Chương 22: Sự thật chưa tường tận
Nhung_kut3_tiara
21/05/2014
Bóng đen có vẻ đã biết trước nó sẽ nói như vậy nên không có phản ứng lớn. Bước chân vẫn chầm chậm tới gần, ánh sáng hắt vào hiển hiện ra một cô gái tóc vàng, bộ dáng có nét sắc sảo khá quen thuộc.
Dừng lại cước bộ, cô gái từ tốn mở miệng, vài phần khinh thường:
- Chào, quả thực đã lâu chưa gặp.
- Vẫn không thay đổi gì nhỉ? Coi người khác chẳng ra gì.
Nó bình tĩnh đáp lại, khuôn mặt trở nên lạnh như băng. Hắn đứng sau, cảm giác được thân hình nó run nhè nhẹ, nhưng cũng nhanh chóng biến mất. Hắn lướt nhìn cô gái, cảm giác rất quen mắt, nghi hoặc cúi đầu hỏi nó:
- Cô ta là... Diễm My?
Nó không trả lời, chỉ gật đầu. Cô gái kia - Diễm My nhìn hai người mải mê trò chuyện, mắt nổi lên tia trào phúng:
- Cô cũng chẳng khác gì tôi đâu, Bảo Hân. Tự xem lại mình đi.
- Đừng lấy cô ấy ra so sánh với cô. Bạn gái tôi, tôi tự biết!
Hắn đứng ra trước chặn lời nó, ý bảo vệ rõ ràng. Cả người nó lại cứng đờ trước hai từ bạn gái, rất nhanh cúi đầu xuống, khoé miệng chua xót: Ken, đừng khiến tôi hiểu nhầm nữa được không...
- A? Anh là đại thiếu gia Ken đi?_ Diễm My tỏ vẻ kinh ngạc_ Anh cũng không biết cô gái anh đang bảo vệ trong tay anh đã từng làm những chuyện gì thú vị nhỉ?
- Đó là cô gây ra. Đừng có đổ cho Hân Hân!
- Vậy sao? Bảo Hân, con người tâm cao khí ngạo của cô đâu rồi? Sao bây giờ lại rúc sau lưng đàn ông trốn chui trốn nhủi như con chuột thế kia?
Diễm My ngừng đấu với hắn, hướng nó khiêu khích. Cô ta khẳng định, nó sẽ không chịu nổi những kiểu đánh vào tâm lý như thế này. Đặc biệt là vào lòng tự tôn cao ngất trời của nó.
Nhưng, Diễm My đã nhầm. Bao năm qua, tính tình nó trở nên phẳng lặng, đối với khiêu khích mất đi tác dụng. Nháy mắt khuôn mặt trở nên bình tĩnh, nó lộ diện trở lại, không nhanh không chậm đáp lại:
- Muốn làm gì thì làm đi! Đừng nói lời thừa!
Một tia kinh ngạc thoáng qua, Diễm My lại cười thoải mái:
- Quả nhiên là Bảo Hân! Thế nào, bạn tốt muốn vận động gân cốt chút không?
Vừa dứt lời, từ tám hướng có tám tia ánh sáng trắng thẳng tới chỗ nó và hắn. Hai người hơi giật mình, ngay lập tức xoay người tránh thoát, hai tay tóm lấy thứ đang lao với tốc độ khủng khiếp đó, lập tức dùng lực phi thứ đồ vật trả lại.
Từ những nơi xuất hiện ánh sáng đó phát ra tiếng kêu đau đớn, sau đó im bặt. Tám chiếc phi tiêu bạc được trả lại nguyên chủ.
- Đáng chết, cô tính ám sát chúng tôi ở đây?
Hắn quát Diễm My, đứng gần nó bảo hộ, nhìn xung quanh vẻ đề phòng, toàn thân toát ra hơi thở lạnh lẽo. Riêng nó chỉ cười nhạt, biết trước việc này.
- Ken, đi với tôi vào đây, anh hẳn biết xảy ra chuyện gì rồi! A, lần đầu thử kết liễu mạng người, cũng thật thú vị! Hình như đánh trúng tim...
Chưa hết câu, đột nhiên nó ngừng lại, sắc mặt đột nhiên trắng bệch. Hắn đang tập trung đề phòng Diễm My, không chú ý thấy dáng vẻ của nó.
Diễm My nhìn xung quanh, khuôn mặt trở nên quỷ dị. Cánh tay thanh mảnh khẽ hất lên, lập tức khoảng hai mươi người mặc đồ đen từ khắp nơi chạy tới. Bọn chúng ai cũng lăm lăm con dao sắc bén. Nó và hắn xuất ra tư thế chuẩn bị, tuỳ thời giết bọn chúng.
- Diễm My, mấy người này vốn dĩ không thể chống lại chúng tôi!_ nó lạnh giọng_ Nói đi, rốt cuộc cô kéo dài thời gian định làm gì? Anh ta đâu?
- Anh ta tới... nhanh chóng thôi.
Diễm My lược bỏ câu đầu, chỉ trả lời câu thứ hai. Mắt hiện lên tia không kiên nhẫn.
Hai mươi tên, đối với nó và hắn, căn bản vô dụng. Khi nó vừa chấm dứt hơi thở của tên áo đen cuối cùng, tiếng vỗ tay lần nữa vang lên, nhưng đối tượng lại khác...
- Khá lắm Bảo Hân. Mấy năm tách ra, cô hẳn thay đổi rất nhiều! Cũng kiếm được một tên bạn trai khá như vậy!
Nó quay đầu, nhìn bóng dáng cao lớn cuốn hút kia, chân mày khẽ nhăn:
- Hoàng Thế Phong, đừng vòng vo! Kết thúc ở đây đi!
Dừng lại cước bộ, cô gái từ tốn mở miệng, vài phần khinh thường:
- Chào, quả thực đã lâu chưa gặp.
- Vẫn không thay đổi gì nhỉ? Coi người khác chẳng ra gì.
Nó bình tĩnh đáp lại, khuôn mặt trở nên lạnh như băng. Hắn đứng sau, cảm giác được thân hình nó run nhè nhẹ, nhưng cũng nhanh chóng biến mất. Hắn lướt nhìn cô gái, cảm giác rất quen mắt, nghi hoặc cúi đầu hỏi nó:
- Cô ta là... Diễm My?
Nó không trả lời, chỉ gật đầu. Cô gái kia - Diễm My nhìn hai người mải mê trò chuyện, mắt nổi lên tia trào phúng:
- Cô cũng chẳng khác gì tôi đâu, Bảo Hân. Tự xem lại mình đi.
- Đừng lấy cô ấy ra so sánh với cô. Bạn gái tôi, tôi tự biết!
Hắn đứng ra trước chặn lời nó, ý bảo vệ rõ ràng. Cả người nó lại cứng đờ trước hai từ bạn gái, rất nhanh cúi đầu xuống, khoé miệng chua xót: Ken, đừng khiến tôi hiểu nhầm nữa được không...
- A? Anh là đại thiếu gia Ken đi?_ Diễm My tỏ vẻ kinh ngạc_ Anh cũng không biết cô gái anh đang bảo vệ trong tay anh đã từng làm những chuyện gì thú vị nhỉ?
- Đó là cô gây ra. Đừng có đổ cho Hân Hân!
- Vậy sao? Bảo Hân, con người tâm cao khí ngạo của cô đâu rồi? Sao bây giờ lại rúc sau lưng đàn ông trốn chui trốn nhủi như con chuột thế kia?
Diễm My ngừng đấu với hắn, hướng nó khiêu khích. Cô ta khẳng định, nó sẽ không chịu nổi những kiểu đánh vào tâm lý như thế này. Đặc biệt là vào lòng tự tôn cao ngất trời của nó.
Nhưng, Diễm My đã nhầm. Bao năm qua, tính tình nó trở nên phẳng lặng, đối với khiêu khích mất đi tác dụng. Nháy mắt khuôn mặt trở nên bình tĩnh, nó lộ diện trở lại, không nhanh không chậm đáp lại:
- Muốn làm gì thì làm đi! Đừng nói lời thừa!
Một tia kinh ngạc thoáng qua, Diễm My lại cười thoải mái:
- Quả nhiên là Bảo Hân! Thế nào, bạn tốt muốn vận động gân cốt chút không?
Vừa dứt lời, từ tám hướng có tám tia ánh sáng trắng thẳng tới chỗ nó và hắn. Hai người hơi giật mình, ngay lập tức xoay người tránh thoát, hai tay tóm lấy thứ đang lao với tốc độ khủng khiếp đó, lập tức dùng lực phi thứ đồ vật trả lại.
Từ những nơi xuất hiện ánh sáng đó phát ra tiếng kêu đau đớn, sau đó im bặt. Tám chiếc phi tiêu bạc được trả lại nguyên chủ.
- Đáng chết, cô tính ám sát chúng tôi ở đây?
Hắn quát Diễm My, đứng gần nó bảo hộ, nhìn xung quanh vẻ đề phòng, toàn thân toát ra hơi thở lạnh lẽo. Riêng nó chỉ cười nhạt, biết trước việc này.
- Ken, đi với tôi vào đây, anh hẳn biết xảy ra chuyện gì rồi! A, lần đầu thử kết liễu mạng người, cũng thật thú vị! Hình như đánh trúng tim...
Chưa hết câu, đột nhiên nó ngừng lại, sắc mặt đột nhiên trắng bệch. Hắn đang tập trung đề phòng Diễm My, không chú ý thấy dáng vẻ của nó.
Diễm My nhìn xung quanh, khuôn mặt trở nên quỷ dị. Cánh tay thanh mảnh khẽ hất lên, lập tức khoảng hai mươi người mặc đồ đen từ khắp nơi chạy tới. Bọn chúng ai cũng lăm lăm con dao sắc bén. Nó và hắn xuất ra tư thế chuẩn bị, tuỳ thời giết bọn chúng.
- Diễm My, mấy người này vốn dĩ không thể chống lại chúng tôi!_ nó lạnh giọng_ Nói đi, rốt cuộc cô kéo dài thời gian định làm gì? Anh ta đâu?
- Anh ta tới... nhanh chóng thôi.
Diễm My lược bỏ câu đầu, chỉ trả lời câu thứ hai. Mắt hiện lên tia không kiên nhẫn.
Hai mươi tên, đối với nó và hắn, căn bản vô dụng. Khi nó vừa chấm dứt hơi thở của tên áo đen cuối cùng, tiếng vỗ tay lần nữa vang lên, nhưng đối tượng lại khác...
- Khá lắm Bảo Hân. Mấy năm tách ra, cô hẳn thay đổi rất nhiều! Cũng kiếm được một tên bạn trai khá như vậy!
Nó quay đầu, nhìn bóng dáng cao lớn cuốn hút kia, chân mày khẽ nhăn:
- Hoàng Thế Phong, đừng vòng vo! Kết thúc ở đây đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.