Nàng Phóng Viên Siêu Quậy

Chương 14: Đại khai sát giới

Nhung_kut3_tiara

03/12/2013

Hắn chạy thật nhanh đi tìm kiếm nó. Tự chửi mình phản ứng thật chậm chạp, ngay cả nó đi lúc nào còn không biết. Lao đi tìm càng ngày càng nhanh, hắn mặc kệ từng cơn gió lạnh giá táp vào mặt từng đợt.

"Hân Hân, tôi chưa nói hết mà cô đã đi hả? Ở đâu mau quay lại" Hắn nghiến răng rồi tiếp tục tìm kiếm bằng được. Chợt nhớ ra biết nhà nó, hắn ngay lập tức quay lại nhà hàng lấy con xe đời mới của mình phóng vút với tốc độ cao nhất, mục tiêu duy nhất đã được định.

Giờ này chắc chắn nó chưa về nhà. Có lẽ hắn phải đợi lâu rồi.

...

Một con đường vắng vẻ. Bầu trời ban đêm đã cao nay còn cao hơn, lác đác vài ngôi sao yếu ớt nhập nhoè, ánh trăng khuyết mà sáng, khiến những ngôi sao đã bị lu mờ nay càng bị mờ nhạt hơn, và rồi chúng sợ hãi núp kín sau những tầng mây đen kịt... Để lại một vầng nguyệt cô độc...

Gió khẽ thổi. Những cành cây đung đưa theo ngọn gió, tiếng lá chạm nhau kêu xào xạc... Cảnh quan nơi đây khiến người ta cảm giác thật thanh tĩnh.

Trên con đường nhỏ xuất hiện một cô gái dáng người nhỏ nhắn chầm chậm bước đi không một tiếng động. Ánh sáng vàng nhạt chiếu từ trên cao xuống tạo vệt bóng dài đằng đẵng, dai dẳng...

Một lúc sau, đôi chân của cô gái đột nhiên dừng lại. Đôi môi cánh sen khẽ nhích lên nét cười rồi tan biến, nhưng sau đó từ trong miệng phát ra giọng nói không chút âm vực nào.

- Ra đi.

Lời nói vừa dứt, một bóng đen từ trên nóc nhà ba tầng gần nhất nhẹ nhàng đáp xuống. Là một người con trai. Trên người con trai đó toàn tập màu xám, chỉ có chiếc mặt nạ che nửa khuôn mặt trên là khác biệt - màu trắng. Chiếc mặt nạ có gắn lông vũ, nạm kim cương hình một bông tuyết rất đẹp và lấp lánh dưới ánh trăng. Giấu sau lớp mặt nạ đó... Chắc chắn là một người khiến vạn người mê... Chỉ cần nhìn đôi môi đang nhếch một đường cong tuyệt mĩ và dáng vẻ anh tuấn mạnh mẽ kia là có thể đoán được.

Tuy nhiên, thất vọng một điều là cô gái chẳng mảy may để ý tới sắc đẹp của anh chàng.

- Black Moon, quả là không gì qua được mắt cô_ chàng trai nói, trên khoé môi vẫn giữ nguyên nụ cười.

Black Moon hơi chấn động trong lòng. Số lượng người biết được khuôn mặt thật của nó... Có thể đếm được trên đầu ngón tay. Vậy mà người này lại biết. Thật không đơn giản. Nhưng cũng chẳng có gì ngạc nhiên cho lắm, rất dễ lí giải...

- Thần bóng tối, do anh cố tình lộ hành tung_ nó nhún vai, giọng nói không hề thay đổi, thậm chí là phần hơn_ Tôi đâu ngu.

- Sao cô biết tôi là Thần bóng tối?

- Một thứ gây ấn tượng, cho dù lướt qua một tích tắc cũng có thể nhớ mãi trong đầu.

- Ồ, thật không nghĩ ra nha.

Khuôn mặt nó hơi giãn ra. Chàng trai này khiến nó có cảm giác quen thuộc, ấm áp, cảnh giác cũng bớt dần...

Vút!

Một ngọn phi tiêu lao thẳng tới mặt nó. Đôi mắt nó dường như chưa tin, sau một giây não mới hoạt động, nó lách người tránh sang bên. Nhưng do phản xạ hơi chậm, chiếc phi tiêu suýt nữa liếm vào da mặt nó. Vài ngọn tóc bay bay bị đứt lìa rơi nhẹ xuống đất...

- Ngươi..._ hai bàn tay nó nắm chặt, bắt đầu toả ra sát khí.

Cái người vừa gây chuyện nguy hiểm kia vẫn thản nhiên, nhún vai thờ ơ, kèm lời nhắc nhở.

- Không được tháo bỏ sự phòng bị cho dù có là ai và ở đâu, đặc biệt là người lạ chứ, Black Moon.

Thì ra vậy. Tên này muốn thử mình hay nhắc gì thì cũng đừng chơi cái trò nguy hiểm này chứ. Sát khí của nó biến mất, thay vào đó là một sự tức giận.

- Ây da, đừng nhìn tôi ánh mắt "đắm đuối con cá chuối" đó, tôi sẽ hiểu lầm. Dù sao tôi cũng là một đại đại hotboy trong thế giới ngầm, Thần bóng tối a!

Đến chết, tên này vẫn thoải mái đùa được, còn tự sướng nữa. Khuôn mặt nó đanh lại, không muốn đôi co nhiều với tên này. Lần này Thần bóng tối trực tiếp lộ diện nói chuyện với nó mà không gửi những dòng thư kì lạ khó hiểu, cái việc này khiến người ta nghi ngờ, rốt cuộc có việc gì lớn.

- Lần này xuất hiện, anh có ý định gửi cho tôi những dấu hỏi gì đây?_ Nó cố tình gợi chuyện.

- Không. Tôi tới vì cảm nhận được, cô sắp "đại khai sát giới"

- Sao... Anh biết?_ mặt nó chợt biến sắc nhưng rồi cũng tan nhanh.

- Nếu tôi nói... Tôi là người biết rất rõ về cô, thì cô sẽ phản ứng như thế nào?

Thần bóng tối vẫn giữ nguyên nụ cười, thản nhiên nói một câu khiến lòng nó chấn động.

- Nực cười! Tôi với anh gặp nhau đúng hai lần thoáng qua. Hiểu tôi? Hoang đường_ nó cố gắng giữ vẻ lạnh lùng nhìn thần bóng tối.

Thần bóng tối khiến nó có một cảm giác rất lạ... rất quen thuộc khiến nó không thể giữ được vỏ bọc băng giá khi ở trong màn đêm này.

Giống người đó...

Có ai nào cho nó biết? Thần bóng tối khiến nó thất thần suy nghĩ.

- Thật sao? Vậy Black Moon, cô có thể tự mình giải thích lí do tôi biết cô sắp nhuốm máu hai tay mình không?

- Tôi...

Cứng họng trước một người gần như chẳng quen biết gì, nó cảm thấy thật nhục nhã. Trước giờ nó chỉ thua đúng một người, còn lại chưa ai có thể khiến nó không còn gì để nói như thế này. Từng câu nói của nó bắt buộc phải có căn cứ, một dạng bệnh nghề nghiệp điển hình. Cãi cùn thì nó tất nhiên có thể sử dụng, nhưng nó chả lấy gì làm hứng thú.

- Dễ dàng chịu thua vậy sao? Nhóc.

Nhóc???

Anh ta... Mới gọi gì?

Khuôn mặt nó trở nên nặng nề, sau đó xám xịt. Chỉ có một người mới được nó cho phép gọi vậy. Anh ta... Dám cư nhiên gọi nó là nhóc?

Không đủ tư cách!

Nhưng... nói đi cũng phải nói lại, chính bản thân nó không thể không thừa nhận... Từ "nhóc" phát ra từ miệng Thần bóng tối khiến nó cảm thấy vô cùng ấm áp, thân thiết... Người có thể cho nó cảm giác như vậy... E rằng...

Nhận ra câu nói của mình có phần bất ổn, Thần bóng tối liền đổi chủ đề, chân mày thấp thoáng hơi nhướng lên.

- Lại mất cảnh giác... Muốn chiếc phi tiêu lần nữa hướng về cô không?

Nó định thần lại khi nghe câu nói đó. Gương mặt trong phút chốc đanh lại, toả ra hàn khí đáng sợ. Nó rút ra một cây phi tiêu từ trong người, lấy đà lao vút tới hướng Thần bóng tối nhân lúc anh không chú ý tới.

- Cái tên đó... Anh không có quyền gọi!!!

Thần bóng tối xoay người lại, khoé môi dường như chẳng bao giờ tắt. Anh nhìn thấy nó đang làm những gì, biết mình tiếp theo sẽ bị nó đâm... Nhưng... Anh không phản kháng... Cũng không chống đỡ.

Thế giới gần như chỉ còn đếm bằng tích tắc...

Người đầu tiên sẽ gục xuống trên tay nó... Là "Thần bóng tối" huyền thoại?

Không...

Không đơn giản vậy.



Nó đứng khựng lại ngay sát anh. Tay phải cầm cây phi tiêu không ngừng run rẩy.

Tại sao... Nó không thể ra tay???

Tại sao... Mũi tiêu đã chạm tới người, vẫn không thể đâm?

Tại sao... Có cảm giác người này gục xuống dưới chân mình, sẽ hối hận cả đời?

- Tại sao anh không né?

- Vì tôi biết, cô sẽ không đâm tôi.

Thần bóng tối mỉm cười, nói một điều đối với anh có thể là rất đương nhiên.

Còn nó sững người lại.

Đúng.

Dù nó có quyết tâm như thế nào, bàn tay này vẫn không thể tiến thêm một bước.

Nó khó khăn hỏi, giọng nói tránh không nổi sự run rẩy:

- Anh... Rốt cuộc... Là ai?

- Đã nói rồi, tôi là "Thần bóng tối"

Keng...

Câu nói vừa dứt, chiếc phi tiêu gắn biểu tượng mặt trăng khuyết màu đen cũng đồng thời rơi xuống đất. Âm thanh vang vọng cả một bầu trời đêm yên tĩnh... Dội cả vào không khí... Văng vẳng bên tai mãi chưa dứt...

Nó bị một cú đánh rất chuẩn vào gáy, ngất xỉu. Trước khi lịm đi, nó loáng thoáng nghe được một câu nói.

"Anh xin lỗi, nhóc"

Xin lỗi, vì bắt buộc phải ngăn nó hạ sát người vào ngày hôm nay. Nếu không ngăn cản, chắc chắn lát nữa bàn tay nó sẽ nhuốm máu đen của những con người bẩn thỉu.

Anh không muốn điều đó xảy ra. Tiểu thiên thần... Không thể dính máu tanh...

Nhưng... Tránh được lần này, lần khác có thể ư?

Đặt nó dựa vào một gốc cây, chớp mắt, Thần bóng tối đã biến mất như chưa từng tồn tại nơi đây...

Sáng sớm hôm sau.

Nắng nhạt chiếu xuyên qua từng khe cửa, rọi vào căn phòng toàn màu đen và xám khiến cho chúng dường như có chút sinh khí hơn. Trên giường, một cô gái xinh đẹp đang nằm ngủ, khuôn mặt tựa băng đã dịu dàng hơn, không còn vẻ khó chịu đăm đăm nữa. Ngày thường mang khuôn mặt cứng nhắc bao nhiêu thì khi ngủ lại có vẻ yên bình bấy nhiêu.

Một cô gái mang vẻ đẹp của thiên thần băng giá, chỉ có thể là nó - Hân Hân...

Nửa phút sau, đôi mắt nó khẽ lay động, sau đó từ từ mở ra, hơi nheo lại để thích ứng với ánh sáng bên ngoài. Vịn người ngồi dậy, cơn đau từ phía gáy ập đến khiến cả đầu choáng váng.

Mà... Sao nó lại ở trong phòng mình rồi?

Rõ ràng... Hôm qua nó đang nói chuyện với Thần bóng tối... Rồi sau đó bị đánh ngất... Tiếp theo...

Nó không nhớ được gì nữa. Đau đầu quá!

- Hân Hân! Cô tỉnh rồi?

Một tiếng nói ngay cạnh khiến nó giật mình. Trong phòng nó còn ai nữa sao?

- Cô vẫn ổn chứ Hân Hân?

- Ken?_ Nó lạnh lùng hỏi, tuy trong lòng rất ngạc nhiên_ Sao lại ở trong phòng tôi?

Hắn ở ngay bên, ngồi trên chiếc ghế mây, gương mặt còn hơi ngái ngủ. Chắc hôm qua hắn ngủ quên ở đây.

- Cô không nhớ gì sao? Hôm qua cô bị ngất.

- Anh biết? Anh đưa tôi về?

- Ừ. Có một người mặc đồ màu xám, đeo mặt nạ thông báo cho tôi biết. Là Thần bóng tối. Tôi thấy anh ta rất quen.

- Đó là ai?

- Không biết nữa.

- Đúng là anh ta. Thật bí ẩn và khó hiểu.

Nó mệt mỏi dựa lưng vào thành giường. Nó muốn câu trả lời khác. Nó muốn biết, sau lớp mặt nạ đó, thực ra là ai?

Đêm qua Thần bóng tối đánh ngất nó, còn đang tưởng anh ta ý định làm gì, hoá ra chỉ là để chuồn đi? Không, thực không đơn giản vậy. Ngày hôm qua nó có ý định hạ sát người, chẳng nhẽ anh ta tới để ngăn cản?

- Đích thực là Thần bóng tối?_ hắn nghi ngờ_ Lần đầu anh ta xuất hiện lộ liễu như vậy...

Kì lạ thật. Hôm qua anh ta đột nhiên xuất quỷ nhập thần tới chỗ hắn, lúc này hắn đang chờ nó ở cổng mà vẫn chưa thấy về.

Khi thân hình màu xám đó bay vụt qua mặt hắn, một tờ giấy đen rơi xuống. Dòng chữ in hoa bằng màu bạc trắng nổi rõ dòng chữ "Người quan trọng của cậu đang ở đường XX. Nếu không đi... Người đó sẽ biến mất"

Chẳng hiểu cái tác động gì khiến hắn nghĩ "người quan trọng" đó là nó nữa. Lúc đó hắn vội vàng phóng xe thật nhanh tới địa điểm đã ghi, kết quả là nhìn thấy nó đang gục dưới gốc cây.

Mà hắn cũng chưa rõ lắm, "sẽ biến mất" là sao chứ? Ám chỉ gì đó chăng?

Thấy hắn trong tình trạng "lơ tơ mơ", không để ý gì xung quanh, nó khẽ hắng giọng một tiếng nhắc nhở, nửa như trêu đùa:

- Hôm qua anh tìm tôi có việc gì?

- À_ hắn định thần lại_ Tôi tìm cô về chuyện giữa tập đoàn nhà tôi và...

Hắn ngay lập tức dừng lại vì nhận thấy khuôn mặt ngày càng đen của nó.

Trở lại trạng thái như được bao phủ một lớp băng dày, nó hỏi lại một cách lãnh đạm:

- Chuyện đó... Tôi tưởng giải quyết xong rồi?

- Chưa. Giờ tôi là người giải quyết vụ này thay ông già... À không papa của tôi_ hắn kiên nhẫn giải thích cho nó hiểu.

- Vậy... Thiếu gia Ken, anh định xử lí như thế nào?



Đôi mắt lạnh lùng chiếu thẳng vào hắn chờ câu trả lời. Chân mày của hắn hơi nhíu lại, suy nghĩ đôi chút, sau đó ngập ngừng đôi chút đưa ra đối sách, chỉ lo nó phản đối. Dường như chỉ khi ở bên nó, hắn thể hiện được những cảm xúc trong lòng mình nhưng hắn lại không nhận ra là mình đã thay đổi.

- Ngắn gọn nhé. Tôi... Sẽ cùng cô và FBI điều tra chân tướng vụ việc này. Mạng lưới thông tin của News trên thế giới cũng sẽ được mở lại để hỗ trợ.

- Anh đùa tôi?

- Tôi không đùa!

- Chính anh là người đã phản ứng dữ dội nhất.

- Xin lỗi. Tôi không cố ý. Thực ra trong đầu tôi nghĩ rằng thủ phạm không phải là cô.

- Nghĩ rằng tôi sẽ tin?

- Hãy tin tôi. Lúc đó chính tôi còn không hiểu mình đang nói những gì.

Không khí bỗng trầm xuống một cách khó chịu. Mỗi người một suy nghĩ riêng.

Nó nên tin lời hắn? Và cùng hắn điều tra vụ nó bị hãm hại này? Tìm người giả danh MJ, có hắn và FBI sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Chắc là nó sẽ đồng ý vụ việc có lợi này. Dù sao cũng thuộc kế hoạch của nó. Đang định mở miệng thì bỗng dưng...

"RẦM"

- TRẦN NGỌC BẢO HÂN! MI CHUI RA ĐÂY CHO TA!!!

Windy với một bộ dạng không thể khủng khiếp hơn nữa ầm ầm xông vào phòng nó. Lần này cô nàng chẳng thèm để ý tới cái phong cách yểu điệu thục nữ chết tiệt gì đó nữa mà quát tháo chấn động cả phòng lên.

- Hân Hân, mi có biết ngày mai là ngày gì không hả??? Cứ thoải mái chơi như vậy sao! Mi đi chết đi!..._ Windy mắng sa sả, nhưng đột nhiên lại thấy vật thể lạ ở trong phòng, sửng sốt tới rớt quai hàm_ Ớ. Ken? Sao anh lại ở đây?

- Tại sao tôi không thể ở đây?_ hắn nhướng mày.

- Không thèm đôi co với anh!_ Windy biết mình cãi không được, nhanh chóng chuyển chủ đề lấy lại thế thượng phong_ Hai người có biết mai là ngày gì không?

Nó không ngạc nhiên gì về cái thái độ tức giận của Windy, mà cũng chẳng phản ứng gì với kiểu lái gió này. Thuận tay vớ lấy quyển sách ngay bên cạnh đang dở dang, nó mở ra đọc, thái độ rất điềm nhiên không chút gì gọi là hứng thú với cái gì trong ngày mai cả.

Nhưng dù sao vẫn phải tránh cho cô bạn nổi cơn tam bành phá tan tành phòng nó mất, suy nghĩ thấy thương căn phòng mình chẳng có tội tình gì mà phải chịu khổ, rốt cuộc cũng đành mở miệng hỏi cho có lệ. Hình như là có thần giao cách cảm nên hắn cũng cùng lúc tham gia nói, có phần lịch sự hơn đôi chút vì trong câu nói có một trên một nghìn sự tò mò. "Nhiều" thật!

- Ngày gì?

Hơi giật mình về sự trùng hợp, hắn và nó thoáng liếc qua nhau.

- Đầu hai người cho con gì nó gặm rồi hả?_ được dịp lên mặt, Windy ra sức làm loạn_ Mai là lễ hội trường! LỄ HỘI TRƯỜNG ĐÓ BIẾT KHÔNG!!!

- Thì sao?_ khẳng định là lời nói của Windy chưa lọt vào tai!

- Hai người phải diễn trên sâu khấu chứ sao nữa! Quên rồi à?

- Ừm_ hai vật thể đang nghe lơ đãng gật đầu, sau hai giây tiếp thu thông tin thì theo phản xạ có điều kiện ngẩng phắt đầu lên_ HẢ???

- Hả, hả cái vào đầu!

Windy tức xì khói, mắt trợn tròn nhìn ra sát khí. Cô thừa nhận, sức chịu đựng của cô vô cùng, vô cùng kém!

Windy ra oai giễu võ tỏ hùng trước, cuối cùng cũng mất hết sức chịu nổi mấy cái bản mặt ngây thơ vô (số) tội, hận không thể chém chết rồi băm vằm thành nghìn mảnh cho bõ tức (ác độc là châm ngôn hàng đầu)

- Ờ_ nó tiếp tục cúi đầu xem sách_ Vậy định làm gì giờ?

- Thì tất nhiên đi chọn trang phục rồi!_ Windy giở giọng đểu đểu đầy âm mưu_ Hôm nay ta bao. Ok?

- Mi bao ta trả tiền_ nó không thèm ngước mặt lên_ Ý của mi là thế chứ gì?

- Hơ sao biết hay thế_ Windy gãi đầu, mặt xị ra vì bị lộ tẩy.

- Cái gì ta chả biết. Thậm chí còn biết... Tại sao sáng nay mi dậy sớm như vậy.

Nó nói, pha chút gian tà, khiến Windy như bị trúng tim đen.

- Đâu có đâu. Sáu rưỡi rồi sớm gì nữa_ Windy chối đây đẩy.

Nó khẽ nhếch môi, suy nghĩ một chút, nửa đùa nửa thật quay sang hắn:

- Ken, anh thấy Key không? Độ này cậu ta đi tán gái hay sao.

Hắn từ nãy giờ chỉ biết nghe hai người nói chuyện, thấy nó gọi mình, hắn ngẩn ra vài giây, hiểu được ý nó liền phụ hoạ vài câu:

- Ờ vẫn thấy mặt thường xuyên. Nhưng hình như bên cạnh thấy mỗi Windy thì phải.

Hắn vừa dứt lời, mặt Windy lập tức đỏ lựng lên như trái cà chua chín. Đương nhiên cô hiểu nó và hắn ám chỉ gì... Muốn có cái lỗ chui xuống đất cho xong quá!

Windy lắp bắp giải thích:

- Đâu... Đâu có đâu. Quan hệ bọn ta... Bình thường mà!

- Có ai nói gì đâu_ nó bình thản, nhưng trong lòng thì cố gắng nhịn cười tới cực điểm_ Hay có tật giật mình?

- Ừm... Độ này Key cũng rất lạ_ hắn gật gù nhận xét.

Windy đáng thương chỉ biết khóc than trong lòng.

- Ặc... Đã nói là không có gì mà!_ khả năng "lái gió" của Windy một lần nữa được sử dụng_ A ha, mua đồ, đi mua đồ đi! Để giành chiến thắng thì phải được ngoại hình bắt mắt chút! Ờ còn phải duyệt... Duyệt lần cuối nữa mà! Nhất định phải thắng bốn trường kia mới xứng đáng là đại diện của SW chứ... Nhanh, nhanh lên.

Nói xong, Windy chuồn rất nhanh, đóng sầm cửa lại. Ngu gì ở đấy để bị hai thiên tài cạnh khoé nói tới lú lẫn đâu!

Nhưng mà lúc nãy đầu óc Windy cũng đủ loạn rồi. Mới được hai ba câu mà đã...

Nó ngán ngẩm gấp cuốn sách lại, rời giường đứng dậy.

- Sáng ra mà đã đi mua sắm. Hết chịu nổi!_ nó quay sang hắn_ Anh kêu Key qua đây đi.

- Biết rồi_ hắn gật đầu, sau đó biết ý ra khỏi phòng nó để nó chuẩn bị.

Năm phút sau, thay quần áo chỉnh chu xong xuôi, nó cũng đi ra. Trước khi đóng cửa phòng, nó đưa đôi mắt tím biếc của mình về một thứ nhỏ nhắn được đặt trên bậu cửa sổ, ánh mắt phức tạp.

Khó hiểu...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nàng Phóng Viên Siêu Quậy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook