Nàng Phi Điên Của Vương Gia Khát Máu
Chương 97: Tội không có con
Vong Xuyên Tứ Nguyệt
26/07/2016
Thiếu phu nhân té xỉu… Bình tĩnh vốn có của Nam Phong đã không còn sót lại chút gì tron thoáng chốc…
Lúc này trong đầu Nam Phong chỉ còn lại bóng dáng gầy yếu quật cường mấy ngày qua của Mộ Lam khiến cho người khác đau lòng.
Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong nhìn bóng dáng Nam Phong nhanh chóng biến mất, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, đáy mắt có vẻ xem kịch vui. Hai người liếc mắt nhìn nhau, vận khinh công đi theo dấu chân của Nam Phong. Diễn trò với Nam Phong, ở nơi đây lúc nhàm chán cũng có thể giết thời gian, dù sao bọn họ ở phủ thành chủ cũng là công lao của Nam Phong không phải sao?
“Ôi, chủ tử! Huyết Vương gia Huyết Vương phi…” Gã sai vặt vẫn còn thở hổn hển đã không nhìn thấy bóng dáng ba chủ tử sau một lần hô hấp, đành bất đắc dĩ thở dài một cái, chấp nhận chạy theo sát tới phòng Nam lão phu nhân.
Trong phòng, thân thể gầy yếu của Mộ Lam cứ lẳng lặng nằm trên đất lạnh băng như vậy, một đám hạ nhân nha hoàn vây cung quanh, nhưng không có ai dám tiến lên nâng nàng dậy.
Lúc Nam Phong đến chính là thấy như vậy khiến cho tim của hắn gần như dừng lại.
“Lam Lam, Lam Lam!” Nam Mộ Phong vung chưởng gạt nha hoàn hạ nhân chung quanh ra, nhào tới, ôm Mộ Lam vào trong ngực!
Bốn phía vang lên tiếng ngã “Bịch bịch” xuống đất, đau đớn trong nháy mắt đánh úp tới tận não, lúc này người trong phòng ngã xuống mới kịp phản ứng, thành chủ đại nhân của bọn hắn đến rồi!
Nam Phong vỗ nhè nhẹ mặt Mộ Lam, ôm thân thể Mộ Lam hơi run rẩy, tức giận nơi đáy lòng tích trữ từng chút từng chút một, đã đến chỗ bộc phát, ai cũng không hoài nghi, nếu Mộ Lam thật sự có chuyện, thành chủ đại nhân có thể phá hủy cả phủ thành chủ!
Mộ Lam từ từ mở mắt, thông qua cặp mắt mông lung nhìn thấy người mình yêu sâu đậm đang ôm mình, hắn là Nam Phong, hắn đã tới. Khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt, lại chua xót như vậy.
Nam Phong nhìn bất lực và tuyệt vọng nơi đáy mắt Mộ Lam, trái tim bị chấn động mạnh mẽ trong thoáng chốc, chỉ còn sững sở nhìn Mộ Lam chằm chằm, trong đầu nghĩ rốt cuộc có chuyện gì khiến Mộ Lam lộ ra vẻ mặt như vậy!
Mộ Lam nâng tay phải lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má Nam Phong, nhẹ như vậy, lại dụng tâm như vậy, giống như muốn khắc sâu hình dáng của hắn vào trong lòng mình không bao giờ quên lãng!
Rốt cuộc, Mộ Lam nhắm mắt lại, đẩy Nam Phong ra, cho dù cả người không có lực, cũng chỉ dựa vào bản thân đứng lên!
“Lam Lam…” Nam Phong kinh ngạc nhìn Mộ Lam, không biết tại sao nàng lại như vậy, hắn cảm thấy nàng chống lại, nàng rời xa…
“Để cho ta được yên một chút.” Lúc này sắc mặt Mộ Lam không hề thay đổi, nụ cười lúc vừa nhìn thấy Nam Phong đầu tiên đã thu lại sạch sẽ, không còn dấu vết.
“Lam Lam…” Nam Phong có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Mộ Lam, nhưng biết bây giờ không phải lúc. Hơn nữa, từ trước đến nay Mộ Lam luôn nói lời trong lòng với mình, đây là ăn ý giữa hai người bọn họ! Mà bây giờ, hắn có chuyện quan trọng hơn phải xử lý!
Mộ Lam xoay người mặt nhìn ra cửa bóng lưng hơi dừng lại, nhưng cuối cùng vẫn nhấc bước chân đi từng bước một ra cửa. Không ai biết trong này lòng nàng đau dường nào, có bao nhiêu tuyệt vọng, lòng bàn tay dưới ống tay áo đã bị móng tay bấm vào tạo ra vết máu đỏ sẫm, máu tươi rơi từng giọt lên trên ống tay áo, vẽ nhiều đóa hoa sẫm màu diêm dúa trên vải màu tím…
Ánh mặt trời ngoài cửa sáng ngời, chiếu vào hơi chói mắt.
Mộ Lam híp híp mắt, bước ra cửa phòng, bước từng bước từng bước một ra con đường nhỏ phía ngoài.
Tuyết đọng bị quét sang bên, thành đống ở nơi nào đó tạo thành một phong cảnh đặc biệt.
Bên ngoài rất yên tĩnh, hoặc là… Mộ Lam nàng không nghe được âm thanh khác rồi.
Lá rơi bay bay của quá khứ lãng mãn giờ chỉ còn lại thê lương trong mắt Mộ Lam, cỏ khô héo này cũng khóc thảm mà chết, tất cả mọi thứ, hình như cũng đang giễu cợt kết quả bi ai của mình!
Mộ Lam à Mộ Lam, ngươi là đại tiểu thư của thế gia trong giang hồ, là bảo bối được Mộ gia nâng trong lòng bàn tay, hôm nay rơi vào hoàn cảnh này, thật buồn cười!
Bên trong nhà, Nam Phong đưa mắt nhìn Mộ Lam rời đi, khi bóng lưng nàng biến mất trong nháy mắt, dường như trong lòng bị đào khoét rất đau như thế!
Khóe miệng Nam Phong nhẹ nhàng nâng lên, đau lòng, cũng ngọt ngào, xem ra bản thân mình không thể rời khỏi Mộ Lam rồi, cho dù là nhìn bóng lưng nàng rời đi, mình cũng đau đến mức không cách nào hô hấp…
Thu hồi tầm mắt, Nam Phong nhìn chăm chú về phía Nam lão phu nhân.
Đối với Nam lão phu nhân, Nam Phong tôn kính, kính yêu, còn mang theo chút kính sợ.
Nam lão phu nhân là nương ruột của Nam Phong, từ nhỏ yêu thương và nghiêm nghị với Nam Phong đã cùng tồn tại!
Mặc dù địa vị của Mộ gia trong giang hồ không thấp, nhưng như thế nào thì Nam gia cũng là nhà làm quan, dĩ nhiên là Nam lão phu nhân cảm giác gia thế của Mộ Lam có phần không xứng với Nam Phong, nhưng lúc đầu nể mặt không phải Mộ Lam thì Nam Phong không cưới, bất đắc dĩ cũng phải đồng ý. Dù sao, Nam lão phu nhân không hề muốn cả đời Nam Phong không cưới vợ.
Tuy Mộ Lam là người trong giang hồ, tính tình hào phóng không phải nói, nhưng kể từ khi vào Nam gia, dáng vẻ quy tắc đạo đức mọi người nên có nàng cũng có phần nào, ngoan hiền lễ độ, mặc dù Nam lão phu nhân thường gây khó dễ khắp nơi cũng phải một mắt nhắm một mắt mở cho qua, rất ít khi gây xung đột với Nam lão phu nhân, nàng, không muốn Nam Phong khó xử.
Những điều này, Nam Phong cũng biết, cho nên, Nam Phong thật sự thương yêu Mộ Lam!
Nhưng chuyện không như người mong ước, Nam Phong và Mộ Lam thành thân đã ba năm, không có một đứa con! Bởi vì chuyện này, Nam lão phu nhân càm ràm không biết bao nhiêu lần!
Điều này, Nam Phong và Mộ Lam đều không có lời nào để nói, ba năm không con, thật sự có chút không thể nào nói nổi, cho dù là nguyên nhân gì, Nam Phong cũng nhận, mặc dù hắn rất yêu thích tiểu hài tử, mặc dù cả đời này hắn có thể không có đứa nhỏ, hắn chỉ muốn cùng Mộ Lam “Chỉ cần người đồng lòng, bạc đầu chẳng xa nhau”! Những điều này Nam Phong đã nói rõ ràng với Nam lão phu nhân từ trước!
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!” Mặc dù bây giờ Nam Phong rất cố gắng kiềm chế tâm tình của mình, nhưng vẫn không thể nhắc tới một tiếng “Mẫu thân” để gọi Nam lão phu nhân! Bây giờ, vào lúc này, hắn thật sự nổi giận!
Mộ Lam là người hắn che chở, ba năm qua, Mộ Lam hết sức giấu diếm chuyện mà mẫu thân gây khó dễ, sợ mình và mẫu thân có điều gì ngăn cách! Nhưng với bản lĩnh của mình, sao lại không biết hành động việc làm của mẫu thân?!
Hôm nay, Mộ Lam vốn kiên cường như vậy lại té xỉu, rốt cuộc mẫu thân đã nói gì với nàng?!
Mọi người trong phòng đều cúi thấp đầu trầm mặc không nói, không thể so đo với địa vị của Nam lão phu nhân ở trong nhà này, ngay cả thành chủ cũng phải ngoan ngoãn nghe giáo huấn, đâu đến phiên hạ nhân như mình nói chuyện?!
“Ta muốn một lời giải thích!” Nam Phong trợn đỏ cặp mắt, bình thường hắn có thể một mắt nhắm một mắt mở, bởi vì Nam lão phu nhân không làm gì gây tổn thương trên thân thể của Mộ Lam, gây khó khăn cho nàng cũng không quá đáng, Mộ Lam cũng không so đo, hắn cũng không muốn người ở phủ thành chủ này cả ngày gà chó không yêu! Nhưng mà, bây giờ Mộ Lam té xỉu! Chuyện này tuyệt đối không có khả năng cứ như như vậy!
“Chúng ta chỉ ngồi xuống nói chuyện phiếm mà thôi, huống chi người trong phòng này ai là đối thủ của Mộ Lam?” Nam lão phu nhân nhấp một ngụm trà trong tay, ừ, coi như thủ nghệ không tệ.
“Nói chuyện phiếm? Rốt cuộc mấy người tán gẫu cái gì?” Nam Phong không phải người ngu, hắn biết bản lĩnh của Mộ Lam, cho dù Nam lão phu nhân cộng thêm nha hoàn hạ nhân đều không phải là đối thủ của Mộ Lam! Hơn nữa, trước đó hắn đã bắt mạch của Mộ Lam, kiểm tra tình trạng, không có hiện tượng bị thương. Vậy điều khiến Mộ Lam té xỉu cũng chỉ có “Nói chuyện phiếm” trong miệng Nam lão phu nhân rồi!
“Cũng chỉ nói chuyện phiếm trong nhà mà thôi.” Nam lão phu nhân vẫn nói không nhanh không chậm, đối với Mộ Lam, bà không hề có chút áy náy, lúc đầu khi Mộ Lam bước vào cửa mình đã không ưa thích nàng, huống chi ba năm không con, cả ngày quyến rũ hồn phách Nam Phong, còn nói lời hoang đường gì mà “Kiếp này chỉ cưới mình Mộ Lam làm thê”, chẳng lẽ muốn Nam gia đoạn tử tuyệt tôn sao!
“Nói chuyện phiếm? Vậy sao Lam Lam lại té xỉu?” Nam Phong nắm chặt quả đấm, trước đó khi Mộ Lam mở mắt, tuyệt vọng và bất đắc dĩ trong đáy mắt kia khiến trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi, mặc dù chỉ ngắn ngủi trong một hô hấp, nhưng lại khắc trong đầu hắn chùi cũng không đi!
“Có lẽ đột nhiên thân thể nàng khó chịu, ta cũng không phải nàng, sao ta biết.” Nam lão phu nhân đứng lên, cuối cùng liếc mắt nhìn Nam Phong, đi ra cửa, lúc đi qua tên sai vặt, mắt nhẹ nhàng quét qua, gã sai vặt này, là một trong những gã sai vặt cận thân của Nam Phong, Nam Lâm.
Nam Lâm ngước mắt chống lại thâm ý bao hàm trong mắt của Nam lão phu nhân, đáy lòng chấn động mạnh mẽ, sau đó cúi thấp đầu, nghiêng thân thể cung kính nhường lão phu nhân đi qua, dao động trong đáy lòng cũng bị cái nhìn kia của Nam lão phu nhân áp đảo xóa sạch rồi.
Chuyện này, hình như cứ trôi qua như vậy, nha hoàn hạ nhân cũng đi theo lão phu nhân rời đi, không phải ai cũng có thể chọc nổi thành chủ đại nhân, mỗi người ở đây không phải như Nam lão phu nhân, bây giờ thành chủ đại nhân rất khủng bố, mọi người vẫn nên thừa dịp Nam lão phu nhân rời đi mà chạy theo là tốt hơn! Dù sao, ở phủ thành chủ cũng đều diễn ra cảnh như vậy, chỉ có điều thành chủ đại nhân không thường ở đây mà thôi, mà phu nhân thành chủ chưa bao giờ ngất đi như lần này! Tự nhiên, nội dung “Nói chuyện phiếm” lần này của Nam lão phu nhân khiến nha hoàn hạ nhân ở đây cũng trợn trừng mắt tắt tiếng! Chỉ có điều, những thứ đó, ở phủ thành chủ này, ai cũng không dám nói cho thành chủ đại nhân anh minh vĩ đại của bọn họ!
Nam Phong là người chính trực, thưởng phạt phân minh, càng là người sáng suốt! Nhưng, ở trong phủ thành chủ này, gừng càng già càng cay! Trong hậu viện, Nam Phong không đấu lại Nam lão phu nhân! Những nha hoàn hạ nhân kia chỉ có thể nghe theo lời Nam lão phu nhân, dù sao, ai cũng không muốn sống không bằng chết!
Ngoài cửa cách đó không xa, Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong nghiêng người dựa trên một thân cây, yên tĩnh xem xong trận “nội đấu” này, rốt cuộc thắng thua đã thấy, mặt ngó về phía Mộ Lam biến mất, hai người bèn nhìn nhau cười, Nam lão phu nhân này đúng là không đơn giản, chỉ có điều không biết tiếp theo Mộ Lam sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào?
Si yên tĩnh đứng ở một bên, vừa rồi hắn đã báo cáo nhanh chuyện vừa xảy ra trước đó cho hai vị chủ tử, đây cũng do hắn nhàm chán, trong lúc vô tình “Càn quét” phủ thành chủ phát hiện ra, không thể không nói, Nam lão phu nhân, có thủ đoạn!
Lúc này trong đầu Nam Phong chỉ còn lại bóng dáng gầy yếu quật cường mấy ngày qua của Mộ Lam khiến cho người khác đau lòng.
Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong nhìn bóng dáng Nam Phong nhanh chóng biến mất, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, đáy mắt có vẻ xem kịch vui. Hai người liếc mắt nhìn nhau, vận khinh công đi theo dấu chân của Nam Phong. Diễn trò với Nam Phong, ở nơi đây lúc nhàm chán cũng có thể giết thời gian, dù sao bọn họ ở phủ thành chủ cũng là công lao của Nam Phong không phải sao?
“Ôi, chủ tử! Huyết Vương gia Huyết Vương phi…” Gã sai vặt vẫn còn thở hổn hển đã không nhìn thấy bóng dáng ba chủ tử sau một lần hô hấp, đành bất đắc dĩ thở dài một cái, chấp nhận chạy theo sát tới phòng Nam lão phu nhân.
Trong phòng, thân thể gầy yếu của Mộ Lam cứ lẳng lặng nằm trên đất lạnh băng như vậy, một đám hạ nhân nha hoàn vây cung quanh, nhưng không có ai dám tiến lên nâng nàng dậy.
Lúc Nam Phong đến chính là thấy như vậy khiến cho tim của hắn gần như dừng lại.
“Lam Lam, Lam Lam!” Nam Mộ Phong vung chưởng gạt nha hoàn hạ nhân chung quanh ra, nhào tới, ôm Mộ Lam vào trong ngực!
Bốn phía vang lên tiếng ngã “Bịch bịch” xuống đất, đau đớn trong nháy mắt đánh úp tới tận não, lúc này người trong phòng ngã xuống mới kịp phản ứng, thành chủ đại nhân của bọn hắn đến rồi!
Nam Phong vỗ nhè nhẹ mặt Mộ Lam, ôm thân thể Mộ Lam hơi run rẩy, tức giận nơi đáy lòng tích trữ từng chút từng chút một, đã đến chỗ bộc phát, ai cũng không hoài nghi, nếu Mộ Lam thật sự có chuyện, thành chủ đại nhân có thể phá hủy cả phủ thành chủ!
Mộ Lam từ từ mở mắt, thông qua cặp mắt mông lung nhìn thấy người mình yêu sâu đậm đang ôm mình, hắn là Nam Phong, hắn đã tới. Khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt, lại chua xót như vậy.
Nam Phong nhìn bất lực và tuyệt vọng nơi đáy mắt Mộ Lam, trái tim bị chấn động mạnh mẽ trong thoáng chốc, chỉ còn sững sở nhìn Mộ Lam chằm chằm, trong đầu nghĩ rốt cuộc có chuyện gì khiến Mộ Lam lộ ra vẻ mặt như vậy!
Mộ Lam nâng tay phải lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má Nam Phong, nhẹ như vậy, lại dụng tâm như vậy, giống như muốn khắc sâu hình dáng của hắn vào trong lòng mình không bao giờ quên lãng!
Rốt cuộc, Mộ Lam nhắm mắt lại, đẩy Nam Phong ra, cho dù cả người không có lực, cũng chỉ dựa vào bản thân đứng lên!
“Lam Lam…” Nam Phong kinh ngạc nhìn Mộ Lam, không biết tại sao nàng lại như vậy, hắn cảm thấy nàng chống lại, nàng rời xa…
“Để cho ta được yên một chút.” Lúc này sắc mặt Mộ Lam không hề thay đổi, nụ cười lúc vừa nhìn thấy Nam Phong đầu tiên đã thu lại sạch sẽ, không còn dấu vết.
“Lam Lam…” Nam Phong có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Mộ Lam, nhưng biết bây giờ không phải lúc. Hơn nữa, từ trước đến nay Mộ Lam luôn nói lời trong lòng với mình, đây là ăn ý giữa hai người bọn họ! Mà bây giờ, hắn có chuyện quan trọng hơn phải xử lý!
Mộ Lam xoay người mặt nhìn ra cửa bóng lưng hơi dừng lại, nhưng cuối cùng vẫn nhấc bước chân đi từng bước một ra cửa. Không ai biết trong này lòng nàng đau dường nào, có bao nhiêu tuyệt vọng, lòng bàn tay dưới ống tay áo đã bị móng tay bấm vào tạo ra vết máu đỏ sẫm, máu tươi rơi từng giọt lên trên ống tay áo, vẽ nhiều đóa hoa sẫm màu diêm dúa trên vải màu tím…
Ánh mặt trời ngoài cửa sáng ngời, chiếu vào hơi chói mắt.
Mộ Lam híp híp mắt, bước ra cửa phòng, bước từng bước từng bước một ra con đường nhỏ phía ngoài.
Tuyết đọng bị quét sang bên, thành đống ở nơi nào đó tạo thành một phong cảnh đặc biệt.
Bên ngoài rất yên tĩnh, hoặc là… Mộ Lam nàng không nghe được âm thanh khác rồi.
Lá rơi bay bay của quá khứ lãng mãn giờ chỉ còn lại thê lương trong mắt Mộ Lam, cỏ khô héo này cũng khóc thảm mà chết, tất cả mọi thứ, hình như cũng đang giễu cợt kết quả bi ai của mình!
Mộ Lam à Mộ Lam, ngươi là đại tiểu thư của thế gia trong giang hồ, là bảo bối được Mộ gia nâng trong lòng bàn tay, hôm nay rơi vào hoàn cảnh này, thật buồn cười!
Bên trong nhà, Nam Phong đưa mắt nhìn Mộ Lam rời đi, khi bóng lưng nàng biến mất trong nháy mắt, dường như trong lòng bị đào khoét rất đau như thế!
Khóe miệng Nam Phong nhẹ nhàng nâng lên, đau lòng, cũng ngọt ngào, xem ra bản thân mình không thể rời khỏi Mộ Lam rồi, cho dù là nhìn bóng lưng nàng rời đi, mình cũng đau đến mức không cách nào hô hấp…
Thu hồi tầm mắt, Nam Phong nhìn chăm chú về phía Nam lão phu nhân.
Đối với Nam lão phu nhân, Nam Phong tôn kính, kính yêu, còn mang theo chút kính sợ.
Nam lão phu nhân là nương ruột của Nam Phong, từ nhỏ yêu thương và nghiêm nghị với Nam Phong đã cùng tồn tại!
Mặc dù địa vị của Mộ gia trong giang hồ không thấp, nhưng như thế nào thì Nam gia cũng là nhà làm quan, dĩ nhiên là Nam lão phu nhân cảm giác gia thế của Mộ Lam có phần không xứng với Nam Phong, nhưng lúc đầu nể mặt không phải Mộ Lam thì Nam Phong không cưới, bất đắc dĩ cũng phải đồng ý. Dù sao, Nam lão phu nhân không hề muốn cả đời Nam Phong không cưới vợ.
Tuy Mộ Lam là người trong giang hồ, tính tình hào phóng không phải nói, nhưng kể từ khi vào Nam gia, dáng vẻ quy tắc đạo đức mọi người nên có nàng cũng có phần nào, ngoan hiền lễ độ, mặc dù Nam lão phu nhân thường gây khó dễ khắp nơi cũng phải một mắt nhắm một mắt mở cho qua, rất ít khi gây xung đột với Nam lão phu nhân, nàng, không muốn Nam Phong khó xử.
Những điều này, Nam Phong cũng biết, cho nên, Nam Phong thật sự thương yêu Mộ Lam!
Nhưng chuyện không như người mong ước, Nam Phong và Mộ Lam thành thân đã ba năm, không có một đứa con! Bởi vì chuyện này, Nam lão phu nhân càm ràm không biết bao nhiêu lần!
Điều này, Nam Phong và Mộ Lam đều không có lời nào để nói, ba năm không con, thật sự có chút không thể nào nói nổi, cho dù là nguyên nhân gì, Nam Phong cũng nhận, mặc dù hắn rất yêu thích tiểu hài tử, mặc dù cả đời này hắn có thể không có đứa nhỏ, hắn chỉ muốn cùng Mộ Lam “Chỉ cần người đồng lòng, bạc đầu chẳng xa nhau”! Những điều này Nam Phong đã nói rõ ràng với Nam lão phu nhân từ trước!
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!” Mặc dù bây giờ Nam Phong rất cố gắng kiềm chế tâm tình của mình, nhưng vẫn không thể nhắc tới một tiếng “Mẫu thân” để gọi Nam lão phu nhân! Bây giờ, vào lúc này, hắn thật sự nổi giận!
Mộ Lam là người hắn che chở, ba năm qua, Mộ Lam hết sức giấu diếm chuyện mà mẫu thân gây khó dễ, sợ mình và mẫu thân có điều gì ngăn cách! Nhưng với bản lĩnh của mình, sao lại không biết hành động việc làm của mẫu thân?!
Hôm nay, Mộ Lam vốn kiên cường như vậy lại té xỉu, rốt cuộc mẫu thân đã nói gì với nàng?!
Mọi người trong phòng đều cúi thấp đầu trầm mặc không nói, không thể so đo với địa vị của Nam lão phu nhân ở trong nhà này, ngay cả thành chủ cũng phải ngoan ngoãn nghe giáo huấn, đâu đến phiên hạ nhân như mình nói chuyện?!
“Ta muốn một lời giải thích!” Nam Phong trợn đỏ cặp mắt, bình thường hắn có thể một mắt nhắm một mắt mở, bởi vì Nam lão phu nhân không làm gì gây tổn thương trên thân thể của Mộ Lam, gây khó khăn cho nàng cũng không quá đáng, Mộ Lam cũng không so đo, hắn cũng không muốn người ở phủ thành chủ này cả ngày gà chó không yêu! Nhưng mà, bây giờ Mộ Lam té xỉu! Chuyện này tuyệt đối không có khả năng cứ như như vậy!
“Chúng ta chỉ ngồi xuống nói chuyện phiếm mà thôi, huống chi người trong phòng này ai là đối thủ của Mộ Lam?” Nam lão phu nhân nhấp một ngụm trà trong tay, ừ, coi như thủ nghệ không tệ.
“Nói chuyện phiếm? Rốt cuộc mấy người tán gẫu cái gì?” Nam Phong không phải người ngu, hắn biết bản lĩnh của Mộ Lam, cho dù Nam lão phu nhân cộng thêm nha hoàn hạ nhân đều không phải là đối thủ của Mộ Lam! Hơn nữa, trước đó hắn đã bắt mạch của Mộ Lam, kiểm tra tình trạng, không có hiện tượng bị thương. Vậy điều khiến Mộ Lam té xỉu cũng chỉ có “Nói chuyện phiếm” trong miệng Nam lão phu nhân rồi!
“Cũng chỉ nói chuyện phiếm trong nhà mà thôi.” Nam lão phu nhân vẫn nói không nhanh không chậm, đối với Mộ Lam, bà không hề có chút áy náy, lúc đầu khi Mộ Lam bước vào cửa mình đã không ưa thích nàng, huống chi ba năm không con, cả ngày quyến rũ hồn phách Nam Phong, còn nói lời hoang đường gì mà “Kiếp này chỉ cưới mình Mộ Lam làm thê”, chẳng lẽ muốn Nam gia đoạn tử tuyệt tôn sao!
“Nói chuyện phiếm? Vậy sao Lam Lam lại té xỉu?” Nam Phong nắm chặt quả đấm, trước đó khi Mộ Lam mở mắt, tuyệt vọng và bất đắc dĩ trong đáy mắt kia khiến trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi, mặc dù chỉ ngắn ngủi trong một hô hấp, nhưng lại khắc trong đầu hắn chùi cũng không đi!
“Có lẽ đột nhiên thân thể nàng khó chịu, ta cũng không phải nàng, sao ta biết.” Nam lão phu nhân đứng lên, cuối cùng liếc mắt nhìn Nam Phong, đi ra cửa, lúc đi qua tên sai vặt, mắt nhẹ nhàng quét qua, gã sai vặt này, là một trong những gã sai vặt cận thân của Nam Phong, Nam Lâm.
Nam Lâm ngước mắt chống lại thâm ý bao hàm trong mắt của Nam lão phu nhân, đáy lòng chấn động mạnh mẽ, sau đó cúi thấp đầu, nghiêng thân thể cung kính nhường lão phu nhân đi qua, dao động trong đáy lòng cũng bị cái nhìn kia của Nam lão phu nhân áp đảo xóa sạch rồi.
Chuyện này, hình như cứ trôi qua như vậy, nha hoàn hạ nhân cũng đi theo lão phu nhân rời đi, không phải ai cũng có thể chọc nổi thành chủ đại nhân, mỗi người ở đây không phải như Nam lão phu nhân, bây giờ thành chủ đại nhân rất khủng bố, mọi người vẫn nên thừa dịp Nam lão phu nhân rời đi mà chạy theo là tốt hơn! Dù sao, ở phủ thành chủ cũng đều diễn ra cảnh như vậy, chỉ có điều thành chủ đại nhân không thường ở đây mà thôi, mà phu nhân thành chủ chưa bao giờ ngất đi như lần này! Tự nhiên, nội dung “Nói chuyện phiếm” lần này của Nam lão phu nhân khiến nha hoàn hạ nhân ở đây cũng trợn trừng mắt tắt tiếng! Chỉ có điều, những thứ đó, ở phủ thành chủ này, ai cũng không dám nói cho thành chủ đại nhân anh minh vĩ đại của bọn họ!
Nam Phong là người chính trực, thưởng phạt phân minh, càng là người sáng suốt! Nhưng, ở trong phủ thành chủ này, gừng càng già càng cay! Trong hậu viện, Nam Phong không đấu lại Nam lão phu nhân! Những nha hoàn hạ nhân kia chỉ có thể nghe theo lời Nam lão phu nhân, dù sao, ai cũng không muốn sống không bằng chết!
Ngoài cửa cách đó không xa, Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong nghiêng người dựa trên một thân cây, yên tĩnh xem xong trận “nội đấu” này, rốt cuộc thắng thua đã thấy, mặt ngó về phía Mộ Lam biến mất, hai người bèn nhìn nhau cười, Nam lão phu nhân này đúng là không đơn giản, chỉ có điều không biết tiếp theo Mộ Lam sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào?
Si yên tĩnh đứng ở một bên, vừa rồi hắn đã báo cáo nhanh chuyện vừa xảy ra trước đó cho hai vị chủ tử, đây cũng do hắn nhàm chán, trong lúc vô tình “Càn quét” phủ thành chủ phát hiện ra, không thể không nói, Nam lão phu nhân, có thủ đoạn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.