Nàng Phóng Viên Xấu Số Của Lão Nhị
Chương 10: Rối rắm
Tg Mể Mể
23/06/2023
Thẩm Hi mang đồ từ chỗ của Hân Đồng về cô đi ra bên ngoài nhìn nhà vệ sinh tối om bỗng chốc sởn gai ốc, Thẩm Hi lấy hết can đảm đi đến đó cô nhìn ngó xung quanh rồi mới cởi đồ ra rồi lấy nước dội lên người cô lầm bầm nói.
" Chẳng có nổi một cái vòi hoa sen sao mình lại rơi vào tình cảnh trớ trêu như thế này khổ thân tôi."
Thẩm Hi kì cọ người cho sạch sẽ cô lấy một gáo nước đổ lên người rồi lấy khăn lau người, Thẩm Hi đưa tay sờ soạng lên chổ treo đồ một con thằn lằn to đùng từ đâu xuất hiện, Thẩm Hi hoảng sợ hét toáng lên.
" Á..."
Phong Lãng đi ra cửa sổ nhìn xem có chuyện gì đang xảy ra với cô, nhưng Thẩm Hi sợ đến mức không kịp mặc quần áo vào vội vàng chạy ra ngoài trên người chỉ có chiếc khăn mỏng manh.
Phong Lãng đi đến nói.
" Có chuyện gì vậy ?'
Thẩm Hi chạy đến bám vào người Phong Lãng mếu máo nói.
" Có con thằn lằn to đùng bên trong ấy."
Phong Lãng thở dài nói.
" Có vậy mà cũng sợ."
Thẩm Hi nhất quyết không chịu xuống cô ôm chầm lấy Phong Lãng, hai chân siết lên eo của hắn, Phong Lãng đưa tay vỗ vỗ vào lưng của Thẩm Hi.
" Được rồi đừng sợ nữa tôi sẽ đuổi nó đi."
Thẩm Hi nghẹn ngào nói.
" Thật không?".
Phong Lãng gật đầu xác nhận.
"Thật xuống đi cô nặng lắm có biết không hả."
Thẩm Hi nghe Phong Lãng chê mình nặng cô liền tuột xuống, nhìn hắn bằng ánh mắt không hài lòng.
" Này đừng có mà quá đáng tôi nhỏ nhắn thế này mà anh lại bảo nặng."
Phong Lãng mỉm cười trêu chọc.
" Nhỏ nhắn mà ăn nhiều hơn người bình thường."
Thẩm Hi tức tối cô giậm chân xuống đất vì cử động mạnh chiếc khăn trên người rơi xuống, gương mặt của hai người liền sượng lại, Thẩm Hi bắt đầu hét lớn nhưng cũng may là Phong Lãng bịt miệng của cô lại kịp hắn khó chịu nói.
" Muốn tất cả mọi người lại đây xem cơ thể của mình hay sao."
Thẩm Hi lắc đầu, phong Lãng buông tay ra nói.
" Còn không mau lấy khăn quấn vào."
Thẩm Hi chợt nhớ ra cô khom xuống lấy khăn quấn chặt hơn rồi đi vào nhà, Phong Lãng đi lấy đồ rồi đi ra bên ngoài, Thẩm Hi nhìn theo miệng lẩm bẩm nói.
" Đi đâu vậy ?"
Cô mặc đồ của Hân Đồng đưa rồi lên giường nằm xuống lấy điện thoại trong ba lô ra nhưng ở đây hoàn toàn không có sóng, Thẩm Hi đi xung quanh căn nhà để tìm kiếm sóng điện thoại nhưng vẫn không được, Phong Lãng từ bên ngoài đi vào nói khiến cho Thẩm Hi giật mình.
" Không có sóng đâu cô đừng tốn thời gian nữa."
Thẩm Hi bĩu môi nói.
" Sợ tôi gọi cho cảnh sát đến bắt anh à."
Phong Lãng nhếch mép cười nói.
" Chính sợ cô gọi nên mới vô hiệu hoá sóng điện thoại đấy."
Thẩm Hi đi đến giường nằm xuống cô bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Chỉ vừa mới sáng sớm bên ngoài đã ồn ào, Thẩm Hi như một con mèo lười nằm ườn trên giường không chịu thức dậy.
Phong Lãng đã đi ra bên ngoài từ rất sớm, Thẩm Hi bước xuống giường đi ra bên ngoài nhìn thấy Phong Lãng đang chơi đùa cùng đám trẻ con, bỗng chốc cô thấy khung cảnh này thật bình yên, Thẩm Hi nghĩ đến mình đến bây giờ không có nỗi một mối tình đầu thật sự quá thảm hại, biết đến khi nào cô mới kết hôn sinh con cho ba mẹ đỡ lo đây.
A Giai nhìn thấy Thẩm Hi liền đưa tay nhỏ chỉ về phía cô.
" Chị đẹp thức giấc rồi."
Phong Lãng liếc nhìn Thẩm Hi một cái rồi lại tiếp tục chơi đùa cùng với A Giai, chỉ qua một đêm mà cô đã bị hắn ghẻ lạnh rồi, Thẩm Hi đi vào nhà thay đồ rồi đi ra bên ngoài tìm gì đó để ăn, bụng cô cứ đói cồn cào, Thẩm Hi nhìn thấy Hân Đồng thì liền vui vẻ đi đến hỏi.
" Chào cô có gì ăn không cho tôi xin với."
Hân Đồng đã rất thắc mắc mối quan hệ của Thẩm Hi và Phong Lãng.
" Cô và anh Phong có mối quan hệ như thế nào mà anh ấy chẳng chăm sóc cho cô gì cả thế, có thật là người yêu của nhau không."
Thẩm Hi chỉ biết cười gượng nói.
" Chỉ là mỗi người có tính cách khác nhau nên mới không nói chuyện nhiều."
Hân Đồng vẫn nhìn Thẩm Hi bằng ánh mắt nghi ngờ nhưng vẫn đi vào nhà lấy đồ ăn cho cô.
" Chẳng có nổi một cái vòi hoa sen sao mình lại rơi vào tình cảnh trớ trêu như thế này khổ thân tôi."
Thẩm Hi kì cọ người cho sạch sẽ cô lấy một gáo nước đổ lên người rồi lấy khăn lau người, Thẩm Hi đưa tay sờ soạng lên chổ treo đồ một con thằn lằn to đùng từ đâu xuất hiện, Thẩm Hi hoảng sợ hét toáng lên.
" Á..."
Phong Lãng đi ra cửa sổ nhìn xem có chuyện gì đang xảy ra với cô, nhưng Thẩm Hi sợ đến mức không kịp mặc quần áo vào vội vàng chạy ra ngoài trên người chỉ có chiếc khăn mỏng manh.
Phong Lãng đi đến nói.
" Có chuyện gì vậy ?'
Thẩm Hi chạy đến bám vào người Phong Lãng mếu máo nói.
" Có con thằn lằn to đùng bên trong ấy."
Phong Lãng thở dài nói.
" Có vậy mà cũng sợ."
Thẩm Hi nhất quyết không chịu xuống cô ôm chầm lấy Phong Lãng, hai chân siết lên eo của hắn, Phong Lãng đưa tay vỗ vỗ vào lưng của Thẩm Hi.
" Được rồi đừng sợ nữa tôi sẽ đuổi nó đi."
Thẩm Hi nghẹn ngào nói.
" Thật không?".
Phong Lãng gật đầu xác nhận.
"Thật xuống đi cô nặng lắm có biết không hả."
Thẩm Hi nghe Phong Lãng chê mình nặng cô liền tuột xuống, nhìn hắn bằng ánh mắt không hài lòng.
" Này đừng có mà quá đáng tôi nhỏ nhắn thế này mà anh lại bảo nặng."
Phong Lãng mỉm cười trêu chọc.
" Nhỏ nhắn mà ăn nhiều hơn người bình thường."
Thẩm Hi tức tối cô giậm chân xuống đất vì cử động mạnh chiếc khăn trên người rơi xuống, gương mặt của hai người liền sượng lại, Thẩm Hi bắt đầu hét lớn nhưng cũng may là Phong Lãng bịt miệng của cô lại kịp hắn khó chịu nói.
" Muốn tất cả mọi người lại đây xem cơ thể của mình hay sao."
Thẩm Hi lắc đầu, phong Lãng buông tay ra nói.
" Còn không mau lấy khăn quấn vào."
Thẩm Hi chợt nhớ ra cô khom xuống lấy khăn quấn chặt hơn rồi đi vào nhà, Phong Lãng đi lấy đồ rồi đi ra bên ngoài, Thẩm Hi nhìn theo miệng lẩm bẩm nói.
" Đi đâu vậy ?"
Cô mặc đồ của Hân Đồng đưa rồi lên giường nằm xuống lấy điện thoại trong ba lô ra nhưng ở đây hoàn toàn không có sóng, Thẩm Hi đi xung quanh căn nhà để tìm kiếm sóng điện thoại nhưng vẫn không được, Phong Lãng từ bên ngoài đi vào nói khiến cho Thẩm Hi giật mình.
" Không có sóng đâu cô đừng tốn thời gian nữa."
Thẩm Hi bĩu môi nói.
" Sợ tôi gọi cho cảnh sát đến bắt anh à."
Phong Lãng nhếch mép cười nói.
" Chính sợ cô gọi nên mới vô hiệu hoá sóng điện thoại đấy."
Thẩm Hi đi đến giường nằm xuống cô bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Chỉ vừa mới sáng sớm bên ngoài đã ồn ào, Thẩm Hi như một con mèo lười nằm ườn trên giường không chịu thức dậy.
Phong Lãng đã đi ra bên ngoài từ rất sớm, Thẩm Hi bước xuống giường đi ra bên ngoài nhìn thấy Phong Lãng đang chơi đùa cùng đám trẻ con, bỗng chốc cô thấy khung cảnh này thật bình yên, Thẩm Hi nghĩ đến mình đến bây giờ không có nỗi một mối tình đầu thật sự quá thảm hại, biết đến khi nào cô mới kết hôn sinh con cho ba mẹ đỡ lo đây.
A Giai nhìn thấy Thẩm Hi liền đưa tay nhỏ chỉ về phía cô.
" Chị đẹp thức giấc rồi."
Phong Lãng liếc nhìn Thẩm Hi một cái rồi lại tiếp tục chơi đùa cùng với A Giai, chỉ qua một đêm mà cô đã bị hắn ghẻ lạnh rồi, Thẩm Hi đi vào nhà thay đồ rồi đi ra bên ngoài tìm gì đó để ăn, bụng cô cứ đói cồn cào, Thẩm Hi nhìn thấy Hân Đồng thì liền vui vẻ đi đến hỏi.
" Chào cô có gì ăn không cho tôi xin với."
Hân Đồng đã rất thắc mắc mối quan hệ của Thẩm Hi và Phong Lãng.
" Cô và anh Phong có mối quan hệ như thế nào mà anh ấy chẳng chăm sóc cho cô gì cả thế, có thật là người yêu của nhau không."
Thẩm Hi chỉ biết cười gượng nói.
" Chỉ là mỗi người có tính cách khác nhau nên mới không nói chuyện nhiều."
Hân Đồng vẫn nhìn Thẩm Hi bằng ánh mắt nghi ngờ nhưng vẫn đi vào nhà lấy đồ ăn cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.