Chương 1: Phóng viên bí ẩn
Nhung_kut3_tiara
20/12/2013
"Ca
sĩ Vy Vy Hà đã có một buổi biểu diễn ngoài trời trên bãi biển khá
là thành công. Nhìn chung, ai đang xem cũng ủng hộ rất nhiều. Cô đã
rất thân thiện trong lúc gặp fan và những người yêu âm nhạc. Nhưng cô
cần chú ý tới trang phục nhiều hơn. Nó không hề phù hợp với chủ
đề."
"Nghị sĩ Kang đã trình bày quan điểm của mình với nhân dân cả nước. Tuy nhiên, quan điểm của ông đã có rất nhiều ý kiến trái chiều. Theo một người dân đã nghe ông phát biểu, ý muốn sử dụng nước ngầm làm nguồn nước bể bơi cho khu du lịch là việc nguy hại tới môi trường...vv"
- Hahaha, hay lắm con gái_ một người đàn ông trung niên đang coi báo đột nhiên vỗ đùi đánh đét một cái, cười vui vẻ_ Đúng là tài năng của toà báo chúng ta!
- Hi hi, con mà papa_ một cô gái tầm 16, 17 tuổi ngồi đối diện, khuôn mặt xinh đẹp mê hồn, đôi mắt tím huyền ảo, đôi môi khẽ nhếch lên tự sướng, rồi lại chuyển sang bộ mặt cún con_ Kì này cho con nghỉ phép nhá!
- Hả? Nghỉ phép?_ Người đàn ông thôi cười_ Nghỉ gì nhiều vậy?
- Gì vậy papa_ cô gái nhăn mặt_ Hơn ba tháng con chưa được nghỉ ngơi rồi đó!
- Nhanh nhỉ?_ ông nhíu mày_ Nhưng con là phóng viên trụ cột của toà soạn New này, sao mà nghỉ được?
- Papa_ Cô gái khó chịu_ Con nghỉ thì ai biết đâu. Nếu có biết thì biết phóng viên MJ như thế nào mà tìm?
- Ta biết_ ông thở dài_ Nhưng con không viết tin thì ai viết đây?
- Còn nhiều người mà papa! Để cho họ thể hiện tài năng của mình chứ?
- Ok ok ta thua con_ Ông suy nghĩ một chút rồi mắt sáng quắc lên_ Hân Hân, ta đang định chuyển chủ đề tháng báo này sang cuộc sống học đường. Vì vậy nên...
- Nên...?
~
Tại một nơi khác, Biệt thự Angel.
Reng reng reng
- Hello?_ một cô nàng còn ngái ngủ nhấc điện thoại lên nghe, ngáp một hơi dài.
- Con bạn chết tiệt kia, mi dậy ngay cho ta! HÂN HÂN đây!_ Đầu dây bên kia hét toáng lên, khiến nàng ta tỉnh ngủ hẳn.
- Trời sập à, sao mi gọi ta giờ này?_ Windy, bạn của nó bật dậy, suýt nữa thì rớt luôn chiếc điện thoại yêu quý mới mua được.
- Có chuyện lớn rồi đó!_ nó đột nhiên đổi tông giọng bất ngờ từ đang tức giận sang lạnh lùng không cảm xúc một cách khó hiểu.
Windy lần này tuột tay làm rơi luôn chiếc iphone xuống giường. Định thần lại, cô liền nhặt lên và nghe tiếp:
- Hân Hân, mi sao lại...
- Đang ở ngoài_ nó cắt lời Windy một cách khó chịu.
- À_ Windy hiểu ra_ Vậy có chuyện gì mi nói ta nghe coi.
- Ra quán cà phê Pink đi_ nó không nói ngay mà nêu một địa điểm cho Windy nghe.
- Mi đang ở đó hả? Ừ ta ra liền!_ xong rồi cô tắt rụp máy, vội chạy đi sửa soạn.
Nghe tiếng tút tút, nó cũng thôi không nghe nữa, bỏ điện thoại vô túi. Lướt nhìn một vòng xung quanh nơi mình đang đứng, nó nhìn thấy mọi ánh mắt đều chú ý vào nó, đặc biệt là đám con trai. Khó chịu nhíu mày, nó lạnh băng nhìn bọn họ với hàm ý: "Nhìn nữa không khách sáo đâu" làm cho ai nấy đều vội vàng hướng ánh mắt qua chỗ khác, không dám chậm một giây, cảm giác ớn lạnh toàn sống lưng.
Hài lòng, nó bước đi về hướng quán Pink.
~
Nó_ Nguyễn Ngọc Bảo Hân_ con gái cưng của chủ tịch tạp chí New, đứng đầu châu Á, Âu, Mĩ, thứ hai thế giới. Là một con người khiến ai nhìn vào cũng rất hâm mộ. Dáng chuẩn, gương mặt xinh đẹp đến từng milimét. Nó là một con người thuộc dạng đa tính cách. Trẻ con, thích làm nũng khi ở cạnh cha mẹ, bạn bè thân thiết. Bên ngoài nó lại là một tảng băng lạnh lùng không hơn không kém. Là một Phóng viên đa ngành ẩn mình trong toà soạn và được biết đến với tên MJ. Các bài báo của nó có tỉ suất người xem rất cao từ trên mạng lẫn các tờ báo nhờ khả năng viết rất thú vị và công bằng, không soi mói. Nó rất giỏi nhiều loại võ. Tham gia thế giới đêm, mặc dù không lập bang phái nhưng cái tên Black Moon nổi tiếng khiến ai cũng run sợ. Khả năng toàn diện về mọi mặt, nhưng hay sử dụng vũ khí là phi tiêu gắn lưỡi liềm mặt trăng_ biểu tượng Black Moon.
Windy_ bạn thân của nó_ Nhị tiểu thư của tập đoàn nước hoa Wind đứng thứ ba toàn thế giới. Xinh đẹp, tài năng, hoàn mĩ. Chuyên gia nghiên cứu và điều chế nước hoa hàng đầu thế giới. Là người vui vẻ, hoà đồng, thi thoảng hay mít ướt. Thế giới đêm biết tới cô với cái tên Windy với khả năng bắn súng cực đỉnh.
~
Nó tới quán, định vào trong thì rớt mất chiếc vòng cổ. Định nhặt lại thì bỗng dưng có một đôi giày cao gót giẵm lên cái vòng của nó. Mặt tối sầm lại, nó lấy tay đẩy ngã người đó rồi cầm lên xem xét kĩ càng. Đây là quà tặng đặc biệt của anh trai nó, nó đã phải giữ gìn rất cẩn thận. Thấy mặt vòng bị xước, nó toả ra sát khí rùng rợn.
Có một tiếng nói the thé cất lên chặn ngang suy nghĩ của nó:
- Con kia, sao dám đẩy bản tiểu thư ta ngã vậy hả? Muốn nhà mày phá sản ngay hôm nay không?
Nó bây giờ mới chú ý tới người lúc nãy. Nhìn khá quen.
"Ra là con gái công ty phụ kiện may mặc Việt Nam, Huỳnh Trâm"
- Tôi đẩy cô thì sao?_ liếc nửa con mắt về phía cô ta, lạnh lùng nói rồi nó lại tiếp tục soi chiếc vòng cổ của mình.
- Cô..._ Huỳnh Trâm tức điên, lấy tay giật chiếc vòng cổ của nó vứt ra xa_ Cô phải xin lỗi tôi và bồi thường ngay lập tức!
Nó cứng người lại nhìn chiếc vòng theo quỹ đạo vòng cung rớt xuống đất. Đang định chạy ra nhặt thì bị Huỳng Trâm kéo tay lại, giận dữ:
- Cô định đi đâu? Không nghe tôi nói sao?
Nó đang tức giận với con người này sẵn, bây giờ chính cô ta tự dẫn xác tới gây sự thì nó đồng ý giúp cô ta "đi" luôn. Hất cánh tay Huỳnh Trâm ra, nó lạnh băng bóp mạnh cổ cô ta:
- Cô muốn chết phải không?
- Ặc... Ặc..._ Huỳnh Trâm hoảng hốt, mặt tái mét thấy rõ.
- Cô không biết mình đã đụng tới ai đâu!_ mắt nó long sòng sọc, vằn những tia máu nóng thật đáng sợ.
- C.ứ.u t.ô.i v.ớ.i_ Huỳnh Trâm mặt ngày càng trắng bệch vì gần như không còn giọt máu nào trên đó.
- Dừng lại!!!
Có tiếng đầy uy lực vang lên. Lập tức, bàn tay nó đang bóp cổ cô ta bị kéo ra rất nhanh. Nó mất thăng bằng ngã sõng soài.
Huỳnh Trâm vừa thoát khỏi tử thần, vừa hoàn hồn lại thấy người vừa cứu mình thì khóc lóc, níu lấy cánh tay người đó:
- Anh... Anh Ken ơi... Hu hu! Cô ta định giết em!
Hắn, Ken, do chưa hiểu hết sự tình nên quay ra kéo cổ áo nó tra hỏi:
- Nói mau!!! Tại sao cô lại có ý định giết Huỳnh Trâm?
Nó lạnh băng nhìn thẳng vào mắt hắn khiến hắn sựng lại. Không cao không thấp, nó thản nhiên buông ra ba chữ:
- Đụng. Là. Chết!
Hắn bắt đầu rối bời. Con người này thật khó hiểu. Đáng sợ hơn cả hắn. Không biết gì chắc chắn sẽ suy nghĩ người đó là con trai mất!
- Là sao???_ hắn bắt đầu nghi ngờ.
Không để hắn tiếp tục tìm ra sự thật là chính mình gây sự, Huỳnh Trâm vội vàng kiếm cớ:
- Anh à... Cô ta... Lúc nãy đâm vào em. Em bắt cô ta xin lỗi nhưng cô ta không chịu rồi bóp cổ em nữa nè_ nói rồi, cô ta giả vờ đặt tay lên cổ vẻ đáng thương.
Dường như hắn bắt đầu tin lời cô ta chứ không suy nghĩ gì tới lời vừa rồi của nó nữa. Hắn tiếp tục hỏi:
- Cô ấy nói đúng chứ?
Nó chiếu ánh mắt muốn xuyên thủng cô ta rồi lại nhìn hắn nhếch môi một chút. Không giải thích, không khóc lóc cầu xin, nó vẫn nhàn nhạt nói, nhưng có đôi chút nghe rất thương tâm như đang nghĩ về quá khứ:
- Một. Lũ. Giả. Tạo!
Hắn nhìn nó khó hiểu. Tại sao nó không như những người con gái khác chứ?
- Mau giải thích đi! Nhanh!_ hắn vẫn tiếp tục bắt ép nó.
- HÂN HÂN!!!
Tiếng hét từ cửa quán phát ra. Là Windy. Một cách nhanh chóng, chiếc áo của nó được thoát khỏi bàn tay to lớn của hắn. Windy gầm gừ nhìn hắn, quát um lên:
- Tại sao anh lại làm vậy với bạn tôi?
Hắn không nhìn Windy mà quay sang nó:
- Cô ta bóp cổ Huỳnh Trâm. Tôi ra can ngăn, hỏi lý do thì cô ta không chịu nói_ hắn tiếp_ Huỳnh Trâm bảo là do cô ấy bị đứa bạn của cô xô ngã, nói xin lỗi nhưng cô ta không chịu còn bóp cổ Huỳnh Trâm.
Windy bất ngờ quay ngoắt sang nó. Nhưng rồi cô lại cười khinh nhìn hắn nói cay nghiệt:
- Haha. Anh nghĩ rằng như thế là đúng sao? Nghe lời giải thích từ một phía mà cũng tin ư? Anh ngu ngốc quá đó! Bạn tôi không phải là người thích gây sự như các người nghĩ đâu!
Hắn ngộ ra nhưng vẫn cố cãi:
- Tại cô ta không chịu giải thích chứ bộ!
- Hân Hân?_ Windy nhận thấy điều gì đó, cô lại trở nên buồn bã.
Nó đứng dậy, lặng im đi tới một cái bàn cúi xuống nhặt thứ gì đó, xong mặt lại tối sầm.
- Chiếc vòng... Hỏng rồi_ đôi mắt đen óng của nó chứa những giọt nước chỉ chực rơi xuống.
- Sao?_ Windy giật mình chạy tới bên nó_ Cái vòng này...
Windy gần như hiểu tất cả. Cô tức giận trở lại chỗ hắn và tát "bốp" vào mặt Huỳnh Trâm:
- Cô có biết cái vòng đó quan trọng với Hân Hân thế nào không mà dám quăng đi như vậy hả?
Huỳnh Trâm sửng sốt, mặt tấy lên và cô ta lại nước mắt cá sấu. Windy định tát cái thứ hai nhưng bị hắn chặn lại.
- Cô làm cái gì vậy hả?
- Bỏ tay Windy ra_ nó lạnh lùng nói, gạt cánh tay hắn ra, quay về phía Windy_ Chúng ta đi về đi. Ta không muốn mi với ta tự nhiên bị người khác nói mình rảnh rỗi sinh sự với người khác_ đúng là Hân Hân, một con người dù xảy ra chuyện gì cũng rất bình tĩnh, rất ít khi biểu lộ cảm xúc.
- Nhưng còn vụ này nữa và chiếc vòng của mi..._ Windy vẫn khó chịu nhìn hắn và Huỳnh Trâm.
- Bỏ đi! Tớ đem sửa là được_ nhắc tới chiếc vòng là nó lại muốn giết cái con người vừa gây ra tội ác kia.
- Ừ. Về thôi!_ Windy gật đầu buồn buồn rồi cầm tay nó kéo đi.
Nó lướt qua trước mặt hắn và Huỳnh Trâm, bỏ lại một câu khinh bỉ lãnh đạm:
- Thật... Kinh tởm!
Một câu nói thôi, nhưng làm đánh động rất lớn tới hai người đó. Hắn lặng lẽ nhìn nó đi ra cửa, xuất hiện một cảm giác lạ lạ.
- Tránh xa tôi ra! Hết việc rồi! Cô không biết tôi rất ghét ai đụng vào người sao?_ hắn thấy cực kì chán ghét con người này, không thương tiếc đẩy Huỳnh Trâm ra xa.
Cô ta xấu hổ quá cúp đuôi chạy biến. Vừa đúng lúc Key, bạn của hắn, đi vào quán cà phê, mở giọng trêu đùa:
- Sao vậy? Đuổi gái đi thì xem cho tui đùa nó tí chứ ông!
- Lắm chuyện!_ hắn bực mình.
- Hơ sao vậy ông bạn? Vừa có chuyện xảy ra hả?
Hắn im lặng một chút, nhàn nhạt gật đầu.
- Đúng. Một chuyện kì lạ!
- Sao.. Sao? Chuyện gì vậy?_ Key mặt ngu ngu nhìn hắn.
- Ông không cần biết. Về đây!_ hắn xỏ tay túi quần đi mất, bỏ lại Key đứng như tượng đá.
- Á. Chờ với chứ!_ Key vội vàng đuổi theo, hét toáng lên.
- Chậm ráng chịu! Về trước!
- Đồ thằng bạn đểu!
"Nghị sĩ Kang đã trình bày quan điểm của mình với nhân dân cả nước. Tuy nhiên, quan điểm của ông đã có rất nhiều ý kiến trái chiều. Theo một người dân đã nghe ông phát biểu, ý muốn sử dụng nước ngầm làm nguồn nước bể bơi cho khu du lịch là việc nguy hại tới môi trường...vv"
- Hahaha, hay lắm con gái_ một người đàn ông trung niên đang coi báo đột nhiên vỗ đùi đánh đét một cái, cười vui vẻ_ Đúng là tài năng của toà báo chúng ta!
- Hi hi, con mà papa_ một cô gái tầm 16, 17 tuổi ngồi đối diện, khuôn mặt xinh đẹp mê hồn, đôi mắt tím huyền ảo, đôi môi khẽ nhếch lên tự sướng, rồi lại chuyển sang bộ mặt cún con_ Kì này cho con nghỉ phép nhá!
- Hả? Nghỉ phép?_ Người đàn ông thôi cười_ Nghỉ gì nhiều vậy?
- Gì vậy papa_ cô gái nhăn mặt_ Hơn ba tháng con chưa được nghỉ ngơi rồi đó!
- Nhanh nhỉ?_ ông nhíu mày_ Nhưng con là phóng viên trụ cột của toà soạn New này, sao mà nghỉ được?
- Papa_ Cô gái khó chịu_ Con nghỉ thì ai biết đâu. Nếu có biết thì biết phóng viên MJ như thế nào mà tìm?
- Ta biết_ ông thở dài_ Nhưng con không viết tin thì ai viết đây?
- Còn nhiều người mà papa! Để cho họ thể hiện tài năng của mình chứ?
- Ok ok ta thua con_ Ông suy nghĩ một chút rồi mắt sáng quắc lên_ Hân Hân, ta đang định chuyển chủ đề tháng báo này sang cuộc sống học đường. Vì vậy nên...
- Nên...?
~
Tại một nơi khác, Biệt thự Angel.
Reng reng reng
- Hello?_ một cô nàng còn ngái ngủ nhấc điện thoại lên nghe, ngáp một hơi dài.
- Con bạn chết tiệt kia, mi dậy ngay cho ta! HÂN HÂN đây!_ Đầu dây bên kia hét toáng lên, khiến nàng ta tỉnh ngủ hẳn.
- Trời sập à, sao mi gọi ta giờ này?_ Windy, bạn của nó bật dậy, suýt nữa thì rớt luôn chiếc điện thoại yêu quý mới mua được.
- Có chuyện lớn rồi đó!_ nó đột nhiên đổi tông giọng bất ngờ từ đang tức giận sang lạnh lùng không cảm xúc một cách khó hiểu.
Windy lần này tuột tay làm rơi luôn chiếc iphone xuống giường. Định thần lại, cô liền nhặt lên và nghe tiếp:
- Hân Hân, mi sao lại...
- Đang ở ngoài_ nó cắt lời Windy một cách khó chịu.
- À_ Windy hiểu ra_ Vậy có chuyện gì mi nói ta nghe coi.
- Ra quán cà phê Pink đi_ nó không nói ngay mà nêu một địa điểm cho Windy nghe.
- Mi đang ở đó hả? Ừ ta ra liền!_ xong rồi cô tắt rụp máy, vội chạy đi sửa soạn.
Nghe tiếng tút tút, nó cũng thôi không nghe nữa, bỏ điện thoại vô túi. Lướt nhìn một vòng xung quanh nơi mình đang đứng, nó nhìn thấy mọi ánh mắt đều chú ý vào nó, đặc biệt là đám con trai. Khó chịu nhíu mày, nó lạnh băng nhìn bọn họ với hàm ý: "Nhìn nữa không khách sáo đâu" làm cho ai nấy đều vội vàng hướng ánh mắt qua chỗ khác, không dám chậm một giây, cảm giác ớn lạnh toàn sống lưng.
Hài lòng, nó bước đi về hướng quán Pink.
~
Nó_ Nguyễn Ngọc Bảo Hân_ con gái cưng của chủ tịch tạp chí New, đứng đầu châu Á, Âu, Mĩ, thứ hai thế giới. Là một con người khiến ai nhìn vào cũng rất hâm mộ. Dáng chuẩn, gương mặt xinh đẹp đến từng milimét. Nó là một con người thuộc dạng đa tính cách. Trẻ con, thích làm nũng khi ở cạnh cha mẹ, bạn bè thân thiết. Bên ngoài nó lại là một tảng băng lạnh lùng không hơn không kém. Là một Phóng viên đa ngành ẩn mình trong toà soạn và được biết đến với tên MJ. Các bài báo của nó có tỉ suất người xem rất cao từ trên mạng lẫn các tờ báo nhờ khả năng viết rất thú vị và công bằng, không soi mói. Nó rất giỏi nhiều loại võ. Tham gia thế giới đêm, mặc dù không lập bang phái nhưng cái tên Black Moon nổi tiếng khiến ai cũng run sợ. Khả năng toàn diện về mọi mặt, nhưng hay sử dụng vũ khí là phi tiêu gắn lưỡi liềm mặt trăng_ biểu tượng Black Moon.
Windy_ bạn thân của nó_ Nhị tiểu thư của tập đoàn nước hoa Wind đứng thứ ba toàn thế giới. Xinh đẹp, tài năng, hoàn mĩ. Chuyên gia nghiên cứu và điều chế nước hoa hàng đầu thế giới. Là người vui vẻ, hoà đồng, thi thoảng hay mít ướt. Thế giới đêm biết tới cô với cái tên Windy với khả năng bắn súng cực đỉnh.
~
Nó tới quán, định vào trong thì rớt mất chiếc vòng cổ. Định nhặt lại thì bỗng dưng có một đôi giày cao gót giẵm lên cái vòng của nó. Mặt tối sầm lại, nó lấy tay đẩy ngã người đó rồi cầm lên xem xét kĩ càng. Đây là quà tặng đặc biệt của anh trai nó, nó đã phải giữ gìn rất cẩn thận. Thấy mặt vòng bị xước, nó toả ra sát khí rùng rợn.
Có một tiếng nói the thé cất lên chặn ngang suy nghĩ của nó:
- Con kia, sao dám đẩy bản tiểu thư ta ngã vậy hả? Muốn nhà mày phá sản ngay hôm nay không?
Nó bây giờ mới chú ý tới người lúc nãy. Nhìn khá quen.
"Ra là con gái công ty phụ kiện may mặc Việt Nam, Huỳnh Trâm"
- Tôi đẩy cô thì sao?_ liếc nửa con mắt về phía cô ta, lạnh lùng nói rồi nó lại tiếp tục soi chiếc vòng cổ của mình.
- Cô..._ Huỳnh Trâm tức điên, lấy tay giật chiếc vòng cổ của nó vứt ra xa_ Cô phải xin lỗi tôi và bồi thường ngay lập tức!
Nó cứng người lại nhìn chiếc vòng theo quỹ đạo vòng cung rớt xuống đất. Đang định chạy ra nhặt thì bị Huỳng Trâm kéo tay lại, giận dữ:
- Cô định đi đâu? Không nghe tôi nói sao?
Nó đang tức giận với con người này sẵn, bây giờ chính cô ta tự dẫn xác tới gây sự thì nó đồng ý giúp cô ta "đi" luôn. Hất cánh tay Huỳnh Trâm ra, nó lạnh băng bóp mạnh cổ cô ta:
- Cô muốn chết phải không?
- Ặc... Ặc..._ Huỳnh Trâm hoảng hốt, mặt tái mét thấy rõ.
- Cô không biết mình đã đụng tới ai đâu!_ mắt nó long sòng sọc, vằn những tia máu nóng thật đáng sợ.
- C.ứ.u t.ô.i v.ớ.i_ Huỳnh Trâm mặt ngày càng trắng bệch vì gần như không còn giọt máu nào trên đó.
- Dừng lại!!!
Có tiếng đầy uy lực vang lên. Lập tức, bàn tay nó đang bóp cổ cô ta bị kéo ra rất nhanh. Nó mất thăng bằng ngã sõng soài.
Huỳnh Trâm vừa thoát khỏi tử thần, vừa hoàn hồn lại thấy người vừa cứu mình thì khóc lóc, níu lấy cánh tay người đó:
- Anh... Anh Ken ơi... Hu hu! Cô ta định giết em!
Hắn, Ken, do chưa hiểu hết sự tình nên quay ra kéo cổ áo nó tra hỏi:
- Nói mau!!! Tại sao cô lại có ý định giết Huỳnh Trâm?
Nó lạnh băng nhìn thẳng vào mắt hắn khiến hắn sựng lại. Không cao không thấp, nó thản nhiên buông ra ba chữ:
- Đụng. Là. Chết!
Hắn bắt đầu rối bời. Con người này thật khó hiểu. Đáng sợ hơn cả hắn. Không biết gì chắc chắn sẽ suy nghĩ người đó là con trai mất!
- Là sao???_ hắn bắt đầu nghi ngờ.
Không để hắn tiếp tục tìm ra sự thật là chính mình gây sự, Huỳnh Trâm vội vàng kiếm cớ:
- Anh à... Cô ta... Lúc nãy đâm vào em. Em bắt cô ta xin lỗi nhưng cô ta không chịu rồi bóp cổ em nữa nè_ nói rồi, cô ta giả vờ đặt tay lên cổ vẻ đáng thương.
Dường như hắn bắt đầu tin lời cô ta chứ không suy nghĩ gì tới lời vừa rồi của nó nữa. Hắn tiếp tục hỏi:
- Cô ấy nói đúng chứ?
Nó chiếu ánh mắt muốn xuyên thủng cô ta rồi lại nhìn hắn nhếch môi một chút. Không giải thích, không khóc lóc cầu xin, nó vẫn nhàn nhạt nói, nhưng có đôi chút nghe rất thương tâm như đang nghĩ về quá khứ:
- Một. Lũ. Giả. Tạo!
Hắn nhìn nó khó hiểu. Tại sao nó không như những người con gái khác chứ?
- Mau giải thích đi! Nhanh!_ hắn vẫn tiếp tục bắt ép nó.
- HÂN HÂN!!!
Tiếng hét từ cửa quán phát ra. Là Windy. Một cách nhanh chóng, chiếc áo của nó được thoát khỏi bàn tay to lớn của hắn. Windy gầm gừ nhìn hắn, quát um lên:
- Tại sao anh lại làm vậy với bạn tôi?
Hắn không nhìn Windy mà quay sang nó:
- Cô ta bóp cổ Huỳnh Trâm. Tôi ra can ngăn, hỏi lý do thì cô ta không chịu nói_ hắn tiếp_ Huỳnh Trâm bảo là do cô ấy bị đứa bạn của cô xô ngã, nói xin lỗi nhưng cô ta không chịu còn bóp cổ Huỳnh Trâm.
Windy bất ngờ quay ngoắt sang nó. Nhưng rồi cô lại cười khinh nhìn hắn nói cay nghiệt:
- Haha. Anh nghĩ rằng như thế là đúng sao? Nghe lời giải thích từ một phía mà cũng tin ư? Anh ngu ngốc quá đó! Bạn tôi không phải là người thích gây sự như các người nghĩ đâu!
Hắn ngộ ra nhưng vẫn cố cãi:
- Tại cô ta không chịu giải thích chứ bộ!
- Hân Hân?_ Windy nhận thấy điều gì đó, cô lại trở nên buồn bã.
Nó đứng dậy, lặng im đi tới một cái bàn cúi xuống nhặt thứ gì đó, xong mặt lại tối sầm.
- Chiếc vòng... Hỏng rồi_ đôi mắt đen óng của nó chứa những giọt nước chỉ chực rơi xuống.
- Sao?_ Windy giật mình chạy tới bên nó_ Cái vòng này...
Windy gần như hiểu tất cả. Cô tức giận trở lại chỗ hắn và tát "bốp" vào mặt Huỳnh Trâm:
- Cô có biết cái vòng đó quan trọng với Hân Hân thế nào không mà dám quăng đi như vậy hả?
Huỳnh Trâm sửng sốt, mặt tấy lên và cô ta lại nước mắt cá sấu. Windy định tát cái thứ hai nhưng bị hắn chặn lại.
- Cô làm cái gì vậy hả?
- Bỏ tay Windy ra_ nó lạnh lùng nói, gạt cánh tay hắn ra, quay về phía Windy_ Chúng ta đi về đi. Ta không muốn mi với ta tự nhiên bị người khác nói mình rảnh rỗi sinh sự với người khác_ đúng là Hân Hân, một con người dù xảy ra chuyện gì cũng rất bình tĩnh, rất ít khi biểu lộ cảm xúc.
- Nhưng còn vụ này nữa và chiếc vòng của mi..._ Windy vẫn khó chịu nhìn hắn và Huỳnh Trâm.
- Bỏ đi! Tớ đem sửa là được_ nhắc tới chiếc vòng là nó lại muốn giết cái con người vừa gây ra tội ác kia.
- Ừ. Về thôi!_ Windy gật đầu buồn buồn rồi cầm tay nó kéo đi.
Nó lướt qua trước mặt hắn và Huỳnh Trâm, bỏ lại một câu khinh bỉ lãnh đạm:
- Thật... Kinh tởm!
Một câu nói thôi, nhưng làm đánh động rất lớn tới hai người đó. Hắn lặng lẽ nhìn nó đi ra cửa, xuất hiện một cảm giác lạ lạ.
- Tránh xa tôi ra! Hết việc rồi! Cô không biết tôi rất ghét ai đụng vào người sao?_ hắn thấy cực kì chán ghét con người này, không thương tiếc đẩy Huỳnh Trâm ra xa.
Cô ta xấu hổ quá cúp đuôi chạy biến. Vừa đúng lúc Key, bạn của hắn, đi vào quán cà phê, mở giọng trêu đùa:
- Sao vậy? Đuổi gái đi thì xem cho tui đùa nó tí chứ ông!
- Lắm chuyện!_ hắn bực mình.
- Hơ sao vậy ông bạn? Vừa có chuyện xảy ra hả?
Hắn im lặng một chút, nhàn nhạt gật đầu.
- Đúng. Một chuyện kì lạ!
- Sao.. Sao? Chuyện gì vậy?_ Key mặt ngu ngu nhìn hắn.
- Ông không cần biết. Về đây!_ hắn xỏ tay túi quần đi mất, bỏ lại Key đứng như tượng đá.
- Á. Chờ với chứ!_ Key vội vàng đuổi theo, hét toáng lên.
- Chậm ráng chịu! Về trước!
- Đồ thằng bạn đểu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.