Chương 94
Snow
05/05/2019
- Còn tô cháo tự tay anh nấu thì sao?
- Sao là sao?
- Em không tính cảm ơn à?
- Cảm ơn gì chứ?Anh tự làm chứ em có bảo anh làm đâu?
- Nhưng em đã ăn nó.
- Xí,một tô cháo mà cũng…đồ ki bo,keo kiệt.
- Vậy thì lúc đó em đừng ăn chứ?
- Em…ai mà biết chứ?Tại anh bảo anh không về nên…
- Nên làm sao?
- Thôi, không nói với anh nữa.Anh muốn em cảm ơn gì đây?
- Một nụ hôn.
- Cái gì?
- Một nụ hôn!_Hạo Thiên nhắc lại
- Nè,đừng có mà quá đáng!
- Anh có nên nói với bạn em là em ăn cháo của anh mà…
- Thôi thôi, được rồi!Lại đây,đồ đáng ghét!
- Thế chứ!
Chụt!Cô hôn nhẹ lên má anh.
- Không phải ở đó!
- Cái gì?
- Anh nói là một nụ hôn ở đây này!-Hạo Thiên chỉ tay lên môi mình
- Này,anh đừng có quá đáng,anh đâu có nói vậy?
- Không phải là anh không nói mà là anh chưa nói!
- Trời ạ!Anh…
- Anh làm sao?
- Anh là đồ…đồ đáng ghét!
- Cái người đáng ghét này sắp trở thành chồng em đấy,ăn nói cho cẩn thận!
- Gì chứ?
- Em có hôn không thì bảo?
- Không.
- Không thật chứ?
- Dĩ nhiên!_Cô tự tin trả lời
- Vậy…_Hạo Thiên tiến lại gần cô,mĩm cười nham hiểm
- Anh…anh định làm gì vậy?_Tiểu Tuyết nhíu mày
- Anh nên làm gì vào lúc này nhỉ?Có nên tận dụng lúc em còn yếu không ta?
- Anh…anh…định làm gì?
- Anh đang suy nghĩ._Hạo Thiên vuốt cằm rồi bỗng thốt lên:
- Anh nghĩ ra rồi!Chúng ta có nên động phòng ngay đêm nay không nhỉ?
- Cái…cái gì cơ?Này…anh đừng có làm gì quá đáng nhé!
- Nếu không muốn anh làm gì quá dáng thì hôn anh đi,trước khi anh còn kiềm chế được.
- Thôi được rồi.Thà hôn còn hơn là đợi đến lúc anh làm cái gì đó rùng rợn hơn._Tiểu Tuyết thở dài
- Như vậy ngay từ đầu có phải tốt hơn không!_Hạo Thiên mĩm cười hài lòng.
Hai khuôn mặt tiến gần đến nhau…gần hơn nữa…gần hơn nữa…và:
Cạnh!
- Mời người nhà bệnh nhân tránh sang một bên để chúng tôi truyền dịch._Người y tá dõng đạt truyền đạt ý kiến của mình
Tiểu Tuyết đỏ mặt liếc nhìn sang Hạo Thiên,trông cậu có vẻ tiếc nuối.Sau khi truyền dịch sau,người y tá bước ra ngoài.Hạo Thiên tiến lại bên cô:
- Nào,giờ thì em có thể hôn anh.
- Để sau được không?
- Dĩ nhiên là không rồi.Anh muốn bây giờ.
- Nhưng mà…
- Không nhưng gì hết.
Thế là cô lại…hai khuôn mặt tiến gần,khoảng cách giữa hai đôi môi giảm dần,giảm dần,nhưng có vẻ như ông trời muốn phá rối hai người.Cánh cửa phòng lại bật mở:
- Xin lỗi…xin lỗi nhé!Tớ không cố ý phá hỏng giây phút lãng mạng của cậu đâu.Chỉ là…tớ đem chút thức ăn cho cậu!_Tiểu Phong áy náy
- Không…không sao!_Tiểu Tuyết ngượng ngùng
- Tớ để đây nhé!_Tiểu Phong đặt cặp lồng lên bàn,tiếp:
- Thôi,tớ về nhé!
- Ừm_Tiểu Tuyết gật đầu
Tiểu Phong định bước ra khỏi phòng nhưng chợt nghĩ ra cái gì đó cô quay lại:
- Này,hai người phải tìm hiểunhau nhanh lên đấy!Bọn tớ cũng gần bước sang 30 rồi.Tớ không muốn sinh con muộn đâu!
- Cái gì mà 30 chứ!
- Chứ gì nữa,năm sau bọn mình bước sang cái tuổi 26 rồi đấy.Tớ mặc kệ,tớ không biết,năm sau cậu nhất định phải làm cô dâu!_Nói rồi cô bước nhanh ra khỏi phòng làm cho Tiểu Tuyết chưa kịp nói được gì.
…………………..
- Để lần sau nhé!_Tiểu Tuyết nhìn Hạo Thiên năn nỉ
- Đành vậy!_Hạo Thiên thở dài tiếc nuối
- Đến lễ cưới,em sẽ hôn anh.
- Muộn vậy!
- Muộn gì nữa chứ?
- Vậy mà không muộn à?Anh không cần biết lúc nào nhưng trong năm nay em phải hôn anh một cái.
- Xì,em buồn ngủ rồi.Anh mau về đi.
- Anh sẽ ngủ ở đây.
- Cái gì?Anh đã hứa…
- Anh sẽ gọi thêm giường,dù sao phòng cũng còn chỗ để thêm vài cái giường mà!
- Nhưng mà…
- Không nhưng gì hết,tối nay anh sẽ ở lại đây chăm sóc cho vợ anh.Mà vào viện cũng thích thật đấy,được nằm một phòng riêng,không bị ai làm phiền.
- Thử đặt vào ví trí của em xem thử có sướng không!_Cô gắt
- Sướng chứ!Được chồng nấu cháo cho ăn rồi còn được chồng chăm sóc,em còn muốn gì nữa?
- Ai là chồng của em chứ?Chúng ta còn chưa kết hôn đấy?
- Đó là chuyện sớm muộn thôi!
- Nhở em không đồng ý thì làm sao?
- Không đồng ý thì em định làm gì?
- Bỏ trốn hay cái gì đó tương tự.
- Vậy anh sẽ bắt em bằng được dù em có lẫn trốn ở nơi nào.Mà anh chắc rằng em sẽ không trốn đâu!
- Sao anh lại chắc vậy?
- Vì trái tim của em thuộc về anh rồi còn gì.Làm sao em có thể chạy được khi tim em đang được anh cất giữ chứ!
- Thôi mệt anh quá!Em buồn ngủ rồi.Đi ngủ đây!_Cô nằm xuống quay mặt đi nhưng nhanh chóng bật dậy:
- Mà sao lúc nảy anh lại gọi em là công chúa tuyết?
- Em tò mò à?
- Ừm.
- Vì em thích tuyết,thích mặc đồ trắng lại lạnh như tuyết,anh cố theo đuổi em mãi thì em mới đồng ý,không gọi em là tuyết thì cũng gọi em là băng…
- Vậy sao anh không gọi em là băng?
- Vì băng không đẹp bằng tuyết với lại thực sự thì vợ yêu của anh có một trái tim vô cùng ấm áp chỉ là em tạm thời chưa hiểu được trái tim mình thôi,cũng giống như tuyết,chỉ tạm thời lạnh một thời gian thôi rồi một thời gian sau nó cũng tan chảy!
- Thì ra là vậy!_Tiểu Tuyết gật gù_Thôi,em ngủ đây nhé!Anh ngủ ngon!
Hạo Thiên nhẹ tiến lại bên giường Tiểu Tuyết,hôn nhẹ lên trán cô,thì thầm:
- Chúc vợ yêu ngủ ngon!
- Sao là sao?
- Em không tính cảm ơn à?
- Cảm ơn gì chứ?Anh tự làm chứ em có bảo anh làm đâu?
- Nhưng em đã ăn nó.
- Xí,một tô cháo mà cũng…đồ ki bo,keo kiệt.
- Vậy thì lúc đó em đừng ăn chứ?
- Em…ai mà biết chứ?Tại anh bảo anh không về nên…
- Nên làm sao?
- Thôi, không nói với anh nữa.Anh muốn em cảm ơn gì đây?
- Một nụ hôn.
- Cái gì?
- Một nụ hôn!_Hạo Thiên nhắc lại
- Nè,đừng có mà quá đáng!
- Anh có nên nói với bạn em là em ăn cháo của anh mà…
- Thôi thôi, được rồi!Lại đây,đồ đáng ghét!
- Thế chứ!
Chụt!Cô hôn nhẹ lên má anh.
- Không phải ở đó!
- Cái gì?
- Anh nói là một nụ hôn ở đây này!-Hạo Thiên chỉ tay lên môi mình
- Này,anh đừng có quá đáng,anh đâu có nói vậy?
- Không phải là anh không nói mà là anh chưa nói!
- Trời ạ!Anh…
- Anh làm sao?
- Anh là đồ…đồ đáng ghét!
- Cái người đáng ghét này sắp trở thành chồng em đấy,ăn nói cho cẩn thận!
- Gì chứ?
- Em có hôn không thì bảo?
- Không.
- Không thật chứ?
- Dĩ nhiên!_Cô tự tin trả lời
- Vậy…_Hạo Thiên tiến lại gần cô,mĩm cười nham hiểm
- Anh…anh định làm gì vậy?_Tiểu Tuyết nhíu mày
- Anh nên làm gì vào lúc này nhỉ?Có nên tận dụng lúc em còn yếu không ta?
- Anh…anh…định làm gì?
- Anh đang suy nghĩ._Hạo Thiên vuốt cằm rồi bỗng thốt lên:
- Anh nghĩ ra rồi!Chúng ta có nên động phòng ngay đêm nay không nhỉ?
- Cái…cái gì cơ?Này…anh đừng có làm gì quá đáng nhé!
- Nếu không muốn anh làm gì quá dáng thì hôn anh đi,trước khi anh còn kiềm chế được.
- Thôi được rồi.Thà hôn còn hơn là đợi đến lúc anh làm cái gì đó rùng rợn hơn._Tiểu Tuyết thở dài
- Như vậy ngay từ đầu có phải tốt hơn không!_Hạo Thiên mĩm cười hài lòng.
Hai khuôn mặt tiến gần đến nhau…gần hơn nữa…gần hơn nữa…và:
Cạnh!
- Mời người nhà bệnh nhân tránh sang một bên để chúng tôi truyền dịch._Người y tá dõng đạt truyền đạt ý kiến của mình
Tiểu Tuyết đỏ mặt liếc nhìn sang Hạo Thiên,trông cậu có vẻ tiếc nuối.Sau khi truyền dịch sau,người y tá bước ra ngoài.Hạo Thiên tiến lại bên cô:
- Nào,giờ thì em có thể hôn anh.
- Để sau được không?
- Dĩ nhiên là không rồi.Anh muốn bây giờ.
- Nhưng mà…
- Không nhưng gì hết.
Thế là cô lại…hai khuôn mặt tiến gần,khoảng cách giữa hai đôi môi giảm dần,giảm dần,nhưng có vẻ như ông trời muốn phá rối hai người.Cánh cửa phòng lại bật mở:
- Xin lỗi…xin lỗi nhé!Tớ không cố ý phá hỏng giây phút lãng mạng của cậu đâu.Chỉ là…tớ đem chút thức ăn cho cậu!_Tiểu Phong áy náy
- Không…không sao!_Tiểu Tuyết ngượng ngùng
- Tớ để đây nhé!_Tiểu Phong đặt cặp lồng lên bàn,tiếp:
- Thôi,tớ về nhé!
- Ừm_Tiểu Tuyết gật đầu
Tiểu Phong định bước ra khỏi phòng nhưng chợt nghĩ ra cái gì đó cô quay lại:
- Này,hai người phải tìm hiểunhau nhanh lên đấy!Bọn tớ cũng gần bước sang 30 rồi.Tớ không muốn sinh con muộn đâu!
- Cái gì mà 30 chứ!
- Chứ gì nữa,năm sau bọn mình bước sang cái tuổi 26 rồi đấy.Tớ mặc kệ,tớ không biết,năm sau cậu nhất định phải làm cô dâu!_Nói rồi cô bước nhanh ra khỏi phòng làm cho Tiểu Tuyết chưa kịp nói được gì.
…………………..
- Để lần sau nhé!_Tiểu Tuyết nhìn Hạo Thiên năn nỉ
- Đành vậy!_Hạo Thiên thở dài tiếc nuối
- Đến lễ cưới,em sẽ hôn anh.
- Muộn vậy!
- Muộn gì nữa chứ?
- Vậy mà không muộn à?Anh không cần biết lúc nào nhưng trong năm nay em phải hôn anh một cái.
- Xì,em buồn ngủ rồi.Anh mau về đi.
- Anh sẽ ngủ ở đây.
- Cái gì?Anh đã hứa…
- Anh sẽ gọi thêm giường,dù sao phòng cũng còn chỗ để thêm vài cái giường mà!
- Nhưng mà…
- Không nhưng gì hết,tối nay anh sẽ ở lại đây chăm sóc cho vợ anh.Mà vào viện cũng thích thật đấy,được nằm một phòng riêng,không bị ai làm phiền.
- Thử đặt vào ví trí của em xem thử có sướng không!_Cô gắt
- Sướng chứ!Được chồng nấu cháo cho ăn rồi còn được chồng chăm sóc,em còn muốn gì nữa?
- Ai là chồng của em chứ?Chúng ta còn chưa kết hôn đấy?
- Đó là chuyện sớm muộn thôi!
- Nhở em không đồng ý thì làm sao?
- Không đồng ý thì em định làm gì?
- Bỏ trốn hay cái gì đó tương tự.
- Vậy anh sẽ bắt em bằng được dù em có lẫn trốn ở nơi nào.Mà anh chắc rằng em sẽ không trốn đâu!
- Sao anh lại chắc vậy?
- Vì trái tim của em thuộc về anh rồi còn gì.Làm sao em có thể chạy được khi tim em đang được anh cất giữ chứ!
- Thôi mệt anh quá!Em buồn ngủ rồi.Đi ngủ đây!_Cô nằm xuống quay mặt đi nhưng nhanh chóng bật dậy:
- Mà sao lúc nảy anh lại gọi em là công chúa tuyết?
- Em tò mò à?
- Ừm.
- Vì em thích tuyết,thích mặc đồ trắng lại lạnh như tuyết,anh cố theo đuổi em mãi thì em mới đồng ý,không gọi em là tuyết thì cũng gọi em là băng…
- Vậy sao anh không gọi em là băng?
- Vì băng không đẹp bằng tuyết với lại thực sự thì vợ yêu của anh có một trái tim vô cùng ấm áp chỉ là em tạm thời chưa hiểu được trái tim mình thôi,cũng giống như tuyết,chỉ tạm thời lạnh một thời gian thôi rồi một thời gian sau nó cũng tan chảy!
- Thì ra là vậy!_Tiểu Tuyết gật gù_Thôi,em ngủ đây nhé!Anh ngủ ngon!
Hạo Thiên nhẹ tiến lại bên giường Tiểu Tuyết,hôn nhẹ lên trán cô,thì thầm:
- Chúc vợ yêu ngủ ngon!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.