Chương 19
Cat - Zen - Kir
18/03/2015
Sự lựa chọn ích kỉ
Tại biệt thự nhà họ Lâm, hai bố con họ đang ngồi nói chuyện với nhau ở phòng riêng.
- Việc con gái nhà họ Trần mất như vậy thật là đau đầu.
- Con lại nghĩ vì vậy mà thợ săn sẽ không còn săn lùng vampire như trước nữa.
- Con nói cũng đúng.
- Vậy con xin phép.
Nói rồi Leo đứng dậy, hắn rời khỏi căn phòng đó và đi lên trên tầng ba nơi dãy hành lang tối tăm dài hun hút và khiến cho người ta có cảm giác ghê sợ. Leo đang đi thì bỗng một tiếng nói vang lên.
- Xin ngài hãy cứu lấy tiểu thư.
Leo quay lại thì Bon đang đứng ngay trước mặt hắn. Hắn nhìn Bon và khuôn mặt lạnh ngắt.
- Từ bao giờ mà ngươi lại mong muốn cô ta sống tới vậy?
- Tôi sẽ phục tùng ngài vì vậy chỉ cần ngài hãy cứu lấy tiểu thư. Cô ấy....
- Nếu ta cứu cô ta và không trả lại cho họ thì sao?
Câu nói của Leo làm cho Bon ngạc nhiên vô cùng, giọt mồ hôi lăn dài trên má cô. Bon cúi mặt xuống, giọng nói nhỏ dần.
- Chỉ cần ngài hãy cứu lấy tiểu thư.
- Ta sẽ không trả cô ấy về cho chúng. Nếu cô ấy tỉnh lại mà mất trí nhớ thì tốt và nếu cô ấy còn nhớ thì ta cũng sẽ hủy đi kí ức đó.
- Ngài đã yêu tiểu thư rồi sao?
- Ngươi nghĩ vậy à?
Vẫn khuôn mặt lạnh ngắt như tờ đó. Bon cũng khẽ rùng mình khi đứng trước Leo, cô nhìn hắn và cũng gật đầu. Leo nói tiếp.
- Hãy quay lại hắc đạo và trông chừng chúng đi.
- Vâng.
- Còn nữa gửi lời tới người đó bảo hãy đến gặp ta.
- Vâng.
Bon biến mất, người khiến cô cúi đầu chỉ duy nhất hai người, một là nó và hai là huyết vương. Vậy chân tướng đã rõ nhé, Leo chính là Huyết vương-vam có quyền lực tối cao nhất. Leo tiến tới căn phòng cuối dãy hành lang dài hun hút này và hắn chạm tay vào cánh cửa đó, đẩy cửa hắn bước vào bên trong. Đó là một căn phòng với bóng đêm bao trùm chỉ đâu đó những ánh đèn mờ ảo chỉ đủ sáng để nhìn thấy chiếc giường đệm nơi một cô gái với mái tóc bạch kim suôn dài, đôi môi đỏ mọng tự nhiên, đôi mắt nhắm nghiền lại. Cô mặc trên mình một bộ váy màu trắng mỏng manh. Leo tiến đến bên giường, hắn ngồi xuống cạnh nơi cô nằm. Hắn đưa tay lên khẽ vuốt nhẹ cái sống mũi cao cao đầy kiêu ngạo đó của cô.
- Sẽ chẳng ai mang em khỏi tôi được nữa đâu. Vì vậy em chỉ cần tỉnh dậy và quên hết tất cả mọi thứ trước đây thôi.
Nói rồi hắn rời khỏi căn phòng và bàn tay cô gái kia đã cử động, đôi mắt đang mấp máy và cuối cùng nó cũng đã mở ra.
--------
Học viện Royal, vẫn cái nhộn nhịp của mọi ngày, ai lấy cũng vui vẻ đến lớp chỉ riêng các lớp S1 thì nhuốm màu tâm trạng, kẻ vui, người mừng, kẻ buồn, người chán, thất vọng....Mỗi người một kiểu. Kyo ngồi ở trên thành cửa sổ lớp học và nhìn ra ngoài, ánh mắt cậu lơ đễnh. Mika tiến đến, cô nắm lấy bàn tay Kyo.
- Tôi hiểu cậu đang buồn vì chuyện em gái cậu nhưng mà cậu nghĩ sao nếu em gái cậu còn sống nhìn thấy bộ dạng cậu thế này liệu cô ấy có vui chứ?
Lời nói của Mika làm Kyo chú ý đến, cậu không biết phải nói gì nữa, đôi mắt đó đã cảm thấy mệt mỏi và nó đã khép lại. Mika chỉ biết đứng nhìn cậu mà bất lực. Giờ đây Mika đã thay đổi suy nghĩ, cô nhận ra mình đã thích Kyo vì nhiều lần cậu đã cứu cô lại luôn nở nụ cười, đối xử với cô cũng tốt. [từ bỏ ngay từ đầu anh Leo có phải hơn không]
- Leo....
Mika nhìn Leo khi hắn vừa bước vào lớp, hắn đã để ý thấy Kyo đang ngồi đó đôi mắt nhắm lại. Hắn sẽ ích kỉ, hắn sẽ không trả lại người con gái đó cho Kyo. ''Xin lỗi cậu Kyo, tôi không thể trả lại cô gái đó.''
-------
- Vậy đó là nhiệm vụ của chúng ta sao?
Xu lên tiếng thì Bon gật đầu, cô ngồi cầm cái bánh mì vuông vừa nhai vừa nhìn ra ngoài. Xu thở dài rồi cầm cái bánh trên mặt bàn của Bon và cũng ngồi nhai cùng.
- Sarah vẫn ổn là được rồi nhưng chỉ có điều dấu cậu ấy đi thì gia đình cậu ấy.....
Điều Xu lo sợ cũng là điều Bon quan tâm. Gia đình nhà họ Trần bây giờ chẳng ai còn tâm trạng mà làm việc nữa. Họ không ra khỏi nhà nửa bước trừ mỗi Kyo cậu còn đi học. Ba mẹ cậu bây giờ lúc nào cũng chỉ ở trong phòng và không đi đâu, đến bữa ăn thì có người mang tới còn Kyo, đi học về cậu cũng lại giam mình trong phòng không khác gì ba mẹ mình. Căn phòng của nó đã bị đóng lại mãi mãi. Người làm trong nhà ai cũng lo lắng cho chủ nhân của họ. Tối hôm đó, Leo vừa về đến nhà là hắn tiến đến căn phòng nơi cô gái đó đang nằm. Hắn mở phòng và đi vào đã không thấy cô gái đó nằm trên giường nữa rồi, hắn quét một lượt cả căn phòng thì thấy cô gái đó đang đứng ở gần nơi cửa sổ tối tăm đó. Hắn nhanh chóng tiến đến chỗ cô gái đó và khẽ ôm cô từ phía sau, cằm hắn đặt lên vai cô, hắn đang cảm thấy vui, hắn muốn cứ ôm cô thế này mãi thôi.
- Em tỉnh lại rồi.
- Anh là ai vậy? Tôi là ai? Tại sao tôi lại ở đây?
Cô gái đó đưa ra hàng loạt câu hỏi, hắn xoay người cô lại, nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của cô và trả lời cô từng câu một.
- Tôi là Leo, em là người con gái của tôi. Còn tại sao em ở đây thì đó là vì có nhiều người xấu muốn giết em và tôi không muốn bất kì ai mang em đi.
- Vậy sao?
Cô gái đó khẽ lên tiếng và rồi ôm lấy Leo. Hắn cũng ôm lại cô và vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt đó.
- Tôi sẽ không để ai mang em đi nữa đâu.
- Tên của em là gì vậy?
- Sarah, đó là tên của em.
Hắn mỉm cười và Sarah cũng mỉm cười. Từ ngày hôm đó, Leo luôn tranh thủ thời gian để về nhà sớm gặp Sarah. Còn Sarah thì luôn ngoan ngoãn ngồi trong căn phòng tối đó một mình chờ hắn về. Những lúc rảnh rỗi Sarah thường đọc sách, không thì ngồi chơi game, nó chẳng bao giờ thắc mắc rằng tại sao mình không được phép ra ngoài vì nó biết hắn sẽ không thích và nó sợ hắn sẽ buồn. 4 năm đã trôi qua thật nhanh, trong 4 năm người sống trong hạnh phúc, kẻ sống trong đau khổ. Thời gian có trôi nhưng vết thương lòng vẫn không hết.
- Leo anh dám lừa em sao?
Sarah hét lên và làm mặt tức giận, nó rượt đuổi Leo suốt trong căn phòng đó. Dù Sarah có chạy thế nào thì nó cũng không đuổi được và bỗng nó vấp phải cái gì đó ngã trên sàn nhà.
- Huhu....đau quá.
Sarah khóc lóc thì Leo chạy đến xem nó có sao không. Leo nhìn nó, khuôn mặt đó không dấu nổi sự lo lắng vô cùng.
- Em không sao chứ Sarah?
- Bắt được anh rồi.
Không còn vờ vĩnh khóc nữa mà Sarah túm lấy cánh tay của Leo thật chặt. Leo biết mình đã bị lừa mất rồi. Sarah mỉm cười toe toét rồi đứng dậy định tiến đến bên chiếc bàn thì Leo túm tay nó lại và ôm chầm lấy nó.
- Hôm nay anh sẽ phạt em thật nặng vì đã lừa anh?
- Hả? Em không muốn bị phạt đâu tha cho em đi mà, híc híc.....
Tại biệt thự nhà họ Lâm, hai bố con họ đang ngồi nói chuyện với nhau ở phòng riêng.
- Việc con gái nhà họ Trần mất như vậy thật là đau đầu.
- Con lại nghĩ vì vậy mà thợ săn sẽ không còn săn lùng vampire như trước nữa.
- Con nói cũng đúng.
- Vậy con xin phép.
Nói rồi Leo đứng dậy, hắn rời khỏi căn phòng đó và đi lên trên tầng ba nơi dãy hành lang tối tăm dài hun hút và khiến cho người ta có cảm giác ghê sợ. Leo đang đi thì bỗng một tiếng nói vang lên.
- Xin ngài hãy cứu lấy tiểu thư.
Leo quay lại thì Bon đang đứng ngay trước mặt hắn. Hắn nhìn Bon và khuôn mặt lạnh ngắt.
- Từ bao giờ mà ngươi lại mong muốn cô ta sống tới vậy?
- Tôi sẽ phục tùng ngài vì vậy chỉ cần ngài hãy cứu lấy tiểu thư. Cô ấy....
- Nếu ta cứu cô ta và không trả lại cho họ thì sao?
Câu nói của Leo làm cho Bon ngạc nhiên vô cùng, giọt mồ hôi lăn dài trên má cô. Bon cúi mặt xuống, giọng nói nhỏ dần.
- Chỉ cần ngài hãy cứu lấy tiểu thư.
- Ta sẽ không trả cô ấy về cho chúng. Nếu cô ấy tỉnh lại mà mất trí nhớ thì tốt và nếu cô ấy còn nhớ thì ta cũng sẽ hủy đi kí ức đó.
- Ngài đã yêu tiểu thư rồi sao?
- Ngươi nghĩ vậy à?
Vẫn khuôn mặt lạnh ngắt như tờ đó. Bon cũng khẽ rùng mình khi đứng trước Leo, cô nhìn hắn và cũng gật đầu. Leo nói tiếp.
- Hãy quay lại hắc đạo và trông chừng chúng đi.
- Vâng.
- Còn nữa gửi lời tới người đó bảo hãy đến gặp ta.
- Vâng.
Bon biến mất, người khiến cô cúi đầu chỉ duy nhất hai người, một là nó và hai là huyết vương. Vậy chân tướng đã rõ nhé, Leo chính là Huyết vương-vam có quyền lực tối cao nhất. Leo tiến tới căn phòng cuối dãy hành lang dài hun hút này và hắn chạm tay vào cánh cửa đó, đẩy cửa hắn bước vào bên trong. Đó là một căn phòng với bóng đêm bao trùm chỉ đâu đó những ánh đèn mờ ảo chỉ đủ sáng để nhìn thấy chiếc giường đệm nơi một cô gái với mái tóc bạch kim suôn dài, đôi môi đỏ mọng tự nhiên, đôi mắt nhắm nghiền lại. Cô mặc trên mình một bộ váy màu trắng mỏng manh. Leo tiến đến bên giường, hắn ngồi xuống cạnh nơi cô nằm. Hắn đưa tay lên khẽ vuốt nhẹ cái sống mũi cao cao đầy kiêu ngạo đó của cô.
- Sẽ chẳng ai mang em khỏi tôi được nữa đâu. Vì vậy em chỉ cần tỉnh dậy và quên hết tất cả mọi thứ trước đây thôi.
Nói rồi hắn rời khỏi căn phòng và bàn tay cô gái kia đã cử động, đôi mắt đang mấp máy và cuối cùng nó cũng đã mở ra.
--------
Học viện Royal, vẫn cái nhộn nhịp của mọi ngày, ai lấy cũng vui vẻ đến lớp chỉ riêng các lớp S1 thì nhuốm màu tâm trạng, kẻ vui, người mừng, kẻ buồn, người chán, thất vọng....Mỗi người một kiểu. Kyo ngồi ở trên thành cửa sổ lớp học và nhìn ra ngoài, ánh mắt cậu lơ đễnh. Mika tiến đến, cô nắm lấy bàn tay Kyo.
- Tôi hiểu cậu đang buồn vì chuyện em gái cậu nhưng mà cậu nghĩ sao nếu em gái cậu còn sống nhìn thấy bộ dạng cậu thế này liệu cô ấy có vui chứ?
Lời nói của Mika làm Kyo chú ý đến, cậu không biết phải nói gì nữa, đôi mắt đó đã cảm thấy mệt mỏi và nó đã khép lại. Mika chỉ biết đứng nhìn cậu mà bất lực. Giờ đây Mika đã thay đổi suy nghĩ, cô nhận ra mình đã thích Kyo vì nhiều lần cậu đã cứu cô lại luôn nở nụ cười, đối xử với cô cũng tốt. [từ bỏ ngay từ đầu anh Leo có phải hơn không]
- Leo....
Mika nhìn Leo khi hắn vừa bước vào lớp, hắn đã để ý thấy Kyo đang ngồi đó đôi mắt nhắm lại. Hắn sẽ ích kỉ, hắn sẽ không trả lại người con gái đó cho Kyo. ''Xin lỗi cậu Kyo, tôi không thể trả lại cô gái đó.''
-------
- Vậy đó là nhiệm vụ của chúng ta sao?
Xu lên tiếng thì Bon gật đầu, cô ngồi cầm cái bánh mì vuông vừa nhai vừa nhìn ra ngoài. Xu thở dài rồi cầm cái bánh trên mặt bàn của Bon và cũng ngồi nhai cùng.
- Sarah vẫn ổn là được rồi nhưng chỉ có điều dấu cậu ấy đi thì gia đình cậu ấy.....
Điều Xu lo sợ cũng là điều Bon quan tâm. Gia đình nhà họ Trần bây giờ chẳng ai còn tâm trạng mà làm việc nữa. Họ không ra khỏi nhà nửa bước trừ mỗi Kyo cậu còn đi học. Ba mẹ cậu bây giờ lúc nào cũng chỉ ở trong phòng và không đi đâu, đến bữa ăn thì có người mang tới còn Kyo, đi học về cậu cũng lại giam mình trong phòng không khác gì ba mẹ mình. Căn phòng của nó đã bị đóng lại mãi mãi. Người làm trong nhà ai cũng lo lắng cho chủ nhân của họ. Tối hôm đó, Leo vừa về đến nhà là hắn tiến đến căn phòng nơi cô gái đó đang nằm. Hắn mở phòng và đi vào đã không thấy cô gái đó nằm trên giường nữa rồi, hắn quét một lượt cả căn phòng thì thấy cô gái đó đang đứng ở gần nơi cửa sổ tối tăm đó. Hắn nhanh chóng tiến đến chỗ cô gái đó và khẽ ôm cô từ phía sau, cằm hắn đặt lên vai cô, hắn đang cảm thấy vui, hắn muốn cứ ôm cô thế này mãi thôi.
- Em tỉnh lại rồi.
- Anh là ai vậy? Tôi là ai? Tại sao tôi lại ở đây?
Cô gái đó đưa ra hàng loạt câu hỏi, hắn xoay người cô lại, nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của cô và trả lời cô từng câu một.
- Tôi là Leo, em là người con gái của tôi. Còn tại sao em ở đây thì đó là vì có nhiều người xấu muốn giết em và tôi không muốn bất kì ai mang em đi.
- Vậy sao?
Cô gái đó khẽ lên tiếng và rồi ôm lấy Leo. Hắn cũng ôm lại cô và vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt đó.
- Tôi sẽ không để ai mang em đi nữa đâu.
- Tên của em là gì vậy?
- Sarah, đó là tên của em.
Hắn mỉm cười và Sarah cũng mỉm cười. Từ ngày hôm đó, Leo luôn tranh thủ thời gian để về nhà sớm gặp Sarah. Còn Sarah thì luôn ngoan ngoãn ngồi trong căn phòng tối đó một mình chờ hắn về. Những lúc rảnh rỗi Sarah thường đọc sách, không thì ngồi chơi game, nó chẳng bao giờ thắc mắc rằng tại sao mình không được phép ra ngoài vì nó biết hắn sẽ không thích và nó sợ hắn sẽ buồn. 4 năm đã trôi qua thật nhanh, trong 4 năm người sống trong hạnh phúc, kẻ sống trong đau khổ. Thời gian có trôi nhưng vết thương lòng vẫn không hết.
- Leo anh dám lừa em sao?
Sarah hét lên và làm mặt tức giận, nó rượt đuổi Leo suốt trong căn phòng đó. Dù Sarah có chạy thế nào thì nó cũng không đuổi được và bỗng nó vấp phải cái gì đó ngã trên sàn nhà.
- Huhu....đau quá.
Sarah khóc lóc thì Leo chạy đến xem nó có sao không. Leo nhìn nó, khuôn mặt đó không dấu nổi sự lo lắng vô cùng.
- Em không sao chứ Sarah?
- Bắt được anh rồi.
Không còn vờ vĩnh khóc nữa mà Sarah túm lấy cánh tay của Leo thật chặt. Leo biết mình đã bị lừa mất rồi. Sarah mỉm cười toe toét rồi đứng dậy định tiến đến bên chiếc bàn thì Leo túm tay nó lại và ôm chầm lấy nó.
- Hôm nay anh sẽ phạt em thật nặng vì đã lừa anh?
- Hả? Em không muốn bị phạt đâu tha cho em đi mà, híc híc.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.