Chương 55
Lạc Thanh
28/03/2016
“Khởi bẩm đại nhân, nô tỳ đã thu xếp cho tiểu thư nghỉ ngơi ổn thoả!”
Lưu Hương bước ra từ trong phòng, cung kính bẩm báo với Tư Đồ Minh Duệ đang ngồi ngay ngắn tại phòng ngoài.
“Ừm! Lui xuống, mang canh giải rượu lên.”
Tư Đồ Minh Duệ phân phó.
“Dạ!”
Lưu Hương nhận mệnh rời đi, nhưng trước khi rời đi còn không nhịn được nhìn cô nương đang nằm trên giường thêm một lần nữa.
Đêm nay Lưu Hương đã đi nghỉ nhưng lại bị quản gia gọi dậy. Ngay sau đó bị gọi tới Hạo Nguyệt Lâu của chủ tử, rồi bị đưa tới một phòng khác, nàng chỉ thấy một vị cô nương đang dựa vào lòng chủ tử, tay chân khua khoắng lung tung muốn cởi bỏ y phục, miệng không ngừng la hét gì đó.
Lưu Hương chưa kịp nhìn kỹ diện mạo vị cô nương kia, chỉ biết trừng mắt nhìn chủ tử nhà nàng. Tuy rằng chủ tử nhà nàng vẫn giống như bình thường, khoé miệng chứa đựng ý cười nhưng Lưu Hương cảm thấy đêm nay có điểm khác thường, cụ thể khác thường ở chỗ nào, Lưu Hương cũng không nói ra được. Nàng chỉ biết đêm nay không giống như trước kia, chủ tử cười không còn gian xảo, thâm ý như trước. Chủ tử dùng tay nắm chặt tay vị cô nương kia không cho nàng làm loạn….
Đúng lúc Lưu Hương Đang nhìn trộm vị cô nương kia thì thấy ánh mắt lạnh lùng của chủ tử đang nhìn nàng. Lưu Hương sợ tới mức lạc hồn thất phách, vội cúi đầu, còn chưa kịp vấn an thì chủ tử đã lệnh cho nàng tắm rửa cho vị cô nương kia.
Lưu Hương tuân lệnh. Lúc tới gần vị cô nương đó thì mới phát hiện nàng chính là người sáng sớm hôm qua rời khỏi phủ! Vừa vào phòng đã ngửi thấy nồng nặc mùi rượu, Lưu Hương không cần nghĩ cũng biết vị cô nương này vì sao lại làm loạn như vậy … Nàng nhanh chóng tắm rửa cho nàng ta theo lệnh của chủ tử, có điều trong lúc đó Lưu Hương luôn đoán vị cô nương này là ai, vì sao chủ tử lại quan tâm tới nàng ta như vậy?
Nhưng những điều này, Lưu Hương chỉ dám nghĩ trong đầu mà thôi! Chuyện của chủ tử một nô tỳ như nàng sao dám lắm miệng, huống hồ việc này còn liên quan tới danh tiết của một cô nương! Chủ tử phân phó thế nào thì nàng cứ làm tốt là được!
Đau đầu quá! Giống như bị thứ gì đó đập mạnh vào, trong đầu Trang Thư Lan lúc này chỉ là một màn trắng xoá, lại còn ong ong nữa!
Toàn thân nàng cũng vô lực, cứ như ngày hôm qua bị một tảng đá lớn đè lên vậy, nhũn không thể làm được gì!
Cảm giác đầu tiên khi Trang Thư Lan tỉnh lại là kinh ngạc. Nàng mơ màng ngồi dậy, ôm lấy chăn, theo thói quen quát lên:
“Tứ Nhi!”.
Sau nàng mới nhớ Tứ Nhi đã không còn hầu hạ bên cạnh nàng nữa. Đúng lúc nghĩ tới việc này thì đầu lại càng đau.
“Tiểu thư, người đã tỉnh!”
Lưu Hương đẩy cửa bước vào, tbưng một chén thuốc và một đĩa mứt hoa quả ở trên tay.
Đột nhiên bị người khác gọi như vậy làm cho Trang Thư Lan cũng tỉnh táo lại không ít. Nàng nhớ rõ nha hoàn này không phải do Huyễn Bách đưa tới cho nàng.
“Lưu Hương?”
Đầu tiên Trang Thư Lan híp mắt xem kỹ người vừa tới rồi, đột nhiên kinh ngạc trừng mắt to ra, thốt lên hai tiếng.
“Ta…. không phải ta đang ở phủ của tên Tư Đồ Minh Duệ xảo trá đấy chứ?”
A, nói gì vậy? Lưu Hương cảm thấy có chút bất mãn nhưng sợ uy nghiêm của chủ tử, nàng không dám thất lễ với Trang Thư Lan. Đặt chén thuốc và đĩa mứt lên mặt bàn, Lưu Hương bưng một chậu nước rửa tới trước mặt Trang Thư Lan.
“Mời tiểu thư rửa mặt!”
“Được rồi! Cám ơn ngươi!”
Trang Thư Lan vừa xắn tay áo vừa nói.
“Đúng rồi, tại sao trên y phục của ta lại có mùi đàn hương?”
“Tối hôm qua nô tỳ thấy y phục trên người đại nhân toàn mùi rượu cho nên đã ướp một chút mùi đàn hương . Mùi đàn hương vừa tẩy được mùi rượu lại giúp định thần thanh khí!”
“Ngươi thật đúng là cẩn thận! Cảm ơn!”
Trang Thư Lan mỉm cười đáp tạ. Tuy rằng nàng không thích quần áo có mùi lạ nhưng Lưu Hương nói rất hợp lý, huống chi hôm nay nàng còn phải tới Hàn Lâm viện, nếu để cho người khác biết được……. Đợi chút… Hàn Lâm viện……
“Lưu Hương cô nương, bây giờ là giờ nào rồi?”
Trang Thư Lan hơi hoảng hốt, nhìn ra phía ngoài trời… Ngoài trời sương mù dày đặc làm nàng không rõ lúc này là giờ nào.
“Dạ! Còn một khắc nữa thì tới giờ tỵ”
“Á……. Xem ra lại đến muộn rồi!”
Trang Thư Lan thầm than.
“Quên đi, đến muộn dù sao cũng tốt hơn là không đến! Lưu Hương cô nương, phiền ngươi nhanh chóng giúp ta chải đầu, búi tóc !”
Nàng vừa ra lệnh vừa lau mặt.
“Bây giờ?”
Lưu Hương thấy Trang Thư Lan gật đầu thì hơi không tin, lại hỏi lại.
“Như vậy… có thể chứ?”
Bởi vì lúc này nhìn Trang Thư Lan đang bề bộn việc.
“Đúng vậy! Ngay bây giờ!”
Trang Thư Lan nhổ ra một ngụm nước muối, gấp gáp nói.
“Mau! Nhanh chóng tận dụng thời gian đi, đừng có ở đó nói nhiều nữa!”
Nói xong nàng lại lấy khăn lau mặt sau đó vứt vào trong chậu, chạy ra ngồi trước bàn trang điểm.
Lần đầu tiên Lưu Hương thấy một cô nương rửa mặt nhanh như thế nên vẫn sững sờ chưa kịp phản ứng. Mà Trang Thư Lan thấy Lưu Hương thất thần cũng không gọi. Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính bản thân mình, tốt hơn hết nàng tự búi tóc vậy!
Nàng lấy một chiếc trâm trên bàn trang điểm búi gọc tóc lên đỉnh đầu, còn lại lấy luôn khăn lụa của mình cột lại phía sau.
“Perfect!”
Trang Thư Lan hài lòng cười, đứng lên bước ra khỏi cửa.
“Tiểu thư!”
Lưu Hương bị hù dọa bởi những hành động vừa rồi của Trang Thư Lan, bộ dạng nàng như thế này có thể ra ngoài gặp người khác được ư? Quá đơn giản! Không chỉ đồ trang sức bình thường mà ngay cả một chút son cũng không chịu thoa lên.
“Có chuyện gì sao? Ta còn phải đi ăn cơm!”
Trong lòng Trang Thư Lan lúc này đang bận nghĩ lý do cho việc nàng tới muộn, mà điểm tâm của Thập Nhị Phường vẫn chưa có người ký nhận, hơn nữa thực sự lúc này nàng cũng hơi đói bụng!
Giọng điệu thản nhiên của Trang Thư Lan làm cho Lưu Hương cảm thấy xa lạ, mới vừa rồi nàng còn nói “ cảm ơn” với mình, mà chính Lưu Hương vẫn cảm thấy khiếp sợ – những việc vừa rồi đều là những việc chúng nô tỳ như nàng phải làm, nào dám để người khác “cảm ơn”? Nhưng hiện tại, nàng nói chuyện lễ đọ tựa như rất khó thân cận.
“Tiểu thư, người còn chưa uống….uố….ng!”
“Thuốc?”
Trang Thư Lan bất giác nhíu mày lại.
“Thuốc gì?”
Nàng rất khỏe, sao lại phải uống thuốc?
“Là chủ…. Là thuốc rị bệnh sởi do dị ứng rượu cho tiểu thư!”
Lưu Hương thầm thở phào một hơi, thiếu chút nữa là nàng nói nhầm!
Thuốc trị bệnh sởi? Trang Thư Lan ngẫm nghĩ, hôm qua nàng đã uống rất nhiều rượu, chắc chắn sẽ bị bệnh sởi, rất ngứa…… Nghĩ tới đây, toàn thân nàng cảm giác như có trăm con kiến đang bò quanh, cực kì ngứa!
“Nhanh đưa thuốc cho ta đi!”
Nếu thuốc đã được đưa tới, tất nhiên không thể lãng phí, nếu không sẽ rất có lỗi với chén thuốc kia.
Nhận lấy chén thuốc từ tay Lưu Hương, Trang Thư Lan nhắm mắt uống một hơi, xong lại lấy một viên mứt hoa quả bỏ vào miệng.
“Được rồi! Giờ ta phải đi! Đợi sau khi đại nhân của ngươi trở về thì thay ta nói tiếng “ cảm ơn” với hắn tối qua đã cho ta ở lại!”
Bước được hai bước, nàng lại nghĩ ra cái gì đó, quay đầu lại nhìn Lưu Hương rồi cười.
“Cảm ơn ngươi tối qua đã chăm sóc cho ta, con người của ta khi uống say sẽ có chút phiền toái! À, ngươi có thể dẫn đường giúp ta không? Bên ngoài này sương dày quá, ta sợ sẽ bị lạc đường mất!”
Lúc chưa tới thế giới này, nàng cũng đã từng uống, sau khi uống xong thì người nổi lên bao nhiêu mẩn đỏ như hoa rồi ngủ mê – đương nhiên là sau khi tỉnh lại sẽ được nghe tường thuật do người khác nói. Tuy rằng hiện tại Trang Thư Lan không nhớ rõ nàng đã làm những gì, nhưng có một điều nàng chắc chắn là cứ mỗi lần uống rượu xong lại bị bệnh sởi.
Lưu Hương có chút mơ hồ, bước nhanh ở phía trước dẫn đường cho Trang Thư Lan, trong đầu vẫn không quên được mấy câu cảm ơn của nàng. Lời của nàng rất nhẹ, rất nhạt nhưng nghe qua rất có lực làm cho Lưu Hương có loại ảo giác – Trang Thư Lan không coi nàng như một nô tỳ mà coi như một người ngang hàng!
Cho tới khi Trang Thư Lan rời khỏi Tư Đồ phủ, Lưu Hương mới như từ cõi mộng trở về, muốn nói cho Trang Thư Lan biết tối hôm qua mình chăm sóc nàng cũng không gặp phiền phức gì, bởi nàng đã bị chủ tử điểm huyệt ngủ.
Đáng tiếc, những lời này Trang Thư Lan không nghe được, bởi vì nàng đã biến mất ở nơi cuối phố mờ mịt sương trắng từ sớm rồi.
Lưu Hương bước ra từ trong phòng, cung kính bẩm báo với Tư Đồ Minh Duệ đang ngồi ngay ngắn tại phòng ngoài.
“Ừm! Lui xuống, mang canh giải rượu lên.”
Tư Đồ Minh Duệ phân phó.
“Dạ!”
Lưu Hương nhận mệnh rời đi, nhưng trước khi rời đi còn không nhịn được nhìn cô nương đang nằm trên giường thêm một lần nữa.
Đêm nay Lưu Hương đã đi nghỉ nhưng lại bị quản gia gọi dậy. Ngay sau đó bị gọi tới Hạo Nguyệt Lâu của chủ tử, rồi bị đưa tới một phòng khác, nàng chỉ thấy một vị cô nương đang dựa vào lòng chủ tử, tay chân khua khoắng lung tung muốn cởi bỏ y phục, miệng không ngừng la hét gì đó.
Lưu Hương chưa kịp nhìn kỹ diện mạo vị cô nương kia, chỉ biết trừng mắt nhìn chủ tử nhà nàng. Tuy rằng chủ tử nhà nàng vẫn giống như bình thường, khoé miệng chứa đựng ý cười nhưng Lưu Hương cảm thấy đêm nay có điểm khác thường, cụ thể khác thường ở chỗ nào, Lưu Hương cũng không nói ra được. Nàng chỉ biết đêm nay không giống như trước kia, chủ tử cười không còn gian xảo, thâm ý như trước. Chủ tử dùng tay nắm chặt tay vị cô nương kia không cho nàng làm loạn….
Đúng lúc Lưu Hương Đang nhìn trộm vị cô nương kia thì thấy ánh mắt lạnh lùng của chủ tử đang nhìn nàng. Lưu Hương sợ tới mức lạc hồn thất phách, vội cúi đầu, còn chưa kịp vấn an thì chủ tử đã lệnh cho nàng tắm rửa cho vị cô nương kia.
Lưu Hương tuân lệnh. Lúc tới gần vị cô nương đó thì mới phát hiện nàng chính là người sáng sớm hôm qua rời khỏi phủ! Vừa vào phòng đã ngửi thấy nồng nặc mùi rượu, Lưu Hương không cần nghĩ cũng biết vị cô nương này vì sao lại làm loạn như vậy … Nàng nhanh chóng tắm rửa cho nàng ta theo lệnh của chủ tử, có điều trong lúc đó Lưu Hương luôn đoán vị cô nương này là ai, vì sao chủ tử lại quan tâm tới nàng ta như vậy?
Nhưng những điều này, Lưu Hương chỉ dám nghĩ trong đầu mà thôi! Chuyện của chủ tử một nô tỳ như nàng sao dám lắm miệng, huống hồ việc này còn liên quan tới danh tiết của một cô nương! Chủ tử phân phó thế nào thì nàng cứ làm tốt là được!
Đau đầu quá! Giống như bị thứ gì đó đập mạnh vào, trong đầu Trang Thư Lan lúc này chỉ là một màn trắng xoá, lại còn ong ong nữa!
Toàn thân nàng cũng vô lực, cứ như ngày hôm qua bị một tảng đá lớn đè lên vậy, nhũn không thể làm được gì!
Cảm giác đầu tiên khi Trang Thư Lan tỉnh lại là kinh ngạc. Nàng mơ màng ngồi dậy, ôm lấy chăn, theo thói quen quát lên:
“Tứ Nhi!”.
Sau nàng mới nhớ Tứ Nhi đã không còn hầu hạ bên cạnh nàng nữa. Đúng lúc nghĩ tới việc này thì đầu lại càng đau.
“Tiểu thư, người đã tỉnh!”
Lưu Hương đẩy cửa bước vào, tbưng một chén thuốc và một đĩa mứt hoa quả ở trên tay.
Đột nhiên bị người khác gọi như vậy làm cho Trang Thư Lan cũng tỉnh táo lại không ít. Nàng nhớ rõ nha hoàn này không phải do Huyễn Bách đưa tới cho nàng.
“Lưu Hương?”
Đầu tiên Trang Thư Lan híp mắt xem kỹ người vừa tới rồi, đột nhiên kinh ngạc trừng mắt to ra, thốt lên hai tiếng.
“Ta…. không phải ta đang ở phủ của tên Tư Đồ Minh Duệ xảo trá đấy chứ?”
A, nói gì vậy? Lưu Hương cảm thấy có chút bất mãn nhưng sợ uy nghiêm của chủ tử, nàng không dám thất lễ với Trang Thư Lan. Đặt chén thuốc và đĩa mứt lên mặt bàn, Lưu Hương bưng một chậu nước rửa tới trước mặt Trang Thư Lan.
“Mời tiểu thư rửa mặt!”
“Được rồi! Cám ơn ngươi!”
Trang Thư Lan vừa xắn tay áo vừa nói.
“Đúng rồi, tại sao trên y phục của ta lại có mùi đàn hương?”
“Tối hôm qua nô tỳ thấy y phục trên người đại nhân toàn mùi rượu cho nên đã ướp một chút mùi đàn hương . Mùi đàn hương vừa tẩy được mùi rượu lại giúp định thần thanh khí!”
“Ngươi thật đúng là cẩn thận! Cảm ơn!”
Trang Thư Lan mỉm cười đáp tạ. Tuy rằng nàng không thích quần áo có mùi lạ nhưng Lưu Hương nói rất hợp lý, huống chi hôm nay nàng còn phải tới Hàn Lâm viện, nếu để cho người khác biết được……. Đợi chút… Hàn Lâm viện……
“Lưu Hương cô nương, bây giờ là giờ nào rồi?”
Trang Thư Lan hơi hoảng hốt, nhìn ra phía ngoài trời… Ngoài trời sương mù dày đặc làm nàng không rõ lúc này là giờ nào.
“Dạ! Còn một khắc nữa thì tới giờ tỵ”
“Á……. Xem ra lại đến muộn rồi!”
Trang Thư Lan thầm than.
“Quên đi, đến muộn dù sao cũng tốt hơn là không đến! Lưu Hương cô nương, phiền ngươi nhanh chóng giúp ta chải đầu, búi tóc !”
Nàng vừa ra lệnh vừa lau mặt.
“Bây giờ?”
Lưu Hương thấy Trang Thư Lan gật đầu thì hơi không tin, lại hỏi lại.
“Như vậy… có thể chứ?”
Bởi vì lúc này nhìn Trang Thư Lan đang bề bộn việc.
“Đúng vậy! Ngay bây giờ!”
Trang Thư Lan nhổ ra một ngụm nước muối, gấp gáp nói.
“Mau! Nhanh chóng tận dụng thời gian đi, đừng có ở đó nói nhiều nữa!”
Nói xong nàng lại lấy khăn lau mặt sau đó vứt vào trong chậu, chạy ra ngồi trước bàn trang điểm.
Lần đầu tiên Lưu Hương thấy một cô nương rửa mặt nhanh như thế nên vẫn sững sờ chưa kịp phản ứng. Mà Trang Thư Lan thấy Lưu Hương thất thần cũng không gọi. Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính bản thân mình, tốt hơn hết nàng tự búi tóc vậy!
Nàng lấy một chiếc trâm trên bàn trang điểm búi gọc tóc lên đỉnh đầu, còn lại lấy luôn khăn lụa của mình cột lại phía sau.
“Perfect!”
Trang Thư Lan hài lòng cười, đứng lên bước ra khỏi cửa.
“Tiểu thư!”
Lưu Hương bị hù dọa bởi những hành động vừa rồi của Trang Thư Lan, bộ dạng nàng như thế này có thể ra ngoài gặp người khác được ư? Quá đơn giản! Không chỉ đồ trang sức bình thường mà ngay cả một chút son cũng không chịu thoa lên.
“Có chuyện gì sao? Ta còn phải đi ăn cơm!”
Trong lòng Trang Thư Lan lúc này đang bận nghĩ lý do cho việc nàng tới muộn, mà điểm tâm của Thập Nhị Phường vẫn chưa có người ký nhận, hơn nữa thực sự lúc này nàng cũng hơi đói bụng!
Giọng điệu thản nhiên của Trang Thư Lan làm cho Lưu Hương cảm thấy xa lạ, mới vừa rồi nàng còn nói “ cảm ơn” với mình, mà chính Lưu Hương vẫn cảm thấy khiếp sợ – những việc vừa rồi đều là những việc chúng nô tỳ như nàng phải làm, nào dám để người khác “cảm ơn”? Nhưng hiện tại, nàng nói chuyện lễ đọ tựa như rất khó thân cận.
“Tiểu thư, người còn chưa uống….uố….ng!”
“Thuốc?”
Trang Thư Lan bất giác nhíu mày lại.
“Thuốc gì?”
Nàng rất khỏe, sao lại phải uống thuốc?
“Là chủ…. Là thuốc rị bệnh sởi do dị ứng rượu cho tiểu thư!”
Lưu Hương thầm thở phào một hơi, thiếu chút nữa là nàng nói nhầm!
Thuốc trị bệnh sởi? Trang Thư Lan ngẫm nghĩ, hôm qua nàng đã uống rất nhiều rượu, chắc chắn sẽ bị bệnh sởi, rất ngứa…… Nghĩ tới đây, toàn thân nàng cảm giác như có trăm con kiến đang bò quanh, cực kì ngứa!
“Nhanh đưa thuốc cho ta đi!”
Nếu thuốc đã được đưa tới, tất nhiên không thể lãng phí, nếu không sẽ rất có lỗi với chén thuốc kia.
Nhận lấy chén thuốc từ tay Lưu Hương, Trang Thư Lan nhắm mắt uống một hơi, xong lại lấy một viên mứt hoa quả bỏ vào miệng.
“Được rồi! Giờ ta phải đi! Đợi sau khi đại nhân của ngươi trở về thì thay ta nói tiếng “ cảm ơn” với hắn tối qua đã cho ta ở lại!”
Bước được hai bước, nàng lại nghĩ ra cái gì đó, quay đầu lại nhìn Lưu Hương rồi cười.
“Cảm ơn ngươi tối qua đã chăm sóc cho ta, con người của ta khi uống say sẽ có chút phiền toái! À, ngươi có thể dẫn đường giúp ta không? Bên ngoài này sương dày quá, ta sợ sẽ bị lạc đường mất!”
Lúc chưa tới thế giới này, nàng cũng đã từng uống, sau khi uống xong thì người nổi lên bao nhiêu mẩn đỏ như hoa rồi ngủ mê – đương nhiên là sau khi tỉnh lại sẽ được nghe tường thuật do người khác nói. Tuy rằng hiện tại Trang Thư Lan không nhớ rõ nàng đã làm những gì, nhưng có một điều nàng chắc chắn là cứ mỗi lần uống rượu xong lại bị bệnh sởi.
Lưu Hương có chút mơ hồ, bước nhanh ở phía trước dẫn đường cho Trang Thư Lan, trong đầu vẫn không quên được mấy câu cảm ơn của nàng. Lời của nàng rất nhẹ, rất nhạt nhưng nghe qua rất có lực làm cho Lưu Hương có loại ảo giác – Trang Thư Lan không coi nàng như một nô tỳ mà coi như một người ngang hàng!
Cho tới khi Trang Thư Lan rời khỏi Tư Đồ phủ, Lưu Hương mới như từ cõi mộng trở về, muốn nói cho Trang Thư Lan biết tối hôm qua mình chăm sóc nàng cũng không gặp phiền phức gì, bởi nàng đã bị chủ tử điểm huyệt ngủ.
Đáng tiếc, những lời này Trang Thư Lan không nghe được, bởi vì nàng đã biến mất ở nơi cuối phố mờ mịt sương trắng từ sớm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.