Nàng Phi Lười Của Tà Vương

Chương 38

Lạc Thanh

22/03/2016

“Hoàng thượng, thái hậu! Hôm nay là Quỳnh Lâm ngự yến, có chuyện gì đợi ngày mai tính sau a!”

Tư Đồ Minh Duệ đứng một bên tươi cười mở miệng.

Tư Đồ Minh Duệ vừa nói xong, Trang Thư Lan như phản xạ có điều kiện ngay lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn vẻ mặt tươi cười cứ như vô hại kia nàng liền nghĩ tới buổi sáng ngày hôm nay. Trang Thư Lan luôn luôn có cảm giác bất an hình như sắp có chuyện gì đó xảy ra. Sao hắn có thể mở miệng nói một câu có “lương tâm” như vậy…. Trong lòng nàng không hề thả lỏng mà vô cùng căng thẳng – tính cách của Tư Đồ Minh Duệ là thích nhìn người khác gặp hoạ, lại còn tuỳ theo ý thích, hắn không bỏ đá xuống giếng đã là tốt lắm rồi, nếu tự nhiên đổi tính lại đi giúp đỡ người khác thì thật là chuyện mặt trời mọc ở đằng Tây a!!!

Quả nhiên đúng như Trang Thư Lan dự liệu, Tư Đồ Minh Duệ hé mắt chống lại cái nhìn của nàng, bước từ tốn về phía hoàng thượng, hoàng hậu và thái hậu đang ngồi nói.

“Nếu hoàng hậu nương nương hoài nghi Lan nhi coi thường thiên uy, vi thần có thể làm chứng, đêm đó dạ yến tại phủ thừa tướng đích thực là Lan nhi say rượu, được chính vi thần đưa về phòng!”

Ngay sau đó lại quay đầu, ánh mắt đem theo ba phần dịu dàng nhìn Trang Thư Lan.

“Lan nhi, chuyện đêm hôm đó nàng còn nhớ rõ chứ?”

“Két!”

Tư Đồ Minh Duệ vừa nói xong tất cả mọi người ở đây đều trừng mắt há miệng, mang theo không biết bao nhiêu là kinh ngạc cùng hoảng sợ nhìn nhau, cuối cùng đem ánh mắt đặt tại người Trang Thư Lan thầm bàn luận. Trang Thư Lan này bề ngoài không xinh đẹp như tỷ tỷ, nhưng thật sự có bản lãnh a. Trước dây dưa không rõ với Phó bối tử, hiện tại lại có quan hệ với thượng nội cái thủ phủ Tư Đồ Minh Duệ, quen một lúc hai người, lại còn không hề che giấu, bao nhiêu người trước mặt đều chăm chú nhìn…

Ặc…. Trang Thư Lan cảm thấy như phát hoả. Bây giờ nàng đã hiểu được nỗi thống khổ của Phó Thuyết, có oan khuất mà không nói ra được! Bởi vì nàng không thể vạch trần lời nói của Tư Đồ Minh Duệ …. Đêm đó là nàng tự tiện rời đi, là Trang Thư Dao giúp nàng, không bẩm báo chuyện này với hoàng thượng cho nên nàng cũng định để Trang Thư Dao biểu hiện tốt phong phạm trưởng tỷ ở nơi này. Không ngờ Tư Đồ Minh Duệ lại cố tình không an phận, thọc gậy bánh xe, cố ý nói những lời khiến người khác hiểu nhầm – rốt cuộc hắn có mục đích gì? Trang Thư Lan hung hăng trừng mắt nhìn Tư Đồ Minh Duệ, lại chỉ nhìn thấy trong mắt hắn trêu tức cùng đùa cợt. Nàng chỉ có thể oán hận trừng mắt, không thể làm cái gì cả, không thể biện giải cho bản thân mình một câu. Trong lúc lơ đãng nàng lại thoáng nhìn thấy Phó Thuyết đang cười cực kì đắc ý. Trang Thư Lan cũng không thèm để ý, thản nhiên quét mắt nhìn hắn một cái, ngầm tính toán một ngày khác sẽ tìm cơ hội trả thù khiến cho con đường kén vợ của hắn dài thêm một ít.

“Ta không nhớ rõ!”



Cho dù biết Tư Đồ Minh Duệ không có ý tốt, Trang Thư Lan vẫn phải tiếp tục nói theo lời hắn, nhưng cũng không muốn hắn được đắc ý như vậy.

“Ta chỉ mơ hồ nhớ là tỷ tỷ tới tìm ta mà thôi – A? Tư Đồ đại nhân, đêm đó ngươi có tới Phủ Thừa tướng sao?”

Nói tới đây, Trang Thư Lan rất phối hợp với lời nói ngước mắt lên, tràn đầy nghi ngờ nhìn về phía Tư Đồ Minh Duệ, sau đó ánh mắt lại chuyển hướng về phía Trang Thư Dao, tràn đầy vô tội.

“Tỷ tỷ, chuyện đêm đó ta đã quên mất hơn phân nửa rồi, tỷ tỷ vẫn nên giải thích rõ cho mọi người thì hơn! Mặc dù nói đến chuyện này ở Quỳnh Lâm yến thấy dù thế nào cũng không phù hợp, nhưng Hoàng hậu nương nương đã muốn hỏi rõ thì vẫn nên cho nương nương một đáp án mới phải!”

A! Vòng vo một hồi cuối cùng mọi chuyện cũng nằm trong tay nàng, tiện thể nói cho vị quốc mẫu nàng chưa từng đắc tội kia một chút, cho dù nàng có là hoàng hậu, mình là thần tử; cũng không có nghĩa là mình dễ bị bắt nạt như vậy! giọng điệu Trang Thư Lan cứng rắn, nói xong sắc mặt hoàng hậu liền thay đổi, vốn tưởng có cơ hội mượn Trang Thư Lan này chỉnh thái hậu một ít, không ngờ rằng nàng cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, bình tĩnh ứng phó, thật sự là lớn mật a! Một thám hoa nho nhỏ như vậy lại không biết thời thế, để xem ngươi có thể yên ổn tại Hàn Lâm viện như thế nào!

Thái hậu vẫn im lặng ngồi nhìn, trận thị phi này do một câu nói của nàng mà gây nên. Cho dù biết hoàng hậu cố ý nhắm vào mình, vốn rất tức giận nhưng ngại vấn đề thân phận mà nhịn xuống, không ngờ còn có một cao thủ ở phía sau không sợ hãi tiếp viện, còn nói hoàng hậu “lỗi thời”, ha, lời nói thật thâm độc …….., trước mặt chúng triều thần dám nói hoàng hậu “lỗi thời”, hung hăng phản bác hoàng hậu, chuyện này từ xưa tới nay chưa hề có a!

Khoé miệng Tư Đồ Minh Duệ chứa đựng ý cười, mang ánh mắt dò xét nhìn Trang Thư Lan, không tức giận vì câu hỏi của nàng mà ngược lại cảm thấy nha đầu này quả nhiên là người thú vị. Tuy ngoài mặt cái gì cũng thản nhiên nhưng có thù tất báo không hề che giấu chút nào, ngay cả lễ nghi tôn ty cũng không để ý – cũng không biết nàng vô ý hay cố ý? Bình thường không có thần tử nào dám nói trước mặt hoàng hậu không đúng cả!

Hoàng hậu cũng không phải là người không biết tới đại sự, nếu không làm sao có thể làm nhất quốc chi mẫu? Hôm nay nàng lại làm khó dễ một thám hoa nho nhỏ, hơn nữa vị thám hoa này lại được thái phi yêu thích, sau đó hoàng hậu mới bắt đầu gây khó dễ. Tất nhiên là hoàng hậu cố ý. Nhưng không nhận ra trong lời nói hoàng hậu là cố ý nhắm vào người nào. Nếu như nói là nhằm vào thái hậu, xem chừng không được hợp lý lắm, thái hậu là phi tử của tiên hoàng, lại không thống lĩnh hậu cung, càng không có khả năng tham gia vào cuộc chiến tranh giành tình cảm chốn hậu cung, vậy….. thật đúng là không tìm được nguyên nhân hoàng hậu nhắm vào thái hậu a! Nhưng nếu hoàng hậu nhắm vào thám hoa, việc này lại càng vô lý. Thám hoa mới được tân phong, cũng chưa quen biết nhiều trong chốn quan trường, do đó cũng không thể nói đắc tội với hoàng hậu hay những người trong gia tộc hoàng hậu được!

Đám triều thần nghi ngờ nhìn nhau nhưng cũng không có người nào dám đứng ra mở miệng, đương nhiên trong đó bao gồm cả Trang Đức và Trang Thư Dao.

Trang Đức đã lăn lộn mấy chục năm ở trên quan trường cũng không phải là không có hiểu biết. Đối với việc trong lời nói của Trang Thư Lan có ý đại nghịch mà vẫn bình thản như vậy, không nhịn được mà liếc mắt nhìn nữ nhi của mình, đột nhiên có dự cảm không lành – có lẽ một ngày nào đó cơ nghiệp trăm năm của Trang phủ có thể sẽ bị huỷ trong tay nữ nhi này, nhìn có vẻ như bình tĩnh, làm việc lười nhác nhưng tính khí cứng rắn. Trang Thư Dao định mở miệng nói vài lời giảng hoà nhưng nhìn sang thấy cha mình khẽ lắc đầu ý bảo nàng đừng nói, bèn yên lặng không nói nữa.

Không khí cứ như vậy lập tức lạnh xuống, tưởng chừng một hồi gay gấn lúc nãy không hề có, nhưng hiện tại lại làm cho người ta hít thở không thông.

“Ha ha! Sao yến hội mới mở được một lúc mà mọi người đều say cả rồi? Bổn cung nhớ rõ, những năm trước Quỳnh Lâm yến Tam giáp đều là những người có tửu lượng tốt, nhưng xem ra Tam giáp năm nay không được như vậy, mới uống có một chút mà đầu óc đã không tỉnh táo, hồ ngôn loạn ngữ rồi a – Ngay cả mẫu hậu cũng say a! Tương Quyên mau đi phân phó ngự thiện phòng nhanh chóng làm canh giải rượu mang lên, từ giờ tới lúc yên hội kết thúc còn lâu, không thể để cho văn võ triều thần cứ thế mà say được!”



Tiếng nói nho nhã nhưng vô cùng nhiệt tình của Thái tử Tư Đồ Tu Nam vang lên giống như xuân phong làm tan chảy không khí băng lạnh nãy giờ.

“Thái tử nói rất đúng, trẫm đây cũng thấy hơi say!”

Lúc này Hoàng đế cũng lên tiếng, ban khẩu dụ.

“Chúng ái khanh mau ngồi vào bàn, uống chén canh giải rượu sau đó nghe vũ khúc, vừa xem biểu diễn vừa ngồi uống rượu, cuối cùng Trạng nguyên Lang có thể đứng ra làm vài bài thơ – Trẫm nghe nói Mạnh ái khanh đã nổi danh về tài làm thơ từ lâu!”

“Vi thần cũng hiểu biết chút ít với việc làm thơ, nếu nói là thi tài thì vi thần không dám, chẳng qua là những người khác nhàn rỗi thì xin mời cùng làm a!”

Mạnh Trình Lâm đứng ra phúc lễ, cung kính đáp trả.

“….”

Mọi người nghe hoàng đế cùng Trạng nguyên nói rất đúng thì nhẹ thở ra một hơi, đầu tiên là thái tử cứu nguy, sau đó là hoàng đế ngự khẩu thánh lệnh quanh minh chính đại chuyển đề tài, bây giờ người dám đề cập tới chuyện lúc nãy? Tốt hơn là làm theo lời hoàng đế, ngồi xem vũ khúc, vừa xem biểu diễn vừa uống rượu, coi như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra!

Chẳng qua cũng không ai qua mời rượu Trang Thư Lan như trước – vừa rồi đám triều thần kia không có chú ý tới nàng, còn bây giờ là không có ai dám tới mời rượu nàng cả – trừ phi người đó muốn đối nghịch cùng hoàng hậu.

Trang Thư Lan cũng không ngại, hôm nay đắc tội thành công với hoàng hậu, về sau sẽ khó mà sống yên ổn trong quan trường. Nhưng mà như thế cũng tốt, con đường thăng quan tiến chức sau này xem như không có bao nhiêu hi vọng, cũng miễn không phải tiếp xúc mấy vấn đề chính trị đau đầu mệt óc, an phận làm một vị quan nhàn rỗi. Như vậy sau này cho dù có đại sự hay chiến hoả cũng không lo rơi xuống đầu mình – Học sĩ Hàn Lâm viện là chức quan tốt nhất ở kinh thành rồi. Mỗi ngày đúng giờ đi làm, lúc có việc thì uống chút trà, không có việc thì mở sách ra chép lại, căn bản muốn quyền không có quyền, muốn tiền không có tiền. Điểm này làm cho Trang Thư Lan rất vừa lòng.

Nghe xong một khúc hoà tấu, xem hết một bài vũ khúc, uống một chút trà, Trang Thư Lan lén lút đứng dậy, rút lui khỏi yến tiệc tới lương đình nghỉ ngơi. Vừa mới bước vào trong đình, nàng đã thấy thái hậu cũng bước vào sau, hại nàng vội vàng xoay người phúc lễ mà suýt ngã

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nàng Phi Lười Của Tà Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook