Chương 5: Bật lại cấp trên.
Lemmm
07/07/2023
Để bù đắp cho sai phạm tối hôm qua. Hôm nay, Tôn Vũ Kỳ cũng đã đến làm việc rất sớm, sớm đến mức Tần Tường Hi còn chưa kịp dậy.
Đến khi tắm rửa, thay xong quần áo, chuẩn bị đến văn phòng. Sự xuất hiện này của Tôn Vũ Kỳ làm hắn có chút bất ngờ, điều bất ngờ hơn chính là bữa sáng đã được cô chuẩn bị chu đáo ra bàn.
-"Tần tổng, chào buổi sáng."
Tôn Vũ Kỳ không biết tìm đâu ra chỗ hoa cúc họa mi, đang chuyên tâm cắm vào chậu thì nghe được tiếng động. Nhìn thấy hắn quần áo chỉnh tề bước đến, cô cũng tạm gác lại công việc dang dở mà chạy đến kéo ghế giúp hắn.
Tần Tường Hi nhìn cô với ánh mắt đầy nghi hoặc.
-"Trên đường đến đây cô gặp phải chuyện gì sao?"
-"Không có."
Tôn Vũ Kỳ nhanh nhẹn đáp.
-"Vậy có chuyện nhờ vả, xin xỏ đúng không?"
Hắn lại hỏi.
-"Không hề."
Cô thành thật trả lời.
-"Vậy thì chắc chắn hôm nay cô uống nhằm thứ gì đó. Hay là hôm qua cô bị thứ gì đó nhập? "
Đúng, chuyện này không thể không suy nghĩ. Bởi vì có thứ gì đó can thiệp nên mới xảy ra sa sút như thế.
Cái tên này bản tính đa nghi đến mức khiến người ta bực bội. Tôn Vũ Kỳ không thèm kéo ghế phụ hắn nữa, cô thẳng tay đẩy lại vị trí ghế về chỗ cũ. Xong lại chạy qua phía ghế ngồi xuống đối diện.
-"Tôi chính là muốn xin lỗi anh chuyện hôm qua. Anh nghĩ đi đâu thế!"
Tần Tường Hi thở phào nhẹ nhõm, ít ra cũng yên tâm vì tâm trí cô vẫn tốt, vẫn bình thường.
-"Hôm qua cô làm tôi rất mất mặt. Không không, vô cùng mất mặt."
Cô biết bản thân hôm qua đã gây phiền phức cho hắn. Trước đó hắn đã chu đáo bảo cô chuẩn bị sẵn thức ăn để tiếp đón Chung Hàn Hiên. Kết quả lại thành ra như thế, cô cảm thấy rất có lỗi. Vậy nên, hôm nay mới đích thân đến sớm chuẩn bị bữa sáng cho hắn để tạ lỗi. Không chỉ bữa nay, tất cả những ngày sau cô đều sẽ tự động đến sớm.
-"Tôi chuẩn bị mọi thứ chính là muốn xin lỗi anh đấy! Tôi thật sự không cố ý..."
Những ngày trước, mỗi buổi sáng đều có người phụ trách. Ở văn phòng làm việc, có trợ lý Triệu, cậu ta sẽ phụ trách lo những chuyện này giúp hắn. Sở dĩ, trong hợp đồng quy định cô không được đến trước tám giờ sáng cũng là có lý do. Tần Tường Hi không thích buổi sáng êm ả của hắn có người khác quấy nhiễu. Vậy mà hôm nay Tôn Vũ Kỳ lại đích thân chuẩn bị luôn cả bữa sáng, hắn cũng không khắc khe với cô, xem như thành ý này cũng tạm bỏ qua chuyện cô gây ra trước đó.
Cũng không thể không thừa nhận tài nấu ăn của Tôn Vũ Kỳ rất ổn. Nói chung, nằm ở mức có thể ăn được để duy trì sự sống. Còn ngon thì không đến mức đó.
Ngô Thiên Tuyết sau bao ngày tìm kiếm trợ lý mới cho căn hộ 307 thì cuối cùng cũng không tìm được.
Lý do cực kỳ vô lý, vừa nghe có người ứng tuyển lại vô cớ biến mất không một chút dấu vết. Ngô Thiên Tuyết cũng bắt đầu đau đầu vì không biết vài phút nữa đây phải giải trình với hắn như thế nào.
Nhưng dù sao thì vẫn nên báo cáo với hắn.
-"Tần tổng, cho gọi tôi sao?"
Ngô Thiên Tuyết đứng yên lặng một góc. Nhìn thấy Tần Tường Hi đang bận rộn xem lại doanh thu tháng này, nét mặt nghiêm túc của hắn khiến cô ta có chút run rẩy.
-"Ngồi đi."
Hắn khẽ ra lệnh.
-"Tần tổng, chuyện mà anh giao tôi làm.... Hay là để tôi đàm phán lại với Tôn Vũ Kỳ nhé!"
Nghe đến đây, Tần Tường Hi cũng lập tức chuyển mắt về phía Ngô Thiên Tuyết. Hắn biết yêu cầu tuyển trợ lý của mình rất khó khăn, nhưng hắn cũng đã tăng mức lương lên gấp 3 lần với mức lương hiện tại vẫn không một bóng nào xuất hiện. Đương nhiên cũng thấy rất tò mò, nhưng chuyện đó bây giờ không quan trọng nữa. Hôm nay, hắn gọi Ngô Thiên Tuyết đến chính là vì chuyện này.
-"Chuyện đó không vội nữa."
Ngô Thiên Tuyết nghe được lời này cũng bị hắn làm cho kinh ngạc. Chẳng phải mấy hôm trước còn kiên quyết muốn tìm người mới hay sao? Hôm nay lại thay đổi 180 độ? Nhưng dù sao cô ta cũng thấy bản thân bây giờ vô cùng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Tôn Vũ Kỳ theo lời hắn căn dặn, lập tức lên tầng lấy một tập hồ sơ mang đến cho hắn. Bởi vì sáng nay Tần Tường Hi có cuộc họp vào lúc 9 giờ nên không thể quay về căn hộ.
Nhìn thấy toàn thể nhân viên trong trung tâm thương mại bận rộn làm việc, khoác trên người những bộ đồng phục vô cùng thanh lịch. Cô lại cảm thấy thương thay cho số phận của mình, Tôn Vũ Kỳ chỉ biết ngậm ngùi bỏ vào thang máy.
Ting!
Cửa thang máy mở ra, bước chân cô cũng bất ngờ dừng hẳn.
Chung Hàn Hiên!
Tôn Vũ Kỳ mỉm cười cúi đầu chào hỏi.
Cả hai rất nhanh đến cửa hàng caffe trò chuyện. Đây là lời mời của đàn anh, cô không thể từ chối.
-"Anh nghe Tường Hi nói em tốt nghiệp thủ khoa."
Tôn Vũ Kỳ có chút bối rối. Không đúng, từ trước đến giờ mỗi khi đối diện với Chung Hàn Hiên cô đều mang một tâm thế vô cùng bối rối. Nhiều năm như thế, đến khi gặp lại cảm giác vẫn rất mới mẻ.
-"Vâng."
Tôn Vũ Kỳ khẽ gật đầu, mỉm cười đáp.
-"Có cần anh giúp em tìm một công việc khác không?"
Chung Hàn Hiên lên tiếng hỏi.
-"À, không. Thật sự không cần phiền đến anh đâu ạ."
Hôm nhìn thấy cô ở căn hộ của Tần Tường Hi, anh ta cũng rất bất ngờ, cả hai khi đó không tiện trò chuyện. Hơn nữa, quan hệ của hai người cũng không thân thiết đến mức có thể thoải mái giới thiệu về đối phương.
Chung Hàn Hiên năm đó là một học sinh ưu tú, lại là tâm điểm của cả trường. Không những là một học sinh giỏi, mà dáng dấp tuấn tú cũng làm biết bao nhiêu nữ sinh chú ý, trong đó có cả Tôn Vũ Kỳ.
Suốt năm trung học, cô thần tượng, mến mộ Chung Hàn Hiên. Hằng ngày mỗi khi chuông reo đều đến sân bóng rổ nhìn anh ta chơi bóng. Giữa hai người cũng không nảy sinh bất cứ thân thiết nào, từ đầu đến cuối đều là Tôn Vũ Kỳ mê muội đu theo thần tượng mà thôi.
Không ngờ đến khi học xong trung học, Chung Hàn Hiên lại nhận được học bổng đến Đức du học. Cô còn nhớ rất rõ, năm đó vào một mùa hè nắng nóng, trên còn đường trải đầy lá phong. Lần đó, cũng là lần đầu tiên cô nói chuyện cùng Chung Hàn Hiên, mặc dù chỉ đơn giản là những lời chào hỏi rồi đến tạm biệt.
-"Ừ, anh biết rồi."
Chung Hàn Hiên nở nụ cười ấm áp, trả lời.
Anh ta chu đáo gọi cho cô một phần bánh ngọt, điều làm cô kinh ngạc nhất chính là loại bánh kẹp mật ong, loại bánh ngọt mà cô thích.
-"Khi nào cần giúp đỡ cứ tìm anh. Dù sao chúng ta cũng là đồng hương, lại cùng trường... Anh nhất định sẽ không từ chối."
Đây có được xem là theo đuổi idol thành công không?
Tôn Vũ Kỳ hai má ửng hồng, ngượng ngùng nhìn anh ta.
-"Vâng."
-"Tường Hi ở tầng 7 của tòa nhà, cậu ấy hiện đang tham gia cuộc họp. Em cũng không cần vội, cứ ăn xong bánh đã. Anh có chuyện phải đi rồi, hẹn gặp lại."
Sau khi Chung Hàn Hiên rời khỏi, Tôn Vũ Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh tay nhấc vội cốc nước trên bàn uống một ngụm lớn. Cảm giác này rốt cuộc là sao vậy? Chẳng lẽ qua lâu như vậy cô vẫn còn thích Chung Hàn Hiên? Không thể nào.
Cạch! Cạch!
Có tiếng gõ trên bàn kéo suy nghĩ của Tôn Vũ Kỳ nhanh chóng quay về.
-"Quản lý Ngô!"
-"Cô không làm việc lại chạy đến đây vi vu dạo phố à?"
Ngô Thiên Tuyết nhìn những thứ trên bàn, tiện miệng hỏi.
-"Đương nhiên là không rồi, tôi đến để đưa tài liệu cho Tần tổng. Cô đừng suốt ngày ganh tị với công việc của tôi được không?"
Tôn Vũ Kỳ cũng nhanh chóng giải thích.
-"Tôi ganh tị? ..."
Nói đến đây, Ngô Thiên Tuyết cũng không thèm nói nữa. Cô ta thở dài ngồi xuống phía ghế còn trống, đối diện với cô. Nét mặt hiện lên vài phần khổ sở.
-"Cô sao vậy? Sắp bị đuổi việc à?"
Tôn Vũ Kỳ tò mò hỏi.
Nghe xong, Ngô Thiên Tuyết cũng trừng to hai mắt nhìn cô với ánh mắt đầy chết chóc.
-"Miệng mồm xui xẻo! Tôn Vũ Kỳ, cô mong tôi bị đuổi lắm có đúng vậy không?"
-"Không có! Chúng ta là chị em tốt, cô bị đuổi rồi lấy ai bảo vệ tôi đây. Quản lý à, mấy ngày nay không ai đến ứng tuyển đúng chứ!"
-"Yêu cầu của Tần tổng cao như vậy ai thèm ứng tuyển chứ! Tuyển một người phụ việc thôi lại cần bằng cấp? Tần tổng đúng là...."
Nhìn thấy vẻ mặt đang chăm chú nghe chuyện của Tôn Vũ Kỳ. Ngô Thiên Tuyết đột ngột im lặng, giọng điệu cũng rất nhanh thay đổi.
-"Khoan đã, vẻ mặt giang xảo của cô vậy là sao? Phải rồi, tôi cũng rất thắc mắc không biết rốt cuộc cô đã làm gì anh ấy. Tôn Vũ Kỳ, cô lợi hại! Vô cùng lợi hại."
Tôn Vũ Kỳ không hiểu Ngô Thiên Tuyết đang muốn nói đến chuyện gì, nhưng nhìn đồng hồ treo trên tường thì cô cũng đã đoán được nếu cô còn không mau đi chắc chắn sẽ bị tên địa chủ kia mắng một trận không chừa mặt mũi.
-"Quản lý à, tôi phải đi đây. Khi khác chúng ta nói chuyện nhé!"
Tôn Vũ Kỳ ba chân bốn cẳng chạy đi mất.
Cũng may cuộc họp cũng vừa mới kết thúc. Tôn Vũ Kỳ chỉnh sửa lại quần áo, gõ cửa.
-"Vào đi."
Được sự đồng ý, Tôn Vũ Kỳ lật đật đi vào.
Người đàn ông cao ngạo, trên người tỏa ra khí chất ngời ngời kia không nhìn đến cô một cái. Từ đầu đến cuối đều chăm chỉ ghi chép thứ gì đó, chỉ tùy tiện nói một câu bắt lỗi người khác.
-"Đúng là con rùa chậm chạp!"
Tôn Vũ Kỳ cực kỳ không hài lòng với cách đặt tên bừa bãi này của Tần Tường Hi. Cô nghiêm túc đáp.
-"Thứ nhất, tôi không có đến trễ, vừa nãy chẳng qua là anh đang họp, tôi không tiện vào. Thứ hai, tôi không phải rùa, anh đừng có gọi lung tung như thế được không?"
Tần Tường Hi chỉ tay vào đồng hồ trên bàn.
-"Cô trễ 5 phút, mời giải thích."
Chết tiệt! Cô đã rất cố gắng đi nhanh nhất có thể. Kết quả lại bị hắn bấm giờ, lại còn trễ 5 phút.
-"Tôi, tôi đi lạc."
Tôn Vũ Kỳ rất nhanh đã tìm ra được lý do. Nhưng còn thuyết phục hay không, thì phải xem ở hắn.
-"Tôn Vũ Kỳ, sao cô không đi làm luật sư đi, miệng lưỡi như thế không làm luật sư thật sự rất phí phạm của trời đấy. Mau mang văn kiện qua đây."
Tần Tường Hi nhận lấy văn kiện, xong lại bỏ sang một bên. Điều này khiến Tôn Vũ Kỳ vô cùng oán hận. Rõ ràng hắn không cần dùng đến, vậy mà lại ra lệnh buộc cô phải mang đến. Chắc chắn là hắn đang muốn hành hạ cô đây mà!
-"Tần tổng, tôi nói nhé! Con người của anh sao lại nhỏ nhen thế hả? lần va chạm trước đó, bắt anh đền cho tôi một bộ tách sứ mới, rõ ràng là anh không đúng. Lần va chạm thứ hai là do tôi không có mắt đụng phải xe của anh, tôi sai. Chúng ta xem như hòa nhau, nhưng bây giờ anh đang trả thù riêng đấy!"
Tôn Vũ Kỳ không chịu đựng bất mãn lên tiếng.
-"Cô đang bật lại cấp trên đó hả?"
Hắn nhíu mày, không hài lòng hỏi.
-"Không, ý tôi đương nhiên không phải. Tôi chỉ là muốn nói lên quan điểm của mình thôi, nếu như Tần tổng không thích thì sau này tôi sẽ không nói nữa."
Tôn Vũ Kỳ nhanh nhẹn trả lời.
-"Tôi đang cân nhắc cho cô đến làm trợ lý, nhưng xem ra đường đến văn phòng cũng khá xa, cô thân nữ nhi yếu đuối không thể tốn thể lực đi xa như thế. Cho nên, cô tốt nhất vẫn nên ở 307 làm việc thì hơn."
Sở dĩ hắn gọi cô đến chính xác là có ý định cho cô vào tập đoàn, với thân phận trợ lý riêng cho hắn. Nhưng còn chưa mở miệng đã bị cô lên cơn phẫn nộ tuông ra một tràng lý lẽ, nào là dùng việc công trả thù tư, hắn như vậy bao giờ chứ.
-"Tần tổng, anh thật sự suy nghĩ lại rồi sao? Tôi được đến đây làm trợ lý đúng không?"
Nụ cười trên môi của cô cũng trở nên tươi hẳn, lập tức chạy đến kéo lấy tay hắn, không chờ được mà lên tiếng hỏi.
Tôn Vũ Kỳ ăn nói thẳng thắn, là một người rất có nghĩa khí, dám nói lại không dám nhận. Lật mặt cũng cực kỳ nhanh, lươn lẹo không ai bằng.
-"Đó là suy nghĩ của ngày hôm qua. Hôm nay tôi lại đổi ý rồi, 307 chính là nơi tốt nhất cho cô."
Nói xong, hắn cũng tiện thế dùng cây viết trên tay đẩy nhẹ vào tay cô, có ý bảo cô mau bỏ ra.
-"Tôi về đây, tạm biệt! "
Gầm!
Cánh cửa bị đóng lại với một lực vô cùng mạnh, đủ để dằn mặt người ở bên trong.
-"Tôi sao lại có thể chịu đựng được người như cô nhỉ?"
Tần Tường Hi nén cơn giận, than thở.
Đến khi tắm rửa, thay xong quần áo, chuẩn bị đến văn phòng. Sự xuất hiện này của Tôn Vũ Kỳ làm hắn có chút bất ngờ, điều bất ngờ hơn chính là bữa sáng đã được cô chuẩn bị chu đáo ra bàn.
-"Tần tổng, chào buổi sáng."
Tôn Vũ Kỳ không biết tìm đâu ra chỗ hoa cúc họa mi, đang chuyên tâm cắm vào chậu thì nghe được tiếng động. Nhìn thấy hắn quần áo chỉnh tề bước đến, cô cũng tạm gác lại công việc dang dở mà chạy đến kéo ghế giúp hắn.
Tần Tường Hi nhìn cô với ánh mắt đầy nghi hoặc.
-"Trên đường đến đây cô gặp phải chuyện gì sao?"
-"Không có."
Tôn Vũ Kỳ nhanh nhẹn đáp.
-"Vậy có chuyện nhờ vả, xin xỏ đúng không?"
Hắn lại hỏi.
-"Không hề."
Cô thành thật trả lời.
-"Vậy thì chắc chắn hôm nay cô uống nhằm thứ gì đó. Hay là hôm qua cô bị thứ gì đó nhập? "
Đúng, chuyện này không thể không suy nghĩ. Bởi vì có thứ gì đó can thiệp nên mới xảy ra sa sút như thế.
Cái tên này bản tính đa nghi đến mức khiến người ta bực bội. Tôn Vũ Kỳ không thèm kéo ghế phụ hắn nữa, cô thẳng tay đẩy lại vị trí ghế về chỗ cũ. Xong lại chạy qua phía ghế ngồi xuống đối diện.
-"Tôi chính là muốn xin lỗi anh chuyện hôm qua. Anh nghĩ đi đâu thế!"
Tần Tường Hi thở phào nhẹ nhõm, ít ra cũng yên tâm vì tâm trí cô vẫn tốt, vẫn bình thường.
-"Hôm qua cô làm tôi rất mất mặt. Không không, vô cùng mất mặt."
Cô biết bản thân hôm qua đã gây phiền phức cho hắn. Trước đó hắn đã chu đáo bảo cô chuẩn bị sẵn thức ăn để tiếp đón Chung Hàn Hiên. Kết quả lại thành ra như thế, cô cảm thấy rất có lỗi. Vậy nên, hôm nay mới đích thân đến sớm chuẩn bị bữa sáng cho hắn để tạ lỗi. Không chỉ bữa nay, tất cả những ngày sau cô đều sẽ tự động đến sớm.
-"Tôi chuẩn bị mọi thứ chính là muốn xin lỗi anh đấy! Tôi thật sự không cố ý..."
Những ngày trước, mỗi buổi sáng đều có người phụ trách. Ở văn phòng làm việc, có trợ lý Triệu, cậu ta sẽ phụ trách lo những chuyện này giúp hắn. Sở dĩ, trong hợp đồng quy định cô không được đến trước tám giờ sáng cũng là có lý do. Tần Tường Hi không thích buổi sáng êm ả của hắn có người khác quấy nhiễu. Vậy mà hôm nay Tôn Vũ Kỳ lại đích thân chuẩn bị luôn cả bữa sáng, hắn cũng không khắc khe với cô, xem như thành ý này cũng tạm bỏ qua chuyện cô gây ra trước đó.
Cũng không thể không thừa nhận tài nấu ăn của Tôn Vũ Kỳ rất ổn. Nói chung, nằm ở mức có thể ăn được để duy trì sự sống. Còn ngon thì không đến mức đó.
Ngô Thiên Tuyết sau bao ngày tìm kiếm trợ lý mới cho căn hộ 307 thì cuối cùng cũng không tìm được.
Lý do cực kỳ vô lý, vừa nghe có người ứng tuyển lại vô cớ biến mất không một chút dấu vết. Ngô Thiên Tuyết cũng bắt đầu đau đầu vì không biết vài phút nữa đây phải giải trình với hắn như thế nào.
Nhưng dù sao thì vẫn nên báo cáo với hắn.
-"Tần tổng, cho gọi tôi sao?"
Ngô Thiên Tuyết đứng yên lặng một góc. Nhìn thấy Tần Tường Hi đang bận rộn xem lại doanh thu tháng này, nét mặt nghiêm túc của hắn khiến cô ta có chút run rẩy.
-"Ngồi đi."
Hắn khẽ ra lệnh.
-"Tần tổng, chuyện mà anh giao tôi làm.... Hay là để tôi đàm phán lại với Tôn Vũ Kỳ nhé!"
Nghe đến đây, Tần Tường Hi cũng lập tức chuyển mắt về phía Ngô Thiên Tuyết. Hắn biết yêu cầu tuyển trợ lý của mình rất khó khăn, nhưng hắn cũng đã tăng mức lương lên gấp 3 lần với mức lương hiện tại vẫn không một bóng nào xuất hiện. Đương nhiên cũng thấy rất tò mò, nhưng chuyện đó bây giờ không quan trọng nữa. Hôm nay, hắn gọi Ngô Thiên Tuyết đến chính là vì chuyện này.
-"Chuyện đó không vội nữa."
Ngô Thiên Tuyết nghe được lời này cũng bị hắn làm cho kinh ngạc. Chẳng phải mấy hôm trước còn kiên quyết muốn tìm người mới hay sao? Hôm nay lại thay đổi 180 độ? Nhưng dù sao cô ta cũng thấy bản thân bây giờ vô cùng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Tôn Vũ Kỳ theo lời hắn căn dặn, lập tức lên tầng lấy một tập hồ sơ mang đến cho hắn. Bởi vì sáng nay Tần Tường Hi có cuộc họp vào lúc 9 giờ nên không thể quay về căn hộ.
Nhìn thấy toàn thể nhân viên trong trung tâm thương mại bận rộn làm việc, khoác trên người những bộ đồng phục vô cùng thanh lịch. Cô lại cảm thấy thương thay cho số phận của mình, Tôn Vũ Kỳ chỉ biết ngậm ngùi bỏ vào thang máy.
Ting!
Cửa thang máy mở ra, bước chân cô cũng bất ngờ dừng hẳn.
Chung Hàn Hiên!
Tôn Vũ Kỳ mỉm cười cúi đầu chào hỏi.
Cả hai rất nhanh đến cửa hàng caffe trò chuyện. Đây là lời mời của đàn anh, cô không thể từ chối.
-"Anh nghe Tường Hi nói em tốt nghiệp thủ khoa."
Tôn Vũ Kỳ có chút bối rối. Không đúng, từ trước đến giờ mỗi khi đối diện với Chung Hàn Hiên cô đều mang một tâm thế vô cùng bối rối. Nhiều năm như thế, đến khi gặp lại cảm giác vẫn rất mới mẻ.
-"Vâng."
Tôn Vũ Kỳ khẽ gật đầu, mỉm cười đáp.
-"Có cần anh giúp em tìm một công việc khác không?"
Chung Hàn Hiên lên tiếng hỏi.
-"À, không. Thật sự không cần phiền đến anh đâu ạ."
Hôm nhìn thấy cô ở căn hộ của Tần Tường Hi, anh ta cũng rất bất ngờ, cả hai khi đó không tiện trò chuyện. Hơn nữa, quan hệ của hai người cũng không thân thiết đến mức có thể thoải mái giới thiệu về đối phương.
Chung Hàn Hiên năm đó là một học sinh ưu tú, lại là tâm điểm của cả trường. Không những là một học sinh giỏi, mà dáng dấp tuấn tú cũng làm biết bao nhiêu nữ sinh chú ý, trong đó có cả Tôn Vũ Kỳ.
Suốt năm trung học, cô thần tượng, mến mộ Chung Hàn Hiên. Hằng ngày mỗi khi chuông reo đều đến sân bóng rổ nhìn anh ta chơi bóng. Giữa hai người cũng không nảy sinh bất cứ thân thiết nào, từ đầu đến cuối đều là Tôn Vũ Kỳ mê muội đu theo thần tượng mà thôi.
Không ngờ đến khi học xong trung học, Chung Hàn Hiên lại nhận được học bổng đến Đức du học. Cô còn nhớ rất rõ, năm đó vào một mùa hè nắng nóng, trên còn đường trải đầy lá phong. Lần đó, cũng là lần đầu tiên cô nói chuyện cùng Chung Hàn Hiên, mặc dù chỉ đơn giản là những lời chào hỏi rồi đến tạm biệt.
-"Ừ, anh biết rồi."
Chung Hàn Hiên nở nụ cười ấm áp, trả lời.
Anh ta chu đáo gọi cho cô một phần bánh ngọt, điều làm cô kinh ngạc nhất chính là loại bánh kẹp mật ong, loại bánh ngọt mà cô thích.
-"Khi nào cần giúp đỡ cứ tìm anh. Dù sao chúng ta cũng là đồng hương, lại cùng trường... Anh nhất định sẽ không từ chối."
Đây có được xem là theo đuổi idol thành công không?
Tôn Vũ Kỳ hai má ửng hồng, ngượng ngùng nhìn anh ta.
-"Vâng."
-"Tường Hi ở tầng 7 của tòa nhà, cậu ấy hiện đang tham gia cuộc họp. Em cũng không cần vội, cứ ăn xong bánh đã. Anh có chuyện phải đi rồi, hẹn gặp lại."
Sau khi Chung Hàn Hiên rời khỏi, Tôn Vũ Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh tay nhấc vội cốc nước trên bàn uống một ngụm lớn. Cảm giác này rốt cuộc là sao vậy? Chẳng lẽ qua lâu như vậy cô vẫn còn thích Chung Hàn Hiên? Không thể nào.
Cạch! Cạch!
Có tiếng gõ trên bàn kéo suy nghĩ của Tôn Vũ Kỳ nhanh chóng quay về.
-"Quản lý Ngô!"
-"Cô không làm việc lại chạy đến đây vi vu dạo phố à?"
Ngô Thiên Tuyết nhìn những thứ trên bàn, tiện miệng hỏi.
-"Đương nhiên là không rồi, tôi đến để đưa tài liệu cho Tần tổng. Cô đừng suốt ngày ganh tị với công việc của tôi được không?"
Tôn Vũ Kỳ cũng nhanh chóng giải thích.
-"Tôi ganh tị? ..."
Nói đến đây, Ngô Thiên Tuyết cũng không thèm nói nữa. Cô ta thở dài ngồi xuống phía ghế còn trống, đối diện với cô. Nét mặt hiện lên vài phần khổ sở.
-"Cô sao vậy? Sắp bị đuổi việc à?"
Tôn Vũ Kỳ tò mò hỏi.
Nghe xong, Ngô Thiên Tuyết cũng trừng to hai mắt nhìn cô với ánh mắt đầy chết chóc.
-"Miệng mồm xui xẻo! Tôn Vũ Kỳ, cô mong tôi bị đuổi lắm có đúng vậy không?"
-"Không có! Chúng ta là chị em tốt, cô bị đuổi rồi lấy ai bảo vệ tôi đây. Quản lý à, mấy ngày nay không ai đến ứng tuyển đúng chứ!"
-"Yêu cầu của Tần tổng cao như vậy ai thèm ứng tuyển chứ! Tuyển một người phụ việc thôi lại cần bằng cấp? Tần tổng đúng là...."
Nhìn thấy vẻ mặt đang chăm chú nghe chuyện của Tôn Vũ Kỳ. Ngô Thiên Tuyết đột ngột im lặng, giọng điệu cũng rất nhanh thay đổi.
-"Khoan đã, vẻ mặt giang xảo của cô vậy là sao? Phải rồi, tôi cũng rất thắc mắc không biết rốt cuộc cô đã làm gì anh ấy. Tôn Vũ Kỳ, cô lợi hại! Vô cùng lợi hại."
Tôn Vũ Kỳ không hiểu Ngô Thiên Tuyết đang muốn nói đến chuyện gì, nhưng nhìn đồng hồ treo trên tường thì cô cũng đã đoán được nếu cô còn không mau đi chắc chắn sẽ bị tên địa chủ kia mắng một trận không chừa mặt mũi.
-"Quản lý à, tôi phải đi đây. Khi khác chúng ta nói chuyện nhé!"
Tôn Vũ Kỳ ba chân bốn cẳng chạy đi mất.
Cũng may cuộc họp cũng vừa mới kết thúc. Tôn Vũ Kỳ chỉnh sửa lại quần áo, gõ cửa.
-"Vào đi."
Được sự đồng ý, Tôn Vũ Kỳ lật đật đi vào.
Người đàn ông cao ngạo, trên người tỏa ra khí chất ngời ngời kia không nhìn đến cô một cái. Từ đầu đến cuối đều chăm chỉ ghi chép thứ gì đó, chỉ tùy tiện nói một câu bắt lỗi người khác.
-"Đúng là con rùa chậm chạp!"
Tôn Vũ Kỳ cực kỳ không hài lòng với cách đặt tên bừa bãi này của Tần Tường Hi. Cô nghiêm túc đáp.
-"Thứ nhất, tôi không có đến trễ, vừa nãy chẳng qua là anh đang họp, tôi không tiện vào. Thứ hai, tôi không phải rùa, anh đừng có gọi lung tung như thế được không?"
Tần Tường Hi chỉ tay vào đồng hồ trên bàn.
-"Cô trễ 5 phút, mời giải thích."
Chết tiệt! Cô đã rất cố gắng đi nhanh nhất có thể. Kết quả lại bị hắn bấm giờ, lại còn trễ 5 phút.
-"Tôi, tôi đi lạc."
Tôn Vũ Kỳ rất nhanh đã tìm ra được lý do. Nhưng còn thuyết phục hay không, thì phải xem ở hắn.
-"Tôn Vũ Kỳ, sao cô không đi làm luật sư đi, miệng lưỡi như thế không làm luật sư thật sự rất phí phạm của trời đấy. Mau mang văn kiện qua đây."
Tần Tường Hi nhận lấy văn kiện, xong lại bỏ sang một bên. Điều này khiến Tôn Vũ Kỳ vô cùng oán hận. Rõ ràng hắn không cần dùng đến, vậy mà lại ra lệnh buộc cô phải mang đến. Chắc chắn là hắn đang muốn hành hạ cô đây mà!
-"Tần tổng, tôi nói nhé! Con người của anh sao lại nhỏ nhen thế hả? lần va chạm trước đó, bắt anh đền cho tôi một bộ tách sứ mới, rõ ràng là anh không đúng. Lần va chạm thứ hai là do tôi không có mắt đụng phải xe của anh, tôi sai. Chúng ta xem như hòa nhau, nhưng bây giờ anh đang trả thù riêng đấy!"
Tôn Vũ Kỳ không chịu đựng bất mãn lên tiếng.
-"Cô đang bật lại cấp trên đó hả?"
Hắn nhíu mày, không hài lòng hỏi.
-"Không, ý tôi đương nhiên không phải. Tôi chỉ là muốn nói lên quan điểm của mình thôi, nếu như Tần tổng không thích thì sau này tôi sẽ không nói nữa."
Tôn Vũ Kỳ nhanh nhẹn trả lời.
-"Tôi đang cân nhắc cho cô đến làm trợ lý, nhưng xem ra đường đến văn phòng cũng khá xa, cô thân nữ nhi yếu đuối không thể tốn thể lực đi xa như thế. Cho nên, cô tốt nhất vẫn nên ở 307 làm việc thì hơn."
Sở dĩ hắn gọi cô đến chính xác là có ý định cho cô vào tập đoàn, với thân phận trợ lý riêng cho hắn. Nhưng còn chưa mở miệng đã bị cô lên cơn phẫn nộ tuông ra một tràng lý lẽ, nào là dùng việc công trả thù tư, hắn như vậy bao giờ chứ.
-"Tần tổng, anh thật sự suy nghĩ lại rồi sao? Tôi được đến đây làm trợ lý đúng không?"
Nụ cười trên môi của cô cũng trở nên tươi hẳn, lập tức chạy đến kéo lấy tay hắn, không chờ được mà lên tiếng hỏi.
Tôn Vũ Kỳ ăn nói thẳng thắn, là một người rất có nghĩa khí, dám nói lại không dám nhận. Lật mặt cũng cực kỳ nhanh, lươn lẹo không ai bằng.
-"Đó là suy nghĩ của ngày hôm qua. Hôm nay tôi lại đổi ý rồi, 307 chính là nơi tốt nhất cho cô."
Nói xong, hắn cũng tiện thế dùng cây viết trên tay đẩy nhẹ vào tay cô, có ý bảo cô mau bỏ ra.
-"Tôi về đây, tạm biệt! "
Gầm!
Cánh cửa bị đóng lại với một lực vô cùng mạnh, đủ để dằn mặt người ở bên trong.
-"Tôi sao lại có thể chịu đựng được người như cô nhỉ?"
Tần Tường Hi nén cơn giận, than thở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.