Chương 17
Nhung_kut3_tiara
21/05/2014
Thực sự đó là người bảo hộ - Huyền Băng? Quá vô lý...
Nhưng dù có khó tin tới đâu thì cũng là sự thật. Tử Dương mang theo chút bất đắc dĩ cúi người chín mươi độ về hướng nó, cung kính chào:
- Huyền Băng! Tử Dương thất lễ.
Đối với mấy lời chào hỏi quá khuôn phép này, đương nhiên nó không chút hứng thú. Hân Hân gật đầu cho qua chuyện, khoé môi nhợt nhạt mỉm cười.
- Có vẻ cậu chưa phục hẳn... Bỏ đi, tôi tới đây có mục đích.
Hắn và Tử Dương ngạc nhiên.
- Mục đích???
- Ừ_ nó gật nhẹ đầu_ Đơn giản. Náo loạn bang phái đang gây sự.
- Ý Huyền Băng là...?
...
Hơn bảy giờ tối, một chiếc xe đen sang trọng rời khỏi trụ sở Snow White.
Không gian xe là một mảnh trầm tĩnh. Hai người một trắng một đen cũng giữ vững im lặng, muốn chờ đối phương điều gì đó. Rất lâu sau, chàng trai mặc áo đen mới mở miệng:
- Không có điều gì cần giải thích sao?
Khoé môi cô gái mặc đồ trắng khẽ nhếch lên nụ cười nhưng chính cô cũng không biết:
- Không.
- Không?_ chàng trai cau mày.
- Ừ_ cô gái vẫn thản nhiên đáp lại. Đột nhiên cô rất có hứng thú chọc ai đó.
- Từ bao giờ cô biết trêu đùa tôi vậy Hân Hân?
- Ai biết_ nó nhún vai, chất giọng lành lạnh đã giảm bớt_ Thấy anh ngu ngu nên...
Nó lấp lửng nhìn hắn kèm chút khoái chí khiến hắn tức không nên lời, định phản bác lại thì thấy đôi mắt nó đột ngột hạ xuống, thay vào đó là vẻ u buồn khác thường. Muốn hỏi nhưng chưa kịp ra khỏi miệng hắn thì đã bị nó chặn lại:
- Ken, giúp tôi được không?
- Chuyện gì?
Nó im lặng một lúc lâu rồi khẽ nở một nụ cười yếu ớt.
- Làm... Bạn trai giả của tôi...
Kééét...
Xe đột ngột rẽ vào ven đường và phanh gấp lại.
- Hôm nay cô bị sao vậy?_ hắn quay mặt nhìn nó, nhíu mày_ Toàn nói những điều kì lạ.
- Tôi hoàn toàn bình thường.
- Hầu hết những người có vấn đề đều nói mình ổn.
- Được rồi_ nó thở dài, tránh ánh nhìn của hắn_ Anh có thể không?
Hắn trầm mặc thật lâu nhìn nó, chưa muốn trả lời. Dưới ánh đèn đường mờ nhạt xuyên qua cửa sổ xe, chiếu vào khuôn mặt hoàn mĩ không tì vết của nó, làn da do bị trúng độc chưa lâu vẫn còn nhợt nhạt. Cánh môi hơi mím lại, trắng bệch vẫn chưa nổi lên một chút huyết sắc. Hàng mi dài cụp xuống che khuất đôi mắt tím lạnh lẽo và sâu hun hút đó... Bất giác làm tim hắn hẫng một nhịp.
Cô thật đẹp... Hân Hân...
Lắc đầu xua đi ý nghĩ vừa rồi, quên đi!
- Nhưng tại sao lại là tôi?
- Sao ư?_ nó mở mắt ra_ Có lẽ... Anh là người hợp nhất chăng?
- Có Key sẽ phù hợp hơn?
Đương nhiên, hắn chỉ đưa ví dụ. Nếu để người khác chui vào, thà hắn làm còn hơn!
Nó lắc đầu:
- Key không được. Cậu ta hay đi cùng Windy.
- Thế Albert?
- Càng không! Albert là người của FBI.
Hắn suy nghĩ, quyết định hỏi điều mình cần hỏi nhất:
- Vậy mục đích của việc này là gì?
Nó nhìn về hướng xa xăm.
- Còn nhớ chuyện lúc trước tôi kể chứ? Quá khứ của tôi... Về một người tên Phong.
Hắn từng nghe nó kể qua. Phong, với nó là một nỗi ám ảnh khó mà xoá nhoà trong tâm trí. Một lời nhắc nhở về trái tim con người không nên quá tin vào ai khác.
- Hắn ta... đang ở đây?
Nó gật đầu thay cho câu trả lời.
- Còn nữa... Cô ta cũng xuất hiện.
Giọng nó hạ xuống, lạnh lẽo như ở Bắc Cực. Không khí trong xe dường như đã hạ xuống âm độ.
Mục đích của vai diễn nó muốn hắn làm chính là hỗ trợ khi cần thiết ngăn chặn bọn họ... Và chính nó cũng chưa thể biết nguyên nhân đó là gì.
...
Trường SW.
- A! Hân Hân, Ken! Hai người đi đâu về vậy?
Windy vui mừng, mặc Key đang ngáp ngắn ngáp dài mà vội vàng chạy về phía hai bóng người một trắng một đen xa xa. Cô lo sắp chết rồi! Từ sau khi lên dự thi xong là biến tăm không thấy bóng dáng đâu, tận tối mới thấy mặt. May là chưa tới giờ tham dự Vũ khúc đêm không là tiêu luôn rồi.
- Có việc_ nó nhíu mi nhìn cô bạn đang mất hết hình tượng_ Mi đừng lảm nhảm nữa.
- OK, OK. Mau đi theo ta, sắp tới giờ Vũ khúc đêm bắt đầu rồi. Sửa sang lại đi đã_ Windy vô tâm xua xua_ Ken anh cứ ở đây với Key nhá! Tôi đi trước.
Không để nó kịp phản ứng gì, Windy đã kéo nó đi. Nó đang khoác tay hắn cũng tách ra. Ánh mắt len lỏi nét cười yếu ớt quay lại nhìn hắn một giây rồi quay đi.
Bầu trời đêm tối, một ngôi sao băng vụt qua...
Nhưng dù có khó tin tới đâu thì cũng là sự thật. Tử Dương mang theo chút bất đắc dĩ cúi người chín mươi độ về hướng nó, cung kính chào:
- Huyền Băng! Tử Dương thất lễ.
Đối với mấy lời chào hỏi quá khuôn phép này, đương nhiên nó không chút hứng thú. Hân Hân gật đầu cho qua chuyện, khoé môi nhợt nhạt mỉm cười.
- Có vẻ cậu chưa phục hẳn... Bỏ đi, tôi tới đây có mục đích.
Hắn và Tử Dương ngạc nhiên.
- Mục đích???
- Ừ_ nó gật nhẹ đầu_ Đơn giản. Náo loạn bang phái đang gây sự.
- Ý Huyền Băng là...?
...
Hơn bảy giờ tối, một chiếc xe đen sang trọng rời khỏi trụ sở Snow White.
Không gian xe là một mảnh trầm tĩnh. Hai người một trắng một đen cũng giữ vững im lặng, muốn chờ đối phương điều gì đó. Rất lâu sau, chàng trai mặc áo đen mới mở miệng:
- Không có điều gì cần giải thích sao?
Khoé môi cô gái mặc đồ trắng khẽ nhếch lên nụ cười nhưng chính cô cũng không biết:
- Không.
- Không?_ chàng trai cau mày.
- Ừ_ cô gái vẫn thản nhiên đáp lại. Đột nhiên cô rất có hứng thú chọc ai đó.
- Từ bao giờ cô biết trêu đùa tôi vậy Hân Hân?
- Ai biết_ nó nhún vai, chất giọng lành lạnh đã giảm bớt_ Thấy anh ngu ngu nên...
Nó lấp lửng nhìn hắn kèm chút khoái chí khiến hắn tức không nên lời, định phản bác lại thì thấy đôi mắt nó đột ngột hạ xuống, thay vào đó là vẻ u buồn khác thường. Muốn hỏi nhưng chưa kịp ra khỏi miệng hắn thì đã bị nó chặn lại:
- Ken, giúp tôi được không?
- Chuyện gì?
Nó im lặng một lúc lâu rồi khẽ nở một nụ cười yếu ớt.
- Làm... Bạn trai giả của tôi...
Kééét...
Xe đột ngột rẽ vào ven đường và phanh gấp lại.
- Hôm nay cô bị sao vậy?_ hắn quay mặt nhìn nó, nhíu mày_ Toàn nói những điều kì lạ.
- Tôi hoàn toàn bình thường.
- Hầu hết những người có vấn đề đều nói mình ổn.
- Được rồi_ nó thở dài, tránh ánh nhìn của hắn_ Anh có thể không?
Hắn trầm mặc thật lâu nhìn nó, chưa muốn trả lời. Dưới ánh đèn đường mờ nhạt xuyên qua cửa sổ xe, chiếu vào khuôn mặt hoàn mĩ không tì vết của nó, làn da do bị trúng độc chưa lâu vẫn còn nhợt nhạt. Cánh môi hơi mím lại, trắng bệch vẫn chưa nổi lên một chút huyết sắc. Hàng mi dài cụp xuống che khuất đôi mắt tím lạnh lẽo và sâu hun hút đó... Bất giác làm tim hắn hẫng một nhịp.
Cô thật đẹp... Hân Hân...
Lắc đầu xua đi ý nghĩ vừa rồi, quên đi!
- Nhưng tại sao lại là tôi?
- Sao ư?_ nó mở mắt ra_ Có lẽ... Anh là người hợp nhất chăng?
- Có Key sẽ phù hợp hơn?
Đương nhiên, hắn chỉ đưa ví dụ. Nếu để người khác chui vào, thà hắn làm còn hơn!
Nó lắc đầu:
- Key không được. Cậu ta hay đi cùng Windy.
- Thế Albert?
- Càng không! Albert là người của FBI.
Hắn suy nghĩ, quyết định hỏi điều mình cần hỏi nhất:
- Vậy mục đích của việc này là gì?
Nó nhìn về hướng xa xăm.
- Còn nhớ chuyện lúc trước tôi kể chứ? Quá khứ của tôi... Về một người tên Phong.
Hắn từng nghe nó kể qua. Phong, với nó là một nỗi ám ảnh khó mà xoá nhoà trong tâm trí. Một lời nhắc nhở về trái tim con người không nên quá tin vào ai khác.
- Hắn ta... đang ở đây?
Nó gật đầu thay cho câu trả lời.
- Còn nữa... Cô ta cũng xuất hiện.
Giọng nó hạ xuống, lạnh lẽo như ở Bắc Cực. Không khí trong xe dường như đã hạ xuống âm độ.
Mục đích của vai diễn nó muốn hắn làm chính là hỗ trợ khi cần thiết ngăn chặn bọn họ... Và chính nó cũng chưa thể biết nguyên nhân đó là gì.
...
Trường SW.
- A! Hân Hân, Ken! Hai người đi đâu về vậy?
Windy vui mừng, mặc Key đang ngáp ngắn ngáp dài mà vội vàng chạy về phía hai bóng người một trắng một đen xa xa. Cô lo sắp chết rồi! Từ sau khi lên dự thi xong là biến tăm không thấy bóng dáng đâu, tận tối mới thấy mặt. May là chưa tới giờ tham dự Vũ khúc đêm không là tiêu luôn rồi.
- Có việc_ nó nhíu mi nhìn cô bạn đang mất hết hình tượng_ Mi đừng lảm nhảm nữa.
- OK, OK. Mau đi theo ta, sắp tới giờ Vũ khúc đêm bắt đầu rồi. Sửa sang lại đi đã_ Windy vô tâm xua xua_ Ken anh cứ ở đây với Key nhá! Tôi đi trước.
Không để nó kịp phản ứng gì, Windy đã kéo nó đi. Nó đang khoác tay hắn cũng tách ra. Ánh mắt len lỏi nét cười yếu ớt quay lại nhìn hắn một giây rồi quay đi.
Bầu trời đêm tối, một ngôi sao băng vụt qua...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.