Nàng Phi Lười Của Tà Vương

Chương 85

Lạc Thanh

24/02/2014

Đi theo Tư Đồ Minh Duệ tới Quế Hương phường, chọn một bàn trên lầu hai, Trang Thư Lan nhớ lại: lần trước cũng tại nơi này nàng đã từng dùng hoa tai đánh lén Trang Thư Dao, trêu chọc Tư Đồ Minh Duệ. Còn nhớ lúc đó nàng còn ngồi ăn uống vui vẻ với Huyễn Bách, mà bây giờ…….. hôm nay nhìn lại cũng xem như cảnh còn mà người đã ở phương nào!

Không biết sau khi rời khỏi kinh thành Huyễn Bách đã đi đâu? Hắn rời khỏi kinh thành cũng không nói cho Hoa Như Ngọc nếu sau này Như Ngọc biết được sẽ thế nào?

“Lan nhi đang nghĩ tới chuyện không vui gì vậy?”

Đôi mày thanh tú gợn sóng sầu tư. Tư Đồ Minh Duệ thực sự muốn biết ai có thể khiến người luôn biết kiềm chế cảm xúc như nàng lại hiện rõ vẻ phiền muộn trên khuôn mặt như vậy – chỉ với điểm này đã khiến cho hắn khó chịu rồi!

“Không có chuyện gì!”

Trang Thư Lan chớp mi, miệng gượng cười, cầm lấy chiếc đũa yên lặng ăn cơm. Bỗng nghĩ tới chuyện gì, nàng đặt đũa xuống nhìn thẳng Tư Đồ Minh Duệ đang ngồi đối diện.

“Này, nghe nói tin tức của ngài không những nhanh mà con rất chính xác, có thể tìm giúp ta một vật nhỏ được không?”

“Ta không tên là này này, nàng nên gọi ta là phu quân hoặc là tướng công.”

Tư Đồ Minh Duệ cũng đặt đũa xuống, nhấn giọng.

“Nàng nghe ai nói tin tức của ta rất nhanh, rất chính xác?”

Quả nhiên rất thích đóng kịch. Nếu không phải Huyễn Bách báo cho nàng biết hắn chính là các chủ Phi Vũ các thì nàng sẽ không tin người như Tư Đồ Minh Duệ sẽ có quan hệ với Phi Vũ các. Hơn nữa, Huyễn Bách chưa bao giờ lừa nàng . Quan trọng nhất là, không phải có sự tồn tại của hắn mà Phi Vũ các sụp đổ, trái lại trên giang hồ còn giữ một vị trí nhất định trở thành thế lực trung gian không thể thiếu trong chốn giang hồ. Thế lực trung gian nói trắng ra là thế lực hai mặt không phân rõ chính đạo hay ma đạo. Tóm lại là phong cách làm việc hai mặt đúng là phù hợp với tác phong hành sự của Tư Đồ Minh Duệ.

Cũng không phải bảo hắn đi điều tra ngày hôm nay quần áo ngủ của hoàng đế màu gì hay áo ngực của hoàng hậu thêu loại hoa nào? Hắn hỏi nhiều thế làm cái gì, chẳng lẽ hắn lại nghi ngờ Phi Vũ các có nội gián tiết lộ tin tức?

“Việc này ngài không cần biết.”

Trang Thư Lan trừng mắt.

“Giúp ta tìm một chiếc hoa tai. Hơn nữa đây là ngài thiếu nợ ta!”

“Lời này giải thích thế nào đây?”

“Thập cửu vương gia, ngài nói xem?”

Trang Thư Lan chớp chớp mắt, cười khẽ mỉa mai.

“Xem bộ dạng ngu xuẩn tự cho là đúng của ta có phải rất thú vị đúng không? Cái gì mà không nghe nói về thập cửu vương gia. Đúng vậy, chỗ nào có thể nghe nói tới, bởi vì bản thân mình chính là người đó mà! Lúc trước chỉ nghĩ ngài đứng đầu một ta chức nhưng thật không ngờ, còn có một thân phận cao quý hơn ở phía sau! Mà thôi, bỏ đi, ván đã đóng thuyền, gạo đã thành cơm, ta cũng không muốn tranh cãi dư thừa nữa.Ta muốn ngài giúp ta điều tra về một người, xong việc coi như chúng ta không ai nợ ai.”

“Lan nhi, nàng thành thật nói cho ta biết, người kia đối với nàng rất quan trọng đúng không? Quan trọng tới mức vì người đó mà nàng chấp nhận lấy ta vô điều kiện.”

Nét cười trên miệng Tư Đồ Minh Duệ ngừng lại. Hai bàn tay đan chéo nhau đặt lên bàn có vẻ như rất nghiêm túc. Giọng nói lại vô cùng bình thản. Chỉ là trong đầu không ngừng nghĩ tới người Trang Thư Lan vừa nhắc tới, đoán xem người này là ai mà có thể khiến nàng dùng hạnh phúc cả đời của mình để trao đổi?

“Không quan trọng! Hoặc có thể nói là, từ trước đến nay ta chưa bao giờ gặp qua người này. Ta chỉ là hoàn thành tâm nguyện thay một người mà thôi.”

Trang Thư Lan than nhẹ.

“Đây cũng coi như là ta thiếu nợ người ta.”

Mấy ngày này, nàng vẫn luôn nghĩ xem quyết định như thế là đúng hay là sai lầm? Sau khi biết Tư Đồ Minh Duệ chính là các chủ Phi Vũ các, nàng cũng không hủy bỏ hôn lễ với hắn. Đơn giản là Di nương đã nói với nàng từng dùng hết tiền của tích góp được để nhờ Phi Vũ các dò la tung tích của một nữ nhân tên Thanh Trúc nhưng Phi Vũ các đã từ chối vụ làm ăn này. Lúc đó Trang Thư Lan cảm thấy rất khó hiểu. Nguyên tắc làm việc của Phi Vũ Các luôn luôn coi trọng giá tiền, chỉ cần có tiền, muốn biết quần áo ngủ của hoàng thượng là màu gì cũng không phải là chuyện khó. Hết lần này tới lần khác Phi vũ các từ chối các mối làm ăn lớn, việc này đúng là chuyện lạ.

Chỉ với nguyên nhân này, đương nhiên Trang Thư Lan không có cách nào thuyết phục bản thân lấy một người trong giang hồ. Mà còn vì một câu nói của Di nương.

“Mẫu thân con cũng không phải là người Đại Đông hoàng triều. Chỉ vì muốn tìm một người thân tên là Thanh Trúc mới tới nơi này. Cho nên có thể tìm được nữ nhân tên Thanh Trúc kia là tâm nguyện cả đời của mẫu thân con, mà dì cũng mong muốn con có thể thay mẫu thân con hoàn thành tâm nguyện này.”

Chính vì câu nói này mới khiến Trang Thư Lan thay đổi suy nghĩ. Không phải vì việc hồng nhan vượt ngàn dặm xa xôi tới đây tìm người thân khiến nàng cảm động mà là vì đó là tâm nguyện của mẫu thân thân thể nàng đang chiếm giữ này. Hơn nữa Di nương đối xử với nàng rất tốt, nàng không có cách nào từ chối yêu cầu này của Di nương. Mặt khác, là vì Hoa Như Ngọc càng ngày càng thể hiện rõ thái độ thù hận với nàng. Nàng đã nghĩ nếu nàng thành thân phải chăng Như Ngọc có thể yên tâm không cần coi nàng là tình địch giả tưởng nữa….. Cho nên, nàng lấy Tư Đồ Minh Duệ. Nàng vốn định vào đêm động phòng sẽ nói cho hắn toàn bộ mọi chuyện, nào ngờ lại xảy ra việc kia. Bây giờ nghĩ thế nào, Trang Thư Lan thấy nàng bị lỗ vốn rồi, hơn nữa còn lỗ lớn!

“Nàng muốn biết về ai?”

“Một nữ nhân tên là Thanh Trúc. Khoảng hai mươi tư năm trước từ Phi Á theo thuyền buôn tới Đại Đông hoàng triều. Nghe nói nàng ta kết hôn với người trong hoàng thất nhng lại có tin đồn nàng đã “hương tiêu ngọc phẫn” từ lâu. Bây giờ ta muốn biết nàng còn sống hay đã chết. Nếu như nàng còn sống, ta có một thứ muốn giao lại cho nàng. Nếu nàng đã chết, ta muốn tới thăm mộ phần của nàng coi như là hoàn thành tâm nguyện cả đời của một người!”

“Vì sao nàng muốn tìm người đó?”

Tư Đồ Minh Duệ trực tiếp hỏi lại, không có chút do dự .

“Đưa cho nàng ta một đôi hoa tai chính là thứ mà ngày trước ta đánh lén Trang Thư Dao ở chỗ này.”

Trang Thư Lan vốn không muốn nói cho hắn biết chẳng qua là hoa tai tìm không thấy thì làm sao đưa cho người khác được? Nàng đã thử mọi cách tìm kiếm nhưng vẫn không có tin tức gì. Cho nên mới nhờ hắn tìm giúp,tiền chỉ là chuyện nhỏ – nếu thiếu có thể tìm Di nương giúp đỡ nhưng thứ này nhất định phải tìm được.

“Là hoa tai như thế nào?”

Tư Đồ Minh Duệ nhớ lại ngày đó hắn cũng nhặt được một chiếc hoa tai. Hắn đã xem kỹ cũng không có gì đặc sắc, giống như những chiếc hoa tai bình thường khác. Nếu dùng để tặng người khác thì đúng là người keo kiệt.

Trước đây, nghe Di nương nói, nàng cũng cho rằng : không phải chỉ là đôi hoa tai bình thường sao? Tùy tiện tới một cửa hàng trang sức mua hoặc là thuê người làm ra một đôi khác giống hệt là được rồi cần gì phải tìm. Nhưng hết lần này tới lần khác, Di nương nói với nàng đó không giống như hoa tai bình thường , là thứ những người khác không thể làm theo được.

“Nhìn qua rất bình thường giống với chiếc hoa tai ta đang đeo.”

Trang Thư Lan nói xong liền tháo chiếc hoa tai bên trái xuống đưa tới trước mặt Tư Đồ Minh Duệ, tiếp tục nói.

“Đừng xem thường thứ này không có gì đặc sắc. Nhìn thì giống như một hạt ngọc trai bình thường. Nhưng nếu để ánh trăng chiếu thẳng vào có thể thấy được một không gian khác bên trong . Chiếc hoa tai ta đang đeo bên trong là chữ “Hồng”, còn chiếc mà ta làm mất có chữ “Trúc”"

Tư Đồ Minh Duệ nhận lấy hoa tai, quan sát tỉ mỉ rồi trả lại cho Trang Thư Lan.

“Có thể! Nhưng vụ làm ăn không có thù lao ta không nhận.”

“Bạc không thành vấn đề!”

Trang Thư Lan cũng biết, người trực tiếp đi điều tra không phải là hắn, tất nhiên phải có phí dịch vụ.

“Nàng nghĩ bây giờ ta còn thiếu tiền sao?”

Tư Đồ Minh Duệ dựa sát vào bàn, cười hời hợt.

“Nếu như “thù lao đặc biệt” là phu nhân thì không cần phải bàn nhiều nữa!”

Lời này, có thể coi là đang trêu ghẹo không? Sắc mặt Trang Thư Lan mất tự nhiên, hai tay đan vào nhau.

“Nói thẳng đi, điều kiện của ngài là gì? Chỉ cần không quá đáng, ta đều có thể cân nhắc!”

“Chỉ là cân nhắc? Ta đây cũng phải cân nhắc thôi!”

Hai tay Tư Đồ Minh Duệ cũng đan vào nhau. Giọng điệu bắt chước Trang Thư Lan.

Rõ ràng là đang uy hiếp! Trang Thư Lan trừng mắt nhìn Tư Đồ Minh Duệ, một lát sau mới nghiến răng nói.

“Có việc gì cứ việc nói thẳng đi!”

Phiêu Di à, chỉ vì một câu nói của người mà con mới nhượng bộ sớm như vậy! Còn có mẫu thân của thân thể này nữa, ta sẽ không làm người thất vọng!

“Vẫn là Lan nhi của ta thẳng thắn!”

Tư Đồ Minh Duệ cười gian .

“Thực ra điều kiện rất đơn giản: Không cho phép viết hưu thư, không cho phép để lại thư rồi bỏ đi, lại càng không cho phép “bất cáo ly biệt” (bỏ đi mà không nói lời nào), cũng không cho phép nạp thiếp thay ta.”

Chỉ những thứ này! Đồng ý đồng ý, chỉ cần không phải “tam bồi” là được rồi! Có điều, hiện tại không phải nàng đang cùng ăn với hắn sao! Âm thầm tìm một cách biểu đạt khách sáo một chút, Trang Thư Lan gật đầu.



“Không thành vấn đề!”

Dù sao lúc rảnh rỗi nàng cũng có thể theo hắn. Nếu không rảnh rỗi, nàng Trang Thư Lan sẽ dễ dàng ngồi ăn với hắn sao!

Trang Thư Lan đồng ý quá nhanh trái lại khiến Tư Đồ Minh Duệ sinh ra nghi ngờ. Trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, dáng vẻ vẫn tươi cười như trước, ngữ khí không tự giác cũng nhấn mạnh thêm.

“Lan nhi, đồng ý rồi thì phải làm được, không được hối hận đâu đấy!”

“Ta không phải là kẻ nói mà không giữ lời, ít nhất vẫn biết giữ chữ tín!”

Trang Thư Lan thản nhiên cười, khe khẽ thở dài. Lát nữa đi gặp Di nương cũng có thể báo cho dì một tin tức tốt lành rồi! Chỉ làm nàng có một loại ảo giác – cả đời này chỉ sợ nàng sẽ dây dưa với Tư Đồ Minh Duệ hoặc là sớm đã dây dưa không rõ rồi!

Tiếng thở dài rất nhỏ nhưng không thoát khỏi lỗ tai nhạy cảm của Tư Đồ Minh Duệ . Trong lòng căng thẳng, hắn nhẹ nhàng hỏi.

“Vì sao thở dài? Bắt nàng ở lại bên cạnh ta như vậy sẽ khiến nàng khổ sở sao?”

“Không phải vậy!”

Theo thói quen, Trang Thư Lan mỉm cười đáp lại. Nụ cười nàyxuất phát từ nội tâm của nàng. Tuy rằng có rất nhiều lúc thấy hắn không thuận mắt nhưng nàng lại khâm phục cách sống rất tự do, tự tại của hắn – Ở thế giới này, người có thể khiến nàng tức giận đã không nhiều lắm mà có thể khiến nàng tức giận ra mặt lại càng ít. Rất không may hắn lại là người có thể khiến nàng tức giận ra mặt. Điều này khiến nàng ý thức được không phải là dấu hiệu tốt.

“Nếu như nàng không muốn cười thì không cần phải miễn cưỡng!”

Khuôn mặt không che giấu sự lãnh đạm, thất vọng. Hắn không cần nói cũng khiến người khác thương tiếc. Một mình hắn quá mức thong dong, tĩnh lặng đối lập hoàn toàn với sự ồn ào, náo nhiệt ở tửu lâu.

“Còn ngài thì sao?”

Trang Thư Lan hỏi lại theo bản năng.

“Ta không giống với ngài – mang mặt nạ sống qua ngày. Thế giới nội tâm của ngài chỉ sợ không người nào có thể chạm tới, ngay cả người thân thiết với ngài như Phó Thuyết cũng không thể.Thực ra điều này cũng rất bình thường. Mỗi người có một không gian riêng cho mình, có những thứ không cách nào nói ra, mà nụ cười có lẽ chính là phương thức che giấu tốt nhất.”

Bất cứ lúc nào, nơi nào hắn cũng có thể cười được. Nhưng những nụ cười đó có bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả? Phải thừa nhận rằng, mỗi khi hắn cười đều rất thu hút, mị hoặc nhân tâm. Mới gặp lần đầu thì kinh ngạc, thu hút còn những lần gặp sau chỉ khiến người ta rùng mình, ớn lạnh.

Đối lập với Huyễn Bách, Huyễn Bách là người “ngoài lạnh trong nóng”. Tuy rằng từng là sát thủ nhưng với Trang Thư Lan mà nói, hắn có thể coi là một sư phụ, một người bạn hiếm có. Còn Tư Đồ Minh Duệ là loại người điển hình “tiểu lý tàng đao”, chỉ cần cười cũng có thể đầu độc người khác. Nụ cười của hắn khiến đối thủ bước xuống địa ngục.

Nhưng Trang Thư Lan biết không phải mỗi người sinh ra đã như vậy. Nàng lạnh lùng, lãnh đạm là bởi vì nàng từng sống qua hai kiếp người. Nàng từng trải qua những việc mà người khác chưa từng trải qua. Nếu như trải qua hai kiếp người mà còn chưa bình tĩnh, không quan tâm hơn thua, vậy chỉ có thể nói người đó còn chưa hiểu hết “thế thái nhân tình”.

Lúc trước chưa biết rõ thân thế của Tư Đồ Minh Duệ, nàng không hiểu rõ. Nhưng hiện tại, nàng đã có thể hiểu thái độ, tác phong của hắn từ đâu mà thành.

Bị Trang Thư Lan nói đúng tâm sự, Tư Đồ Minh Duệ thất thần. Từ nhỏ đã bị đưa ra khỏi cung, theo sư phụ học văn, học võ. Sư phụ dạy cho hắn cách hành sự không được để cho người khác nhìn thấu suy nghĩ của mình. Hắn lại phát hiện nếu nở nụ cười thì rất nhiều người sẽ bỏ đi sự đề phòng với hắn. Đó là lý do tại sao hắn dùng dáng vẻ tươi cười để che giấu nội tâm. Lâu dần, bất cứ lúc nào cũng có thể mỉm cười. Đó đã thành thói quen của hắn, quen tới mức hắn cũng không biết nụ cười của hắn là để che giấu nội tâm.

“Thực ra nàng rất giỏi nhìn thấu nội tâm người khác. Ngay cả điều này nàng cũng có thể nhìn ra được!”

Tư Đồ Minh Duệ cầm đũa tiếp tục dùng bữa.

Nếu như giỏi nhìn nội tâm người khác thì hôm nay nàng đã không ngồi cùng bàn với hắn! Chỉ cần để ý hắn một chút là có thể nhận thấy điều này!

Lắc lắc đầu, Trang Thư Lan cũng bắt đầu tiếp tục ăn cơm. Có điều, mạch suy nghĩ lại dừng lại ở câu “để ý hắn”. Nhẹ nhàng nhắc lại trong đầu hai lần, nàng mới giật mình. Hả?Trong lúc vô tình nàng lại thừa nhận nàng quan tâm tới hắn! Để ý tới một người nào đó đúng là chuyện không tốt! Để ý sẽ khiến mọi ý nghĩa của nàng đều đặt trên người hắn. Để ý tới hắn cho nên không biết từ bao giờ đã luôn quan sát mỗi lời nói, mỗi cử chỉ của hắn. Có lẽ sẽ càng ngày càng quan tâm tới hắn hơn, sau đó sẽ quyến luyến không muốn rời xa hắn, bỏ đi ý định rời khỏi phủ lúc ban đầu.

Nghĩ tới chuyện này, Trang Thư Lan thực sựhoảng hốt . Nàng thầm an ủi chính mình, phải bình tĩnh không được lo lắng. Nhưng càng muốn bình tĩnh thì cả người lại càng cảm thấy luống cuống.

“Cạch” – Trang Thư Lan nặng nề đặt bát xuống bàn, đứng vụt lên, nhìn Tư Đồ Minh Duệ đang vô cùng ngạc nhiên, cười giải thích.

“Ngài cứ ăn đi, ta đi ra ngoài một chút.”

Nói xong vội vã chạy đi, giống như có người cầm đao đuổi theo muốn giết nàng vậy….

Hậu quả của việc nàng liều lĩnh bỏ chạy chính là đâm ngay phải một phụ nữ trung niên ở chỗ quẹo cầu thang, khiến người này vượt khỏi lan can rơi xuống tầng một.

“Á…”

Vẻ mặt vị phu nhân kia vô cùng kinh hoảng. Người đàn ông trung niên đi theo bên cạnh cũng nhảy theo khỏi cầu thang.

Trang Thư Lan đứng ngây người. Nàng không ngờ người đàn ông trung niên đứng bên cạnh vị phu nhân kia cũng nhảy theo! Nhưng một người ngã xuống nhanh như vậy không có cách nào có thể đỡ được. Từ trên cao như thế ngã xuống không chết thì cũng tàn phế, như vậy nàng chính là kẻ đầu sỏ gây họa !

Nhưng đến khi Trang Thư Lan nhảy khỏi lầu nàng mới phát hiện hành động vừa rồi của nàng hoàn toàn không cân thiết bởi vì người đàn ông trung niên kia đã nhảy xuống trước và đón được vị phu nhân nọ.

“Xin lỗi! xin lỗi! xin lỗi!”

Lúc vị phu nhân kia được người đàn ông trung niên ôm trong ngực vẫn còn đang hoảng loạn thì Trang Thư Lan đã đứng trước mặt bọn họ cúi gập người luôn miệng xin lỗi.

“Không phải là ta cố ý, thật sự xin lỗi!”

“Không phải cố ý chẳng lẽ là cố tình sao?”

Người đàn ông trung niên lạnh lùng quát.

” Bước đi cũng không chịu mở to con mắt ra, trời còn sáng rõ như ban ngày chạy cái gì mà chạy, chẳng lẽ có người muốn giết ngươi sao?”

Ánh mặt người nọ lại lạnh lùng liếc những người xung quanh đang chờ xem cảnh tượng náo nhiệt. Đám người đó biết điều nên tự mình tránh đi, có kẻ quay vào uống trà, kẻ khác lại tiếp tục ăn uống.

“Lãnh đại ca, huynh đừng như vậy! Đừng có hù dọa tiểu cô nương này chứ!”

Vị phu nhân mặc y phục màu tím vừa nghe người đàn ông trung niên kia dùng bộ mặt lạnh lùng dọa tiểu cô nương trước mặt liền lên tiếng ngăn cản.

“Huynh nhìn xem, ta rất tốt, không chỗ nào bị thương cả!”

“Cũng may là không bị thương, nếu không ta nhất định lấy mạng cô ta!”

Người đàn ông trung niên hung hăng trừng mắt nhìn Trang Thư Lan xong lại quay sang dịu dàng với vị phu nhân kia.

“Hồng nhi, thân thể nàng mới khỏe lại, không chịu được đả kích mạnh. Ta thấy trước hết đêm nay chúng ta cứ ở lại chỗ này, lát nữa ta sẽ vận công giúp nàng điều trị thương thế.”

“Được, cảm ơn Lãnh đại ca!”

Lúc nói lời cảm ơn khuôn mặt vị phu nhân kia ửng hồng . Sau đó lại nhìn sang Trang Thư Lan thân thiết nắm lấy tay nàng vỗ vỗ.

“Cô nương đừng sợ! Lãnh đại ca chỉ nói vậy thôi. Sau này cô nương đi đường nên cẩn thận một chút là được rồi!”

Hả….sợ? Nàng lúc nào sợ vậy?

“À! Được rồi!”

Trang Thư Lan nhếch môi mỉm cười nhìn thoáng qua người đàn ông trung niên vẫn đang chăm chú nhìn vị phu nhân này. Nàng cười thầm vừa nhìn đã biết đây là dáng vẻ của một kẻ trong giang hồ nóng lòng bảo hộ thê tử của mình. Hừ! vừa mở miệng nói chuyện đã muốn lấy tính mạng của người khác! Bỗng trong đầu nàng xuất hiện một ý nghĩ hay ho. Nụ cười trên mặt cũng mở rộng nhưng càng nhìn càng khiến người khác lo ngại, bất an. Trang Thư Lan nhẹ nhàng nói.

“Phu nhân à, tướng công của phu nhân rất yêu phu nhân đó nha. Phu nhân xem, trong mắt người ta lúc này chỉ có một mình phu nhân thôi!”

Trang thư lan nhớ rõ vừa rồi trên mặt vi phụ nhân kia còn ửng hồng, không cần đoán cũng biết vị phu nhân này là một người hay ngượng ngùng —— hoặc nói chính xác hơn chỉ trước mặt người trong lòng mới có thể ngượng ngùng, cho nên Trang Thư Lan muốn trêu ghẹo một chút coi như mượn việc này ‘ hồi báo ’ lúc vừa rồi người đàn ông kia lạnh lùng quát nàng.

“Cô nương chớ nói lung tung!”

Vị phu nhân kia cuống quýt, nắm chặt tay Trang Thư Lan giải thích,

“Ta và Lãnh đại ca là huynh muội tốt!”

“Tiểu nha đầu lừa đảo, không biết thì đừng nói bừa! Có phải không muốn giữ mạng của ngươi nữa hay không ?”

Sắc mặt người đàn ông trung niên mất tự nhiên, lớn tiếng quát Trang Thư Lan .



“Lãnh sư bá! tiểu nha đầu lừa đảo mà sư bá vừa mới gọi đó chính là phu nhân của ta nha! Ngài nên nghĩ kỹ rỗi hãy quyết định có nên lấy tính mạng của nàng hay không ?”

Tư Đồ Minh duệ mỉm cười tựa vào lan can,chậm rãi nói.

“Ngươi hãy trông chừng thê tử của ngươi cẩn thận ! Đừng để cho nàng chạy lung tung gây họa cho người khác !”

Người đàn ông được gọi là sư bá kia híp mắt lại, giận dữ trừng mắt nhìn Tư Đồ Minh duệ.

Mà vị phu nhân mặc áo tím đứng bên cạnh vừa nghe Tư Đồ Minh duệ xong thì vô cùng ngạc nhiên, nhìn một lượt đánh giá lại Trang Thư Lan.

” Thì ra cô nương thành thân rồi!”

Rồi quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh cười nói.

“Lãnh đại ca, huynh xem, chỉ lơ đãng va chạm thôi mà lại đụng phải người trong nhà rồi! Thì ra nàng là thê tử của cháu huynh. Huynh cũng không thể động một cái là lại nói lấy tính mạng của nàng được.”

Haizz . . . . . Thì ra thế giới này đúng là rất nhỏ, tùy tiện va chạm như vậy mà lại đụng vào sư bá của Tư Đồ Minh Duệ ! Vậy bây giờ không phải nàng nên chào hỏi sao?

” Xin chào sư bá !”

Cuối cùng Trang Thư Lan vẫn quyết định thi lễ với vị sư bá này.

Lãnh sư bá hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới nhưng thật ra đã cố tình làm Trang Thư Lan mất mặt ở chỗ này —— xem ra, Lãnh sư bá này không phải là một người thù dai thì chắc chắn cũng không có quan hệ tốt với Tư Đồ Minh Duệ, cho nên mới cố tình không thèm trả lời nàng.

“Lan nhi đừng để ý đến ông ấy! Hiện tại người ta muốn vận công giúp “mỹ nhân ngủ” nên thấy chúng ta rất chướng mắt ! Hơn nữa câu nói vừa rồi của nàng lại nói trúng rồi tâm tư của ông ấy, tất nhiên là ông ấy rất mất tự nhiên rồi! Tốt hơn là chúng ta nên đi thôi!”

Chẳng biết từ lúc nào, Tư Đồ Minh duệ đi đến cạnh Trang Thư Lan, dùng một tay ôm eo,ôm nàng vào trong ngực, tay còn lại nắm lấy tay nàng đi ra cửa.

Mỹ nhân ngủ ? ! Thì ra câu chuyện nàng kể đã sớm lưu truyền ra đến đây, hơn nữa Tư Đồ Minh Duệ đã nhanh chóng dùng những từ như vậy! Có điều, chuyện này tạm thời không quan trọng lắm, lúc này quan trọng nhất là không thể bỏ qua cho kẻ đầu sỏ gây ra sự cố này của nàng.

“Buông tay ra, đừng lằng nhằng !”

Đi tới cửa, Trang thư lan dừng bước, dùng sức đẩy cánh tay đang đặt trên eo nàng ra.

“Nàng là phu nhân của ta!”

Tư Đồ Minh Duệ nhấn mạnh.

“Cho dù là vợ chồng, ngài cũng nên để ý một chút xem có bao nhiêu ánh mắt trên phố đang nhìn chúng ta. Hơn nữa xem có ai như chúng ta không?”

Trang thư lan trừng mắt. Nếu không phải ở nơi công cộng, nàng sớm đã cho hắn một cái tát rồi.

“Chúng ta xem như là người đầu tiên đi!”

Tư Đồ Minh Duệ cười vô lại.

Người đầu tiên cái đầu hắn! Trang Thư Lan liếc nhìn khinh thường rồi vượt qua Tư Đồ Minh Duệ. Sau đó lại liếc mắt nhìn đám người xung quanh đang chờ xem trò hay và mấy tiểu nhị trong quán. Đột nhiên nhanh như cắt, Trang Thư Lan quay sang đoạt lấy chiếc khăn trắng trên vai một tiểu nhị cách đó không xa. Tiếp đó nàng dùng hết sức ném lên người Tư Đồ Minh duệ lớn giọng.

“Tư Đồ Minh duệ, ta muốn khiêu chiến với ngài!”

Tư Đồ Minh Duệ không hề để ý đến cái khăn đang tuột dần xuống mà thú vị hỏi nàng

“Khiêu chiến cái gì?”

“Luận văn thi võ! Nếu ta thắng, về sau không cho phép ngài tới gần ta trong vòng 10 bước ; nếu ta thua, ngài có thể tới gần ta trong vòngnăm bước !”

Được lắm, nếu muốn chơi trò vô lại vậy tất cả mọi người đều vô lại đi! Mà bây giờ việc Trang Thư Lan muốn làm nhất là đập cho hắn một trận te tua!

“Vậy nếu ta không đồng ý thì sao?”

“Không đồng ý? Hừ! Vậy coi như ta sẽ bỏ đi trước mặt ngài!”

Bị dồn tới đường cùng thì thỏ cũng có thể cắn người huống hồ nàng không phải là thỏ! Đâu có lí nào để hắn đàn áp lâu như vậy mà nàng không phản kích?

“Lan nhi, nàng đừng quên vừa rồi nàng đáp ứng với ta điều gì!”

Khóe miệng cười của Tư Đồ Minh Duệ thu lại, nhìn thẳng Trang Thư Lan. Bởi vì hắn biết nàng không phải đang nói đùa, tuy rằng bộ dáng nàng nói chuyện không hề nghiêm túc.

“Ha ha! Ta nhớ kỹ ngài chưa từng nói qua ta không thể trốn đi trước mặt ngài!”

Trang Thư Lan nhướn mày, lạnh lùng nói.

“Nàng…..được!”

Tư Đồ Minh Duệ trầm giọng, một lát sau bỗng nhiên cười gian xảo.

“Nhưng quy tắc sẽ do ta định ra – ta là người bị khiêu chiến. Theo quy tắc của giang hồ ta có quyền quyết định sẽ thi đấu cái gì, luật thi như thế nào?”

Luận văn thì có cái gì để chơi đùa? Vừa nghe nói qua nhưng tựu huoqngs về phía Trang Thư Lan nói ra sẽ không có khẳ năng đáp ứng. Tư Đồ Minh Duệ thâm hiểm như thế nếu như nàng đồng ý thì lại rơi vào bẫy của hắn sao?

“Ta không phải là người trong giang hồ!”

Trang Thư Lan cắn răng, gằn giọng nói.

“Nhưng ta lại là người trong giang hồ. Nàng đã gả cho ta tự nhiên cũng thành người trong giang hồ.”

Tư Đồ Minh Duệ tới gần nói nhỏ vào tai Trang Thư Lan . Vừa thấy vẻ mặt giận dữ sắp bạo phát của Trang Thư Lan, hắn nhanh chóng lùi lại, cười nói.

“Việc này cứ quyết định như thế đi! Chúng ta về phủ sẽ thi đấu – đương nhiên nếu phu nhân muốn để người khác xem như diễn xiếc, vi phu cũng không ngại giúp phu nhân một tay!”

Rõ ràng là một đề nghị tốt sao lại bị hắn biến thành thế này? Rõ ràng vừa rồi nàng còn ở thế thượng phong sao lại chuyển thành hạ phong rồi? Có điều, như vậy cũng không có quan hệ gì, may là nàng đã có tính toán trước, ít nhất cũng không phải nhìn thấy kết quả nàng không muốn thấy.

“Được, đi thôi!”

Nói xong, Trang Thư Lan tự mình bước lên trước, Tư Đồ Minh Duệ cũng thản nhiên đi theo phía sau để lại những ánh mắt kinh ngạc của đám người xung quanh.

“Thì ra tiểu tử này cưới phải một nương tử có thể trị được hắn! Hừ, có nhiều trò hay để xem rồi!”

Lãnh Bá Thiên nhìn hai bóng áo đỏ một trước một sau rời đi, khóe miệng không nhìn được lộ ra nét cười khoái trá.

“Lãnh đại ca sao lại nói như vậy?”

Vị phu nhân áo tím thắc mắc hỏi.

Lãnh Bá Thiên không trả lời, chỉ cười hỏi lại.

“Hồng nhi, có muốn đi xem tiểu tử chuyên phá hoại kia bị trị như thế nào không?”

“Ừm! Nghe có vẻ như rất đáng xem!”

Vị phu nhân tên Hồng nhi gật đầu đồng ý.

“Chúng ta đi theo bọn họ luôn thôi!”

Lãnh Bá Thiên nắm tay Hồng Nhi đi theo 2 bóng áo đỏ trong đám đông….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nàng Phi Lười Của Tà Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook