Chương 30: CHƯƠNG 30
Lạc Thanh
22/03/2016
Một hạt sương sớm vẫn còn đọng lại trên cành mai khô trượt xuống, trúng vào hàng mi đang khép chặt của thiếu nữ nhỏ nhắn nằm trên giường đá dưới gốc cây, đột ngột như vậy làm cho lông mi nàng khẽ run rẩy.
Lạnh! Trong không gian mờ ảo của sớm mai, Trang Thư Lan cảm thấy toàn thân đều lạnh lẽo, cái lạnh thấu xương, cắt da cắt thịt khiến nàng run rẩy cả người. Theo thói quen, hai tay nàng tìm kiếm chăn trên giường, nhưng sờ soạng một hồi cũng không tìm được cái gì, hơn nữa càng lúc lại càng thấy giường lạnh hơn. Thật kỳ lạ!
A…. Giường này làm sao vậy? Chăn mền đâu hết cả rồi? Trang Thư Lan cũng không mở mắt. Hướng vào bên trong giường tìm kiếm một lần nữa, mong rằng có thể tìm thấy thứ nàng đang cần. Thế nhưng sau khi nghiêng người tìm cũng không có gì khác ngoài thân thể của nàng, đúng lúc ấy có giọng nói từ phía Đông vang lên.
“Ôi!”
Trang Thư Lan mắt nhắm mắt mở bị tiếng động đánh thức, muốn ngủ tiếp nhưng ngay khi tay chạm vào giường nằm thì cái lạnh thấu xương truyền tới khiến nàng thanh tỉnh không ít. Mở mắt ra nghi hoặc nhìn chiếc giường tạo bằng đá cẩm thạch đang nằm.
Chuyện này là sao? Sao nàng lại ngủ trên giường đá? Giương mắt nhìn bốn phía chung quanh đều trống trải không một tiếng động, trên thân mai khô héo màu nâu có một vài nụ mai, nhưng phía sau nàng có thể thấy mấy căn phòng nhỏ.
Đây là nơi nào? Sao nàng lại ở chỗ này? Hơn nữa sao lại có thể ngủ ở đây? Giờ phút này Trang Thư Lan hoàn toàn không còn cảm giác buồn ngủ, ánh mắt nghi hoặc nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng rơi tại giường đá mà nàng vừa nằm cả đêm hôm qua. Trong đầu không ngừng hồi tưởng đến những chuyện xảy ra sau khi nàng rời khỏi Tuý Xuân Uyển, nhưng chỉ khổ một nỗi nàng càng cố nhớ thì càng mờ mịt không có một chút ấn tượng nào cả.Nàng nhớ mang máng hình như tối hôm qua nàng tới một chỗ, sau đó thấy mệt mỏi, tiếp theo là nằm xuống nghỉ ngơi, sau đó hình như hát một bài…. Trí nhớ tới đó thì gián đoạn, sau khi hát xong bài hát những chuyện còn lại nàng một chút cũng không nhớ.
“Hắt xì”
Thật là lạnh, Trang Thư Lan hắt xì một cái rõ to, theo đó nước mũi cũng chảy xuống, nàng nhanh tay lấy khăn voan lau lau, không cần nghĩ nhiều cũng biết chắc chắn nàng bị cảm lạnh do hôm qua nằm ngủ cả đêm ngoài trời trên giường đá này.
“Đại nhân, chính là nàng!”
Một giọng nói già nua truyền tới, mang theo chỉ trích nho nhỏ.
“Sáng sớm nay lão nô quét sân tại mai viên thì đã thấy một vị cô nương nằm ngủ ở trên giường đá, lão nô vốn định đánh thức nàng nhưng gọi rất lâu rồi mà nàng cũng không tỉnh lại. Bây giờ đang là giữa mùa đông, một cô nương lại ngủ ở Mai viên vắng vẻ này, lão nô sợ rằng nàng là người xấu, cho nên mới mời đại nhân tới xem”
Nghe người kia lên án, Trang Thư Lan mới một mực tin nàng đã xông nhầm vào phủ của một vị đại nhân trong triều a! Hơn nữa vị đại nhân này lại đang tới đây! Nhớ tới tối hôm qua tại dạ yến nàng cũng tiếp xúc qua không ít vị đại thần trong triều, nếu như bị vị đại nhân này nhận ra thật rước thêm bao nhiêu phiền toái nữa nha! Lần đầu tiên nàng thấy hối hận, hối hận rằng tại sao ngay khi tỉnh dậy không rời khỏi nơi này!
“Ừm”
Một giọng nói nhàn nhạt cất lên, lát sau nàng nghe thấy lời dặn dò kẻ dưới.
“Các ngươi ở đây coi chừng!”
Sau đó là hai tiếng bước chân chầm chậm tiến về phía nàng.
Trang Thư Lan nghe thấy giọng nói kia thân mình lập tức cứng đờ lại. Trong lòng không ngừng mắng thầm, tại sao kinh thành phủ doãn nhiều như vậy, nàng lại không chọn mà tới vườn nhà hắn ngủ – Tư Đồ Minh Duệ? nhưng mà việc nằm ngủ ở vườn nhà hắn khiến nàng cảm thấy rất kỳ quái. Bởi vì phủ của hắn ở phía Tây thành, còn phủ Thừa tướng lại ở phía Đông thành, sao nàng lại có thể chạy từ phía tây sang phía đông được? Chẳng lẽ vài giọt rượu có thể làm mất hết thần trí, ngay cả tới việc phân biệt Đông Tây Nam Bắc cũng không rõ sao? Nhưng nàng chắc chắn tối hôm qua lúc rời khỏi Túy Xuân Uyển thì đi theo con đường mà nàng vẫn thường đi a!
“Chúc vị cô nương buổi sáng tốt lành!”
Tư Đồ Minh Duệ lễ độ mở miệng, nhìn bóng lưng vị cô nương một thân lam y trước mặt, cười ôn hoà khiếm nhã.
“Xin hỏi cô nương tại hàn xá ngủ có ngon giấc không?”
Nếu như người nào gặp tình huống này còn có thể ngủ ngon giấc, khẳng định đầu óc kẻ đó có vấn đề.
“Có….. hắt xì!”
Trang Thư Lan xoay người, nghĩ rằng chỉ cần tuỳ ý trả lời một câu rồi nhanh chóng rời đi, nhưng nói không được một chữ đã liên tục hắt xì ba cái, nước mắt cũng bị buộc chảy ra hai giọt.
“Xem ra cô nương bị nhiễm phong hàn!”
Tư Đồ Minh Duệ nhìn thực lo lắng, thậm chí lông mày cũng nhíu lại.
“Chi bằng cô nương ở lại hàn xá của ta nghỉ ngơi một chút, uống chén canh gừng rồi hãy rời đi!”
Lời này dù nghe thế nào cũng thấy giống giọng điệu của một kẻ ba phải. Nếu như cách đây mấy ngày, Trang Thư Lan có lẽ còn có thể suy xét về đề nghị của hắn, nhưng ngày hôm qua được chứng kiến bộ mặt thật của Tư Đồ Minh Duệ, cho dù bây giờ nàng đưa lưng lại nhưng cũng có thể đoán được trong ánh mắt hắn nhất định mang theo tà khí, trêu trọc, một chút chân thành cũng không có.
“Tiểu nữ xin nhận ý tốt của đại nhân!”
Nàng cúi người phúc lễ đồng thời hạ thấp thanh âm.
“Tiểu nữ đã nhầm lẫn mà xông vào phủ của đại nhân, ngài không những không trách cứ mà còn quan tâm thân thể của tiểu nữ, tiểu nữ cảm động vạn phần. Nhưng tiểu nữ quấy rầy đại nhân đã lâu, sao lại không biết xấu hổ mà làm phiền đại nhân thêm nữa? Tốt hơn là tiểu nữ nhanh chóng rời khỏi nơi này!”
Rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, chớ có cùng cái tên Tư Đồ khó đoán này mới là thượng sách.
“Vì sao cô nương không dám xoay người đối mặt với bản quan? Chẳng lẽ cô nương sợ bản quan lấy việc cô nương quấy rầy tư dinh của ta mà đưa tới công đường sao? Hay là cô nương biết bản quan nên mới sợ? Hoặc là dung mạo cô nương ‘quá mức độc đáo’ nên không muốn cho người khác nhìn thấy?”
Tư Đồ Minh Duệ thừa biết mưu đồ của nàng, nàng càng muốn chạy hắn càng muốn không cho nàng rời đi!
“Cô nương yên tâm, chớ hiểu nhầm ta. Cô nương không cần lo lắng, bản quan chỉ là muốn nhìn thấy vị khách tá túc một đêm tại hàn xá bộ dáng như thế nào mà thôi, còn có hàn xá chiêu đãi tại mai viên này kính xin cô nương rộng lượng, bao dung – yêu cầu đơn giản như vậy, cô nương không thể không đáp ứng chứ!”
Nghe thanh âm ôn nhã có vẻ như vô hại nhưng Trang Thư Lan thừa hiểu: nếu nàng không đối mặt với hắn chỉ sợ họ Tư Đồ kia nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp không cho nàng rời đi cho tới khi nào nàng xoay người nhìn hắn mới thôi. Nhưng là làm như thế nào có thể xoay người lúc này? Trang Thư Lan đã đoán được thân phận của hắn, nàng cũng tin hắn nhất định có thể đoán ra chút gì đó.
Biết lấy cớ gì để từ chối yêu cầu của hắn đây? Trang Thư Lan dừng lại một chút, chậm rãi xoay người, chắp tay thi lẽ, dùng thanh âm bình thường nói chuyện.
“Hạ quan bái kiến Tư Đồ đại nhân!”
“A? Là Thám Hoa Lang sao?”
Bộ dạng Tư Đồ Minh Duệ ngạc nhiên nhưng nàng nhìn rõ trong mắt hắn không có một chút biểu lộ bất ngờ cùng kinh ngạc.
“ Thám Hoa Lang sao lại ngủ ở đây?”
Trang Thư Lan ngầm mếu máo, hơn ai hết nàng mới là người muốn nhất biết tại sao mình lại chạy tới nơi này.
“À là…… Đương nhiên là bởi vì bị mùi thơm của hoa mai trong quý phủ của đại nhân hấp dẫn nên trong lúc lơ đãng đã đi vào”
Trang Thư Lan tuỳ ý trả lời.
“Nhưng hoa mai trong Mai viên chưa nở, chẳng hay mùi thơm mà Thám Hoa Lang nói là từ đâu tới?”
Trong mắt Tư Đồ Minh Duệ ý cười đã không thể che giấu. Bởi vì bộ dạng nàng nghiêm túc không hề hoảng hốt, nếu không phải chú ý tới nàng luôn luôn xoắn chiếc khăn ở tay, nhất định có thể lừa gạt không ít người.
Người này thật đúng là không chừa cho người khác chút mặt mũi! Chẳng lẽ nhất định phải vạch trần nàng sao?
“Vậy Tư Đồ đại nhân cho là ta tới như thế nào? Ta đây là một tiểu nữ nhân yếu đuối, vai không thể khiêng vác, chân tay yếu ớt, vậy mà không hiểu sao lại có thể tới Mai viên của đại nhân, thực là một chuyện đáng ngạc nhiên”
Trang Thư Lan nói chuyện một cách bình tĩnh.
“Cho nên nếu không phải là do ta mộng du tới đây, thì chỉ có thể là do lúc ta ngủ say bị kẻ khác bắt cóc tới phủ của ngài. Ngài thấy có đúng không, Tư Đồ đại nhân?”
Tư Đồ Minh Duệ mỉm cười lại lắc đầu.
“Thám Hoa Lang nói vậy cũng không đúng rồi. Ngươi nói ngươi bị bắt cóc bởi vì lí do gì? Vì tiền, vì sắc hay là tài năng? Ngươi cũng không giống như tỷ tỷ ngươi! Vậy bọn họ vì cớ gì muốn bắt cóc ngươi mà không phải là tỷ tỷ ngươi? Hơn nữa lại có kẻ bắt cóc như vậy sao? Không trói ngươi lại mà còn đưa đến mai viên trong hậu viện nhà ta, Thám Hoa Lang, xin hỏi ngươi đã nghe thấy có kẻ bắt cóc nào như vậy chưa? Mà theo như lời ngươi nói, ngươi là mộng du tới đây thật đúng làm cho bản quan mở rộng tầm mắt, không ngờ một Mai viên nhỏ lại có thể hấp dẫn Thám Hoa Lang vòng hơn nửa kinh thành lúc đêm khuya, trèo tường vào vườn nhà ta ngủ a!”
Nam nhân này, có là thánh nhân cũng bị hắn ép tới điên! Nhưng lời hắn nói cũng có chỗ đúng, huống chi tối hôm qua nàng say tới không biết chuyện gì. Song, dù có say rượu, theo tính cách của nàng cũng không thể vòng hơn nửa kinh thành lại tuỳ tiện nằm trên giường đá trong sân nhà người khác ngủ! Nhưng đây là tình huống có khả năng nhất, nàng say rượu nên ngay khi nằm xuống liền ngủ không cần biết đó là chỗ nào. Nhưng chuyện đúng là như vậy sao? tỉnh lại đã thấy mình nằm trong Mai viên nhà người ta! lông màyTrang Thư Lan khẽ giật, muốn nói điều gì nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng thì đột nhiên ý thức được, dường như Tư Đồ Minh Duệ nhìn thấu được suy nghĩ của nàng. Nếu trả lời đúng, chỉ sợ hắn lại đưa ra không ít vấn đề làm tức chết người khác!
“Tư Đồ đại nhân còn có chuyện gì sao? Nếu như không còn gì khác, hạ quan xin phép hồi phủ!”
Hai tay phúc lễ, sắc mặt Trang Thư Lan bình thản, ngữ khí không lạnh cũng không ấm.
Tư Đồ Minh Duệ liếc mắt thấybiểu tình trên mặt nàng thay đổi nhanh chóng từ giận dỗi sang bình tĩnh, mặc dù chỉ trong nháy mắt nhưng hắn vẫn nhìn thấy rõ a! Cười nhạt chăm chú nhìn nàng mang theo ba phần mê hoặc, ba phần thương lượng, bốn phần ngữ khí yêu cầu, Tư Đồ Minh Duệ nói.
“Nếu đã đến đây rồi thì cần gì phải vội vã trở về như vậy, không bằng cùng ta cùng dùng bữa sáng đi!”
Lạnh! Trong không gian mờ ảo của sớm mai, Trang Thư Lan cảm thấy toàn thân đều lạnh lẽo, cái lạnh thấu xương, cắt da cắt thịt khiến nàng run rẩy cả người. Theo thói quen, hai tay nàng tìm kiếm chăn trên giường, nhưng sờ soạng một hồi cũng không tìm được cái gì, hơn nữa càng lúc lại càng thấy giường lạnh hơn. Thật kỳ lạ!
A…. Giường này làm sao vậy? Chăn mền đâu hết cả rồi? Trang Thư Lan cũng không mở mắt. Hướng vào bên trong giường tìm kiếm một lần nữa, mong rằng có thể tìm thấy thứ nàng đang cần. Thế nhưng sau khi nghiêng người tìm cũng không có gì khác ngoài thân thể của nàng, đúng lúc ấy có giọng nói từ phía Đông vang lên.
“Ôi!”
Trang Thư Lan mắt nhắm mắt mở bị tiếng động đánh thức, muốn ngủ tiếp nhưng ngay khi tay chạm vào giường nằm thì cái lạnh thấu xương truyền tới khiến nàng thanh tỉnh không ít. Mở mắt ra nghi hoặc nhìn chiếc giường tạo bằng đá cẩm thạch đang nằm.
Chuyện này là sao? Sao nàng lại ngủ trên giường đá? Giương mắt nhìn bốn phía chung quanh đều trống trải không một tiếng động, trên thân mai khô héo màu nâu có một vài nụ mai, nhưng phía sau nàng có thể thấy mấy căn phòng nhỏ.
Đây là nơi nào? Sao nàng lại ở chỗ này? Hơn nữa sao lại có thể ngủ ở đây? Giờ phút này Trang Thư Lan hoàn toàn không còn cảm giác buồn ngủ, ánh mắt nghi hoặc nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng rơi tại giường đá mà nàng vừa nằm cả đêm hôm qua. Trong đầu không ngừng hồi tưởng đến những chuyện xảy ra sau khi nàng rời khỏi Tuý Xuân Uyển, nhưng chỉ khổ một nỗi nàng càng cố nhớ thì càng mờ mịt không có một chút ấn tượng nào cả.Nàng nhớ mang máng hình như tối hôm qua nàng tới một chỗ, sau đó thấy mệt mỏi, tiếp theo là nằm xuống nghỉ ngơi, sau đó hình như hát một bài…. Trí nhớ tới đó thì gián đoạn, sau khi hát xong bài hát những chuyện còn lại nàng một chút cũng không nhớ.
“Hắt xì”
Thật là lạnh, Trang Thư Lan hắt xì một cái rõ to, theo đó nước mũi cũng chảy xuống, nàng nhanh tay lấy khăn voan lau lau, không cần nghĩ nhiều cũng biết chắc chắn nàng bị cảm lạnh do hôm qua nằm ngủ cả đêm ngoài trời trên giường đá này.
“Đại nhân, chính là nàng!”
Một giọng nói già nua truyền tới, mang theo chỉ trích nho nhỏ.
“Sáng sớm nay lão nô quét sân tại mai viên thì đã thấy một vị cô nương nằm ngủ ở trên giường đá, lão nô vốn định đánh thức nàng nhưng gọi rất lâu rồi mà nàng cũng không tỉnh lại. Bây giờ đang là giữa mùa đông, một cô nương lại ngủ ở Mai viên vắng vẻ này, lão nô sợ rằng nàng là người xấu, cho nên mới mời đại nhân tới xem”
Nghe người kia lên án, Trang Thư Lan mới một mực tin nàng đã xông nhầm vào phủ của một vị đại nhân trong triều a! Hơn nữa vị đại nhân này lại đang tới đây! Nhớ tới tối hôm qua tại dạ yến nàng cũng tiếp xúc qua không ít vị đại thần trong triều, nếu như bị vị đại nhân này nhận ra thật rước thêm bao nhiêu phiền toái nữa nha! Lần đầu tiên nàng thấy hối hận, hối hận rằng tại sao ngay khi tỉnh dậy không rời khỏi nơi này!
“Ừm”
Một giọng nói nhàn nhạt cất lên, lát sau nàng nghe thấy lời dặn dò kẻ dưới.
“Các ngươi ở đây coi chừng!”
Sau đó là hai tiếng bước chân chầm chậm tiến về phía nàng.
Trang Thư Lan nghe thấy giọng nói kia thân mình lập tức cứng đờ lại. Trong lòng không ngừng mắng thầm, tại sao kinh thành phủ doãn nhiều như vậy, nàng lại không chọn mà tới vườn nhà hắn ngủ – Tư Đồ Minh Duệ? nhưng mà việc nằm ngủ ở vườn nhà hắn khiến nàng cảm thấy rất kỳ quái. Bởi vì phủ của hắn ở phía Tây thành, còn phủ Thừa tướng lại ở phía Đông thành, sao nàng lại có thể chạy từ phía tây sang phía đông được? Chẳng lẽ vài giọt rượu có thể làm mất hết thần trí, ngay cả tới việc phân biệt Đông Tây Nam Bắc cũng không rõ sao? Nhưng nàng chắc chắn tối hôm qua lúc rời khỏi Túy Xuân Uyển thì đi theo con đường mà nàng vẫn thường đi a!
“Chúc vị cô nương buổi sáng tốt lành!”
Tư Đồ Minh Duệ lễ độ mở miệng, nhìn bóng lưng vị cô nương một thân lam y trước mặt, cười ôn hoà khiếm nhã.
“Xin hỏi cô nương tại hàn xá ngủ có ngon giấc không?”
Nếu như người nào gặp tình huống này còn có thể ngủ ngon giấc, khẳng định đầu óc kẻ đó có vấn đề.
“Có….. hắt xì!”
Trang Thư Lan xoay người, nghĩ rằng chỉ cần tuỳ ý trả lời một câu rồi nhanh chóng rời đi, nhưng nói không được một chữ đã liên tục hắt xì ba cái, nước mắt cũng bị buộc chảy ra hai giọt.
“Xem ra cô nương bị nhiễm phong hàn!”
Tư Đồ Minh Duệ nhìn thực lo lắng, thậm chí lông mày cũng nhíu lại.
“Chi bằng cô nương ở lại hàn xá của ta nghỉ ngơi một chút, uống chén canh gừng rồi hãy rời đi!”
Lời này dù nghe thế nào cũng thấy giống giọng điệu của một kẻ ba phải. Nếu như cách đây mấy ngày, Trang Thư Lan có lẽ còn có thể suy xét về đề nghị của hắn, nhưng ngày hôm qua được chứng kiến bộ mặt thật của Tư Đồ Minh Duệ, cho dù bây giờ nàng đưa lưng lại nhưng cũng có thể đoán được trong ánh mắt hắn nhất định mang theo tà khí, trêu trọc, một chút chân thành cũng không có.
“Tiểu nữ xin nhận ý tốt của đại nhân!”
Nàng cúi người phúc lễ đồng thời hạ thấp thanh âm.
“Tiểu nữ đã nhầm lẫn mà xông vào phủ của đại nhân, ngài không những không trách cứ mà còn quan tâm thân thể của tiểu nữ, tiểu nữ cảm động vạn phần. Nhưng tiểu nữ quấy rầy đại nhân đã lâu, sao lại không biết xấu hổ mà làm phiền đại nhân thêm nữa? Tốt hơn là tiểu nữ nhanh chóng rời khỏi nơi này!”
Rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, chớ có cùng cái tên Tư Đồ khó đoán này mới là thượng sách.
“Vì sao cô nương không dám xoay người đối mặt với bản quan? Chẳng lẽ cô nương sợ bản quan lấy việc cô nương quấy rầy tư dinh của ta mà đưa tới công đường sao? Hay là cô nương biết bản quan nên mới sợ? Hoặc là dung mạo cô nương ‘quá mức độc đáo’ nên không muốn cho người khác nhìn thấy?”
Tư Đồ Minh Duệ thừa biết mưu đồ của nàng, nàng càng muốn chạy hắn càng muốn không cho nàng rời đi!
“Cô nương yên tâm, chớ hiểu nhầm ta. Cô nương không cần lo lắng, bản quan chỉ là muốn nhìn thấy vị khách tá túc một đêm tại hàn xá bộ dáng như thế nào mà thôi, còn có hàn xá chiêu đãi tại mai viên này kính xin cô nương rộng lượng, bao dung – yêu cầu đơn giản như vậy, cô nương không thể không đáp ứng chứ!”
Nghe thanh âm ôn nhã có vẻ như vô hại nhưng Trang Thư Lan thừa hiểu: nếu nàng không đối mặt với hắn chỉ sợ họ Tư Đồ kia nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp không cho nàng rời đi cho tới khi nào nàng xoay người nhìn hắn mới thôi. Nhưng là làm như thế nào có thể xoay người lúc này? Trang Thư Lan đã đoán được thân phận của hắn, nàng cũng tin hắn nhất định có thể đoán ra chút gì đó.
Biết lấy cớ gì để từ chối yêu cầu của hắn đây? Trang Thư Lan dừng lại một chút, chậm rãi xoay người, chắp tay thi lẽ, dùng thanh âm bình thường nói chuyện.
“Hạ quan bái kiến Tư Đồ đại nhân!”
“A? Là Thám Hoa Lang sao?”
Bộ dạng Tư Đồ Minh Duệ ngạc nhiên nhưng nàng nhìn rõ trong mắt hắn không có một chút biểu lộ bất ngờ cùng kinh ngạc.
“ Thám Hoa Lang sao lại ngủ ở đây?”
Trang Thư Lan ngầm mếu máo, hơn ai hết nàng mới là người muốn nhất biết tại sao mình lại chạy tới nơi này.
“À là…… Đương nhiên là bởi vì bị mùi thơm của hoa mai trong quý phủ của đại nhân hấp dẫn nên trong lúc lơ đãng đã đi vào”
Trang Thư Lan tuỳ ý trả lời.
“Nhưng hoa mai trong Mai viên chưa nở, chẳng hay mùi thơm mà Thám Hoa Lang nói là từ đâu tới?”
Trong mắt Tư Đồ Minh Duệ ý cười đã không thể che giấu. Bởi vì bộ dạng nàng nghiêm túc không hề hoảng hốt, nếu không phải chú ý tới nàng luôn luôn xoắn chiếc khăn ở tay, nhất định có thể lừa gạt không ít người.
Người này thật đúng là không chừa cho người khác chút mặt mũi! Chẳng lẽ nhất định phải vạch trần nàng sao?
“Vậy Tư Đồ đại nhân cho là ta tới như thế nào? Ta đây là một tiểu nữ nhân yếu đuối, vai không thể khiêng vác, chân tay yếu ớt, vậy mà không hiểu sao lại có thể tới Mai viên của đại nhân, thực là một chuyện đáng ngạc nhiên”
Trang Thư Lan nói chuyện một cách bình tĩnh.
“Cho nên nếu không phải là do ta mộng du tới đây, thì chỉ có thể là do lúc ta ngủ say bị kẻ khác bắt cóc tới phủ của ngài. Ngài thấy có đúng không, Tư Đồ đại nhân?”
Tư Đồ Minh Duệ mỉm cười lại lắc đầu.
“Thám Hoa Lang nói vậy cũng không đúng rồi. Ngươi nói ngươi bị bắt cóc bởi vì lí do gì? Vì tiền, vì sắc hay là tài năng? Ngươi cũng không giống như tỷ tỷ ngươi! Vậy bọn họ vì cớ gì muốn bắt cóc ngươi mà không phải là tỷ tỷ ngươi? Hơn nữa lại có kẻ bắt cóc như vậy sao? Không trói ngươi lại mà còn đưa đến mai viên trong hậu viện nhà ta, Thám Hoa Lang, xin hỏi ngươi đã nghe thấy có kẻ bắt cóc nào như vậy chưa? Mà theo như lời ngươi nói, ngươi là mộng du tới đây thật đúng làm cho bản quan mở rộng tầm mắt, không ngờ một Mai viên nhỏ lại có thể hấp dẫn Thám Hoa Lang vòng hơn nửa kinh thành lúc đêm khuya, trèo tường vào vườn nhà ta ngủ a!”
Nam nhân này, có là thánh nhân cũng bị hắn ép tới điên! Nhưng lời hắn nói cũng có chỗ đúng, huống chi tối hôm qua nàng say tới không biết chuyện gì. Song, dù có say rượu, theo tính cách của nàng cũng không thể vòng hơn nửa kinh thành lại tuỳ tiện nằm trên giường đá trong sân nhà người khác ngủ! Nhưng đây là tình huống có khả năng nhất, nàng say rượu nên ngay khi nằm xuống liền ngủ không cần biết đó là chỗ nào. Nhưng chuyện đúng là như vậy sao? tỉnh lại đã thấy mình nằm trong Mai viên nhà người ta! lông màyTrang Thư Lan khẽ giật, muốn nói điều gì nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng thì đột nhiên ý thức được, dường như Tư Đồ Minh Duệ nhìn thấu được suy nghĩ của nàng. Nếu trả lời đúng, chỉ sợ hắn lại đưa ra không ít vấn đề làm tức chết người khác!
“Tư Đồ đại nhân còn có chuyện gì sao? Nếu như không còn gì khác, hạ quan xin phép hồi phủ!”
Hai tay phúc lễ, sắc mặt Trang Thư Lan bình thản, ngữ khí không lạnh cũng không ấm.
Tư Đồ Minh Duệ liếc mắt thấybiểu tình trên mặt nàng thay đổi nhanh chóng từ giận dỗi sang bình tĩnh, mặc dù chỉ trong nháy mắt nhưng hắn vẫn nhìn thấy rõ a! Cười nhạt chăm chú nhìn nàng mang theo ba phần mê hoặc, ba phần thương lượng, bốn phần ngữ khí yêu cầu, Tư Đồ Minh Duệ nói.
“Nếu đã đến đây rồi thì cần gì phải vội vã trở về như vậy, không bằng cùng ta cùng dùng bữa sáng đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.