Cậu ấy quay về?”
“Cậu ấy quay về cùng tôi. Hôm đó tôi bị Hạ Nghiên gọi vào phòng bếp, chính cậu ấy đi tìm cậu, tôi còn tưởng hai người đã gặp nhau…”
“Cậu ấy ở đâu?”
“Làm sao tôi biết được, tôi đâu có đặt GPS trên người cậu ấy.”
“Tôi muốn đi tìm cậu ấy.” Từ Triết Hàng vừa nói xong đã muốn xông ra khỏi nhà, Nhan Chúc Minh ngăn hắn lại. Nhưng rõ ràng sức của anh không bằng hắn, anh không biết sao người què chân như hắn lại có thể khoẻ đến như vậy.
“Cậu định đi đâu tìm? Cậu không biết cậu ấy ở đâu? Có lẽ cậu ấy đã bay về lại rồi. Hơn nữa, với bộ dạng bây giờ của cậu, cậu có chắc là cậu ấy muốn gặp cậu không?” Nhan Chúc Minh nói nhưng đối phương lại không ngừng dùng vũ lực lao về phía trước nữa.
Nhan Chúc Minh thấy đối phương như vậy, anh đưa tay vuốt ve mái tóc hắn như đang sờ chó cưng nhà mình, an ủi nói: “Cậu yên tâm đi, tôi sẽ giúp cậu đi hỏi thăm tung tích của Triệu Phàm, chờ biết tin tức của cậu ấy, cậu đi tìm vẫn chưa muộn. ”
Từ Triết Hàng thành thật gật gật đầu, còn dùng ánh mắt đầy cảm kích nhìn Nhan Chúc Minh.
Nếu Từ Triết Hàng biết Triệu Phàm rời đi vốn là bị Nhan Chúc Minh nói hai ba câu lừa gạt, không biết lúc đó hắn sẽ làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.