Chương 8: Học sinh trường Kathy
Nhung_kut3_tiara
20/12/2013
Hai ngày
nữa lại trôi qua trong sự bình yên. Hôm nay là ngày bọn nó và bọn
hắn tập biểu diễn rồi nhưng mà đứa nào đứa nấy loạn nhặng xị hết
cả lên.
- Ê Ken, Hân Hân mấy người có định để chiều nay tập không đó Hả?
- Hai người tự tập đi. Hôm nay tôi lười rồi.
- Cái gì đó hả??? Rõ ràng đã lập kế hoạch cho buổi tập hết rồi cơ mà!
- Thấy lười nên thôi.
- WHAT??? Are you crazy?
- No. You!
- Trời ơi điên mất!!! Á á á tức quá đi!!
Bốn người cứ thế mà chiến tranh rầm rầm như thế chiến thứ hai vậy. Nó với hắn cứ thản nhiên coi như không việc gì tới mình mặc cho Windy với Key mặt đỏ bừng, đầu bốc khói đen ngùn ngụt. Năn nỉ ỉ ôi cả tiếng giời mới được sự đồng ý lại của bọn nó với hắn.
- Oh yeah!
Windy và Key vui sướng đập tay nhau, nhảy cẫng lên. Ai mà nhìn thấy cảnh này chỉ biết lắc đầu với hai con người vô tư và ngây thơ quá độ này thôi.
Trống vang lên. Cả đám tụm năm tụm bảy trong căng tin cũng lũ lượt về lớp hết.
12A3.
Ồn ào và ầm ĩ. Đứa chạy đuổi nhau, đứa đập bàn hò hét, tất cả chỉ để miêu tả lớp 12A3 loạn xì ngầu này.
- Cả lớp!!! Trật tự!!!
Tất cả học sinh quay ngoắt lại về phía vừa phát ra tiếng nói. Đó là cô giáo và...
- Cô xin giới thiệu với cả lớp một bạn mới. Đó là bạn Hwang Mi Yeon. Bạn ấy đến từ trường Kathy, sẽ học với chúng ta trong thời gian tới hết ngày lễ trường. Vì theo quy định, mỗi trường sẽ cử một đại diện, cũng là người đại diện cho 4 trường trong ngày hội sắp tổ chức tới học ở đây.
Cô giáo vừa dứt lời, cả lớg đều chú ý tới cô nàng xinh đẹp và dễ thương đứng cạnh đó. Cô nàng nở một nụ cười thu hút mọi ánh nhìn xung quanh, cất lên giọng nói mang đầy vẻ ngây thơ trong sáng:
- Xin chào mọi người nha! Mình tên là Hwang Mi Yeon! Mong mọi người giúp đỡ mình nhiều. Hi hi.
Tất cả bọn con trai vỗ tay rầm rầm chào đón. Mấy cô nữ sinh nhìn thấy thái độ đó cũng không ghen ghét gì, cười tươi mừng học sinh mới.
- Hân Hân, Hân Hân_ Windy lay nó đang cắm mặt vào laptop_ Có học sinh mới nhìn xinh chưa kìa.
- Xinh thì mặc kệ, có liên quan gì tới ta hả?_ nó vẫn vậy, không quan tâm tới xung quanh.
- Mi thử nhấc cái mặt mi lên coi nào! Xem mặt học sinh trường Kathy như thế nào chứ!
- Tại sao ta phải coi chứ?
Hỏi vậy nhưng nó cũng ngước mắt lên xem... Vừa nhìn lên cái, một bóng hình xẹt qua đầu.
- Cái...
.
.
.
Tim nó đột nhiên thắt lại một tiếng, đập liên hồi. Dù mặt không biểu hiện gì, nhưng mắt nó cứ dán chặt vào học sinh mới kia một cách rất lạ.
Tại sao... Khi nhìn vào cô gái đó... Hình ảnh Diễm My lại xuất hiện? Tại sao?
*~*
Cô gái tên Mi Yeon đó đi xuống và tới gần bàn nó.
- Chào bạn, mình có thể ngồi đây không?_ Mi Yeon nói kèm một nụ cười dễ thương.
Nó vẫn chưa rời mắt khỏi con người đó.
- Bạn ơi?_ Mi Yeon hơi nhăn mặt.
- Hân Hân?_ Windy ngồi cạnh lay lay nó.
- Hả? Gì?_ hoàn hồn lại, nó giật mình đáp trả Windy.
- Học sinh mới xin ngồi cạnh kìa.
Một lần nữa nó lại liếc qua chỗ Mi Yeon khiến cô hơi lạnh gáy. Trở về phong thái bình thường, nó lạnh lùng nói:
- Hết chỗ rồi, mời đi chỗ khác.
- Hân Hân..._ Windy khó hiểu, nhưng rồi cũng quay sang Mi Yeon với bộ dạng cảm thông_ Xin lỗi Mi Yeon nha. Hân Hân không đồng ý mình đành chịu.
- Ừm không sao đâu mà. Mình ra chỗ khác ngồi cũng được.
Mi Yeon khẽ cười trấn an rồi đi tìm chỗ khác. Còn lại hai người, Windy mới hỏi nó:
- Sao mi lại không cho Mi Yeon ở đây? Ngồi đằng sau cũng được mà?
- ...
Im lặng.
Nó không trả lời.... Chỉ đơn giản vì không trả lời được. Vai nó hơi run run. Chả nhẽ nó lại nói với Windy rằng nó đột nhiên có cảm giác chán ghét con người tên Mi Yeon này? Phải chăng cô ta đã trở lại và đang ở nơi đây?
Không...
Chính thâm tâm nó hiểu rằng đó không phải là Diễm My. Khuôn mặt tròn tròn đó không hề mang nét của cô ta chút nào. Hay... Mi Yeon có phong thái đi đứng của Diễm My nên nó cảm thấy vậy chăng?
Trong cả buổi học lớp 12A3 này im như tờ vì thái độ khác lạ của nó. Nó cứ lặng im không biểu hiện điều gì, thi thoảng lại liếc đôi mắt băng giá về phía Mi Yeon. Đứa nào cũng biết điều tự ngậm miệng và đừng làm gì quá đáng trước mặt nó không thì nhận vé đi gặp Diêm Vương "đẹp trai" bất cứ lúc nào. Ai nấy đều nhìn Mi Yeon với vẻ tội nghiệp thương cho cô gái bị nó để ý theo dõi.
Windy cứ cố bắt chuyện với nó nhưng mà dù có bô lô bla bất cứ kiểu gì thì nó cũng không thèm để ý, mặt lạnh như tiền sắp đóng đá tới nơi. Cô nàng Windy đành lủi thủi tự kỉ một mình, mặt xị ra như cái bánh bao thiu.
Trống ra về vừa kết thúc, học sinh nháo nhào đi về, tiếng nói chuyện ồn ã. Windy gọi nó đang đi về một mình, tay Windy cầm lấy Mi Yeon, mặt cún con nhìn nó đang khó chịu:
- Hân Hân à, mi đứng đây với Mi Yeon chút ta đi gọi taxi chở bạn ấy về nha. Ta hứa đưa Mi Yeon tối nay đưa bạn ấy đi thăm thành phố một tẹo rùi. Lát chúng ta tập theo kế hoạch xong thì sẽ đi. Mi đi không?
- Không rảnh_ nó lạnh lùng đáp.
Windy cười gượng.
- Vậy thôi_ cô quay sang Mi Yeon_ Chỉ có hai chúng ta thôi bạn. Vẫn đi chứ?
- Ừm. Đi được mà!_ Mi Yeon nở nụ cười dễ thương.
- Thôi để đi kêu taxi đã_ Windy ngó sang bên đường kia_ Mấy người cứ ở đây nhá!
Mi Yeon lại cười. Có vẻ cô nàng rất hay cười thì phải.
- Ừm! Cảm ơn Windy nhiều nha!
Windy chạy đi rồi giờ chỉ còn mỗi hai người. Đó là nó và Mi Yeon. Nó vẫn giữ nguyên thái độ của mình, không nói gì cả. Mi Yeon cũng im lặng vì không biết bắt chuyện như thế nào. Bây giờ chỉ còn tiếng xe chạy ào ào qua, nếu không chỉ là im lặng. Cuối cùng không thể chịu nổi nữa, Mi Yeon cũng phải lên tiếng phá vỡ cái không khí này:
- Bạn tên Hân Hân phải không? Hân Hân này, bạn ghét mình lắm hả?
...
Câu trả lời chỉ là một sự im lặng.
Mi Yeon tiếp tục độc thoại:
- Nếu bạn ghét mình, thì bạn cứ nói thẳng ra. Mình sẽ cố gắng sửa đổi mà!
- ...
- Sao bạn lại không nói? Có phải mình đã làm điều gì làm bạn khó chịu không? Hân Hân?
- ...
Mi Yeon hơi buồn buồn. Theo thói quen cô đưa tay lên cắn móng tay. Nó khựng lại... Thói quen đó Diễm My, cô ta cũng có. Bất chợt hình ảnh Diễm My lại tái hiện trong đầu nó. Tâm trạng nó đã xấu giờ còn xấu hơn.
- Bảo Windy tôi về trước. Chào!
Nó gằn giọng kiềm chế khỏi cơn bực tức trong người. Không thèm nhìn đường, nó lao thẳng sang bên kia.
Píp píp... Tin tin...
- HÂN HÂN!!! Cẩn thận!!!
Một tiếng thét lên xé gió... Nó không tập trung mải suy nghĩ giờ mới định thần lại, kịp nhìn xung quanh thì đã quá muộn, không thể chạy được nữa... Cái xe chưa phanh hết đang lao tới rất nhanh.
...
Kééétttt!!!
Nó chết đứng nhìn cái xe ô tô đang lao tới. Chỉ kịp nói lấy một từ...
- Sao...
Ầmm!
1s.
2s.
3s.
- Chuyện gì...?
Nó định thần lại. Người nó chỉ bị xây xát nhẹ vì bị đẩy ra thôi. Ai đã cứu nó?
- Mi Yeon?
Mắt nó mờ đi. Đập vào mắt nó là một thân hình cô gái bé nhỏ đáng thương nằm dưới mặt đường. Xung quanh cô toàn một màu máu đỏ ối... Máu hoà lẫn với áo, với mặt đường, vây cả lên nó tạo thành một thảm cảnh đáng sợ tới rùng mình.
Mọi người tới vây quanh tai nạn khủng khiếp đó chỉ trỏ bàn tán. Nó đứng dậy, khuôn mặt đột nhiên bình tĩnh hơn ai hết. Có lẽ do quá bất ngờ mà tạo nên khuôn mặt vô cảm này chăng?
- Mau gọi cấp cứu giùm tôi. Khẩn trương!
Giọng nó lạnh lùng nhưng trong đó mang tính thúc giục cao hơn. Một người nghe xong nhanh chóng gọi điện hộ nó.
Xe cấp cứu đi tới chỉ trong vài phút sau. Tiếng kêu còi cứu hộ nghe não lòng người...
- Ê Ken, Hân Hân mấy người có định để chiều nay tập không đó Hả?
- Hai người tự tập đi. Hôm nay tôi lười rồi.
- Cái gì đó hả??? Rõ ràng đã lập kế hoạch cho buổi tập hết rồi cơ mà!
- Thấy lười nên thôi.
- WHAT??? Are you crazy?
- No. You!
- Trời ơi điên mất!!! Á á á tức quá đi!!
Bốn người cứ thế mà chiến tranh rầm rầm như thế chiến thứ hai vậy. Nó với hắn cứ thản nhiên coi như không việc gì tới mình mặc cho Windy với Key mặt đỏ bừng, đầu bốc khói đen ngùn ngụt. Năn nỉ ỉ ôi cả tiếng giời mới được sự đồng ý lại của bọn nó với hắn.
- Oh yeah!
Windy và Key vui sướng đập tay nhau, nhảy cẫng lên. Ai mà nhìn thấy cảnh này chỉ biết lắc đầu với hai con người vô tư và ngây thơ quá độ này thôi.
Trống vang lên. Cả đám tụm năm tụm bảy trong căng tin cũng lũ lượt về lớp hết.
12A3.
Ồn ào và ầm ĩ. Đứa chạy đuổi nhau, đứa đập bàn hò hét, tất cả chỉ để miêu tả lớp 12A3 loạn xì ngầu này.
- Cả lớp!!! Trật tự!!!
Tất cả học sinh quay ngoắt lại về phía vừa phát ra tiếng nói. Đó là cô giáo và...
- Cô xin giới thiệu với cả lớp một bạn mới. Đó là bạn Hwang Mi Yeon. Bạn ấy đến từ trường Kathy, sẽ học với chúng ta trong thời gian tới hết ngày lễ trường. Vì theo quy định, mỗi trường sẽ cử một đại diện, cũng là người đại diện cho 4 trường trong ngày hội sắp tổ chức tới học ở đây.
Cô giáo vừa dứt lời, cả lớg đều chú ý tới cô nàng xinh đẹp và dễ thương đứng cạnh đó. Cô nàng nở một nụ cười thu hút mọi ánh nhìn xung quanh, cất lên giọng nói mang đầy vẻ ngây thơ trong sáng:
- Xin chào mọi người nha! Mình tên là Hwang Mi Yeon! Mong mọi người giúp đỡ mình nhiều. Hi hi.
Tất cả bọn con trai vỗ tay rầm rầm chào đón. Mấy cô nữ sinh nhìn thấy thái độ đó cũng không ghen ghét gì, cười tươi mừng học sinh mới.
- Hân Hân, Hân Hân_ Windy lay nó đang cắm mặt vào laptop_ Có học sinh mới nhìn xinh chưa kìa.
- Xinh thì mặc kệ, có liên quan gì tới ta hả?_ nó vẫn vậy, không quan tâm tới xung quanh.
- Mi thử nhấc cái mặt mi lên coi nào! Xem mặt học sinh trường Kathy như thế nào chứ!
- Tại sao ta phải coi chứ?
Hỏi vậy nhưng nó cũng ngước mắt lên xem... Vừa nhìn lên cái, một bóng hình xẹt qua đầu.
- Cái...
.
.
.
Tim nó đột nhiên thắt lại một tiếng, đập liên hồi. Dù mặt không biểu hiện gì, nhưng mắt nó cứ dán chặt vào học sinh mới kia một cách rất lạ.
Tại sao... Khi nhìn vào cô gái đó... Hình ảnh Diễm My lại xuất hiện? Tại sao?
*~*
Cô gái tên Mi Yeon đó đi xuống và tới gần bàn nó.
- Chào bạn, mình có thể ngồi đây không?_ Mi Yeon nói kèm một nụ cười dễ thương.
Nó vẫn chưa rời mắt khỏi con người đó.
- Bạn ơi?_ Mi Yeon hơi nhăn mặt.
- Hân Hân?_ Windy ngồi cạnh lay lay nó.
- Hả? Gì?_ hoàn hồn lại, nó giật mình đáp trả Windy.
- Học sinh mới xin ngồi cạnh kìa.
Một lần nữa nó lại liếc qua chỗ Mi Yeon khiến cô hơi lạnh gáy. Trở về phong thái bình thường, nó lạnh lùng nói:
- Hết chỗ rồi, mời đi chỗ khác.
- Hân Hân..._ Windy khó hiểu, nhưng rồi cũng quay sang Mi Yeon với bộ dạng cảm thông_ Xin lỗi Mi Yeon nha. Hân Hân không đồng ý mình đành chịu.
- Ừm không sao đâu mà. Mình ra chỗ khác ngồi cũng được.
Mi Yeon khẽ cười trấn an rồi đi tìm chỗ khác. Còn lại hai người, Windy mới hỏi nó:
- Sao mi lại không cho Mi Yeon ở đây? Ngồi đằng sau cũng được mà?
- ...
Im lặng.
Nó không trả lời.... Chỉ đơn giản vì không trả lời được. Vai nó hơi run run. Chả nhẽ nó lại nói với Windy rằng nó đột nhiên có cảm giác chán ghét con người tên Mi Yeon này? Phải chăng cô ta đã trở lại và đang ở nơi đây?
Không...
Chính thâm tâm nó hiểu rằng đó không phải là Diễm My. Khuôn mặt tròn tròn đó không hề mang nét của cô ta chút nào. Hay... Mi Yeon có phong thái đi đứng của Diễm My nên nó cảm thấy vậy chăng?
Trong cả buổi học lớp 12A3 này im như tờ vì thái độ khác lạ của nó. Nó cứ lặng im không biểu hiện điều gì, thi thoảng lại liếc đôi mắt băng giá về phía Mi Yeon. Đứa nào cũng biết điều tự ngậm miệng và đừng làm gì quá đáng trước mặt nó không thì nhận vé đi gặp Diêm Vương "đẹp trai" bất cứ lúc nào. Ai nấy đều nhìn Mi Yeon với vẻ tội nghiệp thương cho cô gái bị nó để ý theo dõi.
Windy cứ cố bắt chuyện với nó nhưng mà dù có bô lô bla bất cứ kiểu gì thì nó cũng không thèm để ý, mặt lạnh như tiền sắp đóng đá tới nơi. Cô nàng Windy đành lủi thủi tự kỉ một mình, mặt xị ra như cái bánh bao thiu.
Trống ra về vừa kết thúc, học sinh nháo nhào đi về, tiếng nói chuyện ồn ã. Windy gọi nó đang đi về một mình, tay Windy cầm lấy Mi Yeon, mặt cún con nhìn nó đang khó chịu:
- Hân Hân à, mi đứng đây với Mi Yeon chút ta đi gọi taxi chở bạn ấy về nha. Ta hứa đưa Mi Yeon tối nay đưa bạn ấy đi thăm thành phố một tẹo rùi. Lát chúng ta tập theo kế hoạch xong thì sẽ đi. Mi đi không?
- Không rảnh_ nó lạnh lùng đáp.
Windy cười gượng.
- Vậy thôi_ cô quay sang Mi Yeon_ Chỉ có hai chúng ta thôi bạn. Vẫn đi chứ?
- Ừm. Đi được mà!_ Mi Yeon nở nụ cười dễ thương.
- Thôi để đi kêu taxi đã_ Windy ngó sang bên đường kia_ Mấy người cứ ở đây nhá!
Mi Yeon lại cười. Có vẻ cô nàng rất hay cười thì phải.
- Ừm! Cảm ơn Windy nhiều nha!
Windy chạy đi rồi giờ chỉ còn mỗi hai người. Đó là nó và Mi Yeon. Nó vẫn giữ nguyên thái độ của mình, không nói gì cả. Mi Yeon cũng im lặng vì không biết bắt chuyện như thế nào. Bây giờ chỉ còn tiếng xe chạy ào ào qua, nếu không chỉ là im lặng. Cuối cùng không thể chịu nổi nữa, Mi Yeon cũng phải lên tiếng phá vỡ cái không khí này:
- Bạn tên Hân Hân phải không? Hân Hân này, bạn ghét mình lắm hả?
...
Câu trả lời chỉ là một sự im lặng.
Mi Yeon tiếp tục độc thoại:
- Nếu bạn ghét mình, thì bạn cứ nói thẳng ra. Mình sẽ cố gắng sửa đổi mà!
- ...
- Sao bạn lại không nói? Có phải mình đã làm điều gì làm bạn khó chịu không? Hân Hân?
- ...
Mi Yeon hơi buồn buồn. Theo thói quen cô đưa tay lên cắn móng tay. Nó khựng lại... Thói quen đó Diễm My, cô ta cũng có. Bất chợt hình ảnh Diễm My lại tái hiện trong đầu nó. Tâm trạng nó đã xấu giờ còn xấu hơn.
- Bảo Windy tôi về trước. Chào!
Nó gằn giọng kiềm chế khỏi cơn bực tức trong người. Không thèm nhìn đường, nó lao thẳng sang bên kia.
Píp píp... Tin tin...
- HÂN HÂN!!! Cẩn thận!!!
Một tiếng thét lên xé gió... Nó không tập trung mải suy nghĩ giờ mới định thần lại, kịp nhìn xung quanh thì đã quá muộn, không thể chạy được nữa... Cái xe chưa phanh hết đang lao tới rất nhanh.
...
Kééétttt!!!
Nó chết đứng nhìn cái xe ô tô đang lao tới. Chỉ kịp nói lấy một từ...
- Sao...
Ầmm!
1s.
2s.
3s.
- Chuyện gì...?
Nó định thần lại. Người nó chỉ bị xây xát nhẹ vì bị đẩy ra thôi. Ai đã cứu nó?
- Mi Yeon?
Mắt nó mờ đi. Đập vào mắt nó là một thân hình cô gái bé nhỏ đáng thương nằm dưới mặt đường. Xung quanh cô toàn một màu máu đỏ ối... Máu hoà lẫn với áo, với mặt đường, vây cả lên nó tạo thành một thảm cảnh đáng sợ tới rùng mình.
Mọi người tới vây quanh tai nạn khủng khiếp đó chỉ trỏ bàn tán. Nó đứng dậy, khuôn mặt đột nhiên bình tĩnh hơn ai hết. Có lẽ do quá bất ngờ mà tạo nên khuôn mặt vô cảm này chăng?
- Mau gọi cấp cứu giùm tôi. Khẩn trương!
Giọng nó lạnh lùng nhưng trong đó mang tính thúc giục cao hơn. Một người nghe xong nhanh chóng gọi điện hộ nó.
Xe cấp cứu đi tới chỉ trong vài phút sau. Tiếng kêu còi cứu hộ nghe não lòng người...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.