Nàng Phóng Viên Siêu Quậy

Chương 12: Hiểu lầm

Nhung_kut3_tiara

20/12/2013

Thoáng chốc đã hai tuần trôi qua. Dường như tất cả khá thuận lợi cho việc chuẩn bị của nhóm bọn nó. Công việc đều đâu vào đấy, chỉ cần lên sàn diễn nữa là xong. Windy đề ra ý tưởng mở một bữa tiệc ăn mừng để có tinh thần cho bốn ngày nữa "lên thớt" - trích nguyên văn của nó. Ha ha, tại nó rất ghét đám đông và bị chú ý mà.

Còn nữa, SW "vinh hạnh" đón năm học sinh mới. Cũng chả ai khác ngoài năm đứa nhóc nó tin cậy, Bod, Ley, Ann, Cream và Kim ==" Tất cả đều theo học vào lớp 11A2. Dù nó có đe doạ, ra lệnh cỡ nào đi chăng nữa, năm đứa nhóc vẫn một mực quyết xin đi học cùng nó. Vài màn mưa nước mắt, mấy trận năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng cũng nhận được cái gật đầu cái rụp của nó. Ôi sướng lên mây!

Tội nghiệp mấy giáo viên dạy lớp 11A2... Phần tử quậy phá chuyển về học tại trường, các thầy cô khóc ra nước mắt! Vậy là trường nhà hắn mất công sửa chữa tân trang quá nhiều... Chẳng người nào không biết tới cái danh quậy đêm của ngũ tướng này hết. Chậc, ừ thì cũng khá bình thường không có gì to tát lắm... Chỉ là mới vào học được ba ngày mà hai cái phòng thí nghiệm hoá bị tan tành bởi cú nổ khá "nhẹ", tất cả các lớp học và văn phòng giáo viên bị trát sơn đen sơn đỏ đủ loại trông không khác gì nhà ma; còn nữa, chả biết năm người đó làm thế nào mà nguyên cái căng tin hoành tá tràng có một loại mùi vô cùng "đặc trưng" y hệt khi chúng ta đứng cạnh một bãi rác... Vân vân và mây mây.

...

Giờ đã là đầu tháng mười hai, cái lạnh bao phủ khắp nơi, buốt giá, sương giăng trắng mịt trời. Tầm nhìn bị ảnh hưởng rất nhiều, vì thế chẳng ai muốn chui ra ngoài làm những gì không đâu cả.

Học sinh tập trung trong lớp tụm năm tụm bảy. Nhóm thì chém gió trên mây, nhóm thì làm bài, nhóm thì lôi báo ra đọc oang oang cả lớp đều nghe thấy. Nó cũng lắng nghe vì đây là ngành nghề nó đang theo mà. Và có một tin gây chấn động...

"Một sự việc bất ngờ tại tập đoàn SW do tôi đã âm thầm điều tra từ khá lâu và bây giờ đã có kết quả chính xác. SW đang đầu tư bất hợp pháp cổ phiếu chứng khoán trong các sàn giao dịch tại Mĩ, khu vực châu Âu và Nhật Bản. Các cơ quan điều tra tân tiến tại các nước mau vào cuộc để đưa sự thật ra ngoài ánh sáng một cách nhanh chóng nhất.

Với tình trạng hiện nay, SW đang nắm giữ 1/3 kinh tế thế giới, rất khó khăn để điều tra vụ việc này. Mong rằng sự cố gắng của tôi sẽ không vô ích nếu như tất cả được sáng tỏ."

- Hả? SW? Không thể nào!_ một nữ sinh giật mình thốt lên.

- Đúng đó. Sao có thể chứ! Tập đoàn nổi tiếng làm ăn chân chính, không vụ lợi tự nhiên bị tai tiếng như thế này là như thế nào! Hu hu khổ thân anh Ken thần tượng của tôi!_ một nữ sinh khác khóc rống lên.

Nó vội vã lôi laptop ra lên Internet. Vừa nhắc tới hắn, nó đã giật mình luống cuống. Thời gian gần đây, hắn dường như đã chiếm rất nhiều thời gian suy nghĩ của nó. Nhiều lúc nó tự hỏi rằng hắn có vị trí như thế nào đối với mình. Đáp án... Là con số 0.

Một nữ sinh khác đứng lên cất tiếng, giọng đầy tức giận:

- Mau xem xem, đứa chết tiệt nào đã viết nó, chúng ta đi san bằng cả toà soạn!

Nghe thấy thế, cả lũ chúi đầu vào tờ báo tìm kiếm gấp gáp. Nó cũng tra nhanh trên mạng. Nhấn nút enter xong, cũng là lúc một học sinh vang lên một cái tên... Một cái tên sét đánh.

"MJ"

Cái... Gì? MJ? Là... Là sao??? Chuyện gì đang diễn ra vậy?

Đôi tay nó khẽ run rẩy di chuột vào bài báo trên mạng, chữ "MJ" giống hệt một tảng đá rớt xuống đầu nó... Tháng này nó nghỉ phép, đâu có viết chữ nào đâu... Tại sao lại có bài báo này? Chết tiệt, muốn hãm hại nó ư... Nhìn ngay cách viết ngôn từ đã không giống rồi. Muốn khiến người ta tin thì làm ơn viết cho giống tí đi nhìn đỡ nhục nhã...

Nhếch môi, trang sách nó tì vào nhăn nhúm, rách bươm. Nó đang kiềm chế tới cực điểm. Người nào mà gan tận cùng dám giả danh MJ... Sẽ đừng mong một kết cục tốt đẹp.

Mười ngón tay linh hoạt của nó bấm liên tiếp trên bàn phím, tốc độ không tưởng. Nó muốn tra thật nhanh chóng ra xem ai đã làm vụ này. Màn hình laptop liên tục biến chuyển, nhưng nó tìm mãi vẫn vô dụng. Kết thúc, màn hình hiện lên dòng chữ không hề mong muốn.

"DỮ LIỆU THÔNG TIN ĐÃ BỊ XOÁ HOẶC KHÔNG TỒN TẠI."

Nó sắp nổi điên rồi. Cái gì đây chứ! Ngay cả hacker thứ ba thế giới mà không thu được dữ liệu từ máy chủ đó sao? Rốt cuộc, là người nào?

Nó suy nghĩ tới muốn nổ tung đầu óc rồi. Bỗng dưng, nó chột dạ nghĩ tới hắn. Hắn sẽ có phản ứng ra sao khi gặp nó? Dù chưa biết nó là MJ nhưng hắn đã biết nó là tiểu thư của tập đoàn News. Liệu hắn có bắt nó giao nộp MJ không...

Sự lo lắng của nó đã ứng nghiệm ngay khi hắn xuất hiện.

Rầm!

Cửa lớp bị đạp mạnh, trên cánh cửa có vết nứt lớn. Trong lớp đứa nào cũng run rẩy khi thấy hắn tức giận như vậy. Khí lạnh lan tràn khắp lớp. Từ nữ sinh tới nam sinh len lén chạy khỏi lớp hết, tránh cơn cuồng nộ của hắn.

- Chuyện gì?

Nó nhàn nhạt hỏi, khuôn mặt bình tĩnh tới kì lạ. Chính nó cũng ngạc nhiên, sao tự dưng nó có thể như vậy trong giây phút này được.

Hắn nhìn nó, đôi mắt tràn đầy lửa giận. Nó dám coi như không có chuyện gì ư? Khỉ thật, vậy là từ trước tới giờ nó làm quen với hắn để giúp MJ điều tra? Tiếp theo là vu cáo? Luôn tin tưởng nó, để giờ nó đối xử với hắn như thế này... Đáng khinh!

- Đừng giả vờ như không biết gì!_ hắn điên tiết đập tờ báo xuống, gầm lên_ Cô là thiên kim Trần gia, người thừa kế tập đoàn, chẳng nhẽ những việc này cô mù tịt không biết sao? Vu khống người khác, tội rất nặng đấy.

Nó giữ nguyên tư thế, tay nắm lại thành quyền, khẽ nghiến răng nhưng đối lại là giọng thờ ơ tới vô cảm:

- Biết, thì sao? Anh nghĩ tôi là chủ xưởng in hay biên tập viên? Tôi chả can dự gì tới họ hết. Tìm sai đối tượng rồi.

- Cô còn nói! Mau đưa MJ ra đây, tôi với hắn ta xử lí rõ ràng chuyện này!

Ồ, cuối cùng mục đích chính được đưa ra. Nó đưa đôi mắt băng lãnh đã lâu không dùng để nhìn hắn, pha chút khinh bỉ.

- MJ? Có ai biết được ở đâu mà tìm kiếm_ nó nhếch môi_ Câu nói viển vông!

- Tôi cấm cô nói vậy!_ hắn túm lấy cổ tay nó rất chặt như muốn gãy rời ra, bị nó làm cho tức, tức lắm rồi_ Một MJ nhỏ nhoi mà tìm không nổi? Hoạ chăng là cố ý!

Khuôn mặt nó biến sắc trong nháy mắt rồi trở lại bình thường. Cổ tay nó không phải không đau, mà có chỗ khác còn đau hơn gấp bội...

- Muốn tìm MJ? Được. Dễ thôi_ nó lạnh lùng nhả ra từng từ_ Tôi cho anh gợi ý: "Xa tận chân trời, gần ngay trước mặt!"

- Ý là... MJ là cô?_ hắn bất ngờ.

- Chưa chắc đã là tôi. Làm sao có thể khẳng định_ nó đứng dậy, mặc kệ cái người đang đứng chết lặng kia.



- Nếu vậy... Là ai?

- Đã nói, tôi - không - biết!

- Tôi sẽ tự tìm hiểu_ hắn chắc nịch_ Lúc đó đừng hối hận.

- Không hối hận. Chào, tôi đi trước.

Kết thúc nhanh chóng, nó bỏ đi. Hắn vẫn đứng đó với đôi mắt tức giận tột cùng. Nếu chưa tìm ra dấu vết của MJ, nó chắc chắn sẽ không bao giờ chịu thừa nhận. Hắn thề, nhất định phải tìm bằng được, dù là ai đi chăng nữa...

Nhưng... Nếu MJ là nó thì sao? Chính hắn cũng không biết xử xự kiểu gì nữa...

"Xa tận chân trời, gần ngay trước mặt." câu đó ám chỉ ai?

- À còn nữa_ nó đi tới cửa, nhớ ra điều gì đó liền dừng lại_ Tôi không phải người thừa kế News.

- Sao... Sao?

...

Địa điểm vẫn là căn phòng tối om kia, chỉ tồn tại ánh sáng qua màn hình.

Vẫn là tiếng lộp cộp của đôi giày cao gót và tiếng cửa mở ra.

- Hình như chúng ta có quý nhân trợ giúp thì phải_ người ngồi trên ghế nói khi nghe tiếng giày quen thuộc.

- Chưa chắc. Vẫn chưa thể xác định đó là bạn hay thù_ Diễm My lãnh đạm trả lời, đôi mắt hướng về phía màn hình.

- Hừ, chắc chắn là có kẻ đã biết chúng ta sẽ thắng và giúp chúng ta. Haha, không ngờ người đó là một hacker trình độ cao_ Phong cười sảng khoái.

- Có ngu mới tin cái đó_ Diễm My lạnh giọng_ Thật vô căn cứ!

Phong thôi cười, ngay lập tức đứng dậy giữ chặt cổ Diễm My. Anh ta gằn giọng đe doạ:

- Đừng làm mất hứng tôi khi tôi đang vui vẻ. Nếu không, dù là tướng lĩnh hàng đầu tôi cũng xử chết. Lúc đó xin tha cũng đã muộn!

Diễm My mặt trơ ra, sợ hãi chỉ là hư vô. Khẽ nở nụ cười nửa miệng, cô ta chẳng ngại gì mà thách thức.

- Thử xem. Lúc đó anh trả thù kiểu gì.

- Cô... Được rồi coi như cô may mắn!

Phong tức giận không thương tiếc ném một phát khiến Diễm My lao người vào tường, ê ẩm. Khó chịu, Diễm My đứng dậy, đôi mắt đỏ ngầu hằn những tia máu. Rất may đây là một căn phòng thiếu ánh sáng nên Phong không biết gì.

"Mình phải nhịn! Nhịn để trả thù! Bảo Hân, xin lỗi ta muốn mượn mi làm con át chủ bài... Một công cụ..."

...

Nó đang ngồi nốc rượu tại một bàn VIP trong góc tối quán bar Night. Cuối cùng nó lặng im, khẽ lắc lắc ly lượu màu đỏ sóng sánh.

Đầu nó đột nhiên hiện lên hình ảnh của hắn. Nhếch môi cười khổ, nó tự chửi mình tại sao cứ nhớ tới hắn như vậy. Ha, hắn đâu có tin tưởng nó đâu. Do nó ngộ nhận, ngộ nhận mà... Hơn nữa nó còn hi vọng nữa chứ... Buồn cười... Nó tự nhận mình sai lầm trầm trọng.

Mà cũng không thể trách hắn. Hắn là thiếu gia độc nhất của tập đoàn SW, trách nhiệm đối với tập đoàn và gia đình rất cao. Là nó, chắc nó cũng sẽ xử sự như vậy giống hắn thôi... Đó lá điều bắt buộc.

Nhấp thêm một ngụm nữa, lại nhớ tới cái danh "MJ" và khiến khuôn mặt nó xuống sắc tồi tệ. Khỉ thật, chắc chắn cái tên giả dạng đó đã được giúp đỡ. Nó sắp tóm được đuôi tên đó rồi mà lại để tuột mất. Nếu bắt được, cái mạng chết giẫm của hắn ta sẽ không bảo toàn được lâu đâu. MJ, chúng không đủ tư cách chạm tới danh hiệu đó!

Nó nghiến răng, bàn tay vô thức siết mạnh cái ly trong tay... Vỡ tan... Màu rượu đỏ ối hoà lẫn với máu xuyên qua kẽ tay... Tuôn xối xả...

Nhưng nó không thèm quan tâm. Đơn giản, nó đã quá quen với vết thương kiểu này. Cảm giác với những vết cắt đã gần như là biến mất...

Bình tĩnh, phải bình tĩnh. Nó tự trấn an mình, lúc này biểu hiện của nó không hề hợp với thường ngày chút nào hết. Nó phải thật ổn định để điều tra người đã hãm hại mình chứ. Trắng mắt ra nhìn tên đó nhởn nhơ, hừ, làm sao có thể. Đợi tới hàng tỉ kiếp sau nữa đi!

- Chị hai, Black Moon, chị ở đâu?

Tiếng Bod gọi. Nó giật mình, mắt thoáng nhìn đống ly đổ nát trên bàn, không một tia do dự dùng chính bàn tay bị thương gạt hết mảnh vỡ xuống đất. Vết thương chưa kịp cầm lại nứt toác ra, mùi máu tanh nồng nặc xộc lên cánh mũi.

Giấu cánh tay phải bị thương ra đằng sau, đồng thời nó dùng tay trái rót ly rượu khác, cầm lên, tạo tư thế bình thường nhất có thể. Thấy mình đã khá ổn và đảm bảo không gì sơ sót, nó mới trả lời lại Bod:

- Đằng này.

- A! Chị đây rồi. Bọn em kiếm chị suốt!_ Bod nghe thấy tiếng, vội vàng chạy tới chỗ nó, mặt lấm tấm mồ hôi, đôi mắt còn tỏ rõ sự lo lắng_ Có chuyện rồi chị. Tập đoàn News nhà chị...

- Tập đoàn làm sao...?Mau nói đi, làm sao?

Chưa để Bod nói hết, nó đã bật dậy hỏi, linh cảm không lành xâm chiếm lấy tâm trí. Bod ngừng một chút cho nó trấn tĩnh lại đôi phần, sau đó mới tiếp:



- Chị đừng tức giận quá nha. Tập đoàn News... Đang đứng trước nguy cơ bị vây hãm. Bài báo của phóng viên MJ đã kích động tới SW. Tập đoàn SW đã đệ đơn kiện chúng ta lên toà án quốc tế vì tội vu khống. Dư luận đang phản ứng rất dữ dội, thậm chí ném đá. Các chi nhánh của News đã buộc phải đóng cửa tạm thời tránh các trường hợp hi hữu xảy ra bất ngờ. Tình hình đang rất bất lợi cho phía ta. Bên SW, chủ tịch Nguyễn đã yêu cầu MJ trực tiếp ra mặt giải thích rõ ràng về sự việc này...

Cái gì??? Họ dám sao! Nó điên tiết đứng dậy, ném ly rượu vào tường, "choang" một phát, một lần nữa lại vỡ tan... Thoáng chốc, không gian như đóng băng hết lại, khí hàn bao trùm khắp nơi. Bod đứng ngay bên cạnh cảm thấy cứng đơ hết xương sống, không tự chủ mà rùng mình lạnh gáy. Sợ hãi... đó chính là cảm nhận bây giờ của cậu. Lần thứ hai Bod thấy cảm giác này từ chính mình. Chết, bệnh tật, thương tích, bóng đêm... Không bao giờ có thể làm Bod phải run sợ. Chỉ có nó mới có thể khiến Bod như thế. Sự băng lãnh của nó, không ai biết nó sẽ làm gì tiếp theo nếu cứ nhìn vào đôi mắt tím huyền ảo mà sâu hun hút đó.

Cái sự nổi tiếng của danh Black Moon khiến khi ai nhắc tới cũng phải run rẩy. Sát thủ cho họ một cái chết êm đềm nhẹ nhõm, riêng nó lại hành hạ từ tinh thần tới thể xác. Nếu được lựa chọn, họ thà cắn lưỡi tự tử còn hơn dính vào tay nó.

- Chết tiệt!_ nó chửi thề, giọng rít qua từng kẽ răng_ Chị đi có việc. Quản lý bar cho tốt.

- Chị đi.

Bod cúi đầu chào cho tới khi nó đi khuất. Khẽ thở dài, Bod tới bàn nó vừa ngồi thu dọn các thứ để lại. Dưới chân cậu đột nhiên "rốp" một tiếng... Bod cúi đầu xuống, lấy ánh sáng điện thoại nhìn thấy những mảnh vỡ của ly rượu. Nhưng... Ở mấy mảnh vỡ còn có... Máu?

...

Nó phóng vút đi trên chiếc xe ô tô Lamborgini với tốc độ đua với tử thần. Phanh kít lại ở địa điểm đầu tiên là shop thời trang Sunday, nó cần phải thay đổi trang phục bụi bặm này trước. Giờ nó khác hẳn so với lúc nãy. Váy liền thân màu đen tuyền lấp lánh, cổ đeo một cái vòng bạc hình hoa tuyết cùng bộ.

Mái tóc suôn thẳng được điểm xuyết bởi chiếc cặp tóc cũng là bông tuyết bằng bạc, ở giữa gắn một viên kim cương đen hình mặt trăng khuyết. Trông nó sang trọng và thật quyến rũ... Nó lại dùng chiếc xe yêu quý tiếp tục lao vút đi tới địa điểm mình cần tới.

Và địa điểm này là trụ sở News.

Phanh kít lại trước cổng công ty, nó nhanh chóng bước đi gấp gáp mặc kệ sự ngăn chặn của thư kí.

- Tiểu thư Bảo Hân, Chủ tịch nói rằng không muốn gặp ai hết. Mong tiểu thư về cho.

- Không muốn gặp ai?_ nó chiếu một tia sắc lạnh tới thư kí, khiến anh ta vã mồ hôi lạnh_ Ngay cả tôi?

- Dạ... Tôi...

Nó đã bận thì chớ mà cái tên chết tiệt này cứ thích ngăn cản. Tức mình, nó tặng anh ta một cước khiến anh ta bổ nhào ra đất. Đạp cánh cửa văng ra, nó gắt lên với vị Chủ tịch đang ngồi trong một núi văn kiện chưa bao giờ cao tới thế.

- PAPA! Sao lại có chuyện này?

- Câu đó phải là ta hỏi con mới đúng_ papa nó rời khỏi đống tài liệu, đập rầm xuống bàn_ Ai cho con viết như vậy hả? Giờ ta không kiểm soát nữa nên con tuỳ hứng muốn làm gì cũng được. Giờ thấy hậu quả chưa?

- Bài đó không phải con viết.

- Còn chối? Bài đó ghi chữ MJ rành rành, còn ai có thể làm?

- Của con, con sẽ nhận. Nhưng cái này chắc chắn không phải! Papa, văn phong đó người đọc mà nghĩ rằng nó là của con sao?

Chủ tịch Nguyễn thấy có lí, lặng im suy nghĩ một hồi rồi lôi tờ báo ra đọc lại. Có lẽ nó đúng. Ông đã tức giận quá hoá mất lí trí luôn rồi. Ngay cả cái cơ bản nhất cũng có thể quên. Bài báo này rất lộ liễu, tính tố cáo quá cao. Thậm chí... Ngôn ngữ cũng lệch lạc hoàn toàn so với những bài báo trước kia. Nói trắng ra, chẳng có chút nào giống với MJ cả.

- Hơn nữa, papa cũng biết đây là thời gian nghỉ phép của con. Nếu quay lại, con sẽ trực tiếp thông báo. Papa không thấy kì lạ?

Nó tiếp tục giáng cho papa mình vài trận khiến ông tỉnh hẳn ra. Chủ tịch Trần hoàn toàn bị nó thuyết phục, mãi sau mới lên tiếng được.

- Đã tìm được thủ phạm?

- Không dễ vậy đâu papa. Hắn ta được một hacker giúp đỡ và đã biến mất không một dấu vết.

Nếu hacker đó qua mặt được cả nó, hắn ta quả không tầm thường chút nào.

- Vượt cả con?

Nó gật đầu.

- Đúng. Papa, con có việc muốn papa giúp.

...

Sân bay D&N.

Một chiếc máy bay vừa hạ cánh. Cả phi trường náo loạn lên vì có một chàng trai đẹp như tạc từ khuôn mẫu bước ra. Chàng trai mang vẻ đẹp phương Tây hoàn mĩ, đôi mắt xanh dương hút hồn, làn da trắng hơn cả phái nữ. Thân hình vô cùng chuẩn mực, mái tóc bạch kim chói loá dưới ánh nắng mặt trời, kèm đó là đôi môi luôn thường trực nụ cười nửa miệng có thể giết được khối người đứng xung quanh. Một vẻ đẹp không thể diễn tả bằng lời nói!

Hình như... Đó là Albert, người mẫu kiêm ca sĩ nổi tiếng nhất hiện nay!

Fan nữ nhận ra thần tượng của mình, hét ầm trời rồi lao tới xin chữ kí. Cả sân bay như sắp sụp bởi vì tần suất quá lớn.

Albert nhìn các fan đang quá khích của mình, nụ cười trở nên méo xệch, tiên liệu được sắp có điều chẳng lành. Nhưng khổ nỗi, anh không biết trốn vào đâu!

- Chết tiệt, anh quản lý biến đâu rồi!

Vò đầu bứt tai, Albert hốt hoảng tìm viện trợ cho mình (ai biểu không cải trang... cho chừa) Rất may, một chiếc xe đã dừng lại trước mặt anh. Albert vội vàng lên xe rồi biến rất nhanh trước bao nhiêu con mắt tiếc nuối và ngậm ngùi...

"Khỉ thật, nếu không vì nhiệm vụ thì ta đã chẳng thèm ở cái nơi ma chê quỷ hờn này. Thật rắc rối!"

Hừm, Albert sẽ thay đổi cái ý nghĩ đó ngay thôi. Chắc chắn đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nàng Phóng Viên Siêu Quậy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook