Chương 23: Bờ biển và những lời lải nhải
susuho9
31/07/2019
- Trợ lý Hà? Cô ổn chứ? – Triệu Mẫn vẫn hai tay giữ hai vai tôi để tôi không ngã ra.
- À, tưởng ai, là sếp Mẫn đó hả? – Tôi cười cười rồi ngơ ngác trả lời, giọng nói cũng lạc đi vài phần, hơi khàn khàn.
- Cô say rồi, để tôi đưa cô về khách sạn trước.
Khi sếp Mẫn vừa buông tay ra tôi bèn như mất điểm tự, chân vô lực mà ngồi xụp xuống đất, kéo thế nào cũng không chịu dậy. Sếp Mẫn đành cúi xuống, nửa dìu nửa vác tôi đi. Tôi lúc này đã chẳng còn đầu óc nào mà suy nghĩ nên cứ xiên vẹo như thế để Triệu Mẫn dìu đi.
Chật vật một lúc để dìu tôi ngồi vào ghế phụ trong xe, sếp Mẫn đóng cửa lại rồi sang ghế lái, chuẩn bị nổ máy. Tôi lại như nhớ ra cái gì, ngồi dậy ngơ ngác hỏi anh ta:
- Sếp Mẫn, xe chúng ta bị mất cắp.
- Mất cắp?
- Bình thường em lái xe, em nhớ phía trước này có vô lăng cơ mà, giờ mất đâu rồi ? – Tôi chỉ vào khoảng trống phía trước mình rồi nói.
Như phát hiện ra điều quan trọng, tôi lại ồ lên nói:
- Sếp, không những xe chúng ta bị lấy mất vô lăng, mà mất luôn cả phanh rồi, cần số cũng bị đổi sang bên trái.
- Cô đang ngồi ghế phụ, hôm nay để tôi lái xe. – Mắt tôi hơi mờ nên cũng không nhìn rõ vẻ mặt của sếp Mẫn nhưng nghe giọng lại giống như không biết làm sao với tình trạng của tôi.
Nghe sếp Mẫn nói vậy, tôi đột nhiên nhảy dựng lên, nhoài người sang kéo tay anh ta:
- Sếp Mẫn, giám đốc Mẫn, làm sao tôi có thể để anh lái xe chứ? Tôi là trợ lý, đây là phận sự của tôi mới phải, tôi được trả lương để làm việc này cơ mà. – Nói xong tôi gục đầu xuống vai anh ta rồi than thở bằng cái giọng khàn khàn - Tôi làm trợ lý mà lười nhác như thế này, để anh phải tự mình lái xe, sớm muộn cũng bị anh đuổi việc thôi.
Tôi nghe thấy tiếng cười rất nhỏ của Triệu Mẫn, một bàn tay đặt lên đầu tôi, xoa xoa hai cái. Không biết có phải do say rượu nên tai tôi kém đi không mà tôi nghe thấy một giọng nói rất nhẹ nhàng ở trên truyền xuống :
- Ngoan, ngồi yên một lúc.
Vậy mà cái đầu óc không tỉnh táo của tôi lại biết nghe lời, tôi quả thực bỏ tay anh ta ra rồi ngồi lại ghế.
Triệu Mẫn nhìn tôi cười rồi nổ máy,lái xe đi.
Nhưng tiếc là nếu tôi khi say rượu mà biết điều như thế tôi đã không phải hạn chế uống rượu hết mức có thể suốt bao năm nay. Tôi kiêng rượu không phải vì sợ mình say sẽ bị người ta lợi dụng mà vì sợ một khi tôi mất tỉnh táo đi rồi sẽ làm ra rất nhiều trò mất hình tượng.
Vừa hay hôm nay lại là một trường hợp như vậy.
Tôi ngồi yên một lúc thì bắt đầu hát, vừa hát vừa khua tay múa phụ họa. Đột nhiên tôi cảm thấy rất hưng phấn nên lại cười hết sức vui vẻ.
Sếp Mẫn đang lái xe hiện vẫn chưa lên tiếng nói gì. Được một lúc anh ta dừng xe, quay sang một tay giữ vai tôi rồi nhẹ nhàng nói:
- Tôi xuống mua nước hay cái gì đó để cô uống được không? Ngồi yên trên xe nhé.
Tôi bĩu môi : - Không, nhất định không.
- Vậy làm thế nào? – Anh ta bất đắc dĩ hỏi.
- Cho em xuống xe, cho em xuống xe. Em muốn thoát khỏi cái thứ ngột ngạt này, anh cho em ra khỏi đây mau, em sắp ngạt thở trong đây rồi. Em muốn xuống xe, Vũ Triệu Mẫn, mau cho em xuống. – Tôi hai tay túm cổ áo của Triệu Mẫn, vừa lắc người anh ta vừa gào lên như cháy nhà.
Sau một hồi tôi làm loạn lên, Triệu Mẫn đành mở cửa xe cho tôi xuống.
Xe đỗ trên một con đường quốc lộ chạy dọc bờ biển, bên kia là vài căn nhà thưa thớt, bên này là bãi biển hoang sơ chải dài.
Tôi đột nhiên trở nên thẫn thờ, tôi bước đến gần bờ biển, ngồi xụp xuống trên nền cát.
- Cô ổn chứ? – Sếp Mẫn nhanh chân bước tới, ngồi xuống cùng rồi hỏi.
- Hôm qua tôi vô tình thấy một cái tên mà tôi ghét cay ghét đắng – Vẻ mặt mệt mỏi của tôi có vẻ giống như đã tỉnh táo và điềm tĩnh hơn nhưng giọng nói vẫn khàn khàn mơ hồ chứng tỏ vẫn đang say khướt. Chẳng qua đổi trạng thái say mà thôi.
Triệu Mẫn lặng im không nói gì. Tôi cũng không quan tâm anh ta có tiếp lời mình hay không vẫn tiếp tục kể lể:
- Ngày trước em rất thích biển. Nhưng từ ngày em biết người đàn bà đó gặp bố mình ở một bãi biển thì em lại ghét biển.
Triệu Mẫn vẫn tiếp tục im lặng, nhưng trong tầm mắt mơ hồ của mình tôi lại thấy anh ta đang rất chăm chú nghe tôi nói.
- Bố em ngoại tình rồi bỏ đi, gia đình nợ nần chồng chất. Bố và người phụ nữ kia ức hiếp ba mẹ con em, họ hàng thì khinh rẻ, chủ nợ đến cầm dao dọa giết hết ngày này qua ngày khác. Cuối cùng mẹ vì kiệt sức mà bệnh, vì không có tiền chữa bệnh mà bà ấy chết – Tôi nói đến đây chợt bật cười – À bỏ đi. Bỏ đi, nhai lại chuyện cũ cũng không giàu thêm được xu nào.
Tôi ngồi không vững, người hết ngả trước lại ngả sau. Triệu Mẫn định đưa tay ra đỡ nhưng tôi xua tay từ chối:
- Say đến mức ngồi cũng không vững là đủ mất mặt rồi lại còn để cấp trên đỡ, lại càng mất mặt. Chỉ có trợ lý lo cho giám đốc nào có thể để anh hạ mình lo cho em được … hấc … - Tôi nấc lên một tiếng.
Tôi nghe thấy người đối diện mình bật cười thành tiếng rồi lại hỏi:
- Nãy giờ chưa đủ mất mặt?
Tôi bày ra dáng vẻ rất chính trực rồi hỏi ngược lại:
- Chỗ nào mất mặt? Sếp Mẫn à, em làm công việc trợ lý này cực kì cẩn thận và chu đáo đấy.
- Uhm, rất chu đáo – Triệu Mẫn mỉm cười nói – Ngày trước tôi nghĩ mọi việc cô làm vì đó là công việc được giao, cô được trả tiền để làm vậy. Nhưng từ khi về nước, có thời gian hơn tôi mới bắt đầu để ý, kể cả những chi tiết nhỏ nhặt như tôi chuyển sang thích màu sắc khác, gối nằm ngủ không hợp,… cô cũng để ý kĩ và chuẩn bị rất cẩn thận.
- Đúng vậy, hợp đồng lao động đương nhiên không yêu cầu em làm thế, chỉ cần nghe theo yêu cầu anh là được. Nhưng sếp Mẫn à, anh biết tại sao không?
- Vì? – Triệu Mẫn một tay chống cằm.
- Cái này chính là tinh thần kính nghiệp.
- Kính nghiệp?
- Là tinh thần kính nghiệp, làm việc thật thành tâm, thật chu toàn, thì tổ nghề osin sẽ phù hộ cho lương tháng ngày càng cao, thưởng ngày càng nhiều. Anh biết đấy, những vị trí khác ăn lương thưởng theo doanh số kinh doanh còn em thì lĩnh thưởng theo tâm trạng của anh mà. Khôn khéo một chút, không cần anh nhắc mà vẫn để ý thấy mà làm chẳng phải sẽ khiến sếp hài lòng hơn sao?
- Có cả tổ nghề osin – Triệu Mẫn lắc đầu cười nói.
Tôi thực sự không nghĩ ra những câu nói thành tâm với nghề của mình có chỗ nào buồn cười.
- Cô quan trọng lương thưởng vậy sao? – Triệu Mẫn có vẻ khá hứng thú.
- Tất … nhiên ! – Tôi vừa ngồi ngật ngưỡng, đầu hơi lắc lắc, nói chuyện bằng giọng nhè nhè không rõ chữ, vô cùng chắc chắn trả lời. – Thưởng chính là tiền, mà tiền… mà tiền thì đương nhiên quan trọng, cực quan trọng. Đối với tôi tiền chỉ quan trọng sau hai thứ thôi.
- Bản thân và gia đình sao?
- Không, đoán xem.
Vậy mà Triệu Mẫn lại rảnh rỗi có hứng thú trả lời câu đố nhảm nhí của một người không tỉnh táo, đặc biệt không tỉnh táo là tôi lúc này:
- Xếp sau đạo đức ?
- Không. Đạo đức hình như tôi còn không có thì sao có thể xem là quan trọng?
- Vậy là gì?
- Quan trọng nhất là người thân, sau đó là lòng tự trọng , thứ ba mới đến tiền.
- Vậy bản thân cô ở thứ mấy?
- Tôi ư? Thứ năm? Không chắc, tùy vào trường hợp, đều có thể xếp ra sau.
Giọng nói sếp Mẫn đột nhiên trùng xuống không rõ vì sao.
- Cô quan trọng tiền bạc vật chất đến vậy?
- Chính xác – Tôi gật đầu rất tự tin.
- Chẳng nhẽ thời gian qua… à không, có bao giờ cô làm việc mà vì thật lòng quan tâm chứ không phải vì tiền bạc?
- Không có, không phải vì được trả lương hàng tháng vào tài khoản thì tôi đi làm mỗi ngày làm gì?
- Cả sự chu đáo thường có khi ở cạnh tôi?
- Là kính nghiệp, chung quy cũng vì để có lương cao hơn.
Nghe xong câu trả lời đó của tôi, Triệu Mẫn không nói gì nữa tôi cảm giác tâm trạng của anh ta trùng xuống hẳn xen lẫn chút hụt hẫng, anh ta tiếp tục im lặng. Tôi với cái đầu đã bay lên tận mây xanh đương nhiên không để ý nhiều người đối diện. Tôi tiếp ngồi lải nhải, lải nhải rất nhiều chuyện, không đầu không đuôi, không có chủ đề.
- Giám đốc Mẫn, sếp Mẫn, anh nghĩ xem, anh không có tình cảm với phụ nữ sao? Tại sao anh luôn vô tâm với những cô gái theo đuổi anh đến vậy? Anh là khúc củi mục hay là gay? Oh my god, chẳng nhẽ anh là gay, oh shit, tiếc hận đến thế là cùng mà. Dù không ăn được nhưng cứ thế nhìn một anh chàng ngon nghẻ như anh rơi vào tay phe khác, cánh phụ nữ chúng em cũng rất ghen ăn tức ở.
Tôi nói liền một mạch không nghỉ, câu chữ lộn xộn, chẳng đâu vào đâu. Khi tôi đang định tiếp tục lải nhải lại thấy Triệu Mẫn lên tiếng trả lời:
- Có đang để ý một cô gái, cảm thấy cô ấy rất tốt, rất chu đáo, cô ấy chẳng làm gì nhiều mà vẫn khiến tôi bị thu hút. Nhưng sau câu vừa rồi của cô có lẽ tôi nên nhìn nhận lại.
- Oa, anh thực sự có để ý phụ nữa sao? Câu nào? Em đã nói gì khiến anh giác ngộ ư? Không có gì, không cần cảm ơn, em vẫn thường đưa ra lời khuyên cho mọi người ấy mà ha.. hà.
Vũ Triệu Mẫn tiếp tục im lặng. Tôi lại không thèm để ý anh ta, tiếp tục lải nhải.
- À, tưởng ai, là sếp Mẫn đó hả? – Tôi cười cười rồi ngơ ngác trả lời, giọng nói cũng lạc đi vài phần, hơi khàn khàn.
- Cô say rồi, để tôi đưa cô về khách sạn trước.
Khi sếp Mẫn vừa buông tay ra tôi bèn như mất điểm tự, chân vô lực mà ngồi xụp xuống đất, kéo thế nào cũng không chịu dậy. Sếp Mẫn đành cúi xuống, nửa dìu nửa vác tôi đi. Tôi lúc này đã chẳng còn đầu óc nào mà suy nghĩ nên cứ xiên vẹo như thế để Triệu Mẫn dìu đi.
Chật vật một lúc để dìu tôi ngồi vào ghế phụ trong xe, sếp Mẫn đóng cửa lại rồi sang ghế lái, chuẩn bị nổ máy. Tôi lại như nhớ ra cái gì, ngồi dậy ngơ ngác hỏi anh ta:
- Sếp Mẫn, xe chúng ta bị mất cắp.
- Mất cắp?
- Bình thường em lái xe, em nhớ phía trước này có vô lăng cơ mà, giờ mất đâu rồi ? – Tôi chỉ vào khoảng trống phía trước mình rồi nói.
Như phát hiện ra điều quan trọng, tôi lại ồ lên nói:
- Sếp, không những xe chúng ta bị lấy mất vô lăng, mà mất luôn cả phanh rồi, cần số cũng bị đổi sang bên trái.
- Cô đang ngồi ghế phụ, hôm nay để tôi lái xe. – Mắt tôi hơi mờ nên cũng không nhìn rõ vẻ mặt của sếp Mẫn nhưng nghe giọng lại giống như không biết làm sao với tình trạng của tôi.
Nghe sếp Mẫn nói vậy, tôi đột nhiên nhảy dựng lên, nhoài người sang kéo tay anh ta:
- Sếp Mẫn, giám đốc Mẫn, làm sao tôi có thể để anh lái xe chứ? Tôi là trợ lý, đây là phận sự của tôi mới phải, tôi được trả lương để làm việc này cơ mà. – Nói xong tôi gục đầu xuống vai anh ta rồi than thở bằng cái giọng khàn khàn - Tôi làm trợ lý mà lười nhác như thế này, để anh phải tự mình lái xe, sớm muộn cũng bị anh đuổi việc thôi.
Tôi nghe thấy tiếng cười rất nhỏ của Triệu Mẫn, một bàn tay đặt lên đầu tôi, xoa xoa hai cái. Không biết có phải do say rượu nên tai tôi kém đi không mà tôi nghe thấy một giọng nói rất nhẹ nhàng ở trên truyền xuống :
- Ngoan, ngồi yên một lúc.
Vậy mà cái đầu óc không tỉnh táo của tôi lại biết nghe lời, tôi quả thực bỏ tay anh ta ra rồi ngồi lại ghế.
Triệu Mẫn nhìn tôi cười rồi nổ máy,lái xe đi.
Nhưng tiếc là nếu tôi khi say rượu mà biết điều như thế tôi đã không phải hạn chế uống rượu hết mức có thể suốt bao năm nay. Tôi kiêng rượu không phải vì sợ mình say sẽ bị người ta lợi dụng mà vì sợ một khi tôi mất tỉnh táo đi rồi sẽ làm ra rất nhiều trò mất hình tượng.
Vừa hay hôm nay lại là một trường hợp như vậy.
Tôi ngồi yên một lúc thì bắt đầu hát, vừa hát vừa khua tay múa phụ họa. Đột nhiên tôi cảm thấy rất hưng phấn nên lại cười hết sức vui vẻ.
Sếp Mẫn đang lái xe hiện vẫn chưa lên tiếng nói gì. Được một lúc anh ta dừng xe, quay sang một tay giữ vai tôi rồi nhẹ nhàng nói:
- Tôi xuống mua nước hay cái gì đó để cô uống được không? Ngồi yên trên xe nhé.
Tôi bĩu môi : - Không, nhất định không.
- Vậy làm thế nào? – Anh ta bất đắc dĩ hỏi.
- Cho em xuống xe, cho em xuống xe. Em muốn thoát khỏi cái thứ ngột ngạt này, anh cho em ra khỏi đây mau, em sắp ngạt thở trong đây rồi. Em muốn xuống xe, Vũ Triệu Mẫn, mau cho em xuống. – Tôi hai tay túm cổ áo của Triệu Mẫn, vừa lắc người anh ta vừa gào lên như cháy nhà.
Sau một hồi tôi làm loạn lên, Triệu Mẫn đành mở cửa xe cho tôi xuống.
Xe đỗ trên một con đường quốc lộ chạy dọc bờ biển, bên kia là vài căn nhà thưa thớt, bên này là bãi biển hoang sơ chải dài.
Tôi đột nhiên trở nên thẫn thờ, tôi bước đến gần bờ biển, ngồi xụp xuống trên nền cát.
- Cô ổn chứ? – Sếp Mẫn nhanh chân bước tới, ngồi xuống cùng rồi hỏi.
- Hôm qua tôi vô tình thấy một cái tên mà tôi ghét cay ghét đắng – Vẻ mặt mệt mỏi của tôi có vẻ giống như đã tỉnh táo và điềm tĩnh hơn nhưng giọng nói vẫn khàn khàn mơ hồ chứng tỏ vẫn đang say khướt. Chẳng qua đổi trạng thái say mà thôi.
Triệu Mẫn lặng im không nói gì. Tôi cũng không quan tâm anh ta có tiếp lời mình hay không vẫn tiếp tục kể lể:
- Ngày trước em rất thích biển. Nhưng từ ngày em biết người đàn bà đó gặp bố mình ở một bãi biển thì em lại ghét biển.
Triệu Mẫn vẫn tiếp tục im lặng, nhưng trong tầm mắt mơ hồ của mình tôi lại thấy anh ta đang rất chăm chú nghe tôi nói.
- Bố em ngoại tình rồi bỏ đi, gia đình nợ nần chồng chất. Bố và người phụ nữ kia ức hiếp ba mẹ con em, họ hàng thì khinh rẻ, chủ nợ đến cầm dao dọa giết hết ngày này qua ngày khác. Cuối cùng mẹ vì kiệt sức mà bệnh, vì không có tiền chữa bệnh mà bà ấy chết – Tôi nói đến đây chợt bật cười – À bỏ đi. Bỏ đi, nhai lại chuyện cũ cũng không giàu thêm được xu nào.
Tôi ngồi không vững, người hết ngả trước lại ngả sau. Triệu Mẫn định đưa tay ra đỡ nhưng tôi xua tay từ chối:
- Say đến mức ngồi cũng không vững là đủ mất mặt rồi lại còn để cấp trên đỡ, lại càng mất mặt. Chỉ có trợ lý lo cho giám đốc nào có thể để anh hạ mình lo cho em được … hấc … - Tôi nấc lên một tiếng.
Tôi nghe thấy người đối diện mình bật cười thành tiếng rồi lại hỏi:
- Nãy giờ chưa đủ mất mặt?
Tôi bày ra dáng vẻ rất chính trực rồi hỏi ngược lại:
- Chỗ nào mất mặt? Sếp Mẫn à, em làm công việc trợ lý này cực kì cẩn thận và chu đáo đấy.
- Uhm, rất chu đáo – Triệu Mẫn mỉm cười nói – Ngày trước tôi nghĩ mọi việc cô làm vì đó là công việc được giao, cô được trả tiền để làm vậy. Nhưng từ khi về nước, có thời gian hơn tôi mới bắt đầu để ý, kể cả những chi tiết nhỏ nhặt như tôi chuyển sang thích màu sắc khác, gối nằm ngủ không hợp,… cô cũng để ý kĩ và chuẩn bị rất cẩn thận.
- Đúng vậy, hợp đồng lao động đương nhiên không yêu cầu em làm thế, chỉ cần nghe theo yêu cầu anh là được. Nhưng sếp Mẫn à, anh biết tại sao không?
- Vì? – Triệu Mẫn một tay chống cằm.
- Cái này chính là tinh thần kính nghiệp.
- Kính nghiệp?
- Là tinh thần kính nghiệp, làm việc thật thành tâm, thật chu toàn, thì tổ nghề osin sẽ phù hộ cho lương tháng ngày càng cao, thưởng ngày càng nhiều. Anh biết đấy, những vị trí khác ăn lương thưởng theo doanh số kinh doanh còn em thì lĩnh thưởng theo tâm trạng của anh mà. Khôn khéo một chút, không cần anh nhắc mà vẫn để ý thấy mà làm chẳng phải sẽ khiến sếp hài lòng hơn sao?
- Có cả tổ nghề osin – Triệu Mẫn lắc đầu cười nói.
Tôi thực sự không nghĩ ra những câu nói thành tâm với nghề của mình có chỗ nào buồn cười.
- Cô quan trọng lương thưởng vậy sao? – Triệu Mẫn có vẻ khá hứng thú.
- Tất … nhiên ! – Tôi vừa ngồi ngật ngưỡng, đầu hơi lắc lắc, nói chuyện bằng giọng nhè nhè không rõ chữ, vô cùng chắc chắn trả lời. – Thưởng chính là tiền, mà tiền… mà tiền thì đương nhiên quan trọng, cực quan trọng. Đối với tôi tiền chỉ quan trọng sau hai thứ thôi.
- Bản thân và gia đình sao?
- Không, đoán xem.
Vậy mà Triệu Mẫn lại rảnh rỗi có hứng thú trả lời câu đố nhảm nhí của một người không tỉnh táo, đặc biệt không tỉnh táo là tôi lúc này:
- Xếp sau đạo đức ?
- Không. Đạo đức hình như tôi còn không có thì sao có thể xem là quan trọng?
- Vậy là gì?
- Quan trọng nhất là người thân, sau đó là lòng tự trọng , thứ ba mới đến tiền.
- Vậy bản thân cô ở thứ mấy?
- Tôi ư? Thứ năm? Không chắc, tùy vào trường hợp, đều có thể xếp ra sau.
Giọng nói sếp Mẫn đột nhiên trùng xuống không rõ vì sao.
- Cô quan trọng tiền bạc vật chất đến vậy?
- Chính xác – Tôi gật đầu rất tự tin.
- Chẳng nhẽ thời gian qua… à không, có bao giờ cô làm việc mà vì thật lòng quan tâm chứ không phải vì tiền bạc?
- Không có, không phải vì được trả lương hàng tháng vào tài khoản thì tôi đi làm mỗi ngày làm gì?
- Cả sự chu đáo thường có khi ở cạnh tôi?
- Là kính nghiệp, chung quy cũng vì để có lương cao hơn.
Nghe xong câu trả lời đó của tôi, Triệu Mẫn không nói gì nữa tôi cảm giác tâm trạng của anh ta trùng xuống hẳn xen lẫn chút hụt hẫng, anh ta tiếp tục im lặng. Tôi với cái đầu đã bay lên tận mây xanh đương nhiên không để ý nhiều người đối diện. Tôi tiếp ngồi lải nhải, lải nhải rất nhiều chuyện, không đầu không đuôi, không có chủ đề.
- Giám đốc Mẫn, sếp Mẫn, anh nghĩ xem, anh không có tình cảm với phụ nữ sao? Tại sao anh luôn vô tâm với những cô gái theo đuổi anh đến vậy? Anh là khúc củi mục hay là gay? Oh my god, chẳng nhẽ anh là gay, oh shit, tiếc hận đến thế là cùng mà. Dù không ăn được nhưng cứ thế nhìn một anh chàng ngon nghẻ như anh rơi vào tay phe khác, cánh phụ nữ chúng em cũng rất ghen ăn tức ở.
Tôi nói liền một mạch không nghỉ, câu chữ lộn xộn, chẳng đâu vào đâu. Khi tôi đang định tiếp tục lải nhải lại thấy Triệu Mẫn lên tiếng trả lời:
- Có đang để ý một cô gái, cảm thấy cô ấy rất tốt, rất chu đáo, cô ấy chẳng làm gì nhiều mà vẫn khiến tôi bị thu hút. Nhưng sau câu vừa rồi của cô có lẽ tôi nên nhìn nhận lại.
- Oa, anh thực sự có để ý phụ nữa sao? Câu nào? Em đã nói gì khiến anh giác ngộ ư? Không có gì, không cần cảm ơn, em vẫn thường đưa ra lời khuyên cho mọi người ấy mà ha.. hà.
Vũ Triệu Mẫn tiếp tục im lặng. Tôi lại không thèm để ý anh ta, tiếp tục lải nhải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.