Chương 4: Bận rộn.
susuho9
28/07/2019
Sáng ngày hôm sau tôi đến công ty từ rất sớm dù cho đêm hôm trước vừa phải thức trắng để làm bản kế hoạch. Ba năm nay tôi chưa từng làm việc chăm chỉ đến vậy. Tôi mang đồ ăn sáng và café đen để trên bàn, giấy tờ cần dùng trong buổi họp cũng sắp sẵn. Trợ lý Đức sau đó cũng đến, anh ta ngạc nhiên hỏi:
- Hôm nay trợ lý Hà không đến cùng giám đốc sao?
- Dạ giám đốc tối qua có nhắn em không cần qua nhà mà đến công ty chuẩn bị trước tài liệu.
Tối qua sau khi nhận được tin nhắn đó của giám đốc tôi như sống lại vậy, còn bảo tôi đến chuẩn bị tài liệu nghĩa là còn chưa có đuổi việc.
Tôi quay vào lấy cho trợ lý Đức một tách trà hoa cúc, anh nhận lấy hài lòng gật đầu, cười cười nói:
- Trợ lý Hà vẫn nhớ thói quen uống trà hoa cúc khi đến văn phòng của tôi, ngày trước tôi còn băn khoăn về lựa chọn của giám đốc khi chọn một người mới ra trường không có kinh nghiệm như cô vào ghế trợ lý này nhưng công nhận giám đốc biết nhìn người. Ít người có thể chu đáo mà xử lý mọi việc chu toàn như cô.
Mắt nhìn người là chỉ việc nhìn người có tố chất làm osin cấp cao tốt sao? Nếu vậy thì giám đốc đúng là có mắt nhìn người.
- Anh Đức cứ quá khen, em cũng nhờ có anh chỉ bảo cả đấy chứ ạ. A, - tôi nhìn chuông điện thoại báo- giám đốc đến rồi ạ, anh duyệt lại báo cáo em chuẩn bị với ạ, để em xuống đón giám đốc.
Triệu Mẫn tự đi chiếc xe màu bạc của mình đến, như việc anh ta không thích người lạ ra vào nhà mình thì anh ta cũng không thích người lạ ngồi xe mình nên nếu không có tôi hoặc trợ lí Đức, sếp Mẫn sẽ tự lái xe. Sếp Mẫn bước vào công ty chính là mang phong thái của Thái tử gia, nhân viên trong công ty ngay lập tức lấy tinh thần của dân đen đứng thành hàng, kính cẩn cúi chào anh ta. Sếp Mẫn lạnh lùng nhưng không quá xa cách, thái độ lại nghiêm nghị, đại loại là tạo ra một cảm giác uy nghiêm và quyền lực. Các trưởng bộ phận đều quy củ đứng chờ sẵn rồi theo sếp Mẫn lên phòng họp. Kể cả ban giám đốc cũng không ai giám muộn nửa phút.
Cuộc họp kéo dài suốt 2 tiếng về việc hoạch định chiến lược của công ty trong quý tới. Lần này NSC rót một lượng vốn rất lớn cho công ty con NSCness, có vẻ đúng như sếp Mẫn từng nói, tập đoàn mẹ muốn đẩy mạnh NSCness phát triển trên thị trường Việt Nam, sau đó là Đông Nam Á. Như vậy sếp Mẫn và công ty đều sẽ rất bận rộn, thế thì kể cả một osin học thức đội lốt trợ lý hờ như tôi cũng sẽ tối mắt tối mũi theo. Haizz, thời này không mấy ai nhàn hạ mà kiếm được lương cao mà, cuộc sống thiên đường của tôi ngày trước chấm dứt từ đây.
Sau khi cuộc họp kết thúc,mọi người lần lượt ra khỏi. Tôi sắp tài liệu bên cạnh sếp Mẫn, lựa lúc trợ lý Đức cũng vừa rời đi, tôi dè dặt hỏi thăm dò Triệu Mẫn. Với sự hiểu biết của tôi về anh ta, không lý nào sếp Mẫn lại cứ im lặng như vậy. Kể cả cho qua anh ta cũng phải khiển trách một hồi mới phải, lúc sếp Mẫn đáng sợ nhất chính là khi anh ta yên lặng:
- Giám đốc ạ, về việc hôm qua..
Triệu Mẫn vẫn không hề ngẩng lên nhìn tôi, chăm chú đọc danh sách sản phẩm được đề cử, một lúc sau mới cất giọng nói lạnh nhạt của thường ngày lên:
- Tôi không hài lòng về cách cư xử của cô, tôi không quan tâm cô ở bên ngoài thế nào nhưng khi đã là nhân viên của SNCness cô phải có giới hạn nhất định. Giả sử chuyện hôm qua làm to lên, người ta biết cô là nhân viên của SNCness , lại còn là trợ lý của tôi. Danh tiếng của tôi và công ty để đi đâu?
- Vâng ạ, em sẽ rút kinh nghiệm, nhất định không có lần sau.
Triệu Mẫn lúc này mới ngẩng lên nhìn tôi, nét mặt vẫn không thay đổi:
- Như tôi đã nói, tôi không quan tâm con người cô ở bên ngoài, tôi vẫn giữ cô lại làm việc suốt 3 năm nay vì cô có năng lực tốt, khá phiền phức cho tôi nếu bây giờ lại đổi trợ lý mới hơn nữa chúng ta đã kí hợp đồng 10 năm nên tôi không thể đơn phương phá hợp đồng với lí do thấy khó chịu vì cô gây gổ ở trên phố.
- Dạ em biết ạ
- Vậy nên từ giờ cô hãy làm tốt cả vai trò đã được giao lẫn công việc của một trợ lý để lấy lại lòng tin của tôi. Hi vọng cô đừng làm tôi thật vọng.
- Dạ? – tại sao tôi mang máng nghe ra số phận đáng sợ nào đó sắp ập vào đầu mình – vâng vâng thưa giám đốc, em sẽ hoành thành tốt các công việc ạ.
Và tôi đã nghe đúng, số phận đáng sợ quả thực ập xuống đầu tôi. Từ sau hôm đó tôi được chuyển giao rất nhiều công việc từ trợ lý Đức.
Trước đây tôi chỉ là người nhận các tài liệu rồi chuyển sang Mĩ cho giám đốc, việc xử lý số liệu và các thống kê rồi mới trình lên giám đốc là việc của trợ lý Đức. Nói dễ hiểu thì tôi chỉ được cái mã còn thực chất toàn bộ công việc vẫn là trong tay trợ lý Đức, kể cả những sổ sách tối mật của công ty cũng vậy.
Giờ đây tuy phần lớn công việc vẫn do trợ lý Đức đảm nhiệm nhưng đã san sang cho tôi mấy phần râu ria, sổ sách của các mảng cũng đưa lên để tôi kiểm toán rồi mới chuyển qua trợ lý Hà. Đối với một kẻ quen ăn không ngồi rồi ở công ty suốt 3 năm như tôi, kể cả kiến thức từng được học cũng phai nhạt quên dần mà nay đột ngột phải xử lý một đống sổ sách như này chẳng phải rất đáng sợ sao?
Điều đáng sợ hơn là tôi vẫn phải hoàn thành tốt vai trò của osin cao cấp, đâm sấp mặt ngửa đi theo sếp Mẫn mọi lúc anh ta yêu cầu. Phải phải, đây đều là điều khoản được ghi trong hợp đồng lao động đã ký 3 năm trước nhưng mệt chết vẫn là mệt chết, tôi vẫn có quyền kêu ca được không?
Khoan đã sếp Mẫn, tôi thừa nhận anh mất lòng tin về hình ảnh một trợ lý Hà điềm đạm, dịu dàng sau khi thấy tôi chửi nhau với người ta hôm qua. Nhưng điều đó liên quan gì đến việc tôi phải làm gấp đôi việc để lấy lại lòng tin? Chẳng nhẽ anh quan niệm cứ chăm chỉ là người thật thà?
Tại nhà của Triệu Mẫn, trong khi anh ta ở phòng trong lấy vài quyển sách nào đó, tôi mở một cánh cửa thông tới phòng quần áo, chọn vài bộ đồ và phụ kiện để sẵn trước giường rồi nói:
- Thưa giám đốc, chiều nay anh có lời mời tham dự buổi tiệc của chủ tịch Trương Thành, em đã chuẩn bị sẵn vest và đồng hồ cho anh ạ. Chủ tịch Trương Thành thích cờ tướng và golf, có hai người con trai chính thức và một người con ngoài giá thú. Ông ta thường dùng đồ màu đen và đỏ vì hợp phong thủy. Ngoài ra còn một số thông tin khác em sẽ nói thêm trên xe ạ.
Triệu Mẫn cầm theo hai quyển sách có vẻ cũ kĩ đi ra, khẽ gật đầu:
- Uhm
- Vì hôm nay em cũng cần đi cùng anh đến buổi tiệc nên em đã gọi tài xế và xe công ty ạ. – bởi vì tôi biết nếu để người lạ đi xe mình thì thà anh ta chịu ngồi xe lạ.
- Tốt, trợ lý Hà nếu lúc ở ngoài công ty cũng có thể suy nghĩ thấu đáo như vậy thì càng tốt
Sếp Mẫn à, từ bao giờ anh có tính đá xoáy vậy? Mỗi lần anh nói vậy tôi đều bị đau tim đó biết không?
- Hôm nay trợ lý Hà không đến cùng giám đốc sao?
- Dạ giám đốc tối qua có nhắn em không cần qua nhà mà đến công ty chuẩn bị trước tài liệu.
Tối qua sau khi nhận được tin nhắn đó của giám đốc tôi như sống lại vậy, còn bảo tôi đến chuẩn bị tài liệu nghĩa là còn chưa có đuổi việc.
Tôi quay vào lấy cho trợ lý Đức một tách trà hoa cúc, anh nhận lấy hài lòng gật đầu, cười cười nói:
- Trợ lý Hà vẫn nhớ thói quen uống trà hoa cúc khi đến văn phòng của tôi, ngày trước tôi còn băn khoăn về lựa chọn của giám đốc khi chọn một người mới ra trường không có kinh nghiệm như cô vào ghế trợ lý này nhưng công nhận giám đốc biết nhìn người. Ít người có thể chu đáo mà xử lý mọi việc chu toàn như cô.
Mắt nhìn người là chỉ việc nhìn người có tố chất làm osin cấp cao tốt sao? Nếu vậy thì giám đốc đúng là có mắt nhìn người.
- Anh Đức cứ quá khen, em cũng nhờ có anh chỉ bảo cả đấy chứ ạ. A, - tôi nhìn chuông điện thoại báo- giám đốc đến rồi ạ, anh duyệt lại báo cáo em chuẩn bị với ạ, để em xuống đón giám đốc.
Triệu Mẫn tự đi chiếc xe màu bạc của mình đến, như việc anh ta không thích người lạ ra vào nhà mình thì anh ta cũng không thích người lạ ngồi xe mình nên nếu không có tôi hoặc trợ lí Đức, sếp Mẫn sẽ tự lái xe. Sếp Mẫn bước vào công ty chính là mang phong thái của Thái tử gia, nhân viên trong công ty ngay lập tức lấy tinh thần của dân đen đứng thành hàng, kính cẩn cúi chào anh ta. Sếp Mẫn lạnh lùng nhưng không quá xa cách, thái độ lại nghiêm nghị, đại loại là tạo ra một cảm giác uy nghiêm và quyền lực. Các trưởng bộ phận đều quy củ đứng chờ sẵn rồi theo sếp Mẫn lên phòng họp. Kể cả ban giám đốc cũng không ai giám muộn nửa phút.
Cuộc họp kéo dài suốt 2 tiếng về việc hoạch định chiến lược của công ty trong quý tới. Lần này NSC rót một lượng vốn rất lớn cho công ty con NSCness, có vẻ đúng như sếp Mẫn từng nói, tập đoàn mẹ muốn đẩy mạnh NSCness phát triển trên thị trường Việt Nam, sau đó là Đông Nam Á. Như vậy sếp Mẫn và công ty đều sẽ rất bận rộn, thế thì kể cả một osin học thức đội lốt trợ lý hờ như tôi cũng sẽ tối mắt tối mũi theo. Haizz, thời này không mấy ai nhàn hạ mà kiếm được lương cao mà, cuộc sống thiên đường của tôi ngày trước chấm dứt từ đây.
Sau khi cuộc họp kết thúc,mọi người lần lượt ra khỏi. Tôi sắp tài liệu bên cạnh sếp Mẫn, lựa lúc trợ lý Đức cũng vừa rời đi, tôi dè dặt hỏi thăm dò Triệu Mẫn. Với sự hiểu biết của tôi về anh ta, không lý nào sếp Mẫn lại cứ im lặng như vậy. Kể cả cho qua anh ta cũng phải khiển trách một hồi mới phải, lúc sếp Mẫn đáng sợ nhất chính là khi anh ta yên lặng:
- Giám đốc ạ, về việc hôm qua..
Triệu Mẫn vẫn không hề ngẩng lên nhìn tôi, chăm chú đọc danh sách sản phẩm được đề cử, một lúc sau mới cất giọng nói lạnh nhạt của thường ngày lên:
- Tôi không hài lòng về cách cư xử của cô, tôi không quan tâm cô ở bên ngoài thế nào nhưng khi đã là nhân viên của SNCness cô phải có giới hạn nhất định. Giả sử chuyện hôm qua làm to lên, người ta biết cô là nhân viên của SNCness , lại còn là trợ lý của tôi. Danh tiếng của tôi và công ty để đi đâu?
- Vâng ạ, em sẽ rút kinh nghiệm, nhất định không có lần sau.
Triệu Mẫn lúc này mới ngẩng lên nhìn tôi, nét mặt vẫn không thay đổi:
- Như tôi đã nói, tôi không quan tâm con người cô ở bên ngoài, tôi vẫn giữ cô lại làm việc suốt 3 năm nay vì cô có năng lực tốt, khá phiền phức cho tôi nếu bây giờ lại đổi trợ lý mới hơn nữa chúng ta đã kí hợp đồng 10 năm nên tôi không thể đơn phương phá hợp đồng với lí do thấy khó chịu vì cô gây gổ ở trên phố.
- Dạ em biết ạ
- Vậy nên từ giờ cô hãy làm tốt cả vai trò đã được giao lẫn công việc của một trợ lý để lấy lại lòng tin của tôi. Hi vọng cô đừng làm tôi thật vọng.
- Dạ? – tại sao tôi mang máng nghe ra số phận đáng sợ nào đó sắp ập vào đầu mình – vâng vâng thưa giám đốc, em sẽ hoành thành tốt các công việc ạ.
Và tôi đã nghe đúng, số phận đáng sợ quả thực ập xuống đầu tôi. Từ sau hôm đó tôi được chuyển giao rất nhiều công việc từ trợ lý Đức.
Trước đây tôi chỉ là người nhận các tài liệu rồi chuyển sang Mĩ cho giám đốc, việc xử lý số liệu và các thống kê rồi mới trình lên giám đốc là việc của trợ lý Đức. Nói dễ hiểu thì tôi chỉ được cái mã còn thực chất toàn bộ công việc vẫn là trong tay trợ lý Đức, kể cả những sổ sách tối mật của công ty cũng vậy.
Giờ đây tuy phần lớn công việc vẫn do trợ lý Đức đảm nhiệm nhưng đã san sang cho tôi mấy phần râu ria, sổ sách của các mảng cũng đưa lên để tôi kiểm toán rồi mới chuyển qua trợ lý Hà. Đối với một kẻ quen ăn không ngồi rồi ở công ty suốt 3 năm như tôi, kể cả kiến thức từng được học cũng phai nhạt quên dần mà nay đột ngột phải xử lý một đống sổ sách như này chẳng phải rất đáng sợ sao?
Điều đáng sợ hơn là tôi vẫn phải hoàn thành tốt vai trò của osin cao cấp, đâm sấp mặt ngửa đi theo sếp Mẫn mọi lúc anh ta yêu cầu. Phải phải, đây đều là điều khoản được ghi trong hợp đồng lao động đã ký 3 năm trước nhưng mệt chết vẫn là mệt chết, tôi vẫn có quyền kêu ca được không?
Khoan đã sếp Mẫn, tôi thừa nhận anh mất lòng tin về hình ảnh một trợ lý Hà điềm đạm, dịu dàng sau khi thấy tôi chửi nhau với người ta hôm qua. Nhưng điều đó liên quan gì đến việc tôi phải làm gấp đôi việc để lấy lại lòng tin? Chẳng nhẽ anh quan niệm cứ chăm chỉ là người thật thà?
Tại nhà của Triệu Mẫn, trong khi anh ta ở phòng trong lấy vài quyển sách nào đó, tôi mở một cánh cửa thông tới phòng quần áo, chọn vài bộ đồ và phụ kiện để sẵn trước giường rồi nói:
- Thưa giám đốc, chiều nay anh có lời mời tham dự buổi tiệc của chủ tịch Trương Thành, em đã chuẩn bị sẵn vest và đồng hồ cho anh ạ. Chủ tịch Trương Thành thích cờ tướng và golf, có hai người con trai chính thức và một người con ngoài giá thú. Ông ta thường dùng đồ màu đen và đỏ vì hợp phong thủy. Ngoài ra còn một số thông tin khác em sẽ nói thêm trên xe ạ.
Triệu Mẫn cầm theo hai quyển sách có vẻ cũ kĩ đi ra, khẽ gật đầu:
- Uhm
- Vì hôm nay em cũng cần đi cùng anh đến buổi tiệc nên em đã gọi tài xế và xe công ty ạ. – bởi vì tôi biết nếu để người lạ đi xe mình thì thà anh ta chịu ngồi xe lạ.
- Tốt, trợ lý Hà nếu lúc ở ngoài công ty cũng có thể suy nghĩ thấu đáo như vậy thì càng tốt
Sếp Mẫn à, từ bao giờ anh có tính đá xoáy vậy? Mỗi lần anh nói vậy tôi đều bị đau tim đó biết không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.