Nàng Phóng Viên Xấu Số Của Lão Nhị
Chương 46: Hãy trân trọng cô ấy
Tg Mể Mể
23/06/2023
Phong Lãng ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Hi bằng sự ngại ngùng và áy náy, cô biết hắn đang nghĩ gì nên đã không muốn nhắc đến chuyện lúc nãy mà lãng tránh sang chuyện khác.
“ Ăn cơm đi em vừa nấu xong, tuy không ngon như anh nấu nhưng cũng tạm ổn.”
Cô ngồi xuống ở góc giường cạnh Phong Lãng, hắn vẫn không hề cử động gương mặt rất sâu lắng nhìn Thẩm Hi.
“ Em không sợ sao ?”
Thẩm Hi tỏ ra rất bình thản và vô tư.
“ Sợ chuyện gì ?”
“ Em không sợ dáng vẻ của tôi lúc nảy sao, mà vẫn nhất quyết ở bên cạnh tôi.” Gương mặt của Phong Lãng đầy vẻ u uất.
Thẩm Hi vừa chuẩn bị bát đũa cho Phong Lãng vừa nói chuyện với hắn.
“ Nếu sợ em đã không ở lại đây để giúp anh cai nghiện rồi, nhưng lần sau em sẽ không đưa thuốc cho anh nữa đâu, hãy cố gắng chịu đựng để có thể nhanh chóng bình phục.”
Thẩm Hi đưa bát cơm đến trước mặt Phong Lãng, bát cơm nóng nổi làn khói mờ vẫn còn bay lên, Phong Lãng đón nhận bát cơm cô đưa, Thẩm Hi tiếp tục đưa thức ăn đến chỗ của hắn.
“ Anh ăn đi để có sức khỏe mà chịu đựng khi lên cơn thèm thuốc.”
Phong Lãng ngồi nhìn Thẩm Hi đầy dịu dàng.
“ Em không ăn sao ?”
Thẩm Hi mỉm cười nói.
“ Em sẽ ăn sau anh cứ ăn trước đi rồi em sẽ giúp anh lau người để thoải mái hơn.”
Tại sao cô lại đối xử tốt với người đàn ông này như thế, những việc từ trước đến nay chưa từng làm cũng đã vì hắn mà làm tất cả, có lẽ tình yêu của cô dành cho hắn đã đủ lớn, đến mức muốn cùng Phong Lãng trả qua những khó khăn trước mắt.
Cô đã thay đổi nhiều như thế là vì bản thân đã nhận được cách đối đãi dịu dàng của Phong Lãng, cách hắn bảo vệ cô khi gặp nguy hiểm, luôn là tấm bia đỡ đạn cho Thẩm Hi trước họng súng đáng sợ. Dù có đôi lúc cô bướng bỉnh, hay cáo gắt giận dỗi vô cớ, hắn cũng là người đứng ra giải hòa trước, lúc nào cũng sợ cô đói không có gì ăn, nên đã tự động nấu đồ ăn cho cô, Thẩm Hi đã cảm nhận được tình cảm của Phong Lãng qua những hành động của hắn, đã đến lúc cô đáp trả lại tấm chân tình này.
Phong Lãng thường lên cơn vào buổi sáng và lúc chiều tối, Thẩm Hi thường canh đến những lúc như thế cô sẽ đi ra ngoài để không nghe được những âm thanh đau đớn của Phong Lãng, nếu ở lại cô sẽ lại mềm lòng đưa thuốc cho Phong Lãng. Thẩm Hi ngồi bên ngoài mà trong lòng cứ lo sợ, cô cứ thấp thỏm đợi đến lúc không còn tiếng la hét của Phong Lãng nữa, Thẩm Hi mới vội vàng chạy vào xem tình hình của hắn như thế nào, sau một trận vật vả với cơn thèm thuốc cơ thể của Phong Lãng lúc nào cũng thấm đầy mồ hôi, Thẩm Hi đem chậu nước vào lau người cho hắn, cô luôn kiên nhẫn chăm sóc Phong Lãng, dù có lúc hắn vì quá khó chịu khi không có thuốc, Phong Lãng lớn tiếng với Thẩm Hi, nhưng cô vẫn mỉm cười đối đãi dịu dàng với hắn.
Suốt một tuần qua Thẩm Hi đã giúp cho Phong Lãng giảm bớt liệu lượng thuốc đưa vào người, hắn cũng rất phối hợp chuyên tâm rèn luyện thể chất để cơ thể khỏe mạnh hơn.
Hôm nay Thời Phúc đến để đưa cho Thẩm Hi lương thực để cô dự trữ cho những ngày tiếp theo, Thời Phúc đưa cả Minh Châu đến lúc đầu anh ấy không định nói nhưng Minh Châu đã giận dỗi không thèm nói chuyện với Thời Phúc, buộc lòng anh ấy phải nói ra tất cả, Minh Châu nghe xong thì lại muốn đi theo đến thăm Phong Lãng.
Vừa nhìn thấy Thẩm Hi, Minh Châu liền vui mừng chạy đến ôm cô.
“ Tôi nhớ cô lắm từ lúc cô đi trong làng yên ắng hẳn.”
Thời Phúc mang lương thực đem vào bên trong nhà.
“ Lão nhị thế nào rồi tình trạng bây giờ ra sao?”
Thẩm Hi hất cằm về phía căn phòng mà Phong Lãng đang ở bên trong.
“ Anh tự vào xem đi.”
Thời Phúc đi đến đó mở cửa ra rồi thò đầu vào bên trong quan sát, Phong Lãng đang ngồi trên giường đọc sách rất chăm chú.
“ Lão nhị anh thấy sao rồi ?”
Phong Lãng đưa mắt nhìn về phía cửa, Minh Châu cũng đi đến hỏi thăm, hắn chỉ biết thở dài nói.
“ Căn cứ bí mật chỉ có tôi và cậu biết bây giờ có bao nhiêu người biết vậy.”
Thời Phúc chỉ biết cười gượng giải thích.
“ Chỉ là bất đắc dĩ mà thôi anh phải hiểu cho nổi lòng của tôi chứ, tôi không thể nào làm khác được.”
Thời Phúc đi vào bên trong lấy một cái ghế đi đến ngồi cạnh Phong Lãng.
“ Thấy thế nào rồi ?"
Phong Lãng bỏ quyển sách xuống.
“ Cũng đã đỡ hơn rất nhiều thời gian lên cơn đã chỉ còn lại một cử, tôi cứ tưởng mình đã chết khi bị Tam Hưng tiêm thứ chất lỏng đó vào người rồi, đúng là chẳng biết trước được điều gì.”
Thời Phúc thở ra một hơi nặng nề, rồi tựa lưng vào ghế, gương mặt đầy tâm trạng bọc bạch.
“ Anh phải cám ơn Thẩm Hi, chính cô ấy đã đến cầu xin tôi giúp anh cai nghiện, tôi cũng khá bất ngờ về cô gái này, Thẩm Hi đã không từ bỏ anh mà muốn giúp anh đến cùng vậy nên anh hãy trân trọng cô ấy."
Thời Phúc thở dài tiếp tục nói.
"Tôi không biết khi nào mọi chuyện mới kết thúc đây, tôi không muốn sống trong bóng tối như thế này nữa, tôi muốn kết hôn với Minh Châu muốn xây dựng hạnh phúc của riêng mình.”
Phong Lãng cũng hiểu được nỗi lòng của Thời Phúc, bản thân hắn cũng rất mong cầu hạnh phúc cho mình.
“ Sắp đi đến những chặn đường cuối cùng rồi cậu đừng nóng vội suốt khoảng thời gian ở đây tôi vẫn luôn nghĩ cách để kết thúc nhiệm vụ này càng sớm càng tốt.”
“ Ăn cơm đi em vừa nấu xong, tuy không ngon như anh nấu nhưng cũng tạm ổn.”
Cô ngồi xuống ở góc giường cạnh Phong Lãng, hắn vẫn không hề cử động gương mặt rất sâu lắng nhìn Thẩm Hi.
“ Em không sợ sao ?”
Thẩm Hi tỏ ra rất bình thản và vô tư.
“ Sợ chuyện gì ?”
“ Em không sợ dáng vẻ của tôi lúc nảy sao, mà vẫn nhất quyết ở bên cạnh tôi.” Gương mặt của Phong Lãng đầy vẻ u uất.
Thẩm Hi vừa chuẩn bị bát đũa cho Phong Lãng vừa nói chuyện với hắn.
“ Nếu sợ em đã không ở lại đây để giúp anh cai nghiện rồi, nhưng lần sau em sẽ không đưa thuốc cho anh nữa đâu, hãy cố gắng chịu đựng để có thể nhanh chóng bình phục.”
Thẩm Hi đưa bát cơm đến trước mặt Phong Lãng, bát cơm nóng nổi làn khói mờ vẫn còn bay lên, Phong Lãng đón nhận bát cơm cô đưa, Thẩm Hi tiếp tục đưa thức ăn đến chỗ của hắn.
“ Anh ăn đi để có sức khỏe mà chịu đựng khi lên cơn thèm thuốc.”
Phong Lãng ngồi nhìn Thẩm Hi đầy dịu dàng.
“ Em không ăn sao ?”
Thẩm Hi mỉm cười nói.
“ Em sẽ ăn sau anh cứ ăn trước đi rồi em sẽ giúp anh lau người để thoải mái hơn.”
Tại sao cô lại đối xử tốt với người đàn ông này như thế, những việc từ trước đến nay chưa từng làm cũng đã vì hắn mà làm tất cả, có lẽ tình yêu của cô dành cho hắn đã đủ lớn, đến mức muốn cùng Phong Lãng trả qua những khó khăn trước mắt.
Cô đã thay đổi nhiều như thế là vì bản thân đã nhận được cách đối đãi dịu dàng của Phong Lãng, cách hắn bảo vệ cô khi gặp nguy hiểm, luôn là tấm bia đỡ đạn cho Thẩm Hi trước họng súng đáng sợ. Dù có đôi lúc cô bướng bỉnh, hay cáo gắt giận dỗi vô cớ, hắn cũng là người đứng ra giải hòa trước, lúc nào cũng sợ cô đói không có gì ăn, nên đã tự động nấu đồ ăn cho cô, Thẩm Hi đã cảm nhận được tình cảm của Phong Lãng qua những hành động của hắn, đã đến lúc cô đáp trả lại tấm chân tình này.
Phong Lãng thường lên cơn vào buổi sáng và lúc chiều tối, Thẩm Hi thường canh đến những lúc như thế cô sẽ đi ra ngoài để không nghe được những âm thanh đau đớn của Phong Lãng, nếu ở lại cô sẽ lại mềm lòng đưa thuốc cho Phong Lãng. Thẩm Hi ngồi bên ngoài mà trong lòng cứ lo sợ, cô cứ thấp thỏm đợi đến lúc không còn tiếng la hét của Phong Lãng nữa, Thẩm Hi mới vội vàng chạy vào xem tình hình của hắn như thế nào, sau một trận vật vả với cơn thèm thuốc cơ thể của Phong Lãng lúc nào cũng thấm đầy mồ hôi, Thẩm Hi đem chậu nước vào lau người cho hắn, cô luôn kiên nhẫn chăm sóc Phong Lãng, dù có lúc hắn vì quá khó chịu khi không có thuốc, Phong Lãng lớn tiếng với Thẩm Hi, nhưng cô vẫn mỉm cười đối đãi dịu dàng với hắn.
Suốt một tuần qua Thẩm Hi đã giúp cho Phong Lãng giảm bớt liệu lượng thuốc đưa vào người, hắn cũng rất phối hợp chuyên tâm rèn luyện thể chất để cơ thể khỏe mạnh hơn.
Hôm nay Thời Phúc đến để đưa cho Thẩm Hi lương thực để cô dự trữ cho những ngày tiếp theo, Thời Phúc đưa cả Minh Châu đến lúc đầu anh ấy không định nói nhưng Minh Châu đã giận dỗi không thèm nói chuyện với Thời Phúc, buộc lòng anh ấy phải nói ra tất cả, Minh Châu nghe xong thì lại muốn đi theo đến thăm Phong Lãng.
Vừa nhìn thấy Thẩm Hi, Minh Châu liền vui mừng chạy đến ôm cô.
“ Tôi nhớ cô lắm từ lúc cô đi trong làng yên ắng hẳn.”
Thời Phúc mang lương thực đem vào bên trong nhà.
“ Lão nhị thế nào rồi tình trạng bây giờ ra sao?”
Thẩm Hi hất cằm về phía căn phòng mà Phong Lãng đang ở bên trong.
“ Anh tự vào xem đi.”
Thời Phúc đi đến đó mở cửa ra rồi thò đầu vào bên trong quan sát, Phong Lãng đang ngồi trên giường đọc sách rất chăm chú.
“ Lão nhị anh thấy sao rồi ?”
Phong Lãng đưa mắt nhìn về phía cửa, Minh Châu cũng đi đến hỏi thăm, hắn chỉ biết thở dài nói.
“ Căn cứ bí mật chỉ có tôi và cậu biết bây giờ có bao nhiêu người biết vậy.”
Thời Phúc chỉ biết cười gượng giải thích.
“ Chỉ là bất đắc dĩ mà thôi anh phải hiểu cho nổi lòng của tôi chứ, tôi không thể nào làm khác được.”
Thời Phúc đi vào bên trong lấy một cái ghế đi đến ngồi cạnh Phong Lãng.
“ Thấy thế nào rồi ?"
Phong Lãng bỏ quyển sách xuống.
“ Cũng đã đỡ hơn rất nhiều thời gian lên cơn đã chỉ còn lại một cử, tôi cứ tưởng mình đã chết khi bị Tam Hưng tiêm thứ chất lỏng đó vào người rồi, đúng là chẳng biết trước được điều gì.”
Thời Phúc thở ra một hơi nặng nề, rồi tựa lưng vào ghế, gương mặt đầy tâm trạng bọc bạch.
“ Anh phải cám ơn Thẩm Hi, chính cô ấy đã đến cầu xin tôi giúp anh cai nghiện, tôi cũng khá bất ngờ về cô gái này, Thẩm Hi đã không từ bỏ anh mà muốn giúp anh đến cùng vậy nên anh hãy trân trọng cô ấy."
Thời Phúc thở dài tiếp tục nói.
"Tôi không biết khi nào mọi chuyện mới kết thúc đây, tôi không muốn sống trong bóng tối như thế này nữa, tôi muốn kết hôn với Minh Châu muốn xây dựng hạnh phúc của riêng mình.”
Phong Lãng cũng hiểu được nỗi lòng của Thời Phúc, bản thân hắn cũng rất mong cầu hạnh phúc cho mình.
“ Sắp đi đến những chặn đường cuối cùng rồi cậu đừng nóng vội suốt khoảng thời gian ở đây tôi vẫn luôn nghĩ cách để kết thúc nhiệm vụ này càng sớm càng tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.