Chương 29: Cả đời này, chúng ta sẽ chẳng có kết quả.
Lemmm
22/07/2023
-"Cô khiến anh ấy trở thành nông nổi như bây giờ, cô còn mặt dày ở lại đây làm việc, vui vẻ bên tình nhân mới. Tôn Vũ Kỳ, cô rốt cuộc là thể loại gì vậy? Lương tâm cô vứt ở xó nào rồi hả?"
Hôm nay, trong lúc tình cờ đi ngang qua cửa hàng quần áo lại va phải Tôn Vũ Kỳ. Nói là như thế, nhưng thật chất Lệ Tịch Vân đến tìm cô chính là để gây chuyện, cố ý muốn cô phải rời khỏi nơi này.
-"Nếu không phải do cô ấu trĩ, suy nghĩ ngu ngốc thì anh ấy phải rơi vào tình trạng đó sao?"
Tôn Vũ Kỳ nâng mắt, lạnh giọng hỏi.
-"Cô..."
Nhận thấy bản thân ngay lúc này không nên nổi giận, Lệ Tịch Vân thong thả nở nụ cười vô tư chọn từng mẫu áo sơ mi, nói với âm giọng vô cùng nhẹ nhàng, êm tai.
-"Ai yo, tôi cũng phải cảm ơn cô Tôn đây mới phải. Bởi vì nhờ có cô mà anh ấy đã nghĩ thoáng hơn rồi, nhận ra đâu mới là người phù hợp nhất với anh ấy."
Cách đó không xa, một cô nhân viên khúm núm chạy đến thông báo.
-"Cô Lệ, phu nhân cho gọi đến phòng ạ."
Lệ Tịch Vân mỉm cười, đáp.
-"Ô, vậy sao. Cứ nói với bà ấy tôi sẽ đến ngay đây."
Nói xong, cô ta vẫn không quên ra lệnh cho cô gói hết chỗ áo sơ mi mà bản thân vừa nãy ngầu hứng tùy tiện chọn đại.
-"Thái độ với khách hàng như vậy là sao? Ít ra cũng nên tươi cười một chút, làm ra bộ mặt như này, cô muốn cả trung tâm thương mại này sớm đóng cửa hay sao?"
Quản lí Châu đứng cạnh đó đi đến cúi đầu nhận lỗi, khẽ kéo nhẹ ống tay áo của Tôn Vũ Kỳ nhắc nhở.
-"Cô Lệ, thật xin lỗi. Chúng tôi làm ngay đây ạ."
-"Chỉ là phận làm thuê, không đủ tư cách đấu với tôi đâu. Thấp kém!"
Lệ Tịch Vân bĩu môi khinh bỉ, nhắc chân rời đi.
-"Cô làm sao vậy? Định đắc tội với người ta lần hai sao? Đúng là không hiểu nổi."
Châu Thục Doanh khó chịu nhắc nhở cô một tiếng rồi cũng nhanh chóng bỏ đi.
Hôm đó chỉ là trong lúc nhất thời tức giận nên ông Tần không kìm được cảm xúc của mình, suy đi nghĩ lại thì Tần gia chỉ có duy nhất hắn là con trai, lại là người thừa kế sau này. Đó cũng chỉ là lúc tức giận, bởi lẽ có ba mẹ nào lại không thương con mình.
Vậy nên, hôm nay ông Tần cho gọi hắn trở về biệt thự cùng nhau ăn bữa cơm gia đình.
-"Suy nghĩ kỹ rồi à?"
Ông Tần nâng chun trà, uống một ngụm nhỏ, ôn tồn hỏi.
-"Ý bố muốn nói đến chuyện gì ạ?"
Hắn thấp giọng hỏi lại ông.
-"Hôn lễ giữa con và Tịch Vân, và còn dự án đang dang dở của con nữa. Vẫn quyết định như thế sao? "
-"Bố xem thường con lắm nhỉ?"
Tần Tường Hi nở nụ cười nhạt, hỏi.
-"Tường Hi, con là đứa trẻ thông minh. Con rất biết cách kinh doanh, có đầu óc nhạy bén. Bố cũng rất có niềm tin, nếu không có sự giúp đỡ của bố, con vẫn sẽ làm rất tốt."
-"Vậy tại sao bố còn hỏi con vấn đề đó chứ ạ?"
Ông Tần im lặng một lúc, khó khăn lắm mới có thể tạm nguôi ngoai cơn giận. Đứa con này tính cách cứng nhắc, quyết đoán chẳng khác gì ông.
-"Được rồi, được rồi. Gọi con về đây để nói chuyện không phải để tạo cơ hội cho con tiếp tục chọc giận bố. Ngày mai đến tập đoàn làm việc đi, vắng mặt thời gian qua xem như cho con ngày nghỉ phép."
Quyết định đột ngột này của ông Tần không thể khiến hắn không nghĩ ngợi. Hắn cười trừ, đáp.
-"Lần này lại là điều kiện gì nữa đây ạ?"
-"Thằng khỉ này, Tần thị chỉ có mỗi con thôi. Bố đã già rồi, không lo được hết. Đã lớn ngần ấy tuổi rồi thì cũng nên san sẻ công việc phụ bố. Còn nữa, những cái kế hoạch của con cứ việc làm, bố không ngăn nửa. Lão Vạn đã tin tưởng con như thế, thì đừng làm ông ấy thất vọng là được. Con thành công, bố cũng rất tự hào, có gì phải ngăn cản nữa chứ!"
Ông Tần nói với giọng điệu đầy thư giãn, nét mặt cũng vui lên vài phần.
-"Bố!"
Nghe được âm giọng trầm thấp của hắn, ông Tần liếc mắt nhìn sang, nhướng mày hỏi.
-"Làm sao?"
-"Cảm ơn bố nhé! Vì lần này bố đã ủng hộ con."
Hắn mỉm cười thật tươi, nói lời cảm ơn ông.
-"Bố không cần lời cảm ơn, bố chỉ muốn thấy kết quả. Mang nó làm quà cảm ơn cho bố đi."
Đã rất lâu, bố con bọn họ không cùng nhau tán ngẫu chuyện trò, bầu không khí trong căn biệt thự cũng đã tốt lên rất nhiều, tiếng cười giòn giã của ông Tần làm cả căn phòng trở nên vui nhộn. Người làm việc trong biệt thự cũng vui lây, bởi vì lão gia của bọn họ đã rất lâu rồi không được vui như bây giờ.
Sự xuất hiện trở lại của Tần Tường Hi khiến ai nấy đều không khỏi vui mừng. Từ khi hắn vắng mặt, mọi chuyện đều bàn giao lại cho Chung Hàn Hiên và một vị trợ lý của ông Tần lo liệu. Hằng ngày đều phải đối diện với vẻ mặt nghiêm nghị của Chung Hàn Hiên, còn phải đẩy nhanh tiến độ gia tăng doanh thu của tập đoàn, nhân viên hoạt động hết công suất... Khiến ai nấy đều ủ rũ, chẳng còn chút sức sống.
Trước kia, Tuy phải trải qua những chuyện trên nhưng dưới sự dẫn dắt của Tần Tường Hi thì áp lực công việc cũng nhẹ đi nhiều phần so với hiện tại.
Vẫn là phong thái uy nghiêm, tràn đầy tự tin ấy. Mọi nhân viên có mặt ở đó đều nhanh chóng chạy đến, líu ríu hỏi hang, hết người này lại đến phiên người nọ, vô vàng câu hỏi cứ thế náo loạn cả một gốc thang máy.
-"Tần tổng, anh quay lại thật là tốt. Chúng tôi sắp bị tăng ca đến ngất ngư rồi."
Một người nhân viên khác lại chạy đến, hớn hở hỏi.
-"Tần tổng, lần này anh thật sự quay lại đúng không?"
-"Tần tổng, thời gian vắng mặt của anh, chúng tôi thật sự rất nhớ anh đó ạ."
Đối mặt với những nhân viên miệng mồm linh hoạt này hắn chỉ biết cười trừ, lắc đầu ngán ngẩm. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bọn họ không hề xấu tính.
-"Cảm ơn mọi người thời gian qua đã cống hiến hết mình cho tập đoàn, thật sự rất cảm ơn mọi người."
Tần Tường Hi mỉm cười, đáp.
-"Tần tổng, anh đừng khách sáo, đó là chuyện mà chúng tôi nên làm thôi mà. Nếu như anh muốn cảm ơn, thì trưa nay cùng chúng tôi dừng bữa cơm trưa là được, đương nhiên phần thanh toán chắc chắn không thể nào là chúng tôi đâu nhỉ?."
Hàn Bộ nở nụ cười hào hứng, thay mặt mọi người phát biểu ý kiến.
Cái tên này lúc nào cũng thế, bản tính ma mảnh không hề thuyên giảm mà ngày một ăn sâu vào máu.
Tần Tường Hi miễn cưỡng gật đầu, mỉm cười hài hòa đáp.
-"Tất nhiên rồi, tôi sẽ mời mọi người."
Lời vừa kết thúc, một tràn pháo tay reo hò nhộn nhịp ở cửa thang máy.
-"Được rồi mọi người, chúng ta mau về làm việc thôi. Đừng quên trưa nay có hẹn với Tần tổng ở nhà ăn đấy nhé!"
Bầu không khí nhộn nhịp vừa nãy cũng nhanh chóng kết thúc. Tần Tường Hi vừa trở ngược vào cửa thang máy, bàn tay còn chưa kịp nhấn nút đã có người vội vàng chạy đến định bước vào trong, nhưng rồi lại dừng bước.
-"Không vào sao?"
Tần Tường Hi trầm giọng, hỏi.
Tôn Vũ Kỳ sắc mặt gượng gạo, lùi về phía sau vài bước chân.
-"Anh cứ đi đi ạ."
Dứt lời, Tần Tường Hi nhanh chóng kéo lấy tay cô vào trong thang máy dưới sự hoảng hốt của Tôn Vũ Kỳ.
-"Làm người dưng nước lã, chấp nhận đi trễ để rồi bị trừ tiền lương cô không thấy tiếc sao? Tiền đối với cô quan trọng đến thế kia mà?"
Tần Tường Hi nhìn cô bằng ánh mắt chứa đầy khinh bỉ, lên tiếng giễu cợt.
-"Anh muốn nói như thế nào tùy anh."
Tôn Vũ Kỳ lạnh lùng đáp.
-"Thay đổi cũng nhanh quá đó, nhanh đến mức không nhận ra được nữa. Trợ lý Tôn, bây giờ đã thành quản lý rồi."
Cô không thể ở chung một chỗ với hắn thêm một khắc nào nữa, những lời sỉ vả này cô đã nghe nhiều rồi, cô không muốn nghe thêm nữa, đặc biệt là từ hắn.
Tôn Vũ Kỳ lập tức đưa tay bấm nút thang máy, cô muốn nhanh chóng ra ngoài. Nhưng Tần Tường Hi nào cho cô thoát khỏi dễ dàng như thế, hắn nhanh chóng bấm đến tầng cao nhất của tòa nhà. Rất nhanh, hắn đã kéo lấy tay Tôn Vũ Kỳ đến sân thượng, mặc cho cô ra sức vùng vẫy.
-"Tần Tường Hi, anh mau bỏ ra! Tôi nói anh bỏ ra anh nghe thấy không? Tôi còn phải đi kiếm tiền, không rảnh tiếp chuyện cùng anh đâu. Mau bỏ ra!"
Bàn tay hắn càng siết chặt cổ tay cô hơn, chặt đến mức Tôn Vũ Kỳ nhíu mày đau đớn, máu nhất thời khó lưu thông đến bàn đốt ngón tay, phút chốc tái nhợt.
-"Cô muốn tiền đúng không? Được, tôi cho cô tiền. Tôn Vũ Kỳ, chỉ cần bồi chuyện cho tôi, tiền cô kiếm còn nhiều hơn so với số tiền làm việc ít ỏi kia đấy! Quá hời đúng không?"
Tần Tường Hi ném cô lên tường không một chút lưu tình, ánh sáng hắn đầy giận dữ nhìn cô. Tôn Vũ Kỳ mà hắn quen biết trước kia không phải là bộ dạng như bây giờ.
-"Tần Tường Hi, anh điên sao?"
Cô nhíu mày đau đớn, đưa tay xoa xoa hai bả vai gầy gò của mình, tức giận quát.
-"Phải, anh đang điên đây. Từ ngày hôm đó anh đã phát điên lên rồi. Tôn Vũ Kỳ, rốt cuộc em làm sao vậy hả?"
-"Làm sao? Tôi là người hỏi anh câu đó mới đúng đấy! Tần tổng, hôm đó anh đã nói sẽ không đến gây chuyện phiền phức cho tôi nữa, xin hỏi anh như vậy là đang giữ lời hứa sao?"
Tôn Vũ Kỳ nhìn hắn, trả lời.
-"Giữ lời hứa, em thích giữ lời hứa lắm đúng không?"
-"Phải, ưmm...um"
Rất nhanh, Tần Tường Hi cứ như vậy mà ép cô lên tường, cưỡng hôn cô một cách điên cuồng.
Bốp!
Khó khăn lắm Tôn Vũ Kỳ mới đấy hắn ra khỏi người mình, cô tức giận đưa tay tát cho hắn một cái để cảnh tỉnh.
-"Đã tỉnh táo chưa vậy hả? Cả đời này chúng ta, cũng sẽ không có kết quả, anh đừng cất công vô ích nữa. Anh như vậy chỉ làm tôi càng thêm ghét anh mà thôi!"
Nói rồi, Tôn Vũ Kỳ hậm hực đẩy hắn sang một bên lật đật bỏ đi.
Hắn bật cười thống khổ, tựa lưng vào bờ tường lạnh lẽo.
Hôm nay, trong lúc tình cờ đi ngang qua cửa hàng quần áo lại va phải Tôn Vũ Kỳ. Nói là như thế, nhưng thật chất Lệ Tịch Vân đến tìm cô chính là để gây chuyện, cố ý muốn cô phải rời khỏi nơi này.
-"Nếu không phải do cô ấu trĩ, suy nghĩ ngu ngốc thì anh ấy phải rơi vào tình trạng đó sao?"
Tôn Vũ Kỳ nâng mắt, lạnh giọng hỏi.
-"Cô..."
Nhận thấy bản thân ngay lúc này không nên nổi giận, Lệ Tịch Vân thong thả nở nụ cười vô tư chọn từng mẫu áo sơ mi, nói với âm giọng vô cùng nhẹ nhàng, êm tai.
-"Ai yo, tôi cũng phải cảm ơn cô Tôn đây mới phải. Bởi vì nhờ có cô mà anh ấy đã nghĩ thoáng hơn rồi, nhận ra đâu mới là người phù hợp nhất với anh ấy."
Cách đó không xa, một cô nhân viên khúm núm chạy đến thông báo.
-"Cô Lệ, phu nhân cho gọi đến phòng ạ."
Lệ Tịch Vân mỉm cười, đáp.
-"Ô, vậy sao. Cứ nói với bà ấy tôi sẽ đến ngay đây."
Nói xong, cô ta vẫn không quên ra lệnh cho cô gói hết chỗ áo sơ mi mà bản thân vừa nãy ngầu hứng tùy tiện chọn đại.
-"Thái độ với khách hàng như vậy là sao? Ít ra cũng nên tươi cười một chút, làm ra bộ mặt như này, cô muốn cả trung tâm thương mại này sớm đóng cửa hay sao?"
Quản lí Châu đứng cạnh đó đi đến cúi đầu nhận lỗi, khẽ kéo nhẹ ống tay áo của Tôn Vũ Kỳ nhắc nhở.
-"Cô Lệ, thật xin lỗi. Chúng tôi làm ngay đây ạ."
-"Chỉ là phận làm thuê, không đủ tư cách đấu với tôi đâu. Thấp kém!"
Lệ Tịch Vân bĩu môi khinh bỉ, nhắc chân rời đi.
-"Cô làm sao vậy? Định đắc tội với người ta lần hai sao? Đúng là không hiểu nổi."
Châu Thục Doanh khó chịu nhắc nhở cô một tiếng rồi cũng nhanh chóng bỏ đi.
Hôm đó chỉ là trong lúc nhất thời tức giận nên ông Tần không kìm được cảm xúc của mình, suy đi nghĩ lại thì Tần gia chỉ có duy nhất hắn là con trai, lại là người thừa kế sau này. Đó cũng chỉ là lúc tức giận, bởi lẽ có ba mẹ nào lại không thương con mình.
Vậy nên, hôm nay ông Tần cho gọi hắn trở về biệt thự cùng nhau ăn bữa cơm gia đình.
-"Suy nghĩ kỹ rồi à?"
Ông Tần nâng chun trà, uống một ngụm nhỏ, ôn tồn hỏi.
-"Ý bố muốn nói đến chuyện gì ạ?"
Hắn thấp giọng hỏi lại ông.
-"Hôn lễ giữa con và Tịch Vân, và còn dự án đang dang dở của con nữa. Vẫn quyết định như thế sao? "
-"Bố xem thường con lắm nhỉ?"
Tần Tường Hi nở nụ cười nhạt, hỏi.
-"Tường Hi, con là đứa trẻ thông minh. Con rất biết cách kinh doanh, có đầu óc nhạy bén. Bố cũng rất có niềm tin, nếu không có sự giúp đỡ của bố, con vẫn sẽ làm rất tốt."
-"Vậy tại sao bố còn hỏi con vấn đề đó chứ ạ?"
Ông Tần im lặng một lúc, khó khăn lắm mới có thể tạm nguôi ngoai cơn giận. Đứa con này tính cách cứng nhắc, quyết đoán chẳng khác gì ông.
-"Được rồi, được rồi. Gọi con về đây để nói chuyện không phải để tạo cơ hội cho con tiếp tục chọc giận bố. Ngày mai đến tập đoàn làm việc đi, vắng mặt thời gian qua xem như cho con ngày nghỉ phép."
Quyết định đột ngột này của ông Tần không thể khiến hắn không nghĩ ngợi. Hắn cười trừ, đáp.
-"Lần này lại là điều kiện gì nữa đây ạ?"
-"Thằng khỉ này, Tần thị chỉ có mỗi con thôi. Bố đã già rồi, không lo được hết. Đã lớn ngần ấy tuổi rồi thì cũng nên san sẻ công việc phụ bố. Còn nữa, những cái kế hoạch của con cứ việc làm, bố không ngăn nửa. Lão Vạn đã tin tưởng con như thế, thì đừng làm ông ấy thất vọng là được. Con thành công, bố cũng rất tự hào, có gì phải ngăn cản nữa chứ!"
Ông Tần nói với giọng điệu đầy thư giãn, nét mặt cũng vui lên vài phần.
-"Bố!"
Nghe được âm giọng trầm thấp của hắn, ông Tần liếc mắt nhìn sang, nhướng mày hỏi.
-"Làm sao?"
-"Cảm ơn bố nhé! Vì lần này bố đã ủng hộ con."
Hắn mỉm cười thật tươi, nói lời cảm ơn ông.
-"Bố không cần lời cảm ơn, bố chỉ muốn thấy kết quả. Mang nó làm quà cảm ơn cho bố đi."
Đã rất lâu, bố con bọn họ không cùng nhau tán ngẫu chuyện trò, bầu không khí trong căn biệt thự cũng đã tốt lên rất nhiều, tiếng cười giòn giã của ông Tần làm cả căn phòng trở nên vui nhộn. Người làm việc trong biệt thự cũng vui lây, bởi vì lão gia của bọn họ đã rất lâu rồi không được vui như bây giờ.
Sự xuất hiện trở lại của Tần Tường Hi khiến ai nấy đều không khỏi vui mừng. Từ khi hắn vắng mặt, mọi chuyện đều bàn giao lại cho Chung Hàn Hiên và một vị trợ lý của ông Tần lo liệu. Hằng ngày đều phải đối diện với vẻ mặt nghiêm nghị của Chung Hàn Hiên, còn phải đẩy nhanh tiến độ gia tăng doanh thu của tập đoàn, nhân viên hoạt động hết công suất... Khiến ai nấy đều ủ rũ, chẳng còn chút sức sống.
Trước kia, Tuy phải trải qua những chuyện trên nhưng dưới sự dẫn dắt của Tần Tường Hi thì áp lực công việc cũng nhẹ đi nhiều phần so với hiện tại.
Vẫn là phong thái uy nghiêm, tràn đầy tự tin ấy. Mọi nhân viên có mặt ở đó đều nhanh chóng chạy đến, líu ríu hỏi hang, hết người này lại đến phiên người nọ, vô vàng câu hỏi cứ thế náo loạn cả một gốc thang máy.
-"Tần tổng, anh quay lại thật là tốt. Chúng tôi sắp bị tăng ca đến ngất ngư rồi."
Một người nhân viên khác lại chạy đến, hớn hở hỏi.
-"Tần tổng, lần này anh thật sự quay lại đúng không?"
-"Tần tổng, thời gian vắng mặt của anh, chúng tôi thật sự rất nhớ anh đó ạ."
Đối mặt với những nhân viên miệng mồm linh hoạt này hắn chỉ biết cười trừ, lắc đầu ngán ngẩm. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bọn họ không hề xấu tính.
-"Cảm ơn mọi người thời gian qua đã cống hiến hết mình cho tập đoàn, thật sự rất cảm ơn mọi người."
Tần Tường Hi mỉm cười, đáp.
-"Tần tổng, anh đừng khách sáo, đó là chuyện mà chúng tôi nên làm thôi mà. Nếu như anh muốn cảm ơn, thì trưa nay cùng chúng tôi dừng bữa cơm trưa là được, đương nhiên phần thanh toán chắc chắn không thể nào là chúng tôi đâu nhỉ?."
Hàn Bộ nở nụ cười hào hứng, thay mặt mọi người phát biểu ý kiến.
Cái tên này lúc nào cũng thế, bản tính ma mảnh không hề thuyên giảm mà ngày một ăn sâu vào máu.
Tần Tường Hi miễn cưỡng gật đầu, mỉm cười hài hòa đáp.
-"Tất nhiên rồi, tôi sẽ mời mọi người."
Lời vừa kết thúc, một tràn pháo tay reo hò nhộn nhịp ở cửa thang máy.
-"Được rồi mọi người, chúng ta mau về làm việc thôi. Đừng quên trưa nay có hẹn với Tần tổng ở nhà ăn đấy nhé!"
Bầu không khí nhộn nhịp vừa nãy cũng nhanh chóng kết thúc. Tần Tường Hi vừa trở ngược vào cửa thang máy, bàn tay còn chưa kịp nhấn nút đã có người vội vàng chạy đến định bước vào trong, nhưng rồi lại dừng bước.
-"Không vào sao?"
Tần Tường Hi trầm giọng, hỏi.
Tôn Vũ Kỳ sắc mặt gượng gạo, lùi về phía sau vài bước chân.
-"Anh cứ đi đi ạ."
Dứt lời, Tần Tường Hi nhanh chóng kéo lấy tay cô vào trong thang máy dưới sự hoảng hốt của Tôn Vũ Kỳ.
-"Làm người dưng nước lã, chấp nhận đi trễ để rồi bị trừ tiền lương cô không thấy tiếc sao? Tiền đối với cô quan trọng đến thế kia mà?"
Tần Tường Hi nhìn cô bằng ánh mắt chứa đầy khinh bỉ, lên tiếng giễu cợt.
-"Anh muốn nói như thế nào tùy anh."
Tôn Vũ Kỳ lạnh lùng đáp.
-"Thay đổi cũng nhanh quá đó, nhanh đến mức không nhận ra được nữa. Trợ lý Tôn, bây giờ đã thành quản lý rồi."
Cô không thể ở chung một chỗ với hắn thêm một khắc nào nữa, những lời sỉ vả này cô đã nghe nhiều rồi, cô không muốn nghe thêm nữa, đặc biệt là từ hắn.
Tôn Vũ Kỳ lập tức đưa tay bấm nút thang máy, cô muốn nhanh chóng ra ngoài. Nhưng Tần Tường Hi nào cho cô thoát khỏi dễ dàng như thế, hắn nhanh chóng bấm đến tầng cao nhất của tòa nhà. Rất nhanh, hắn đã kéo lấy tay Tôn Vũ Kỳ đến sân thượng, mặc cho cô ra sức vùng vẫy.
-"Tần Tường Hi, anh mau bỏ ra! Tôi nói anh bỏ ra anh nghe thấy không? Tôi còn phải đi kiếm tiền, không rảnh tiếp chuyện cùng anh đâu. Mau bỏ ra!"
Bàn tay hắn càng siết chặt cổ tay cô hơn, chặt đến mức Tôn Vũ Kỳ nhíu mày đau đớn, máu nhất thời khó lưu thông đến bàn đốt ngón tay, phút chốc tái nhợt.
-"Cô muốn tiền đúng không? Được, tôi cho cô tiền. Tôn Vũ Kỳ, chỉ cần bồi chuyện cho tôi, tiền cô kiếm còn nhiều hơn so với số tiền làm việc ít ỏi kia đấy! Quá hời đúng không?"
Tần Tường Hi ném cô lên tường không một chút lưu tình, ánh sáng hắn đầy giận dữ nhìn cô. Tôn Vũ Kỳ mà hắn quen biết trước kia không phải là bộ dạng như bây giờ.
-"Tần Tường Hi, anh điên sao?"
Cô nhíu mày đau đớn, đưa tay xoa xoa hai bả vai gầy gò của mình, tức giận quát.
-"Phải, anh đang điên đây. Từ ngày hôm đó anh đã phát điên lên rồi. Tôn Vũ Kỳ, rốt cuộc em làm sao vậy hả?"
-"Làm sao? Tôi là người hỏi anh câu đó mới đúng đấy! Tần tổng, hôm đó anh đã nói sẽ không đến gây chuyện phiền phức cho tôi nữa, xin hỏi anh như vậy là đang giữ lời hứa sao?"
Tôn Vũ Kỳ nhìn hắn, trả lời.
-"Giữ lời hứa, em thích giữ lời hứa lắm đúng không?"
-"Phải, ưmm...um"
Rất nhanh, Tần Tường Hi cứ như vậy mà ép cô lên tường, cưỡng hôn cô một cách điên cuồng.
Bốp!
Khó khăn lắm Tôn Vũ Kỳ mới đấy hắn ra khỏi người mình, cô tức giận đưa tay tát cho hắn một cái để cảnh tỉnh.
-"Đã tỉnh táo chưa vậy hả? Cả đời này chúng ta, cũng sẽ không có kết quả, anh đừng cất công vô ích nữa. Anh như vậy chỉ làm tôi càng thêm ghét anh mà thôi!"
Nói rồi, Tôn Vũ Kỳ hậm hực đẩy hắn sang một bên lật đật bỏ đi.
Hắn bật cười thống khổ, tựa lưng vào bờ tường lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.