Chương 20
Snow
05/05/2019
- Hoàng Linh Đan, cậu trễ 50′ đấy_Tiểu Tuyết đang ngồi trên ghế sofa của phòng khách thư thả đọc báo thì nghiêm nghị nói khi thấy Đan Đan hớt hải chạy vào
- Ừ, tớ biết.. nhưng …nhưng tớ không cố ý về muộn đâu_Đan Đan vẻ hối lỗi
- Vậy sao cậu về muộn thế Đan Đan.Chẳng phải lúc sáng ở căn-teen, Tiểu Tuyết đã dặn cậu là phải xin Thiên Lâm về sớm để sinh hoạt bang rồi sao?_Vy Vy nhẹ nhàng hỏi
- Ừ thì có nhưng…nhưng.._Đan Đan ấp úng
- Nhưng có chuyện gì?_Tiểu Phong hỏi
- Tại tớ ngủ quên ở nhà Thiên Lâm nên….
- Trời ạ, Đan Đan thân mến:Bạn có biết vì bạn mà các chị em trong bang phải đợi chúng ta hơn 20′ rồi không?_Tiểu Phong kêu lên
- Tớ biết
- Vậy thì làm ơn lên thay áo quần nhanh đi giùm tớ_Tiểu Tuyết giục
- Ok, đi liền_Đan Đan hớn hở đi ngay
- Tôi đến rồi_Đan Đan nói
- Hôm nay lau sàn nhà, lau xong lên phòng của tôi_Thiên Lâm nói
- Ok_Đan Đan nhanh chóng chấp hành, hôm nay cô không đôi co hay cãi lại với Thiên Lâm nữa_điều này khiến cậu thấy lạ:
- Sao hôm nay cô khác thế?_Thiên Lâm hỏi
- Khác cái gì cơ?
- Thường ngay mỗi khi tôi giao việc cô đều giãy nãy cải lại hoặc đôi co với tôi kia mà
- Hì, vì hôm nay có chuyện vui, tinh thần tôi rất tốt nên không them tính toán vói anh
- Cái gì, tính toán.Nè ai…
- Không nói nhiều, nói nhiều, nói dai dẳng, lằng nhằng, nói hoài dẫn đến đau họng vì vậy nên….STOP.. hiểu chưa_Đan Đan cắt lời Thiên Lâm một cách nhanh chóng.Thiên Lâm lắc đầu cười rồi cậu nhanh chóng bước lên phòng của mình
- Hôm nay ra ngoài với tôi_Thiên Lâm ra “sắc lệnh”
- Đi đâu vậy, Đan Đan tò mò hỏi
- Sắm một ít đồ.Xong rồi, đi thôi_Thiên Lâm kéo Đan Đan bước nhanh xuống nhà
- Ủa, sao lại dừng ở đây?_Đan Đan hỏi khi Thiên Lâm cho dừng xe trước một cửa hàng thời trang nữ cao cấp
- Đứng đây đợi tôi, tôi quay lại liền_Thiên Lâm nói rồi cho lái xe vào bãi đổ xe gần đó
- Xem giúp tôi bộ nào hợp với mẹ tôi, sắp đến sinh nhật bà ấy rồi_Thiên Lâm nói
- Mẹ anh à? May là tôi biết bà ấy_Đan Đan lẩm bẩm
- Lẩm bẩm gì đó?
- À..không…không có gì.Tôi thấy cái này hợp nè
- Vậy gói cái đó lại đi_Thiên Lâm quay qua nhân viên của cửa hàng nói
- Đói không?_Sau khi ra khỏi của hàng thời trang, Thiên Lâm hỏi
- Có
- Đi ăn nhé
- Ừm, anh mời à?_Đan Đan nghi ngại nhìn Thiên Lâm
- Ừ, tôi mời
- Thật không vậy?_Đan Đan nghi ngờ hỏi lại
- Thật, tôi đi lấy xe
- Hôm nay làm gì vậy?_Đan Đan vừa bước vào nhà Thiên Lâm liền hỏi
- Cô không có câu nào khác để nói à.Sao lần nào đến cũng nói câu đó vậy
- Không
- Cô…Đi cắt cỏ trước sân rồi tưới cây
- Đi liền, mà cắt cỏ tôi chưa bao giờ làm thì phải làm sao đây
- Vậy chỉ cần tưới nước cho cây rồi dọn dẹp nhà bếp, tiếp theo nên làm gì tôi sẽ dặn sau
- Không thành vấn đề, tôi sẽ hoàn thành công việc sớm_Đan Đan vui vẻ trả lời
- Nè, mọi người có thấy là nhỏ Đan Đan đó được cậu chủ thiên vị quá không?_Tiểu Mai_người giúp việc trong nhà Thiên Lâm dò hỏi
- Hôm nay có việc gì giao cho tôi đây_Đan Đan nhí nhảnh nói
- Ra xe đợi tôi đi_Thiên Lâm nghiêm túc nói
- Ừ_Đan Đan nhẹ nhàng trả lời.”Không biết có chuyện gì mà anh ta nghiêm túc vậy nhỉ?”_Đan Đan vừa đứng đợi vừa tự hỏi
- Đi thôi_Thiên Lâm từ trong nhà bước ra nói
- Đi đâu?_Đan Đan thắc mắc
- Đến nơi này, tôi có chuyện muốn nói với em
- Khoan…em à, em nào vậy, tôi nghe nhầm phải không?
- Không, đi thôi _Thiên Lâm nói rồi lôi tuột Đan Đan vào xe.Ngồi trên xe, thỉnh thoảng Đan Đan lại liếc nhìn Thiên Lâm, cô cảm thấy Thiên Lâm hôm nay có gì lạ lắm.Mới chỉ hôm qua cô không đi làm thôi mà hôm nay Thiên Lâm dường như thay đổi hẳn, từ biểu hiện trên khuôn mặt đến từ ngữ xưng hô với cô:Hôm nay tự dưng cậu trở nên rất nghiêm túc hơn lại còn xưng tôi_em với cô nữa.
- Đến rồi_Thiên Lâm dừng xe trước một cánh đồng cỏ lau rộng lớn
- Woa, đẹp tuyêt vời_Đan Đan reo lên khi bước ra khỏi xe
- Sao anh biết chỗ này hay vậy!Vừa yên tĩnh, không có người qua lại, lại vừa rộng nữa, không khí lại trong lành.Nơi này quả là very very tuyệt vời_Đan Đan phấn khởi
- Em thích đến vậy à?
- Hôm nay anh bị làm sao vậy?
- Làm sao là làm sao?_Thiên Lâm nhíu mày
- Thấy anh tự nhiên thay đổi hơi bị nhiều đó à nha
- Thay đổi cái gì?
- Thì tự nhiên…à mà anh đưa tôi đến đây làm gì vậy?
- Tôi có chuyện muốn nói với em_Thiên Lâm nhìn vào mắt Đan Đan nói
- Stop, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như thế, tôi bị yếu tim đó, với cái kiểu nhìn người khác nghiêm túc như anh thì tim tôi sẽ rơi ra ngoài mất_Đan Đan bông đùa
- Tôi có chuyện nghiêm túc muốn hỏi em?
- Có chuyện gì thì cứ hỏi đi, mà đừng có xưng tôi với em nữa!Tôi chỉ nhỏ hơn anh có một tuổi thôi nhé.Anh gọi tôi bằng em làm tôi nổi hết cả da gà lẫn da vịt lên rồi nè
- Đan Đan này, nếu như…em thực sự yêu một người thì cảm giác của em sẽ ra sao?
- Yêu á?_Đan Đan hỏi
- Ừ_Thiên Lâm gật đầu
- Tôi cũng không biết nữa.Có thể yêu là: sự rung cảm của trái tim, khi yêu có lẽ mọi cảm xúc sẽ luôn hướng về người đó, khi yêu một người thì ta sẽ luôn quan tâm, lo lắng cho người đó, khi người mà ta yêu thương mĩm cười thì ta cảm thấy hạnh phúc, trái tim ta cũng đập rộn ràng,yêu là muốn làm cho người đó cười nhiều hơn, muốn đem đến cho người đó thật nhiều điều tốt đẹp và khi ta thực sự yêu một người thì..
- Thì sao?
- Thì lúc ở bên người đó ta sẽ cảm thấy thật an toàn, những lúc ta gặp khó khăn có thể ta sẽ nghĩ về người đó đầu tiên.Tóm lại mọi hoạt động của ta đều mang hình bóng của người đó
- Vậy thì đúng nó rồi_Thiên Lâm khẽ nói
- Nhưng tôi cũng không chắc đâu, đây chỉ là suy đoán của riêng tôi thôi
- Đan Đan_Thiên Lâm nhìn sâu vào đôi mắt café của Đan Đan, cậu hít thở thật mạnh bởi vì lúc này đây trái tim cậu không ngừng đập rộn ràng khi đối diện với người con gái mà…..
- Nếu bây giờ….tôi….tôi…nói …………em…à không….tôi….tôi thích em…em đồng ý làm bạn gái tôi nhé!Em…em….sẽ đồng ý chứ?_Thiên Lâm ấp úng
- Tôi…tôi_Đan Đan bối rối.
- Tôi cần thời gian suy nghĩ …được không?_Đan Đan cúi gằm xuống đất hỏi
- Được rồi, nếu em chưa có câu trả lời thì để sau vậy. Một tuần đủ không, chúng ta sẽ gặp nhau ở nơi này nhé.Nếu như em không đến… thì có nghĩa là em từ chối còn nếu như ngược lại nghĩa là em đồng ý.Chúng ta sẽ gặp nhau ở đây lúc năm giờ chiều, tôi sẽ chờ câu trả lời của em trong khoảng một tiếng đồng hồ.
- Cứ quyết định thế đi.Còn bây giờ tôi có thể về được không?
- Ừm, tôi đưa em về
- Khỏi, tôi muốn về một một mình_Đan Đan từ chối rồi bước nhanh về phía đường quốc lộ.
- Ừ, nhỏ đó có gì hay mà cậu chủ lại thiên vị thế nhỉ_Tiểu Ngọc_một người giúp việc khác của nhà Thiên Lâm bỉu môi
- Các chị đừng nghĩ như thế.Đan Đan là do cậu chủ bình chọn dĩ nhiên là được cậu chủ thiên vị hơn rồi_Tiểu Linh nói.
- Ừ, tớ biết.. nhưng …nhưng tớ không cố ý về muộn đâu_Đan Đan vẻ hối lỗi
- Vậy sao cậu về muộn thế Đan Đan.Chẳng phải lúc sáng ở căn-teen, Tiểu Tuyết đã dặn cậu là phải xin Thiên Lâm về sớm để sinh hoạt bang rồi sao?_Vy Vy nhẹ nhàng hỏi
- Ừ thì có nhưng…nhưng.._Đan Đan ấp úng
- Nhưng có chuyện gì?_Tiểu Phong hỏi
- Tại tớ ngủ quên ở nhà Thiên Lâm nên….
- Trời ạ, Đan Đan thân mến:Bạn có biết vì bạn mà các chị em trong bang phải đợi chúng ta hơn 20′ rồi không?_Tiểu Phong kêu lên
- Tớ biết
- Vậy thì làm ơn lên thay áo quần nhanh đi giùm tớ_Tiểu Tuyết giục
- Ok, đi liền_Đan Đan hớn hở đi ngay
- Tôi đến rồi_Đan Đan nói
- Hôm nay lau sàn nhà, lau xong lên phòng của tôi_Thiên Lâm nói
- Ok_Đan Đan nhanh chóng chấp hành, hôm nay cô không đôi co hay cãi lại với Thiên Lâm nữa_điều này khiến cậu thấy lạ:
- Sao hôm nay cô khác thế?_Thiên Lâm hỏi
- Khác cái gì cơ?
- Thường ngay mỗi khi tôi giao việc cô đều giãy nãy cải lại hoặc đôi co với tôi kia mà
- Hì, vì hôm nay có chuyện vui, tinh thần tôi rất tốt nên không them tính toán vói anh
- Cái gì, tính toán.Nè ai…
- Không nói nhiều, nói nhiều, nói dai dẳng, lằng nhằng, nói hoài dẫn đến đau họng vì vậy nên….STOP.. hiểu chưa_Đan Đan cắt lời Thiên Lâm một cách nhanh chóng.Thiên Lâm lắc đầu cười rồi cậu nhanh chóng bước lên phòng của mình
- Hôm nay ra ngoài với tôi_Thiên Lâm ra “sắc lệnh”
- Đi đâu vậy, Đan Đan tò mò hỏi
- Sắm một ít đồ.Xong rồi, đi thôi_Thiên Lâm kéo Đan Đan bước nhanh xuống nhà
- Ủa, sao lại dừng ở đây?_Đan Đan hỏi khi Thiên Lâm cho dừng xe trước một cửa hàng thời trang nữ cao cấp
- Đứng đây đợi tôi, tôi quay lại liền_Thiên Lâm nói rồi cho lái xe vào bãi đổ xe gần đó
- Xem giúp tôi bộ nào hợp với mẹ tôi, sắp đến sinh nhật bà ấy rồi_Thiên Lâm nói
- Mẹ anh à? May là tôi biết bà ấy_Đan Đan lẩm bẩm
- Lẩm bẩm gì đó?
- À..không…không có gì.Tôi thấy cái này hợp nè
- Vậy gói cái đó lại đi_Thiên Lâm quay qua nhân viên của cửa hàng nói
- Đói không?_Sau khi ra khỏi của hàng thời trang, Thiên Lâm hỏi
- Có
- Đi ăn nhé
- Ừm, anh mời à?_Đan Đan nghi ngại nhìn Thiên Lâm
- Ừ, tôi mời
- Thật không vậy?_Đan Đan nghi ngờ hỏi lại
- Thật, tôi đi lấy xe
- Hôm nay làm gì vậy?_Đan Đan vừa bước vào nhà Thiên Lâm liền hỏi
- Cô không có câu nào khác để nói à.Sao lần nào đến cũng nói câu đó vậy
- Không
- Cô…Đi cắt cỏ trước sân rồi tưới cây
- Đi liền, mà cắt cỏ tôi chưa bao giờ làm thì phải làm sao đây
- Vậy chỉ cần tưới nước cho cây rồi dọn dẹp nhà bếp, tiếp theo nên làm gì tôi sẽ dặn sau
- Không thành vấn đề, tôi sẽ hoàn thành công việc sớm_Đan Đan vui vẻ trả lời
- Nè, mọi người có thấy là nhỏ Đan Đan đó được cậu chủ thiên vị quá không?_Tiểu Mai_người giúp việc trong nhà Thiên Lâm dò hỏi
- Hôm nay có việc gì giao cho tôi đây_Đan Đan nhí nhảnh nói
- Ra xe đợi tôi đi_Thiên Lâm nghiêm túc nói
- Ừ_Đan Đan nhẹ nhàng trả lời.”Không biết có chuyện gì mà anh ta nghiêm túc vậy nhỉ?”_Đan Đan vừa đứng đợi vừa tự hỏi
- Đi thôi_Thiên Lâm từ trong nhà bước ra nói
- Đi đâu?_Đan Đan thắc mắc
- Đến nơi này, tôi có chuyện muốn nói với em
- Khoan…em à, em nào vậy, tôi nghe nhầm phải không?
- Không, đi thôi _Thiên Lâm nói rồi lôi tuột Đan Đan vào xe.Ngồi trên xe, thỉnh thoảng Đan Đan lại liếc nhìn Thiên Lâm, cô cảm thấy Thiên Lâm hôm nay có gì lạ lắm.Mới chỉ hôm qua cô không đi làm thôi mà hôm nay Thiên Lâm dường như thay đổi hẳn, từ biểu hiện trên khuôn mặt đến từ ngữ xưng hô với cô:Hôm nay tự dưng cậu trở nên rất nghiêm túc hơn lại còn xưng tôi_em với cô nữa.
- Đến rồi_Thiên Lâm dừng xe trước một cánh đồng cỏ lau rộng lớn
- Woa, đẹp tuyêt vời_Đan Đan reo lên khi bước ra khỏi xe
- Sao anh biết chỗ này hay vậy!Vừa yên tĩnh, không có người qua lại, lại vừa rộng nữa, không khí lại trong lành.Nơi này quả là very very tuyệt vời_Đan Đan phấn khởi
- Em thích đến vậy à?
- Hôm nay anh bị làm sao vậy?
- Làm sao là làm sao?_Thiên Lâm nhíu mày
- Thấy anh tự nhiên thay đổi hơi bị nhiều đó à nha
- Thay đổi cái gì?
- Thì tự nhiên…à mà anh đưa tôi đến đây làm gì vậy?
- Tôi có chuyện muốn nói với em_Thiên Lâm nhìn vào mắt Đan Đan nói
- Stop, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như thế, tôi bị yếu tim đó, với cái kiểu nhìn người khác nghiêm túc như anh thì tim tôi sẽ rơi ra ngoài mất_Đan Đan bông đùa
- Tôi có chuyện nghiêm túc muốn hỏi em?
- Có chuyện gì thì cứ hỏi đi, mà đừng có xưng tôi với em nữa!Tôi chỉ nhỏ hơn anh có một tuổi thôi nhé.Anh gọi tôi bằng em làm tôi nổi hết cả da gà lẫn da vịt lên rồi nè
- Đan Đan này, nếu như…em thực sự yêu một người thì cảm giác của em sẽ ra sao?
- Yêu á?_Đan Đan hỏi
- Ừ_Thiên Lâm gật đầu
- Tôi cũng không biết nữa.Có thể yêu là: sự rung cảm của trái tim, khi yêu có lẽ mọi cảm xúc sẽ luôn hướng về người đó, khi yêu một người thì ta sẽ luôn quan tâm, lo lắng cho người đó, khi người mà ta yêu thương mĩm cười thì ta cảm thấy hạnh phúc, trái tim ta cũng đập rộn ràng,yêu là muốn làm cho người đó cười nhiều hơn, muốn đem đến cho người đó thật nhiều điều tốt đẹp và khi ta thực sự yêu một người thì..
- Thì sao?
- Thì lúc ở bên người đó ta sẽ cảm thấy thật an toàn, những lúc ta gặp khó khăn có thể ta sẽ nghĩ về người đó đầu tiên.Tóm lại mọi hoạt động của ta đều mang hình bóng của người đó
- Vậy thì đúng nó rồi_Thiên Lâm khẽ nói
- Nhưng tôi cũng không chắc đâu, đây chỉ là suy đoán của riêng tôi thôi
- Đan Đan_Thiên Lâm nhìn sâu vào đôi mắt café của Đan Đan, cậu hít thở thật mạnh bởi vì lúc này đây trái tim cậu không ngừng đập rộn ràng khi đối diện với người con gái mà…..
- Nếu bây giờ….tôi….tôi…nói …………em…à không….tôi….tôi thích em…em đồng ý làm bạn gái tôi nhé!Em…em….sẽ đồng ý chứ?_Thiên Lâm ấp úng
- Tôi…tôi_Đan Đan bối rối.
- Tôi cần thời gian suy nghĩ …được không?_Đan Đan cúi gằm xuống đất hỏi
- Được rồi, nếu em chưa có câu trả lời thì để sau vậy. Một tuần đủ không, chúng ta sẽ gặp nhau ở nơi này nhé.Nếu như em không đến… thì có nghĩa là em từ chối còn nếu như ngược lại nghĩa là em đồng ý.Chúng ta sẽ gặp nhau ở đây lúc năm giờ chiều, tôi sẽ chờ câu trả lời của em trong khoảng một tiếng đồng hồ.
- Cứ quyết định thế đi.Còn bây giờ tôi có thể về được không?
- Ừm, tôi đưa em về
- Khỏi, tôi muốn về một một mình_Đan Đan từ chối rồi bước nhanh về phía đường quốc lộ.
- Ừ, nhỏ đó có gì hay mà cậu chủ lại thiên vị thế nhỉ_Tiểu Ngọc_một người giúp việc khác của nhà Thiên Lâm bỉu môi
- Các chị đừng nghĩ như thế.Đan Đan là do cậu chủ bình chọn dĩ nhiên là được cậu chủ thiên vị hơn rồi_Tiểu Linh nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.