Nàng Phi Điên Của Vương Gia Khát Máu
Chương 8: Bảo vệ chàng cả đời
Vong Xuyên Tứ Nguyệt
28/07/2015
"Hả?" Mộ Dung Tô khẽ nhếch lông mày, môi đang mím chặt cũng hơi giãn ra. Lời của quốc sư luôn luôn chính xác, mặc dù yêu nghiệt này có thể bình an hoàn thành hôn lễ, hắn cũng không muốn bỏ qua cho Huyết vương dễ dàng như vậy!
"Vi thần bất tài." Âm thanh khinh bạc từ từ đến gần Cổ Nhược Phong, hắn biết Cổ Nhược Phong này tuy là bị điên, nhưng cũng không có võ công gì, công phu của hắn cũng xem như tạm được. Nếu có thể làm cho hoàng thượng để ý, vậy thì không trách được hắn không cho Huyết vương chút mặt mũi, bất quá chỉ là một kẻ nhu nhược bất tài mà thôi.
Cổ Nhược Phong cảm thấy có một trận gió đánh tới bên hông mình, vội vàng mang theo Huyết vương xoay một vòng.
Người nọ thật là to gan! Khăn voan của Cổ Nhược Phong nàng có thể tùy tiện để cho người ta vén lên hay sao?! Tốt lắm, nếu đã dám làm như thế, nàng cũng không cần tự trách mình lòng dạ độc ác nữa!
Văn Thanh không nghĩ tới Cổ Nhược Phong sẽ tránh được, võ công của mình mặc dù không tính là giỏi, nhưng so với một cô gái yếu đuối mà nói tuyệt đối có thể áp chế được! Huống chi, hôm nay trước mặt mọi người, hắn làm sao có thể để cho mình mất thể diện như vậy!
“Hoàng thượng, vi thần từng may mắn gặp qua Cổ Nhược Phong một lần, có thể giúp hoàng thượng nghiệm chứng nàng có phải là Cổ Nhược Phong thật hay không!” Lạy một cái, sau khi được Mộ Dung Tô ngầm cho phép Văn Thanh mới lần nữa đi về phía Cổ Nhược Phong.
"Ha ha. . . . . ." Tiếng cười nhẹ từ trong khăn voan đỏ truyền ra, làm cho bước chân của Văn Thanh dừng lại, mọi người trong phòng khách càng thêm mở to mắt dán vào trên người Cổ Nhược Phong.
“Không biết các vị ở đây có ai nghe nói đến chuyện xảy ra trên đường cái ngày hôm qua hay không?” Cổ Nhược Phong không chút để ý ngắm nghía tay của Huyết vương, cũng may, hôm tay tay không có lạnh cứng như băng, khóe miệng cong lên, nàng rất hài lòng.
Trừ Huyết vương và Cổ Nhược Phong, trong lòng mọi người đều chấn động, chuyện ngày hôm qua xôn xao như thế, bọn họ làm sao có thể không biết! Người dân cả một khu phố! Khoảng một trăm người đều bị đạp gãy xương vai! Hơn nữa, nghe nói nam tử mặc áo đen kia lại ôm Huyết vương đạp gió mà đi, qua lại thành thạo! Rốt cục là công lực thâm hậu bao nhiêu mới có thể làm được như vậy!
"Không cần suy đoán, người đó chính là Cổ Nhược Phong ta.” Âm thanh trong trẻo lạnh lùng hóa giải nghi ngờ của bọn họ, nhưng lại làm cho bọn họ càng thêm suy tư. Cổ Nhược Phong không phải là người điên điên khùng khùng cái gì cũng không biết sao?” Ngay cả hoàng thượng cũng tin chắc điều này, tự nhiên sẽ không sai! Vậy, hiện tại Cổ Nhược Phong đã xảy ra chuyện gì? Nhìn nàng quả thật không giống như một người điên, chẳng lẽ trộm long tráo phụng, biến thành một người khác?
"Hôm nay, nếu tất cả mọi người đã ở đây, vậy làm chứng cho ta cũng tốt.” Dưới khăn voan, không biết là loại tâm tình gì, mọi người ở đây chỉ có cảm giác trái tim mình như bị nàng bóp thật chặt. Cổ Nhược Phong giơ lên cái tay đang nắm tay của Huyết vương, cất cao giọng nói: “Chàng ấy là người kiếp này Cổ Nhược Phong ta một lòng bảo vệ. Bất luận kẻ nào, người nào dám bắt nạt chàng ấy, ta sẽ trả lại gấp trăm lần, người nào dám tổn thương chàng ấy, ta sẽ tặng lại gấp nghìn lần!”
Âm thanh giống như tuyên thệ xuyên qua khăn voan vừa dày vừa nặng, xuyên qua không khí mỏng manh, xuyên qua màng nhĩ của tất cả mọi người, thẳng đến tận đáy lòng!
Đôi mắt phượng của Mộ Dung Niệm hơi nheo lại, Cổ Nhược Phong này quả thật không đơn giản.
Ngũ hoàng tử ngồi ở bên cạnh Mộ Dung Niệm chợt rủ đôi mắt xuống, nếu như có một cô gái giống nàng đối đãi với mình như vậy, cho dù bị tất cả mọi người trong thiên hạ vứt bỏ thì như thế nào? Lúc này hắn bắt đầu hâm mộ cái tên Huyết vương không biết xấu hổ kia. Đáng tiếc, giai nhân đã gả cho người khác làm vợ. Nên trách mình chậm một bước sao? Hay là than thở số phận trêu chọc người đây?
Huyết vương sững sờ nhìn mười ngón tay của mình và Cổ Nhược Phong đan vào nhau, chặt chẽ ăn khớp như vậy, nàng quyết định tuyên bố với người đời sao? Hắn có tài đức gì lại cưới được một người vợ như thế!
Sắc mặt Văn Thanh đã đen như gan heo, trong cơn giận dữ, lúc tất cả mọi người còn chưa hồi phục tinh thần, hắn lại như một trận gió xông lên lần nữa, hắn không tin, dựa vào công phu của hắn lại không vén được khăn voan của một nữ nhân!
“Pằng!” Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt có một màu đỏ lóe lên, một cái gì đó hình cầu lăn mấy vòng, lăn đến nơi cách xa bọn họ mấy bước chân.
"Ầm!" Ngay sau đó là âm thanh của một vật nặng rốt cuộc cũng rơi xuống.
"Nôn ——" rất nhiều đại thần không chịu đựng được dạ dày quằn quại, không để ý đến trong phòng khách còn có mặt của hoàng thượng, điểm tâm mới ăn buổi sáng tất cả đều phun ra ngoài không còn một mống.
Trên đất, một khối thi thể không đầu lẳng lặng nằm ngang, còn mang theo chút hơi ấm, máu đỏ tươi từ nơi cổ đứt ngang phun trào ra ngoài như nước suối, chảy đầy mặt đất. Cách đó không xa là một cái đầu nhuốm máu đang nằm trơ trội, trên mặt còn mang theo vẻ dữ tợn lúc nãy, điểm thêm một chút máu thịt nhầy nhụa, càng làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Tất cả đều xem thường không điếm xỉa, e ngại, khiếp sợ, ánh mắt còn có một chút hả hê, Cổ Nhược Phong nhích tới gần Huyết vương hơn nữa, giọng nói không lớn không nhỏ, vừa đủ để cho mọi người đều nghe được: “Hôm nay là đại hôn, ta cảm thấy trông thấy máu sẽ vui mừng hơn. Phu quân thấy thế nào?” Làm như là tình nhân đang nỉ non bên tai.
Huyết vương vốn đang kinh ngạc, phút chốc đôi mắt liền nhuốm chút ý cười nhợt nhạt, tràn đầy hạnh phúc: "Nương tử nói đúng lắm." Hôm nay bọn họ đã bái đường, mặc dù chưa vén khăn voan, nhưng Cổ Nhược Phong đã là Huyết vương phi, đây là sự thật ai cũng không thể phủ nhận!
"Ngươi!" Trình Tuyết Hàm thật vất vả mới dừng nôn mửa, vừa lau vết máu bắn tung tóe ở trên tay nàng, lại nghe được âm thanh phách lối của Cổ Nhược Phong, không khỏi tức giận.
"Hoàng thượng, lúc này chắc hẳn là hoàng hậu nương nương cũng mệt mỏi rồi, không bằng sớm hồi cung nghỉ ngơi đi?" Lời nói uyển chuyển, nhưng ai cũng biết Huyết vương phi đang đuổi người.
Người ở dưới khăn voan khinh thường liếc mắt nói chuyện, không chút mảy may để ý nói chuyện như vậy sẽ chọc cho hoàng đế nổi giận. Người khác không rõ ràng lắm, nhưng Cổ Nhược Phong nàng có thể không rõ hay sao? Mười tám năm nay hoàng đế này chưa bao giờ quan tâm tới Huyết vương, cho dù có thì cũng là suy nghĩ giết chết hắn bằng cách nào. Mặc dù Cổ Tiểu Tứ điên điên khùng khùng nổi tiếng khắp nơi, nhưng hoàng đế này cũng chưa từng có ý đồ xấu đối với nàng, mà mình vừa mới nhập vào người Cổ Tiểu Tứ, thì thánh chỉ liền đến, nếu nói đây là sự trùng hợp, đánh chết mình cũng không tin!
Vô sự hiến ân tình, không phải gian tức đạo! Mặc dù Mộ Dung Tô ân cần như vậy cũng không phải là không tốt, thế nhưng ý đồ lợi dụng của hắn lại quá trần trụi! Nếu như nàng có giá trị lợi dụng, hiện tại Mộ Dung Tô cũng sẽ không làm gì nàng!
Đã như vậy, muốn dùng Cổ Nhược Phong nàng để tính kế, không trả trước một chút lợi tức coi sao được?
Huống chi từ lúc mình mở miệng đến bây giờ, Mộ Dung Tô cũng chưa từng nói câu nào, theo người khác là mặc cho người ta ăn hiếp Huyết vương, nhưng Cổ Nhược Phong há có thể không biết hắn cũng ngầm cho phép hành vi của mình?
"Khụ khụ, hoàng hậu thân thể khó chịu, trẫm trước hết hồi cung. Người tới, bãi giá hồi cung!" Mộ Dung Tô rất có ý vị nhìn Cổ Nhược Phong một cái, làm cho người ta đoán không ra ý vị của nó.
Các đại thần có mặt ở đây trong lòng suy nghĩ lung tung, Huyết vương phi này đại nghịch bất đạo như thế, ở trước mặt hoàng thượng ra tay giết người, còn giết cả kim khoa trạng nguyên, hôm nay lại dám đuổi hoàng thượng đi! Thế nhưng hoàng thượng lại không hề nổi giận chút nào? Chẳng lẽ đúng như lời đồn đãi, Huyết vương và Huyết vương phi rất được sủng ái?
Nếu là như vậy, đợi bọn họ về nhà nhất định phải kêu tiểu nữ tử trong nhà thu liễm một chút, cách xa, không nên dây vào người này.
Trong lúc nhất thời, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không biết nên đi hay không nên đi. Hoàng đế đã đi rồi, nhưng mọi người lại không rõ ý định của Mộ Dung Tô. Vốn định chờ hoàng thượng rời đi thì bọn họ cũng đi theo, nhưng nếu Huyết vương được sủng ái, bọn họ rời đi như vậy, tất nhiên đưa tới thù hằn. Nhưng mà, Huyết vương phi cũng không phải là người hiền lành gì, không nói tiếng nào liền giết một người, còn phát ngôn bừa bãi, nói là trong hôn lễ nhìn thấy máu sẽ vui hơn, bọn họ sống đến từng tuổi này rồi, cũng chưa gặp qua người như vậy!
Trong lòng không ngừng đung đưa, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng như thánh chỉ cứu vô số tế bào não của bọn họ: “Nếu mọi người có nhã hứng thì ở lại uống ly rượu.” Dứt lời, liền lôi kéo Huyết vương đi ra khỏi phòng khách, không biết tung tích, để lại mọi người trong phòng khách ngơ ngác nhìn nhau, không thể làm gì khác hơn là rối rít chào hỏi lẫn nhau rồi đi về.
Buồn cười! Còn ai dám ở lại nơi này a, không thấy trên mặt đất một vết máu kéo dài hay sao?
"Vi thần bất tài." Âm thanh khinh bạc từ từ đến gần Cổ Nhược Phong, hắn biết Cổ Nhược Phong này tuy là bị điên, nhưng cũng không có võ công gì, công phu của hắn cũng xem như tạm được. Nếu có thể làm cho hoàng thượng để ý, vậy thì không trách được hắn không cho Huyết vương chút mặt mũi, bất quá chỉ là một kẻ nhu nhược bất tài mà thôi.
Cổ Nhược Phong cảm thấy có một trận gió đánh tới bên hông mình, vội vàng mang theo Huyết vương xoay một vòng.
Người nọ thật là to gan! Khăn voan của Cổ Nhược Phong nàng có thể tùy tiện để cho người ta vén lên hay sao?! Tốt lắm, nếu đã dám làm như thế, nàng cũng không cần tự trách mình lòng dạ độc ác nữa!
Văn Thanh không nghĩ tới Cổ Nhược Phong sẽ tránh được, võ công của mình mặc dù không tính là giỏi, nhưng so với một cô gái yếu đuối mà nói tuyệt đối có thể áp chế được! Huống chi, hôm nay trước mặt mọi người, hắn làm sao có thể để cho mình mất thể diện như vậy!
“Hoàng thượng, vi thần từng may mắn gặp qua Cổ Nhược Phong một lần, có thể giúp hoàng thượng nghiệm chứng nàng có phải là Cổ Nhược Phong thật hay không!” Lạy một cái, sau khi được Mộ Dung Tô ngầm cho phép Văn Thanh mới lần nữa đi về phía Cổ Nhược Phong.
"Ha ha. . . . . ." Tiếng cười nhẹ từ trong khăn voan đỏ truyền ra, làm cho bước chân của Văn Thanh dừng lại, mọi người trong phòng khách càng thêm mở to mắt dán vào trên người Cổ Nhược Phong.
“Không biết các vị ở đây có ai nghe nói đến chuyện xảy ra trên đường cái ngày hôm qua hay không?” Cổ Nhược Phong không chút để ý ngắm nghía tay của Huyết vương, cũng may, hôm tay tay không có lạnh cứng như băng, khóe miệng cong lên, nàng rất hài lòng.
Trừ Huyết vương và Cổ Nhược Phong, trong lòng mọi người đều chấn động, chuyện ngày hôm qua xôn xao như thế, bọn họ làm sao có thể không biết! Người dân cả một khu phố! Khoảng một trăm người đều bị đạp gãy xương vai! Hơn nữa, nghe nói nam tử mặc áo đen kia lại ôm Huyết vương đạp gió mà đi, qua lại thành thạo! Rốt cục là công lực thâm hậu bao nhiêu mới có thể làm được như vậy!
"Không cần suy đoán, người đó chính là Cổ Nhược Phong ta.” Âm thanh trong trẻo lạnh lùng hóa giải nghi ngờ của bọn họ, nhưng lại làm cho bọn họ càng thêm suy tư. Cổ Nhược Phong không phải là người điên điên khùng khùng cái gì cũng không biết sao?” Ngay cả hoàng thượng cũng tin chắc điều này, tự nhiên sẽ không sai! Vậy, hiện tại Cổ Nhược Phong đã xảy ra chuyện gì? Nhìn nàng quả thật không giống như một người điên, chẳng lẽ trộm long tráo phụng, biến thành một người khác?
"Hôm nay, nếu tất cả mọi người đã ở đây, vậy làm chứng cho ta cũng tốt.” Dưới khăn voan, không biết là loại tâm tình gì, mọi người ở đây chỉ có cảm giác trái tim mình như bị nàng bóp thật chặt. Cổ Nhược Phong giơ lên cái tay đang nắm tay của Huyết vương, cất cao giọng nói: “Chàng ấy là người kiếp này Cổ Nhược Phong ta một lòng bảo vệ. Bất luận kẻ nào, người nào dám bắt nạt chàng ấy, ta sẽ trả lại gấp trăm lần, người nào dám tổn thương chàng ấy, ta sẽ tặng lại gấp nghìn lần!”
Âm thanh giống như tuyên thệ xuyên qua khăn voan vừa dày vừa nặng, xuyên qua không khí mỏng manh, xuyên qua màng nhĩ của tất cả mọi người, thẳng đến tận đáy lòng!
Đôi mắt phượng của Mộ Dung Niệm hơi nheo lại, Cổ Nhược Phong này quả thật không đơn giản.
Ngũ hoàng tử ngồi ở bên cạnh Mộ Dung Niệm chợt rủ đôi mắt xuống, nếu như có một cô gái giống nàng đối đãi với mình như vậy, cho dù bị tất cả mọi người trong thiên hạ vứt bỏ thì như thế nào? Lúc này hắn bắt đầu hâm mộ cái tên Huyết vương không biết xấu hổ kia. Đáng tiếc, giai nhân đã gả cho người khác làm vợ. Nên trách mình chậm một bước sao? Hay là than thở số phận trêu chọc người đây?
Huyết vương sững sờ nhìn mười ngón tay của mình và Cổ Nhược Phong đan vào nhau, chặt chẽ ăn khớp như vậy, nàng quyết định tuyên bố với người đời sao? Hắn có tài đức gì lại cưới được một người vợ như thế!
Sắc mặt Văn Thanh đã đen như gan heo, trong cơn giận dữ, lúc tất cả mọi người còn chưa hồi phục tinh thần, hắn lại như một trận gió xông lên lần nữa, hắn không tin, dựa vào công phu của hắn lại không vén được khăn voan của một nữ nhân!
“Pằng!” Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt có một màu đỏ lóe lên, một cái gì đó hình cầu lăn mấy vòng, lăn đến nơi cách xa bọn họ mấy bước chân.
"Ầm!" Ngay sau đó là âm thanh của một vật nặng rốt cuộc cũng rơi xuống.
"Nôn ——" rất nhiều đại thần không chịu đựng được dạ dày quằn quại, không để ý đến trong phòng khách còn có mặt của hoàng thượng, điểm tâm mới ăn buổi sáng tất cả đều phun ra ngoài không còn một mống.
Trên đất, một khối thi thể không đầu lẳng lặng nằm ngang, còn mang theo chút hơi ấm, máu đỏ tươi từ nơi cổ đứt ngang phun trào ra ngoài như nước suối, chảy đầy mặt đất. Cách đó không xa là một cái đầu nhuốm máu đang nằm trơ trội, trên mặt còn mang theo vẻ dữ tợn lúc nãy, điểm thêm một chút máu thịt nhầy nhụa, càng làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Tất cả đều xem thường không điếm xỉa, e ngại, khiếp sợ, ánh mắt còn có một chút hả hê, Cổ Nhược Phong nhích tới gần Huyết vương hơn nữa, giọng nói không lớn không nhỏ, vừa đủ để cho mọi người đều nghe được: “Hôm nay là đại hôn, ta cảm thấy trông thấy máu sẽ vui mừng hơn. Phu quân thấy thế nào?” Làm như là tình nhân đang nỉ non bên tai.
Huyết vương vốn đang kinh ngạc, phút chốc đôi mắt liền nhuốm chút ý cười nhợt nhạt, tràn đầy hạnh phúc: "Nương tử nói đúng lắm." Hôm nay bọn họ đã bái đường, mặc dù chưa vén khăn voan, nhưng Cổ Nhược Phong đã là Huyết vương phi, đây là sự thật ai cũng không thể phủ nhận!
"Ngươi!" Trình Tuyết Hàm thật vất vả mới dừng nôn mửa, vừa lau vết máu bắn tung tóe ở trên tay nàng, lại nghe được âm thanh phách lối của Cổ Nhược Phong, không khỏi tức giận.
"Hoàng thượng, lúc này chắc hẳn là hoàng hậu nương nương cũng mệt mỏi rồi, không bằng sớm hồi cung nghỉ ngơi đi?" Lời nói uyển chuyển, nhưng ai cũng biết Huyết vương phi đang đuổi người.
Người ở dưới khăn voan khinh thường liếc mắt nói chuyện, không chút mảy may để ý nói chuyện như vậy sẽ chọc cho hoàng đế nổi giận. Người khác không rõ ràng lắm, nhưng Cổ Nhược Phong nàng có thể không rõ hay sao? Mười tám năm nay hoàng đế này chưa bao giờ quan tâm tới Huyết vương, cho dù có thì cũng là suy nghĩ giết chết hắn bằng cách nào. Mặc dù Cổ Tiểu Tứ điên điên khùng khùng nổi tiếng khắp nơi, nhưng hoàng đế này cũng chưa từng có ý đồ xấu đối với nàng, mà mình vừa mới nhập vào người Cổ Tiểu Tứ, thì thánh chỉ liền đến, nếu nói đây là sự trùng hợp, đánh chết mình cũng không tin!
Vô sự hiến ân tình, không phải gian tức đạo! Mặc dù Mộ Dung Tô ân cần như vậy cũng không phải là không tốt, thế nhưng ý đồ lợi dụng của hắn lại quá trần trụi! Nếu như nàng có giá trị lợi dụng, hiện tại Mộ Dung Tô cũng sẽ không làm gì nàng!
Đã như vậy, muốn dùng Cổ Nhược Phong nàng để tính kế, không trả trước một chút lợi tức coi sao được?
Huống chi từ lúc mình mở miệng đến bây giờ, Mộ Dung Tô cũng chưa từng nói câu nào, theo người khác là mặc cho người ta ăn hiếp Huyết vương, nhưng Cổ Nhược Phong há có thể không biết hắn cũng ngầm cho phép hành vi của mình?
"Khụ khụ, hoàng hậu thân thể khó chịu, trẫm trước hết hồi cung. Người tới, bãi giá hồi cung!" Mộ Dung Tô rất có ý vị nhìn Cổ Nhược Phong một cái, làm cho người ta đoán không ra ý vị của nó.
Các đại thần có mặt ở đây trong lòng suy nghĩ lung tung, Huyết vương phi này đại nghịch bất đạo như thế, ở trước mặt hoàng thượng ra tay giết người, còn giết cả kim khoa trạng nguyên, hôm nay lại dám đuổi hoàng thượng đi! Thế nhưng hoàng thượng lại không hề nổi giận chút nào? Chẳng lẽ đúng như lời đồn đãi, Huyết vương và Huyết vương phi rất được sủng ái?
Nếu là như vậy, đợi bọn họ về nhà nhất định phải kêu tiểu nữ tử trong nhà thu liễm một chút, cách xa, không nên dây vào người này.
Trong lúc nhất thời, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không biết nên đi hay không nên đi. Hoàng đế đã đi rồi, nhưng mọi người lại không rõ ý định của Mộ Dung Tô. Vốn định chờ hoàng thượng rời đi thì bọn họ cũng đi theo, nhưng nếu Huyết vương được sủng ái, bọn họ rời đi như vậy, tất nhiên đưa tới thù hằn. Nhưng mà, Huyết vương phi cũng không phải là người hiền lành gì, không nói tiếng nào liền giết một người, còn phát ngôn bừa bãi, nói là trong hôn lễ nhìn thấy máu sẽ vui hơn, bọn họ sống đến từng tuổi này rồi, cũng chưa gặp qua người như vậy!
Trong lòng không ngừng đung đưa, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng như thánh chỉ cứu vô số tế bào não của bọn họ: “Nếu mọi người có nhã hứng thì ở lại uống ly rượu.” Dứt lời, liền lôi kéo Huyết vương đi ra khỏi phòng khách, không biết tung tích, để lại mọi người trong phòng khách ngơ ngác nhìn nhau, không thể làm gì khác hơn là rối rít chào hỏi lẫn nhau rồi đi về.
Buồn cười! Còn ai dám ở lại nơi này a, không thấy trên mặt đất một vết máu kéo dài hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.