Chương 8
Thiên Thảo
03/10/2016
Bánh ngọt Mộ Tư trắng trẻo, được đôi môi xinh đẹp ngậm vào, giống như bông tuyết rơi trên
cánh hoa Mạn Châu Sa, vừa yêu mị vừa thuần khiết. Tầm mắt của Lương Uyển Uyển hoàn toàn bị hấp dẫn, không nhịn được dời mắt nhìn vào đôi môi
hắn.
"Thật ngọt." Hai hàng lông mày của hắn hơi nhíu lên.
Mặt Lương Uyển Uyển có chút ửng đỏ: "Bánh này gọi là bánh ngọt Mộ Tư, vốn sẽ khá ngọt."
"Vậy sao?" Tuy hắn chưa từng ăn qua bánh ngọt Mộ Tư, nhưng vẫn ăn hết từng miếng từng miếng.
Mãi đến khi Quân Huyễn Tuyết ăn xong miếng cuối cùng, Lương Uyển Uyển mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người để xuống hộp điểm tâm, cơ thể đột nhiên bị một luồng sức mạnh ép về phía vách xe, hơi thở nam tính, thoáng chốc bao quanh cơ thể nàng.
Ngực trước bị đụng đến đau đớn, sau lưng lại chạm phải lồng ngực rắn chắc của hắn, hắn đè nàng từ phía sau, môi chuyển qua bên tai của nàng, nói từng chữ từng chữ cực kỳ rõ ràng: "Ngươi nghe cho kỹ, ta chẳng cần biết ngươi là ai, cũng mặc kệ ngươi nói thật hay nói dối, chỉ cần ngươi nhớ rằng ngươi đã đáp ứng ta, vĩnh viễn không bao giờ vứt bỏ ta!"
"Ta. . . . . . Nào có nói láo!" Nàng có chết cũng không thừa nhận.
Hắn cười nhạo một tiếng: "Ngươi cho rằng ai cũng ngu ngốc như ngươi sao? Lương Uyển Uyển, ngươi phải nhớ rằng là ngươi đã đáp ứng ta, mỗi một chữ đều phải nhớ kỹ, nếu có một ngày, ngươi dám quên một chữ trong đó, ta sẽ không từ mọi thủ đoạn, để ngươi sống không bằng chết."
Hắn, tàn nhẫn mà vô tình.
Thế nhưng môi của hắn, liên tục in lên chiếc cổ đang lộ ra bên ngoài áo nàng, vô cùng mềm mại.
Không vứt. . . . . .
Không vứt . . . . . .
Giọng nói kia liên tục quanh quẩn ở bên tai nàng, giọng nói hoa lệ, nhưng lại giống một cây châm cực nhỏ, mạnh mẽ chui vào trong lỗ tai của nàng, đâm vào trái tim.
Giống như đời này đã không thể thoát khỏi ma chú, nàng lúc này, vĩnh viễn cũng không thể nào biết được, ở cuộc sống sau này, hai từ "Không vứt" sẽ quấn quanh nàng bao lâu! Lương Uyển Uyển làm sao cũng nghĩ không thông, tại sao Quân Huyễn Tuyết cứ nói nàng không được vứt bỏ hắn, thật ra khi nói đến từ "Vứt", phải là hắn có thể vứt nàng bất cứ lúc nào thì đúng hơn.
Lương Uyển Uyển phát hiện, mấy ngày ở chung, càng tiếp xúc lâu với Quân Huyễn Tuyết, càng cảm thấy hắn càng xinh đẹp. Vẻ đẹp bên ngoài chỉ là thứ yếu, nhưng sự thuần thiết bên trong của Quân Huyễn Tuyết mới là khí chất chân chính của hắn, trong lúc phất tay, sẽ tạo cho người ta có cảm giác vô cùng xinh đẹp.
Đương nhiên, ngoại trừ phát hiện được điều tẻ nhạt này, điều mà nàng hiếu kì nhất vẫn là nữ nhân bị bắt ở sau xe. Lúc xe ngựa chạy gấp, nữ nhân này sẽ bị giam ở trong một cái lồng gỗ mặc cho xe ngựa kéo đi, lúc xe ngựa đi chậm lại, hai tay nữ nhân sẽ bị trói lại, mà dây trói tay của nàng là lấy từ dây buộc ngựa, người nữ nhân kia phải chạy ở phía sau chiếc xe ngựa, nếu như bước chậm chân, sẽ bị chiếc xe ngựa kéo một đường đến máu me đầm đìa.
Phương thức dằn vặt người này, quả thật có thể nói là tàn nhẫn. Lương Uyển Uyển vô cùng thương xót cho nữ nhân này, tuy hai người giống nhau cũng là người không có tự do, thế nhưng nữ nhân kia thảm hơn nàng rất nhiều.
Giữa trưa, xe ngựa ngừng lại, Lương Uyển Uyển ngồi xổm ở trên bãi cỏ ven đường, Tùng U bưng tới một ít bánh ngọt để Lương Uyển Uyển ăn. Lương Uyển Uyển nhìn Quân Lạc Hoa đang cuộn mình nằm ở phía sau xe ngựa: "Không cho nàng ấy ăn sao?" Mấy ngày trước, ăn cơm trưa ở trong khách điếm ven đường, tính ra, hôm nay là lần đầu tiên ăn cơm dã ngoại.
"Chủ nhân đã phân phó, một ngày chỉ cần cho người kia ăn một bữa cơm là đủ." Tùng U đáp.
Một bữa cơm? Cho dù ngươi không chết, thì cũng sẽ bị đói bụng sinh ra bệnh đau bao tử. Lương Uyển Uyển thương xót nhìn Quân Lạc Hoa, muốn giúp nàng, nhưng lại không biết nên giúp thế nào.
Sau khi Tùng U rời đi, Lương Uyển Uyển ăn xong hơn nửa cái bánh ngọt, để lại một khối bánh ngọt Phù Dung, cẩn thận giấu ở trong tay áo, thừa dịp không ai chú ý tới, đi đến lồng giam, Quân Lạc Hoa nằm ở bên trong lồng giam, con mắt nhắm chặt, vẻ mặt vô cùng uể oải.
Bởi vì song gỗ, Lương Uyển Uyển với không tới người ở trong lồng, chỉ có thể ở bên ngoài lồng giam nhỏ giọng hô Quân Lạc Hoa: "Cho ngươi ăn nè, ngươi tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi!"
Sau khi hô bốn năm lần, Quân Lạc Hoa chậm rãi mở mắt ra, Lương Uyển Uyển vui vẻ, tay trượt ra khỏi tay áo, trong lòng bàn tay còn cầm một khối bánh ngọt Phù Dung: "Ngươi đói bụng không, cho ngươi ăn cái này nè, chẳng qua ngươi tuyệt đối đừng nói cho người khác biết." Nói xong, nàng nhét bánh ngọt Phù Dung vào trong lồng giam.
Quân Lạc Hoa nặng nề nhìn Lương Uyển Uyển, cũng không có đi lấy bánh ngọt Phù Dung kia.
Lương Uyển Uyển suy nghĩ một chút, lại nói: "Có phải ngươi muốn ta canh chừng cho ngươi?"
"Ngươi là người nào?" Quân Lạc Hoa đột nhiên mở miệng nói, giọng nói khàn khàn, nhưng vẫn có thể đọc rõ từng chữ.
"Ta chỉ là một bách tính bình thường, do bất đắc dĩ, tạm thời đi theo Quân Huyễn Tuyết, ta không cùng một nhóm với bọn họ." Nàng sợ người nữ nhân kia cho rằng bánh ngọt Phù Dung có vấn đề nên không dám ăn.
"Hoàn toàn bất đắc dĩ?" Quân Lạc Hoa từ từ nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Lương Uyển Uyển, dường như muốn nhìn thấu nàng: "Huyễn Tuyết xưa nay sẽ không vì bất cứ lý do gì mà để nữ nhân đi theo hắn."
"A?" Lương Uyển Uyển kinh ngạc với cách xưng hô của người bị nhốt trong lồng giam đối với Quân Huyễn Tuyết, giọng điệu kia, dường như không hề có một chút thù hận nào.
Đột nhiên, Quân Lạc Hoa nghĩ tới điều gì, thân thể bỗng nhiên nảy lên, nhào tới song gỗ, hai tay gắt gao nắm chặt lấy song gỗ, hô hấp dồn dập hỏi Lương Uyển Uyển: "Nói cho ta biết, Huyễn Tuyết có nói với ngươi hai chữ Mệnh Y hay không, có nói với ngươi không, ngươi là Mệnh Y của hắn sao?"
Cằm của nàng xém chút nữa rớt xuống, Lương Uyển Uyển chậm chạp hỏi ngược lại: "Ngươi. . . . . . Làm sao biết?"
Nàng vừa nói ra những lời này, nữ nhân kia giống như bị điên, hai tay dùng sức duỗi ra từ bên trong khe hở song gỗ, vết máu loang lổ trên mười ngón tay, vô cùng dữ tợn, dường như muốn bóp lấy cái cổ của Lương Uyển Uyển.
Lương Uyển Uyển sợ đến mức thân thể lùi về phía sau, lảo đảo một cái, xém chút nữa ngã trên mặt đất. Một đôi tay, xuyên qua nách nàng, đỡ lấy cả người nàng. Nàng ngửa đầu nhìn về phía sau, hóa ra là Quân Huyễn Tuyết.
Sắc mặt của hắn khó hiểu, giơ tay lên, nàng đã vững vàng đứng ở bên cạnh hắn.
Ánh mắt Quân Lạc Hoa nhìn Lương Uyển Uyển, chứa đầy sự thù hận và không dám tin: "Làm sao có khả năng. . . . . . Làm sao có khả năng Quân gia xuất hiện hai Mệnh Y cùng lúc . . . . . Không thể . . . . . . Không thể. . . . . ."
Quân Huyễn Tuyết thản nhiên nói: "Trước đây không có, cũng không đại biểu sẽ không xuất hiện."
"Sẽ không, ngươi cố ý muốn gạt ta, có đúng không, Huyễn Tuyết!" Tay Quân Lạc Hoa nắm chặt song gỗ, từng vệt máu dính lên song gỗ kia.
Quân Huyễn Tuyết không nói nữa, chỉ lôi Lương Uyển Uyển đi vào bên trong buồng xe, để lại Quân Lạc Hoa vẫn không ngừng dùng thân thể đụng vào song gỗ, không ngừng lẩm bẩm không thể.
Lương Uyển Uyển bất an ngồi xuống, trước mắt vẫn còn lóe lên sự thù hận trong ánh mắt của Quân Lạc Hoa. Nàng làm sao cũng nghĩ không thông, nàng và nữ nhân kia cũng không có ân oán gì, nàng thậm chí còn có lòng tốt mang bánh ngọt Phù Dung cho người kia, tại sao cuối cùng lại biến thành như vầy?
Liếm môi, nàng nhìn Quân Huyễn Tuyết ở kế bên, hỏi: "Thật ra ta chẳng hề biết Mệnh Y là cái gì, các ngươi thật sự nhận lầm người." Nghĩ tới nghĩ lui, Mệnh Y này dường như là điểm mấu chốt, đêm trăng tròn hôm ấy cùng với lời vừa nãy của nữ nhân kia, đều đề cập đến hai chữ Mệnh Y.
Quân Huyễn Tuyết một tay chống má phải, thân thể tựa vào gối mềm: "Người kia không phải là Mệnh Y, tên gọi đó dùng để gọi một người đặc biệt.”
"Mệnh Y là cái gì?" Nàng tò mò hỏi.
"Ngươi không cần biết."
"Vậy người nữ nhân kia rốt cuộc là ai?"
"Ngươi cũng không cần biết. Chỉ cần nhớ sau này đừng tiếp tục đến gần nữ nhân kia là được."
Lương Uyển Uyển nhìn thấy Quân Huyễn Tuyết không có ý định nói cho nàng biết thêm cái gì, không khỏi theo thói quen nhăn mũi một cái, hỏi một vấn đề cuối cùng: "Ngươi hành hạ nàng như vậy, có phải vì trước đây nàng đắc tội ngươi?"
"Đắc tội?" Khóe môi của hắn nhếch lên một nụ cười yếu ớt kiều diễm: "Cũng có thể xem như nàng ta đắc tội ta. Uyển Uyển, xưa nay ta không phải là dạng người tốt lành gì, đắc tội với người của ta, xưa nay đều không có kết quả tốt, đây là điều mà nàng ta đáng phải nhận, cũng là điều mà nàng nhất định phải nhận."
Nàng ngây ngốc, từ trong ánh mắt hắn, nàng hiểu được hàm ý của lời nói đó.
Hắn muốn nói cho nàng biết, tuyệt đối không nên đắc tội hắn, nếu không. . . . . . Nàng sẽ vạn kiếp bất phục. Mắt mông lung, không thấy rõ, chóp mũi, chỉ có thể ngửi được đàn hương muốn nghẹt thở trên người hắn . . . . . .
Đụng chạm da thịt, mồ hôi tuôn ra, hình như ngay cả suy nghĩ cũng bắt đầu muốn ngừng trệ lại rồi.
Cái tay nhỏ nhăn trắng trèo này, là tay của ai? Là ai liều mạng muốn đưa ta đến đây?
Quả thật. . . . . . vô cùng chán ghét. . . . . .
Thiếu niên nửa ngủ nửa tỉnh nằm ở trên giường, khuôn mặt đỏ ửng yêu mĩ, mê hoặc lòng người - rõ ràng là khuôn mặt của hắn!
"Thật ngọt." Hai hàng lông mày của hắn hơi nhíu lên.
Mặt Lương Uyển Uyển có chút ửng đỏ: "Bánh này gọi là bánh ngọt Mộ Tư, vốn sẽ khá ngọt."
"Vậy sao?" Tuy hắn chưa từng ăn qua bánh ngọt Mộ Tư, nhưng vẫn ăn hết từng miếng từng miếng.
Mãi đến khi Quân Huyễn Tuyết ăn xong miếng cuối cùng, Lương Uyển Uyển mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người để xuống hộp điểm tâm, cơ thể đột nhiên bị một luồng sức mạnh ép về phía vách xe, hơi thở nam tính, thoáng chốc bao quanh cơ thể nàng.
Ngực trước bị đụng đến đau đớn, sau lưng lại chạm phải lồng ngực rắn chắc của hắn, hắn đè nàng từ phía sau, môi chuyển qua bên tai của nàng, nói từng chữ từng chữ cực kỳ rõ ràng: "Ngươi nghe cho kỹ, ta chẳng cần biết ngươi là ai, cũng mặc kệ ngươi nói thật hay nói dối, chỉ cần ngươi nhớ rằng ngươi đã đáp ứng ta, vĩnh viễn không bao giờ vứt bỏ ta!"
"Ta. . . . . . Nào có nói láo!" Nàng có chết cũng không thừa nhận.
Hắn cười nhạo một tiếng: "Ngươi cho rằng ai cũng ngu ngốc như ngươi sao? Lương Uyển Uyển, ngươi phải nhớ rằng là ngươi đã đáp ứng ta, mỗi một chữ đều phải nhớ kỹ, nếu có một ngày, ngươi dám quên một chữ trong đó, ta sẽ không từ mọi thủ đoạn, để ngươi sống không bằng chết."
Hắn, tàn nhẫn mà vô tình.
Thế nhưng môi của hắn, liên tục in lên chiếc cổ đang lộ ra bên ngoài áo nàng, vô cùng mềm mại.
Không vứt. . . . . .
Không vứt . . . . . .
Giọng nói kia liên tục quanh quẩn ở bên tai nàng, giọng nói hoa lệ, nhưng lại giống một cây châm cực nhỏ, mạnh mẽ chui vào trong lỗ tai của nàng, đâm vào trái tim.
Giống như đời này đã không thể thoát khỏi ma chú, nàng lúc này, vĩnh viễn cũng không thể nào biết được, ở cuộc sống sau này, hai từ "Không vứt" sẽ quấn quanh nàng bao lâu! Lương Uyển Uyển làm sao cũng nghĩ không thông, tại sao Quân Huyễn Tuyết cứ nói nàng không được vứt bỏ hắn, thật ra khi nói đến từ "Vứt", phải là hắn có thể vứt nàng bất cứ lúc nào thì đúng hơn.
Lương Uyển Uyển phát hiện, mấy ngày ở chung, càng tiếp xúc lâu với Quân Huyễn Tuyết, càng cảm thấy hắn càng xinh đẹp. Vẻ đẹp bên ngoài chỉ là thứ yếu, nhưng sự thuần thiết bên trong của Quân Huyễn Tuyết mới là khí chất chân chính của hắn, trong lúc phất tay, sẽ tạo cho người ta có cảm giác vô cùng xinh đẹp.
Đương nhiên, ngoại trừ phát hiện được điều tẻ nhạt này, điều mà nàng hiếu kì nhất vẫn là nữ nhân bị bắt ở sau xe. Lúc xe ngựa chạy gấp, nữ nhân này sẽ bị giam ở trong một cái lồng gỗ mặc cho xe ngựa kéo đi, lúc xe ngựa đi chậm lại, hai tay nữ nhân sẽ bị trói lại, mà dây trói tay của nàng là lấy từ dây buộc ngựa, người nữ nhân kia phải chạy ở phía sau chiếc xe ngựa, nếu như bước chậm chân, sẽ bị chiếc xe ngựa kéo một đường đến máu me đầm đìa.
Phương thức dằn vặt người này, quả thật có thể nói là tàn nhẫn. Lương Uyển Uyển vô cùng thương xót cho nữ nhân này, tuy hai người giống nhau cũng là người không có tự do, thế nhưng nữ nhân kia thảm hơn nàng rất nhiều.
Giữa trưa, xe ngựa ngừng lại, Lương Uyển Uyển ngồi xổm ở trên bãi cỏ ven đường, Tùng U bưng tới một ít bánh ngọt để Lương Uyển Uyển ăn. Lương Uyển Uyển nhìn Quân Lạc Hoa đang cuộn mình nằm ở phía sau xe ngựa: "Không cho nàng ấy ăn sao?" Mấy ngày trước, ăn cơm trưa ở trong khách điếm ven đường, tính ra, hôm nay là lần đầu tiên ăn cơm dã ngoại.
"Chủ nhân đã phân phó, một ngày chỉ cần cho người kia ăn một bữa cơm là đủ." Tùng U đáp.
Một bữa cơm? Cho dù ngươi không chết, thì cũng sẽ bị đói bụng sinh ra bệnh đau bao tử. Lương Uyển Uyển thương xót nhìn Quân Lạc Hoa, muốn giúp nàng, nhưng lại không biết nên giúp thế nào.
Sau khi Tùng U rời đi, Lương Uyển Uyển ăn xong hơn nửa cái bánh ngọt, để lại một khối bánh ngọt Phù Dung, cẩn thận giấu ở trong tay áo, thừa dịp không ai chú ý tới, đi đến lồng giam, Quân Lạc Hoa nằm ở bên trong lồng giam, con mắt nhắm chặt, vẻ mặt vô cùng uể oải.
Bởi vì song gỗ, Lương Uyển Uyển với không tới người ở trong lồng, chỉ có thể ở bên ngoài lồng giam nhỏ giọng hô Quân Lạc Hoa: "Cho ngươi ăn nè, ngươi tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi!"
Sau khi hô bốn năm lần, Quân Lạc Hoa chậm rãi mở mắt ra, Lương Uyển Uyển vui vẻ, tay trượt ra khỏi tay áo, trong lòng bàn tay còn cầm một khối bánh ngọt Phù Dung: "Ngươi đói bụng không, cho ngươi ăn cái này nè, chẳng qua ngươi tuyệt đối đừng nói cho người khác biết." Nói xong, nàng nhét bánh ngọt Phù Dung vào trong lồng giam.
Quân Lạc Hoa nặng nề nhìn Lương Uyển Uyển, cũng không có đi lấy bánh ngọt Phù Dung kia.
Lương Uyển Uyển suy nghĩ một chút, lại nói: "Có phải ngươi muốn ta canh chừng cho ngươi?"
"Ngươi là người nào?" Quân Lạc Hoa đột nhiên mở miệng nói, giọng nói khàn khàn, nhưng vẫn có thể đọc rõ từng chữ.
"Ta chỉ là một bách tính bình thường, do bất đắc dĩ, tạm thời đi theo Quân Huyễn Tuyết, ta không cùng một nhóm với bọn họ." Nàng sợ người nữ nhân kia cho rằng bánh ngọt Phù Dung có vấn đề nên không dám ăn.
"Hoàn toàn bất đắc dĩ?" Quân Lạc Hoa từ từ nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Lương Uyển Uyển, dường như muốn nhìn thấu nàng: "Huyễn Tuyết xưa nay sẽ không vì bất cứ lý do gì mà để nữ nhân đi theo hắn."
"A?" Lương Uyển Uyển kinh ngạc với cách xưng hô của người bị nhốt trong lồng giam đối với Quân Huyễn Tuyết, giọng điệu kia, dường như không hề có một chút thù hận nào.
Đột nhiên, Quân Lạc Hoa nghĩ tới điều gì, thân thể bỗng nhiên nảy lên, nhào tới song gỗ, hai tay gắt gao nắm chặt lấy song gỗ, hô hấp dồn dập hỏi Lương Uyển Uyển: "Nói cho ta biết, Huyễn Tuyết có nói với ngươi hai chữ Mệnh Y hay không, có nói với ngươi không, ngươi là Mệnh Y của hắn sao?"
Cằm của nàng xém chút nữa rớt xuống, Lương Uyển Uyển chậm chạp hỏi ngược lại: "Ngươi. . . . . . Làm sao biết?"
Nàng vừa nói ra những lời này, nữ nhân kia giống như bị điên, hai tay dùng sức duỗi ra từ bên trong khe hở song gỗ, vết máu loang lổ trên mười ngón tay, vô cùng dữ tợn, dường như muốn bóp lấy cái cổ của Lương Uyển Uyển.
Lương Uyển Uyển sợ đến mức thân thể lùi về phía sau, lảo đảo một cái, xém chút nữa ngã trên mặt đất. Một đôi tay, xuyên qua nách nàng, đỡ lấy cả người nàng. Nàng ngửa đầu nhìn về phía sau, hóa ra là Quân Huyễn Tuyết.
Sắc mặt của hắn khó hiểu, giơ tay lên, nàng đã vững vàng đứng ở bên cạnh hắn.
Ánh mắt Quân Lạc Hoa nhìn Lương Uyển Uyển, chứa đầy sự thù hận và không dám tin: "Làm sao có khả năng. . . . . . Làm sao có khả năng Quân gia xuất hiện hai Mệnh Y cùng lúc . . . . . Không thể . . . . . . Không thể. . . . . ."
Quân Huyễn Tuyết thản nhiên nói: "Trước đây không có, cũng không đại biểu sẽ không xuất hiện."
"Sẽ không, ngươi cố ý muốn gạt ta, có đúng không, Huyễn Tuyết!" Tay Quân Lạc Hoa nắm chặt song gỗ, từng vệt máu dính lên song gỗ kia.
Quân Huyễn Tuyết không nói nữa, chỉ lôi Lương Uyển Uyển đi vào bên trong buồng xe, để lại Quân Lạc Hoa vẫn không ngừng dùng thân thể đụng vào song gỗ, không ngừng lẩm bẩm không thể.
Lương Uyển Uyển bất an ngồi xuống, trước mắt vẫn còn lóe lên sự thù hận trong ánh mắt của Quân Lạc Hoa. Nàng làm sao cũng nghĩ không thông, nàng và nữ nhân kia cũng không có ân oán gì, nàng thậm chí còn có lòng tốt mang bánh ngọt Phù Dung cho người kia, tại sao cuối cùng lại biến thành như vầy?
Liếm môi, nàng nhìn Quân Huyễn Tuyết ở kế bên, hỏi: "Thật ra ta chẳng hề biết Mệnh Y là cái gì, các ngươi thật sự nhận lầm người." Nghĩ tới nghĩ lui, Mệnh Y này dường như là điểm mấu chốt, đêm trăng tròn hôm ấy cùng với lời vừa nãy của nữ nhân kia, đều đề cập đến hai chữ Mệnh Y.
Quân Huyễn Tuyết một tay chống má phải, thân thể tựa vào gối mềm: "Người kia không phải là Mệnh Y, tên gọi đó dùng để gọi một người đặc biệt.”
"Mệnh Y là cái gì?" Nàng tò mò hỏi.
"Ngươi không cần biết."
"Vậy người nữ nhân kia rốt cuộc là ai?"
"Ngươi cũng không cần biết. Chỉ cần nhớ sau này đừng tiếp tục đến gần nữ nhân kia là được."
Lương Uyển Uyển nhìn thấy Quân Huyễn Tuyết không có ý định nói cho nàng biết thêm cái gì, không khỏi theo thói quen nhăn mũi một cái, hỏi một vấn đề cuối cùng: "Ngươi hành hạ nàng như vậy, có phải vì trước đây nàng đắc tội ngươi?"
"Đắc tội?" Khóe môi của hắn nhếch lên một nụ cười yếu ớt kiều diễm: "Cũng có thể xem như nàng ta đắc tội ta. Uyển Uyển, xưa nay ta không phải là dạng người tốt lành gì, đắc tội với người của ta, xưa nay đều không có kết quả tốt, đây là điều mà nàng ta đáng phải nhận, cũng là điều mà nàng nhất định phải nhận."
Nàng ngây ngốc, từ trong ánh mắt hắn, nàng hiểu được hàm ý của lời nói đó.
Hắn muốn nói cho nàng biết, tuyệt đối không nên đắc tội hắn, nếu không. . . . . . Nàng sẽ vạn kiếp bất phục. Mắt mông lung, không thấy rõ, chóp mũi, chỉ có thể ngửi được đàn hương muốn nghẹt thở trên người hắn . . . . . .
Đụng chạm da thịt, mồ hôi tuôn ra, hình như ngay cả suy nghĩ cũng bắt đầu muốn ngừng trệ lại rồi.
Cái tay nhỏ nhăn trắng trèo này, là tay của ai? Là ai liều mạng muốn đưa ta đến đây?
Quả thật. . . . . . vô cùng chán ghét. . . . . .
Thiếu niên nửa ngủ nửa tỉnh nằm ở trên giường, khuôn mặt đỏ ửng yêu mĩ, mê hoặc lòng người - rõ ràng là khuôn mặt của hắn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.