Chương 21
Cat - Zen - Kir
18/03/2015
Gặp lại
Hôm nay Sarah xuống dưới nhà cùng Leo, cả hai ngồi nói chuyện một lúc rất lâu với nhau. Leo đi có chút việc còn Sarah ngồi cầm điều khiển ti vi bấm bấm loạn hết các kênh lên bỗng cô bé dừng lại ở kênh tin tức gần.
- Nhà họ Trần sao? Người đó.....
Sarah dừng lại ở hình ảnh người con trai với mái tóc màu bạch kim và đôi mắt màu hổ phách tinh anh, nó tiến đến và chạm vào khuôn mặt của người đó.
- Sao lại?
Sarah ôm lấy đầu, các kí ức của nó đang loạn hết cả lên và nó không kiểm soát được, những dòng kí ức cứ lối đuôi nhau mà chạy như một thước phim quay chậm. Một lúc sau.
- Anh hai......
Giọt nước mắt của nó lăn dài trên khuôn mặt đó. Nó đã bỏ ra ngoài, nó đã mở cửa và rời khỏi căn biệt thự nhà họ Lâm. Đã từ rất lâu rồi chưa bao giờ nó đặt chân ra ngoài vậy mà bây giờ nó đang chân trần chạy đi tìm Kyo. Nó vừa khóc vừa chạy đi tìm. Đứng trước căn biệt thự to lớn nhà họ Trần, nó bấm chuông lia lịa. Vị quản gia chạy mở cửa thì nét mặt của ông ta ngạc nhiên vô cùng.
- Tiểu.....tiểu thư...........
- Anh hai của tôi?
Nó hỏi và không kịp để ông quản gia trả lời nó đã xông thẳng vào nhà. Tại phòng khách lúc này có ba mẹ nó, Kyo, Leo và cả Mika đang ngồi đây. Leo ngạc nhiên, hắn nhìn nó như muốn hỏi sao nó lại? Nó không để tâm đến ai hết, không quan tâm có hắn ở đây hay không, nó chạy đến và ôm chầm lấy Kyo. Nó ôm Kyo thật chặt trước con mắt ngạc nhiên của mọi người.
- Tiểu Bạch sao lại?
- Em nhớ.....em nhớ lại rồi. Em nhớ được Thiên Bảo rồi.
Nó khóc ướt đẫm bờ vai của Kyo. Nó vui mừng khôn siết, nó ôm Kyo thật chặt và chặt hơn nữa. Ba mẹ nó cũng ngạc nhiên vô cùng.
- Sao Bạch Nhi lại?
- Còn sống là tốt rồi.
Bà Trần vui mừng, nó đã buông Kyo ra và lúc này nó mới để ý thấy hắn cũng đang ở đây. Nó nhìn hắn ánh mắt như muốn hỏi, nó thất vọng về hắn chăng?
- Sao anh không nói cho em biết sự thật? Sao anh lại dấu tất cả và không nói gì hết.
- Em đang nói cái gì vậy Tiểu Bạch?
Kyo và mọi người ngạc nhiên, hắn nhìn nó và không còn cái nét mặt cười đùa với nó như mọi người nữa mà đó là khuôn mặt lạnh lùng, không một chút cảm xúc.
- Vì tôi không muốn để em cho họ. Tôi không cho phép ai làm tổn thương đến em mà thôi.
- Anh thật ích kỉ. Đó là vì anh hay vì em đây? Chúng ta hãy coi như chưa từng quen biết đi.
Nó đã quyết định và rồi bỏ lên phòng của mình. Căn phòng của nó đã bị phong ấn từ bốn năm trước khi mọi người đều nghĩ nó đã chết sau vụ việc đó. Nó khóa trái cửa lại và ngồi ngay ở đó tựa lưng vào cửa nó gục mặt và nó khóc hoài. Trái tim của nó lại lần nữa bị một vết thương khác cứa sâu thật sâu. Người nó yêu thương lại đi lừa dối nó vậy bây giờ nó còn biết tin ai nữa đây? Nó nghĩ đến thần hộ mệnh của nó.
- Em đang ở đâu vậy?
Nó tự nói với bản thân mình thì đứa bé đó xuất hiện, trong suốt 4 năm đó đứa bé đó vẫn vậy không thay đổi một chút nào. Tiến tới chỗ nó đứa bé đó mỉm cười, đưa tay chạm vào khuôn mặt nó và lau đi những giọt nước mắt đó.
- Chúng ta về nhà rồi Sarah.
- Ừm, chúng ta về nhà rồi.
- Nhưng mọi chuyện còn chưa kết thúc mà.
Sắc mặt của đứa bé đó thay đổi. Nó chợt sững lại, nó nhớ đến vụ việc xảy ra trước khi nó tự giam mình trong khối cầu bóng đêm đó. Nó đã có một lời hứa với đứa bé này.
"..."
- Chị sẽ chấp nhận tất cả để thực hiện ước muốn của mình chứ Sarah?
- Hãy làm đi, cho dù có phải bán linh hồn của mình cho quỷ thì tôi cũng sẽ làm để trả thù. Chỉ cần tiêu diệt được vampire và thợ săn thì việc gì tôi cũng sẽ làm.
- Còn Huyết vương thì sao?
Đứa bé nhìn nó và hỏi thì nó im lặng một lúc lâu, khối cầu đen đó xuất hiện. Nó đang bước vào trong khối cầu đen đó.
- Hãy giết cả người đó đi, chúng ta phải xóa sổ tất cả khỏi thế giới này.
Và nó đã chìm vào trong giấc ngủ sâu đó, từ lúc nó bước vào khối cầu đó là nó đã chấp nhận tất cả, Sarah sau đó không phải nó mà là từ suy nghĩ của nó mà ra.
"..."
- Vậy chẳng lẽ?
- Ừm, Bon và Xu cũng đã thay đổi nhiều trong 4 năm rồi. Bây giờ chị có muốn gặp họ chứ?
- Không. Tạm thời hãy để chị ở một mình đi. Đến khi nào cần chị sẽ gọi.
- Hãy suy nghĩ kĩ vào nhé vì trong đám thợ săn đó có kẻ chị rất muốn gặp lại đấy.
Nói rồi con bé đó biến mất, rốt cuộc có phải con bé đó là do nó tạo ra hay không? Nó đã im lặng và ngồi đó suy ngẫm, nó không biết mình sẽ phải làm gì tiếp theo đây. Lời hứa của nó vẫn còn đó và nó mới chỉ bước đầu thực hiện lời hứa đó vào 4 năm trước. Kí ức được lấy lại, sức mạnh của nó cũng đang dần hoàn thiện. Liệu nó sẽ tiếp tục kế hoạch hay nó sẽ dừng lại. Kyo sẽ giúp nó hoàn thành nhiệm vụ rung lên hồi chuông cho thế kỉ mới này chứ? Mời mọi người đón đọc chap 19: Quyết định.
Hôm nay Sarah xuống dưới nhà cùng Leo, cả hai ngồi nói chuyện một lúc rất lâu với nhau. Leo đi có chút việc còn Sarah ngồi cầm điều khiển ti vi bấm bấm loạn hết các kênh lên bỗng cô bé dừng lại ở kênh tin tức gần.
- Nhà họ Trần sao? Người đó.....
Sarah dừng lại ở hình ảnh người con trai với mái tóc màu bạch kim và đôi mắt màu hổ phách tinh anh, nó tiến đến và chạm vào khuôn mặt của người đó.
- Sao lại?
Sarah ôm lấy đầu, các kí ức của nó đang loạn hết cả lên và nó không kiểm soát được, những dòng kí ức cứ lối đuôi nhau mà chạy như một thước phim quay chậm. Một lúc sau.
- Anh hai......
Giọt nước mắt của nó lăn dài trên khuôn mặt đó. Nó đã bỏ ra ngoài, nó đã mở cửa và rời khỏi căn biệt thự nhà họ Lâm. Đã từ rất lâu rồi chưa bao giờ nó đặt chân ra ngoài vậy mà bây giờ nó đang chân trần chạy đi tìm Kyo. Nó vừa khóc vừa chạy đi tìm. Đứng trước căn biệt thự to lớn nhà họ Trần, nó bấm chuông lia lịa. Vị quản gia chạy mở cửa thì nét mặt của ông ta ngạc nhiên vô cùng.
- Tiểu.....tiểu thư...........
- Anh hai của tôi?
Nó hỏi và không kịp để ông quản gia trả lời nó đã xông thẳng vào nhà. Tại phòng khách lúc này có ba mẹ nó, Kyo, Leo và cả Mika đang ngồi đây. Leo ngạc nhiên, hắn nhìn nó như muốn hỏi sao nó lại? Nó không để tâm đến ai hết, không quan tâm có hắn ở đây hay không, nó chạy đến và ôm chầm lấy Kyo. Nó ôm Kyo thật chặt trước con mắt ngạc nhiên của mọi người.
- Tiểu Bạch sao lại?
- Em nhớ.....em nhớ lại rồi. Em nhớ được Thiên Bảo rồi.
Nó khóc ướt đẫm bờ vai của Kyo. Nó vui mừng khôn siết, nó ôm Kyo thật chặt và chặt hơn nữa. Ba mẹ nó cũng ngạc nhiên vô cùng.
- Sao Bạch Nhi lại?
- Còn sống là tốt rồi.
Bà Trần vui mừng, nó đã buông Kyo ra và lúc này nó mới để ý thấy hắn cũng đang ở đây. Nó nhìn hắn ánh mắt như muốn hỏi, nó thất vọng về hắn chăng?
- Sao anh không nói cho em biết sự thật? Sao anh lại dấu tất cả và không nói gì hết.
- Em đang nói cái gì vậy Tiểu Bạch?
Kyo và mọi người ngạc nhiên, hắn nhìn nó và không còn cái nét mặt cười đùa với nó như mọi người nữa mà đó là khuôn mặt lạnh lùng, không một chút cảm xúc.
- Vì tôi không muốn để em cho họ. Tôi không cho phép ai làm tổn thương đến em mà thôi.
- Anh thật ích kỉ. Đó là vì anh hay vì em đây? Chúng ta hãy coi như chưa từng quen biết đi.
Nó đã quyết định và rồi bỏ lên phòng của mình. Căn phòng của nó đã bị phong ấn từ bốn năm trước khi mọi người đều nghĩ nó đã chết sau vụ việc đó. Nó khóa trái cửa lại và ngồi ngay ở đó tựa lưng vào cửa nó gục mặt và nó khóc hoài. Trái tim của nó lại lần nữa bị một vết thương khác cứa sâu thật sâu. Người nó yêu thương lại đi lừa dối nó vậy bây giờ nó còn biết tin ai nữa đây? Nó nghĩ đến thần hộ mệnh của nó.
- Em đang ở đâu vậy?
Nó tự nói với bản thân mình thì đứa bé đó xuất hiện, trong suốt 4 năm đó đứa bé đó vẫn vậy không thay đổi một chút nào. Tiến tới chỗ nó đứa bé đó mỉm cười, đưa tay chạm vào khuôn mặt nó và lau đi những giọt nước mắt đó.
- Chúng ta về nhà rồi Sarah.
- Ừm, chúng ta về nhà rồi.
- Nhưng mọi chuyện còn chưa kết thúc mà.
Sắc mặt của đứa bé đó thay đổi. Nó chợt sững lại, nó nhớ đến vụ việc xảy ra trước khi nó tự giam mình trong khối cầu bóng đêm đó. Nó đã có một lời hứa với đứa bé này.
"..."
- Chị sẽ chấp nhận tất cả để thực hiện ước muốn của mình chứ Sarah?
- Hãy làm đi, cho dù có phải bán linh hồn của mình cho quỷ thì tôi cũng sẽ làm để trả thù. Chỉ cần tiêu diệt được vampire và thợ săn thì việc gì tôi cũng sẽ làm.
- Còn Huyết vương thì sao?
Đứa bé nhìn nó và hỏi thì nó im lặng một lúc lâu, khối cầu đen đó xuất hiện. Nó đang bước vào trong khối cầu đen đó.
- Hãy giết cả người đó đi, chúng ta phải xóa sổ tất cả khỏi thế giới này.
Và nó đã chìm vào trong giấc ngủ sâu đó, từ lúc nó bước vào khối cầu đó là nó đã chấp nhận tất cả, Sarah sau đó không phải nó mà là từ suy nghĩ của nó mà ra.
"..."
- Vậy chẳng lẽ?
- Ừm, Bon và Xu cũng đã thay đổi nhiều trong 4 năm rồi. Bây giờ chị có muốn gặp họ chứ?
- Không. Tạm thời hãy để chị ở một mình đi. Đến khi nào cần chị sẽ gọi.
- Hãy suy nghĩ kĩ vào nhé vì trong đám thợ săn đó có kẻ chị rất muốn gặp lại đấy.
Nói rồi con bé đó biến mất, rốt cuộc có phải con bé đó là do nó tạo ra hay không? Nó đã im lặng và ngồi đó suy ngẫm, nó không biết mình sẽ phải làm gì tiếp theo đây. Lời hứa của nó vẫn còn đó và nó mới chỉ bước đầu thực hiện lời hứa đó vào 4 năm trước. Kí ức được lấy lại, sức mạnh của nó cũng đang dần hoàn thiện. Liệu nó sẽ tiếp tục kế hoạch hay nó sẽ dừng lại. Kyo sẽ giúp nó hoàn thành nhiệm vụ rung lên hồi chuông cho thế kỉ mới này chứ? Mời mọi người đón đọc chap 19: Quyết định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.