Nàng Phóng Viên Siêu Quậy

Chương 10: Vế cuối và buổi tập căng thẳng. Thần bóng tối tái xuất

Nhung_kut3_tiara

20/12/2013

Windy vẫn trong tình trạng im lặng. Nhưng là một sự im lặng kiềm chế. Môi cô cắn chặt gần như bật máu, đôi mắt chỉ chực rơi xuống những hạt pha lê nhỏ bé. Người khẽ run lên từng đợt. Bàn tay nắm chặt, móng tay dài cắm ngập sâu tới mức chảy máu. Từng giọt máu tanh nồng cứ thế rơi... rơi xuống đất... Không ai biết.

- Xin lỗi, tôi về phòng. Chào.

Windy lặng lẽ bước đi. Nó đang bị hắn giữ lấy, thấy Windy như vậy thì giằng người ra khỏi hắn, liếc hắn cháy sém mặt. Nó đi theo đằng sau Windy. Lướt qua Key một cách nhanh chóng nhưng cũng kịp buông lại một lời.

"Trấn Lâm Mạnh Kiệt, lát tôi với anh nói chuyện!"

Giọng nói như ướp đá của nó thấm sâu vào đôi tai của Key. Cậu hơi rùng mình. Ngồi phịch xuống ghế, cậu thở dài đầy tâm sự. Cậu cũng chưa biết, nó định nói gì với cậu nữa.

- Định để mọi việc như thế này sao?

Hắn tới gần, khẽ vỗ lấy vai Key. Cậu vò đầu bứt tai, bây giờ nhếch nhác, thảm hại tới buồn cười, khác hẳn với hình tượng một chàng bạch mã hoàng tử luôn xuất hiện trước mặt những cô gái luôn vây lấy xung quanh mình nữa.

- Không biết nữa. Tui cũng không biết phải làm sao...

- Có nghĩ tới hậu quả của việc này không?

- Hậu quả?

- Đừng quên, Diễm My là kẻ thù của hai người họ...

Người Key cứng lại như bị ai khoá chặt. Cậu đã quên mất chuyện này. Phải! Đã quên. Bây giờ, nó và Windy sẽ suy nghĩ như thế nào về cậu? Liên quan tới Diễm My, họ có phỉ nhổ, khinh thường cậu không?

Khi tiếp nhận thông tin người đó chính là Diễm My, cậu đã không thể tin nổi. Một hình tượng con gái hiền hậu, nết na trong mắt cậu thực ra lại là một người nham hiểm, thủ đoạn, thì ai có thể tin?

Nhưng, Key chỉ có cảm giác đau lòng, xót xa vì người con gái đó đã thay đổi... chứ không...

Tại sao?

Hình ảnh Windy vụt qua trí óc Key... Đôi môi cậu chợt hé lên. Có lẽ, đó là câu trả lời...

- Trấn Lâm Mạnh Kiệt, đi theo tôi!

Giọng nói buốt giá của nó làm Key giật mình, thoát khỏi suy nghĩ. Vội đứng dậy đi sau nó, lòng dấy lên chút dự cảm không lành. Dù không được mời, hắn cũng đi theo.

- Windy... Cô ấy sao rồi?_ Key ngập ngừng hỏi.

Nó dừng lại, quay đầu lại nhìn Key, chiếu ánh mắt băng giá.

- Cậu không đủ tư cách để hỏi về Windy.

Không đủ tư cách...

Chả nhẽ, không biết cũng là một cái tội?

Nói rồi nó lại đi tiếp, không để Key kịp nói gì.

Địa điểm nói chuyện là phòng khách. Nó ngồi xuống, lướt mắt sang chỗ bọn hắn.

- Ngồi đi_ nói rồi nhìn "vật thể lạ" là hắn_ Ở đây làm gì?

- Mặc tôi_ hắn nhàn nhạt nói_ Key là bạn tôi.

- Tuỳ.

Nó mặc xác hắn không thèm để ý nữa. Bắt đầu cuộc tra khảo đối với nó thực sự là "bất đắc dĩ"

- Key, anh quen Diễm My từ bao giờ?

- Từ năm năm trước. Lúc đó tôi gặp Diễm My ở công viên nước. Về sau, tôi thường đi sau theo dõi cô ấy ở trường. Được hai năm, tôi đã... Tỏ tình với cô ấy dù không biết tên và những gì liên quan vì tôi không muốn tìm hiểu. Cô ta... Gật đầu. Nhưng chỉ vài phút sau khi tôi biến mất khỏi trước mắt cô ta, Diễm My đã... Tay trong tay với một người khác và hôn anh ta. Tôi vụt ra hỏi, cô ta chỉ cười và nói:"Tôi gật đầu vì biết tình cảm của anh chứ không phải làm bạn gái của anh" Từ đó, tôi không tin con gái nữa. Tôi chỉ chơi rồi đá họ như Diễm My đã làm...

- Hay nhỉ?_ nó cười khinh_ Vậy anh có biết nói ra điều đó gây tác hại với anh như thế nào không?

Key cúi đầu xuống, thở dài.

- Tôi không biết và cũng không cần biết.

- Tại sao?

- Bởi vì... Tôi đã bắt đầu quên hẳn cô ta... Mới đây.

- Thật ư?

- Cô tin hay không tuỳ ý... Bởi vì bây giờ... Tôi đã t...

Key đang nói nốt vế cuối cậu đã suy nghĩ nhưng nó đột nhiên đập rầm bàn, đứng dậy gằn giọng.

- Tôi biết anh sắp nói gì. Và tôi cảnh báo: sắp xếp lại trật tự tình cảm trong lòng mình rồi hãy thể hiện. Từ giờ, hãy tránh xa Windy bằng mọi cách có thể. Tôi không nhắc lại lần hai!

- Sa... Sao?

Key ngẩng đầu lên đầy hoảng hốt. Hắn đang uống trà mà giật nảy người rung tay suýt nữa thì rớt luôn cái chén xuống đất, nhìn nó với vẻ không tin nổi.

- Không nghe rõ thì đi kiểm tra tai đi. Chào!

Mặc cho hai người đó có như thế nào, nó vẫn lạnh lùng đứng dậy, mở cửa đi mất, không quan tâm gì nữa.

Key không ý kiến gì thêm. Cậu tự biết hối hận với bản thân mình thôi. Một mình Key lặng lẽ rời khỏi nơi này...

Nhưng...

Rốt cuộc, cậu đã sai vì điều gì?

Thích Diễm My, kẻ thù độc ác của nó và Windy? Không, lúc đó cậu không hề biết gì. Tình cảm là quyền sống của con người. Ai có thể cấm?

Nói ra bí mật với Windy? Không, cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Không sớm thì muộn mọi người cũng biết. Ken không thể giấu giùm mãi được.

"Ông trời, trước giờ con chưa bao giờ tin ông, con nghĩ đó là điều mê tín. Nhưng, bây giờ con sẽ tin! Nhất định sẽ tin. Vì vậy ông hãy chỉ cho con biết, trong lòng con đang làm sao không? Đau, đau lắm!"

Key khẽ ngửa cổ lên trời và lẩm bẩm. Nước mắt cậu chợt rơi ra và trượt đi rất nhanh.

... Ầm... Roẹt... Rầm...!

Tách! Tách! Rào rào...

Mưa...

Một cơn mưa bất chợt đổ xuống con đường mà Key đang đứng. Mưa lớn, lớn lắm. Nó đổ xuống gương mặt cậu. Lấy tay đặt lên trán, Key cười to, cười như điên dại, rồi hét lớn.

- A A A A A A ÔNG TRỜI ƠI! TẠI SAO?????? TẠI SAO!!!!!

................................................

Nó đang đi dạo trong vườn nhà, gương mặt bình thản nhưng đôi tay run run của nó luôn nắm chặt gấu áo khiến cái áo bị nhăn nhúm. Nếu thêm một chút nữa thôi là nó sẽ không chịu đựng nổi nữa... Nếu vậy, vườn hoa nó đang đứng này sẽ không còn nguyên vẹn như lúc này đâu...

Nãy đưa Windy lên phòng, có lẽ là lần đầu nó sợ nhất vì cô bạn này. Windy ôm nó khóc, khóc dữ lắm. Khóc tới nỗi ngủ quên. Nước mắt làm ướt đẫm vai áo nó. May là phòng cách âm nên không ai biết, nếu biết, chắc người đó không sống nổi.

- Hân Hân, tôi có chuyện muốn nói!

Một tiếng nói phát ra đằng sau lưng. Nó giật mình nhíu mày, đứng im, rồi có chút đề phòng quay người lại. Ra là hắn. Khẽ thở phào rồi trở lại vẻ mặt không cảm xúc, nó nhàn nhạt hỏi hắn.

- Gì?

Hắn lấy chút sinh khí, hơi đôi chút lo lo về câu tiếp theo của mình, nhưng vẫn cố bình tĩnh nói tiếp:

- Cô... Giúp quan hệ của Windy và Key trở lại bình thường được không?

Im lặng...

- Anh nhắc lại tôi coi.

Hắn rùng mình nhìn nó. Gương mặt nó trở nên lạnh lùng tới đáng sợ, giọng nói như muốn đóng băng người khác vậy. Nó tức giận rồi. Chắc là hắn đã sai lầm khi nhờ nó vào lúc này. Nhưng, đâm lao phải theo lao thôi.

- Tôi muốn cô giúp họ trở lại quan hệ bình thường_ hắn nuốt nước bọt_ Coi như vì Windy đi. Cô định để hai người đó mãi căng thẳng vậy sao? Và bắt Key cứ phải mãi trốn tránh như người có tội? Vốn dĩ cậu ta đâu có biết cái gì đâu. Cậu ta chỉ nhìn thấy bức ảnh đó và nói rằng đó là người cậu ta thích chứ đâu biết đó là Diễm My - kẻ đã gây cho cô nhiều rắc rối và đau khổ? Nếu cô thử đặt địa vị của mình vào đó, thì sẽ như thế nào?

Một phút... Hai phút... Ba phút...

Cả hai đều không nói gì thêm. Nó đang rất bất ngờ vì khi hắn như vậy. Chưa thể tìm ra câu trả lời đích xác để khiến hắn không thể đáp lại nữa... vì chính nó, đang bị cứng họng.

Một lúc sau, rồi cũng ra, nó mở miệng đáp lại, ngữ điệu lạnh tới đóng băng.

- Tôi chẳng quan tâm hai người đó căng thẳng hay cái quái gì hết. Anh nghĩ sao mà bắt tôi phải tốn thời gian của tôi để làm những việc không đâu. Hừ! Tôi muốn cậu ta tránh xa Windy, anh cho rằng tôi vô lý khi làm điều đó? Đầu óc anh ngắn vậy hả? Để tôi kéo giúp cho nó dài thêm! Key, đúng là cậu ta không biết gì nhỉ? Biết đó là Diễm My mà vẫn nói ra khiến Windy đau kh...

Chưa nói hết, hắn cắt lời nó, giọng rất khó coi:

- Windy? Cô ta là gì với Key mà phải bắt cậu ta tránh xa? Người yêu? Người thân? Cô mới là người đang vô lý đó. Đừng bắt ép cậu ta làm theo ý của cô! Hân Hân, cô đừng coi mình là nhất!

- Anh nói ai coi mình là nhất? Tôi tưởng đó là anh mới phải. Windy với Key, anh với tôi đều biết rõ họ hiện tại như thế nào. Anh giả vờ không biết ư? Hay là cái đầu thông minh mọi người ca tụng đều là giả, Nguyễn Hoàng Minh Tuấn?

- Cô... Trần Ngọc Bảo Hân, chính cô mới là người không biết! Nếu biết, làm sao cô lại có thể để hai người đó đau khổ tới vậy? Cô quá ích kỉ. Cô chỉ nghĩ rằng ai liên quan tới Diễm My là người xấu hết cả sao? Vậy thì chính cô cũng là người xấu đó!

- Anh im đi! Đúng, tôi ích kỉ, tôi là người xấu đó, thì có sao không? Tôi có bao giờ nhận mình tốt đâu. Tôi không quan tâm. Giờ tôi chỉ biết tới gia đình và Windy thôi, còn cái gì thì mặc xác!

- Tôi...

Hắn bối rối, đôi chút lo lắng nhìn nó. Mắt nó đỏ ngầu, môi bặm lại, gương mặt ngày một trắng bệch ra. Cánh tay nó... Trời ơi! Nó đang siết một cành hoa hồng rất nhiều gai. Máu đang túa ra đỏ hết bàn tay nó, vài giọt đã rớt xuống đất. Sao nó không đau? Mất cảm giác rồi sao? Tim hắn khẽ quặn lại. Có lẽ hắn đã hơi quá đáng rồi... Windy đã vậy, tâm trạng nó không ổn giờ lại thêm sự kích động này nữa. Mức độ kiềm chế của nó tới giới hạn và sắp nổ bung tới nơi rồi!

- Hân Hân, tay cô...

Một cách vội vã, hắn chạy tới giật bàn tay nó ra khỏi cành hoa hồng đang cầm đó. Như mất cái chặn đường, máu chảy ra dữ hơn.

- Mau về phòng lấy bông băng! Tôi cầm máu cho cô.

Hắn xót xa nhìn bàn tay đầy máu đó. Vội kéo tay nhưng bị nó cộc cằn giật lại, quát ầm lên.

- Đừng quan tâm tới tôi! Anh nghĩ mình là ai hả?

Hắn đang lo lắng, thấy nó cứ có thái độ phản kháng mà tức quá, bóp chặt cánh tay nó mà gắt:

- Còn cô, cô nghĩ mình là ai mà chịu đựng một mình hả? Cô cứng đầu vừa thôi. Không quan tâm tới bản thân thì cũng phải nghĩ tới mọi người chứ! Chán sống rồi sao?

Không để nó phản ứng gì thêm, hắn kéo nó vào nhà. Bắt nó ngồi xuống ghế, còn mình thì đi tìm bông băng và thuốc đỏ, hấp tấp tới nỗi đồ đạc trong tủ y tế rơi hết ra. Nhưng hắn chẳng quan tâm, vội vàng đi ra chỗ nó sơ cứu. Nhìn hắn cẩn thận lấy nhíp gắp từng cái gai, bôi thuốc mà nó cứ ngây người, trong lòng thoáng chút vui vui và cảm động...

- Không đau sao?

Vừa bôi thuốc, hắn vừa ngẩng đầu lên hỏi. Bây giờ mới cảm thấy đau ở lòng bàn tay, nó khẽ nhíu mày rồi lắc đầu. Đau như thế này là bình thường đối với nó rồi.

Băng bó xong xuôi, hắn ngồi bên cạnh nó. Im lặng rất lâu rồi hắn lên tiếng phá tan cái không khí u ám này:

- Tôi... Xin lỗi vì đã quá đáng với cô.

Nó ngước nhìn hắn đôi chút rồi lại cúi xuống, tay khẽ vân vê bàn tay bị thương của mình.

- Tôi có cảm giác nãy giờ chúng ta không phải tranh cãi về Windy và Key, mà là về cái tính trẻ con không chịu thua của mình...

- Tôi cũng nghĩ thế_ hắn dựa lưng vào ghế_ Lần đầu tiên tôi nói nhiều như vậy, và tin chắc rằng cô cũng thế.

Nó lặng một lúc rồi cũng dùng chất giọng vốn dĩ khá trầm lắng ít dùng tới mà cất tiếng như một dòng tâm sự.

- Đúng. Nhiều lúc tôi muốn phá tan cái lớp vỏ bọc này ra để sống cuộc sống bình thường như bao người khác, biết khóc, biết cười như khi tôi ở cạnh gia đình. Nhưng bước ra ngoài, một sự phòng bị cứ theo phản xạ ôm lấy khuôn mặt tôi, và cứ vậy, tôi lại mang một mặt nạ khó gần khiến nhiều người ghét bỏ...

Hắn nhìn nó rồi ôm cái thân hình nhỏ bé của nó lại, thì thầm vào đôi tai một cách dịu dàng.

- Trái tim con người vốn dĩ không phải bằng đá, vì vậy họ vẫn có thể khóc, có thể cười. Cô hãy khóc đi, coi như là vì chính mình, được không?

Nó không phản ứng gì, mặc cho hắn ôm. Nó cảm nhận được một sự ấm áp từ hắn... và chút gì đó tin tưởng. Sự lạnh lẽo, tối tăm trong con người nó đang nhìn thấy một tia ánh sáng ngày một lớn dần... Khẽ mấp máy đôi môi, giọng nó trở nên nhẹ hẳn.

- Nhưng... Tôi không thể khóc. Và tôi cũng đã quên... Làm sao có thể khóc...

Hắn càng ôm chặt hơn như muốn cho nó chút gì đó sinh khí hơn từ con người từ lâu cũng không biết chữ "khóc" là gì. Hắn may mắn hơn nó, dù cho hắn có tổn thương vì có gia đình không quan tâm chăm sóc nhưng nếu xét thì nó vẫn đau khổ gấp trăm lần hắn. Gia đình...

- Mọi người trong nhà của cô đâu? Sao lại không thấy?

- Họ ư? Papa tôi thì không ở nhà đâu. Ông ấy coi tập đoàn là nhà mình rồi. Còn anh tôi_ nó khẽ cười buồn_ Anh ấy đi du học rồi. Chẳng biết bao giờ về nữa...

Hắn vẫn im lặng để cho nó nói. Không ý kiến, an ủi. Điều mà nó cần lúc này chỉ là sự lắng nghe.

Bỗng... Hắn cảm nhận được thứ gì đó ươn ướt rơi trên lưng hắn và ngày đẫm hơn.

Nó đang khóc.

Phải, nó khóc.

Giọt nước mắt lâu lắm đã không tràn được trên đôi mi của nó. Như thoát khỏi sự giam cầm, những hàng nước mắt tuôn ra xối xả hệt một cơn lũ chảy tràn, ướt đẫm khuôn mặt nó và mảng áo của hắn. Hắn chỉ biết vỗ vào lưng nó như một sự dỗ dành thương yêu của mình cho một người con gái... Hắn đã lờ mờ hiểu rằng, nó quan trọng với hắn như thế nào. Tuy nhiên, cũng chỉ là lờ mờ thôi...

Xa xa, một bóng hình màu đen nhanh nhẹn di chuyển trên các nóc nhà. Tay người đó cầm một chiếc phi tiêu nhỏ giống hệt chiếc phi tiêu ở bệnh viện. Bay tới gần biệt thự, nhìn xuyên qua cửa sổ kính thấy cảnh tượng giữa nó và hắn, bóng đen đó khẽ nhíu mày rồi mỉm cười mãn nguyện. Người đó khẽ lẩm nhẩm câu nói gì đó càng ngày càng nhỏ dần và cuối cùng không nghe thấy gì nữa... Chỉ còn là đôi môi cử động nhưng rồi cũng nhanh chóng tan biến.

- Good luck, my s...

Chưa quên nhiệm vụ của mình, bóng hình đó lại biến mất nhanh chóng trong màn đêm tĩnh mịch. Lướt đi như một cơn gió thoảng, như chưa hề xuất hiện nơi đây...

Bóng đen đó mang danh "thần bóng đêm"

Quay trở lại với nó và hắn. Hai người vẫn giữ nguyên trạng thái cho tới khi tiếng nấc của nó biến mất hoàn toàn. Hắn khẽ rung người nó mà hỏi: "Đã ổn chưa?" nhưng câu trả lời chỉ là một sự câm nín. Hỏi lại lần nữa vẫn không đáp lại, hắn khẽ tách nó ra khỏi người. Nó ngủ rồi. Dễ ngủ ghê. Hắn cười nhẹ rồi bế nó lên giường, đắp chăn cẩn thận mới rời đi.

Cánh cửa phòng lặng lẽ khép lại, đôi mắt nó từ từ mở ra. Tỉnh lại khỏi cơn xúc động bất chợt, chưa biết đối diện với hắn như thế nào, đành phải giả ngủ thôi. Khẽ thở dài, nó bao quát lại căn phòng mình, rồi bất chợt chú ý vào cái laptop. Nó quên làm cái gì đó thì phải... Nhưng bây giờ có làm cái gì cũng không thể tập trung nên nó lại thôi. Rời khỏi giường, tay nó bám vào cái bàn cạnh đó, vô tình làm một vậy rơi xuống đất.

Keng...

Nhìn thấy vật đó, nó mỉm cười một cách vui vẻ.

- Về rồi sao? Ta đợi quá đó.

...

Ngày hôm sau.

Trời vừa hửng sáng. Ánh sáng chiếu vài tia yếu ớt vào căn phòng nó nhưng cũng đủ làm một người tỉnh dậy. Khẽ nhíu mắt vì chưa kịp thích nghi ánh sáng ngày mới, nó lê đôi chân vào nhà tắm. Khi thấy mình đã hoàn chỉnh trong bộ váy đen tuyền, nó mới hài lòng đi xuống dưới tầng một. Ly cà phê đen không đường buổi sáng, đúng với tâm trạng nó lúc này. Như thường lệ, nó lại đi dạo vườn hoa hồng. Được một đoạn, nó bắt gặp Windy đang ngồi trên chiếc xích đu. Chân cô khẽ đưa đẩy cho cái xích đu di chuyển, còn mình lại dựa vào một bên, da mặt nhợt nhạt.

- Dậy sớm vậy?

Tiếng nó nhẹ nhàng cất lên. Windy nghe thấy nhưng không biểu lộ thái độ gì, chỉ có đôi môi cô cử động.

- Ừ. Không ngủ được.

- Hôm qua mi ngủ sớm vậy còn gì. Dậy sớm cũng phải.

Nó ngồi xuống cạnh Windy, đôi tay khẽ khàng gạt đi những ngọn tóc loà xoà trước mặt cô, nở một nụ cười dịu dàng hiếm thấy.

- Cho ta cốc cà phê đen của mi đi.

- Uống được không mà hỏi.

Tuy vậy, nó vẫn đưa cho Windy cốc mình đang uống. Windy khẽ nhấp một ngụm, vị đắng ngắt trên đầu lưỡi khiến cô muốn phun ra ngoài. Nhưng cô vẫn cố nuốt hết từng vị đắng đó. Đắng như lòng cô.

- Nếu không uống được thì đừng uống. Đâu phải gu của mi.

Nó thở dài lấy lại cái cốc cà phê khỏi tay Windy, uống nốt chỗ còn lại rồi đứng dậy, kéo thêm Windy đang thẫn thờ suy nghĩ.

"Bản nhạc xưa em đã nghe bao nhiêu lần...

Lòng cô đơn nỗi nhớ anh nhiều bấy nhiêu...

Cà phê đắng ở trên môi mà em đắng... ở trong lòng...

Không hiểu sao... Em chẳng khóc mà mắt nhạt nhoà..."

Chẳng biết từ lúc nào mà nó đã lôi Windy tới trường nữa. Mặc dù không muốn, nhưng cô đành chịu vì sợ làm nó phật ý. Đeo lại cho đôi kính mà gần như Windy sắp vứt xó tới nơi, nó khẽ hài lòng rồi đi tiếp. Nhưng, cô gái trẻ con, vui tính hàng ngày đâu rồi? Cô gái mà luôn luôn nở nụ cười mê hồn với tất cả mọi người đã biến mất đâu? Cô gái có tính cách đối lập với nó sao giờ lại như thế này.

Nó nhìn một lượt những ánh mắt ngạc nhiên của học sinh trong trường, chợt hiểu ra, đôi mi hơi trùng xuống.

Tít tít.

Điện thoại Windy rung lên báo có tin nhắn. Là từ nó. Gương mặt cô ngước lên đầy thắc mắc, rồi lại cúi xuống đọc.



"Xốc lại tinh thần đi. Đừng để cả cái trường SW này chú ý"

Đọc xong Windy mới giật mình nhìn quanh. Đúng là vẻ mặt của cô khác ngày quá rồi. Không bình thường lại chắc nó quăng cô đi quá. Nó ghét sự chú ý vào mình mà.

- Hi hi, sao ai cũng nhìn mình vậy? Bộ mặt mình dính gì sao?

Windy cố gắng hít một hơi thật sâu rồi nói, nở một nụ cười toả nắng chết vô số ruồi đang bàn luận kia khiến đám con trai đổ rầm hàng loạt. Đoán thử coi, nếu Windy bỏ kính ra thì sẽ như thế nào?

Gật đầu, nó ra hiệu Windy về lớp cùng. Windy lon ton chạy theo, miệng vẫn không thôi cười.

Nó biết, nụ cười đó là giả tạo.

Nó biết, Windy làm như thế này cũng chỉ vì mình.

Nhưng phải thế, vì Windy không thể mang khuôn mặt mất hết sức sống đó cho tên Key bắt gặp được.

Lòng nó chợt hối hận. Nó phải nghĩ một cách để Windy có thể cười tươi lại như xưa. Chỉ có vậy lòng nó mới thanh thản được.

"Hân Hân, cô hãy giúp Key và Windy trở lại bình thường được không?"

Câu nói của hắn chợt ùa về trong suy nghĩ của nó. Có lẽ, đây là phương cách tốt nhất chăng?

- Windy, chiều cúp học tập đi.

Nó đập khẽ vai Windy, nói rất nhẹ nhưng là một tảng đá ụp xuống đầu Windy.

- H..ả? S..a..o lại...

- Đừng quên chỉ còn ba tuần nữa thôi đó.

- Ơ nhưng...

- Không nhưng nhị gì hết.

- Được rồi. Haiz

Windy thở phù, mặt xị hẳn ra. Vừa đúng lúc trống vào, bỏ qua mọi suy nghĩ hai đứa nó cố gắng đi thật nhanh lên lớp.

Chưa kịp yên vị tại chỗ ngồi thì nó đã hỏi luôn Windy:

- Mi có số di động của Key và Ken không?

Windy mở mắt tròn xoe hết cỡ. Không ngờ rằng có ngày nó hỏi số điện thoại người khác. Một giấc mơ xảy ra ở hiện thực.

- Có... Có số của... Key thôi.

Cố nuốt hết cục nghẹn trong họng để nói hết câu tỏ rõ sự sửng sốt với nó. Nhắc tới tên Key, cô lại thoáng buồn.

Nó biết nhưng giả vờ không quan tâm, cúi đầu lôi chiếc iphone đen yêu quý ra chuẩn bị ghi.

- Mi đọc cho ta.

- Ờ... Ờ. 0168xxxxx. Mà mi lấy làm gì vậy?

- Có việc thôi.

Trả lời Windy qua loa rồi nó tiếp tục cắm cúi vào điện thoại.

Rì rì.

Tiếng kêu lên từng hồi từ máy Key. Cậu đang thẫn thờ gục xuống như đang ngủ mà thực ra không. Nghe thấy tiếng rung từ điện thoại mình, cậu tò mò mở ra, tin nhắn chỉ vỏn vẹn bốn chữ: "Đưa số Ken đây" làm cậu nhóc mặt đần ra chẳng hiểu gì cả. Một lúc sau mới trả lời lại.

"Ai đấy?"

"Nhiều chuyện"

"Ai để tôi còn hỏi Ken xem ổng có cho không chứ"

"Không cần thiết"

"Không cần thiết hay không dám?"

"Hân Hân"

"Éc, rồi đưa ngay. 0163xxxxx."

"OK"

"Lấy làm gì?"

"Nhiều lời. Thôi"

"Khoan đã."

"Gì?"

"Windy... Ổn chứ?"

"... Rất ổn"

"Tks"

Sau đó nó không nhắn lại nữa mà mở số lúc nãy Key đưa mà gửi tin cho hắn.

"Tôi đồng ý việc hôm qua. Chiều cúp học gọi tên Key đi cùng bảo là tập diễn"

Hắn đọc mà đoán một cách rất nhanh là số nó gửi tới. Reply lại một cách rất nhanh, hắn thắc mắc.

"Tôi biết rồi. Tại sao cô lại thay đổi ý định?"

"... Cứ làm theo lời tôi nói đi. Thắc mắc chẳng có ích lợi gì đâu. Chào"

"Ừ. Bye"

Nhấn nốt nút "send", đôi môi hắn vẽ lên một đường cong rất nhỏ, nhỏ thôi không ai thấy được. Cuối cùng thì hắn cũng đã đạt được ý muốn của mình. Lướt sang bên Key, cậu ta đã gục tiếp xuống bàn từ bao giờ. Hắn lôi giấy bút ra viết viết cái gì đó rồi nhét vào tay Key, sau đó tỏ ra như mình không biết gì trước vài chục cặp mắt hám trai của đám nữ sinh. Rất lâu sau đó hắn vẫn bị chú ý, đành dùng cặp mắt sắc đầy uy quyền của mình chiếu vào từng người khiến lũ hám trai đó lạnh sống lưng, không ai bảo ai đồng loạt quay về phía bảng tiếp tục làm "học sinh chăm ngoan"

Buổi sáng trôi qua rất nhanh. Thoáng cái đã hết năm tiết học rồi. Bây giờ Key mới chịu mở con mắt ra, vươn vai một cái. Hắn đi đâu mất tiêu rồi. Cậu đứng dậy, một tờ giấy gấp gọn rớt trước mặt.

"Muốn Windy không giận ông việc kia nữa thì mau tới sân bóng rổ của trường. Hân Hân sẽ dẫn Windy tới. Sau giờ ăn trưa"

Key tỉnh hẳn và như lấy lại sức sống vậy. Vội chạy như bay tới sân bóng rổ mà không thèm để ý tới thời gian ghi "sau giờ ăn trưa" của hắn. Tới nơi... Sân vắng hoe chẳng có một ai. À có... Từ xa xa, có một người dáng dấp nhỏ nhỏ tới dần... Đó là bác lao công đang lau dọn (==") "Windy" được nhắc tới chắc là đây...

Rút tờ giấy ra với tâm trạng khá ngạc nhiên, Key đọc lại mới thấy mình bị hớ. Tại cái tội hấp ta hấp tấp của cậu đây mà! Đúng là chán đời...

Key định xuống căng tin vì nghĩ rằng họ đang ở đó, nhưng lại thôi. Cậu đi nhặt một quả bóng rổ, tới gần vạch kẻ li và bắt đầu những màn phát bóng lặp đi lặp lại. Ném rồi lại nhặt, ném rồi nhặt...

Hiện tại, nếu Key có xuống căng tin tìm nó và Windy thì cũng không thể được vì bọn nó đang ở bệnh viện với Mi Yeon. Cô nàng này cứ một hai nhất nhất đòi xuất viện, kêu mình đã khoẻ rồi. Vả lại, ở bệnh viện chán quá không có ai chơi cùng nên xuất viện đi học cho vui.

- Có thật là ổn rồi không đó? Đừng giấu không có tai vạ về sau.

Windy vừa thu xếp đồ đạc giúp Mi Yeon, vừa hỏi. Nó thì chẳng làm gì cứ ngồi đó coi khắp xung quanh, thi thoảng mở điện thoại ra xem giờ nữa. Chẳng biết nó có ý định gì đây.

- Ổn rồi mà! Đừng có hỏi mình suốt như bà cụ non thế!

Mi Yeon nhanh nhảu bê cái chậu hoa xương rồng nhỏ ở cửa sổ tới gần chỗ nó, tiện thể quay đầu lè lưỡi với Windy.

- Rồi. Biết nàng khoẻ rồi.

Windy khẽ lắc đầu và cười. Mi Yeon vừa dễ thương vừa ngây thơ như thế này ai dám làm cô buồn chứ?

- Tất nhiên. Mình là ai hả? Hwang Mi Yeon đó_ Mi Yeon cười tít mắt, rồi quay mặt sang chỗ nó_ Hân Hân nè, mình có món quà này cho bạn.

- Quà?

- Ừm. Là chậu cây xương rồng này đấy_ Mi Yeon đưa cho nó cầm lấy_ Mình đã nuôi trồng nó và coi nó như một người bạn suốt mấy năm qua, cụ thể là 4 năm rồi.

Nó nhìn kĩ cây xương rồng trong tay mình. Cây đang nở hoa rất đẹp và cũng chỉ nở một bông duy nhất. Cánh hoa màu vàng, bên trong là màu phớt đỏ. Mình cây xương rồng chi chít những gai, không nhánh. Một loài cây đẹp mà giản dị.

Mi Yeon tiếp tục nói khi thấy nó vẫn giữ im lặng:

- Mình tặng bạn bởi vì bạn có nhiều nét giống cây xương rồng. Người ta thường ví xương rồng với sự giản dị. Nhưng theo mình, bạn không như vậy. Bạn thu hút, bí ẩn, có khí chất quý tộc như hoa hồng, hoa lan, hoa mẫu đơn. Tính cách của bạn mới thực sự là cây xương rồng. Mạnh mẽ, luôn tạo cho mình một vỏ bọc đầy gai, có thể vượt qua tất cả những khó khăn, gian khổ cho dù có bị tổn thương, chảy máu tới đứt ruột đứt gan vẫn luôn tràn trề nhựa sống, tuy vậy vẫn có sự thay đổi về bề ngoài. Hân Hân, mình nói có phải không? Đó chính là lý do mà mình tặng cái cây này cho bạn đó!

Nó lắng nghe hết những lời của Mi Yeon. Tay khẽ mân mê vuốt lên đầu những cái gai nhọn hoắt. Bất cẩn một chút thôi, cái gai đó sẽ làm ta chảy máu.

- Giống được sao? Tôi còn lâu mới được như nó...

Nó khẽ thầm thì như muốn nói với chính cái cây vậy. Đằng xa kia, Windy cũng nghe những lời nói đó. Cô cũng tự hứa với mình, phải mạnh mẽ như loài xương rồng kia. Cho dù chỉ là một nửa...

Brừm brừm.

Chiếc xe BMW đỗ xịch trước một ngã tư. Cửa xe mở ra, xuất hiện ba bóng hình tuyệt đẹp như tiên giáng thế.

- Mi Yeon, cậu tự về được không đó? Để mình đưa tới tận nhà cho.

Windy nghiêng đầu hỏi kèm theo đôi chút lo lắng. Cô sợ một đứa con gái yếu đuối như thế này thì không thể đi một mình được. Cho dù có là ban ngày đi nữa.

- Ổn mà Windy. Nhà mình ở gần đây thôi. Hai bạn cứ đi đâu thì đi đi. Mình không làm phiền nữa.

- Nhưng mà...

- Thôi đi mi. Mi Yeon không muốn thì thôi_ nó cản_ Ta với mi cũng có việc phải đi đó.

- Haiz_ Windy thở dài_ Ừm thôi được rồi. Mi Yeon đi cẩn thận nhé!

- Được rồi, được rồi. Hai người đi đi. Hân Hân nhớ chăm sóc chậu cây giùm mình nhá! Mà đặt ở cửa sổ phòng bạn sẽ dễ chăm sóc hơn. Bye - bye.

- Biết rồi. Bye.

Cái xe khởi động lao vút đi. Mi Yeon thu nụ cười lại, xoay người men theo con đường dẫn tới nhà mình. Bỗng tiếng nhạc phát ra trong túi áo. Có người gọi tới. Mi Yeon nói chuyện với người đó một lúc, không biết đầu dây kia nói gì mà cô đột nhiên dừng lại, khuôn mặt trở nên khó coi rồi gọi hai chiếc taxi. Một chiếc bỏ đống đồ đang cầm vào, viết địa chỉ và ra hiệu cho xe đi... Một xe cô ngồi lên, chuyển bánh theo hướng ngược lại...

Mi Yeon đang đi đâu?

...

- Chúng ta hơi mất nhiều thời gian. Quá giờ ăn trưa lâu rồi thì phải.

Windy nhìn quanh sân trường vắng vẻ, học sinh đã ổn định trong lớp học. Giống như Windy, nó cũng liếc bao quát, vừa cất bước đi khá nhanh.

- Bỏ qua đi. Hai người đó chắc đang chờ mình đấy.

"Hai người đó..." câu nói của nó khiến Windy sựng lại. Nó biết, đương nhiên Windy hiểu, đó là hắn và... Key. Chỉ là Windy đã suýt nữa thì quên sự có mặt của "hai người đó" thôi. Điều đó cũng có nghĩa rằng, Windy chưa chuẩn bị cho lần đối diện không mong muốn này.

Lặng lẽ đi theo nó như một cái máy, Windy cứ chìm sâu trong suy nghĩ mà tới lúc nào cũng không hay. Cô đâm sầm vào nó đúng lúc nó dừng lại.

- Ơ, ta xin lỗi_ Windy bối rối nhìn nó, mắt hơi hoảng.

Nó cũng chỉ gật đầu nhẹ với ý không sao, rồi tới chỗ hắn và Key. Bọn hắn đang chơi bóng rổ với nhau, mồ hôi nhễ nhại trên gương mặt. Hai người dường như ngang tài ngang sức, không ai nhường ai. Quả bóng cứ đập liên tục vào rổ, tạo thành âm thanh khô khốc. Bọn hắn giết thời gian bằng cách này, đột nhiên nó cảm thấy buồn cười!

- Không chán sao? Cả tiếng chỉ để đập một quả bóng di chuyển.

Chất giọng lạnh lạnh của nó đập vào đôi tai bọn hắn, khiến mọi hoạt động đang diễn ra phút chốc dừng lại như bị chết máy vậy. Không thèm liếc tới hai cái tượng đá kia, nó nhấc đôi chân đi không một tiếng động tới gần, tiện tay với quả bóng chuyền đang lăn lóc dưới sân tung lên rất cao, đồng thời nó cũng nhún người nhảy, căn thời gian chuẩn xác quả bóng bắt đầu rơi xuống vừa tầm, đập mạnh về hướng rổ. Quả bóng đi nhanh tới nỗi chỉ còn nhìn thấy một cái gì xẹt qua. Chân nó chạm đất vừa lúc với quả bóng lọt rổ rơi bịch xuống, lăn đi. Nó thản nhiên trước mấy con mắt hình chữ O đang nhìn mình.

- Hết thời gian. Windy, ý tưởng mi đề xuất giờ thử xem.

- Ư... Ừ_ Windy có chút không để ý, những cái cô nghĩ ra chả biết tiêu đi đâu mất hết_ Đợi ta nghĩ lại đã.

Nó khẽ nhăn mày vẻ không hài lòng, liếc sang Key đang nhìn Windy với ánh mắt buồn bã và khó hiểu, cộng chút gì đó vẻ hối lỗi... yêu thương. Tên Key này, trong lòng đã rõ ràng như thế mà không thể xử sự gì cho Windy ngoài ánh mắt hỗn tạp đó sao... Lần này không nắm lấy cơ hội, chưa đảm bảo có lần tiếp theo đâu. Buông xuôi là chấm hết...

Có cần nó cho họ một không gian nói chuyện không nhỉ?

Nghĩ là làm, đầu nó nhanh chóng hình thành một lí do vô cùng hợp lẽ, đứng dậy bất ngờ cầm tay lôi hắn đi.

- Ta ra ngoài với Ken mua ít đồ chuẩn bị. Mi cứ ở trong đây nhớ lại đi. Chừng nào nhớ ra rồi thì nói với Key hai người tập trước.

- Ơ, Hân Hân, khoan đã!

Windy ngớ người đuổi theo nó... Nhưng không thể đi tiếp vì có cái gì nắm lấy cánh tay Windy từ đằng sau. Cô bực tức vì nó đi xa quá rồi không đuổi được. Giật tay mình ra, cô cáu tiết quay về đằng sau.

- Key, anh điên hả? Tự nhiên giữ tôi lại làm gì?

Key vẫn mặc kệ câu nói đó, cậu cố gắng bình tĩnh đối diện thẳng vào mắt Windy.

- Tôi có chuyện với cô, Windy.

...

Phù phù.

Nó và hắn sau một hồi chạy hộc tốc cuối cùng dừng lại ở một chỗ khá xa sân bóng rổ. Hình như đây là vườn hoa sau trường. Nơi này ít học sinh được bước chân tới.

Hai người đứng tại chỗ chống tay lên đầu gối lấy lại sức. Tuy nhiên...

Thấy cái gì đó kì lạ, hắn với nó nhìn nhau rồi cùng hướng xuống tay mình... Hai người vẫn cầm tay nhau. Vội vã giật ra, trên khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng của nó và hắn bỗng chốc xuất hiện vệt hồng rồi biến mất rất nhanh. Có một sự ngượng ngập đang diễn ra ở đây thì phải...

Ngồi phịch xuống cái ghế cạnh gốc cây, hắn mệt mỏi nhắm mắt, cố gắng điều chế hơi thở của mình. Nó cũng ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt nó khẽ liếc sang bên hắn một chút rồi chuyển đi ngay. Vân vê vạt váy màu đen cố hữu của mình, nó giữ im lặng, khuôn mặt dần trở lại vẻ băng giá, nét bất cần. Không khí "chẳng ra gì" này chỉ được phá vỡ khi hắn lên tiếng.

- Tại sao cô lôi tôi ra đây? Chẳng phải cô bảo đi mua đồ sao?

- Anh cũng biết thừa, đó chỉ là lí do_ nó dựa vào ghế, đôi mắt hướng ra xa phía chân trời_ Câu hỏi đó chỉ là thừa thãi.

- Tôi hỏi chút, tại sao cô lại thay đổi ý định?

Nghe tới đó, gương mặt nó hơi biến sắc rồi lại trở về bình thường.

- Tôi chỉ muốn Windy trở lại bình thường, vậy thôi.

- Thật sao? Chỉ vậy ư?

Hắn nghi ngờ nhìn nó. Nó vốn là người không thể suy nghĩ đơn giản và bộc phát tới vậy. Ẩn sau vụ này còn cái gì khác chăng?

- Ừ.

- Nếu vậy thì bỏ qua.

Hắn thở dài, cũng chẳng bắt ép nó làm gì. Dù có doạ dẫm, làm đủ thứ để moi móc kiểu gì thì hến vẫn là hến thôi. Sự thật là vậy đó! Chẳng lạ gì nó nữa...

Hắn bỗng giật mình. Từ lúc nào mà nó luôn hiện hữu trong đầu óc hắn như vậy? Dường như, hắn dần quan tâm nó hơn, muốn bên cạnh nó nhiều hơn. Thấy nó không ổn, hắn không thể nào vui trong lòng được... Không biết hắn thành kẻ nói nhiều và lắm chuyện khi bên cạnh nó như thế này bao giờ nữa.

Hắn đang thay đổi.

Vì nó.

Chẳng nhẽ...

Không, không phải. Hắn tự nhủ với chính mình, chỉ là tò mò, tò mò về nó, về cuộc sống đã trải qua, đồng cảm với con người lạnh lùng hơn cả hắn này.

Chỉ thế thôi, chắc vậy thôi...

Đáng tiếc một điều, những điều này nó không thể biết. Nếu biết, chưa thể đoán được nó sẽ phản ứng và suy nghĩ như thế nào nữa. Giữ im lặng và nói một câu: " Không liên quan tới tôi, chả có gì hết!" chăng?

- Nguyễn Hoàng Minh Tuấn!

Nó gắt tên hắn lên khiến hắn giật mình suýt nữa đập đầu vào gốc cây. Vội vàng tỉnh lại khỏi chín tầng mây, hắn trả lời nó, kèm theo sự thắc mắc.

- Chuyện gì mà cô lôi cả tên cúng cơm của tôi ra gọi vậy?

- Chuyện gì ư? Tôi gọi rát cổ họng bốn năm lần rồi mà sao không trả lời?

- Có nghe thấy đâu mà trả lời.

- Anh bị điếc hả?

- Đâu điếc.

- Vậy để hồn đâu?



- Ở trong người.

- Nhịn anh đi.

Nó lườm hắn, cố kiềm cơn bực mình lại không để phang hắn một trận. Giống như hắn, nó cũng đã thay đổi. Một sự thay đổi ngầm, ít người có thể nhận ra... Ngay cả chính nó. Nó biết tức giận, tuy không thể hiện ra mặt nhưng cái thái độ lại tỏ rõ điều đó... Nó biết tranh cãi, đôi lúc nói nhiều, có thể khóc mà không kịp kiểm soát nữa... Đúng là khác lạ thật...

Nó cũng chỉ thay đổi, chỉ khi ở cùng hắn. Một Hân Hân bằng xương bằng thịt giờ mới xuất hiện. Đúng, không phải là con người được khắc bằng băng, cái xác vô hồn, cảm xúc chỉ thể hiện với người thân nữa mà còn với người ngoài, là hắn.

À, hình như hắn không phải người ngoài ha...

- Về thôi. Hai người tội nghiệp kia chắc là nói chuyện xong rồi đó.

Nó đứng dậy, nhằm hướng cũ mà đi. Đứng dậy theo, hắn nhanh chân đi ngang bằng với nó. Hai người chỉ duy một màu đen. Điều đó không làm mất đi sự đẹp đẽ mà còn tôn lên dáng vẻ trời phú, toả sáng hệt mặt trời. Trông như một cặp đôi của tạo hoá, không ai có thể bì kịp.

Đằng xa, có ba dáng người đang vui vẻ trò chuyện. Trông họ rất nổi bật. Có một người con trai và hai người con gái.

"Hình như là ba du học sinh của trường Mia, Star, K&Q thì phải. Trông khá quen..." nó và hắn thầm nghĩ.

"Kính của mình..." nhớ ra điều gì, nó vội vàng tìm kiếm. Lúc nãy vướng quá, nó vứt đi đâu mất tiêu rồi. Hắn như tương thông với suy nghĩ của nó, rút ra một đôi kính từ túi ngực tự tay đeo cho nó kèm theo một câu nói nhỏ: "Nãy cô đánh rơi". Nó gật đầu với ý cảm ơn.

- Ô, đây có phải là bộ đôi Snow cả trường đồn ầm lên không?

Gì? Bộ đôi Snow? Sao chưa nghe bao giờ? Mà khoan, bộ đôi gì ở đây?

- John, cậu nói với ý gì?_ hắn đề phòng, bất giác đẩy nó ra phía sau một chút.

- Ủa, biết tôi hả? Tưởng người nổi tiếng như Ken đây không quan tâm tới dân thường vô danh tiểu tốt như chúng tôi chứ?_ John tiếp tục mỉa mai.

- Im đi!

Nó lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện. Sống lưng mấy người kia bỗng chốc cứng đơ lại, không ngoại trừ hắn. Mồ hôi từ tay úa ra, mặc dù đây đã là đầu mùa đông.

- Sao bắt tôi im? Cô có quyền gì?_ John tiếp tục nói cứng.

- Chả sao. Nhức đầu!

Nó buông ra những câu lạnh lùng tới dựng gáy. Liếc tới hai người đằng sau, rồi nhìn lại tên John, chẳng để ấn tượng gì vào đầu nó cả nên gần như nó gần như quên mất họ là đối thủ trong thời gian tới này.

- Hân Hân, về thôi. Windy và Key đang đợi.

Nó gật đầu, đi ngang qua ba người kia. Nó thản nhiên bỏ lại một câu khiến họ trợn tròn mắt.

"David John, Alice, Kang Hae Na, suýt nữa tôi quên mất sự tồn tại của mấy người trong trường"

1s

2s

4s

6s

- Cô vừa nói cái gì? Nhắc lại xem!

John bất động rất lâu sau đó mới phản ứng lại được. Nhưng nó đi xa quá rồi, đâu quay lại nữa. Tức tới nỗi đầu bốc khói, đã thế John còn bị Alice và Hae Na trêu nữa.

- Ha ha, John, nhìn cậu thảm quá!_ Alice cười sảng khoái.

- Đúng đó, đại công tử John của chúng ta bị con gái dội một gáo nước lạnh mãi mới tỉnh lại được kìa.

Hae Na cũng hùa theo mà cười sằng sặc. John thẹn quá hoá giận, liều giọng.

- Cái gì chứ? Cô ta thuộc loại quá bình thường như vậy thì chấp nhặt làm gì. Cua cô ta rồi đá bay một phát là xong!

Im bặt.

- John, đừng đùa nhá_ Alice ngó nghiêng quan sát, cẩn thận nói.

- Cẩn thận cái miệng cậu không mở được tới ngày mai đâu_ Hae Na đe doạ.

Có gì mà hai người này cứ phải lo sợ thế nhỉ? Chuyện thường thôi mà?

Hae Na hiểu cái thái độ ngờ nghệch của John, đành giải thích:

- Cậu suốt ngày đi với gái mà không đoán được cái cô tên Hân Hân đó sao? Cô ấy có phong thái và khí chất không giống người thường đâu. Theo tớ đoán, Hân Hân là một người có tầm ảnh hưởng tới thế giới đấy!

- Này, đừng suy đoán từ cái hồ sơ trống rỗng của cô ta vậy chứ!_ John bĩu môi khinh thường.

- Hừ, cậu tưởng một người bình thường mà đủ khả năng đứng cạnh một thiếu gia bậc nhất thế giới, Ken ư? Hơn nữa, gương mặt cô ấy đâu phải bình thường đâu mà rất đẹp đó chứ!

- Hờ, một lọ lem thì sao? Cô ta cũng đâu đẹp như Hae Na nhà ta nói đâu nhỉ?

- Cổ tích không bao giờ có trong đời thực đâu ha. Giả thiết thử xem, cô ấy mà bỏ cặp kính ra thì sẽ như thế nào?

- Ơ thì...

John cố gắng dùng hết trí tưởng tượng phong phú của mình để đoán gương mặt nó. Nhưng không tài nào đoán nổi.

Alice gật đầu đồng tình với Hae Na, cô khoanh tay trước ngực, đôi lông mày thanh tú hơi nhíu lại mà suy nghĩ.

- Đúng như Hae Na nói. Bộ đôi Snow và Wind của trường này đều không phải là những đối thủ tầm thường. Nếu ba chúng ta không liên thủ lại, chắc chắn phần thắng chỉ còn là không phần trăm.

- Wind? Bộ đôi Windy và Key? Bỏ đi, vậy giả sử thắng được bốn người đó, người thắng cuộc trong ba chúng ta sẽ là ai?

- Điều đó còn hỏi ư? Lúc đó, chúng ta sẽ đấu loại chứ sao nữa.

Alice cười mỉm, thoáng nét gian xảo trong từng lời nói. John và Hae Na cũng không khác gì, cả ba con người này đang chuẩn bị kế hoạch triệt hạ bốn người bọn nó. Liệu có thành công? Nó, hắn, Windy và Key sẽ như thế nào khi gặp tình huống này?

- Ba người chưa chắc đã đủ đâu. Cần tôi giúp một tay chứ?

John, Alice và Hae Na đồng loạt quay đầu lại về phía phát ra tiếng nói.

- Cô là...???

...

Nó và hắn đi quá lâu so với sự cho phép rồi. Gấp gáp về thật nhanh, cùng với tâm lí lo sợ kế hoạch cho hai người này nói chuyện riêng không những bị đổ bể mà còn gây nên quan hệ của hai người đó trở nên xa cách và căng thẳng hơn thì toi! Phải ngăn chặn tình huống có khả năng cao này xảy ra nữa chứ.

Nhưng mà... Có vẻ nó và hắn đã lo xa quá rồi. Thậm chí, phải nói là không thể ngờ tới trường hợp này nữa. Windy và Key đang cười đùa trò chuyện, còn cùng nhau tập những động tác đầu tiên nữa.

Thấy nó và hắn đứng sững lại trước cửa, Windy vui vẻ gọi vào rồi nhanh chóng chỉ lại những đoạn đã tập kĩ cho nó và hắn xem, tiện thể sửa chữa. Cả bốn người tập trung vào luyện tập, thi thoảng lại có tiếng hò, tiếng cười của Key và Windy khi nó cứng đầu không chịu làm theo vài động tác mà theo nó gọi là "ẻo lả", "bún nhão". Vậy là kế hoạch lại thay đổi. Mỗi lần phải như vậy là mặt Windy xị ra như cái bánh bao thiu, cằn nhằn tới lùng bùng lỗ tai. Chậc, ai kêu đụng tới cái ý tưởng "mất mấy phút trời mới nghĩ ra" chứ.

Dù vậy, vẫn có cảm giác gọi là gượng gạo đang diễn ra thì phải...

- Ta đi mua nước. Mọi người cứ tập tiếp đi nha!

Windy cười tươi rồi lon ton chạy đi ngay. Nó nhân cơ hội đó chống đối không thèm tập nữa. Bọn hắn cũng chán nản nhìn nó rồi ngồi xuống.

Chạy một hơi tới quán nước mua đồ nhanh bao nhiêu, Windy lại chậm rãi trở về bấy nhiêu. Chẳng phải đồ nặng mà cô muốn suy nghĩ đôi chút. Khuôn mặt cô có sự do dự, ngập ngừng thoáng qua.

"Không biết, sự lựa chọn hiện tại của mình có hoàn toàn đúng không?"

...

Một giờ trước.

- Tôi có chuyện muốn nói với cô, Windy!

Windy giật mình nhìn đôi mắt kiên định của Key, bất giác nghiêng đầu tránh đi, không dám nhìn thẳng lần nữa. Giọng nói cô trở nên khá bối rối.

- Có gì mau nói đi. Đừng làm mất thời gian của tôi.

Key chuyển sang giữ hai vai của Windy, cố gắng sử dụng khả năng giữ bình tĩnh tốt nhất của mình. Đầu cậu cúi xuống, cách mặt Windy chỉ tầm mười xăng - ti.

- Windy, tại sao cô lại trốn tránh tôi?

Trong lòng Windy chợt nảy lên một cái, tim cô đập mạnh hơn, không biết trả lời như thế nào. Đôi mắt cô đảo liên hồi, muốn kiếm bừa một lí do trong cái đầu của mình để cho qua chuyện nhưng không kiếm nổi. Sự lo lắng biến thành cơn cáu gắt bất ngờ.

- Tôi làm gì liên quan tới anh à? Việc gì tôi phải trốn tránh anh? Hoang tưởng nó vừa thôi! Anh là cái thá gì mà tôi phải sợ tới nỗi gặp là chui lủi như mấy con vật? Ha, hay là anh cho rằng mình là trung tâm của thế giới, của vũ trụ này nên tất cả phải chú ý tới anh? Thôi, cho tôi xin kiếu... Dù có là gì đi chăng nữa thì cũng đừng hòng gây được sự để ý của tôi! Hiểu chứ?

Từng câu, từng chữ như đâm thấu sâu trong tim hai người, thắt lại và... rướm máu. Mỗi một câu nói được thoát ra, Key ngày càng không kiểm soát được hành động của mình. Hai bàn tay cậu cứ dần dần giữ chặt vai Windy hơn, có lẽ sau lớp áo cô là những mảng thịt bị tấy đỏ. Vẫn cắn răng chịu đau, Windy không thèm mở miệng xin Key buông đôi tay mình xuống để cô được thoát mà cứ giữ im lặng chịu đựng.

- Ừ, đúng. Tôi coi mình là trung tâm vũ trụ đó, thì có sao không? Tôi muốn tất cả đều để ý tới mình đó, như vậy khiến Trái Đất này bị nổ tung hay con người bị tha hoá? Đều không phải. Có ai nghĩ tới cảm nhận của tôi không? Hay các người chỉ nhìn một cách phiến diện và cho rằng tôi sai? Cái gia đình chết tiệt đó, ha, tất cả, bao gồm cả tiểu thư Lee Windy đây đang muốn dồn ép tôi tới mức đường cùng sao? Chúc mừng vì đã đạt được ý nguyện.

Nói hết câu, Key cũng chịu buông Windy ra và ngồi phịch xuống nền đất lạnh lẽo. Mắt cậu tái dần, gương mặt trở nên bơ phờ. Lần thứ hai Windy thấy Key như vậy. Cô cũng bất chợt hiểu ra... những vẻ đùa cợt, lãng tử, bên cạnh luôn có những cô gái xinh đẹp cũng chỉ là công cụ để Key che giấu sự đau khổ, cô đơn từ trước tới giờ.

Bề ngoài, Key sống trong một gia đình hạnh phúc, ít người biết được đó chỉ là một cái vỏ bọc không hơn không kém. Gia đình họ liên tục cãi nhau, có khi chỉ là một cái chén vỡ cũng có thể làm loạn cả căn biệt thự. Điều đó Windy được nghe thoáng qua nhưng không tin là sự thật. Làm sao tin được khi cái hình ảnh chủ tịch tập đoàn và phu nhân luôn tươi cười gần gũi nhau trước toàn bộ con mắt của thế giới lại có sự thật thảm khốc tới vậy chứ...

Một mình Key chịu đựng cái sự giả dối đó suốt bao năm trời cùng với tình yêu với kẻ thù của cô - Diễm My - không được đáp trả của cậu, có lẽ là quá đủ và đã tới lúc xả hết ra cho vơi đi...

Trong bốn người, Windy là hạnh phúc nhất, đầy đủ nhất. Cô có ba mẹ đều thương yêu, gia đình giàu có. Nó, Hân Hân, cũng hạnh phúc bên mái ấm gia đình nhưng lại thiếu tình thương của mẹ. Hắn đầy đủ ba mẹ nhưng đã rất lâu rồi chưa giáp mặt nhau lấy một lần. Và Key, ba mẹ cậu lại chiến tranh nội bộ liên miên. Bốn con người, bốn hoàn cảnh gia đình khác nhau...

Windy im lặng. Cái sự căng thẳng đấu tranh đang giày xéo nát trí óc và cả con tim cô. Giữa lòng tự kiêu của chính mình hay sự đồng cảm, muốn làm con người Key trở lại vui vẻ, tình yêu... Sẽ chiến thắng?

Rất lâu, và cô đã quyết định... Windy khuỵu đầu gối xuống đất, đỡ Key đứng dậy bằng chính sức lực của cô.

- Xin lỗi, Key. Tôi là một người cố chấp không biết nghĩ tới người khác. Anh khiến tôi hiểu ra... Có những cái mà mình không thể khư khư coi mình là đúng nhất được. Phải đặt mình vào vị trí người khác và suy nghĩ nữa. Cho nên, Key... Hãy lấy lại một nụ cười tự tin, một nụ cười khiến một nửa thế giới đều loạn nhịp đi. Tôi tin ở anh!

Key bất động nhìn cô. Cô đang cười rất tươi, hơn thế nữa, còn làm kí hiệu cổ vũ cậu. Chỉ có thể nói rằng, cậu đang rất hạnh phúc... Cậu cười, theo đúng nghĩa của nó...

...

- Đợi lâu chưa mọi người? Xin lỗi vì đã về trễ nhé!

Windy xách đồ uống trở lại sân, thấy ba con người đang uể oải kia mà muốn chém quá. Sao lại lười thế chứ! Làm sao mà tập tành gì đây trời.

Bực mình, cô ném luôn cả túi đựng mấy chai nước về phía bọn nó cho đỡ tức nhưng lại bị nó nhanh chóng chộp lấy và uống ngon lành. Windy tức xì khói đầu, mặt đen thui nhìn ba con người đang thoải mái nhàn nhã như không muốn đập mà đâu có đập được, đành ngồi xuống bóc bim bim ra ngấu nghiến.

- Này, mấy gói bim bim đó có tội tình gì mà mi trút giận lên nó vậy?

Nhìn Windy cau có, nhăn nhó, nó không nhịn được mở miệng trêu, phảng phất nét cười. Hiếm khi cô bạn được ngày như thế này, phải tranh thủ đùa tí chứ nhỉ.

- Mi..._ Windy nghẹn họng.

- Nước này uống đi. À cẩn thận kẻo tắc nước trong cổ họng đó.

Nó vẫn chưa buông tha, tiếp tục chọc. Windy cáu điên người, nhưng vẫn cố nhịn vì biết chẳng đấu lại nó được, ấm ức liếc nó một cái sắc lẻm, tu nước ừng ực để xả giận. Thế mà nó nói đúng, Windy vì uống vội quá nên nước chưa kịp trôi, tắc ngứ trong cổ họng, rồi trào ra ngoài, lên cả... mũi!

"Khụ khụ" Windy ho sặc sụa. Key làm "anh hùng rơm" vội chạy tới vỗ lưng cô, nhằm làm cơn ho giảm bớt. Khổ nỗi, Key đi vào "trận địa nước" do Windy vừa xả ra, vậy là "sượt" một phát, cậu ngã dúi dụi, tiếp đất một phát rất hoành tráng! Đồng nghĩa với việc... Windy xinh đẹp, cute đang đứng gần cậu cũng chịu nạn "hôn đất"...

Cái tư thế này...

Không nhịn nổi nữa, nó và hắn không thèm giữ hình tượng lạnh lùng gì gì đó nữa, cùng nhau ôm bụng lăn ra, cười như chưa bao giờ được cười. Hắn nhanh chóng chụp được cảnh có một không hai này (cơ hội). Ôi trời...

Cái kiểu ngã cực hay... Chẳng phải là kiểu ngã như trong phim tình cảm, môi chạm môi... Đằng này hai người này lại nằm lên nhau kiểu chữ thập, Key do trượt chân dính quán tính nên bị ngã ngửa, Windy lại ngã sấp.

Key và Windy chưa hết bất ngờ, mắt trợn tròn như mắt ếch, miệng mở rộng hết cỡ, người cứng đơ như hai tượng đá cẩm thạch bên góc... Tay chân vẫn giữ nguyên tư thế cũ, chưa suy suyển tẹo nào. Nhìn Key và Windy, nó bất chợt liên tưởng tới cái... Bập bênh ở nhà trẻ mẫu giáo @@ Nhờ vậy mà cơn buồn cười vẫn không thể dứt được.

- Key, Windy, nếu hai người còn giữ nguyên như thế thì đây không đảm bảo trên trang nhất ngày mai thiếu cảnh này đâu.

Nó nín được cười, mặc dù môi hơi mím lại vì phải nhịn, lôi chiếc iphone ra, tạo dáng chụp như thật. Windy hoàn hồn khi nghe nó nói, vội vội vàng vàng đứng dậy, tay chân luống cuống, mặt biến sắc tới thảm hại. Cái chữ "lên trang nhất" giống hệt một tảng đá rớt xuống đầu cô. Nếu đó là sự thật, mặt mũi cô để đâu chứ! Cả thế giới, nhất là gia đình cô sẽ biết tới cảnh độc - nhất - vô - nhị này, họ sẽ nghĩ thế nào đây! Híc...

Hơ, chớ lầm tưởng MJ là công bằng, không soi mói như bao người nghĩ và đồn thổi... Đó là do họ không hiểu bản chất của bài báo đó thôi...

Windy vẫn ớn lạnh khi nhớ tới tuần báo về chuyên mục Thời trang của nó. Khá ngắn gọn nhưng cũng đủ sạt nghiệp chí ít một người.

"Mốt thời trang của những cô gái năm nay chủ yếu là những bộ đồ chấm bi, kẻ sọc. Phần lớn họ đã phối đồ rất đúng cách. Tuy nhiên, một trường hợp tiêu biểu khiến giới thời trang phải tuýt còi, đó là người mẫu Alex, theo phương diện của tôi, MJ, nó khiến tôi không hài lòng về mặt "diện tích". Nó làm mất nét đẹp nữ tính dịu dàng của bộ đồ chấm bi. Tôn trọng cô Alex, tôi sẽ không dùng những bức ảnh đó vào bài báo của mình, chỉ có lời nhắc nhở về trang phục."

Ồ, nghe rất chi thuận tai, nhưng thực chất khiến cho sự tò mò về cô người mẫu đó khiến cho những lượt xem ảnh tăng lên vùn vụt, các status, comment phản đối của tín đồ thời trang tăng theo cấp số nhân. Sau... Một ngày, cô người mẫu đó đã bị đuổi việc trong ấm ức khi sự nổi tiếng của cô ta vừa mới đạt được.

Cho nên, kết luận, chớ nên được "vinh dự" nhảy vào làm nhân vật trong bài báo của nàng Hân Hân đây không có chết lúc nào chả biết. Haiz...

- He he, Hân Hân à, bạn yêu quái... À nhầm yêu quý, Hân Hân tốt bụng dễ thương mi xoá bức ảnh mi chụp đi ha! Please!

Làm khuôn mặt cún con, Windy năn nỉ nó bằng hết sức của mình. Dù thế nhưng nó vẫn thản nhiên không thèm để ý tới mấy lời mật ngọt chết ruồi của cô.

- Khỏi nịnh ta biết ta thế nào.

- Hân Hân, mi xoá đi đi mà!

- Làm gì đâu mà xoá.

- Có có đó. Cái bức ảnh mi vừa chụp đó. Please!

- Ảnh nào?

Dù cho Windy có rát hết cả lưỡi để nịnh nhưng nó cũng chỉ lắc đầu và giả vờ như chẳng liên quan tới mình gì hết. Chán nản Windy ngồi lê xuống nền sân bóng, phụng phịu dỗi.

Hắn quan sát bên cạnh, cảm thấy hơi khó hiểu. Bị doạ lên trang nhất thôi mà cũng hốt hoảng vậy sao? Cùng lắm, nhẹ nhất là đánh sập cái công ty báo chí nào nó gửi ảnh tới thôi mà (@@ nhẹ nhất).

... Hắn quên mất một điều rằng nó là tiểu thư tập đoàn báo chí News... Đó là do hắn điều tra được, và cũng chỉ được tới đó. Các thông tin khác đều bị phong toả nghiêm ngặt...

Hắn quan sát nó. Bây giờ, trong lòng nó đang hả hê, tâm trạng cực kì tốt. Nhìn khuôn mặt trẻ con hết sức của Windy, bao nhiêu bực tức lâu nay cứ vậy mà lu mờ dần.

Nhưng thảm một điều rằng, một quả tạ từ hắn giáng xuống đầu nó, làm nó thù dai hắn rất lâu sau đó chưa dứt ra.

- Ảnh gì? Cô ta chụp cái nào đâu. Nãy giờ tôi ngồi đây chỉ thấy Hân Hân lôi cái iphone ra khoe thôi mà?

- Nguyễn - Hoàng - Minh - Tuấn!_ nó nghiến răng ken két nhìn hắn rất "thân thương" làm hắn không rét mà run.

Windy từ xám xịt chuyển sang sáng chói. Cô nhảy tưng tưng.

- Thật á? Thật hả? Oh yeah! Tuyệt vời! Ha ha!

Nếu so với mấy thằng trốn trại ngoài đường kia thì Windy không khác chút nào. Còn nó chẳng quan tâm, cứ liếc hắn đầy hằn học làm cái - người - nào - đó chả hiểu cái mô tê gì. Chỉ nói sự thật thôi mà bị dính ghét là sao?

Chán chê thì chàng Key nhà ta mới lồm cồm bò dậy, mặt vẫn cứng đơ. Hiện tại cậu vẫn chưa tiếp thu hết một lượng thông tin khổng lồ nãy giờ được truyền ra. Mặt cậu hiện rõ chữ "ngu dân" trên mặt.

- Này, ảnh gì đấy?

Nó, hắn và Windy quên mất nhân vật bị hại lần này - Key. Ờ, quên thì cứ cho quên luôn, nó hất đầu ám chỉ Windy lượn ra chỗ Key mà chơi còn mình thì cắm cúi vào điện thoại lướt web. Hắn nhân thể xem ké nhưng bị nó liếc, đuổi đi liên tục. Mỗi tội, "đẹp trai không bằng chai mặt" hắn cứ thế ngóc đầu vào xem. Nó mỏi mắt và mỏi tay rồi nên mặc kệ hắn thích làm gì thì làm.

Hai mươi phút sau, tiếng nhạc phát lên từ điện thoại nó. Bốn chữ to tổ chảng "PAPA" làm nó giật mình. Hôm nay có việc gì mà ông già này đích thân gọi cho nó thế nhỉ? Đẩy hắn ra xa, nó nghĩ trong giây lát. Hắn và Key đang ở đây, không thể nghe máy được, vậy là nó phải chuồn ra ngoài trả lời thôi.

Vừa có tín hiệu, nó chưa kịp phát biểu gì thì papa nó đã nói trước, giọng ngọt như mía lùi khiến nó phải giật mình vã hết mồ hôi lạnh.

"Con gái yêu quý à..."

Cái ông già này lại nghĩ ra thứ quỷ quái gì đây. Nó đâu đắc tội gì chứ.

- Dạ... Papa thân mến gọi con!

Nó cũng không vừa, đáp lại bằng cái giọng y hệt nhưng tựa hồ trong đó có con dao sắc lẻm.

Papa nó tiếp tục nói:

"Con gái yêu quý, tuần báo lần này của ta đâu? Sao không thấy."

- Ắc!

Thôi toi! Nó quên mất... híc... Thảo nào nhìn thấy cái laptop là nó cảm thấy mình còn chưa làm gì đó mà không tài nào nhớ ra là gì. Hôm nay ngày gì vậy trời... Hai ngày rồi không thèm nói giờ mới alô tới. Chắc ai đó nhắc cho papa nó rồi ổng mới gọi. Nó lẩm bẩm rủa thầm cái tên chết tiệt đó.

Trong sân bóng rổ, Windy hắt xì một phát...

"Con gái diệuuu!" papa nó gọi bằng cái giọng ớn lạnh, hình như đâu đó có tiếng nghiến răng ken két.

- Hơ, papa à. Con quên mất! Hì hì_ nó lờ đi, rồi vội cúp máy_ Thôi nha papa, giờ con đang bận. Papa buổi chiều vui vẻ!

"Này, này, khoan đã! Bao giờ mới đưa cho ta bài báo tiếp..." Tút tút tút.

Trong văn phòng chủ tịch tập đoàn News, một người đàn ông dáng vẻ nghiêm nghị nhưng gương mặt tỏ vẻ cáu giận.

"Con gái yêu quý, ta định thông báo một tin mà con mong chờ rất lâu. Nhưng kiểu này thì chân thành xin lỗi con rồi."

Người đàn ông đó khẽ cười đểu, nét cười giống hệt khi nó đang sắp làm điều gì đó thú vị...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nàng Phóng Viên Siêu Quậy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook