Nàng Phóng Viên Xấu Số Của Lão Nhị
Chương 53: Chỉ muốn gặp anh
Tg Mể Mể
23/06/2023
Người phụ nữ này thật đáng thương, cả chồng và con trai điều hi sinh vì nhiệm vụ, để lại một mình bà phải sống trong sự cô đơn nhớ nhung chồng con của mình, mặc dù bà vẫn luôn trách móc hai người đàn ông của cuộc đời mình cứ ruồng bỏ bà, nhưng mẹ của Phong Lãng cũng rất tự hào về con trai của mình vì đã hi sinh vì nhiệm vụ cao cả.
Thẩm Hi cảm thấy thương xót cho bà, dường như Phong Lãng vẫn rất nặng về việc bỏ lại mẹ của mình để dấng thân vào một nhiệm vụ nguy hiểm, không biết có ngày trở về được hay không, cô nhớ đến những gì Phong Lãng đã nói với mình cô vô cùng đồng cảm với mẹ của hắn.
“ Cháu sẽ thường xuyên đến đây thăm bác, đừng nản lòng hãy cố gắng khỏe mạnh chờ đến ngày được gặp Phong Lãng có được không.”
Gương mặt của mẹ Phong Lãng bỗng nhiên trầm xuống, nhìn những nếp năn trên gương mặt của bà, biết bà đã khổ tâm vì gia đình mình biết bao nhiêu.
“ Tôi sợ nó cũng sẽ giống ba của nó đi mãi mãi không quay trở về.”
Thẩm Hi cũng vô cùng nặng lòng nhưng cô phải truyền năng lượng thích cực để người phụ nữ này được sống tốt hơn, bà đã dành cả một đời để nhớ thương chồng và con trai của mình.
“ Cháu tin anh ấy sẽ quay về, Phong Lãng rất giỏi anh ấy sẽ có thể vượt qua khó khăn quay về bên cạnh bác để gia đình được đoàn tụ.”
Mẹ của Phong Lãng nhìn Thẩm Hi có vài phần nghi ngờ.
“ Cô đã gặp nó ở đâu, tại sao cô lại biết về con trai của tôi còn cả sợi dây chuyền nữa cô vẫn chưa trả lời tôi.”
Thẩm Hi quên mình đã quá đường đột đến mà không giải thích cho mẹ của Phong Lãng biết.
“ Cháu là bạn của Phong Lãng, chúng cháu đã gặp nhau ở Malaysia, anh ấy đã nhắc đến bác nên cháu mới tìm đến để gặp bác, nói với bác rằng anh ấy vẫn ổn, để bác có thể yên tâm không buồn rầu nữa.”
Mẹ của Phong Lãng nghe Thẩm Hi nói bà biết là cô chỉ muốn an ủi mình, nhưng dù sao thì vẫn phải hi vọng bà không muốn mất thêm một người thân nào nữa.
“ Tôi cũng tin là vậy, nhưng cô quen biết Phong trong hoàn cảnh như thế nào, từ trước đến nay nó chưa bao giờ có bạn khác giới chỉ tập trung cho công việc, nhiều lần tôi đã thúc giục nó kết hôn, nhưng Phong không thích ai thì sẽ không bao giờ nói chuyện với người đó, tích cách của nó rất hướng nội.”
Thẩm Hi không biết có nên kể cho mẹ của Phong Lãng nghe việc mình đã gặp hắn ở hang ổ của bọn người buông bán chất cấm không nữa, nhưng không nói thì sẽ tốt hơn để bà không phải lo lắng nhiều.
“ Bọn cháu chỉ tình cờ gặp nhau, nhưng trong một tình huống không ai nghĩ đến, lúc đầu cháu cũng không thích tính cách im lặng của anh ấy nhưng khi tiếp xúc sâu mới biết Phong Lãng là một người đàn ông tốt và ấm áp.”
Mẹ của Phong Lãng hoài nghi nhìn Thẩm Hi.
“ Cô là bạn gái của Phong đúng không, hai đứa đã tiến triễn đến đâu rồi nó cũng có tầm nhìn không tệ nhỉ.”
Thẩm Hi vội vàng phũ nhận.
“ Vẫn chưa, anh ấy chưa công nhận cháu là..”
Mẹ của Phong Lãng cười rất tươi nắm lấy tay của Thẩm Hi.
“ Không sao nó ko công nhận thì bác công nhận, hai đứa đã tiến triển đến đâu rồi ?"
Thẩm Hi ngại ngùng cô không biết nên nói như thế nào, cô cũng không biết Phong Lãng nghĩ về mình như thế nào, hai người không biết đến khi nào mới gặp lại nhau nhưng trái tim của cô đã trao hết cho Phong Lãng dù cho sau này mọi chuyện có đi về đâu, trái tim của Thẩm Hi vẫn không thay đổi, cô chỉ có hình ảnh Phong Lãng ở trong tâm trí mình.
Nhìn mẹ của Phong Lãng vui vẻ khi biết hắn có mối quan hệ với một cô gái, dường như bà rất vui bà đã trải hết nổi lòng với Thẩm Hi, bà muốn con trai có thể lấy vợ sinh con để vợ của Phong Lãng có thể thay thế bà chăm sóc cho hắn vì mẹ của Phong Lãng nghĩ đến bệnh tật của mình sẽ không còn nhiều thời gian ở bên cạnh con trai.
Thẩm Hi tạm biệt mẹ của Phong Lãng rồi rời khỏi bệnh viện, cô bước đi trên đường mà tâm tư rối bời, bao nhiêu thứ lướt qua vòng suy nghĩ của cô, giữ màn đêm tỉnh mịch những con người cô đơn lướt qua nhau đến, Thẩm Hi lại nhớ về hình ảnh người đàn ông đó, nước mắt của cô bất giác rơi xuống đầy đau thương, trái tim đau đến thắt lại, không biết giờ này Phong Lãng có an toàn hay không cô rất lo lắng cho tính mạng của hắn, chưa bao giờ cô cảm thấy nhớ một người đến như thế, Thẩm Hi ngồi xổm xuống đường bàn tay bấu chặt lấy nơi lồng ngực trái đang đau đớn của mình, nước mắt đua nhau rơi xuống, Thẩm Hi đã vô cùng yếu lòng, cô khóc nức nở trên đường, người đi đường điều đưa mắt nhìn cô không hiểu chuyện gì xảy ra với cô gái này.
Thẩm Hi khó chịu đến mức không thể nào thở được cô oán trách Phong lãng.
“ Tại sao anh lại khiến cho em nhớ anh đến như thế, bây giờ anh đang ở đâu Phong Lãng xin anh hãy quay về bên cạnh em đi đừng chơi trốn tìm với nhau nữa, em đau lòng lắm.”
Chỉ một mình cô tự độc thoại cho chính bản thân mình nghe, chẳng có ai hiểu được cảm giác khi nhớ một người đau đến như thế nào, Thẩm Hi đã lặng lẽ khóc vì Phong Lãng không biết bao nhiêu lầm chỉ mong có thể được gặp lại người đàn ông mà mình yêu thương.
Thẩm Hi cảm thấy thương xót cho bà, dường như Phong Lãng vẫn rất nặng về việc bỏ lại mẹ của mình để dấng thân vào một nhiệm vụ nguy hiểm, không biết có ngày trở về được hay không, cô nhớ đến những gì Phong Lãng đã nói với mình cô vô cùng đồng cảm với mẹ của hắn.
“ Cháu sẽ thường xuyên đến đây thăm bác, đừng nản lòng hãy cố gắng khỏe mạnh chờ đến ngày được gặp Phong Lãng có được không.”
Gương mặt của mẹ Phong Lãng bỗng nhiên trầm xuống, nhìn những nếp năn trên gương mặt của bà, biết bà đã khổ tâm vì gia đình mình biết bao nhiêu.
“ Tôi sợ nó cũng sẽ giống ba của nó đi mãi mãi không quay trở về.”
Thẩm Hi cũng vô cùng nặng lòng nhưng cô phải truyền năng lượng thích cực để người phụ nữ này được sống tốt hơn, bà đã dành cả một đời để nhớ thương chồng và con trai của mình.
“ Cháu tin anh ấy sẽ quay về, Phong Lãng rất giỏi anh ấy sẽ có thể vượt qua khó khăn quay về bên cạnh bác để gia đình được đoàn tụ.”
Mẹ của Phong Lãng nhìn Thẩm Hi có vài phần nghi ngờ.
“ Cô đã gặp nó ở đâu, tại sao cô lại biết về con trai của tôi còn cả sợi dây chuyền nữa cô vẫn chưa trả lời tôi.”
Thẩm Hi quên mình đã quá đường đột đến mà không giải thích cho mẹ của Phong Lãng biết.
“ Cháu là bạn của Phong Lãng, chúng cháu đã gặp nhau ở Malaysia, anh ấy đã nhắc đến bác nên cháu mới tìm đến để gặp bác, nói với bác rằng anh ấy vẫn ổn, để bác có thể yên tâm không buồn rầu nữa.”
Mẹ của Phong Lãng nghe Thẩm Hi nói bà biết là cô chỉ muốn an ủi mình, nhưng dù sao thì vẫn phải hi vọng bà không muốn mất thêm một người thân nào nữa.
“ Tôi cũng tin là vậy, nhưng cô quen biết Phong trong hoàn cảnh như thế nào, từ trước đến nay nó chưa bao giờ có bạn khác giới chỉ tập trung cho công việc, nhiều lần tôi đã thúc giục nó kết hôn, nhưng Phong không thích ai thì sẽ không bao giờ nói chuyện với người đó, tích cách của nó rất hướng nội.”
Thẩm Hi không biết có nên kể cho mẹ của Phong Lãng nghe việc mình đã gặp hắn ở hang ổ của bọn người buông bán chất cấm không nữa, nhưng không nói thì sẽ tốt hơn để bà không phải lo lắng nhiều.
“ Bọn cháu chỉ tình cờ gặp nhau, nhưng trong một tình huống không ai nghĩ đến, lúc đầu cháu cũng không thích tính cách im lặng của anh ấy nhưng khi tiếp xúc sâu mới biết Phong Lãng là một người đàn ông tốt và ấm áp.”
Mẹ của Phong Lãng hoài nghi nhìn Thẩm Hi.
“ Cô là bạn gái của Phong đúng không, hai đứa đã tiến triễn đến đâu rồi nó cũng có tầm nhìn không tệ nhỉ.”
Thẩm Hi vội vàng phũ nhận.
“ Vẫn chưa, anh ấy chưa công nhận cháu là..”
Mẹ của Phong Lãng cười rất tươi nắm lấy tay của Thẩm Hi.
“ Không sao nó ko công nhận thì bác công nhận, hai đứa đã tiến triển đến đâu rồi ?"
Thẩm Hi ngại ngùng cô không biết nên nói như thế nào, cô cũng không biết Phong Lãng nghĩ về mình như thế nào, hai người không biết đến khi nào mới gặp lại nhau nhưng trái tim của cô đã trao hết cho Phong Lãng dù cho sau này mọi chuyện có đi về đâu, trái tim của Thẩm Hi vẫn không thay đổi, cô chỉ có hình ảnh Phong Lãng ở trong tâm trí mình.
Nhìn mẹ của Phong Lãng vui vẻ khi biết hắn có mối quan hệ với một cô gái, dường như bà rất vui bà đã trải hết nổi lòng với Thẩm Hi, bà muốn con trai có thể lấy vợ sinh con để vợ của Phong Lãng có thể thay thế bà chăm sóc cho hắn vì mẹ của Phong Lãng nghĩ đến bệnh tật của mình sẽ không còn nhiều thời gian ở bên cạnh con trai.
Thẩm Hi tạm biệt mẹ của Phong Lãng rồi rời khỏi bệnh viện, cô bước đi trên đường mà tâm tư rối bời, bao nhiêu thứ lướt qua vòng suy nghĩ của cô, giữ màn đêm tỉnh mịch những con người cô đơn lướt qua nhau đến, Thẩm Hi lại nhớ về hình ảnh người đàn ông đó, nước mắt của cô bất giác rơi xuống đầy đau thương, trái tim đau đến thắt lại, không biết giờ này Phong Lãng có an toàn hay không cô rất lo lắng cho tính mạng của hắn, chưa bao giờ cô cảm thấy nhớ một người đến như thế, Thẩm Hi ngồi xổm xuống đường bàn tay bấu chặt lấy nơi lồng ngực trái đang đau đớn của mình, nước mắt đua nhau rơi xuống, Thẩm Hi đã vô cùng yếu lòng, cô khóc nức nở trên đường, người đi đường điều đưa mắt nhìn cô không hiểu chuyện gì xảy ra với cô gái này.
Thẩm Hi khó chịu đến mức không thể nào thở được cô oán trách Phong lãng.
“ Tại sao anh lại khiến cho em nhớ anh đến như thế, bây giờ anh đang ở đâu Phong Lãng xin anh hãy quay về bên cạnh em đi đừng chơi trốn tìm với nhau nữa, em đau lòng lắm.”
Chỉ một mình cô tự độc thoại cho chính bản thân mình nghe, chẳng có ai hiểu được cảm giác khi nhớ một người đau đến như thế nào, Thẩm Hi đã lặng lẽ khóc vì Phong Lãng không biết bao nhiêu lầm chỉ mong có thể được gặp lại người đàn ông mà mình yêu thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.