Nàng Phóng Viên Xấu Số Của Lão Nhị
Chương 55: Có người theo dõi
Tg Mể Mể
23/06/2023
Mấy ngày này Thẩm Hi thường rất bận rộn cô vừa đến công ty để làm việc vừa chạy đến chỗ của mẹ Phong Lãng, bà cũng cảm nhận được sự chân thành của Thẩm Hi nên cũng đã dần xem có tình cảm và trở nên thân thiết với Thẩm Hi hơn. Vì được Thẩm Hi thúc đẩy tập luyện và ăn uống điều độ nên mẹ của Phong Lãng đã hồi phục, hiện tại sức khỏe của bà đã ổn định và có thể xuất viện.
Hai người quay về nhà, Thẩm Hi chủ động xách hết những túi đồ của bà, mẹ của Phong Lãng vui vẻ mở cửa ra vì lâu ngày không về nhà nên căn nhà đã bám đầy bụi, Thẩm Hi giúp bà dọn dẹp rồi cũng với mẹ của Phong Lãng đi siêu thị mua một ít đồ về nấu nướng.
Suốt quá trình Thẩm Hi đã nhìn đã nhìn được nụ cười trên môi của bà, cô cũng cảm thấy vui lây, dù sao bản thân cũng đã giúp cho Phong Lãng cảm thấy yên tâm hơn, để anh tập trung thi hành nhiệm vụ, còn quay về với gia đình.
Mẹ của Phong Lãng tự tay vào bếp để nấu cơm mời Thẩm Hi ăn, cô cũng đi xuống bếp để giúp đỡ bà, hai người dường như rất hợp ý nhau, đến lúc cả hai cùng ngồi vào bàn ăn, thì mẹ của Phong Lãng đã trải lòng với cô.
" Đã lâu rồi bác chưa được ngồi ăn chung với với ai cả, hôm nay bác cảm thấy vui lắm, bác có một điều muốn xin con có được không ?"
Thẩm Hi gật đầu vui vẻ nói.
" Dạ được bác cứ nói đi ạ."
" Con có thể thường xuyên đến đây chơi với bác được không, ở một mình bác cảm thấy cô đơn lắm."
Thẩm Hi nghe bà nói thì có vài phần đau lòng, một người phụ nữ có chồng có con nhưng luôn phải sống trong sự cô đơn một mình, cô đã không chần chừ mà gật đầu nói.
" Dạ được chứ con sẽ thường xuyên đến đây để dùng cơm cùng bác."
Nghe cô nói như thế mẹ của Phong Lãng rất vui. Sau khi cùng nhau ăn cơm chung xong Thẩm Hi giúp bà rửa bát, đến lúc gần về cô đưa tay tháo sợi dây chuyền ra định trả lại cho bà vì dù sao đây cũng là tính vật quan trọng của mẹ con Phong Lãng, như bà đã vội ngăn lại.
" Đừng tháo nó ra, Phong Lãng trao nó cho ai thì chắc chắn người đó có vị trí rất quan trọng trong trái tim của nó, con cứ giữ lấy khi nào Phong Lãng quay về thì sẽ tính chuyện sao."
Thẩm Hi cảm thấy hơi khó xử.
" Con được giữ nó sao?"
Mẹ của Phong Lãng vui vẻ gật đầu nói.
" Đúng vậy cứ giữ lấy, từ lúc tiếp xúc với con bác đã muốn con là con dâu của mình."
Thẩm Hi nghe bà nói thì gương mặt liền đỏ ửng, cô đã không nghĩ đến chuyện mình sẽ kết hôn với Phong Lãng, còn không biết khi nào hắn sẽ quay về, nghĩ đến đây lòng của cô lại nặng nề.
Thẩm Hi chào tạm biệt mẹ của Phong Lãng rồi quay về, suốt quãng đường đi về Thẩm Hi luôn có cảm giác như ai đó đang theo dõi mình, cô cứ đi được một đoạn lại quay phía sau để nhìn xem có ai không, màn đêm tối tăm càng khiến cho Thẩm Hi lo lắng cô bước thật nhanh về phía trước, bỗng nhiên có một bàn tay đánh lên vai của Thẩm Hi, khiến cho cô giật mình quay lại hét lên.
" Á...."
Thiết Quân vội vàng bịt miệng của Thẩm Hi lại.
" Nhỏ tiếng thôi, làm gì mà hét lớn quá vậy."
Thẩm Hi ngậm miệng lại cô liếc nhìn Thiết Quân.
" Tại sao lại là cậu ?"
Thiết Quân tỏ vẻ khó chịu nói.
" Hôm nay tớ đưa Thẩm Đào đi chơi, bọn tôi vừa về đến, tớ đang định quay về nhà, tình cờ thấy dáng người quen quen nên mới chạy đến hù doạ."
Thẩm Hi nghe Thiết Quân nói thì vô cùng cay cú cô đá vào chân của Thiết Quân khiến cho cậu ấy ngã quỵ xuống.
" Dám đưa em gái của tôi ra ngoài vào ban đêm, cậu chán sống rồi sao."
Thiết Quân liền lên tiếng cầu xin.
" Đau đau, tớ xin phép ba mẹ của cậu rồi mới đưa em ấy đi chơi mà."
Thẩm Hi ngồi xổm xuống nói nhỏ vào tai của Thiết Quân.
" Hình như có người đang theo dõi tớ."
Thiết Quân liền tỏ vẻ nghiêm trọng.
" Là ai không có mắt nhìn đi theo dõi một người hung dữ như cậu vậy."
Thẩm Hi liền đánh tới tấp vào vai của Thiết Quân.
" Muốn chết lắm rồi phải không."
Thiết Quân chỉ biết lấy tay đỡ những cú đánh của Thẩm Hi.
" Được rồi để tớ đưa cậu về."
Hai người đứng lên Thiết Quân đưa Thẩm Hi về nhà, anh ấy cũng chỉ mới vừa từ đó ra, hai người bước đi cùng nhau vì quá thân thiết với nhau Thiết Quân xem Thẩm Hi như một người đàn ông khoác vai cô như bằng hữu, hai người vừa đi khỏi thì một người mặc đồ đen bước ra từ con hẻm nhỏ nhìn theo bóng lưng của hai người.
Tối đó Thẩm Hi muốn ngủ cùng với mẹ của mình, nhìn thấy mẹ của Phong Lãng sống trong cuộc đời đầy hiu quạnh, cô lại càng thương mẹ của mình hơn, thường ngày cô đã không quan tâm đến gia đình nhiều chỉ biết làm việc rồi quay về thì đã có mẹ chuẩn bị mọi thứ, cô nằm ôm chặt lấy mẹ của mình rồi tâm sự cùng bà, Thẩm Hi lấy ra một ví dụ để kể cho mẹ của mình nghe về hoàn cảnh của mẹ Phong Lãng, bà ấy rất đồng cảm còn bảo Thẩm Hi giới thiệu với mẹ của Phong Lãng đi tập thể dục thể thao cùng hội bạn của mình, Thẩm Hi cảm thấy ý kiến này không tồi có như thế mới giúp mẹ của Phong Lãng quên đi nỗi nhớ con.
Hai người quay về nhà, Thẩm Hi chủ động xách hết những túi đồ của bà, mẹ của Phong Lãng vui vẻ mở cửa ra vì lâu ngày không về nhà nên căn nhà đã bám đầy bụi, Thẩm Hi giúp bà dọn dẹp rồi cũng với mẹ của Phong Lãng đi siêu thị mua một ít đồ về nấu nướng.
Suốt quá trình Thẩm Hi đã nhìn đã nhìn được nụ cười trên môi của bà, cô cũng cảm thấy vui lây, dù sao bản thân cũng đã giúp cho Phong Lãng cảm thấy yên tâm hơn, để anh tập trung thi hành nhiệm vụ, còn quay về với gia đình.
Mẹ của Phong Lãng tự tay vào bếp để nấu cơm mời Thẩm Hi ăn, cô cũng đi xuống bếp để giúp đỡ bà, hai người dường như rất hợp ý nhau, đến lúc cả hai cùng ngồi vào bàn ăn, thì mẹ của Phong Lãng đã trải lòng với cô.
" Đã lâu rồi bác chưa được ngồi ăn chung với với ai cả, hôm nay bác cảm thấy vui lắm, bác có một điều muốn xin con có được không ?"
Thẩm Hi gật đầu vui vẻ nói.
" Dạ được bác cứ nói đi ạ."
" Con có thể thường xuyên đến đây chơi với bác được không, ở một mình bác cảm thấy cô đơn lắm."
Thẩm Hi nghe bà nói thì có vài phần đau lòng, một người phụ nữ có chồng có con nhưng luôn phải sống trong sự cô đơn một mình, cô đã không chần chừ mà gật đầu nói.
" Dạ được chứ con sẽ thường xuyên đến đây để dùng cơm cùng bác."
Nghe cô nói như thế mẹ của Phong Lãng rất vui. Sau khi cùng nhau ăn cơm chung xong Thẩm Hi giúp bà rửa bát, đến lúc gần về cô đưa tay tháo sợi dây chuyền ra định trả lại cho bà vì dù sao đây cũng là tính vật quan trọng của mẹ con Phong Lãng, như bà đã vội ngăn lại.
" Đừng tháo nó ra, Phong Lãng trao nó cho ai thì chắc chắn người đó có vị trí rất quan trọng trong trái tim của nó, con cứ giữ lấy khi nào Phong Lãng quay về thì sẽ tính chuyện sao."
Thẩm Hi cảm thấy hơi khó xử.
" Con được giữ nó sao?"
Mẹ của Phong Lãng vui vẻ gật đầu nói.
" Đúng vậy cứ giữ lấy, từ lúc tiếp xúc với con bác đã muốn con là con dâu của mình."
Thẩm Hi nghe bà nói thì gương mặt liền đỏ ửng, cô đã không nghĩ đến chuyện mình sẽ kết hôn với Phong Lãng, còn không biết khi nào hắn sẽ quay về, nghĩ đến đây lòng của cô lại nặng nề.
Thẩm Hi chào tạm biệt mẹ của Phong Lãng rồi quay về, suốt quãng đường đi về Thẩm Hi luôn có cảm giác như ai đó đang theo dõi mình, cô cứ đi được một đoạn lại quay phía sau để nhìn xem có ai không, màn đêm tối tăm càng khiến cho Thẩm Hi lo lắng cô bước thật nhanh về phía trước, bỗng nhiên có một bàn tay đánh lên vai của Thẩm Hi, khiến cho cô giật mình quay lại hét lên.
" Á...."
Thiết Quân vội vàng bịt miệng của Thẩm Hi lại.
" Nhỏ tiếng thôi, làm gì mà hét lớn quá vậy."
Thẩm Hi ngậm miệng lại cô liếc nhìn Thiết Quân.
" Tại sao lại là cậu ?"
Thiết Quân tỏ vẻ khó chịu nói.
" Hôm nay tớ đưa Thẩm Đào đi chơi, bọn tôi vừa về đến, tớ đang định quay về nhà, tình cờ thấy dáng người quen quen nên mới chạy đến hù doạ."
Thẩm Hi nghe Thiết Quân nói thì vô cùng cay cú cô đá vào chân của Thiết Quân khiến cho cậu ấy ngã quỵ xuống.
" Dám đưa em gái của tôi ra ngoài vào ban đêm, cậu chán sống rồi sao."
Thiết Quân liền lên tiếng cầu xin.
" Đau đau, tớ xin phép ba mẹ của cậu rồi mới đưa em ấy đi chơi mà."
Thẩm Hi ngồi xổm xuống nói nhỏ vào tai của Thiết Quân.
" Hình như có người đang theo dõi tớ."
Thiết Quân liền tỏ vẻ nghiêm trọng.
" Là ai không có mắt nhìn đi theo dõi một người hung dữ như cậu vậy."
Thẩm Hi liền đánh tới tấp vào vai của Thiết Quân.
" Muốn chết lắm rồi phải không."
Thiết Quân chỉ biết lấy tay đỡ những cú đánh của Thẩm Hi.
" Được rồi để tớ đưa cậu về."
Hai người đứng lên Thiết Quân đưa Thẩm Hi về nhà, anh ấy cũng chỉ mới vừa từ đó ra, hai người bước đi cùng nhau vì quá thân thiết với nhau Thiết Quân xem Thẩm Hi như một người đàn ông khoác vai cô như bằng hữu, hai người vừa đi khỏi thì một người mặc đồ đen bước ra từ con hẻm nhỏ nhìn theo bóng lưng của hai người.
Tối đó Thẩm Hi muốn ngủ cùng với mẹ của mình, nhìn thấy mẹ của Phong Lãng sống trong cuộc đời đầy hiu quạnh, cô lại càng thương mẹ của mình hơn, thường ngày cô đã không quan tâm đến gia đình nhiều chỉ biết làm việc rồi quay về thì đã có mẹ chuẩn bị mọi thứ, cô nằm ôm chặt lấy mẹ của mình rồi tâm sự cùng bà, Thẩm Hi lấy ra một ví dụ để kể cho mẹ của mình nghe về hoàn cảnh của mẹ Phong Lãng, bà ấy rất đồng cảm còn bảo Thẩm Hi giới thiệu với mẹ của Phong Lãng đi tập thể dục thể thao cùng hội bạn của mình, Thẩm Hi cảm thấy ý kiến này không tồi có như thế mới giúp mẹ của Phong Lãng quên đi nỗi nhớ con.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.