Chương 17: Tôn Vũ Kỳ phủ sóng.
Lemmm
07/07/2023
-"Trùng hợp vậy sao?"
Lệ Tịch Vân khoác lấy tay Tần Tường Hi bước vào nhà hàng gần tòa nhà mà hắn làm việc. Không ngờ lại gặp người quen.
Tôn Vũ Kỳ nâng mắt nhìn sang Tần Tường Hi rồi lập tức tập trung vào chỗ thức ăn trên bàn, vờ như không có chuyện gì.
-"Hai người cũng đến đây dùng cơm trưa à?"
Chung Hàn Hiên nói.
-"Ừ, Tịch Vân cứ muốn đến đây ăn, nên tôi đi cùng cô ấy."
Tần Tường Hi trả lời.
Lúc này, Lệ Tịch Vân mới nhận ra được cô nhân viên hôm đó đã trừng mắt cãi nhau với cô ta. Sắc mặt tươi tắn khi nãy nhanh chóng thay đổi.
-"Hóa ra là cô sao? Chung Hàn Hiên, anh qua lại với loại người này à?"
Tần Tường Hi còn chưa lên tiếng thì Chung Hàn Hiên đã nhanh chóng bảo vệ cô.
-"Lệ tiểu thư, cô ấy tên Vũ Kỳ, không phải loại này loại nọ như cô gọi đâu."
Lệ Tịch Vân bực dọc liếc xéo Chung Hàn Hiên một cái, rồi kéo lấy tay hắn nũng nịu.
-"Tường Hi, chúng ta đi thôi anh."
-"Nếu không thấy bất tiện thì ngồi cùng đi."
Chung Hàn Hiên lại nói thêm.
Tần Tường Hi mỉm cười, nhìn cô ta rồi lại nhìn đến phía Chung Hàn Hiên.
-"Tôi đưa cô ấy đi trước, hai người cứ tự nhiên đi."
Cả hai người đi theo chân một nhân viên lên tầng được đặt sẵn trước đó, ở trên đây nhìn xuống có thể nhìn thấy bao quát nhà hàng, từng món ăn mà Lệ Tịch Vân gọi cũng nhanh chóng được bày biện.
Lệ Tịch Vân thích thú gấp thức ăn cho hắn, ngược lại Tần Tường Hi tâm trạng như treo trên mây, tui thoảng lại nhìn xuống dưới tầng.
-"Anh Tường Hi, sao vậy? Sao lại không ăn? Anh không thích những món này sao?"
Nói cả buổi trời vẫn không thấy người kia trả lời, Lệ Tịch Vân một lần nữa lại bực dọc, lập tức buông luôn đũa xuống bàn.
-"Không ăn nữa, chúng ta về thôi."
Nhận thấy sự giận dỗi này, hắn khẽ nhướng mày, hít một hơi thật sâu, lấy lại tập trung.
-"Sao vậy? Toàn những món em thích."
Lệ Tịch Vân nhìn xuống dưới tầng, rồi lại nhìn về phía hắn.
-"Trợ Lý của anh, em không thích. Ngày mai em muốn anh đuổi cô ta đi, tìm một người khác."
-"Làm sao được chứ! Không được, anh không đồng ý."
Tần Tường Hi lập tức từ chối ý kiến vô lý này.
-"Tại sao? Cô ta hôm trước đụng trúng em lại không biết sai, còn trưng đôi mắt to như mắt ếch kia nhìn em. Còn dám cãi cố, ngang nhiên mắng em mắt để dưới gối đấy."
Nghe đến đây, khóe môi Tần Tường Hi bất giác cong lên, chỉ là không thể trực tiếp thể hiện nụ cười ra ngoài.
Lệ Tịch Vân cuối cùng cũng có đối thủ, nhưng con rùa Tôn Vũ Kỳ càng lợi hại hơn.
-"Không thể đuổi được, em đừng mong và tốt nhất cũng đừng nghĩ đến thì hơn."
-"Tần Tường Hi!"
Lệ Tịch Vân thẹn quá hóa giận hô to gọi tên hắn.
-"Anh nghe đây."
Hắn vẫn thản nhiên đáp lại cô một cách dịu dàng.
Đây là nơi công cộng không thể bộc phát cơn giận tùy tiện, Lệ Tịch Vân cố gắng nặn ra nụ cười.
Buổi tối hôm nay quá yên bình, yên một cách ảm đạm. Nhìn qua màng mưa rơi lất phất ngoài của kính tạo nên đoạn âm thanh lộp độp êm tai.
Bên trong căn hộ, Tần Tường Hi ngồi tựa người trên sofa, từ độ cao này có thể nhìn ngắm bao quát cảnh thành phố Giang lúc về đêm.
Bật tivi xem một vài tin tức, hắn kinh ngạc, xoa xoa hai mắt. Bởi vì người dẫn chương trình đột nhiên lại trở thành Tôn Vũ Kỳ.
-"Xin chào, Tần tổng!"
Tần Tường Hi đưa tay cầm vội điều khiển nhanh chóng chuyển sang một kênh khác.
Không xem nữa, bây giờ xem tạp chí có lẽ sẽ tốt hơn.
Thình lình, trên mặt tờ tạp chí lại là hình bóng của Tôn Vũ Kỳ. Lại một lần nữa, Tần Tường Hi ném luôn tờ tạp chí sang nơi khác.
-"Chắc điên mất!"
Hắn bần thần ngã lưng ra sau ghế, một tay sờ lên phần ngực rắn rỏi, cảm nhận từng nhịp tim đập liên hồi, miệng không ngừng than thở.
-"Tần tổng, tôi kể anh nghe một câu chuyện nhé!"
-"Không nghe."
-"Nghe đi mà! Chuyện này rất thú vị đấy!"
-"Thú vị cũng không muốn."
-"Tôi bắt đầu kể nhé..."
-"Tôn Vũ Kỳ cô là kẹo cao su sao? Sao cứ bám lấy người ta mãi thế!"
-"Tôi chỉ bám lấy anh thôi, anh nên thấy vinh hạnh vì điều đó."
Từng nhất cử nhất động, âm thanh của Tôn Vũ Kỳ cứ ve vãn bên tai, mặc cho hắn đã cố gắng không nghĩ đến nhưng chẳng hiểu sao càng áp chế lại càng nhìn thấy nhiều hơn. Nụ cười ngây dại xuất hiện trên môi hắn, ánh mắt cũng dịu dàng hơn hẳn.
Giữa lúc còn đang mơ màng, tơ tưởng, bất giác hắn bừng tỉnh.
Hắn không biết rốt cuộc tại sao lại nghĩ đến chuyện vớ vẩn này.
Tốt hơn hết ngay lúc này vẫn là nên đi ngủ một giấc, điều tiết lại tâm trạng. Còn nghĩ đến con rùa kia chắc chắn không thể yên ổn.
Trải qua một đêm dài đằng đẵng, còn tưởng bản thân sẽ bắt đầu ngày mới một cách suôn sẻ. Trong lúc còn mơ màng chưa kịp tỉnh giấc, một giọng nói quen thuộc trầm ấm bên tai vang lên.
-"Anh Tường Hi."
Hắn có chút bất ngờ, liên tục xoa mắt.
Tôn Vũ Kỳ thật sao?
Cô gái nằm nghiêng người, chống một tay lên đầu, trên người mặc một chiếc váy màu đỏ rực, làm nổi bật làn da trắng mịn màng, mỉm cười nhìn hắn, còn luôn tiện nếm thử hương vị của quả táo đỏ đang cầm trên tay.
-"Mau dậy đi, trời sáng rồi. Em có chuẩn bị cho anh một bữa sáng, rất ngon đó."
Tôn Vũ Kỳ này có thật là Tôn Vũ Kỳ hay không vậy? Ngọt ngào đếm mức đáng sợ.
Hắn chau mày, bộ dạng tò mò hỏi.
-"Con Rùa? cô sao lại ở đây vậy hả?"
-"Đương nhiên người ta đến là vì anh rồi!"
Đôi môi đỏ mọng cứ như thế mà tiến gần hơn về phía hắn, còn nhấm tịt hai mắt chuẩn bị đón một nụ hôn nồng nhiệt.
Tần Tường Hi trừng to hai mắt, hoảng hốt la thất thanh.
Aaaaaa!
Cuộc gọi từ Lệ Tịch Vân đã kéo hắn từ cơn mơ thức dậy.
Hóa ra là nằm mơ.
Tần Tường Hi xoay người đưa tay vớ lấy cốc nước trên bàn uống một ngụm để điều chỉnh tâm trạng. Giấc mơ khi nãy thật sự quá kinh khủng!
Theo quán tính, hắn vẫn đưa mắt nhìn quanh căn phòng một lượt. Ban ngày thôi đã đành, đến khi ngủ vẫn có thể gặp Tôn Vũ Kỳ một cách chân thực đến như thế!
Chuông điện thoại vẫn không ngừng reo vang, nhìn dãy số hiện trên màn hình, hắn thở dài nhắc máy.
-"Ừ, anh nghe đây."
-"Anh Tường Hi, anh đang ở đâu vậy?"
Đầu dây bên kia giọng điệu có chút gấp rút.
-"Có chuyện gì sao?"
Hắn hỏi.
-"Xe của em không biết bị gì, làm cách nào cũng không nổ máy. Anh giúp em với!"
Tần Tường Hi thở dài, hỏi.
-"Em gửi địa chỉ đi, anh sẽ đến đó ngay."
Sau khi gửi cho hắn địa chỉ, Lệ Tịch Vân mỉm cười ném luôn cây kéo vào lại trong xe.
Như đã hứa, 30 phút trôi qua Tần Tường Hi cũng đã lái xe đến địa chỉ.
Hắn đi đến xem qua xe cho Lệ Tịch Vân một lúc, rồi nhanh chóng điện người đến trợ giúp.
-"Thế nào rồi?"
Lệ Tịch Vân làm ra bộ mặt lo lắng, hỏi hang.
-"Anh đã gọi bên sửa chữa đến, em chờ một chút đi, họ sẽ đến ngay."
Hắn đáp.
-"Anh Tường Hi, hay chúng ta đi xem phim đi. Vừa hay em lại có hai tấm vé."
Lệ Tịch Vân khoác lấy cánh tay hắn, mỉm cười khoe hai tấm vé xem phim trên tay.
Hắn và Lệ Tịch Vân quen biết từ bé, bản tính của cô ta như thế nào hắn hiểu quá rõ. Đây là một trong số những trò trẻ con mà Lệ Tịch Vân bày ra đây mà!
-"Anh qua kia mua nước cho em, chờ anh một chút."
Ở đây, Lệ Tịch Vân lập tức lấy hết chỗ túi xách vừa mua ở Trung tâm thương mại chuyển qua hết vào xe hắn. Đến khi Tần Tường Hi trở lại thì mọi thứ đã đâu vào đấy, rất gọn gàng.
-"Nước của em đây."
Lệ Tịch Vân nhận lấy cốc caffe, không quên nói lời cảm ơn.
-"Cảm ơn anh."
Đằng xa, một chiếc xe BMW màu đen sang trọng đã đỗ ngay trước mắt. Người trong xe không ai khác là Phó Hiểu, bạn thân thiết của Tần Tường Hi.
Người đàn ông mặc một chiếc vest màu đen, ra dáng một doanh nhân thành đạt. Để thay đổi bản thân từ một kẻ ăn chơi, chuyển sang một người tri thức cũng không khó là mấy. Hơn nữa, phong cách này vừa hay lại phù hợp với mình, Lệ Tịch Vân chắc chắn sẽ nhìn với con mắt khác. Nhưng không ngờ, sự xuất hiện này lại vô cùng chướng mắt với cô ta.
-"Tịch Vân, nghe nói em đang cần người xem phim cùng, vừa hay anh cũng rất rảnh đó, có thể cùng em..."
-"Anh im miệng cho tôi! Ai nói tôi muốn đi với anh hả? Anh không có hồng phúc đó đâu nghe rõ chưa!"
Mắng Phó Hiểu một trận vừa xong, ánh mắt hình viện đạn lại chuyển sang Tần Tường Hi đứng cạnh đó.
Hắn bật cười thân thiện, nhanh chóng giải thích.
-"À, thật ra hôm nay anh có hẹn với một khách hàng quan trọng, không hủy được. Vé xem phim của em cũng không thể lãng phí, chi bằng đưa Phó Hiểu cùng đi đi."
Nói xong, hắn nhanh chóng đi đến xe của mình, lấy hết chỗ túi xách mà Lệ Tịch Vân vừa đặt vào khi nãy chuyển hết sang xe của Phó Hiểu.
-"Được rồi, hai người đi chơi vui vẻ đi. Anh Phó à, phiền cậu chăm sóc Tịch Vân giúp tôi."
Phó Hiểu nở nụ cười đầy sung sướng, bắt tay Tần Tường Hi.
-"Anh Tần yên tâm, nhất định tôi sẽ chăm sóc cô ấy tốt hơn cả cậu."
Một màn kịch tình anh em thân thiết diễn ra trước mắt làm Lệ Tịch Vân tức giận không nói nên lời. Bây giờ cô ta lại thấy vô cùng hối hận vì việc tự ý cắt một vài sợi dây trong xe. Lúc đó, cô ta cũng không ngờ Tần Tường Hi lại có thể đưa mọi chuyện theo hướng đi này. Nhìn cái tên Phó Hiểu trước mắt, vẻ mặt sung sướng đến đờ đẫn kia khiến cô càng thêm tức giận.
-"Tịch Vân à, bây giờ chúng ta đi được chưa?"
Phó Hiểu nhìn cô ta, dịu dàng hỏi.
-"Đi đi đi, đi cái đầu của anh đấy."
Lệ Tịch Vân ném cho cậu ta cốc cafe đang uống dở, bản thân đi đến lấy hết chỗ đồ trong xe của Phó Hiểu. Tiện tay bắt luôn chiếc taxi gần đó, lật đật ngồi vào trong xe đi mất, để lại một mình cậu ta chênh vênh chẳng kịp hiểu chuyện gì.
Lệ Tịch Vân khoác lấy tay Tần Tường Hi bước vào nhà hàng gần tòa nhà mà hắn làm việc. Không ngờ lại gặp người quen.
Tôn Vũ Kỳ nâng mắt nhìn sang Tần Tường Hi rồi lập tức tập trung vào chỗ thức ăn trên bàn, vờ như không có chuyện gì.
-"Hai người cũng đến đây dùng cơm trưa à?"
Chung Hàn Hiên nói.
-"Ừ, Tịch Vân cứ muốn đến đây ăn, nên tôi đi cùng cô ấy."
Tần Tường Hi trả lời.
Lúc này, Lệ Tịch Vân mới nhận ra được cô nhân viên hôm đó đã trừng mắt cãi nhau với cô ta. Sắc mặt tươi tắn khi nãy nhanh chóng thay đổi.
-"Hóa ra là cô sao? Chung Hàn Hiên, anh qua lại với loại người này à?"
Tần Tường Hi còn chưa lên tiếng thì Chung Hàn Hiên đã nhanh chóng bảo vệ cô.
-"Lệ tiểu thư, cô ấy tên Vũ Kỳ, không phải loại này loại nọ như cô gọi đâu."
Lệ Tịch Vân bực dọc liếc xéo Chung Hàn Hiên một cái, rồi kéo lấy tay hắn nũng nịu.
-"Tường Hi, chúng ta đi thôi anh."
-"Nếu không thấy bất tiện thì ngồi cùng đi."
Chung Hàn Hiên lại nói thêm.
Tần Tường Hi mỉm cười, nhìn cô ta rồi lại nhìn đến phía Chung Hàn Hiên.
-"Tôi đưa cô ấy đi trước, hai người cứ tự nhiên đi."
Cả hai người đi theo chân một nhân viên lên tầng được đặt sẵn trước đó, ở trên đây nhìn xuống có thể nhìn thấy bao quát nhà hàng, từng món ăn mà Lệ Tịch Vân gọi cũng nhanh chóng được bày biện.
Lệ Tịch Vân thích thú gấp thức ăn cho hắn, ngược lại Tần Tường Hi tâm trạng như treo trên mây, tui thoảng lại nhìn xuống dưới tầng.
-"Anh Tường Hi, sao vậy? Sao lại không ăn? Anh không thích những món này sao?"
Nói cả buổi trời vẫn không thấy người kia trả lời, Lệ Tịch Vân một lần nữa lại bực dọc, lập tức buông luôn đũa xuống bàn.
-"Không ăn nữa, chúng ta về thôi."
Nhận thấy sự giận dỗi này, hắn khẽ nhướng mày, hít một hơi thật sâu, lấy lại tập trung.
-"Sao vậy? Toàn những món em thích."
Lệ Tịch Vân nhìn xuống dưới tầng, rồi lại nhìn về phía hắn.
-"Trợ Lý của anh, em không thích. Ngày mai em muốn anh đuổi cô ta đi, tìm một người khác."
-"Làm sao được chứ! Không được, anh không đồng ý."
Tần Tường Hi lập tức từ chối ý kiến vô lý này.
-"Tại sao? Cô ta hôm trước đụng trúng em lại không biết sai, còn trưng đôi mắt to như mắt ếch kia nhìn em. Còn dám cãi cố, ngang nhiên mắng em mắt để dưới gối đấy."
Nghe đến đây, khóe môi Tần Tường Hi bất giác cong lên, chỉ là không thể trực tiếp thể hiện nụ cười ra ngoài.
Lệ Tịch Vân cuối cùng cũng có đối thủ, nhưng con rùa Tôn Vũ Kỳ càng lợi hại hơn.
-"Không thể đuổi được, em đừng mong và tốt nhất cũng đừng nghĩ đến thì hơn."
-"Tần Tường Hi!"
Lệ Tịch Vân thẹn quá hóa giận hô to gọi tên hắn.
-"Anh nghe đây."
Hắn vẫn thản nhiên đáp lại cô một cách dịu dàng.
Đây là nơi công cộng không thể bộc phát cơn giận tùy tiện, Lệ Tịch Vân cố gắng nặn ra nụ cười.
Buổi tối hôm nay quá yên bình, yên một cách ảm đạm. Nhìn qua màng mưa rơi lất phất ngoài của kính tạo nên đoạn âm thanh lộp độp êm tai.
Bên trong căn hộ, Tần Tường Hi ngồi tựa người trên sofa, từ độ cao này có thể nhìn ngắm bao quát cảnh thành phố Giang lúc về đêm.
Bật tivi xem một vài tin tức, hắn kinh ngạc, xoa xoa hai mắt. Bởi vì người dẫn chương trình đột nhiên lại trở thành Tôn Vũ Kỳ.
-"Xin chào, Tần tổng!"
Tần Tường Hi đưa tay cầm vội điều khiển nhanh chóng chuyển sang một kênh khác.
Không xem nữa, bây giờ xem tạp chí có lẽ sẽ tốt hơn.
Thình lình, trên mặt tờ tạp chí lại là hình bóng của Tôn Vũ Kỳ. Lại một lần nữa, Tần Tường Hi ném luôn tờ tạp chí sang nơi khác.
-"Chắc điên mất!"
Hắn bần thần ngã lưng ra sau ghế, một tay sờ lên phần ngực rắn rỏi, cảm nhận từng nhịp tim đập liên hồi, miệng không ngừng than thở.
-"Tần tổng, tôi kể anh nghe một câu chuyện nhé!"
-"Không nghe."
-"Nghe đi mà! Chuyện này rất thú vị đấy!"
-"Thú vị cũng không muốn."
-"Tôi bắt đầu kể nhé..."
-"Tôn Vũ Kỳ cô là kẹo cao su sao? Sao cứ bám lấy người ta mãi thế!"
-"Tôi chỉ bám lấy anh thôi, anh nên thấy vinh hạnh vì điều đó."
Từng nhất cử nhất động, âm thanh của Tôn Vũ Kỳ cứ ve vãn bên tai, mặc cho hắn đã cố gắng không nghĩ đến nhưng chẳng hiểu sao càng áp chế lại càng nhìn thấy nhiều hơn. Nụ cười ngây dại xuất hiện trên môi hắn, ánh mắt cũng dịu dàng hơn hẳn.
Giữa lúc còn đang mơ màng, tơ tưởng, bất giác hắn bừng tỉnh.
Hắn không biết rốt cuộc tại sao lại nghĩ đến chuyện vớ vẩn này.
Tốt hơn hết ngay lúc này vẫn là nên đi ngủ một giấc, điều tiết lại tâm trạng. Còn nghĩ đến con rùa kia chắc chắn không thể yên ổn.
Trải qua một đêm dài đằng đẵng, còn tưởng bản thân sẽ bắt đầu ngày mới một cách suôn sẻ. Trong lúc còn mơ màng chưa kịp tỉnh giấc, một giọng nói quen thuộc trầm ấm bên tai vang lên.
-"Anh Tường Hi."
Hắn có chút bất ngờ, liên tục xoa mắt.
Tôn Vũ Kỳ thật sao?
Cô gái nằm nghiêng người, chống một tay lên đầu, trên người mặc một chiếc váy màu đỏ rực, làm nổi bật làn da trắng mịn màng, mỉm cười nhìn hắn, còn luôn tiện nếm thử hương vị của quả táo đỏ đang cầm trên tay.
-"Mau dậy đi, trời sáng rồi. Em có chuẩn bị cho anh một bữa sáng, rất ngon đó."
Tôn Vũ Kỳ này có thật là Tôn Vũ Kỳ hay không vậy? Ngọt ngào đếm mức đáng sợ.
Hắn chau mày, bộ dạng tò mò hỏi.
-"Con Rùa? cô sao lại ở đây vậy hả?"
-"Đương nhiên người ta đến là vì anh rồi!"
Đôi môi đỏ mọng cứ như thế mà tiến gần hơn về phía hắn, còn nhấm tịt hai mắt chuẩn bị đón một nụ hôn nồng nhiệt.
Tần Tường Hi trừng to hai mắt, hoảng hốt la thất thanh.
Aaaaaa!
Cuộc gọi từ Lệ Tịch Vân đã kéo hắn từ cơn mơ thức dậy.
Hóa ra là nằm mơ.
Tần Tường Hi xoay người đưa tay vớ lấy cốc nước trên bàn uống một ngụm để điều chỉnh tâm trạng. Giấc mơ khi nãy thật sự quá kinh khủng!
Theo quán tính, hắn vẫn đưa mắt nhìn quanh căn phòng một lượt. Ban ngày thôi đã đành, đến khi ngủ vẫn có thể gặp Tôn Vũ Kỳ một cách chân thực đến như thế!
Chuông điện thoại vẫn không ngừng reo vang, nhìn dãy số hiện trên màn hình, hắn thở dài nhắc máy.
-"Ừ, anh nghe đây."
-"Anh Tường Hi, anh đang ở đâu vậy?"
Đầu dây bên kia giọng điệu có chút gấp rút.
-"Có chuyện gì sao?"
Hắn hỏi.
-"Xe của em không biết bị gì, làm cách nào cũng không nổ máy. Anh giúp em với!"
Tần Tường Hi thở dài, hỏi.
-"Em gửi địa chỉ đi, anh sẽ đến đó ngay."
Sau khi gửi cho hắn địa chỉ, Lệ Tịch Vân mỉm cười ném luôn cây kéo vào lại trong xe.
Như đã hứa, 30 phút trôi qua Tần Tường Hi cũng đã lái xe đến địa chỉ.
Hắn đi đến xem qua xe cho Lệ Tịch Vân một lúc, rồi nhanh chóng điện người đến trợ giúp.
-"Thế nào rồi?"
Lệ Tịch Vân làm ra bộ mặt lo lắng, hỏi hang.
-"Anh đã gọi bên sửa chữa đến, em chờ một chút đi, họ sẽ đến ngay."
Hắn đáp.
-"Anh Tường Hi, hay chúng ta đi xem phim đi. Vừa hay em lại có hai tấm vé."
Lệ Tịch Vân khoác lấy cánh tay hắn, mỉm cười khoe hai tấm vé xem phim trên tay.
Hắn và Lệ Tịch Vân quen biết từ bé, bản tính của cô ta như thế nào hắn hiểu quá rõ. Đây là một trong số những trò trẻ con mà Lệ Tịch Vân bày ra đây mà!
-"Anh qua kia mua nước cho em, chờ anh một chút."
Ở đây, Lệ Tịch Vân lập tức lấy hết chỗ túi xách vừa mua ở Trung tâm thương mại chuyển qua hết vào xe hắn. Đến khi Tần Tường Hi trở lại thì mọi thứ đã đâu vào đấy, rất gọn gàng.
-"Nước của em đây."
Lệ Tịch Vân nhận lấy cốc caffe, không quên nói lời cảm ơn.
-"Cảm ơn anh."
Đằng xa, một chiếc xe BMW màu đen sang trọng đã đỗ ngay trước mắt. Người trong xe không ai khác là Phó Hiểu, bạn thân thiết của Tần Tường Hi.
Người đàn ông mặc một chiếc vest màu đen, ra dáng một doanh nhân thành đạt. Để thay đổi bản thân từ một kẻ ăn chơi, chuyển sang một người tri thức cũng không khó là mấy. Hơn nữa, phong cách này vừa hay lại phù hợp với mình, Lệ Tịch Vân chắc chắn sẽ nhìn với con mắt khác. Nhưng không ngờ, sự xuất hiện này lại vô cùng chướng mắt với cô ta.
-"Tịch Vân, nghe nói em đang cần người xem phim cùng, vừa hay anh cũng rất rảnh đó, có thể cùng em..."
-"Anh im miệng cho tôi! Ai nói tôi muốn đi với anh hả? Anh không có hồng phúc đó đâu nghe rõ chưa!"
Mắng Phó Hiểu một trận vừa xong, ánh mắt hình viện đạn lại chuyển sang Tần Tường Hi đứng cạnh đó.
Hắn bật cười thân thiện, nhanh chóng giải thích.
-"À, thật ra hôm nay anh có hẹn với một khách hàng quan trọng, không hủy được. Vé xem phim của em cũng không thể lãng phí, chi bằng đưa Phó Hiểu cùng đi đi."
Nói xong, hắn nhanh chóng đi đến xe của mình, lấy hết chỗ túi xách mà Lệ Tịch Vân vừa đặt vào khi nãy chuyển hết sang xe của Phó Hiểu.
-"Được rồi, hai người đi chơi vui vẻ đi. Anh Phó à, phiền cậu chăm sóc Tịch Vân giúp tôi."
Phó Hiểu nở nụ cười đầy sung sướng, bắt tay Tần Tường Hi.
-"Anh Tần yên tâm, nhất định tôi sẽ chăm sóc cô ấy tốt hơn cả cậu."
Một màn kịch tình anh em thân thiết diễn ra trước mắt làm Lệ Tịch Vân tức giận không nói nên lời. Bây giờ cô ta lại thấy vô cùng hối hận vì việc tự ý cắt một vài sợi dây trong xe. Lúc đó, cô ta cũng không ngờ Tần Tường Hi lại có thể đưa mọi chuyện theo hướng đi này. Nhìn cái tên Phó Hiểu trước mắt, vẻ mặt sung sướng đến đờ đẫn kia khiến cô càng thêm tức giận.
-"Tịch Vân à, bây giờ chúng ta đi được chưa?"
Phó Hiểu nhìn cô ta, dịu dàng hỏi.
-"Đi đi đi, đi cái đầu của anh đấy."
Lệ Tịch Vân ném cho cậu ta cốc cafe đang uống dở, bản thân đi đến lấy hết chỗ đồ trong xe của Phó Hiểu. Tiện tay bắt luôn chiếc taxi gần đó, lật đật ngồi vào trong xe đi mất, để lại một mình cậu ta chênh vênh chẳng kịp hiểu chuyện gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.