Chương 57
Lạc Thanh
28/03/2016
“Sư phụ”
Vừa bước ra khỏi cửa, Trang Thư Lan đã thấy Huyễn Bách đứng dựa vào tường, lập tức tươi cười chạy tới.
“Tại sao người lại ở đây?”
Thấy vẻ mặt Huyễn Bách mệt mỏi, nàng lại hỏi.
“Sư phụ! Tối hôm qua người không nghỉ ngơi sao?”
“Lan nhi, tối qua con ở đâu?”
Huyễn Bách không trả lời nàng mà hỏi lại.
“Chiều qua con tới Túy Xuân Uyển!”
Trang Thư Lan trả lời sảng khoái, thậm chí ánh mắt biểu thị “người biết rõ rồi còn cố hỏi” nhìn Huyễn Bách.
“Ta hỏi là tối qua!”
Huyễn Bách nghiêm mặt, trầm giọng hỏi, chợt nhìn thấy chỗ cổ Trang Thư Lan có nhiều nốt đỏ rất bắt mắt.
“Tối qua con lại uống rượu sao?”
“À….”
Theo bản năng Trang Thư Lan kéo cao cổ áo che đi mấy vết đỏ, hơi cúi đầu xuống.
“Hôm qua sư phụ tới Túy Xuân Uyển ư? Chẳng lẽ sư phụ đang giận con?”
Nếu hắn đã nhấn mạnh như thế thì nhất định là đã biết chuyện hôm qua
Huyễn Bách thấy sắc mặt Trang Thư Lan ngưng trọng, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói.
“Ngày hôm qua con cố ý nói như vậy trước mặt Lãnh gia phải không?”
Quả nhiên là hắn đã biết.
“Sư phụ, tối hôm qua con luôn nghĩ có phải mình đã làm sai hay không? Sự tình có trăm ngàn cách giải quyết, con lại chọn cách làm tổn thương Di nương……!”
Vẻ mặt Trang Thư Lan buồn rầu, vừa nói vừa chậm rãi bước đi.
Huyễn Bách nhắm mắt, nhíu mày lại, cũng không trả lời nàng.
“Phải rồi!”
Trang Thư Lan đột nhiên dừng bước, nghiêm giọng nói với Huyễn Bách.
“Sư phụ, hôm qua người tới Túy Xuân Uyển có gặp Như Ngọc tỷ không?”
“Có, là nàng nói cho ta biết!”
Huyễn Bách trả lời ngắn gọn nhưng nàng vừa nghe đã hiểu được.
“Vậy à!”
Trang Thư Lan thản nhiên cười, lại chậm rãi bước đi không nói thêm lời nào.
Huyễn Bách nhìn theo bóng lưng Trang Thư Lan. Ánh mặt trời mùa đông chiếu trên người nàng, quần áo xanh đen phản chiếu một vầng sáng mờ nhạt, tóc đen tung bay theo gió khiến người khác nhìn vào mà thất thần. Có điều vì sao nàng ở ngay trước mắt nhưng lại cảm giác xa tận chân trời?
“Cả đêm hôm qua con không về nhà!”
Huyễn Bách đi bên cạnh nàng, lại một lần nữa cường điệu chuyện này lên.
“Tối hôm qua con ở nhà một bạn nghỉ ngơi, à mà cũng không phải bạn!”
Trang Thư Lan dừng bước lại, nhìn Huyễn Bách mỉm cười.
“Sư phụ, người không cần đối xử với con tốt như vậy, chỉ sợ tới cuối cùng lại giống như Di nương, bị tổn thương vì con mà thôi!”
“Tới cuối cùng Di nương sẽ hiểu rõ dụng tâm của con!”
Đầu tiên Huyễn Bách thấy giật mình sau đó lại cười cười an ủi.
Trang Thư Lan thấy Huyễn Bách cười trấn an, thẫn thờ một giây rồi đột nhiên thốt ra một câu.
“Sư phụ, nếu có một ngày con cũng đả thương người giống như Di nương ngày hôm qua, người có hận con hay không? Nếu có một ngày, con lợi dụng người, ngươi có còn tin con nữa hay không?”
Lợi dụng? Huyễn Bách không trả lời, ánh mắt lại nhìn lên cây trâm cài đầu của nàng. Cây trâm làm bằng ngọc phỉ thuý xanh nhạt, bên trên có khắc một con bướm, rất tinh xảo, nhìn thật lạ mắt, hình như không phải cái trâm hôm qua nàng dùng.
“Trâm cài đầu hôm qua của con đâu rồi?”
Trâm cài đầu? Theo bản năng Trang Thư Lan sờ sờ lên cái trâm đang cài, a…… đúng là không giống với cái hôm qua nàng mang.
“Không biết! Cái trâm cài này chắc là của người khác! Lần sau gặp thì phải trả lại cho hắn mới được!”
Đồ của người khác đặc biệt là đồ của Tư Đồ Minh Duệ thì có chết cũng không thể nhận! Nàng nhớ hình như Tứ Nhi còn cất hộ nàng cái áo choàng bằng lông chồn, nhưng không biết bây giờ Tứ Nhi còn giữ lại không. Được rồi, để lúc khác tới hỏi Tứ Nhi vậy.
Bạn? Hơn nữa hình như quan hệ giữa hai người cũng không tệ lắm. Chỉ tại kinh thành này ngoài Hoa Như Ngọc ra thật đúng là chưa từng nghe thấy nàng nói có người bạn nào khác cả.
“Như lời con nói thì người bạn kia là ai?”
Huyễn Bách hỏi, lại cảm thấy hỏi như vậy quá đường đột cho nên lại bỏ thêm một câu.
“Tối hôm qua con quấy rầy người ta, hôm nay hẳn là phải tự mình tới nhà người ta cảm tạ!”
Ngẫm lại cũng có đạo lý. Tuy rằng nàng bất hoà với Tư Đồ Minh Duệ nhưng tối qua hắn đã cho nàng ở tạm, lại còn cho nàng thuốc trị bệnh sởi. Chỉ tính điều này thôi cũng nên cám ơn hắn. Hơn nữa thuốc kia còn rất hữu hiệu, về sau có cơ hội nàng sẽ hỏi hắn phương thuốc kia.
“Tốt thì tốt, chẳng qua…… con cảm thấy chuyện đó vẫn không cần thiết!”
Dù sao theo như cách Tư Đồ Minh Duệ thu hối lộ thì một câu cảm ơn cũng chẳng là gì. Trang Thư Lan cười, chỉnh lại sợi tóc bị gió thổi bay.
“Chúng ta đi thôi. Tuy rằng phơi nắng ở đây thật thoải mái nhưng mà con đói bụng rồi. Cho dù ánh mặt trời có xinh đẹp đến đâu cũng không có tâm tình thưởng thức!”
Trang Thư Lan đi vội vã, ngoại trừ việc nàng cảm thấy đói bụng còn một nguyên nhân nữa đó là nàng thấy Trang Thư Dao đi tới. Xe ngựa của Trang phủ phái tới đón Trang Thư Dao cách nàng có mười bước chân, mà lúc này Trang Thư Dao đã nhìn thấy nàng nên đi thẳng qua bên này.
“Sư phụ, trước mắt người có thể tránh đi một lát được không? Bây giờ con muốn xử lý một ít chuyện riêng!”
Việc ngày hôm qua nhất định Trang Thư Dao sẽ tìm nàng nói chuyện. Huống chi việc đó lại là nàng cố ý hãm hại Trang Thư Dao – chuyện xảy ra ngày hôm qua lúc đó Trang Thư Dao cũng không hiểu lắm, nhưng qua một đêm suy nghĩ cẩn thận chắc nàng ta cũng nghĩ ra thôi! Hơn nữa với tính tình Trang Thư Dao nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này.
Tuy rằng lúc này Trang Thư Lan có thể bỏ đi, nhưng hiện tại nếu không giải quyết chuyện này thì chiều nay tiến cung chỉ sợ trước mặt thái phi và hoàng hậu, Trang Thư Dao sẽ làm khó nàng. Sau đó không thể cứu vãn, không thể né tránh lại khiến bản thân nổi bật, đến lúc đó e rằng nàng không thể khống chế được tình hình.
“Tỷ tỷ của con?”
Huyễn Bách cũng đã nhìn thấy Trang Thư Dao.
“Có muốn ta hỗ trợ hay không?”
“Không cần đâu!”
Trang Thư Lan mỉm cười, nhìn Trang Thư Dao đang bước tới.
“Một cái bình hoa thì biết dùng gì để gây sự được đây?”
Ánh mắt chăm chú của Huyễn Bách dừng lại trên người Trang Thư Lan. Lúc này Trang Thư Lan khiến hắn có một cảm giác xa lạ, ánh mắt nàng giống như sư tử đang muốn vồ lấy con mồi, không hề mang theo sát khí nhưng lại khiến người ta không rét mà run.
Trang Thư Lan vẫn ẩn tàng như vậy ư? Bình tĩnh, lãnh đạm lại còn cơ trí, dường như tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm khống chế của nàng, đều để nàng lợi dụng! Chẳng lẽ ngày hôm qua Di nương thấy nàng như vậy nên mới không muốn nghe giải thích?
“Lan nhi, con…”
Huyễn Bách không bằng lòng nhìn thấy Trang Thư Lan như vậy. Không còn là Trang Thư Lan lười nhác thường ngày, nhìn nàng giờ thật âm hiểm, dường như mọi thứ trong trời đất này đều nằm trong kế hoạch của nàng.
Trang Thư Lan quay đầu, cười mà như không cười nhìn Huyễn Bách.
“Sư phụ, bây giờ người nên tới Túy Xuân Uyển xem Di nương và Hoa Như Ngọc đi, hôm qua con chọc giận các nàng cũng không ít. Buổi chiều con còn phải tiến cung!”
“Đi thôi, tỷ tỷ con đã lên xe ngựa đi rồi.”
Huyễn Bách chỉ chỉ Trang Thư Dao đang chuẩn bị bước lên xe ngựa.
Hả? Vừa nãy Trang Thư Dao chẳng phải còn muốn khiêu chiến với nàng sao? Nàng quay đầu cười nhẹ nhìn Trang Thư Dao đang bước lên xe ngựa. Xem ra Trang Thư Dao cũng đã hiểu được bản thân chút ít rồi.
Cũng đúng lúc này vốn Trang Thư Dao đang đưa lưng về phía Trang Thư Lan, đột nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác chống lại tầm mắt Trang Thư Lan. Trong ánh mắt có hận, có oán nhưng nhiều hơn là khinh bỉ. Trang Thư Lan thản nhiên nghênh đón ánh mắt Trang Thư Dao. Cho tới tận khi Trang Thư Dao vào trong xe ngựa thì màn “đấu mắt” này mới chấm dứt.
“Đi thôi”
Trang Thư Lan thoải mái nói với Huyễn Bách.
“Chỉ có điều con không tới Túy Xuân Uyển, con phải về xứ lý đầu tóc này đã – với bộ dạng này mà tiến cung chỉ sợ sẽ làm cho người ta kinh hãi”
“Vậy thì trở về đi”
Đi được hai bước, Trang Thư Lan lại tìm đề tài khác nói chuyện phiếm.
“Sư phụ, về sau người không cần phải tới Hàn Lâm viện đón con, tự con có thể về được!”
“……”
“Nếu sư phụ có thời gian thì người nên quan tâm hơn tới Như Ngọc tỷ tỷ. Tỷ ấy là một người con gái tốt, nàng đáng được người quý trọng”
Mặc dù có hơi quá tí chút nhưng có được người như vậy theo đuổi thì đương nhiên vừa lòng rồi.
“………”
“Sư phụ, tính tình người quá lạnh lùng, một nữ nhân nhiệt tình như lửa rất hợp với người!”
“……..”
Trang Thư Lan cũng hết cách đối với thái độ trầm mặc của Huyễn Bách, lại lầm bầm nói chuyện một mình. Trang Thư Lan hơi dậm chân, than nhẹ một tiếng, ngẩng đầu lên đã thấy các gian tửu lâu bên đường treo vải đỏ khai trương. Nàng âm thầm cười khổ, có một số việc… Quên đi, đành tuỳ duyên vậy!
Vừa bước ra khỏi cửa, Trang Thư Lan đã thấy Huyễn Bách đứng dựa vào tường, lập tức tươi cười chạy tới.
“Tại sao người lại ở đây?”
Thấy vẻ mặt Huyễn Bách mệt mỏi, nàng lại hỏi.
“Sư phụ! Tối hôm qua người không nghỉ ngơi sao?”
“Lan nhi, tối qua con ở đâu?”
Huyễn Bách không trả lời nàng mà hỏi lại.
“Chiều qua con tới Túy Xuân Uyển!”
Trang Thư Lan trả lời sảng khoái, thậm chí ánh mắt biểu thị “người biết rõ rồi còn cố hỏi” nhìn Huyễn Bách.
“Ta hỏi là tối qua!”
Huyễn Bách nghiêm mặt, trầm giọng hỏi, chợt nhìn thấy chỗ cổ Trang Thư Lan có nhiều nốt đỏ rất bắt mắt.
“Tối qua con lại uống rượu sao?”
“À….”
Theo bản năng Trang Thư Lan kéo cao cổ áo che đi mấy vết đỏ, hơi cúi đầu xuống.
“Hôm qua sư phụ tới Túy Xuân Uyển ư? Chẳng lẽ sư phụ đang giận con?”
Nếu hắn đã nhấn mạnh như thế thì nhất định là đã biết chuyện hôm qua
Huyễn Bách thấy sắc mặt Trang Thư Lan ngưng trọng, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói.
“Ngày hôm qua con cố ý nói như vậy trước mặt Lãnh gia phải không?”
Quả nhiên là hắn đã biết.
“Sư phụ, tối hôm qua con luôn nghĩ có phải mình đã làm sai hay không? Sự tình có trăm ngàn cách giải quyết, con lại chọn cách làm tổn thương Di nương……!”
Vẻ mặt Trang Thư Lan buồn rầu, vừa nói vừa chậm rãi bước đi.
Huyễn Bách nhắm mắt, nhíu mày lại, cũng không trả lời nàng.
“Phải rồi!”
Trang Thư Lan đột nhiên dừng bước, nghiêm giọng nói với Huyễn Bách.
“Sư phụ, hôm qua người tới Túy Xuân Uyển có gặp Như Ngọc tỷ không?”
“Có, là nàng nói cho ta biết!”
Huyễn Bách trả lời ngắn gọn nhưng nàng vừa nghe đã hiểu được.
“Vậy à!”
Trang Thư Lan thản nhiên cười, lại chậm rãi bước đi không nói thêm lời nào.
Huyễn Bách nhìn theo bóng lưng Trang Thư Lan. Ánh mặt trời mùa đông chiếu trên người nàng, quần áo xanh đen phản chiếu một vầng sáng mờ nhạt, tóc đen tung bay theo gió khiến người khác nhìn vào mà thất thần. Có điều vì sao nàng ở ngay trước mắt nhưng lại cảm giác xa tận chân trời?
“Cả đêm hôm qua con không về nhà!”
Huyễn Bách đi bên cạnh nàng, lại một lần nữa cường điệu chuyện này lên.
“Tối hôm qua con ở nhà một bạn nghỉ ngơi, à mà cũng không phải bạn!”
Trang Thư Lan dừng bước lại, nhìn Huyễn Bách mỉm cười.
“Sư phụ, người không cần đối xử với con tốt như vậy, chỉ sợ tới cuối cùng lại giống như Di nương, bị tổn thương vì con mà thôi!”
“Tới cuối cùng Di nương sẽ hiểu rõ dụng tâm của con!”
Đầu tiên Huyễn Bách thấy giật mình sau đó lại cười cười an ủi.
Trang Thư Lan thấy Huyễn Bách cười trấn an, thẫn thờ một giây rồi đột nhiên thốt ra một câu.
“Sư phụ, nếu có một ngày con cũng đả thương người giống như Di nương ngày hôm qua, người có hận con hay không? Nếu có một ngày, con lợi dụng người, ngươi có còn tin con nữa hay không?”
Lợi dụng? Huyễn Bách không trả lời, ánh mắt lại nhìn lên cây trâm cài đầu của nàng. Cây trâm làm bằng ngọc phỉ thuý xanh nhạt, bên trên có khắc một con bướm, rất tinh xảo, nhìn thật lạ mắt, hình như không phải cái trâm hôm qua nàng dùng.
“Trâm cài đầu hôm qua của con đâu rồi?”
Trâm cài đầu? Theo bản năng Trang Thư Lan sờ sờ lên cái trâm đang cài, a…… đúng là không giống với cái hôm qua nàng mang.
“Không biết! Cái trâm cài này chắc là của người khác! Lần sau gặp thì phải trả lại cho hắn mới được!”
Đồ của người khác đặc biệt là đồ của Tư Đồ Minh Duệ thì có chết cũng không thể nhận! Nàng nhớ hình như Tứ Nhi còn cất hộ nàng cái áo choàng bằng lông chồn, nhưng không biết bây giờ Tứ Nhi còn giữ lại không. Được rồi, để lúc khác tới hỏi Tứ Nhi vậy.
Bạn? Hơn nữa hình như quan hệ giữa hai người cũng không tệ lắm. Chỉ tại kinh thành này ngoài Hoa Như Ngọc ra thật đúng là chưa từng nghe thấy nàng nói có người bạn nào khác cả.
“Như lời con nói thì người bạn kia là ai?”
Huyễn Bách hỏi, lại cảm thấy hỏi như vậy quá đường đột cho nên lại bỏ thêm một câu.
“Tối hôm qua con quấy rầy người ta, hôm nay hẳn là phải tự mình tới nhà người ta cảm tạ!”
Ngẫm lại cũng có đạo lý. Tuy rằng nàng bất hoà với Tư Đồ Minh Duệ nhưng tối qua hắn đã cho nàng ở tạm, lại còn cho nàng thuốc trị bệnh sởi. Chỉ tính điều này thôi cũng nên cám ơn hắn. Hơn nữa thuốc kia còn rất hữu hiệu, về sau có cơ hội nàng sẽ hỏi hắn phương thuốc kia.
“Tốt thì tốt, chẳng qua…… con cảm thấy chuyện đó vẫn không cần thiết!”
Dù sao theo như cách Tư Đồ Minh Duệ thu hối lộ thì một câu cảm ơn cũng chẳng là gì. Trang Thư Lan cười, chỉnh lại sợi tóc bị gió thổi bay.
“Chúng ta đi thôi. Tuy rằng phơi nắng ở đây thật thoải mái nhưng mà con đói bụng rồi. Cho dù ánh mặt trời có xinh đẹp đến đâu cũng không có tâm tình thưởng thức!”
Trang Thư Lan đi vội vã, ngoại trừ việc nàng cảm thấy đói bụng còn một nguyên nhân nữa đó là nàng thấy Trang Thư Dao đi tới. Xe ngựa của Trang phủ phái tới đón Trang Thư Dao cách nàng có mười bước chân, mà lúc này Trang Thư Dao đã nhìn thấy nàng nên đi thẳng qua bên này.
“Sư phụ, trước mắt người có thể tránh đi một lát được không? Bây giờ con muốn xử lý một ít chuyện riêng!”
Việc ngày hôm qua nhất định Trang Thư Dao sẽ tìm nàng nói chuyện. Huống chi việc đó lại là nàng cố ý hãm hại Trang Thư Dao – chuyện xảy ra ngày hôm qua lúc đó Trang Thư Dao cũng không hiểu lắm, nhưng qua một đêm suy nghĩ cẩn thận chắc nàng ta cũng nghĩ ra thôi! Hơn nữa với tính tình Trang Thư Dao nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này.
Tuy rằng lúc này Trang Thư Lan có thể bỏ đi, nhưng hiện tại nếu không giải quyết chuyện này thì chiều nay tiến cung chỉ sợ trước mặt thái phi và hoàng hậu, Trang Thư Dao sẽ làm khó nàng. Sau đó không thể cứu vãn, không thể né tránh lại khiến bản thân nổi bật, đến lúc đó e rằng nàng không thể khống chế được tình hình.
“Tỷ tỷ của con?”
Huyễn Bách cũng đã nhìn thấy Trang Thư Dao.
“Có muốn ta hỗ trợ hay không?”
“Không cần đâu!”
Trang Thư Lan mỉm cười, nhìn Trang Thư Dao đang bước tới.
“Một cái bình hoa thì biết dùng gì để gây sự được đây?”
Ánh mắt chăm chú của Huyễn Bách dừng lại trên người Trang Thư Lan. Lúc này Trang Thư Lan khiến hắn có một cảm giác xa lạ, ánh mắt nàng giống như sư tử đang muốn vồ lấy con mồi, không hề mang theo sát khí nhưng lại khiến người ta không rét mà run.
Trang Thư Lan vẫn ẩn tàng như vậy ư? Bình tĩnh, lãnh đạm lại còn cơ trí, dường như tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm khống chế của nàng, đều để nàng lợi dụng! Chẳng lẽ ngày hôm qua Di nương thấy nàng như vậy nên mới không muốn nghe giải thích?
“Lan nhi, con…”
Huyễn Bách không bằng lòng nhìn thấy Trang Thư Lan như vậy. Không còn là Trang Thư Lan lười nhác thường ngày, nhìn nàng giờ thật âm hiểm, dường như mọi thứ trong trời đất này đều nằm trong kế hoạch của nàng.
Trang Thư Lan quay đầu, cười mà như không cười nhìn Huyễn Bách.
“Sư phụ, bây giờ người nên tới Túy Xuân Uyển xem Di nương và Hoa Như Ngọc đi, hôm qua con chọc giận các nàng cũng không ít. Buổi chiều con còn phải tiến cung!”
“Đi thôi, tỷ tỷ con đã lên xe ngựa đi rồi.”
Huyễn Bách chỉ chỉ Trang Thư Dao đang chuẩn bị bước lên xe ngựa.
Hả? Vừa nãy Trang Thư Dao chẳng phải còn muốn khiêu chiến với nàng sao? Nàng quay đầu cười nhẹ nhìn Trang Thư Dao đang bước lên xe ngựa. Xem ra Trang Thư Dao cũng đã hiểu được bản thân chút ít rồi.
Cũng đúng lúc này vốn Trang Thư Dao đang đưa lưng về phía Trang Thư Lan, đột nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác chống lại tầm mắt Trang Thư Lan. Trong ánh mắt có hận, có oán nhưng nhiều hơn là khinh bỉ. Trang Thư Lan thản nhiên nghênh đón ánh mắt Trang Thư Dao. Cho tới tận khi Trang Thư Dao vào trong xe ngựa thì màn “đấu mắt” này mới chấm dứt.
“Đi thôi”
Trang Thư Lan thoải mái nói với Huyễn Bách.
“Chỉ có điều con không tới Túy Xuân Uyển, con phải về xứ lý đầu tóc này đã – với bộ dạng này mà tiến cung chỉ sợ sẽ làm cho người ta kinh hãi”
“Vậy thì trở về đi”
Đi được hai bước, Trang Thư Lan lại tìm đề tài khác nói chuyện phiếm.
“Sư phụ, về sau người không cần phải tới Hàn Lâm viện đón con, tự con có thể về được!”
“……”
“Nếu sư phụ có thời gian thì người nên quan tâm hơn tới Như Ngọc tỷ tỷ. Tỷ ấy là một người con gái tốt, nàng đáng được người quý trọng”
Mặc dù có hơi quá tí chút nhưng có được người như vậy theo đuổi thì đương nhiên vừa lòng rồi.
“………”
“Sư phụ, tính tình người quá lạnh lùng, một nữ nhân nhiệt tình như lửa rất hợp với người!”
“……..”
Trang Thư Lan cũng hết cách đối với thái độ trầm mặc của Huyễn Bách, lại lầm bầm nói chuyện một mình. Trang Thư Lan hơi dậm chân, than nhẹ một tiếng, ngẩng đầu lên đã thấy các gian tửu lâu bên đường treo vải đỏ khai trương. Nàng âm thầm cười khổ, có một số việc… Quên đi, đành tuỳ duyên vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.