Chương 32: Thật tốt, giờ thì không còn một mình nữa
susuho9
31/07/2019
Tôi ngơ ngác ngẩng mặt lên, mũi vô tình chạm phải cằm của người đang ôm mình.
Là Triệu Mẫn, tôi đã hi vọng sẽ có ai đó đến kéo tôi ra khỏi sự sợ hãi này, chờ đợi kể cả những điều hoang đường nhất. Ví dụ như Kim An vô tình đến đây, rồi lại vô tình vào căn phòng này. Hoặc Phong vì không gọi được cho tôi bèn sẽ vội vã chạy đến công ty tìm tôi.
Nhưng tôi lại không bao giờ nghĩ đến Triệu Mẫn. Tôi cũng không muốn người xuất hiện là anh ta, vì tôi không muốn để ai khác nhìn thấy bộ dạng mất mặt này của mình.
Nhưng biết sao được, anh ta ôm tôi như vậy lại làm tôi nhanh chóng bình tĩnh. Giống như người chết đuối vớ được cành cây vậy, tôi gấp gáp ôm lấy cánh tay của Triệu Mẫn.
“ Thật tốt, giờ thì không còn một mình nữa ” - Tôi lẩm bẩm trong miệng rồi khẽ thở ra nhẹ nhõm.
Chẳng biết Triệu Mẫn có nghe thấy tiếng lầm bầm đó không? Anh ta cúi đầu xuống ôm tôi vào lòng chặt hơn.
Hẳn là bây giờ chúng tôi đang ở trong tư thế rất kì cục, giữa một căn phòng tắt điện tối mờ mờ thế này, đường đường là giám đốc điều hành quyền uy. Anh ta lại nửa quỳ nửa ngồi dưới gầm bàn ôm lấy tôi đang cuộn tròn người lại vào lòng.
Một lúc sau tôi dần ổn lại, tôi không còn bị mấy suy nghĩ chạy quanh đầu làm hoảng sợ nữa. Tôi thả lòng người ra, cảm thấy nếu mình ngẩng lên lúc này lại chạm phải cằm hoặc mũi của Triệu Mẫn có vẻ không được tự nhiên lắm. Nên suy nghĩ một hồi, tôi chỉ nói nhỏ:
- Giám đốc,.. em cám ơn, em ổn rồi.
Triệu Mẫn buông tay ra, nhẹ nhàng đỡ tôi dậy ngồi lên ghế rồi tìm chỗ công tắc đèn, bật đèn lên.
- Đã có chuyện gì? – Triệu Mẫn cúi xuống hỏi tôi bằng cái giọng nhẹ nhàng đến mức như thể sợ nói to hơn thì tôi sẽ sợ hãi mà bỏ chạy.
Tôi thở dài ra một hơi.
- Em muốn uống rượu.
- Không tốt đâu, em sẽ say đấy. – Triệu Mẫn vẫn nhẹ nhàng nói.
- Làm ơn. – Tôi chản nản cúi đầu xuống thở dài.
Triệu Mẫn không nói gì. Có vẻ anh ta đang suy nghĩ một lúc, sau đó bước ra khỏi phòng. Một lúc sau anh ta quay lại, cầm theo một chai rượu vang với hai cái ly.
Tôi rót đầy ly rượu vang rồi uống một mạch. Rượu vang rất dễ uống, nhưng với tôi mọi thứ có cồn đều có vị cay xè đến khó chịu.
Rượu ngấm rất nhanh, mặt tôi dần nóng lên, chắc sắp đỏ lên như cà chua cho xem. Đầu óc tôi bắt đầu lâng lâng.
Tôi lại rót tiếp ly đầy nữa. Tôi uống một hơi hết ly rượu, bỏ ly xuống bàn, tôi lại tiếp tục thở dài. Triệu Mẫn vậy lại kiên nhẫn chờ xem phản ứng tiếp theo của tôi. Tôi mệt mỏi nói:
- Anh biết chứng trầm cảm chứ?
- Biết.
- Có rất nhiều kiểu trầm cảm. Trầm cảm một thời gian lại dẫn đến một vài bệnh tâm lý. Em bị như vậy.
- … - Triệu Mẫn im lặng lắng nghe tôi nói tiếp.
- Triệu chứng của em đó là khi bị kích động, em sẽ nổi giận muốn phá mọi thứ hoặc sợ hãi tất cả và trốn vào một chỗ. Nhưng đó chỉ là hồi nhỏ, đã rất lâu rồi em không còn bị như vậy. Hôm nay chỉ là chịu kích thích nhất thời nên bộc phát. Em không thể ở giữa công ty phá tan tành được nên chỉ có thể tránh đi một lúc như vậy. Em xin lỗi …, hẳn giám đốc nghĩ em bị thần kinh đúng không?
- Không, giống như một con thỏ yếu ớt vậy.
Triệu Mẫn đưa tay lên xoa đầu tôi. Anh ta rút trong ngực áo ra một chiếc khăn tay rồi lại rút luôn chiếc khăn tam giác trên túi ngực áo. Triệu Mẫn cầm tay tôi lên cẩn thận lau vết máu khổ trên lòng bàn tay tôi rồi nhẹ nhàng lấy khăn tay quấn lại, rõ ràng anh ta quấn rất vụng, nhìn nút thắt khăn kia thật xộc xệch. Vừa chuyên tâm làm công việc sơ cứu không mấy thành thạo của mình anh ta vừa ôn tồn nói:
- Tôi luôn thấy em khôn khéo xử lý, ứng biến được mọi tình huống, chính là một người phụ nữ tuy mềm dẻo nhưng rất cứng rắn. Vậy mà lại chưa từng thấy em yếu đuối như thế. Muốn bỏ qua em cũng không được, em cứ như vậy sao tôi có thể rời mắt đây?
Rất hiếm khi Triệu Mẫn nói với tôi một câu dài như vậy. Tôi lúc này đã bắt đầu say vì men rượu ngấm nên cũng không kịp nghe nội dung anh ta nói gì. Tôi một hơi uống cạn ly tiếp theo rồi nói:
- Anh từng nói em… à không, tôi, anh từng nói tôi là loại con gái yêu tiền đúng không? Nghe qua có vẻ đáng khinh nhỉ.
- Tôi xin lỗi, là tôi lần đó nóng giận nên quá lời.
- Không sao, anh nghĩ đúng mà. Anh có biết tại sao không? Cuộc đời tôi ấy mà, mới sống hai tư năm nhưng cứ dài như cả đời người vậy. Cha tôi là gã nghiện rượu, làm ăn thất bát, phá sản. Mẹ tôi một mình đi làm nuôi hai đứa trẻ. .. Hấc..- Tôi nấc lên một tiếng
- Anh biết cha tôi đã làm gì không? Ông ta ngoại tình với người khác, hình như còn có con với bà ta nữa thì phải. Người đàn bà kia lừa lấy sạch tiền của ông ấy, ngày ngày đến nhà trì triết, gây gổ với mẹ tôi. Khi sự nghiệp tan tành, ông ta lại trút giận lên chúng tôi. Anh biết cái cảm giác cha ruột ngày ngày đến kề dao vào cổ mình hoặc lôi anh ra treo ngược lên cây để đánh nó như thế nào không? Tôi lại biết rất rõ, vì tôi trải qua rất nhiều lần. Khi ông ta trốn đi, không quay về nữa thì chủ nợ đến. Ngày nào đi học về tôi cũng thấy nhà mình bị xới tung lên, tạt sơn đỏ, mắm tôm đầy cổng… - Tôi nhấc một ly rượu lên nốc cạn rồi lại lải nhải tiếp – Họ hàng luôn nhìn chúng tôi bằng ánh mắt ghét bỏ. Mẹ tôi ấy mà, bà trước đó còn chưa phải bê thứ gì nặng bao giờ mà lại phải còng lưng một ngày làm 4 công việc để nuôi chúng tôi. Mỗi khi tôi ….
Tôi không nói tiếp nữa vì đến đoạn tôi không muốn nhắc đến nhất. Mỗi khi tôi bị bọn trẻ đánh hoặc chê bai vì gia cảnh của mình thì tôi luôn khóc lớn rồi chạy về ôm lấy mẹ, bà sẽ khẽ khẽ vỗ lưng tôi và nói : “ không sao cả, có mẹ ở đây rồi, mẹ che chở cho con”.
Nhưng rồi chỗ dựa duy nhất của tôi cũng ra đi.
Mẹ làm chỗ dựa cho tôi nhưng chẳng có ai làm chỗ dựa cho bà. Vậy nên mỗi khi phiền não, bà lại hút thuốc, ban đầu là chỉ hút nửa điếu, vừa hút vừa ho sặc sụa. Rồi sau đó bà hút nhiều lên, nhiều đến mức một ngày một bao thuốc. Không có tiền, bà nhịn ăn để mua thuốc lá. Và rồi mẹ tôi qua đời, qua đời vì ung thư phổi mà không có tiền chữa, vì lao động quá sức, vì kiệt quệ tinh thần.
Tôi bắt đầu say hẳn, không điều khiển được cơ thể mình nữa, muốn gục xuống bàn.
Triệu Mẫn không hỏi tại sao tôi không kể tiếp, dường như anh ta hiểu được đau khổ của tôi lúc này. Anh ta khẽ giữ lấy vai tôi, giọng điệu vẫn ân cần như vậy:
- Tôi bị em thu hút từng chút một. Dần dần tôi thấy mình quan tâm em ngày một nhiều. Đến khi tôi nghĩ, có lẽ tôi thích em thì lại nghe em nói em làm mọi thứ vì tiền, kể cả những quan tâm chu đáo hằng ngày của em cũng vậy. Tôi cho rằng em không đáng để tôi dành tình cảm nên muốn giữ khoảng cách để bỏ qua thứ tình cảm này. – Triệu Mẫn đưa tay lên khẽ vỗ lên má tôi – Nhưng em xem, tôi đâu có bỏ qua được, càng cố tình giữ khoảng cách tôi lại càng để ý em hơn. Hồi nãy thấy em tái xanh mặt lại đã vội vã đi tìm em. Lúc vào phòng thấy em sợ hãi ngồi co mình lại, rất đau lòng.
- Hờ, là gì đây sếp Mẫn? – Tôi ngơ ngác hỏi lại anh ta. Hình như đây là câu nói dài nhất của sếp Mẫn nói với tôi từ trước đến giờ thì phải.
- Là tôi yêu em, rất nhiều.
Tôi lắc đầu, cười cười : - Tôi hôm qua còn mới nói là đừng dùng điếu thuốc, chén rượu để trốn tránh thực tại. Mà hôm nay lại nốc rượu vào giải sầu thế này. Xem này, chưa gì đã say, vừa nghe nhầm thì phải.
Triệu Mẫn đột ngột kéo sát tôi lại, đặt lên môi tôi một nụ hôn sâu.
Tôi mở lớn mắt nhìn anh ta, như thể có một dòng điện chạy thẳng vào tim khiến tôi không thể nhúc nhích. Mãi đến khi Triệu Mẫn buông tôi ra, tôi vẫn ngơ ngác nhìn anh ta. Triệu Mẫn lại cười, đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc của tôi.
- Không nhầm.
Ngày trước tôi đã từng nói gì ấy nhỉ? À, Triệu Mẫn cười lên rất đẹp.
Là Triệu Mẫn, tôi đã hi vọng sẽ có ai đó đến kéo tôi ra khỏi sự sợ hãi này, chờ đợi kể cả những điều hoang đường nhất. Ví dụ như Kim An vô tình đến đây, rồi lại vô tình vào căn phòng này. Hoặc Phong vì không gọi được cho tôi bèn sẽ vội vã chạy đến công ty tìm tôi.
Nhưng tôi lại không bao giờ nghĩ đến Triệu Mẫn. Tôi cũng không muốn người xuất hiện là anh ta, vì tôi không muốn để ai khác nhìn thấy bộ dạng mất mặt này của mình.
Nhưng biết sao được, anh ta ôm tôi như vậy lại làm tôi nhanh chóng bình tĩnh. Giống như người chết đuối vớ được cành cây vậy, tôi gấp gáp ôm lấy cánh tay của Triệu Mẫn.
“ Thật tốt, giờ thì không còn một mình nữa ” - Tôi lẩm bẩm trong miệng rồi khẽ thở ra nhẹ nhõm.
Chẳng biết Triệu Mẫn có nghe thấy tiếng lầm bầm đó không? Anh ta cúi đầu xuống ôm tôi vào lòng chặt hơn.
Hẳn là bây giờ chúng tôi đang ở trong tư thế rất kì cục, giữa một căn phòng tắt điện tối mờ mờ thế này, đường đường là giám đốc điều hành quyền uy. Anh ta lại nửa quỳ nửa ngồi dưới gầm bàn ôm lấy tôi đang cuộn tròn người lại vào lòng.
Một lúc sau tôi dần ổn lại, tôi không còn bị mấy suy nghĩ chạy quanh đầu làm hoảng sợ nữa. Tôi thả lòng người ra, cảm thấy nếu mình ngẩng lên lúc này lại chạm phải cằm hoặc mũi của Triệu Mẫn có vẻ không được tự nhiên lắm. Nên suy nghĩ một hồi, tôi chỉ nói nhỏ:
- Giám đốc,.. em cám ơn, em ổn rồi.
Triệu Mẫn buông tay ra, nhẹ nhàng đỡ tôi dậy ngồi lên ghế rồi tìm chỗ công tắc đèn, bật đèn lên.
- Đã có chuyện gì? – Triệu Mẫn cúi xuống hỏi tôi bằng cái giọng nhẹ nhàng đến mức như thể sợ nói to hơn thì tôi sẽ sợ hãi mà bỏ chạy.
Tôi thở dài ra một hơi.
- Em muốn uống rượu.
- Không tốt đâu, em sẽ say đấy. – Triệu Mẫn vẫn nhẹ nhàng nói.
- Làm ơn. – Tôi chản nản cúi đầu xuống thở dài.
Triệu Mẫn không nói gì. Có vẻ anh ta đang suy nghĩ một lúc, sau đó bước ra khỏi phòng. Một lúc sau anh ta quay lại, cầm theo một chai rượu vang với hai cái ly.
Tôi rót đầy ly rượu vang rồi uống một mạch. Rượu vang rất dễ uống, nhưng với tôi mọi thứ có cồn đều có vị cay xè đến khó chịu.
Rượu ngấm rất nhanh, mặt tôi dần nóng lên, chắc sắp đỏ lên như cà chua cho xem. Đầu óc tôi bắt đầu lâng lâng.
Tôi lại rót tiếp ly đầy nữa. Tôi uống một hơi hết ly rượu, bỏ ly xuống bàn, tôi lại tiếp tục thở dài. Triệu Mẫn vậy lại kiên nhẫn chờ xem phản ứng tiếp theo của tôi. Tôi mệt mỏi nói:
- Anh biết chứng trầm cảm chứ?
- Biết.
- Có rất nhiều kiểu trầm cảm. Trầm cảm một thời gian lại dẫn đến một vài bệnh tâm lý. Em bị như vậy.
- … - Triệu Mẫn im lặng lắng nghe tôi nói tiếp.
- Triệu chứng của em đó là khi bị kích động, em sẽ nổi giận muốn phá mọi thứ hoặc sợ hãi tất cả và trốn vào một chỗ. Nhưng đó chỉ là hồi nhỏ, đã rất lâu rồi em không còn bị như vậy. Hôm nay chỉ là chịu kích thích nhất thời nên bộc phát. Em không thể ở giữa công ty phá tan tành được nên chỉ có thể tránh đi một lúc như vậy. Em xin lỗi …, hẳn giám đốc nghĩ em bị thần kinh đúng không?
- Không, giống như một con thỏ yếu ớt vậy.
Triệu Mẫn đưa tay lên xoa đầu tôi. Anh ta rút trong ngực áo ra một chiếc khăn tay rồi lại rút luôn chiếc khăn tam giác trên túi ngực áo. Triệu Mẫn cầm tay tôi lên cẩn thận lau vết máu khổ trên lòng bàn tay tôi rồi nhẹ nhàng lấy khăn tay quấn lại, rõ ràng anh ta quấn rất vụng, nhìn nút thắt khăn kia thật xộc xệch. Vừa chuyên tâm làm công việc sơ cứu không mấy thành thạo của mình anh ta vừa ôn tồn nói:
- Tôi luôn thấy em khôn khéo xử lý, ứng biến được mọi tình huống, chính là một người phụ nữ tuy mềm dẻo nhưng rất cứng rắn. Vậy mà lại chưa từng thấy em yếu đuối như thế. Muốn bỏ qua em cũng không được, em cứ như vậy sao tôi có thể rời mắt đây?
Rất hiếm khi Triệu Mẫn nói với tôi một câu dài như vậy. Tôi lúc này đã bắt đầu say vì men rượu ngấm nên cũng không kịp nghe nội dung anh ta nói gì. Tôi một hơi uống cạn ly tiếp theo rồi nói:
- Anh từng nói em… à không, tôi, anh từng nói tôi là loại con gái yêu tiền đúng không? Nghe qua có vẻ đáng khinh nhỉ.
- Tôi xin lỗi, là tôi lần đó nóng giận nên quá lời.
- Không sao, anh nghĩ đúng mà. Anh có biết tại sao không? Cuộc đời tôi ấy mà, mới sống hai tư năm nhưng cứ dài như cả đời người vậy. Cha tôi là gã nghiện rượu, làm ăn thất bát, phá sản. Mẹ tôi một mình đi làm nuôi hai đứa trẻ. .. Hấc..- Tôi nấc lên một tiếng
- Anh biết cha tôi đã làm gì không? Ông ta ngoại tình với người khác, hình như còn có con với bà ta nữa thì phải. Người đàn bà kia lừa lấy sạch tiền của ông ấy, ngày ngày đến nhà trì triết, gây gổ với mẹ tôi. Khi sự nghiệp tan tành, ông ta lại trút giận lên chúng tôi. Anh biết cái cảm giác cha ruột ngày ngày đến kề dao vào cổ mình hoặc lôi anh ra treo ngược lên cây để đánh nó như thế nào không? Tôi lại biết rất rõ, vì tôi trải qua rất nhiều lần. Khi ông ta trốn đi, không quay về nữa thì chủ nợ đến. Ngày nào đi học về tôi cũng thấy nhà mình bị xới tung lên, tạt sơn đỏ, mắm tôm đầy cổng… - Tôi nhấc một ly rượu lên nốc cạn rồi lại lải nhải tiếp – Họ hàng luôn nhìn chúng tôi bằng ánh mắt ghét bỏ. Mẹ tôi ấy mà, bà trước đó còn chưa phải bê thứ gì nặng bao giờ mà lại phải còng lưng một ngày làm 4 công việc để nuôi chúng tôi. Mỗi khi tôi ….
Tôi không nói tiếp nữa vì đến đoạn tôi không muốn nhắc đến nhất. Mỗi khi tôi bị bọn trẻ đánh hoặc chê bai vì gia cảnh của mình thì tôi luôn khóc lớn rồi chạy về ôm lấy mẹ, bà sẽ khẽ khẽ vỗ lưng tôi và nói : “ không sao cả, có mẹ ở đây rồi, mẹ che chở cho con”.
Nhưng rồi chỗ dựa duy nhất của tôi cũng ra đi.
Mẹ làm chỗ dựa cho tôi nhưng chẳng có ai làm chỗ dựa cho bà. Vậy nên mỗi khi phiền não, bà lại hút thuốc, ban đầu là chỉ hút nửa điếu, vừa hút vừa ho sặc sụa. Rồi sau đó bà hút nhiều lên, nhiều đến mức một ngày một bao thuốc. Không có tiền, bà nhịn ăn để mua thuốc lá. Và rồi mẹ tôi qua đời, qua đời vì ung thư phổi mà không có tiền chữa, vì lao động quá sức, vì kiệt quệ tinh thần.
Tôi bắt đầu say hẳn, không điều khiển được cơ thể mình nữa, muốn gục xuống bàn.
Triệu Mẫn không hỏi tại sao tôi không kể tiếp, dường như anh ta hiểu được đau khổ của tôi lúc này. Anh ta khẽ giữ lấy vai tôi, giọng điệu vẫn ân cần như vậy:
- Tôi bị em thu hút từng chút một. Dần dần tôi thấy mình quan tâm em ngày một nhiều. Đến khi tôi nghĩ, có lẽ tôi thích em thì lại nghe em nói em làm mọi thứ vì tiền, kể cả những quan tâm chu đáo hằng ngày của em cũng vậy. Tôi cho rằng em không đáng để tôi dành tình cảm nên muốn giữ khoảng cách để bỏ qua thứ tình cảm này. – Triệu Mẫn đưa tay lên khẽ vỗ lên má tôi – Nhưng em xem, tôi đâu có bỏ qua được, càng cố tình giữ khoảng cách tôi lại càng để ý em hơn. Hồi nãy thấy em tái xanh mặt lại đã vội vã đi tìm em. Lúc vào phòng thấy em sợ hãi ngồi co mình lại, rất đau lòng.
- Hờ, là gì đây sếp Mẫn? – Tôi ngơ ngác hỏi lại anh ta. Hình như đây là câu nói dài nhất của sếp Mẫn nói với tôi từ trước đến giờ thì phải.
- Là tôi yêu em, rất nhiều.
Tôi lắc đầu, cười cười : - Tôi hôm qua còn mới nói là đừng dùng điếu thuốc, chén rượu để trốn tránh thực tại. Mà hôm nay lại nốc rượu vào giải sầu thế này. Xem này, chưa gì đã say, vừa nghe nhầm thì phải.
Triệu Mẫn đột ngột kéo sát tôi lại, đặt lên môi tôi một nụ hôn sâu.
Tôi mở lớn mắt nhìn anh ta, như thể có một dòng điện chạy thẳng vào tim khiến tôi không thể nhúc nhích. Mãi đến khi Triệu Mẫn buông tôi ra, tôi vẫn ngơ ngác nhìn anh ta. Triệu Mẫn lại cười, đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc của tôi.
- Không nhầm.
Ngày trước tôi đã từng nói gì ấy nhỉ? À, Triệu Mẫn cười lên rất đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.