Chương 82
Snow
05/05/2019
- Hai tuần nữa anh và chị Bảo Vân sẽ làm đám cưới…
- Thật chứ ạ!_Tiểu Phong mừng rỡ thốt lên_Cuối cùng thì cũng được uống rượu mừng của hai người rồi!À mà Tiểu Vy biết chưa?Cả các bạn em nữa?
- Em đúng thật là.Anh đã nói xong đâu.Sao cứ thích cắt lời người khác vậy nhỉ?Thật không thể hiểu nổi Gia Kiệt thích em ở chỗ nào nữa?
- Mặc em_Tiểu Phong xị mặt
- Các bạn em biết rồi!Hôm nay anh đến đây để thông báo chuyện đó thôi.Còn thời gian còn lại anh nhường cho Gia Kiệt.Tạm biệt công chúa nhỏ của anh.Anh mong hôm đó,em đến cùng cậu ấy!_Hải Phong nói rồi đứng dậy định bước ra về:
- À mà đừng có nói dối là em bận nhé!Vì hôm qua anh hỏi em bảo là hôm nay em không có hẹn nên anh mới đến đấy.
- Xì,em biết rồi.
- Vậy được anh về đây.À khoan con một chuyện nữa: hôm qua mẹ có gọi,anh lỡ miệng nói rằng dạo này em đang hẹn hò với chồng sắp cưới rồi vì thế nên mẹ muốn gặp người đó…
- Cái gì?Chuyện đó em nói với anh rồi mà._Cô gào lên
- Anh đâu biết.Ai bảo em đưa anh ra làm trò đùa làm gì.Tạm biệt em gái cưng!_Hải Phong mỉm cười rồi nhanh chóng ra khỏi phòng.Thực ra hôm qua mẹ không hề gọi cho cậu,mà là cậu gọi cho Tiểu Tuyết để báo tin đám cưới của cậu luôn tiện hỏi Tiểu Tuyết về con người của Gia Kiệt luôn,nhờ cô ấy nói là Tiểu Phong có tình cảm với Gia Kiệt nên cậu mới nghĩ ra đó chứ!
- Cũng gần trưa rồi.Em có đói bụng không?Ta đi ăn trưa nhé!_Gia Kiệt mở lời
- Anh tự mà đi ăn một mình!_Tiểu Phong cúi gằm vào tập hồ sợ miệng cất tiếng cáu gắt
- Em không đói à?
- Đói thì cũng mặc xác tôi.Nếu anh đói thì về mà ăn cơm với bà vợ sắp cưới của anh ấy.
- Ai là vợ sắp cưới của anh chứ?
- Còn ai nữa,là Vương Lú Ly cô nương ấy._Vẫ không ngẩng đàu lên cô đáp
- Em đang ghen à?
- Ai thèm ghen chứ.
- Anh và cô ấy không có gì cả.
- Không có gì cả.Hẹn hò với nhau mà bảo là không có gì cả.
- Đúng là em đang ghen rồi…
- Đừng có điên.Tôi có bị điên đâu mà ghen với chả tuông.
- Cô ấy tìm được người mình yêu rồi…
- Vậy chắc anh bị đá trước chứ gì?Đáng đời.
- Ừm,cô ấy chủ động chia tay trước…
- Tôi nói quả không sai mà.
- Nhưng anh thực sự không có tình cảm với cô ấy.Chỉ là…
- Liên quan đến tôi à?_Tiểu Phong ngước lên lạnh lùng hỏi
- Chỉ là…
- Đừng có trình bày mấy việc vớ vẩn đó với tôi.Và làm ơn im lặng để tôi còn làm việc.
- Thực sự anh không có tình cảm với cô ấy thực mà…
- Này,anh có bị gì không vậy, Châu thiếu gia?Tôi đã nói rằng chuyện đó không liên quan đến tôi và hãy im lặng cho tôi làm việc.Hơn nữa,đây là nơi làm việc không phải là nơi bàn chuyện tình cảm.Mà sao anh kì vậy nhỉ?Tôi thì có liên quan gì đến nó mà sao cứ trình bày với tôi chứ?
- Vì anh cần giải thích…
- Đủ rồi đó.Nói kết luận đi rồi ra khỏi đây.Tôi không muốn dài dòng,lôi thôi.Anh hiểu chứ?
- Anh yêu em…
“Yêu?Hắn nói hắn yêu mình?”_Tiểu Phong bối rối
- …nên anh đến tìm em,anh muốn giải thích vì…
- Đủ rồi.Anh về đi._Tiểu Phong lạnh nhạt
Gia Kiệt im lặng.Cậu đứng lặng đó,không muốn nhích chân đi.Cậu đang tuyệt vọng hay đang cố hi vọng?
- Anh về đi!
- Anh không muốn về.
- Về đi.
- Hãy cho anh câu trả lời.Anh sẽ đi khi có câu trả lời.
- Tôi…tôi cần suy nghĩ.
- Vậy được.Em muốn bao lâu?
- 1 tuần.
- Chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu?
- Tôi sẽ cho anh địa chỉ sau.
- Vậy hẹn gặp em ở đó.
Cô nhấc điện thoại lên gọi cho thư kí của mình:
- Tiễn khách.
- Tạm biệt em_Gia Kiệt mệt mỏi rời khỏi phòng.Đã đến lúc cậu kết thúc chuyện này!Cần kết thúc!Liệu kết thúc sẽ ra sao?Buồn hay vui?
- Thật chứ ạ!_Tiểu Phong mừng rỡ thốt lên_Cuối cùng thì cũng được uống rượu mừng của hai người rồi!À mà Tiểu Vy biết chưa?Cả các bạn em nữa?
- Em đúng thật là.Anh đã nói xong đâu.Sao cứ thích cắt lời người khác vậy nhỉ?Thật không thể hiểu nổi Gia Kiệt thích em ở chỗ nào nữa?
- Mặc em_Tiểu Phong xị mặt
- Các bạn em biết rồi!Hôm nay anh đến đây để thông báo chuyện đó thôi.Còn thời gian còn lại anh nhường cho Gia Kiệt.Tạm biệt công chúa nhỏ của anh.Anh mong hôm đó,em đến cùng cậu ấy!_Hải Phong nói rồi đứng dậy định bước ra về:
- À mà đừng có nói dối là em bận nhé!Vì hôm qua anh hỏi em bảo là hôm nay em không có hẹn nên anh mới đến đấy.
- Xì,em biết rồi.
- Vậy được anh về đây.À khoan con một chuyện nữa: hôm qua mẹ có gọi,anh lỡ miệng nói rằng dạo này em đang hẹn hò với chồng sắp cưới rồi vì thế nên mẹ muốn gặp người đó…
- Cái gì?Chuyện đó em nói với anh rồi mà._Cô gào lên
- Anh đâu biết.Ai bảo em đưa anh ra làm trò đùa làm gì.Tạm biệt em gái cưng!_Hải Phong mỉm cười rồi nhanh chóng ra khỏi phòng.Thực ra hôm qua mẹ không hề gọi cho cậu,mà là cậu gọi cho Tiểu Tuyết để báo tin đám cưới của cậu luôn tiện hỏi Tiểu Tuyết về con người của Gia Kiệt luôn,nhờ cô ấy nói là Tiểu Phong có tình cảm với Gia Kiệt nên cậu mới nghĩ ra đó chứ!
- Cũng gần trưa rồi.Em có đói bụng không?Ta đi ăn trưa nhé!_Gia Kiệt mở lời
- Anh tự mà đi ăn một mình!_Tiểu Phong cúi gằm vào tập hồ sợ miệng cất tiếng cáu gắt
- Em không đói à?
- Đói thì cũng mặc xác tôi.Nếu anh đói thì về mà ăn cơm với bà vợ sắp cưới của anh ấy.
- Ai là vợ sắp cưới của anh chứ?
- Còn ai nữa,là Vương Lú Ly cô nương ấy._Vẫ không ngẩng đàu lên cô đáp
- Em đang ghen à?
- Ai thèm ghen chứ.
- Anh và cô ấy không có gì cả.
- Không có gì cả.Hẹn hò với nhau mà bảo là không có gì cả.
- Đúng là em đang ghen rồi…
- Đừng có điên.Tôi có bị điên đâu mà ghen với chả tuông.
- Cô ấy tìm được người mình yêu rồi…
- Vậy chắc anh bị đá trước chứ gì?Đáng đời.
- Ừm,cô ấy chủ động chia tay trước…
- Tôi nói quả không sai mà.
- Nhưng anh thực sự không có tình cảm với cô ấy.Chỉ là…
- Liên quan đến tôi à?_Tiểu Phong ngước lên lạnh lùng hỏi
- Chỉ là…
- Đừng có trình bày mấy việc vớ vẩn đó với tôi.Và làm ơn im lặng để tôi còn làm việc.
- Thực sự anh không có tình cảm với cô ấy thực mà…
- Này,anh có bị gì không vậy, Châu thiếu gia?Tôi đã nói rằng chuyện đó không liên quan đến tôi và hãy im lặng cho tôi làm việc.Hơn nữa,đây là nơi làm việc không phải là nơi bàn chuyện tình cảm.Mà sao anh kì vậy nhỉ?Tôi thì có liên quan gì đến nó mà sao cứ trình bày với tôi chứ?
- Vì anh cần giải thích…
- Đủ rồi đó.Nói kết luận đi rồi ra khỏi đây.Tôi không muốn dài dòng,lôi thôi.Anh hiểu chứ?
- Anh yêu em…
“Yêu?Hắn nói hắn yêu mình?”_Tiểu Phong bối rối
- …nên anh đến tìm em,anh muốn giải thích vì…
- Đủ rồi.Anh về đi._Tiểu Phong lạnh nhạt
Gia Kiệt im lặng.Cậu đứng lặng đó,không muốn nhích chân đi.Cậu đang tuyệt vọng hay đang cố hi vọng?
- Anh về đi!
- Anh không muốn về.
- Về đi.
- Hãy cho anh câu trả lời.Anh sẽ đi khi có câu trả lời.
- Tôi…tôi cần suy nghĩ.
- Vậy được.Em muốn bao lâu?
- 1 tuần.
- Chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu?
- Tôi sẽ cho anh địa chỉ sau.
- Vậy hẹn gặp em ở đó.
Cô nhấc điện thoại lên gọi cho thư kí của mình:
- Tiễn khách.
- Tạm biệt em_Gia Kiệt mệt mỏi rời khỏi phòng.Đã đến lúc cậu kết thúc chuyện này!Cần kết thúc!Liệu kết thúc sẽ ra sao?Buồn hay vui?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.