Nàng Phóng Viên Siêu Quậy

Chương 3: Bóng đêm của Black Moon

Nhung_kut3_tiara

20/12/2013

Lớp 12A3 giờ thành một cái chợ vỡ không hơn không kém khi nó bước vào lớp. Mọi lời bàn tán, chửi rủa và ngay cả lời đe doạ cũng có. Lướt qua, hắn, Windy và Key vẫn chưa thấy mặt. Mệt mỏi, nó ngồi phịch xuống bàn mình. Lúc sau, có một cô \"nữ sinh\" mắt xanh mỏ đỏ tới đập rầm vào bàn học của nó khiến cả lớp chú ý tới:

- Con nhỏ kia, sao mày dám đụng tới anh Ken và anh Key lớp 12A1 của tao hả?!?

Im lặng.

- Mày điếc à? Tao đang hỏi mày cơ mà con nhỏ kia!!!

Đến nước này, nó mới chậm chạp lười nhác lướt đôi mắt của mình về phía phát ra tiếng nói. Có thể nói rằng đây là một sự khinh bỉ của nó đối với cô ta:

- Cô đang nói với tôi ư? Vậy mà tôi tưởng con chó nào đang sủa chứ!

- Hahahaha!

Cả lớp đứng xem cười ha hả. Cô ta thẹn quá không thể làm gì:

- Mày...

Bàn tay cô ta định vung lên tát vào mặt nó. Con người như đang lười biếng kia bỗng phản ứng rất nhanh:

- Định tát tôi ư? Không bao giờ! Nên nhớ chưa ai dám đụng vào Hân Hân này đâu. Đụng vào là CHẾT đấy cô biết chưa?_ nó lườm cô ta một cái rất sắc, lạnh lùng nói.

Nói rồi nó vung tay thật mạnh ra khiến cô ta chao đảo suýt ngã. Rút khăn trong cặp ra, nó lau lau tay như thể vừa chạm cái gì đó bẩn quá vậy.

- Đừng để tôi nhìn thấy cô lần nữa_ nó ghé sát mặt vào tai cô ta nói nhỏ_ Nếu cô còn cái gan xuất hiện ở đây, thì ngay hôm đó là ngày GIỖ của cô!

Cô ta sợ xanh mặt, vội vàng chạy đi mất. Cả lớp đứng xem cũng biết điều ai về chỗ nấy không dám ho he gì nữa. Nó nhắm mắt ngửa người ra đằng sau tự cười khinh.

\"Cũng hay đấy chứ. Ông trời cho mình cái vỏ bọc độc ác và tàn nhẫn thật. Nhưng mình lại thích như thế chứ!\"

.

Hắn, Windy và Key giờ mới vào lớp. Thấy không khí lạ lạ, Windy hỏi đám học sinh đang học nhóm mà mồ hôi trên trán họ vã hết ra:

- Trong lớp vừa xảy ra chuyện gì sao?

Mắt họ lén liếc nhìn nó. Nó lấy cái bút xoay xoay rồi đưa cái đầu vót nhọn chỉ vào cổ của mình. Hiểu ý, một đứa trong nhóm đó lắp bắp nói:

- À... k... không c...có chuyện gì...gì đâu!

- Thật chứ?_ Windy nghi ngờ nhìn họ.

- Thật... Thật mà!_ họ vội vàng gật đầu lia lịa. \"Nói để chết hả!\"

- Ừ!_ Windy không hỏi nữa vì có hỏi cũng chẳng ai chịu khai.

Còn hắn, hắn vẫn im lặng quan sát xung quanh nãy giờ. Biết nó là đầu sỏ của vụ này đó chứ! Hắn rất muốn tìm hiểu xem có chuyện gì xảy ra nhưng lại đành thôi.

\"Cái quái gì đâu. Mình đâu liên quan gì tới mấy chuyện rỗi hơi đó.\"

Windy về chỗ. Cô cũng không nói gì. Quả là chuyện lạ. Nhưng rồi mấy phút sau, Windy đột nhiên búng cái chóc rồi quay sang nó vỗ vỗ nhẹ vai:

- Nè, tối nay đi bar đi! Cả tháng nay không vào lần nào rồi!

Nó liếc Windy một cái rồi nhàn nhạt trả lời:

- Ừ. Được rồi!

- Yeah!

- Hình như mi có âm mưu gì thì phải_ nó nghi ngờ nhìn Windy.

- Đâu... Đâu có đâu!_ Windy ra sức lắc đầu, mặt bối rối và \"ngu ngu\" thấy rõ.

- Ừ_ nó thấy Windy đang giấu điều gì đó nhưng không muốn nói thì lại thôi.

- Haha. Thôi học... Học nào!

...

Nói học nhưng thực ra Windy chỉ có... Ngủ. Ngủ chán thì Windy bắt chuyện với nó nhưng gần như tự kỉ vì nó không nói gì hết với cô. Lảm nhảm hoài chán quá, cô lại lăn ra... Ngủ tiếp. (== heo)

Bên lớp hắn cũng không khác gì mấy. Key cứ độc thoại, còn hắn thì chả chú ý do còn nghĩ một điều gì đó (đoán đê!) Cuối cùng, nản, Key cũng \"ngủ cho đời đỡ khổ đau.\"

Trống hết giờ đã điểm. Học sinh tụm năm tụm ba ra về.

~

Tại nhà nó.

- Về tới nơi rồi! Oải quá!_ Windy nhăn nhó than vãn, vứt bừa cặp sách sang bên cạnh, ngồi phịch xuống salong phòng khách_ Cứ thế này chắc chết mất!

- Có gì đâu mà mi ra vẻ ta đây chăm học quá vậy?_ nó bĩu môi_ Ta thấy mi chơi suốt á!

Windy lè lưỡi nhìn nó. Giả bộ với ai thì cũng được trừ con nhỏ Hân Hân này ra.

- Mi không để cho ta được sống như mấy đứa cùng lớp hả?

- Hớ! Mi học xong Đại học rồi thì giống kiểu gì?_ nó móc đểu lại.

- Gì? Nhưng giờ ta đang học lớp 12! Mi không thấy hả Hân Hân?_ Windy gần như đuối lý, cố gắng vớt vát lại đôi chút.

- Ồ! Gì thì gì chứ mi bây giờ chỉ đi học cho có lệ thôi mà! Cần cái gì đâu mà phải làm học sinh ngoan ngoãn chăm học nhể?

- Mi..._ Windy đuối lý thật sự, không còn điều gì để nói nữa.

- Phì! Hahaha!_ nó nhịn không nổi bật lên cười ha hả.

- Đợi đó!_ Windy tức xì khói, mặt đỏ bừng lên như quả ớt.

- Thôi, đi viết báo cho ngày mai đây! Mi cứ ở đấy ngắm tường xem tường đẹp không nhá!_ nó thôi không trêu chọc nữa, đứng dậy vươn vai_ Lúc nào đi bar gọi ta đó!

- Được rồi!

Nó đi lên tầng hai. Giờ chỉ còn mỗi Windy. Cô ngồi nhìn theo nó, thôi nét mặt lúc nãy mà thay vào đó là một sự im lặng và suy nghĩ, đôi mắt man mác nét buồn.

\"Giá như... Cậu có thể trở lại như ngày xưa nhỉ? Luôn luôn vui vẻ và rất ngây thơ... Đối với tất cả mọi người... Nếu không có chuyện đó... Thì chắc cậu đã không như ngày nay... Nhỉ?\"

...



3h sau...

- Ê! Ê! Mi dậy đi! Đi bar phá đi!_ Windy lay nó tỉnh dậy khi nó đang ngủ gục trên bàn, cái laptop vẫn còn bật nguyên, đang trong tình trạng bỏ dở.

- Ừm!_ nó uể oải tỉnh giấc, người trông khá mệt mỏi.

Nó đi vào phòng tắm. Hai mươi phút sau nó trở lại bộ dạng hoàn toàn mới: áo thun lửng màu đen, quần đùi đen bó sát. Đôi mắt tím biếc nhờ đôi kính áp tròng đã biến thành màu xanh biển rất đẹp. Tay trái được đeo cái lắc tay bằng bạc trông thật nổi bật so với những con người bình thường ở ngoài kia.

Windy cũng khá bụi và thời trang khi chọn cho mình một quần bò mài rách và cái áo phông hình đầu lâu xương chéo buộc gọn sang một bên tôn lên vòng eo nhỏ gọn của cô.

Vào gara lấy hai xe đua đời mới nhất, nó và Windy phóng đi với vận tốc rất lớn. Nếu ai nghêng ngang ra đường lúc này sẽ chết như chơi!

Bar H&W.

Tiếng nhạc xập xình ồn ã. Tại nơi này, nếu ai chưa từng đến lần nào sẽ không thể chịu nổi không khí ở đây. Quá khó chịu!

Nhưng với nó và Windy thì chuyện này quá bình thường. Vừa vào bar, nó liền gọi ngay một ly Vodka nhấm nháp từng chút một. Còn Windy, cô lao ngay vào những bước nhảy điên cuồng và quyến rũ khiến thằng con trai nào nhìn cũng xịt máu mũi.

Ngồi một lúc, chán quá, nó đứng lên định gọi Windy vào phòng Vip thì thấy cái gì đó theo nó là rất hay, vậy là lại ngồi xuống nhấc ly rượu lên, nhếch môi một cách đầy thú vị...

- Nè cô em! Đêm nay chơi với anh đi!_ một tên bặm trợn cầm lấy tay Windy cười nham

hiểm.

Windy thoáng giật mình, sau đó cảm thấy tức giận vì hứng chơi bị phá hỏng. Nhanh chóng lập một kế hoạch trong cái đầu khủng khiếp của mình, Windy cười ngọt ngào:

- Chơi ở đâu vậy anh? Em mới lên đây nên chả biết gì hết à!

- Thật sao?_ tên bặm trợn mắt sáng lên nhìn Windy.

- Vâng đúng vậy mà!_ Windy cố gắng giả nai tơ thêm chút nữa_ Anh dẫn em đi đâu vậy?

- Hahaha tới chỗ chỉ có hai chúng ta thôi!_ tên bặm trợn cười ha hả.

- Ở đâu vậy ạ? Hai chúng ta thôi sao?_ Windy tỏ vẻ khá vui mừng, nhưng trong lòng đang rất ghê tởm con người này.

- Đúng! Hahaha!

Windy không nhịn nổi nữa chuẩn bị ra cước đánh tên đó, nhưng có người lại ra đòn đánh hắn trước cô.

- Key?!?_ Windy sững người.

Còn Key rất may không chú ý tới lời nói của cô. Anh ta giờ đang bận làm "anh hùng cứu mĩ nhân"

- Mày dám lừa con gái nhà lành sao?_ Key vặn cổ tay tên đó gầm gừ (nói người khác mà không nghĩ lại mình hả)

- Aaaa đau quá!_ tên bặm trợn kêu lên đau điếng.

- Cũng biết đau hả? Vậy sao còn thích làm càn?_ Key vặn tay tên đó mạnh hơn nữa.

- Em không dám nữa! Xin anh tha mạng!_ tên đó thét lên cầu xin.

"Ngày càng thú vị đấy ha. Mặc dù không như dự tính" Nó khẽ nhếch môi. Lúc nãy nó định ra góp vui nhưng Key xuất hiện trước nên đành từ bỏ ý định. Bây giờ nó vẫn chỉ làm một khán giả đang xem kịch vui mà thôi...

- Tha cho mày để mày tiếp tục đi ghẹo con gái ư?_ Key vẫn không thả ra mà còn vặn mạnh hơn nữa.

- Aaaaa em không dám đâu anh tha cho em!

Windy đứng xem nãy giờ cảm thấy nhàm quá nên thêm chút "mắm muối"

- Anh! Anh ơi! Anh râu ria xồm xoàm đó có làm gì em đâu mà anh lại vặn tay anh ấy mạnh thế?_ Windy kéo kéo nhẹ tay áo Key kèm theo bộ mặt rất chi là ngây thơ.

- Cái gì???_ Key nhìn Windy choáng váng_ Em là nhà quê mới lên thành phố hay sao mà không biết hả? Hắn ta đang định sàm sỡ em đó!

- Thật sao???_ Windy giả vờ ngạc nhiên.

- Chịu em đó!_ Key lắc đầu rồi quay sang tên bặm trợn_ Lần này tao tha cho mày! Lần sau mà còn thế đừng trách tao đưa mày đi gặp THẦN CHẾT đó! Biết chưa?

- Dạ dạ!_ tên đó gật đầu lia lịa.

Key thả tay tên đó ra. Như một tia sét, tên bặm trợn chạy biến đi mất rất nhanh chóng. Key quay ra hỏi Windy:

- Lúc nãy hắn có làm gì em không?

- Ơ dạ không!_ Windy tiếp tục màn kịch, cúi đầu xuống ngượng ngùng.

Bốp bốp bốp! Tiếng vỗ tay từ chỗ nó phát ra.

- Hâ... À không_ Windy vội sửa_ Black Moon?

- Hay đấy! Mai bảo mấy cô diễn viên đi bái mi làm sư phụ!_ nó cười mỉm, tiện thể chọc cô bạn.

- Mi quá khen!_ Windy tiếp chiêu hùa theo.

Key mặt ngu ngu không hiểu gì.

- Là sao?!?

Bây giờ nó với Windy mới lại chú ý tới nhân vật phụ trong chuyện này.

- Sao trăng gì? Anh chen ngang giữa kế hoạch vô cùng hoàn hảo của bản tiểu thư đây còn chưa thèm xử đâu nhá!_ Windy thay đổi 180 độ lườm nguýt Key khiến chàng ta càng thấy khó hiểu hơn nữa.

- Cô giải thích rõ hơn xem nào!

- Thằng ngốc! Cô ta đóng kịch lừa đó! Trí thông minh của ông đi đâu hết rồi?_ hắn từ quầy rượu đi ra, luôn thể xông cho Key một tràng.

- Cái gì? Cô..._ Key tức tối.

- Hơ... Anh thông minh nhỉ?_ Windy cười đểu_ Giờ xử anh bạn này ra sao đây? Dám phá hứng chơi của Windy bổn cô nương đây hả?

- Mi thôi được rồi!_ nó đổi tông lạnh lùng_ Ta không muốn nhìn thấy mấy con người này!

Hắn giật mình. Trong khu vực khá tối nên hắn không nhìn rõ đôi mắt nó. Nhưng trực giác của hắn mách bảo...

- Cô là người ở quán cà phê Pink?

- Anh không cần biết!_ nó gằn giọng.

- Tôi..._ hắn định nói xin lỗi, nhưng không thể thoát ra khỏi miệng được.

- Black Moon!_ Windy gọi giật nó lại.



- Sao?_ nó hơi cau mày quay lại nhìn.

- Mi... Định... để Black Moon bị lãng quên hay sao?_ Windy ngập ngừng.

- Black Moon?_ hắn quay sang nó ý hỏi.

- Đúng! Black Moon là tôi!_ nó bực mình rồi nhìn Windy_ Không. Hôm nay ta không hứng gây sự.

- Black Moon? Một trong Top 8 người bí ẩn nổi tiếng trong thế giới đêm?_ Key suy nghĩ một hồi rồi hỏi Windy.

"Lại tên này nữa"

- Ừ đúng rồi đấy!_ Windy gật đầu_ Tôi ưởng anh không biết chứ?

- Hơ tôi chuyện gì chả biết!_ Key tự sướng.

- Rớt đất cái đi coi! Lên hết chín tầng mây rồi định leo lên tầng 10 hả???

- Cô lên thì có á! Tôi chỉ nói sự thật thôi!

- Sự thật cái khỉ mốc á!

- Gì?

Blah blô

- Thôi ngay!!!!!!_ nó cáu hạ giọng - 3000 độ C_ Ta về đây!

- Chờ ta với chứ!

Nó đi chậm hơn đôi chút. Nhưng đến cửa thì gặp mấy trăm người đứng ngoài cổng...

- Chúng mày không thoát ra khỏi đây được đâu! Tao đã trở lại! Chúng bay sẽ chết hết dưới tay ta!

Hai bóng người to lớn xuất hiện. Một người không ai khác chính là tên râu ria xồm xoàm ban nãy. Key bước tới chỉ tay vào tên đó:

- Mày còn dẫn xác tới đây ư? Muốn tao bẻ nát tay mày mới chịu cuốn xéo đi hả?

- Tao không đến một mình đâu! Cả đại ca và anh em ta cũng đến đó thằng ch* chết kia!_ tên bặm trợn gầm lên đe doạ, nhưng rất tiếc là không ai trong bốn người bọn nó sợ cả.

- Hơ, anh à..._ Windy mắt chớp chớp, long lanh nhìn tên đó_ Sao bây giờ nhìn anh dữ tợn vậy?

- Ặc!_ Key sặc nước bọt.

- Anh có dữ tợn bao giờ đâu?_ tên bặm trợn vội vàng thay đổi thái độ_ Đó gọi là thái độ của một người anh hùng mà!

- Sặc sặc!_ lần này tới anh em tên đó, chút nữa thì ngã ngửa.

Windy suýt chút nữa cũng giống bọn chúng. Kịp thời trở lại vẻ mặt cũ, cô lại tiếp tục nói:

- Em không thấy thế anh à!

- Ơ...

- Thôi! Dừng cái trò điên điên khùng khùng này lại đi!_ một giọng nói lạnh lùng cắt ngang cuộc nói chuyện.

Là nó.

- Ơ. Đang vui mà!_ Windy phụng phịu.

- Nhanh!_ nó cộc cằn ra lệnh.

- À ừ_ Windy biết không thể đùa lúc này với nó, đành gật đầu.

Tên bặm trợn và đám anh em của hắn mặt ngu ra.

- Sao???

Windy nhếch môi một cái rất nhanh rồi vẫy vẫy tay gọi tên bặm trợn.

- Anh! Ra đây!_ kèm theo là một bộ mặt rất dễ thương.

- Ừ ừ!_ trúng "mĩ nhân kế", tên bặm trợn liền đi tới chỗ Windy.

Ghé sát tai tên bặm trợn, cô nói nhỏ:

- Anh biết Windy chứ? Có cần tôi cho anh biết không?

Tên bặm trợn đứng hình. Chưa kịp phản ứng gì thì hắn đã bị một cước đá xoay người của Windy ngã lăn xuống đất. Những ai đang chứng kiến trừ nó ra đều phải giật mình. Có đứa còn kinh hãi.

Phủi phủi chân tay, Windy cười đểu:

- Ngứa chân tay lắm rồi bây giờ mới được xả. Thoải mái ghê!

- Mày..._ tên bặm trợn đứng dậy lau máu mũi, mặt vẫn hơi tái vì quá bất ngờ_ Mày muốn chết phải không?

- Dám đụng tới đàn em tao ư? Mày chán sống rồi à?_ tiếng từ hướng cửa quán bar phát ra_ Anh em, xông lên giết nó mau lên!

Vậy là đám đàn em hơn hai trăm người xông lên vây quanh Windy. Cô nhìn khinh bỉ:

- Ỷ đông hiếp yếu! Nhục nhã!

- Ta giúp mi!_ nó bước tới gần đạp phăng một tên chắn ngang đường đi của mình.

- Hey còn tôi nữa này!_ Key nhún người lộn vòng nhảy qua đầu mấy tên trước mặt tới chỗ bọn nó.

- Đủ hết rồi sao thiếu tôi được?_ hắn dùng một chiêu đá phăng được mấy tên đang cản mình.

- Tôi tưởng anh biến rồi chứ? Im lặng nãy giờ mà?_ nó liếc nửa con mắt nhìn hắn, khinh khỉnh nói.

- Ông hoàng bóng đêm mà phải trốn tránh những việc này sao?_ hắn nhìn nó, đều đều đáp lại.

- Ồ! Cũng là thuộc Top 8 đó ư?_ nó hơi ngạc nhiên.

- Tập trung vào thôi, Black Moon! Vào trận nào!_ Windy hét lên.

- Ok! Vào thôi!_ nó gật đầu_ Start!

Nó phóng chiếc phi tiêu mang biểu tượng Black Moon ra. Chiếc phi tiêu cắm phập vào tường báo hiệu một trận chiến sắp sửa bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nàng Phóng Viên Siêu Quậy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook