Chương 30: Những thứ tồi tệ luôn thích xuất hiện nối tiếp nhau.
susuho9
31/07/2019
Sau vụ hôm qua Phong gặp cha ở cổng trường, tôi không yên tâm để Phong đến trường một mình nên nhất quyết gọi taxi, ngồi cùng rồi đưa thằng bé đến trường. Dạo này tôi bị thất sủng nên cũng không còn hay đến nhà sếp Mẫn chuẩn bị cho anh ta vào buổi sáng nữa nên tôi có thể đưa đón Phong đi học được mà không lo đi làm muộn.
Đưa Phong đến trường tôi mới yên tâm bảo taxi đi đến công ty. Tôi nghĩ thầm trong bụng có lẽ nên tích cóp mua một cái oto để tiện đi lại hơn.
Sáng nay sếp Mẫn vẫn lạnh lùng xa cách tôi như trước nhưng lại vẫn chưa nói gì liên quan tới đuổi việc tôi cả. Chẳng nhẽ anh ta thực sự tiếc khoản tiền bồi thường hợp đồng lao động mà dù ghét bỏ nhưng vẫn không muốn đuổi việc tôi?
Tôi nhận được cuộc gọi của quầy lễ tân dưới tầng 1:
- Chị Hà ạ, có vị phu nhân là khách của giám đốc Mẫn đến ạ.
Chắc hẳn là vị khách mà sếp Mẫn bảo tôi đặt phòng khách sạn hôm qua, tôi gật đầu nói:
- Chờ chút, giờ chị xuống đón.
Xuống dưới tầng một, tôi bước ra khỏi thang máy đã thấy một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đang ngồi chờ tại sảnh. Tôi tiến đến khẽ cúi người, dùng giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe đặc trưng của trợ lý Hà, lễ phép chào hỏi:
- Chào phu nhân ạ, tôi là Minh Hà, trợ lý của giám…
Người phụ nữ ấy ngẩng lên nhìn tôi, sau một ánh mắt dò xét ngắn ngủi, bà ta mỉm cười xinh đẹp gật đầu:
- Lớn đến thế này rồi? Càng lớn càng xinh nhỉ, suýt thì cô không nhận ra.
Người phụ nữ trung niên trước mặt tôi đây khoác trên mình một chiếc áo lông quý giá, chiếc đầm đen dài quá đầu gối được phối hợp hoàn hảo với cặp hoa tai và vòng cổ kim cương lấp lánh.
Bà ta rất đẹp, sau bao năm nét đẹp ấy vẫn không nhạt đi mà càng thêm đắm thắm, càng thêm sắc sảo. Ngày xưa bà ta nổi tiếng vì đôi mắt đẹp. Đuôi mắt dài, sắc xảo lại vô cùng thu hút người ta, đến giờ đôi mắt đó vẫn đẹp như vậy. Đôi mắt đó đã khiến cha tôi si mê ngay từ lần đầu gặp mặt trên bờ biển nọ, khởi đầu cho những năm tháng đau khổ của gia đình tôi.
Nguyễn Nhã Lầm, không sai, chính là bà ta.
Người đàn bà tôi căm thù nhất trên đời.
Tôi tự cười giễu trong lòng, những thứ tồi tệ luôn thích xuất hiện nối tiếp nhau. Hôm qua Phong bị cha chặn trước cổng trường, hôm nay tôi lại gặp người đàn bà này ngay ở công ty. Có vẻ ông trời thấy cuộc đời tôi mấy năm này quá yên ả nên muốn đẩy họ đến để cho tôi không quên được những kí ức trong quá khứ.
Ngay từ lúc nhìn thấy bà ta ngẩng mặt lên, nhận ra đó là Nguyễn Nhã Lâm, tôi đẵ cảm thấy mình bắt đầu hít thở nặng nề hơn. Tôi dương như cảm giác thứ gì đó đang từng chút một bóp ngạt hơi mình. Tôi có linh cảm sắp có chuyện gì đó không ổn.
Nguyễn Nhã Lâm thong thả dứng dậy, khẽ phủi những hạt bụi không tồn tại trên vai áo lông đắt tiền. Chậm rãi nói từng câu chữ như thể sợ tôi nghe không kịp:
- Lúc nghe tên Trần Minh Hà cô còn nghĩ làm sao trùng hợp như thế được, xem hồ sơ nhân viên công ty một lúc mới biết thì ra đúng là con. Chà – Bà ta kéo dài giọng – Con lớn lên cũng khá đấy nhỉ. Kiếm được công việc tốt lại xinh xắn như thế, cô nhớ hồi trước con mặt mũi chẳng có đường nét gì là đẹp mà? không được như mẹ con, rõ ràng là đại mĩ nhân.
Tôi nghe từng câu bà ta nói mà như từng mũi dao cứa vào tim, bà ta cứ từng chút một gợi lại bóng đen tâm lý trong lòng tôi, nỗi ám ảnh khiến tôi ngày đêm không thể ngủ suốt mấy năm dần dần trở lại, bao phủ lấy tâm trí dần hỗn loạn của tôi. Tôi nắm chặt tay, cố giữ cho mình không run lên, vẻ mặt không lộ ra bất kì một cảm xúc nào. Nguyễn Nhã Lâm liếc mắt nhìn tôi rồi khẽ cười khểnh, bà ta đưa bàn tay đeo đầy nhẫn của mình lên khẽ sờ tóc mình rồi tiếp tục chậm rãi nhả từng chữ:
- À quên không giời thiệu, cô có đứa con gái tên Nguyệt, hôm nọ cháu gặp em nó trong Đà Nẵng rồi đấy. Nghe nói hôm trước cháu lên mặt bắt nạt cái Nguyệt nhà cô, cô còn tức giận mắng không biết con cái nhà ai không có cha mẹ dạy mà vô phép thế. Ai ngờ … đều là người quen cả, quả đúng là không có cha mẹ dạy thật nên lỗ mãng như vậy là phải.
Bà ta dám nhắc tới mẹ tôi, dám nói tôi như thế, như thể bà ta chẳng liên quan gì đến chúng tôi vậy. Tôi đột nhiên muốn xông lên đánh bà ta, tát bà ta thật mạnh. Tôi muốn lột cái vẻ mặt ra vẻ cao sang đáng khinh kia của mụ ta xuống rồi kéo mụ ta đến dập đầu tạ lỗi trước mộ mẹ tôi, tôi căm thù mụ. Cảm xúc phẫn nộ, sợ hãi đan xen nhau bắt đầu trỗi lên trong lòng tôi.
Tôi càng nắm chặt tay mạnh hơn, đến mức móng tay đâm vào khiến lòng bàn tay chảy rớm máu. Cơn đau đớn ở bàn tay truyền tới khiến tôi bình tĩnh được phần nào. Tôi nhẹ nhàng thở ra để lấy bình tĩnh, sau đó cố nặn ra nụ cười cứng nhắc:
- Mời phu nhân đi theo tôi ạ, tôi dẫn phu nhân đến gặp giám đốc.
- Sao? Căm ghét cô lắm nhưng vẫn lễ phép như vậy? Cũng tốt, ít ra còn biết điều.
Nguyễn Nhã Lâm hếch cằm lên cao hơn, rồi chậm rãi đi qua tôi, hướng về phía thang máy. Lúc đi qua bà ta còn cố tình giẵm gót giày lên chân tôi thật mạnh khiến tôi đau điếng cả người. Giờ thì tôi hiểu cảm giác của người đàn ông đi xe máy lần đó bị tôi giẵm gót giày lên tay thế nào rồi, rất đau đớn.
Nhưng sự đau đớn đó lại khiến tôi tỉnh ra, tôi bình tĩnh lại, điều chỉnh biểu cảm khuôn mặt rồi đi theo sau bà ta.
Nguyễn Nhã Lâm dừng bước lại một chút rồi lạnh lùng nói:
- Nhưng đừng nghĩ như vậy có thể khiến cô bỏ qua cho cháu việc cháu đã dám động đến con gái cô. Nếu còn dám ve vãn Triệu Mẫn, hình phạt không nhẹ nhàng như vừa rồi đâu.
Bước vào trong thang máy chỉ có hai người, Nhã Lâm khoanh tay trước ngực, bắt đầu bỏ xuống gương mặt ra vẻ quý phái ban nãy, bà ta trở nên ngoan độc rồi nói những lời lăng mạ tôi và mẹ tôi:
- Mẹ mày ấy à, một người đàn bà ngu ngốc. Người ta nói hoa đẹp thì không thơm mà mẹ mày thì chính là một đóa hoa thối khiến người ta phát ghét. Nghe nói mẹ mày chết rồi? Haiz, cũng coi như giải thoát cho bà ta. Vì chính sự ngu ngốc, tin tưởng ông chồng quý hóa của mình rồi mất tất cả, sống mấy năm cuối đời chắc cũng đủ cực lắm. Thôi thì lên đó mà phù hộ cho lũ nghiệt chủng chúng mày bớt bất hạnh một chút cũng tốt.
- Còn mày, mày tính tranh giành Triệu Mẫn với con gái tao? Tính trả thù cho mẹ mày bị tao cướp chồng à? Vốn dĩ mày không có cửa, con gái tao là tiểu thư danh giá, xứng với Triệu Mẫn biết bao…
Tôi không còn nghe rõ bà ta nói gì nữa, mọi thứ cứ ong ong bay quanh đầu tôi. Tại sao bà ta ở đây? Tại sao bà ta lại trở thành vợ của một người giàu có, sống một cuộc sống tốt đẹp với con gái mình còn mẹ tôi lại phải nhận kết cục bi thảm như vậy? Chúng tôi lại phải sống khổ sở như vậy? Bà ta lại tiếp tục xuất hiện trước mặt tôi làm gì? Tiếp tục phá hoại cuộc đời tôi sao?
Tôi bắt đầu sợ hãi, tôi muốn ôm đầu rồi chui vào góc phòng để trốn tránh cái thế giới đáng ghét này. Tôi sợ nhớ tới những cảnh trong quá khứ, thấy cha tôi ngày đêm đánh đập mẹ tôi, dọa giết chúng tôi hằng ngày để mẹ đưa tiền cho ông ta. Tôi sợ cả ánh mắt sắc lẹm của người đàn bà này mỗi khi đến nhà chúng tôi gây sự, mỗi lần bà ta trì tiết mẹ tôi, mỗi lần bà tôi xúi giục cha tôi về đập phá nhà cửa. Tôi sợ bà ta lại sẽ cướp đi những người thân yêu của tôi, cướp đi những điều tốt đẹp mà tôi khó khăn lắm mới có.
Tôi thực sự sợ hãi đến phát điên lên được nhưng tôi phải cố tỏ ra bình tĩnh, cuối cùng tôi đứng im trong thang máy mà không làm gì cả, tay nắm càng chặt hơn.
=======================================================================================================
*** Ngoài lề.
Ngoài lề 1: t thường viết trước 2-3 chương rồi mỗi khi chuẩn bị đăng 1 chương, t sẽ rà soát chính tả, nội dung, tinh tiết hợp lý hay chưa một lần nữa, nếu không ổn t sẽ viết thêm hoặc viết lại. Nhưng mà nhiều lúc bận chút thì t sẽ chỉ copy paste rồi đăng luôn chứ không kiểm tra lại nên có thể sẽ có những đoạn lủng cùng hoặc sai từ,... Vậy nên các bạn đọc truyện mà thấy chất lượng các chương không đồng đều thì thông cảm hoặc góp ý bảo mình nha.
Ngoài lề 2: spoil chút là sắp đến đoạn đường đậm đặc :D Sắp thôi chứ không phải ngay chương sau đâu nha.
Đưa Phong đến trường tôi mới yên tâm bảo taxi đi đến công ty. Tôi nghĩ thầm trong bụng có lẽ nên tích cóp mua một cái oto để tiện đi lại hơn.
Sáng nay sếp Mẫn vẫn lạnh lùng xa cách tôi như trước nhưng lại vẫn chưa nói gì liên quan tới đuổi việc tôi cả. Chẳng nhẽ anh ta thực sự tiếc khoản tiền bồi thường hợp đồng lao động mà dù ghét bỏ nhưng vẫn không muốn đuổi việc tôi?
Tôi nhận được cuộc gọi của quầy lễ tân dưới tầng 1:
- Chị Hà ạ, có vị phu nhân là khách của giám đốc Mẫn đến ạ.
Chắc hẳn là vị khách mà sếp Mẫn bảo tôi đặt phòng khách sạn hôm qua, tôi gật đầu nói:
- Chờ chút, giờ chị xuống đón.
Xuống dưới tầng một, tôi bước ra khỏi thang máy đã thấy một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đang ngồi chờ tại sảnh. Tôi tiến đến khẽ cúi người, dùng giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe đặc trưng của trợ lý Hà, lễ phép chào hỏi:
- Chào phu nhân ạ, tôi là Minh Hà, trợ lý của giám…
Người phụ nữ ấy ngẩng lên nhìn tôi, sau một ánh mắt dò xét ngắn ngủi, bà ta mỉm cười xinh đẹp gật đầu:
- Lớn đến thế này rồi? Càng lớn càng xinh nhỉ, suýt thì cô không nhận ra.
Người phụ nữ trung niên trước mặt tôi đây khoác trên mình một chiếc áo lông quý giá, chiếc đầm đen dài quá đầu gối được phối hợp hoàn hảo với cặp hoa tai và vòng cổ kim cương lấp lánh.
Bà ta rất đẹp, sau bao năm nét đẹp ấy vẫn không nhạt đi mà càng thêm đắm thắm, càng thêm sắc sảo. Ngày xưa bà ta nổi tiếng vì đôi mắt đẹp. Đuôi mắt dài, sắc xảo lại vô cùng thu hút người ta, đến giờ đôi mắt đó vẫn đẹp như vậy. Đôi mắt đó đã khiến cha tôi si mê ngay từ lần đầu gặp mặt trên bờ biển nọ, khởi đầu cho những năm tháng đau khổ của gia đình tôi.
Nguyễn Nhã Lầm, không sai, chính là bà ta.
Người đàn bà tôi căm thù nhất trên đời.
Tôi tự cười giễu trong lòng, những thứ tồi tệ luôn thích xuất hiện nối tiếp nhau. Hôm qua Phong bị cha chặn trước cổng trường, hôm nay tôi lại gặp người đàn bà này ngay ở công ty. Có vẻ ông trời thấy cuộc đời tôi mấy năm này quá yên ả nên muốn đẩy họ đến để cho tôi không quên được những kí ức trong quá khứ.
Ngay từ lúc nhìn thấy bà ta ngẩng mặt lên, nhận ra đó là Nguyễn Nhã Lâm, tôi đẵ cảm thấy mình bắt đầu hít thở nặng nề hơn. Tôi dương như cảm giác thứ gì đó đang từng chút một bóp ngạt hơi mình. Tôi có linh cảm sắp có chuyện gì đó không ổn.
Nguyễn Nhã Lâm thong thả dứng dậy, khẽ phủi những hạt bụi không tồn tại trên vai áo lông đắt tiền. Chậm rãi nói từng câu chữ như thể sợ tôi nghe không kịp:
- Lúc nghe tên Trần Minh Hà cô còn nghĩ làm sao trùng hợp như thế được, xem hồ sơ nhân viên công ty một lúc mới biết thì ra đúng là con. Chà – Bà ta kéo dài giọng – Con lớn lên cũng khá đấy nhỉ. Kiếm được công việc tốt lại xinh xắn như thế, cô nhớ hồi trước con mặt mũi chẳng có đường nét gì là đẹp mà? không được như mẹ con, rõ ràng là đại mĩ nhân.
Tôi nghe từng câu bà ta nói mà như từng mũi dao cứa vào tim, bà ta cứ từng chút một gợi lại bóng đen tâm lý trong lòng tôi, nỗi ám ảnh khiến tôi ngày đêm không thể ngủ suốt mấy năm dần dần trở lại, bao phủ lấy tâm trí dần hỗn loạn của tôi. Tôi nắm chặt tay, cố giữ cho mình không run lên, vẻ mặt không lộ ra bất kì một cảm xúc nào. Nguyễn Nhã Lâm liếc mắt nhìn tôi rồi khẽ cười khểnh, bà ta đưa bàn tay đeo đầy nhẫn của mình lên khẽ sờ tóc mình rồi tiếp tục chậm rãi nhả từng chữ:
- À quên không giời thiệu, cô có đứa con gái tên Nguyệt, hôm nọ cháu gặp em nó trong Đà Nẵng rồi đấy. Nghe nói hôm trước cháu lên mặt bắt nạt cái Nguyệt nhà cô, cô còn tức giận mắng không biết con cái nhà ai không có cha mẹ dạy mà vô phép thế. Ai ngờ … đều là người quen cả, quả đúng là không có cha mẹ dạy thật nên lỗ mãng như vậy là phải.
Bà ta dám nhắc tới mẹ tôi, dám nói tôi như thế, như thể bà ta chẳng liên quan gì đến chúng tôi vậy. Tôi đột nhiên muốn xông lên đánh bà ta, tát bà ta thật mạnh. Tôi muốn lột cái vẻ mặt ra vẻ cao sang đáng khinh kia của mụ ta xuống rồi kéo mụ ta đến dập đầu tạ lỗi trước mộ mẹ tôi, tôi căm thù mụ. Cảm xúc phẫn nộ, sợ hãi đan xen nhau bắt đầu trỗi lên trong lòng tôi.
Tôi càng nắm chặt tay mạnh hơn, đến mức móng tay đâm vào khiến lòng bàn tay chảy rớm máu. Cơn đau đớn ở bàn tay truyền tới khiến tôi bình tĩnh được phần nào. Tôi nhẹ nhàng thở ra để lấy bình tĩnh, sau đó cố nặn ra nụ cười cứng nhắc:
- Mời phu nhân đi theo tôi ạ, tôi dẫn phu nhân đến gặp giám đốc.
- Sao? Căm ghét cô lắm nhưng vẫn lễ phép như vậy? Cũng tốt, ít ra còn biết điều.
Nguyễn Nhã Lâm hếch cằm lên cao hơn, rồi chậm rãi đi qua tôi, hướng về phía thang máy. Lúc đi qua bà ta còn cố tình giẵm gót giày lên chân tôi thật mạnh khiến tôi đau điếng cả người. Giờ thì tôi hiểu cảm giác của người đàn ông đi xe máy lần đó bị tôi giẵm gót giày lên tay thế nào rồi, rất đau đớn.
Nhưng sự đau đớn đó lại khiến tôi tỉnh ra, tôi bình tĩnh lại, điều chỉnh biểu cảm khuôn mặt rồi đi theo sau bà ta.
Nguyễn Nhã Lâm dừng bước lại một chút rồi lạnh lùng nói:
- Nhưng đừng nghĩ như vậy có thể khiến cô bỏ qua cho cháu việc cháu đã dám động đến con gái cô. Nếu còn dám ve vãn Triệu Mẫn, hình phạt không nhẹ nhàng như vừa rồi đâu.
Bước vào trong thang máy chỉ có hai người, Nhã Lâm khoanh tay trước ngực, bắt đầu bỏ xuống gương mặt ra vẻ quý phái ban nãy, bà ta trở nên ngoan độc rồi nói những lời lăng mạ tôi và mẹ tôi:
- Mẹ mày ấy à, một người đàn bà ngu ngốc. Người ta nói hoa đẹp thì không thơm mà mẹ mày thì chính là một đóa hoa thối khiến người ta phát ghét. Nghe nói mẹ mày chết rồi? Haiz, cũng coi như giải thoát cho bà ta. Vì chính sự ngu ngốc, tin tưởng ông chồng quý hóa của mình rồi mất tất cả, sống mấy năm cuối đời chắc cũng đủ cực lắm. Thôi thì lên đó mà phù hộ cho lũ nghiệt chủng chúng mày bớt bất hạnh một chút cũng tốt.
- Còn mày, mày tính tranh giành Triệu Mẫn với con gái tao? Tính trả thù cho mẹ mày bị tao cướp chồng à? Vốn dĩ mày không có cửa, con gái tao là tiểu thư danh giá, xứng với Triệu Mẫn biết bao…
Tôi không còn nghe rõ bà ta nói gì nữa, mọi thứ cứ ong ong bay quanh đầu tôi. Tại sao bà ta ở đây? Tại sao bà ta lại trở thành vợ của một người giàu có, sống một cuộc sống tốt đẹp với con gái mình còn mẹ tôi lại phải nhận kết cục bi thảm như vậy? Chúng tôi lại phải sống khổ sở như vậy? Bà ta lại tiếp tục xuất hiện trước mặt tôi làm gì? Tiếp tục phá hoại cuộc đời tôi sao?
Tôi bắt đầu sợ hãi, tôi muốn ôm đầu rồi chui vào góc phòng để trốn tránh cái thế giới đáng ghét này. Tôi sợ nhớ tới những cảnh trong quá khứ, thấy cha tôi ngày đêm đánh đập mẹ tôi, dọa giết chúng tôi hằng ngày để mẹ đưa tiền cho ông ta. Tôi sợ cả ánh mắt sắc lẹm của người đàn bà này mỗi khi đến nhà chúng tôi gây sự, mỗi lần bà ta trì tiết mẹ tôi, mỗi lần bà tôi xúi giục cha tôi về đập phá nhà cửa. Tôi sợ bà ta lại sẽ cướp đi những người thân yêu của tôi, cướp đi những điều tốt đẹp mà tôi khó khăn lắm mới có.
Tôi thực sự sợ hãi đến phát điên lên được nhưng tôi phải cố tỏ ra bình tĩnh, cuối cùng tôi đứng im trong thang máy mà không làm gì cả, tay nắm càng chặt hơn.
=======================================================================================================
*** Ngoài lề.
Ngoài lề 1: t thường viết trước 2-3 chương rồi mỗi khi chuẩn bị đăng 1 chương, t sẽ rà soát chính tả, nội dung, tinh tiết hợp lý hay chưa một lần nữa, nếu không ổn t sẽ viết thêm hoặc viết lại. Nhưng mà nhiều lúc bận chút thì t sẽ chỉ copy paste rồi đăng luôn chứ không kiểm tra lại nên có thể sẽ có những đoạn lủng cùng hoặc sai từ,... Vậy nên các bạn đọc truyện mà thấy chất lượng các chương không đồng đều thì thông cảm hoặc góp ý bảo mình nha.
Ngoài lề 2: spoil chút là sắp đến đoạn đường đậm đặc :D Sắp thôi chứ không phải ngay chương sau đâu nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.