Chương 15: người cũ không rủ cũng tới (2)
susuho9
31/07/2019
Giờ mà đứng lên đi về thì sẽ đụng mặt Tiến Minh luôn mất, tôi muốn tránh cái cục rắc rối đó lúc này. Hoặc ít nhất có thể giải quyết anh ta khi mà không có sếp Mẫn ở đây, hình ảnh trợ lý Hà chu đáo, dịu dàng không thể bị phá vỡ lần nữa.
Tôi ngồi cúi người ở tư thế này một lúc bắt đầu mỏi rồi, mãi như thế này cũng không phải cách. Tôi nên tiếp tục ngồi thế này để tránh mặt Tiến Minh thế này cho đến khi anh ta bỏ đi? – quá ngu ngốc. Hay là xin phép sếp Mẫn rồi chạy một mạch ra cửa? – cũng không ổn, sếp Mẫn bị bỏ lại một mình anh ta sẽ phật ý.
Tôi liếc mắt quan sát thấy sếp Mẫn vẫn đang thong thả uống trà, không biết anh ta thực sự không để ý đến tôi hay đang yên lặng coi trò hay, xem tôi loay hoay định làm gì.
Tôi ngẩng đầu lên tìm nhân viên gần nhất, tôi vẫy tay gọi một cô nhân viên vừa order xong đồ ở bàn bên cạnh, giơ tay ra hiệu cho cô ấy ghé sát lại. Thì thầm một lúc rồi tôi cho cô nhân viên đó xem màn hình điện thoại, nói nhỏ với cô ấy “Cũng không biết có phải thật không nhưng dù sao chị cũng là khách quen của quán bọn em, cũng muốn nhắc các em chút”
Tôi quả thật có vào đây một hai lần với sếp Mẫn, những người như sếp Mẫn luôn được quán lưu thông tin làm khách vip nên người đi cùng như tôi đương nhiên cũng được nhớ mặt.
Cô nhân viên đó gật gật đầu rồi chạy đi nói nhỏ với quản lý. Một lúc sau quản lý và hai nhân viên khác tiến tới nói chuyện với Tiến Minh. Người quản lý đó chắc cũng là người khéo léo, nhìn điệu bộ đuổi khéo của anh ta mà vẫn cười lấy lòng thế kia chắc đang viện cớ quán đông nên mời Tiến Minh sang chỗ khác. Hình như Tiến Minh thấy còn mấy bàn trống nên nói gì đó, họ lời qua lời lại một lúc thì anh ta tỏ vẻ không vui quay đi. Tôi nghiêng đầu ra khỏi tầm chắn của sếp Mẫn một chút, nghếch mắt theo dõi tình hình không khỏi nở nụ cười đắc chí. Hắn ta đi ra thật rồi.
Sếp Mẫn vẫn yên lặng nãy giờ, đột nhiên mở miệng hỏi:
- Vừa nãy có chuyện gì vậy?
- À không có gì ạ, em vô tình thấy người ngoài cửa ra vào khi nãy hơi quen quen. Hình như anh ta có dính tới mấy vụ bê bối quán ăn nên em cho bạn nhân viên xem bài viết đó, để nhắc họ chút thôi ạ.
Sự thật của việc này thật ra cũng là một tay tôi gây nên. Dạo trước trên mạng xã hội đã xôn xao vụ một nhà hàng nổi tiếng truy tìm một kẻ giả làm khách hàng vào quán, rồi lén bỏ chất độc hại lên một số món ăn tự chọn được bày sẵn để phục vụ khách. Đúng ngày hôm đó cơ quan chức năng đến kiểm tra định kỳ, phát hiện được nên kết tội nhà hàng đó vi phạm quy đinh vệ sinh thực phẩm nghiêm trọng. Vì việc đó mà nhà hàng này đã phải gặp nhiều rắc rồi. Hành động của kẻ mạo danh kia được cho là do bên đối thủ cạnh tranh với nhà hàng thuê đến nhằm hạ uy tín đối phương. Nhà hàng bị vu cáo đã đăng một vài ảnh mờ chụp phía sau lưng qua camera và một vài điểm nhận dạng, truy tìm kẻ mạo danh khắp các trang mạng xã hội lớn nhỏ. Vừa hay khi đó tôi mới bị Tiến Minh chia tay, bị anh ta đá một vố đau nên muốn trả thù anh ta một chút. Tôi lướt nhìn thấy ảnh chụp từ đằng sau của kẻ khả nghi mặc chiếc áo hơi giống giống một cái của Tiến Minh. Tôi lục tìm trong album ảnh bằng được mấy cái ảnh anh ta mặc chiếc áo này, chỉnh sửa qua một chút rồi lập tài khoản ảo, đăng ảnh bình luận dưới mấy bài truy tìm kia và cung cấp tên tài khoản và thông tin của Tiến Minh. Tôi huy động một vài người quen nữa vào bình luận mấy câu đại loại kiểu :
“ ảnh gã kia đúng rồi, hôm đó tôi cũng ở đấy ”
“ Nhìn nét mặt kia là biết người không ra gì, Nghi quá ”
“ bạn tôi có mở cửa hàng ăn từng bị trường hợp tương tự, cô ấy xem ảnh và nói cũng từng bị kẻ giống trong ảnh hãm hại quán mình”
Người góp công sức vào bình luận lớn nhất là Kim An, cậu ta sốt sắng như thế đó là thâm thù đại hận của mình vậy.
Kết quả của chiến dịch bình luận vu oan giá họa của tôi và những người bạn đó là Nguyễn Tiến Minh trở thành đối tượng tình nghi số một, sau đó anh ta đã gặp rất nhiều rắc rối để thanh minh. May là anh ta làm bên báo chí nên có thể giải quyết êm vụ đó, cũng không biết anh ta có tìm ra được chủ nhân tài khoản ảo dựng lên chuyện này của tôi không. Sau lần đó hả giận được ít nhiều nên tôi cũng vứt xó anh ta ra sau đầu.
Sếp Mẫn nhận được câu trả lời chung chung như thế lại không hỏi kĩ hơn, chỉ gật đầu:
- Vậy trợ lý Hà đã khá hơn chưa? Chúng ta về thôi.
- À vâng ạ, em ổn rồi ạ.
Vậy là dù mới đầu hơi lúng túng một chút nhưng tôi đã thành công tránh mặt Nguyễn Tiến Minh. Trợ lý Hà đúng là trợ lý Hà, rất có phong thái.
Tôi ngồi cúi người ở tư thế này một lúc bắt đầu mỏi rồi, mãi như thế này cũng không phải cách. Tôi nên tiếp tục ngồi thế này để tránh mặt Tiến Minh thế này cho đến khi anh ta bỏ đi? – quá ngu ngốc. Hay là xin phép sếp Mẫn rồi chạy một mạch ra cửa? – cũng không ổn, sếp Mẫn bị bỏ lại một mình anh ta sẽ phật ý.
Tôi liếc mắt quan sát thấy sếp Mẫn vẫn đang thong thả uống trà, không biết anh ta thực sự không để ý đến tôi hay đang yên lặng coi trò hay, xem tôi loay hoay định làm gì.
Tôi ngẩng đầu lên tìm nhân viên gần nhất, tôi vẫy tay gọi một cô nhân viên vừa order xong đồ ở bàn bên cạnh, giơ tay ra hiệu cho cô ấy ghé sát lại. Thì thầm một lúc rồi tôi cho cô nhân viên đó xem màn hình điện thoại, nói nhỏ với cô ấy “Cũng không biết có phải thật không nhưng dù sao chị cũng là khách quen của quán bọn em, cũng muốn nhắc các em chút”
Tôi quả thật có vào đây một hai lần với sếp Mẫn, những người như sếp Mẫn luôn được quán lưu thông tin làm khách vip nên người đi cùng như tôi đương nhiên cũng được nhớ mặt.
Cô nhân viên đó gật gật đầu rồi chạy đi nói nhỏ với quản lý. Một lúc sau quản lý và hai nhân viên khác tiến tới nói chuyện với Tiến Minh. Người quản lý đó chắc cũng là người khéo léo, nhìn điệu bộ đuổi khéo của anh ta mà vẫn cười lấy lòng thế kia chắc đang viện cớ quán đông nên mời Tiến Minh sang chỗ khác. Hình như Tiến Minh thấy còn mấy bàn trống nên nói gì đó, họ lời qua lời lại một lúc thì anh ta tỏ vẻ không vui quay đi. Tôi nghiêng đầu ra khỏi tầm chắn của sếp Mẫn một chút, nghếch mắt theo dõi tình hình không khỏi nở nụ cười đắc chí. Hắn ta đi ra thật rồi.
Sếp Mẫn vẫn yên lặng nãy giờ, đột nhiên mở miệng hỏi:
- Vừa nãy có chuyện gì vậy?
- À không có gì ạ, em vô tình thấy người ngoài cửa ra vào khi nãy hơi quen quen. Hình như anh ta có dính tới mấy vụ bê bối quán ăn nên em cho bạn nhân viên xem bài viết đó, để nhắc họ chút thôi ạ.
Sự thật của việc này thật ra cũng là một tay tôi gây nên. Dạo trước trên mạng xã hội đã xôn xao vụ một nhà hàng nổi tiếng truy tìm một kẻ giả làm khách hàng vào quán, rồi lén bỏ chất độc hại lên một số món ăn tự chọn được bày sẵn để phục vụ khách. Đúng ngày hôm đó cơ quan chức năng đến kiểm tra định kỳ, phát hiện được nên kết tội nhà hàng đó vi phạm quy đinh vệ sinh thực phẩm nghiêm trọng. Vì việc đó mà nhà hàng này đã phải gặp nhiều rắc rồi. Hành động của kẻ mạo danh kia được cho là do bên đối thủ cạnh tranh với nhà hàng thuê đến nhằm hạ uy tín đối phương. Nhà hàng bị vu cáo đã đăng một vài ảnh mờ chụp phía sau lưng qua camera và một vài điểm nhận dạng, truy tìm kẻ mạo danh khắp các trang mạng xã hội lớn nhỏ. Vừa hay khi đó tôi mới bị Tiến Minh chia tay, bị anh ta đá một vố đau nên muốn trả thù anh ta một chút. Tôi lướt nhìn thấy ảnh chụp từ đằng sau của kẻ khả nghi mặc chiếc áo hơi giống giống một cái của Tiến Minh. Tôi lục tìm trong album ảnh bằng được mấy cái ảnh anh ta mặc chiếc áo này, chỉnh sửa qua một chút rồi lập tài khoản ảo, đăng ảnh bình luận dưới mấy bài truy tìm kia và cung cấp tên tài khoản và thông tin của Tiến Minh. Tôi huy động một vài người quen nữa vào bình luận mấy câu đại loại kiểu :
“ ảnh gã kia đúng rồi, hôm đó tôi cũng ở đấy ”
“ Nhìn nét mặt kia là biết người không ra gì, Nghi quá ”
“ bạn tôi có mở cửa hàng ăn từng bị trường hợp tương tự, cô ấy xem ảnh và nói cũng từng bị kẻ giống trong ảnh hãm hại quán mình”
Người góp công sức vào bình luận lớn nhất là Kim An, cậu ta sốt sắng như thế đó là thâm thù đại hận của mình vậy.
Kết quả của chiến dịch bình luận vu oan giá họa của tôi và những người bạn đó là Nguyễn Tiến Minh trở thành đối tượng tình nghi số một, sau đó anh ta đã gặp rất nhiều rắc rối để thanh minh. May là anh ta làm bên báo chí nên có thể giải quyết êm vụ đó, cũng không biết anh ta có tìm ra được chủ nhân tài khoản ảo dựng lên chuyện này của tôi không. Sau lần đó hả giận được ít nhiều nên tôi cũng vứt xó anh ta ra sau đầu.
Sếp Mẫn nhận được câu trả lời chung chung như thế lại không hỏi kĩ hơn, chỉ gật đầu:
- Vậy trợ lý Hà đã khá hơn chưa? Chúng ta về thôi.
- À vâng ạ, em ổn rồi ạ.
Vậy là dù mới đầu hơi lúng túng một chút nhưng tôi đã thành công tránh mặt Nguyễn Tiến Minh. Trợ lý Hà đúng là trợ lý Hà, rất có phong thái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.