Nàng Phi Lười Của Tà Vương

Chương 98

Lạc Thanh

24/02/2014

Trang Thư Lan và Tư Đồ Minh Duệ vội vã chạy tới cửa cung, đang định đi vào lại bị thị vệ ngăn lại.

“Tư Đồ đại nhân, hiện tại ngài không thể vào cung.”

Đội trưởng cấm vệ quân chắp tay nói.

“Lệnh từ cấp trên truyền xuống, hiện tại bất cứ người nào cũng không được phép vào cung.”

Phong tỏa hoàng cung? Trang Thư Lan ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Tự nhiên sao lại phong tỏa hoàng cung?

“Ai ra mệnh lênh này?”

Tư Đồ Minh Duệ lạnh giọng hỏi.

“Khởi bẩm đại nhân, việc này tiểu nhân cũng không biết, mệnh lệnh đưa ra như vậy tiểu nhân cũng chỉ biết tuân theo.”

Đội trưởng cấm vệ quân trả lời.

Mắt Tư Đồ Minh Duệ ẩn giấu sát ý, có vẻ như sắp bùng nổ. Trang Thư Lan thấy tình hình như vậy, vội vã tiến lên, mỉm cười nói với thị vệ.

“Tiểu ca à, Tư Đồ đại nhân có chuyện quan trọng phải báo với hoàng thượng. Đây chính là việc quốc gia đại sự. Nếu như chậm trễ để hoàng thượng biết được trách tội xuống thì nhà ngươi có mười cái mạng cũng không đủ đâu.”

“Việc này….”

Đội trưởng cấm vệ quân ngập ngừng do dự.

“Được rồi, vậy xin đại nhân chờ một lát, để tiểu nhân đi bẩm báo một tiếng.”

Hắn bước tới chỗ mấy tên thị vệ gần đó ra lệnh.

“Mấy người trông chừng kỹ vào.”

Thấy đội trưởng cấm vệ quân rời đi, Trang Thư Lan mới hạ giọng hỏi Tư Đồ Minh Duệ.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà lại phong tỏa hoàng cung như thế! Có phải trong cung đã xảy ra cung biến rồi hay không?”

“Ta cũng không rõ lắm.”

Tư Đồ Minh Duệ ngừng một chút rồi nói tiếp.

” Chỉ biết là đột nhiên hoàng thượng phát bệnh, ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh, tin tức là do ngự y trong cung truyền tới, cũng không biết tình hình hiện tại thế nào!”

Trang Thư Lan nghe xong lập tức thay đổi sắc mặt, nghiêm giọng nói.

“Nguy rồi! Xem ra đã xảy ra binh biến rồi!”

Hòang đế đột nhiên phát bệnh, lại phong tỏa hoàng cung đây rõ ràng tuyên bố trong cung đã xảy ra biến cố lớn.

“Không thể đợi được nữa! Phải vào ngay thôi.”

Tư Đồ Minh Duệ giẫm chân phi người bay lên, Trang Thư Lan cũng lặng lẽ theo sau. Nếu như có thể đi vào thì đã không cần phải có nhiều người canh gác nghiêm ngặt ở cửa cung này nữa rồi! Lúc tới đây nàng phát hiện số thị vệ tăng lên gấp đôi so với thường ngày, hơn nữa mỗi người đều trang bị áo giáp tăng cường cảnh giới. Hiện tại nếu muốn vào cung chỉ sợ không dễ dàng! Có điều không dễ dàng không có nghĩa là không thể vào.

“Chỉ là chúng ta vào cung rồi sẽ làm thế nào? Nếu không có hậu thuẫn nhất định sẽ xảy ra binh biến, vậy thì phải làm sao?”

Trang Thư Lan muốn hỏi cho rõ ràng vấn đề này, nếu không nắm chắc được 80% nàng không muốn hai người bọn họ vào cung chịu chết.

“Không sao, thống lĩnh cấm vệ quân là người được tiên đế tin tưởng giao phó. Tuy rằng thường ngày hắn háo sắc nhưng lòng trung thành và tận tâm tuyệt đối đáng tin. Hơn nữa quản gia cũng đã cho người báo cho Phó Sát đưa người đến rồi, quân tiếp viện sẽ tới nhanh thôi.”

Tư Đồ Minh Duệ không lo lắng tới chuyện này. Hiện tại hắn chỉ nghĩ làm cách nào để có thể nhanh chóng vào cung.

” Nhược điểm của hơn nửa số quan viên trong triều, bất luận là quan địa phương hay là đại quan đều nằm trong tay ta, khống chế bọn họ rất dễ.”

Thống lĩnh cấm vệ quân cũng là người chỉ huy lực lượng bảo vệ kinh thành. Trong đầu Trang Thư Lan tự động tìm kiếm thông tin về người này. Người này Trang Thư Lan không hề xa lạ. Khi nàng trốn tới Túy Xuân Uyển chơi thì đã từng thấy qua hắn. Hắn tới đó để “uống rượu thưởng hoa”, cũng coi như là khách quen của Túy Xuân Uyển. Đã gần bốn mươi tuổi (Luận ngữ – Vi chính – có câu: ‘tứ thập nhi bất hoặc’: người tuổi 40 có thể biết rõ đúng sai nên không bị lầm lạc. Về sau dùng chữ’不惑’để chỉ người tứ tuần) rồi mà còn háo sắc như vậy! Trong lòng tự nhiên bài xích con người nhưng không ngờ hắn lại là quân cờ quan trọng trong tay phu quân nàng.

“Tốt rồi!”

Trang Thư Lan vừa kinh ngạc vì Tư Đồ Minh Duệ có thế lực như vậy cũng thầm thán phục sự tính toán của hắn. Lúc này nàng cảm thấy thực sự yên tâm cho nên mới tới gần bên hắn nói thầm.

“Chàng đi theo ta. Ta biết hoàng cung có một chỗ canh phòng rất yếu. Chúng ta có thể thần không biết quỷ không hay mà đi vào.”

Tư Đồ Minh Duệ không do dự đi sát theo sau Trang Thư Lan. Tuy rằng hắn rất tò mò muốn biết làm sao nàng lại biết nơi ấy.

Đi tới phía Đông Bắc của hoàng cung, Trang Thư Lan đưa tay chỉ vào bức tường hoàng cung cao cao phía trước.

“Chỗ này là lãnh cung, bên cạnh lãnh cung là Cán Y cục ( chỗ giặt quần áo) và Điều Hương cục. Ba chỗ này từ xưa tới nay đều bị những người trong cung coi rẻ, thủ vệ rất ít. Bây giờ chúng ta có thể lợi dụng đêm tối để lẻnvào.”

“Làm sao nàng biết những chỗ này?”

Trang Thư Lan không thường xuyên vào cung nhưng không ngờ nàng lại nắm rõ địa hình hoàng cung như thế.

“Chàng đã quên thường ngày lúc ta tiến cung, sợ bị phiền phức cho nên luôn nhờ Truy Nguyệt dẫn ta đi những chỗ hẻo lánh của hoàng cung sao? Vừa hay ta lại muốn xem phong cảnh trong cung cho nên mỗi lần Truy Nguyệt đều đưa ta đi một con đường khác nhau, bởi vì thường xuyên qua lại, mới đi qua nơi này vài lần.” Trang Thư Lan cười thầm, không ngờ hành động vô tâm của nàng hôm nay lại phát huy tác dụng.

“Được rồi, đừng nhiều lời nữa, chúng ta mau vào thôi.”

Tư Đồ Minh Duệ cũng không tiếp tục hỏi nhiều, kéo tay Trang Thư Lan vượt tường tiến vào bên trong.

Dọc theo đường đi tránh hết các thị vệ tuần tra tiến thẳng tới tẩm cung của hoàng để – Minh Thần cung. Đi ngang qua vườn Thượng Uyển, Trang Thư Lan thấy Tư Đồ Minh Duệ không có ý định dừng lại mới lo lắng hỏi.

“Thái hậu… bây giờ đang ở bên hoàng thượng hay là ở tẩm cung của người?”

“Có Truy Nguyệt ở đó, sẽ không có chuyện gì.”

Tư Đồ Minh Duệ khẳng định.



“Bây giờ ta đang lo có người sẽ bức hoàng thượng thoái vị.”

Trang Thư Lan cũng đồng ý với suy đoán này. Mệnh lệnh phong tỏa hoàng cung chắc chắn không phải do hoàng thượng truyền đạt xuống. Hoàng thượng sẽ không ngốc tới mức lúc phát bệnh lại để mình rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan như vậy. Mà trong cung cũng chỉ có hai người có quyền ra lệnh này. Người đầu tiền chính là hoàng hậu người nắm giữ phượng ấn, một người khác chính là thái tử. Đột nhiên Trang Thư Lan nghĩ tới Trang Đức và quý phi, chẳng hay bọn họ sắm vai gì trong việc lần này. Việc này xảy ra quá đột ngột, Trang Đức chắc vẫn chưa nhận được tin tức này đâu. Vậy quý phi bị hoàng hậu giam lỏng trong cung rồi sao?

Tránh được sự theo dõi của đám thị vệ ở Minh Thần Cung, Tư Đồ Minh Duệ và Trang Thư Lan vọt vào bên trong. Còn chưa tới cửa đã nghe thấy thì trong phòng truyền tới một giọng nói.

“Hoàng thượng, sau hôm nay, sớm muộn gì ngôi vị hoàng đế cũng về tay thái tử. Hôm nay ngài truyền ngôi cho hắn đi. ngài sẽ là thái thượng hoàng sẽ được sống an nhàn hưởng phúc cả đời còn lại.”

Hoàng hậu nghiêm túc nói.

“Phụ hoàng, chiếu thư đã soạn sẵn rồi, người chỉ cần đóng dấu ngọc tỷ lên thôi. Sau hôm nay người sẽ không phải lo những chuyện triều chính nữa có thể an tâm hưởng hạnh phúc với thái hậu rồi.”

Thái tử châm biếm mỉa mai.

“Nghịch…. nghịch tử!”

Hoàng đế cố nén cơn giận thở hổn hển.

“Nghịch tử? Cái này gọi là cha nào con nấy!”

Hoàng hậu cười ha ha, chỉ trích gay gắt.

” Ngài dám vụng trộm với nữ nhân của cha mình, sinh ra đứa con rơi kia, chẳng lẽ ngài không phải là nghịch tử sao? Hiện tại con của ngài chỉ học theo mà thôi!”

Hoàng hậu nói xong cười ha hả.

“Không đúng! Hắn không phải là con của ngài. Chẳng phải vì nghe được tin này ngài mới ngã bệnh, ngay cả xuống giường cũng không được đó sao?”

“Dong dài làm cái gì, mau tìm ngọc tỷ đi, chỉ cần có được ngọc tỷ, thiên hạ sau này đã là của ta rồi.”

Thái tử không nhịn được nữa nhắc nhở hoàng hậu.

Tiếp theo trong phòng truyền đến tiếng tìm kiếm xột xoạt tốt. Trang thư lan nghe xong những lời này,cũng đoán được sự tình dẫn tới chuyện hôm nay : Chắc chắn là trong lúc hoàng hậu và thái tử lập mưu không cẩn thận bị hoàng thượng bắt gặp. Hoàng đế còn biết chuyện thái tử không phải là con ruột của mình, có lẽ còn xảy ra chuyện bất ngờ nào khác nữa nên nhất thời hoàng đế không tiếp nhận nổi mới ngã bệnh. Mà thái tử và hoàng hậu nhanh chóng nắm lấy cơ hội này khởi binh tạo phản bức vua thoái vị.

Tư Đồ Minh Duệ sớm đã siết chặt nắm tay sát khí đằng đằng, dường như chỉ một giây sau hắn sẽ xông vào đại khai sát giới. Trang Thư Lan vội nắm lấy tay Tư Đồ Minh Duệ. Nàng lo lắng hắn nhất thời không khống chế được tự ý xông vào trong!

Tuy rằng nàng cũng muốn vào trong xem tình hình hoàng đế như thế nào nhưng bây giờ chưa phải lúc. Hiện tại tình hình trong cung do hoàng hậu và thái tử khống chế nếu như lúc này nàng và Tư Đồ Minh Duệ xông vào chỉ sợ chỉ có vào mà không có ra!

“Ta không sao!”

Tư Đồ Minh duệ nắm ngược lại tay Trang Thư Lan. Hắn thấy lòng bàn tay của nàng đã ướt đẫm mồ hôi. Hắn cũng biết bây giờ nàng đang cố ra vẻ trấn đinh nhưng trong lòng nhất định đang rất lo lắng. Tư Đồ Minh Duệ ổn định cảm xúc xong. dịu dàng nói

“Bọn họ nói không phải sự thật. Mẫu thân và phụ hoàng như bây giờ là hoàng hậu hãm hại. Năm đó phụ hoàng vẫn còn là một thiếu niên, tình cờ gặp được mẫu thân, đã nhất kiến chung tình. Lúc ấy hoàng hậu đang là thái tử phi rất đố kỵ với mẫu thân mới nghĩ đủ mọi cách cố ý hãm hại người. Nhân lúc phụ hoàng phải rời kinh làm việc thì bà ta đem mẫu thân đưa đến bên cạnh hoàng đế lúc đó, còn mua chuộc người trong cung tiến cử mẫu thân làm quý phi, lúc ấy mẫu thân đã mang thai ta. Một năm sau phụ hoàng quay về kinh. Khi biết việc này, người đã rất giận dữ, tranh cãi ầm ĩ với hoàng hậu. Sau đó mối quan hệ giữa hai người lạnh nhạt, giống như hai người xa lạ, mãi cho tới khi thái tử sinh ra thì mới có chút ít thay đổii. Lúc ấy hoàng đế chính là tiên hoàng cũng đối xử với mẫu thân rất tốt, từ lúc người mang thai ta tới khi sinh rất được tiên hoàng sủng ái, Nhưng thời điểm sinh ra ta lại không đúng với dự kiến, tiên hoàng vô cùng giận dữ, đem nhốt mẫu thân vào lãnh cung. Sau khi ép hỏi nhiều lần cuối cùng tiên hoàng cũng biết được việc của mẫu thân với phụ hoàng.

Tiên hoàng lúc ấy mặc dù rất tức giận nhưng nghĩ tới ta cũng là huyết mạch của hoàng thất , hơn thế nữa mẫu thân lại bị người khác hãm hại, lại không kết bè kết phái trong hậu cung cho nên đã thả mẫu thân ra. Nhưng từ đó về sau người không còn quan tâm tới mẫu thân nữa. Mãi cho tới khi ta 7 tuồi thì người đã thành thái thượng hoàng rồi. Trong lúc tiên đế hấp hối đã hạ mật lệnh gọi ta trở về cung. . . . . .”

Tư Đồ Minh Duệ còn chưa kịp nói xong, bên trong lại truyền tới tiếng chất vấn: “Mau nói xem ngọc tỷ ở chỗ nào?”

“Ngươi. . . . . . Các ngươi. . . . . .” Giọng nói của hoàng đế càng lúc càng yếu. Sau khi thều thào lập lại vài tiếng thì không còn nghe thấy âm thanh nào nữa.

“Nguy rồi!”

Trang Thư Lan đoán hoàng đế nhất định là khó thở dẫn tới suy tim, nói không chừng bây giờ đã. . . . . . Sắc mặt Tư Đồ Minh duệ đanh lại, từ bóng tối đi ra, xông thẳng tới phòng ngủ của hoàng đế. Lúc hắn vừa đi ra đã bị thị vệ đã phát hiện. Cả đám đồng loạt rút kiếm bao vây hai người bọn họ. Hai người chỉ cần liếc nhìn nhau đã phối hợp vô cùng ăn ý. Tư Đồ Minh duệ không chút do dự lấy ra ám tiễn, cùng thị vệ giao đấu . Trang Thư Lan không có vũ khí nên chỉ có thể đoạt lấy một thanh kiếm của thì vệ làm vũ khí. Bọn họ đều biết lúc này không thể ham chiến cho nên rất nhanh điểm huyệt của hơn hai mươi thị vệ vội vàng đẩy cửa xông vào.

“Chết rồi sao?”

Đó là giọng nói lạnh như băng của hoàng hậu

“Ừm, không còn thở nữa !”

Thái tử oán hận đáp lời,

“Ngọc tỷ còn chưa thấy, vậy phải làm sao bây giờ?”

“Đem Tiểu Lục công công hầu hạ bên người lão tới đây tra hỏi!” Hoàng hậu dứt khoát quyết định.

“Vậy các người phải đi ra khỏi cửa này đã!”

Kiếm của Tư Đồ Minh Duệ chỉ thẳng vào hoàng hậu và thái tử, lạnh lùng nói.

Thấy trong phòng trỗng bỗng nhiên xuất hiện hai người, hoàng hậu và thái tử vô cùng hoảng sợ nhưng chỉ giây lát sau đã trấn định lại. Tư Đồ Tu Nam giơ thánh chỉ trong tay chỉ vào kiếm trong tay Tư Đồ Minh Duệ chất vấn: “Tư Đồ đại nhân, ngươi cầm kiếm vào cung ám sát hoàng thượng tội không thể tha! Nếu ngươi bây giờ ngươi buông tay chịu trói, Bổn cung có thể cho ngươi được chết một cách tử tế!”

Thật cao minh dám cắn ngược lại người khác! Trang Thư Lan trừng mắt nhìn Tư Đồ Tu Nam liếc thấy hoàng hậu định xoay người chạy đến cửa kêu cứu, nàng rút trâm cài tóc phi trúng vai trái của hoàng hậu. Ngay lập tức hoàng hậu ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.

“Vốn tưởng rằng ngươi chỉ là một nữ tử nhu nhược yếu ớt thật không ngờ võ công lại cao cường như vậy !”

Tư Đồ Tu Nam cười lạnh, ánh mắt ngoan độc bắn thẳng đến Trang Thư Lan. Trong lúc nói chuyện hắn đã kịp cầm kiếm chỉ thẳng yết hầu nàng,

“Ta đây cũng muốn lĩnh giáo xem công phu của ngươi như thế nào?”

“Ngăn hắn lại ! Hoàng đế có lẽ vẫn chưa chết, còn có thể cứu được.”

Trang Thư Lan nhìn thoáng qua long sàng, hạ quyết tâm, bất kể như thế nào, hiện tại cũng phải thử một lần. Nếu Tư Đồ Tu Nam đổ tội mưu sát hoàng đế lên đàu nàng và Tư Đồ Minh Duệ thì cho dù bọn họ có trăm cái miệng cũng không thê giải thích được. Những chuyện khác không nói đến, chỉ riêng việc cầm kiếm xông vào cung cũng đủ xử tội chết rồi!

Không để ý tới Tư Đồ Tu Nam đang cầm kiếm cấp tốc tấn công mình, Trang Thư Lan chỉ chú ý chạy tới bên long sàng, mà Tư Đồ Minh duệ cũng mau nhanh chóng ngăn chặn kiếm của Tư Đồ Tu Nam. Hai người giao đấu ác liệt. Trang thư lan mặc kệ bọn họ giao tranh kịch liệt. Nàng chỉ biết là bây giờ dùthế nào cũng phải khiến hoàng đế sống lại. Đầu tiên nàng xem thử hơi thở, sau đó sờ sờ mạch đập, kiểm tra xong thì tự tin của nàng cũng chẳng còn là bao. Hoàng đế đã không còn thở, mạch ngừng đập, chỉ có thân thể vẫn còn ấm.

Nhìn bề ngoài Trang Thư Lan có vẻ chấn định nhưng thực chất đang vô cùng hoảng loạn. Nàng quỳ xuống bên long sàng, hai tay bắt chéo ấn mạnh xuống ngực hoàng đề, cố gắng thực hành động tác cấp cứu đối với những bệnh nhân suy tim. Hành động kỳ lạ của Trang Thư Lan khiến hai người đang đánh nhau đồng thời ngừng lại. Tư Đồ Minh Duệ, nhíu chặt mày, lớn tiếng quát:

“Lan nhi, nàng đang làm cái gì vậy! Người đã chết rồi, nàng còn muốn làm gì nữa!”

Tư Đồ Tu Nam nhân lúc Tư Đồ Minh duệ không chú ý, chạy ngay ra cửa đi tìm cứu. Tư Đồ Minh Duệ vô cùng giận dữ. Hắn vội vàng chạy tới trước long sàng, ngăn hành động của Trang Thư Lan lại: “Lan nhi, chúng ta bây giờ phải lập tức rời đi, nếu không hôm nay ta và nàng chắc chắn bỏ mạng tại nơi này!”

“Không thể!” Trang Thư Lan dùng tay kia thì lau một cái mồ hôi trên mặt, nghiêm túc nói



“Hoàng đế còn chưa chết , chỉ cần thử thêm vài lần, người sẽ sống lại, lúc này ta không thể buống tay được! Nếu chúng ta đi như vậy, chúng ta sẽ gánh chịu tội danh hành thích vua! Cho nên, ta nhất định phải làm cho người tỉnh lại!”

“Nhưng mà. . . . . .”

Đương nhiên Tư Đồ Minh Duệ biết sau khi rời đi sẽ phải nhận hậu quả gì, nhưng hiện tại Tư Đồ tu nam đã đi tìm cứu binh, mà người của hắn còn vào trong cung, trừ bỏ mang theo Trang Thư Lan rời đi hắn còn có thể làm cái gì?

“Không có nhưng mà!”

Trang thư lan kiên định nhìn Tư Đồ Minh Duệ.

“Duệ, xin chàng tin tưởng ta, ta nhất định có thể làm được!”

Ánh mắt Trang thư lan rất kiên định, rất tự tin, quyết đoán làm cho Tư Đồ Minh Duệ tin tưởng tuyệt đối. Hắn buông tay Trang Thư Lan ra, nhếch môi cười nói.

“Được! Lan nhi, đừng khẩn trương, cứ làm hết sức là được rồi. Mặc kệ có làm được hay không ta cũng sẽ ở bên cạnh trông chừng cho nàng.”

Trong lòng Trang Thư Lan vô cùng ấm áp, cánh môi nhếch lên thành nụ cười mãn nguyện, sau đó tiếp tục chăm chú lặp lại động tác cấp cứu. Không thể không thành công! Nhất định phải làm được! Trang Thư Lan, hãy tin tưởng chính mình, ngươi nhất định có thể làm được!

“Mau! Mau bắt lấy hai tên thích khách!”

Tư Đồ Tu Nam dẫn cấm quân xông tới, chỉ vào Trang Thư Lan và Tư Đồ Minh Duệ hét lớn, “Bọn họ ban đêm xông vào tẩm cung của hoàng đế ám sát phụ hoàng, còn đánh mẫu hậu bị thương!”

thống lĩnh cấm vệ quân thấy vậy liền ra lênh bảo thủ hạ bao vây Tư Đồ Minh Duệ và Trang Thư. Lúc này hoàng hậu cũng đã tỉnh lại, ôm vai trái đang bị thương lớn tiếng kếu :

“Người đâu! Có người hành thích vua !”

“Mẫu hậu!”

Tư Đồ Tu Nam vội vã nâng hoàng hậu dậy, trấn an.

“Thị vệ đã tới, mẫu hậu không cần lo lắng, Bản cung nhất định phải đem những kẻ dám hành thích vua xử trảm trước toàn dân!”

Tư Đồ Minh \Duệ lạnh lùng nhìn hai mẹ con kẻ tung người hứng. Trang Thư Lan dường như không nghe thấy gì vẫn đang tiếp tục duy trì động tác của nàng.

“Mau bắt lấy bọn họ!” Thống lĩnh cầm vệ quân chỉ thẳng vào Tư Đồ Minh Duệ hạ lệnh.

” Lệnh bài của Tiên đế ở đây, ai dám xằng bậy?”

Tư Đồ Minh Duệ đột nhiên đưa một khối kim bài, giơ lên ở trước mặt mọi người, làm cho mọi người trong phòng trừ Trang Thư Lan đình chỉ mọi động tác. Tư Đồ Minh Duệ lạnh lẽo quét mắt nhìn mọi người, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Diệp Thống lĩnh. Hắn cười khảy hỏi, “Thấy lệnh bài này như gặp tiên đế, các ngươi không quỳ bái sao?”

Diệp Thống lĩnh nhìn chằm chằm lệnh bài kia. Hắn nhớ rõ năm đó trước lúc băng hà, tiên đế từng nói với hắn một chuyện: tiên đế giao cho Thập cửu vương gia môt khối lệnh bài, khi nhìn thấy lệnh bài này thì như nhìn thấy tiên đế, tất cả mọi chuyện đều phải nghe theo chỉ thị của Vương gia. Nhưng mà thập cửu Vương gia đã mất tích từ năm ba tuổi, cho nên Diệp Thống lĩnh dần quên mất chyện này. Không ngờ hôm nay lại thấy được lệnh bài này trong Tư Đồ Minh Duệ

“Bản tướng quân muốn đích thân kiểm tra khối lệnh bài kia!”

Diệp Thống lĩnh vẫn quyết định tự mình xem xét cẩn thận. Nếu như Tư Đồ Minh Duệ chính là thập cửu Vương gia, vậy vì sao cho đến hôm nay hắn mới công bố thân phận?

“Đừng nghe hắn nói bậy! Cái gì kim bài của tiên đế, hắn làm sao có thể có được kim bài của tiên đế chứ?”

Mặc dù Tư Đồ Tu Nam không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng hắn biết nếu không ngăn cản, thì mọi cố gắng tối nay đều phí công chắc chắn hắn và hoàng hậu không thể thoát khỏi tội chết! Nói thẳng ra là do kế hoạch này vẫn chưa chu toàn. Diệp thống lĩnh mặc dù thích ôm ấp mỹ nhân nhưng lại không bị mỹ nhân khống chế. Để có thể dụ Diệp thống lĩnh ra khỏi cung hắn đã phải hao tâm tổn trí không ít nào ngờ hắn quay trở lại nhanh như thế!

Diệp Thống lĩnh không để ý tới Tư Đồ Tu Nam, bước lên trước tiếp nhận lệnh bài trong tay Tư Đồ Minh Duệ. Sau khi xem xét tỷ mỉ, kỹ lượng hắn đem lệnh bài trả cho Tư Đồ Minh Duệ,tiếp đó lui về phía sau hai bước quỳ lạy trên mặt đất trong miệng hô lớn:

“Tiểu tướng Diệp Quân Hồng bái kiến tiên đế vạn tuế! Thuận Tĩnh Vương gia thiên tuế!” Thuận Tĩnh Vương là tên hiệu mà tiên đế phong cho Thập cửu vương gia, dù chưa công bố rộng rãi trong thiên hạ, nhưng Diệp Quân Hồng biết rõ chuyện này.

Những người khác vừa thấy thủ lĩnh của mình quỳ xuống, đều kinh ngạc răm rắp quỳ lạy theo, .”Miễn đi!”

Tư Đồ Minh Duệ lười trả lời, quay sang nhìn Trang Thư Lan. Lúc này đầu nàng đã đầy mồ hôi, càng lúc càng vội vàng hoảng loạn.

“Nhanh đi truyền Thái y đến đây !”

Diệp Thống lĩnh phân phó thuộc hạ đi tìm thái y, còn hắn cầm kiếm đứng canh giữ ở bên cạnh long sàng, chờ chỉ thị tiếp theo Tư Đồ Minh Duệ . Tư Đồ Tu Nam và hoàng hậu sớm đã rối loạn, run sợ . Cho tới nay, bọn họ chỉ nghĩ Tư Đồ Minh Duệ được hoàng đế vô cùng sủng ái mà thôi. Mặc dù điều tra gia thế của hắn, thuộc dòng dõi thế gia Tư Đồ nổi danh ở phương nhưng ngàn lần không ngờ tới thật ra hắn lại là……Thập cửu vương gia đã mất tích nhiều năm.

Đáng hận nhất là, trong tay hắn lại có kim bài tiên đế cho hắn, thấy kim bài như thấy tiên đế,

Nếu hắn hôm nay hắn mang kim bài này tiếp nhận vương vị cũng không có người dám phản đối ! Nhưng mà Tư Đồ tu nam không cam lòng, âm thầm tính tóan nhiều năm như vậy mà lại bị chút chuyện ngoài ý muốn này làm hỏng ư?

“Diệp Thống lĩnh, cho dù hắn là Vương gia, ngài cũng biết thân thế của hắn. . . . . .”

“Ầm ỹ cái quái gì!”

Hai mắt Trang Thư Lan tràn ngập lửa giận, trừng mắt với Tư Đồ Tu Nam, dường như muốn dùng ánh mắt thiêu chết hắn

“Khốn khiếp! Cho dù hoàng đế không phải là cha ngươi nhưng ông ấy cũng đã nuôi dưỡng người hơn hai mươi năm. Ông ấy đối xử với ngươi không hề tệ bạc. Vậy mà . .. Ngươi đúng là một kẻ không có lương tâm, chỉ vì ngôi vị hoàng đế chết tiệt kia lại làm ông ấy tức chết. Ngươi giỏi thật đấy! Thật uổng công ngươi đèn sách bao năm, thi thư lễ nghĩa của ngươi quăng cho chó gặm hết đi! Nếu như hôm nay hoàng thượng không tỉnh lại thì ngươi cũng đừng nghĩ tới chuyện sống sót mà ra khỏi đây.”

Nỗ lực lâu như vậy, Trang Thư Lan đã dần kiệt sức, nhưng mà hoàng đế vẫn là không tỉnh lại ngay cả mạch đập cũng không có, điều này càng làm nàng hoảng loạn hơn.,Nghe thấy bọn họ tranh cãi ầm ĩ không ngừng, nàng thực sự tức giân, cũng không thèm để ý xem đang ở đâu, nàng chỉ biết là nàng đang muốn lớn tiếng mắng người.

Tư Đồ Minh Duệ thực sự bất ngờ. Đây là lần đầu tiên Trang Thư Lan tức giận như vậy nhưng hắn có thể cảm nhận sự bất lực đằng sau sự tức giận của nàng . Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt đã không còn hơi thở của phụ thân, hắn cũng chỉ biết nén đau thương vào trong lòng

.”Ngươi có tư cách gì nói ta?”

Tư Đồ Tu Nam cười lạnh hỏi lại, ” Trang Thư Lan ngươi có chỗ nào tốt đẹp hơn ta. Làm bại hoại nề nếp gia đình bị đuổi ra khỏi nhà, ngươi còn có mặt mũi ở đây lên mặt dạy đời ta sao?”

“Nàng thừa đủ tư cách để nói lời này!”

Tư Đồ Minh Duệ tức giận nói. Nữ nhân của hắn, làm sao để người khác lăng nhục như vậy.

“Ít nhất lúc phụ thân không có lương tâm của nàng nói câu xin lỗi thì nàng vẫn chưa bức tử hắn !”

Trang thư lan không nói, chỉ máy móc làm cùng động tác. Tư Đồ Minh Duệ cũng không nói nữa, lấy khăn tay lau mồ hôi trên mặt Trang Thư Lan. Diệp Quân Hồng nghe xong đã đoán được phần nào sự việc phát sinh lúc trước. Hắn dùng ánh mắt ra hiệu bảo thuộc hạ bao vây thái tử và hoàng hậu .

“Khụ. . . . . . Ừm. . . . . .”

Tiếng ho khan phá vỡ không khí im lặng trong phòng. Trang Thư Lan lập tức dừng lại động tác. Nàng nở một nụ cười nhẹ nhõm, lấy tay ấn huyệt nhân trung của hoàng đế. Tư Đồ Minh Duệ cũng nghe thấy, vẻ mặt không dấu được sự vui sướng nhìn Trang Thư Lan và hoàng đế, đồng thời ra hiệu cho thái y tiến lên khám bệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nàng Phi Lười Của Tà Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook