Chương 35
Nhung_kut3_tiara
07/10/2014
Mắt Windy khẽ nheo lại, nhanh chóng thích ứng bóng tối. Dù sao
cô cũng là người chuyên hoạt động về đêm, vì vậy cô vẫn có
thể thấp thoáng nhìn thấy cảnh bên trong màn đêm đen kịt này.
Chú ý từng ngóc ngách trong phòng, Windy bỗng giật mình khi thấy một bóng đen dáng người cao cao đang cúi lưng xuống đi đi lại lại trước mặt cô! Cái đầu hắn ta lởm chởm túm lông xấu xí hơi rũ xuống.
Tiếng gió âm u thổi từ bên ngoài, đập vào ô cửa kính. Tia chớp hơi loé qua, ánh sáng trắng yếu ớt chiếu vào bóng hình kia. Windy trong nháy mắt nhìn thấy gương mặt trắng bệch như xác chết. Ngay lập tức cô ra vẻ đề phòng, một cỗ ớn lạnh từ xương sống truyền đến. Chẳng nhẽ là ma? Này... Không phải chứ?!?
Nhưng chưa kịp kêu lên, màn hình ti vi bỗng nhiên bật phụt lên, trong khi Windy vẫn chưa hết sững sờ và kinh hãi thì một hình ảnh từ trên màn hình chậm rãi hiện lên.
Một hình trái tim màu đỏ có ghi tên Trấn Lâm Mạnh Kiệt và Lee Windy...
Hình ảnh tiếp theo cũng nhanh chóng xuất hiện. Một cặp nhân vật hoạt hình sống động đang mỉm cười. Nhìn hình dáng bên ngoài của chúng không khó để nhận ra đây là Key và Windy.
Đây là câu chuyện kể lại quá trình gặp nhau của hai người họ. Nhìn nhân vật mới biết người làm ra nó rất chú trọng biểu cảm của bé gái. Lúc mới đầu tranh cãi đỏ bừng mặt, khi kể lại chuyện thì hơi cau mày lộ vẻ buồn bã và trầm tư, lúc chiến đấu thì giảo hoạt, mạnh mẽ... Từng nét vui buồn hờn giận được thể hiện cực kì kĩ lưỡng, có thể thấy được sự chăm chút trong từng chi tiết của tác giả.
Windy bụm miệng, nước mắt cứ thế chảy xuôi xuống.
- Key...
- Windy, làm bạn gái tôi nhé!
Một giọng nói trầm ấm truyền vào tai Windy. Cô vẫn chìm đắm trong cảm xúc cho nên vội vàng gật đầu.
- Tôi đồng ý, đồng ý hết! Chỉ cần cậu tỉnh lại, cái gì tôi cũng đồng ý... Ơ... Key???
Windy sững người lại, không dám tin vào tai mình. Có phải cô vừa nghe thấy tiếng của Key không?
Đầu óc cứ rối bời, không dám quay lại nhìn... Chỉ sợ cô vừa nghe thấy chỉ là ảo giác, là cô tưởng tượng ra thôi.
- Thế nào nhỏ ngốc nghếch? Nói xong đầu óc chậm tiêu đi rồi hả?
Người đó nói xong, tiếng cười có chút sảng khoái truyền vào tai Windy. Ngay lập tức cô như một con nhím xù lông:
- Cái gì hả tên kia? Dám nói bổn tiểu thư đầu óc chậm tiêu? Tin bổn tiểu thư đập chết ngươi tại đây không?
- Ồ, thế sao lúc nãy nghe thấy giọng tôi lại cứng đơ như khúc gỗ thế kia?
Lần này Windy không phản bác, chỉ yên lặng nhìn Key. Nước mắt lại chậm rãi lăn trên khuôn mặt. Key bắt đầu cuống lên, vội vàng ôm cô vào trong ngực.
- Đừng khóc được không? Tôi sai rồi! Đừng khóc, tôi hứa lần sau không lừa cậu nữa được không?
Nhìn bộ dáng cuống cuồng của Key, Windy khẽ cười. Lúc nhìn thấy Key vẫn còn sống hoàn hảo không tổn hao trước mặt mình, cô thực sự cảm thấy thật may mắn! Cậu ấy còn ở đây, thật tuyệt vời! Chỉ là, cô thấy cần phải chỉnh cậu ấy tí, lần sau mới không dám lừa cô...
- Lần sau không được lừa tôi nữa!_ Windy bắt đầu chính sách đàn áp.
- Được!_ ai đó vội vã gật đầu.
- Khi nào tôi bực mình phải làm bao cát cho tôi trút giận!_ không nỡ đánh nhưng cằn nhằn thì có thể, người nào đó độc ác nghĩ.
- Được!_ tiếp tục gật đầu.
- Có bí mật gì phải khai hết!
- Ừ.
- Khi nào tôi đói phải mua đồ ăn cho tôi!
- ... Ừ.
...
Khi Key và Windy tiếp tục trò chuyện thì có hai người đứng ở cửa sổ xem kịch vui.
- Này Ken, anh nói xem mai Key có bị bầm dập không?
- Đương nhiên là có_ ai đó mặt không đổi sắc trả lời.
- Khẳng định cậu ta sẽ khai chúng ta làm đồng loã đấy_ Hân Hân khẽ mỉm cười.
- Cậu ta sẽ phải ngậm miệng.
- A! Tôi có thể tưởng tưởng tượng vẻ thảm thương của cậu ta_ người nào đó rất không có tình người cười trên nỗi đau khổ của người khác.
- Không cần tưởng tượng, đợi mai là biết_ hắn khẽ vỗ vai nó_ Giờ thì về thôi. Cẩn thận bị phát hiện.
- Ừ...
Nó nhìn hắn, đôi mắt hơi cong cong. Có lẽ, như thế này là tốt nhất...
Chú ý từng ngóc ngách trong phòng, Windy bỗng giật mình khi thấy một bóng đen dáng người cao cao đang cúi lưng xuống đi đi lại lại trước mặt cô! Cái đầu hắn ta lởm chởm túm lông xấu xí hơi rũ xuống.
Tiếng gió âm u thổi từ bên ngoài, đập vào ô cửa kính. Tia chớp hơi loé qua, ánh sáng trắng yếu ớt chiếu vào bóng hình kia. Windy trong nháy mắt nhìn thấy gương mặt trắng bệch như xác chết. Ngay lập tức cô ra vẻ đề phòng, một cỗ ớn lạnh từ xương sống truyền đến. Chẳng nhẽ là ma? Này... Không phải chứ?!?
Nhưng chưa kịp kêu lên, màn hình ti vi bỗng nhiên bật phụt lên, trong khi Windy vẫn chưa hết sững sờ và kinh hãi thì một hình ảnh từ trên màn hình chậm rãi hiện lên.
Một hình trái tim màu đỏ có ghi tên Trấn Lâm Mạnh Kiệt và Lee Windy...
Hình ảnh tiếp theo cũng nhanh chóng xuất hiện. Một cặp nhân vật hoạt hình sống động đang mỉm cười. Nhìn hình dáng bên ngoài của chúng không khó để nhận ra đây là Key và Windy.
Đây là câu chuyện kể lại quá trình gặp nhau của hai người họ. Nhìn nhân vật mới biết người làm ra nó rất chú trọng biểu cảm của bé gái. Lúc mới đầu tranh cãi đỏ bừng mặt, khi kể lại chuyện thì hơi cau mày lộ vẻ buồn bã và trầm tư, lúc chiến đấu thì giảo hoạt, mạnh mẽ... Từng nét vui buồn hờn giận được thể hiện cực kì kĩ lưỡng, có thể thấy được sự chăm chút trong từng chi tiết của tác giả.
Windy bụm miệng, nước mắt cứ thế chảy xuôi xuống.
- Key...
- Windy, làm bạn gái tôi nhé!
Một giọng nói trầm ấm truyền vào tai Windy. Cô vẫn chìm đắm trong cảm xúc cho nên vội vàng gật đầu.
- Tôi đồng ý, đồng ý hết! Chỉ cần cậu tỉnh lại, cái gì tôi cũng đồng ý... Ơ... Key???
Windy sững người lại, không dám tin vào tai mình. Có phải cô vừa nghe thấy tiếng của Key không?
Đầu óc cứ rối bời, không dám quay lại nhìn... Chỉ sợ cô vừa nghe thấy chỉ là ảo giác, là cô tưởng tượng ra thôi.
- Thế nào nhỏ ngốc nghếch? Nói xong đầu óc chậm tiêu đi rồi hả?
Người đó nói xong, tiếng cười có chút sảng khoái truyền vào tai Windy. Ngay lập tức cô như một con nhím xù lông:
- Cái gì hả tên kia? Dám nói bổn tiểu thư đầu óc chậm tiêu? Tin bổn tiểu thư đập chết ngươi tại đây không?
- Ồ, thế sao lúc nãy nghe thấy giọng tôi lại cứng đơ như khúc gỗ thế kia?
Lần này Windy không phản bác, chỉ yên lặng nhìn Key. Nước mắt lại chậm rãi lăn trên khuôn mặt. Key bắt đầu cuống lên, vội vàng ôm cô vào trong ngực.
- Đừng khóc được không? Tôi sai rồi! Đừng khóc, tôi hứa lần sau không lừa cậu nữa được không?
Nhìn bộ dáng cuống cuồng của Key, Windy khẽ cười. Lúc nhìn thấy Key vẫn còn sống hoàn hảo không tổn hao trước mặt mình, cô thực sự cảm thấy thật may mắn! Cậu ấy còn ở đây, thật tuyệt vời! Chỉ là, cô thấy cần phải chỉnh cậu ấy tí, lần sau mới không dám lừa cô...
- Lần sau không được lừa tôi nữa!_ Windy bắt đầu chính sách đàn áp.
- Được!_ ai đó vội vã gật đầu.
- Khi nào tôi bực mình phải làm bao cát cho tôi trút giận!_ không nỡ đánh nhưng cằn nhằn thì có thể, người nào đó độc ác nghĩ.
- Được!_ tiếp tục gật đầu.
- Có bí mật gì phải khai hết!
- Ừ.
- Khi nào tôi đói phải mua đồ ăn cho tôi!
- ... Ừ.
...
Khi Key và Windy tiếp tục trò chuyện thì có hai người đứng ở cửa sổ xem kịch vui.
- Này Ken, anh nói xem mai Key có bị bầm dập không?
- Đương nhiên là có_ ai đó mặt không đổi sắc trả lời.
- Khẳng định cậu ta sẽ khai chúng ta làm đồng loã đấy_ Hân Hân khẽ mỉm cười.
- Cậu ta sẽ phải ngậm miệng.
- A! Tôi có thể tưởng tưởng tượng vẻ thảm thương của cậu ta_ người nào đó rất không có tình người cười trên nỗi đau khổ của người khác.
- Không cần tưởng tượng, đợi mai là biết_ hắn khẽ vỗ vai nó_ Giờ thì về thôi. Cẩn thận bị phát hiện.
- Ừ...
Nó nhìn hắn, đôi mắt hơi cong cong. Có lẽ, như thế này là tốt nhất...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.